Chương VI Thật và Giả
Hai bên đường toàn là cây cao và bụi rậm. Không khí có vẻ âm u và huyền bí. Văn Bình đang vuốt ve đùi non trơn bóng của Tuyết Lê thì xe hơi đảo sang bên. Tên trẻ muốn tránh cái ổ gà sâu hun hút. Hắn quẹo gấp nên Tuyết Lê nhào vào lòng Văn Bình.
Nhờ khả năng lái xe bết bát của tên trẻ, Văn Bình được thưởng thức da thịt người đẹp một cách chính xác hơn. Luồng nhỡn tuyến sắc bén của chàng khám phá thấy nàng có bộ ngực nẩy nở tự nhiên, đúng với tên Tuyết Lê cúng cơm. Tuy nhiên, điều chàng không ngờ là nàng dám quên mặc nịt. Phải là giai nhân cân đối thứ thật mới có đủ can đảm tẩy chay độn cao su mút, chứ đừng nói đến tẩy chay cả xú-chiêng. Tỉ lệ đàn bà khác thường này còn ít hơn cả tỉ lệ lãnh tụ thanh liêm chê tiền trong các quốc gia chậm tiến.
Không bỏ lỡ dịp may, Văn Bình ôm nàng hôn lần nữa. Lần này chàng hôn khác lần trước, nghĩa là không những chàng hôn nàng bằng môi và lưỡi. Và cũng như lần trước, nàng nép sát ngực chàng, dáng điệu phục tòng tuyệt đối. Tên già tình cờ bắt gặp cử chỉ âu yếm của hai người. Hắn chép miệng ra chiều tiếc nuối và hối hận:
-Suýt nữa chúng tôi mang tội sát nhân…Cô tha lỗi cho chúng tôi nhé!
Tuyết Lê buông Văn Bình ra:
-Lạ thật, ông tài xế lái xe ca từ trường bay về đền cũng toan bắn tôi…
Tên già đáp:
-Vâng. Hắn với tôi là chỗ anh em thân thiết.
-Anh em ruột?
-Không. Anh em cùng môn phái. Hai chúng tôi và hắn đều là người địa phương, thuộc môn phái na-ki, quanh năm sống lẩn quất trong rừng, trên núi để săn bắn, luyện yoga và tập võ nghệ. Bề ngoài, bọn tôi làm việc cho sở Du lịch, nhưng bên trong có chân trong một đảng cướp. Gọi là đảng cướp có lẽ không đúng lắm vì thật ra bọn tôi không ăn hàng nhà nghèo mà chỉ cướp tiền bạc của các maharaját. Bọn tôi hùng cứ trong vùng đền Khạ. Kỷ luật nghiêm minh, trên ban lệnh thì dưới phải tuân theo. Sáng nay, thượng cấp ban lệnh hạ sát cô và hai cận vệ.
-Còn đối với ông đại tá?
-Mời về trụ sở, giao trình thượng cấp. Nhưng khi thấy thằng anh em nằm chết, tôi nổi xung đòi giết ông đại tá. Nghĩ lại thì nổi xung mà hơn vì tôi được dịp mục kích tài nghệ Liên hoa thần pháp. Trong đảng tôi, không ai biết phép Liên hoa, ngoại trừ sư phụ.
-Sư phụ?
-Vâng, sư phụ cũng là thượng cấp của bọn tôi. Đảng cướp lấy võ thuật làm tiêu chuẩn, tôn ai giỏi thì làm đàn anh, làm minh chủ. Sư phụ giỏi phép Liên hoa, anh em tôi đánh bằng na-ki không lại nên suy tôn làm sư phụ.
-Sư phụ đang đợi ở nhà?
-Vâng.
-Còn Nagúpta?
-Tôi cũng nghe sư phụ nói đến hắn, nhưng chưa được gặp mặt, và cũng chưa biết hắn là ai.
-Nhưng chắc quen Myriam?
-Cũng vậy. Tôi mới đối diện nàng lần đầu sáng nay. Nàng là viên chức ngoại quốc, tới đền Khạ nghiên cứu di tích lịch sử. Dường như đảng cướp được thuê bắt cóc Myriam. Bọn tôi chuyên bắt cóc con gái nhà giàu chuộc tiền nên Myriam chỉ là công việc làm ăn thường xuyên của đảng, chẳng có gì lạ. Sư phụ đích thân đến tận phòng trọ, bắt cóc Myriam mang về tạm giữ. Sư phụ nói chờ ông đại tá đến rồi tính.
