← Quay lại trang sách

Chương V Cấm trẻ em dưới … 40 tuổi

Cửa phòng mở toang. Một a hoàn ló đầu vào, hớt hải:

-Cô ơi, ông bị nạn.

Không cần hỏi thêm chi tiết, Văn Bình kéo Tuyết Lê đến phòng Mahan. Tòa nhà rộng lớn này là một bát quái đồ của nghệ thuật kiến trúc. Phòng nọ nối tiếp phòng kia, ở đâu cũng thấy hành lang. Cửa mở ra những khu vườn bỏ túi có hòn giả sơn và nước chảy róc rách dưới ánh đèn màu rực rỡ. Tuy không am tường họa đồ tòa nhà, Văn Bình vẫn tìm ra phòng Mahan dễ dàng bằng cách nhắm mắt chạy theo lũ a hoàn.

Căn phòng của Mahan được trang trí theo lối Phù tang, không bày bàn ghế, chỉ trải nệm dưới đất. Mahan đang nằm ngửa trên tấm nệm bằng da beo vằn, giống beo vằn đặc biệt sinh sống trong vùng rừng rậm Cát-sơ-mia, da vàng rộm nổi chấm vằn màu lá mạ tươi sáng. Một bày a hoàn xinh xắn và núng nính xúm xít chung quanh, toàn thể đều trẻ măng.

Tuyết Lê vội quỳ xuống, và hỏi a hoàn mặc sari kim tuyến óng ánh, có lẽ là được tin cậy nhất:

-Ông bị nạn ra sao?

Mahan vẫn mở mắt, tay chân không cử động nhưng còn tỉnh. Trên người không có vết máu nghĩa là hắn không bị trúng đạn, hoặc bị đâm chém. Nhưng Văn Bình thấy mặt hắn đen sạm, môi hắn lập bập như bị cảm hàn. A hoàn báo cáo:

-Thưa cô, em sửa soạn bộ bàn đèn, kê gối cho ông nằm, và sai chúng đấm bóp. Như thường lệ, ông mở tủ lấy chai rượu bổ. Ông vừa tra chìa khóa thì rú lên, rồi ngã vật.

-Tại sao?

-Thưa, bị điện giật. Ổ khóa tủ bị truyền điện. Cũng may ông đã cởi giày và xỏ hài ni-lông không dẫn điện. Nếu không tính mạng của ông khó thể an toàn. Ông mới sắm đôi hài này tuần trước, và đêm nay mới dùng lần đầu…

-Hừ, hung thủ đã biết rõ thói quen của ông. Trong đám gia nhân, chị nghi ai không?

-Thưa cô, nhà rất đông người, và ai cũng được lòng tin cậy. Vả lại, em làm gì có quyền…

-Cho phép chị điều tra. Đứa nào khả nghi, chị cứ bắt nhốt lại.

Văn Bình nín thở để nghe kinh mạch ở mắt cá chân Mahan. Đối với người giỏi phép hồi sinh kuatsu của nhu đạo thì kinh mạch ở mắt cá chân còn quan trọng hơn kinh mạch nơi cườm tay. Đó là nơi tập trung nhiều yếu huyệt như dương phù, đại chung, côn lôn, chiếu hải… nên thường thường bắt mạch ở đó biết được sống chết một cách chính xác. Tuyết Lê ngó chàng trân trân, gò má tái mét:

-Chú em hề gì không ông?

Văn Bình không đáp, bàn tay vuốt nhẹ từ bàn chân lên háng nạn nhân. Mahan đang nằm yên bỗng cựa quậy, rồi ú ớ. Tuyết Lê rú lê sung sướng:

-May quá, chú em còn sống.

Trong cơn nguy biến tuy tính mạng Mahan như ngọn đèn hết dầu, đong đưa trước gió, Tuyết Lê vẫn không mất vẻ nhí nhảnh ngây thơ cố hữu. Nàng thuộc loại đàn bà đặc biệt, có con, có cháu đầy đàn, tuổi đời ngày một chồng chất, song vẫn nhí nhảnh, vẫn ngây thơ như cô bé xõa tóc. Văn Bình xua tay, ra hiệu cho nàng im, nhưng nàng lại òa khóc. Nàng khóc như để biểu lộ sự mừng rỡ vì chú nàng thoát chết.

Thái độ lấc cấc của nàng làm Văn Bình mệt ứ hơi. Chàng cần tập trung ý chí để truyền khí lực cho Mahan, nhưng cử chỉ và lời nói ồn ào vô ích của Tuyết Lê bắt buộc chàng phải tiếp tục gia tăng công lực. Bồ hôi vã đầy áo chàng. Da thịt Mahan bắt đầu hâm hấp. Chàng đứng dậy thở phào:

-Xong rồi.

Tuyết Lê ôm chầm Văn Bình:

-Chú em sắp khỏe lại, phải không ông?

Cái miệng thơm mùi quế chi chỉ cách môi chàng trong gang tấc. Nếu không có bọn a hoàn trong phòng, chàng đã hôn nàng. Chàng đành gỡ nàng ra, cố lấy bộ dạng đúng đắn của bậc trưởng thượng đối với con cháu:

-Phải. Mền len đâu, cô đắp kỹ cho chú Mahan.

Đám a hoàn lần lượt ra ngoài. Mahan thở nhè nhẹ dưới lớp chăn nóng. Tuyết Lê hỏi Văn Bình:

-Tại sao chú em kêu đau, hả ông?

Văn Bình đáp:

-Vì bị bong gân. Cô nhìn coi, đầu gối chân trái bị xưng vù. Khi bị điện giật, chú Mahan ngã dập xuống đất, và đầu gối bị va chạm mạnh. May mà đầu gối bị đau, chứ nếu mặt rớt xuống trước thì chắc đã mang thương tích trầm trọng.

-Theo em nghĩ, hung thủ là người nhà. Phải là người hầu kẻ hạ lâu năm mới biết được mỗi khi hút thuốc, chú Mahan thường hãm với rượu bổ. Chai rượu bổ này rất quý. Chú em ngâm rượu với túi mật của con tây ngu đúng 100 ngày, rồi đem phơi sương, phơi nắng, đào lỗ chôn dưới đất, ngâm dưới suối cũng đúng 100 ngày nữa để hấp thụ đủ khí âm dương mới lấy ra uống. Chú em chỉ uống một mình, và luôn luôn cất kỹ chai rượu bổ trong tủ sắt.

