Chương VII Đối đầu
Tuyết Lê kêu ôi ối không phải vì trúng đạn. Thấy trước nguy biến một phần trăm tích tắc đồng hồ, Văn Bình đã xô nàng ngã. Bình sinh chàng coi nữ giới như cánh hoa đáng được nưng niu, nhưng khi ấy, chàng chỉ nghĩ đến cứu nàng khỏi chết nên chàng hơi nặng tay.
Cùng lúc xô Tuyết Lê ra ngoài tầm đạn, Văn Bình phóng phi cước. Myriam bóp cò được hai phát thì khẩu súng lục bị đá văng ra xa, cách chuồng sắt mấy thước. Hai viên đạn 9 li đục những lỗ thủng gần nhau trên vách gỗ. Xem như vậy đủ lượng đoán tài tác xạ của Myriam. Nếu đường bắn không bị ngọn độc cước của Văn Bình làm lệch, chắc chắn Tuyết Lê đã ăn kẹo đồng. Và chắc chắn nàng bị mạng vong.
Văn Bình nhặt khẩu súng, dí sát ổ khóa nổ ba phát. Đến phát thứ ba, ổ khóa mới chịu nhượng bộ. Myriam ngồi bệt xuống nền cũi, thu nhỏ mình, cố ý ở lỳ bên trong. Chàng chìa tay cho nàng nắm:
-Cô Myriam, chúng tôi là bạn của Kôvic. Cô làm gì thế?
Myriam không đáp. Nàng gục mặt vào hai bàn tay. Chàng lại nói:
-Tôi đến để cứu cô. Đến để giúp người yêu của cô thoát hiểm.
Myriam vẫn ngồi bất động. Văn Bình phải thò tay kéo nàng ra. Nàng cưỡng lại, chân nàng quặp cứng lấy chấn song sắt khiến chàng phải điểm huyệt vai cho gân cốt nàng rã rời. Trong nháy mắt, nàng biến thành khối thịt mềm nhũn. Nàng ra khỏi chuồng beo thì té xụm.
Myriam chỉ mất khả năng kiểm soát tứ chi, chứ thần kinh hệ của nàng còn tỉnh táo. Nàng dằn giọng:
-Ông là người tàn bạo nhất thế giới.
Văn Bình mỉm cười:
-Xin lỗi cô Myriam, chẳng qua cô còn lưu luyến chuồng beo nên tôi phải giở tài mọn mời cô ra. Tôi sẽ giải huyệt ngay cho cô, và xin báo trước là móng tay cô dài quá khổ, nếu cô dùng nó làm khí giới, bắt buộc tôi phải ru cô ngủ…
Văn Bình cúi xuống, song vội rụt tay vì tiếng Tuyết Lê gọi hoảng hốt:
-Đừng anh. Đừng giải mê cho nó.
Tuyết Lê lóp ngóp bò dậy, và chạy nhanh lại phía chuồng sắt.:
-Đừng giải mê cho nó. Nó sẽ giết anh…
Văn Bình nhún vai:
-Hồi nãy Myriam tưởng anh là kẻ địch. Bảo đảm với em là Myriam sẽ ngoan hơn cả Sati nữa.
Nữ thần Sati là vợ cả của thần tình yêu Siva. Khi chồng về trời, Sati nhảy vào dàn hỏa tự thiêu sống để tỏ lòng trung trinh. Do đó, người Ấn có tục lệ quái đản và thê thảm là chồng chết thì vợ phải thiêu sống theo chồng (1).
Thần Sati được coi là hiền thục, còn vợ ba là Parvati thì tiêu biểu cho dâm và dữ. Nhưng dữ nhất là vợ hai Kali, chỉ khoái máu người.
Tuyết Lê dí ngón tay lên trán Myriam đang ngồi mềm xèo và rầu rĩ trên đất:
-Hừ, anh lầm, nó còn dữ gấp chục lần Kali nữa.
-Nói bậy.
-Anh thử đưa súng cho nó, xem nó bắn ai. Nó bắn em trước, rồi nó bắn anh.
-Em làm như nàng là kẻ thù của chúng mình.
-Dĩ nhiên. Nó là kẻ thù của em và của anh.
-Trời đất!
-Nó có nhan sắc mĩ miều, anh điêu đứng cũng phải. Nhưng anh ơi, nó không phải là Myriam. Nó chỉ đội lốt Myriam…
-Em quen Myriam từ trước?
-Chỉ gặp nhau vài ba lần trong các cuộc tiếp tân. Song em biết rõ sở thích của nàng. Mỗi người đàn bà đều ưa một loại trang sức riêng. Myriam mua bức tượng Ganét bằng ngà voi trên sông Thần giang ở Bênarét (2).
Tượng này một tay cầm búa tầm sét, tay kia cầm đoản thương. Myriam là người Nga, phục vụ cho KGB mà rất dị đoan. Nàng đeo tượng trên cổ để lấy khước. Nàng lại nghe lời một tu sĩ bà-la-môn trên bờ sông thay cái đoản thương trên tay Ganét bằng đống lửa cháy tượng trưng cho nữ thần Kali, như vậy được hên hơn. Hồi nãy, quan sát bức tượng nhỏ nơi cổ cô gái, em không thấy đống lửa. Giọng cô gái lại kém trong trẻo, nhất là tiếng hindi lại quá thông suốt chứ không trật trẹo, chữ được chữ mất như Myriam nên em kết luận cô gái bị nhốt trong cũi sắt là Myriam giả mạo. Và giờ đây em đã hiểu tại sao chú Mahan của em bị mưu sát bằng điện truyền trong phòng tắm, xe hơi chở em bị phục kích gần phi trường, người ta mưu giết em trên đường đến khu đền Khạ…là vì người ta sợ em sống, sợ em giúp anh phăng ra Myriam giả mạo.