-Tính gì?
-Không rõ. Sợ muộn giờ, bọn tôi phải tất tả ra xe.
Câu chuyện giữa Tuyết Lê và tên rajờ-pút già bị gián đoạn vì tên trẻ quẹo trái, miệng nói lớn như hét:
-Đẹp không, đại tá?
Đẹp thật! Những kẻ khô khan, tâm thần không hề biết rung động còn bồi hồi khi đứng trước đền Siva, đền thờ nam thần Tình yêu, huống hồ Văn Bình là con người ướt át. Mặc dầu một phần đã đổ nát, chàng vẫn còn thấy những pho tượng nhạc sĩ, cá sấu, nữ thần có cánh bay, và nhất là các cặp nam nữ ôm nhau đắm đuối. Đây là khu đền Kanđa (1), khu lớn nhất giành cho thần Tình yêu.
Riêng số tượng đá gồm gần 900 tượng. Chỉ ngắm nghía một vài bức cũng đủ nong nóng thái dương, tim đập thình thịch. Du khách mắc bệnh áp huyết cao khó hy vọng còn sống nếu la cà trong đền, tận hưởng toàn vẹn vẻ đẹp của gần 900 pho tượng si mê…
Đột nhiên Tuyết Lê chỉ những pho tượng bên đường than thở:
-Đàn ông sướng thật!
Văn Bình há miệng toan phản đối, song vội mím chặt. Chàng không nghĩ là đàn ông « sướng thật » như Tuyết Lê phê bình. Nhưng đến khi nhìn theo ngón tay trỏ của Tuyết Lê, chàng phải công nhận đúng. Đàn ông sướng thật vì những nhóm tượng đá sừng sững trước mặt chàng gồm đa số đàn bà, một tượng nam kèm ba tượng nữ nâng khăn sửa túi. Chẳng bù với tượng đá ở nước nhà, mỗi ông chỉ được phép cặp kè một bà…
Dầu đó chỉ là tượng đá vô tri giác, Văn Bình lại có cảm giác là người thật bằng xương bằng thịt sau lớp rêu phong dầu dãi. Nghệ thuật tạc tượng ở đây đã đạt tới mức độ tuyệt vời khiến Văn Bình miên man nghĩ đến bí pháp Tantờra, bí pháp độc nhất vô nhị trên thế giới biến phái nữ thành núi lửa phun sức nóng không bao giờ ngừng…
Một pho tượng thần Siva cao ngất ngưởng đứng dưới bóng cây bồ đề xum xuê. Siva là thần Tình yêu, nhưng cũng là thần Phá hoại. Chiến tranh, bệnh dịch, chết chóc, lụt lội, hạn hán. Tất cả những tai họa trên thế giới này đều do Siva gây ra. Bởi vậy, người Ấn phải o bế, vuốt ve, hiến dâng để thần bớt giận dữ. Văn Bình hơi rùng mình: cách đây không lâu ở Sàigòn, nhân một cuộc bàn luận về phong tục ân ái Ấn độ, có người đã ví chàng với Siva. Sở dĩ chàng được so sánh với Siva vì chàng thường khoái làm thần linh Ấn. Chàng nói rằng sau khi chết, làm thần linh Việt rất khổ vì không được lấy vợ, trong khi thần linh Ấn được … hủ hóa tha hồ. Bằng cớ là ngay cả đấng Thượng đế của Ấn giáo cũng có vợ đàng hoàng…
Pho tượng Siva có ba con mắt đang nhìn chàng trân trân. Mình tượng quấn nhiều con rắn dài, lưỡi thè lè. Tay thần cầm búa sắc và cái ly làm bằng sọ dừa. Không khéo chàng là hậu thân của Siva cũng nên. Suốt đời chàng, rắn tình quấn chặt người chàng trong khi chàng xông pha mũi tên hòn đạn, đêm ngày đùa rỡn với cái chết.
Tuyết Lê ghé tai chàng:
-Anh thèm làm thần Siva hả?
Nàng có tài đọc thấu gan ruột chàng. Nhưng thật ra, Văn Bình không muốn làm thần Siva yêu cuồng dại, yêu si mê, yêu hàng chục, hàng trăm đàn bà như trước nữa. Tự dưng chàng nẩy ý định trở về cuộc sống trầm lặng, lánh xa mọi giông bão hành động.