-Điện ở đây bao nhiên vôn?

-230.

-Chú Mahan thoát chết là nhờ đôi hài không dẫn điện. Tại sao chú Mahan lại mua loại hài này?

-Em cũng không hiểu. Chú em khoe với em là loại hài bằng bấc và lát-tích này nhẹ mà tốt. Trời nóng nó vẫn mát. Nói dại đổ xuống sông, xuống biển, dẫu có bị kẻ địch truyền điện cũng không bị giật chết.

-Té ra chú Mahan biết trước..

-Vâng, em lại tưởng chú nói đùa.

-Sự thật cho thấy chú không nói đùa…

Mahan đã tỉnh dậy hẳn. Hắn nhìn Văn Bình bằng luồng mắt biết ơn chứa chan mỹ cảm:

-Anh đã cứu tôi.

Văn Bình giơ một chiếc hài cho hắn thấy:

-Nhờ cái này, không phải tôi.

-Cả hai. Nhưng anh mới là yếu tố quyết định. Tôi chưa rõ địch là ai, song chắc chắn là địch không muốn tôi sống, hoặc ít ra địch không muốn tôi hướng dẫn anh xuống đền Khạ gặp Myriam… Cháu gái tôi sẽ thay tôi. Nó rất đoảng nhưng thuộc đường. Nó từng đi đền Khạ nhiều lần. Nó lại rất thông minh.

-Nhân viên của địch còn lẩn quẩn trong nhà. Chúng tôi đi vắng, anh có thể bị…

-Không sao đâu, tôi cũng biết cách tự vệ. Vả lại, đàn em thân tín của tôi còn đông. Tôi sẽ ra lệnh cho họ canh phòng đêm ngày cẩn mật.

Mahan chống tay trên tấm nệm da báo, vẻ mặt ưu tư, nói với Tuyết Lê:

-Chú chỉ lo cho cháu. Cháu nên thận trọng.

Tuyết Lê cười:

-Số cháu sống hơn trăm tuổi mới chết.

Mahan lại ngó Văn Bình:

-Tôi giao nó cho anh.

Tuyết Lê dẩu mỏ:

-Chú làm như cháu là con nít con thơ ấy.

Mahan thở dài:

-Hừ… cháu sắp sửa khoe khoang là cháu đã trải qua hai đời chồng, cháu khôn ngoan một cây… Đối với chú, cháu vẫn là đứa trẻ khờ khạo, không hơn không kém. Máy bay có 4 chỗ, cháu nên chọn hai đứa khỏe mạnh nhất, và bắn súng thạo nhất cùng đi. Phải mang đủ súng đạn theo, nghe không?

-Cháu xin nghe.

-Và…và… cháu không được làm phiền ông đại tá.

Tuyết Lê cười lớn. Khi ấy Văn Bình mới thấy rõ tia mắt của nàng. Tia mắt của nàng rất đĩ. Đàn bà nửa đêm có tia mắt đĩ thường là đàn bà tham lam vô độ, và bền khỏe kinh khủng về đường yêu đương.

Mahan bỗng rên đau. Văn Bình tiếp tục xoa nắn đầu gối cho hắn. Lát sau, hắn lim dim ngủ. Tuyết Lê rón rén bước ra. Văn Bình theo sau. Hai gia nhân Sikh chít khăn lớn, râu tóc xồm xoàm, đứng gác chềnh ềnh bên cửa. Mahan quả là maharaját. Chàng nghe nói hắn nuôi khá nhiều đóa hoa biết nói thượng thặng ở hậu cung.

Đêm nay, chàng sẽ bắt chước hắn là maharaját.

Nhưng rốt cuộc chàng chẳng làm được gì cả. Tuyết Lê có cái nhìn nặng chĩu đam mê, song nàng đã bỏ đi đâu biền biệt. Thành ra Văn Bình trở nên cô đơn hơn khi nào hết. Hàn thử biểu mỗi lúc một lên, khí trời ngột ngạt vậy mà chàng ớn lạnh. Chàng nằm một mình trong gian phòng rộng. Tắt đèn một hồi rồi vặn đèn, rồi tắt đèn mà không tài nào ngủ được. Sau cùng, chàng đành bật đèn, để nguyên cho đến giờ khởi hành. Chàng uống rượu tì tì, và hút Salem liên tu bất tận.

Mọi biện pháp an ninh chu đáo đã được Mahan áp dụng trên đường ra phi trường. Chiếc xe Rolls cao lêu nghêu sơn màu kaki, buông rèm kín mít chạy trước dẫn lộ. Tuy nhiên Văn Bình không ngồi xe này. Mahan khẩn khoản yêu cầu chàng cải trang thành người Ấn, đội khăn, mặc áo rộng lùng thùng, và ngồi cùng tài xế trong chiếc xe hòm đen cũ kỹ. Văn Bình không thể từ chối vì Mahan chỉ hỏi ý kiến chàng lấy lệ. Hắn đích thân sai a hoàn mở tủ lấy y phục của hắn cho chàng mặc.

Sự thận trọng của hắn không đến nỗi vô ích. Chiếc Rolls đồ sộ vừa từ vườn ra cổng, quẹo chưa đầy trăm mét, đến ngã ba thì ăn lựu đạn. Lợi dụng trời còn tối, quãng đường gần ngã ba có nhiều cây to rườm rà đen ngòm, kẻ địch đã lén quăng lựu đạn dưới gầm xe. Không ai thấy địch núp ở đâu, và sau khi ném ám khí, địch tẩu thoát về hướng nào. Mọi người chỉ nghe nhiều tiếng nổ lớn rồi chiếc Rolls sang trọng bị lật nghiêng.

Sàn xe được gắn thép dầy nên lựu đạn không khoét nổi. Trong xe chỉ có tài xế là hành khách duy nhất, và người này cũng không bị thương, ngoại trừ những vết trầy sớt xoàng do sự va chạm gây nên.

Chiếc xe hòm đen tồi tàn chở Văn Bình chạy thẳng, không dừng lại. Và trong giây lát đã tới trường bay. Phi cơ được đốt nóng máy sẵn sàng, chỉ chờ chàng đến là dứt khỏi sân bê-tông.

Vãn cảnh đền Khạ là ước vọng của bất cứ du khách nào đến Ấn, chứ không riêng gì Văn Bình. Trong dĩ vãng, chàng từng đến đó, song chàng chỉ vọt qua như sao chổi. Chàng lại không được …giai nhân đóng vai hướng dẫn du lịch.

Đền Khạ được coi là thắng tích nổi danh châu Á, gồm nhiều ngôi đền nhỏ khác nhau. Tổng cộng có 89 ngôi đền tập hợp chung quanh làng Khạ. Những ngôi đền này được xây cất dưới trào một vì vua tự coi mình là giòng giõi chị Hằng. Là con cháu Hằng Nga nên phải tạo dựng những lâu đài thật đẹp để xứng đáng với nhan sắc của Hằng Nga…

Văn Bình mê đền Khạ, dĩ nhiên vì nó rất đẹp. Nhưng lý do thầm kín là vì ở đó có những bức tượng đàn bà khỏa thân mà không nơi nào trên thế giới có. Tìm tượng đàn bà đẹp khỏa thân không khó gì, song du khách có thể đi mỏi chân vẫn không thể tìm ra tượng đàn bà đẹp khỏa thân trong cơn mê loạn tình yêu…Thật vậy, những tượng ở đây không phải là cục đá vô tri, mà là những bức tượng phô diễn sự hoan lạc của nữ giới trong động tác làm tình. Và ly kỳ hơn nữa là tượng mithuna. Chỉ có Ấn độ mới dám tạc đắp và chưng bày tượng mithuna. Nếu đem tượng này về đất Việt thì bị lôi ra tòa, và ngồi tù là cái chắc. Vì xin thưa, tượng mithuna là tượng trai gái làm tình. Đủ kiểu làm tình. Đặc điểm của đền Khạ là hằng hà sa số tượng nam nữ mithuna. Vì vậy, người ta mới nói đùa đền Khạ là nơi có những thú vui cấm trẻ em dưới 40…tuổi.

Cách thủ đô 2 giờ rưỡi phi cơ, đền Khạ không phải là nơi có nhiều cảnh đẹp. Cũng không phải là địa điểm chiến lược. Nhưng 10 thế kỷ trước, giòng vua con cháu chị Hằng đóng đô tại đây. Tục truyền nhà vua thiên đô tới đó là do sự lôi cuốn của khu rừng có nhiều loại cây khích động tình dục, và cái hồ nhỏ cung cấp nước uống cải lão hoàn đồng. Khu rừng và cái hồ thần thoại vẫn còn. Tuy vậy, người ta lũ lượt kéo nhau đến ăn rễ cây và uống nước mà chẳng thấy hiệu nghiệm.

Phi cơ đến một sân bay cách đền Khạ khoảng trăm cây số thì trời còn tranh tối tranh sáng (1).

Từ sân bay tới đền phải dùng xe ca. Vì mùa du lịch đã mãn nên Văn Bình và Tuyết Lê là những hành khách duy nhất. Hai cận vệ do Mahan cắt đi theo luôn luôn bám sát. Mọi người lên xe, trực hỉ Chatarpur, một thị trấn nhỏ ở nửa đường, nơi có nhà trọ gồm đủ tiện nghi, giành cho du khách trảy hội đền Khạ.

Myriam lấy phòng ở đó. Nàng đến Khạ từ nhiều ngày nay. Sáng sớm nàng ra đền chụp ảnh, xế chiều nàng lái xe về lữ quán. Theo tin tức của Mahan, nàng chỉ còn lưu lại một ngày nữa để chụp nốt những bức tượng mithuna.

Đền Khạ được chia làm 3 khu, choán một diện tích rộng trên 20 cây số vuông. Khu phía tây lớn nhất, với ngôi đền thờ ái tình (2). Và ngôi đền nữ thần Kali (3) mệnh danh là đền 64 cung nữ. Nhưng đồ sộ nhất và khích động nhất là ngôi đền thờ nam thần tình ái Siva (4).

Văn Bình bỗng linh cảm chàng sẽ gặp ái tình tại đền Khạ, đền thờ ái tình. Chiếc xe ca thô tháp, ống nhíp cao lêu nghêu, chạy muốn long bánh trên con đường ngoằn ngoèo và lồi lõm. Hồi đêm ở đây chắc mưa to nên ổ gà nào cũng đầy nước. Lệ thường, sau mỗi trận mưa, khí trời trở nên dịu mát. Trái lại, những trận mưa khuya lại làm khí trời thêm oi bức. Làn gió ban mai từ những khu rừng kế cận thổi ùa vào xe không đủ xua đuổi hơi nóng tích lũy.

Chỉ còn một khúc rẽ nữa là đến khu đền lịch sử. Mặt trời tròn trạnh như cái đĩa đã ló lên hết ở đỉnh phía đông. Bầu trời trong veo, không một gợn mây. Tuyết Lê lẩm bẩm:

-Hôm nay chắc nắng lắm…

Chưa biết không gian sẽ nắng ra sao, riêng Văn Bình đã thấy rõ những tia nắng ghê gớm đang thiêu đốt lòng chàng. Chàng cảm thấy thèm yêu, thèm ôm ghì vào lòng cô gái nhỏ nhắn, căng tròn, nước da ngăm ngăm, vẻ mặt ngây thơ (mặc dầu đã có hai đời chồng) đang ngồi trước mặt chàng. Song chàng không dám vì hai tên cận vệ luôn luôn kè kè bên nàng.

Văn Bình thầm khấn thần Siva. Chàng không theo đạo Siva, nhưng chẳng hiểu sao chàng hy vọng ông thần đa tình bậc nhất này hóa phép cho chiếc xe ca ọc ạch liệt máy giữa đường, một con đường vắng tanh, vắng ngắt, hai bên là cây cao, để chàng có thể du hí với nàng dưới bóng dâm. Hoặc nếu thần Siva tốt bụng hơn, thần sẽ giết chết hai tên cận vệ đáng ghét…

Xe đang ngon trớn bỗng lêu tạch tạch một hồi dài. Rồi động cơ không chịu tiếp tục nổ nữa…

Thần Siva thế mà linh thiêng, chàng vừa lẩm nhẩm trong miệng thì xe ca hỏng máy ngay. Tài xế mặt đen sì như củ súng, văng tục một hồi trước khi chịu mở ca-bô lên xem xét. Tứ phía hoàn toàn quạnh quẽ. Xa xa những cái tháp tròn nhọn hoắt của khu đền cổ kính chọc thẳng trên nền mây ngợp nắng. Đâu đây có tiếng máy bay.