Chàng lắc đầu:
-Không. Nghe nói Siva chỉ sướng được một thời gian. Về già Siva rất khổ.
Tuyết Lê cười:
-Anh cũng thông thạo lịch sử thần thoại nước em nữa ư? Vâng, Siva quá đam mê, quá bạt mạng nên tuy có thể gieo tai, giáng họa cho loài người, Siva bị đấng Tối cao phạt sống lang thang, không có chỗ ở nhất định, cũng như không có hạnh phúc nhất định. Giờ đây thần Siva bị giam lỏng trên đỉnh núi Hy mã lạp sơn (2) lạnh giá, phải không anh?
Tên tài xế trẻ lại bẻ hết vô-lăng sang trái. Một lần nữa, Tuyết Lê bị giật chồm lên, nhảy vào lòng Văn Bình. Dường như lái xe bạt mạng là thú vui của hắn. Hắn phá lên cười ha hả. Văn Bình nhận thấy xe ca quẹo vào con đường nhỏ, mỗi lúc một rời xe khu đền Khạ.
Chàng bèn đập vào vai tên già:
-Không vào đền?
Tên già đáp:
-Thưa không. Những ngôi đền chính đều ở hướng tây bắc, hiện thời ta chạy về hướng đông nam. Xa xa là đền Đulateo, ta phải vượt sông mới đến nơi.
Đền Đulateo là một trong hai ngôi đền cuối cùng trong khu vực, và cũng là hai ngôi đền kém tráng lệ và kém đồ sộ. Du khách thường không ghé đây. Xe ca đang lăn bánh trên cây cầu gỗ chênh vênh bắt ngang sông Kút-đa (Khuddar). Con đường trở nên ngoằn ngoèo và gập ghềnh. Hai bên đường cây cối trở nên to lớn và rậm rạp thêm.
« Sào huyệt » của đảng cướp được lập trong một trang trại cổ xưa nhưng xinh xẻo, nằm chơ vơ giữa cánh rừng trọc, trên sườn ngọn đồi thoai thoải nhìn xuống giòng sông nước đục lờ lờ.
Tên già nói với Văn Bình:
-Thưa đại tá, đến nơi rồi đấy. Sư phụ đang đứng chờ ngoài vườn.
Người đàn ông chít khăn nhiễu vàng được tôn làm sư phụ thuộc hạng cao quá khổ. Hắn cao gần bằng vô địch bóng rổ Hoa Kỳ. Hắn chắp tay sau đít, nhìn chiếc xe ca bon bon trên con đường đất sét, và dừng lại trước giãy nhà gỗ thấp lè tè, trên mái trồng cây kiểng và trồng hoa sặc sỡ theo kiểu mái nhà vùng Cát-sơ-mia.
Văn Bình cảm thấy hồi hộp. Chàng không sợ tài nghệ hắn. Hắn chỉ xứng danh sư phụ với hai gã rajờ-pút dài lưng tốn vải. Chàng hồi hộp vì thấy khuôn mặt hắn quá điềm tĩnh đến độ chàng tưởng hắn là pho tượng hung thần bằng đá hoa cương. Nếu hắn chờ chàng bước xuống rồi xì ra khẩu súng nạp đạn sẵn thì chàng hết phương đối phó. Chàng không có tấc sắt nào bên mình. Chàng vốn ghét dao súng kềnh càng. Giờ đây chàng mới thấy võ khí là cần thiết.
Nhưng chàng không còn lối lùi nữa. Xe ca đã đậu hẳn. Tên già chạy le te về phía sư phụ. Văn Bình không nghe rõ hai người nói với nhau những gì. Chàng chỉ thấy sư phụ hắn nhăn mặt. Nước da đen bóng tương phản với lớp khăn nhiễu vàng chóe.
Gã sư phụ bước lại gần xe. Hắn chắp tay vái Văn Bình, đoạn nói:
-Rước ông vào tệ xá. Đàn em tôi đã thất lễ với ông, xin ông lượng thứ.
Tuyết Lê rụt rè theo gót Văn Bình. Nàng tỏ vẻ lo lắng rõ rệt. Dường như nàng biết trước tính mạng lâm nguy. Văn Bình cũng nhận thấy những gân máu đỏ hiện lên trong mắt đầy tròng trắng của gã sư phụ chít khăn vàng. Chàng bèn đi chậm lại chờ Tuyết Lê.
Ngôi nhà gỗ của đảng cướp được xây cất giữa một phong cảnh nên thơ. Chung quanh nhà là thửa vườn trồng toàn hoa dại đỏ chót, lớn bằng cái tô múc canh, loại hoa thường thấy trên đỉnh núi Hy mã. Nền hiên lót đá trắng mịn màng như da thịt cô gái còn trinh. Bất giác Văn Bình liên tưởng đến góa phụ còn trinh đang đếm bước bên chàng, mắt xanh tái vì sợ hãi.
Bên trong nhà không bày đồ đạc, ngoại trừ bộ bàn ghế thô sơ bằng thân cây cắt thành khúc. Tuy nhiên trên tường, ở góc, và ngay giữa nhà được trưng diện toàn da thú đắt tiền. Mỗi góc nhà có một con thú nhồi rơm đứng sừng sững, trông như còn sống. Văn Bình từng săn gấu, cọp, báo và tây ngu trong vùng rừng núi đông bắc, song chàng chưa được thấy gấu, cọp, báo và tây ngu nào đẹp hơn những con được đặt trong gian nhà gỗ bên sườn đồi trọc. Chàng vuốt lưng con gấu nâu và hỏi:
-Tự tay ông săn?
Gã sư phụ đáp:
-Vâng. Trước đây tôi sống nhờ nghề này. Tôi lên núi, bắn tahơrơ và hangun (3) đem bán da và thịt kiếm tiền độ nhật. Còn bắn để chơi, bắn để trổ tài, phải là bắn tây ngu. Một tay tôi hạ hàng ba, bốn chục con tây ngu quý giá. Tôi thích săn tây ngu, hơn cả thích đàn bà nữa. Rốt cuộc, tôi bị chính quyền lùng bắt về tội vi phạm lệnh cấm săn. Tôi bèn đến địa phương này lập nghiệp.
-Ai thuê ông hạ sát bạn đồng hành của tôi?
Văn Bình hỏi đột ngột. Chủ tâm của chàng là làm đối phương mất điềm tĩnh. Nhưng gã sư phụ vẫn thản nhiên:
-Bí mật nghề nghiệp. Trong đời giang hồ hành hiệp, tôi không có thói quen mỏng môi lẻo mép.
-Bắt cóc, giết người vô tội mà là « giang hồ hành hiệp » ư?
-Mỗi người một quan niệm, mỗi người một lối sinh hoạt. Tôi không chê bai ông, thì ông cũng không nên chê bai tôi.
Gã sư phụ bật dậy, hạ lệnh cho hai thuộc viên:
-Bọn mày đưa cô Tuyết Lê xuống nhà dưới.
Hai tên rajờ-pút nhìn nhau rồi nhìn Văn Bình. Có lẽ chúng còn nhớ miếng đòn Liên hoa độc nhất vô nhị của chàng. Chúng không dám trái lệnh sư phụ, song chúng cũng không dám vuốt râu hùm. Gã sư phụ sửng sốt trước thái độ lừng khừng của hai thuộc viên. Hắn quát rền như sấm:
-Chúng mày còn đợi gì nữa. Lôi cô ta đi cho tao nói chuyện riêng với ông đại tá.
Tuyết Lê đứng khít bên Văn Bình, ngửa mặt, giọng van lơn:
-Họ sắp giết em, anh ơi!
Gã sư phụ giằng tay nàng:
-Cô đừng làm trò trẻ con.
Tuyết Lê vùng vẫy:
-Họ thuê ông bao nhiêu? Chú tôi sẽ trả ông gấp đôi.
Gã sư phụ cười gằn:
-Ông Mahan trả gấp mười, gấp trăm, tôi cũng không nhúc nhíc, huống hồ gấp đôi.
Văn Bình đã biết được điều cần thiết. Từ nãy đến giờ chàng không can thiệp tích cực vì chàng còn hoài nghi. Giờ đây chàng đã biết chắc đảng cướp rajờ-pút đón đường hạ sát Tuyết Lê và hai cận vệ không phải vì nguyên nhân tài chính. Dĩ nhiên bọn chúng làm thuê, nhưng tiền bạc là phụ. Nhưng điều chàng chưa khám phá ra là tại sao chúng giết Tuyết Lê mà để chàng sống.