Tài xế đưa hai bàn tay đầy dầu mỡ bẩn thỉu lên không, miệng chửi đổng lần nữa trước khi chõ miệng qua cửa xe nói với bọn cận vệ:

-Hóc xăng.

Rồi hắn lại rúc đầu dưới ca-bô. Văn Bình mở cửa, toan nhảy xuống đường thì một tên cận vệ cản lại:

-Ông coi chừng. Địch có thể núp bên bìa rừng.

Thật ra, địch không núp bên bìa rừng, sau những thân cây lớn, sù sì, nhiều vòng tay ôm không xuể, cành lá tỏa xanh um, ánh nắng thiêu đốt của buổi sáng đầu hạ không xuyên qua nổi. Địch đã có mặt hẳn hòi trong chiếc xe hiền lành đậu giữa đường vì liệt máy.

Tên cận vệ vừa giứt lời thì một tiếng nói cục cằn cất lên từ phía ca-bô xe hơi:

-Mày lầm to. Địch chẳng dại gì núp bên bìa rừng.

Vừa nói, gã tài xế vừa rút súng lục giấu dưới nách ra. Thì ra « địch » là gã tài xế. Hắn ung dung lái xe từ Chatarpur đến ngoại ô đền Khạ mới xuất đầu lộ diện. Xe ca này là của chính quyền địa phương. Nhưng đó là vỏ ngoài. Bề trong, hắn là nhân viên của địch.

Nhưng địch là ai?

Tên cận vệ ngồi ở băng trước gần vô-lăng, chĩa súng toan bóp cò. Hắn phản ứng khá nhanh, khẩu súng lận trong lưng được hắn rút ra lẹ làng như làm trò quỷ thuật. Tuy nhiên, trò quỷ thuật của gã tài xế đã tỏ ra lẹ làng hơn nhiều. Đoàng một tiếng ngắn, gã cận vệ bị trúng đạn. Viên đạn phá lủng màng tang từ trái qua phải, để lại một lỗ tròn rớm máu. Nạn nhân gục ngã xuống vô-lăng.

Gã tài xế tiến lại sát cửa xe, họng súng bốc khói nghi ngút được luồn vào xe:

-Mời quý vị xuống.

« Quý vị » là Văn Bình, Tuyết Lê và tên cận vệ Sikh còn lại. Gã tài xế nói tiếng hindi nên tuy hiểu Văn Bình vẫn giả vờ mít đặc. Tên cận vệ ngó họng súng bằng cặp mắt gườm gườm. Da hắn đen –tuy không đen ròn như da gã tài xế nhưng cũng thuộc loại đen có hạng- nên tròng trắng của cặp mắt càng trắng một cách ghê rợn. Tuyết Lê dùng dằng chưa chịu đặt chân xuống đường:

-Anh là ai mà dám giết người nhà của tôi?

Gã tài xế đủng đỉnh:

-Sờrimati ơi, bảo xuống là xuống.(5)

Tuyết Lê lắc đầu:

-Tôi không xuống. Có gan anh cứ bắn tôi đi.

Thừa cơ đối phương không để ý, tên cận vệ Sikh quay ngắt lại, vươn tay định cướp súng nhưng gã tài xế đã nhả đạn trước đó nửa giây đồng hồ. Tên cận vệ Sikh sụm luôn xuống đường nhựa. Cũng như bạn hắn, hắn chết không kịp trối.

Với hai phát đạn trúng đích ngon lành, gã tài xế đã tỏ ra là tay chơi súng cừ khôi. Hắn còn là kẻ giết người lành nghề: nạn nhân bị vỡ óc, chất tủy bầy nhầy phun trộn với máu đỏ lòm mà vẻ mặt hắn vẫn phớt tỉnh như thể hắn đang đóng kịch trên sân khấu…

Cái chết của tên cận vệ thứ nhì làm Tuyết Lê bủn rủn tay chân. Không đợi gã tài xế nhắc lại, nàng hốt hoảng nhảy xuống đất. Và nàng hụt chân ngã ngửa.

Văn Bình đứng cách gã tài xế một sải tay. Chàng nhận thấy hắn không quan tâm đến nàng. Điều này bắt chàng suy nghĩ vì chàng đã cải trang làm người Ấn, địch bắn chết hai tên cận vệ mà để chàng sống khơi khơi thế tất địch đã biết rõ căn cước của chàng. Nói cụ thể, gã tài xế đã biết chàng là đại tá Văn Bình, Z.28…

Gã tài xế chúc mũi súng xuống đất. Khi ấy Tuyết Lê đang nằm sóng soài. Văn Bình không thể chần chừ thêm nữa. Gã tài xế sắp lảy cò hạ sát Tuyết Lê, sợi dây liên lạc giữa chàng và Myriam, giữa chàng và điệp vụ tại đền Khạ.

Chàng bèn đá quạt cườm tay gã tài xế. Khẩu súng tuột khỏi hộ khẩu văng sang bên kia đường. Gã tài xế thót lùi, giống giận dữ:

-Tôi coi anh là bạn, tại sao anh chơi tôi?

Văn Bình hỏi hắn:

-Anh là nhân viên của Nagúpta?

Gã tài xế há miệng toan đáp thì óc hắn bị bổ làm đôi. Tuyết Lê cũng là nhà thiện xạ kỳ tài. Đang nằm dưới đất, nàng oặn mình, rút lẹ khẩu súng cán ngà giấu sau áo, bắn chẻ sọ dừa gã tài xế. Đạn trong khẩu súng tí hon của nàng không phải là đạn thường, mà là đạn xuyên phá đặc biệt. Đạn này được dùng để bắn voi.

Văn Bình than thở:

-Khổ quá, cô làm hỏng hết công việc.

Tuyết Lê trao khẩu súng cho chàng:

-Vậy ông nên bắn em để trị tội.

Văn Bình phát cáu thả khẩu súng xuống cỏ:

-Lúc nào cô cũng như con nít.

-Dĩ nhiên. Em chưa bao giờ tự nhận là người lớn.

-Thế mới khổ. Nếu cô là người lớn, cô không giết hắn, thì giờ phút này tôi đã biết rõ về Nagúpta.

-Ông tha lỗi cho em. Nghe hắn gọi ông là bạn, em tức lộn ruột chẳng kịp suy nghĩ cứ rút súng bắn lại.

-Ai dạy cô bắn súng?

-Em đi săn thú từ hồi nhỏ. Năm ngoái, em hạ được hai con voi nên chú tặng em khẩu súng lục này với hai gắp đạn xuyên phá. Ông còn giận em nữa không?

Nàng cười lả lơi với chàng. Cầm lòng không nổi, Văn Bình ôm nàng hôn. Kể ra trên quãng đường lạ, tứ phía là đền đài và rừng rú, giữa ba xác chết đang nhe răng, chàng còn bụng dạ nghĩ đến ái tình cũng là chuyện lạ. Có lẽ vì quang cảnh gần đền Khạ sặc mùi ái tình. Trước mặt chàng là những cái tháp tròn vươn lên cao, thật cao như sắp sửa đụng vòm trời. Và sau con đường dốc là những ngôi đền xây trên nền đá đồ sộ, với hàng trăm, hàng ngàn bức tượng lớn nhỏ. Nào là tượng trai gái ôm nhau đắm đuối, tượng hung thần Thái Dương cưỡi xe thất mã, tượng mỹ nhân quấn quít bên con cá sấu cụt đầu, và đặc biệt là tượng mỹ nhân trần truồng, đẽo tạc trong đá khối mà trông như người thật, thật nhất là đầu tóc óng ả, tha thướt không khác đầu tóc mệnh phụ phu nhân, hoặc híp-py chúa vừa từ tiệm làm đẹp ra…

Nếu không có tiếng máy xe hơi từ phía trước vẳng tới, kèm theo tiếng kèn pin-pin, và nếu Tuyết Lê không rùng mình chắc hẳn Văn Bình đã dìu nàng vào sau những gốc cây lớn nơi đó nệm cỏ hết sức êm ái. Tuyết Lê xô nhẹ chàng, giống hốt hoảng:

-Không khéo xe hơi của họ…

Nàng đoáng đúng. Xe hơi này từ đền Khạ vọt chạy tới. Nó cũng là xe ca chở khách đến viếng đền. Cách nơi xác gã tài xế nằm tên hênh một trăm mét, nó vẫn tiếp tục bóp kèn mặc dầu mặt đường khá rộng ba, bốn xe cam-nhông tránh nhau còn rộng chán, và mặc dầu chung quanh không có ai. Rõ ràng là hồi kèn pin-pin được dùng để báo hiệu…

Nó thắng rộp lại. Hai người đàn ông Ấn vọt xuống. Họ đều mặc âu phục gọn gàng, song họ lại chít khăn to tổ bố và nuôi râu rậm rì. Cả hai khựng lại trước thi thể gã tài xế. Một tên buột miệng:

-Trời ơi! Lộ rồi!

Tên thứ nhì lật từng xác ra nhòm mặt, rồi hắn nói:

-Nguy to. Chẳng thấy mống nào hết. Con bé đã trốn thoát. Hừ… con đĩ rạc Tuyết Lê…

Danh từ « đĩ rạc » làm Văn Bình đau nhói cuống tim. Chàng sợ Tuyết Lê liều lĩnh xông ra quần thảo với hai gã đàn ông hung hãn và thành thạo trận mạc để bảo vệ tự ái bị va chạm.

Văn Bình kéo nàng sát ngực chàng. Cho đến phút này, nàng vẫn ngoan ngoãn tuy bị địch gọi là « đĩ rạc ». Nhưng hơi thở của nàng trở nên gấp gáp, chứng tỏ nàng bị xúc động mạnh. Hai gã đàn ông chít khăn lúi húi khiên ba xác chết đặt thành hàng song song bên đường. Nếu họ thính tai và am tường thái cực quyền, họ có thể nghe được hơi thở bức bách của Tuyết Lê, ẩn sau gốc cây, trong vòng tay Văn Bình, cách đó 5 mét.

Bỗng Tuyết Lê gỡ tay chàng ra vì một tên địch vừa nói:

-Biết mà… con đĩ rạc đã mồi chài thằng cha đó và kéo vào rừng. Phen này tóm được nó, tao sẽ ném vào chuồng hổ. Hừ… con hổ của tao thèm đàn bà muốn chết..

Văn Bình không thể nào kềm giữ nàng được nữa, trừ phi chàng dùng sức mạnh. Tuyết Lê vùng ra, nhô đầu khỏi thân cây, cười gằn:

-Con đĩ rạc đây, lại đây mà bắt ném cho hổ.

Hai gã đàn ông chỉ thoáng sửng sốt rồi nhăn răng cười. Văn Bình vẫn đứng yên, không can thiệp. Chàng biết trước Tuyết Lê sẽ bị địch ăn gỏi dễ dàng dẫu nàng có súng trong tay, chứ đừng nói là khẩu súng tối tân này đã rớt xuống đất.

Vì kẻ địch là dân rajờ-pút, một trong những sắc dân to con, cường tráng, giỏi võ và quen đánh nhau nhất lục địa Ấn. Đặc điểm của họ là cái khăn lớn hơn cái rế nghễu nghện trên đầu, bằng lụa màu hồng sặc sỡ, gọi là pagờri (6).

Có người chít pagờri dài hơn 20 mét. Quê hương của họ là quê hương của màu hồng, đền đài miếu mạo đều được xây bằng đá sỏi hồng. Người rajờ-pút khỏe như hổ. Hổ ở xứ họ cũng là hổ bách chiến bách thắng.

Các gánh xiệc quốc tế thường tìm mua hổ rajờ-pút. Giống này khó tập luyện thuần thục, nhưng rất thông minh. Nó đọ sức với con vật nào cũng chiếm thượng phong. Thậm chí nó còn quật ngã được cả sư tử, nổi danh là vua dã thú.

Người Ấn miền bắc đã cao to, hai gã rajờ-pút (7) này còn cao to hơn cả những người miền bắc khác. Tục truyền một ông vua rajờ-pút (8) xuất thân từ giòng thần linh nên có bề cao xấp xỉ 10 mét tây. Cây thương của ngài nặng đến nỗi không ai nhấc lên được. Do đó, con cháu của ngài đều có bộ mã khổng lồ.

Tuyết Lê đứng trước mặt họ trông bé bỏng một cách thảm thương. Tuy vậy nàng vẫn điềm tĩnh, hai tay chống nạnh. Thiết tưởng các bậc nữ tướng cưỡi voi, thống lãnh ba quân giết giặc ngoại xâm trong lịch sử cũng khó thể hiên ngang bằng. Thái độ của Tuyết Lê dường như làm hai gã đàn ông chột dạ. Gã trẻ tiến lên một bước, tay khuỳnh khuỳnh:

-Chúng tôi được lệnh giết cô, song đến khi gặp cô, tôi không nỡ. Tuy nhiên tôi không thể tha cô. Cô nên ngoan ngoãn theo chúng tôi về zênana (9) ở gần đây. Công việc xong xuôi sẽ được trả tự do.