Dầu sao, chàng cũng không thể làm thinh cho chúng lộng hành. Chàng bèn choàng eo Tuyết Lê, giọng nửa đùa nửa thật:
-Vậy tôi trả ông gấp triệu lần.
Gã sư phụ buông Tuyết Lê, quắc mắt:
-Yêu cầu ông đứng yên. Ông không dính dáng đến vụ này. Chúng tôi cũng không hề thù oán ông.
-Tôi chỉ đứng yên nếu ông không đụng đến cô Tuyết Lê.
Gã sư phụ quát hai thuộc viên:
-Bọn mày điếc hả? Tao ra lệnh thì tuân hành đi.
Tên rajờ-pút già lắp bắp:
-Bẩm sư phụ, ông đại tá …
Gã sư phụ dậm chân làm nền nhà rung chuyển:
-Mày sợ ông đại tá hơn tao hả?
Tên già lóng cóng đặt bàn tay lên vai Tuyết Lê, song hắn không dám níu kéo nàng. Gã sư phụ đành bước xéo, khuỳnh cánh tay đánh tạt ngang cổ Tuyết Lê. Nàng thụp xuống tránh đòn. Trong khi ấy hắn ngáng chân khiến nàng chúi đầu vào con gấu đen nhồi rơm ở góc trái gian nhà.
Gã sư phụ xông lên, toan dựng Tuyết Lê dậy giáng đòn quyết định thì Văn Bình đã lướt tới. Nhác thấy chàng, gã sư phụ nghiêng mình, phóng ngón tay na-ki vào trũng bả vai. Lối tấn công đầu ngón tay của hắn vượt xa hai thuộc viên chít khăn hồng. Hắn được tôn làm bậc thày cũng không ngoa. Khốn nỗi, thủ pháp của Văn Bình vượt xa hắn hàng trăm dặm. Nên ngay trong giây đồng hồ xuất trận chàng đã ung dung gạt đòn, co chân đá vẹt mạng sườn hắn, khiến hắn bị loạng choạng, hai tay chới với trong khoảng không.
Gã sư phụ nhào lại, xử dụng cả 10 đầu ngón tay trong một thế na-ki cực hiểm. Lần này, Văn Bình không gạt đòn. Chàng biểu diễn tài mọn thái cực quyền. Nội kình bách chiến bách thắng của chàng kéo cuồn cuộn từ lục phủ ngũ tạng ra ngoài bì phu, chặn đứng thế na-ki làm hắn tê dại gân cốt, và như thể bị ai tát trúng mắt, hắn choáng váng mày mặt, rồi xụm luôn.
Tên rajờ-pút trẻ kêu:
-Trời ơi, sư phụ bị đòn Liên hoa!
Văn Bình không rượt theo đánh bồi thêm. Bất đắc dĩ chàng mới phải xuống tay. Nếu gã sư phụ không tấn công Tuyết Lê, chàng đã án binh bất động.
Chàng tha chết cho địch vì thái độ anh hùng mã thượng cố hữu. May thay, sự hào hoa này đã cứu chàng thoát khỏi thế « « đà đao » man trá nhưng hữu hiệu của gã sư phụ chít khăn vàng. Té ra hắn ngã rụp vì hai lẽ. Thứ nhất, kình lực của Văn Bình phát ra mãnh liệt như thác lũ. Thứ hai, hắn chơi trò tương kế tựu kế. Nhân cơ hội nằm nhoài trên đất, hắn luồn tay vào lớp áo rộng thùng thình rút lưỡi dao nhỏ phóng ngược ra sau.
Đúng ra, đây không phải lưỡi dao mà là cái dùi, đầu nhọn hoắt và thuôn dài, hai cạnh sắc lẻm, để gần tờ giấy thì hơi thép cũng đủ cắt đứt. Võ Trung hoa có môn phóng dùi khó hơn môn phóng dao gấp bội. Tuy nhiên về thực hành, những người làm nghề săn heo rừng dọc triền núi Hy mã còn giỏi hơn võ sĩ Trung hoa một bậc.