Zênana là hậu cung chứa gái đẹp dưới những triều vua xa xưa. Dân rajờ-pút vẫn còn giữ lại tục lệ bắt gái đẹp về nhốt trong nhà. Trong quá khứ, họ coi gái đẹp như chiến lợi phẩm. Kẻ nào chịu tòng phục thì được khoan hồng. Kẻ nào bướng bỉnh thì họ xô xuống hồ cho cá sấu ăn thịt. Nhưng nếu họ thích bắt đàn bà con gái của đối phương làm tì thiếp xác thịt, thì ngược lại họ muốn đàn bà con gái của họ tuyệt đối chung thủy của họ. Trong trường hợp họ bại trận thì đàn bà con gái phải nhảy vào dàn hỏa thiêu sống để bảo vệ danh tiết.

Tuyết Lê nghiến răng, giọng tức tối:

-Các ông coi chừng, các ông bị tôi đánh thua thì vợ các ông sẽ bị bắt về zênana của chú Mahan…

Nàng đã công khai nhục mạ hai gã đàn ông rajờ-pút kiêu căng. Không những thế, nàng còn hươi đòn đánh trước. Cánh tay của nàng cử động không chậm chạp và nặng nề như chàng lầm tưởng. Nàng có lối tấn công gọn gàng và thần tốc khiến Văn Bình phải khen thầm.

Song le võ thuật của Tuyết Lê chỉ là đòn gãi ngứa đối với hai gã khổng lồ. Tên trẻ nâng cùi trỏ, cánh tay nàng bị đau điếng. Nàng loạng choạng muốn ngã. Tên già khoèo nhẹ, Tuyết Lê ngã ngửa ra sau. Mặt đất đầy cỏ dại, không sỏi đá, gai nhọn nên nàng không bị thương tích. Nhưng nàng nằm rụp luôn, không dậy nổi.

Tên già ngoắt tay bảo tên trẻ:

-Trói cổ con đĩ rạc lại.

Tuyết Lê vùng lên, toan nắm ống quần tên trẻ để giật. Tên già mím môi dẫm bàn tay nàng. Núp sau thân cây, Văn Bình giận sôi sùng sục. Dự tính của chàng là kéo dài thời gian chờ đợi, đến khi đối phương trèo lên xe mới ra tay. Nếu chàng dùng dằng chưa xuất đầu lộ diện, tấm thân thơm ngon của giai nhân có thể bị nát bấy.

Vả lại, chàng muốn trì hoãn cũng không xong vì Tuyết Lê đã cất tiếng kêu:

-Cứu em với, ông đại tá ơi!

Hai gã đàn ông chít khăn hồng cùng nhảy lùi thủ thế. Tên già nhìn thấy Văn Bình trước tiên. Hắn gầm rít:

-Té ra ông. Ông đã hạ sát đàn em của tôi. Chúng tôi không chủ tâm giết ông, nhưng nợ máu phải được trả bằng máu.

-Hai anh cũng biết tôi?

-Biết chứ. Cách cải trang của ông chỉ đánh lừa bọn thiếu niên. Ông đừng hòng đến gặp Myriam.

Văn Bình đáp, giọng ung dung:

-Các anh cũng đừng hòng trở về gặp Nagúpta.

Tên trẻ hươi bàn tay đánh gió:

-Ông lầm. Nagúpta phải tu thêm 5, 10 kiếp nữa may ra mới sai bảo được bọn tôi.

-Vậy các anh là nhân viên của ai?

Tên già cười khẩy « bọn tôi là nhân viên của cái này », vừa nói hắn vừa xòe hai bàn tay, ngón đâm tua tủa, nhằm thượng bộ Văn Bình thọc mạnh. Trông những ngón tay dài, vuông và mập của hắn, chàng biết hắn giỏi thủ pháp na-ki, một phương pháp xuất chiêu kỳ lạ bằng đầu ngón tay.

Na-ki là tên cái hồ nhân tạo trong vùng Rajasthan (10). Du khách tới đó không thể không ngây ngất trước cảnh đẹp của những cái hồ nhân tạo. Dường như vùng này là vùng được đào nhiều hồ nước nhất. Điều đáng kể là hồ nào cũng rộng, hồ nào cũng đẹp (11). Cho đến nay, các nhà khảo cổ vẫn còn chưa hiểu tại sao nước Ấn cổ xưa lại có thể cung ứng những kiến trúc sư đại tài trong việc chọn lựa địa điểm đào hồ. Và đó không phải là những hồ bẩn thỉu. Nước hồ luôn luôn trong veo, bờ hồ thường xây đá trắng. Kế cận bờ hồ người ta thường thấy những hoa viên mỹ lệ, lăng tẩm nguy nga, hoặc lâu đài ngàn một đêm lẻ…

Giới võ sư giang hồ đều nghe nói đến hồ nhân tạo Na-ki. Theo chữ Phạn (12), móng tay con người được gọi là na-kờ.

Thuở xưa, các vị thần linh đào hồ này bằng móng tay nên mới đặt tên là hồ Na-ki, do chữ na-kờ viết trệch ra. Việc thần linh đào hồ được ghi trong truyện cổ tích hoang đường. Tuy nhiên, thực tế lại gần giống huyền thoại: trong vùng hồ Na-ki có một phái võ chuyên luyện đầu ngón tay và móng tay. Thủ pháp của họ khác thủ pháp karatê, nhu đạo hoặc thái cực đạo. Họ vung đòn nhẹ nhàng, lừng khừng, như thể đùa bỡn, và không vận sức. Thế mà tác động không kém nhát búa tạ.