Săn thú ở Ấn độ có nhiều cách, ngoài súng đạn và tên nỏ. Có người dùng voi để rượt thú, có người núp trong macahn -những cái lều bằng cành cây vắt vẻo trên cao- hoặc cưỡi ngựa. Và khí giới của họ là dao và dùi, nhất là dùi, loại dùi nhỏ mà sắc nhọn. Sau hàng trăm năm săn cọp, hươu nai…bằng dùi, kỹ thuật thiện xạ độc đáo này được truyền từ đời này qua đời khác, để rồi môn phóng dùi trở thành môn võ lợi hại của Ấn độ.
Hầu như chỉ có dân rajờ-pút là thạo môn phóng dùi. Gã sư phụ chít khăn vàng là dân rajờ-pút chính hiệu. Văn Bình từng nghe thiên hạ ca tụng đặc tài phóng dùi thần tốc và chính xác của võ sĩ rajờ-pút, song chưa có dịp mục kích.
Chàng tinh mắt đảo nhanh sang tả, mũi dùi ác hiểm vèo qua bắp thịt vai chàng. Chàng không bị thương, mũi dùi chỉ kéo xoạc mảng áo lớn. Chàng chưa kịp đối phó thì gã sư phụ đã vươn tay ném mũi dùi thứ hai. Phải là võ sĩ dầy công luyện tập chân truyền mới am tường phép phóng liên hoàn, mũi này tiếp mũi kia. Trong vòng 5 giây đồng hồ ngắn ngủi có thể phóng từ 3 đến 4 mũi, nghĩa là với vận tốc không thua máy điện tử.
Văn Bình không còn phương pháp phòng vệ nào khác ngoài phương pháp tung mình lên cao. Mũi dùi thứ hai chỉ cách gan bàn chân chàng một đốt ngón tay.
Chàng không biết gã sư phụ thủ sẵn bao nhiêu mũi dùi. Chàng thường nghe là một bộ dùi gồm từ 3 đến 6 chiếc, phần nhiều được tẩm thuốc tê hoặc thuốc độc. Khỏi cần bị dùi xuyên thủng, nó chỉ lướt nhẹ da thịt là chàng sẽ gánh chịu hậu quả thê thảm. Chàng sẽ bại liệt trong nháy mắt. Hoặc chàng thiệt mạng…
Bằng bất cứ giá nào, chàng phải chặn đứng mũi thứ ba. Chân chàng chưa chấm đất đã chẻ về hai phía, mũi giày trái chạm cườm tay địch. Gã sư phụ vừa ngồi dậy đã bị đá hất vào tường. Mũi dùi sáng loáng rớt khỏi tay hắn, cắm phập xuống nền nhà. Nạn nhân còn đang bàng hoàng sau ngón đòn phản công sấm sét thì bàn chân phải của Văn Bình đã vút tới. Bình… ngọn cước giáng giữa ngực, hắn thét lên một tiếng, miệng hộc máu tươi thành vũng.
Trúng đòn này, gã sư phụ khó thể vẹn toàn tính mạng trừ phi hắn được điều dưỡng chu đáo. Hàng ngày được một bậc cao thủ về nội kình truyền phát sinh khí trong vòng ba tuần lễ. Nhưng chàng không nỡ kết thúc cuộc đời võ sư na-ki của hắn bằng đòn atêmi. Chàng đành ngó hắn vật lộn với Tử thần.
Tên rajờ-pút già lừ mắt ra hiệu cho tên trẻ. Hai tên lấm lét nhìn Văn Bình rồi bước lùi, toan lỉnh ra ngoài. Tuyết Lê chặn lại:
-Hai anh lỉnh đi đâu?
Hai tên dựa vai nhau, run như rẽ. Văn Bình nói, giọng ôn tồn:
-Tôi sẽ không đụng tới anh em. Sư phụ của anh em ra đòn trước nên miễn cưỡng tôi phải xử trí. Rất tiếc là sư phụ sắp chết. Chủ tâm tôi là hòa giải, chẳng qua sư phụ phóng dùi…
Tên già chắp tay cung kính:
-Ông cho phép tôi đi.
Văn Bình nói:
-Đồng ý. Nhưng anh phải dẫn tôi đến nơi giam cô Myriam.
Tên trẻ mở cửa:
-Vâng, mời ông đại tá ra bằng lối này.
Văn Bình khựng lại vì nghe tiếng kêu yếu ớt của gã sư phụ nằm sóng sượt trong vũng máu. Nạn nhân quá đau đớn, muốn được đàn em giúp đỡ để từ giã cõi đời chóng vánh.