Võ phái này hiện còn sống gần hồ Na-ki. Môn sinh đều ăn trường chay. Hàng tháng, nhiều lần đến hồ để tắm gội hầu hấp thụ phép màu của thần linh. Họ lại ngâm đầu ngón tay trong nước thuốc rễ cây, đồng thời tập trồng chuối, giốc ngược đầu, di chuyển bằng bàn tay theo nghệ thuật yoga cổ truyền. Dần dà, ngón tay họ cứng như thép nguội. Họ chỉ xỉa nhẹ là đối phương gẫy xương, tạng phủ dập nát…

Văn Bình hoành người tránh đòn na-ki của tên già. Ngay khi ấy, tên trẻ lại quạt đầu ngón tay ngang mạn sườn chàng. Chàng giơ tay chặn lại, và cảm thấy tê dại. Hồi nãy, hai tên rajờ-pút chít khăn hồng tự kiêu tự đại cũng không quá đáng. Công phu tập luyện của chàng tới trình độ siêu quần bạt tụy mà đòn na-ki còn làm đau buốt. Chứ nếu là đấu thủ lơ mơ thì cánh tay đỡ đòn đã bị dẹp lép.

Tên trẻ hơi ngỡ ngàng khi thấy Văn Bình còn phây phây. Tuy nhiên hắn vẫn tràn đầy tự tin. Hắn đinh ninh Văn Bình đã vận dụng toàn lực, và nếu hắn tiếp tục phóng đòn với sự trợ chiến dũng mãnh của tên già, chàng sẽ bị thảm bại. Hắn không thể ngờ Văn Bình chỉ mới huy động một phần kình lực, và sau khi nếm đòn đau buốt, chàng đã quyết định thần tốc đoạt phần thắng.

Tên già bước xéo, ngáng mặt chàng, đồng thời tung đầu ngón tay vào mạng mỡ chàng. Lần này hắn đâm bằng hai ngón trỏ và ngón giữa, hơi choạc ra theo hình chữ V nhọn, tương tự lối đánh nishi-ken của nhu đạo. Đòn hiểm của tên già được phối hợp với cú móc 5 đầu ngón tay do tên trẻ vút ra từ trái sang phải với ý định chọc thủng yết hầu Văn Bình.

Văn Bình thét « kiai », chân chôn trên đất, hai bàn tay khoa tròn, lẹ làng hầu như chẳng khác nào mèo vờn chuột lắt. Kỳ lạ xiết bao, đòn na-ki của hai gã khổng lồ râu ria, chít khăn hồng sặc sỡ giáng xuống nặng chĩu như đeo thêm khối sắt. Văn Bình lại ngăn đỡ một cách ẻo lả và lười biếng. Thế mà cả hai đều bị bật dội về phía sau. Tên già ngã chổng kềnh trên mặt đường cách xa nơi bị đánh 5 mét, còn tên trẻ bị mất thăng bằng, tối tăm mặt mũi, phải quỳ gối thở phù phù để giữ tinh thần khỏi bị mê mẩn.

Tuyết Lê nhảy câng câng, vỗ tay như trẻ nít:

-Hay quá, hay quá. Ông đại tá biết cả Liên hoa thần pháp (13). Hay quá, hay quá!

Hai gã rajờ-pút lóp ngóp bò dậy. Tên trẻ còn khỏe nên bò dậy trước. Tên già phải vịn sườn xe hơi mới không bị té xỉu lần nữa. Vẻ ngạo ngược coi trời bằng vung của chúng đã biến mất. Chúng trở nên hiền lành như người nông dân hiền lành từ nhỏ đến lớn chưa hề liên hệ đến dao búa, giết chóc.

Tuyết Lê chỉ tay hạch sách tên trẻ:

-Thế nào chú? Chú sợ oai Liên hoa thần pháp của ông đại tá Văn Bình chưa?

Người kinh ngạc nhiều nhất trong bọn phải là Văn Bình. Đòn chàng vừa xử dụng để đánh bật hai gã khổng lồ am tường phép na-ki, chẳng phải là Liên hoa thần pháp như Tuyết Lê nói. Mà chỉ là phép vận kình thông thường của chàng. Bàn tay ẻo lả và lười biếng thật ra hàm chứa một kình lực kinh thiên động địa, vô địch hạng nặng quốc tế cũng bị nó xô ngã như chơi. Văn Bình là võ sư danh chấn giang hồ về kình lực. Chàng không dè Ấn độ lại cũng có phép đánh tương tự, mệnh danh là Liên hoa thần pháp.

Chàng nhìn hai đối thủ. Cả hai đều cúi gằm xuống đất. Thái độ khiêm cung quá mức này chứng tỏ cả hai không dám ngo ngoe với chàng nữa. Tại sao? Có lẽ Liên hoa thần pháp là bí pháp dính dáng đến thần linh ở Ấn độ, mà dân rajờ-mút là dân rất kính sợ thần linh.

Tuyết Lê nói với Văn Bình:

-Tài nghệ của anh đã làm họ chết khiếp. Giờ đây, anh muốn gì họ cũng tuân lệnh răm rắp.

Văn Bình bảo tên già:

-Khiêng xác chết ném xuống vực rồi lên xe ca.

Từ địa vị kẻ thù không đội trời chung, Văn Bình nghiễm nhiên vọt lên địa vị chủ nhân ông kiêm đại sư phụ. Hai gã râu ria ngoan ngoãn thi hành mệnh lệnh. Tuyết Lê níu vạt áo trắng rộng của chàng, giọng nhõng nhẽo:

-Anh học phép Liên hoa ở đây hồi nào?

Chàng chưa hề biết phép Liên hoa là gì, và phép này được truyền dạy ở đâu, nhưng không lẽ chàng thú nhận với Tuyết Lê. Trả lời « có » cũng bất tiện, chàng đành ừ hử một cách vô thưởng vô phạt.

Nàng lại nũng nịu:

-Anh giỏi giấu nghề thật…Anh biết không (trời đất, nàng đã hạ giá trị của chàng từ « ông » xuống « anh », chàng không phản đối, chàng còn cám ơn nữa), chú Mahan đã dẫn em nhiều lần đến hồ Hoa sen, và giới thiệu em với ông thày võ già rất giỏi Liên hoa thần pháp. Nhưng em nhận thấy tài nghệ của ông già này còn thua anh nhiều… nếu em chưa biết anh là người Việt, em đã tưởng anh thuộc giòng giõi của đấng Bà la môn (14).

-Phận mỏng tài hèn, anh đâu dám sánh đến giòng giõi của ngài…

-Hứ, anh khiêm tốn ghê…Không khéo anh đúng là cháu chắt đấng Bà cũng nên. Em nghe nói chỉ có cháu chắt chính thống của đấng Bà trong vùng hồ Hoa sen (14) mới có hơi sức bí mật từ thân thể phát ra, đụng ai là người ấy té ngã, dao sắc chém cũng không đứt da thịt…

Để em kể chuyện xưa anh nghe… Thuở khai thiên lập địa xa xăm, đấng Bà một hôm kia đi ngang qua vùng, tay cầm đóa hoa sen và ngài thả đóa hoa sen này xuống đất. Ngài thả rất nhẹ nhàng, vậy mà cánh hoa rớt lả tả, và cắm sâu như đào lỗ. Rồi từ những cái lỗ này, nước ngọt trong trẻo vọt lên, dần dà biến thành cái hồ. Người ta niệm ơn đấng Bà, đặt tên nó là hồ Hoa sen. Và từ đó những võ sĩ tập luyện yoga trong vùng hồ Hoa sen đều học được một phép kỳ dị, người ta nói là do đấng Bà la môn truyền lại. Hàng năm, cứ đến lễ hội mùa thu (15), hàng vạn tín đồ Ấn giáo từ khắp nơi đều tới tẩy gội bụi trần trong nước hồ Hoa sen.

Văn Bình và Tuyết Lê đã ra đến xe ca. Hai gã rajờ-pút quăng 3 xác xuống hố xong xuôi, mở cửa xe trèo lên băng trước. Tuyết Lê hỏi tên trẻ:

-Các anh đã đấu với ai giỏi Liên hoa thần pháp như ông đại tá Văn Bình chưa?

Tên trẻ đáp, giọng rụt rè như con gái:

-Thưa chưa. Môn phái na-ki chúng tôi rất kị Liên hoa thần pháp. Tài nghệ của ông đại tá quá cao siêu, chúng tôi không thể không bái phục. Ông đại tá tha giết là may mắn lắm, chúng tôi không dám đòi hỏi gì nữa.

Hắn mở công tắc, đạp ga xăng cho máy nổ rồi hỏi Văn Bình:

-Thưa đại tá, giờ em lái đại tá về nhà.

« Về nhà » nghĩa là đi đâu? Chàng có cảm tưởng « nhà » ở đây là sào huyệt phát xuất của hai gã rajờ-pút. Chắc thượng cấp của chúng đang chờ ở « nhà ». Chàng bèn gật đầu:

-Ừ, lái về nhà.

Chiếc xe bon bon chạy về phía đến Khạ. Văn Bình đặt câu hỏi hú họa:

-Cô Myriam được mạnh khỏe không?

Tên già quay lại:

-Thưa, mạnh khỏe. Đường không được thẳng, lại quá lồi lõm, xin đại tá cảm phiền. Xin đại tá ngồi ở băng giữa, nệm ở đó dầy và êm hơn.

Văn Bình muốn cười thét để tỏ nỗi hân hoan. Chàng đoán mò mà đúng. Bọn rajờ-pút này liên hệ đến Myriam. Tìm thấy Myriam thì giá vượt suối băng rừng hàng tuần lễ vất vả, cực nhọc, chàng cũng không từ, huống hồ chỉ bị đau mông đít có một lát ngắn ngủi. Chàng bèn khoát tay:

-Không sao, ghế này cũng êm chán.

Tuyết Lê nắm bàn tay của Văn Bình, nhè nhẹ đặt trên đùi non. Chắc nàng muốn nói « đùi non của em êm hơn ».

Xe bắt đầu leo giốc.

Chú thich:

(1) đây là Harpalpul, cách đền Khạ 98 cây số.

(2) đền Devi Jagădamba, tất cả những gì gọi là nghệ thuật ái tình đều được tạc tượng ở đó.

(3) đền Chausat Yogini, được xây cất trong thế kỷ thứ 9. Chausat có nghĩa là 64, yogini là cung tần, phân nửa đã đổ nát.

(4) đền Kandariya Mahadeva. Trong khu đền Khạ, còn nhiều đền khác thờ nam thần ái tình Siva, và vợ là Parvati. Tín đồ đạo Siva đeo lingam và yoni, nghĩa là bộ phận sinh dục nam nữ, để lấy hên (xin đọc « Hận vàng Ấn độ » đã xuất bản).

(5) sờrimati (srimati) là thưa bà, cũng như sahib là thưa ngài, thưa ông là shri (hoặc sri).

(6) pagris.

(7) dân rajờ-pút (rajpute) là dân tiểu bang Rajasthan, tiểu bang này tọa lạc phía tây thủ đô Tân Đề Li, và gần khu đền Khạ (thuộc tiểu bang Madhya Pradesh). Tại đó có nhiều ngôi đền bằng đá sỏi hồng, đẹp nhất là Lâu đài Gió ở Jaipurs

(8) đó là vua Bappa Rawal, ngự trị trong thế kỷ thứ 8.

(9) vua chúa Ấn ăn chơi hơn vua chúa bên ta nhiều. Những hậu cung zênana ở vùng Rajasthan có thể được coi là … ướt át nhất trong lịch sử. Người ta có thể tìm thấy chứng tích trong lâu đài Jaipur. Nhà vua trác táng ngày đêm, gân cốt bị run phải ngồi ghế đẩy, nên các cầu thang được thay bằng những mặt phẳng nghiêng, đặt xe lên là xe tuột xuống…

(10) hồ Nakki tọa lạc gần ngôi đền danh tiếng Dilwara trên núi Abu. Du khách thường đến đó để hóng mát trong mùa hè.

(11) nào là hồ Siliserh rộng 6 cây số vuông, hồ Anasagar có hoa viên và lâu đài cẩm thạch trắng, hồ Fatehsagar nơi có vườn Trinh nữ nhà vua lập ra để nuôi mỹ nhân từ Delhi tới, hồ Debbra một trong những hồ nước nhân tạo lớn nhất thế giới.

(12) chữ Phạn là sanskrit.

(13) liên hoa là hoa sen, tiếng Ấn gọi hoa sen là Pashkar. Phép đánh chưởng này đặt tên là phép đánh « hoa sen » của thần Brahma, vì vậy tác giả mạn phép được phiên dịch là Liên hoa thần pháp.

(13) người Ấn thờ 3 đấng: Brahma (Bà la môn), là đấng tạo hóa, đấng Visờnu và Siva (thần phá hoại, thần ái tình).

(14) như đã nói trên, đây là hồ Kushtar, gần Jaipur, tiểu bang Rajarthan.

(15) hội lễ mùa thu này thường được cử hành trong tháng 10 dương lịch, với những cuộc khiêu vũ địa phương hấp dẫn và cuộc biểu diễn lái xe do lạc đà kéo.