Tên rajờ-pút già ngần ngừ một giây, lượm cây dùi nhọn, rồi nhắm mắt, bặm miệng thọc xuyên trái tim gã sư phụ. Trong lúc cảm động, hắn hơi lóng cóng nên mũi dùi không đâm thủng tim. Lồng ngực nạn nhân lại rách thêm mảng nữa, máu đỏ tuôn ra ồng ộc. Nạn nhân tiếp tục hấp hối, chưa chịu chết hẳn. Tên già nhảy vùng lên, hốt hoảng:
-Khổ quá, ai giúp tôi!
Cực chẳng đã, Văn Bình phải thi thố tài mọn. Bằng gót chân, chàng ban ngọn cước thi ân cho gã sư phụ. Bị trúng tử huyệt gần nách, nạn nhân kêu hự rồi tắt thở.
Tuyết Lê bíu cánh tay Văn Bình:
-Khiếp, anh giết người dễ dàng như giết ruồi muỗi.
Chàng nói:
-Em coi chừng. Anh cũng sẽ giết em như thế.
Nàng dẩu mỏ:
-Thách anh đấy.
Nàng ưỡn ngực, ánh mắt long lanh. Tuyết Lê quả là thiên thần nhục tình. Văn Bình phải nín thở để giữ cho xác thịt khỏi bị lôi cuốn.
Tên trẻ mở đường, mọi người băng qua khu vườn rộng sau nhà đến giẫy lều lợp tranh thấp lè tè nằm khuất dưới những rặng hoa leo màu tím nhạt. Myriam bị giam trong căn lều thứ nhì. Nhà lều trống hốc trống hoác, vách đất chỉ đập nhẹ là vỡ nát, song Myriam không thể thoát thân vì nàng bị nhốt trong cũi sắt, loại cũi được các rạp xiếc lưu động dùng nhốt mãnh thú. Đây là chuồng đôi, song sắt khá to, chắc để nhốt những con beo vằn đen vàng nổi tiếng đẹp và dữ trong vùng. Chắc gã sư phụ làm nghề đánh bẫy beo vằn để bán cho các vườn thú ngoại quốc. Chuồng sắt trống không, nhưng mùi thú vẫn phảng phất.
Myriam mặc đồ săn tây phương, chân dận ủng da mềm đến tận đầu gối. Quần áo nàng bằng kaki ô-liu khá dầy nên các đường cong mỹ lệ bị che dấu gần hết. Tuy vậy, Văn Bình vẫn thấy nàng khá đẹp. Thân thể nàng có vẻ đẹp hơn khuôn mặt nhờ cái eo nhỏ gọn, và bộ ngực phồng. Trên mắt nàng chỉ có cái miệng là đáng kể. Theo tướng số Á đông thì Myriam thuộc loại đàn bà « tan hoang cửa nhà » với cái miệng quá rộng. Nhưng dưới nhỡn quang tây phương thì cái miệng rộng của nàng báo hiệu sự phong phú của dục tình. Lưỡi nàng đỏ hồng, ngó thấy là thèm hôn. Môi nàng dầy gấp rưỡi đàn bà thông thường. Thật dầy mà không thô. Thiếu tướng Kôvic của tình báo sô viết trồng cây si của nàng môi dầy, miệng rộng này không phải không thiếu lý do xác đáng…
Chuồng thú khá cao. Myriam đứng bên trong chỉ mới đụng đầu. Nàng đang vịn chấn song, vẻ mặt rầu rĩ. Cửa chuồng đeo tòng teng cái khóa Yale kếch sù, nặng đến 5 kí là ít.
Văn Bình quay hỏi hai tên rajờ-pút:
-Chìa khóa đâu?
Chàng không nghe ai trả lời. Thì ra cả hai đều lợi dụng những giây đồng hồ mùi mẫn giữa Văn Bình và Tuyết Lê trên đường ra chuồng beo để tẩu thoát.
Tuyết Lê chăm chú quan sát Myriam. Chàng nhận thấy Tuyết Lê ngạc nhiên. Dường như nàng có điều gì muốn nói. Trong khi ấy Myriam lại cúi gằm mặt.
Chàng hỏi Tuyết Lê:
-Bọn chúng đâu rồi?
Tuyết Lê không nghe được lời chàng hỏi. Luồng mắt soi mói của nàng dán chặt vào cũi sắt. Nàng bật nói:
-Anh ơi, không khéo em bị quáng gà…
Chàng nhìn mắt nàng:
-Em mắc bệnh đau mắt ư?
-Không. Mắt em tốt kinh khủng. Nhưng không hiểu sao…
-Em thấy gì?
-Cô gái bị nhốt trong cũi mặc đồ gì hả anh?
-Sơmi ngắn tay, quần bó ống, ủng da trắng, thắt lưng to bản bằng da bốc-can, tóc xõa dài xuống gần vai…
-Đúng rồi. Em cũng nhìn thấy như anh, nghĩa là em không quáng gà. Nhưng còn món đồ bằng ngà voi nàng đeo ở cổ?
-Tượng đàn ông. Cổ chân thật to có trạm vòng. Một tay cầm lưỡi tầm sét. À…đầu không phải là đầu người…
-Đầu voi?
-Phải, đầu con voi với cái vòi dài ngoằng. Theo chỗ anh biết, đó là tượng thần Ganét, con trai của thần Siva và nữ thần Parvati. Thần Ganét tượng trưng cho sự trù phú và khôn ngoan. Anh thấy nhiều người đeo, có gì lạ đâu.
-Lạ lắm, anh ạ. Hẳn anh đã nghe nói đến tiểu sử thần Ganét?
-Rồi. Nhưng Myriam đang bị nhốt trong chuồng sắt. Nếu không tìm ra chìa khóa, chắc anh phải dùng súng. Câu chuyện về ông con trai ngang bướng Ganét, em hãy để giành đến tối. Trong khi em tắm, em muốn đàn ông mở cửa phòng không?
-Cái đó còn tùy. Đàn ông lạ dĩ nhiên bị cấm cửa. Nhưng Ganét là con trai mà lại cấm cửa cha là Siva vào phòng tắm của mẹ Parvati…
Văn Bình cười tủm tỉm. Hồi ở Tân Đề Li, Tuyết Lê đã giở kiến thức thần thoại ra khoe với chàng. Chàng không nhàm tai. Trái lại, chàng còn thích nàng lặp đi lặp lại nhiều lần tiểu sử thần Ganét nữa là khác. Siva là ông thần đa thê, người Ấn thờ Siva đã đành, họ còn thờ luôn cả các bà vợ thứ nhất, thứ nhì, thứ ba của ông ta nữa. Siva chơi bời một cây, thế mà chỉ sản xuất được một cậu con trai là Ganét (Ganesh). Cậu con trai không cho cha vào phòng tắm của mẹ. Cha bèn nổi cơn lôi đình chém phăng thủ cấp. Nguôi giận, thương con tràn trề, thần sai thuộc hạ vào rừng, gặp bất cứ sinh vật nào cũng cắt ngay đầu mang về để thần ráp cho con. Oái oăm thay, đám thuộc hạ chỉ gặp con voi, và trong phút hối hả, thần Siva gắn luôn đầu voi vào cổ Ganét. Rồi từ đấy, Ganét phải mang đầu voi với cái vòi dài ngoằng…
Truyện thần thoại là như vậy, nhưng ô kìa, Tuyết Lê nhắc đến Ganét, đến Siva, và đến phòng tắm của Parvati làm gì?
Thì Tuyết Lê đã lùi lại. Văn Bình nghe rộp một tiếng. Tiếng của kim khí chạm nhau. Tiếng của nòng khẩu súng lục Myriam bất thần rút từ trong mình ra, chĩa qua kẽ song sắt, sửa soạn bắn Tuyết Lê.
-Ối, ối…
Đoàng …đoàng…
Tuyết Lê kêu ối ối hai tiếng liên tiếp. Và hai tiếng đoàng đoàng phát ra từ họng súng của mỹ nhân sô viết Myriam.
Chú thích:
(1) đền Kandariya Mahadeva, một trong những ngôi đền lớn nhất Ấn độ.
(2) theo thần thoại, thần Siva đang tu luyện trên đỉnh Kailasa trong rặng Hy mã lạp sơn.
(3) tahơrơ, tức tahr, một loại dê cái sống trên rặng núi Hy mã, còn hangun (hangun) là sơn dương sinh sống trong vùng Cát-sơ-mia.