Tuyết Lê nâng cằm cô gái mặc đồ săn lên, hỏi lớn:
-Đúng hay sai?
Cô gái tự nhận là Myriam đáp gọn lỏn:
-Đúng.
Bốp một tiếng mạnh, cô gái lãnh luôn cái tát cháy má. Tuyết Lê vận dụng nhiều sức khiến nạn nhân bật ngửa dộng đầu xuống đất, một tia máu đào ở miệng ri rỉ ra ngoài. Ai cũng tưởng Tuyết Lê hiền khô. Khi lâm trận mới biết nàng dữ không thua nữ thần Kali. Nàng góa chồng hai ba lần là đúng. Không khéo nàng còn góa bụa thêm ba, bốn lần nữa. Bỗng dưng Văn Bình e sợ. E sợ nhưng vẫn si mê. Vì kinh nghiệm cho thấy đàn bà càng hung dữ chừng nào với người đồng phái càng ngoan chừng nấy với người khác phái. Nói cách khác, Tuyết Lê dữ như cọp gấm với cô gái đội lốt Myriam song lại hết sức ngoan với chàng. Nàng còn đặc điểm khác: rất khỏe, rất dai.
Cô gái mặc đồ săn nhổ búng máu đặc rồi quắc mắt ngó Tuyết Lê, cử chỉ thách thức:
-Đồ hèn. Đánh người đã bị điểm huyệt. Nếu tay chân được tự do, cô đừng hòng chạm mình tôi.
Tuyết Lê yêu cầu Văn Bình:
-Anh giải huyệt cho nó.
Chàng can ngăn:
-Thôi. Ẩu đả không nên.
Cô gái cười nhạt:
-Phải, không nên…Anh không nên giải huyệt cho tôi vì tôi sẽ ăn gỏi cô bạn gái vô dụng và bẩn thỉu của anh…
Cô gái không kịp nói hết vì Tuyết Lê vung tay tát trái lần nữa. Quả nàng là hổ cái, nàng tát cái nào trúng cái đó. Đầu ngón tay in hằn trên má nạn nhân. Mép nạn nhân bị rách toạc, máu chảy nhiều hơn.
Văn Bình biết cô gái mặc đồ săn cố tình hạ nhục Tuyết Lê để được giải huyệt, song trước phản ứng mù quáng của Tuyết Lê, chàng đành « nhắm mắt để xem con Tạo xoay vần… ». Cô gái tỏ ra sành sỏi tâm lý nữ giới. Phê bình xấu xí còn nặng hơn chửi rủa. Tuy nhiên vô duyên còn nặng hơn xấu xí một bực. Có chàng trai khôi ngô một bên mà bị phê bình vô duyên thì Tuyết Lê sửng cồ là đúng. Phương chi nàng còn bị đối phương tặng cho tính từ « bẩn thỉu » nữa. Cho nên Tuyết Lê bị khiêu khích tột độ phải tát tai đối phương. Và Tuyết Lê phải đòi chàng giải huyệt để hai đấu thủ phân tài cao thấp.
Nàng giục chàng:
-Mau lên anh. Mau lên, nó dám bêu xấu em, em phải sửa cho nó một trận…
Chàng còn trừ thì nàng gắt um:
-Em hiểu rồi…anh sợ nó bị em làm thịt nên…
Chàng đành thở dài:
-Đây này, anh xin chiều ý em.
Tuyết Lê xăn tay áo chờ địch thủ:
-Mời anh chứng kiến. Lâu lắm em chưa có dịp tỉ thí. Em sẽ xé nhỏ nó ra cho anh xem.
Chà mấy tiếng « cho anh xem » làm chàng mát rợi gan ruột… Nhìn đàn bà đánh nhau là điều bất nhẫn, nhưng rất thú vị. Các vị đại thần linh ở Ấn độ còn cưới vợ, và khoái đàn bà, huống hồ chàng là con người trăm phần trăm, tu luyện hàng chục kiếp cũng vị tất thành thần linh. Cho nên chàng khoái coi đàn bà thượng cẳng tay, hạ cẳng chân. (Tác giả trân trọng xin lỗi bạn đọc phái nữ). Các đấu thủ xé nhỏ nhau ra từng mảnh lại càng khoái hơn nữa.
Vì vậy chàng thọc ngón trỏ vào huyệt phá mê gần hoành cách mô. Như chiếc xe máy dầu xy-lanh xoáy rộng được rồ ga thật mạnh, cô gái mặc đồ săn đội lốt Myriam nhảy vọt dậy, vung quyền đánh tới tấp vào mặt và ngực Tuyết Lê.
Lối tấn kích của cô gái mặc đồ săn không đến nỗi chậm chạp và lỏng lẻo. Xoàng ra nàng cũng đã tập rượt hàng năm. Tay chân nàng được phối hợp chính xác, thủ quyền phóng ra nhanh nhẹn và vũ bão. Văn Bình đinh ninh Tuyết Lê bị trúng đòn. Chàng không dè Tuyết Lê đã chặn đòn dễ dàng, và như nàng hăm dọa, ngay trong phút ra quân đầu tiên, nàng đã nắm được ve áo đối phương.
Thoạt tiên chàng tưởng nàng áp dụng một trong các thế chặn nghẹt mạch máu cổ của nhu đạo. Té ra nàng tóm cổ để « xé nhỏ nó ra ». Xoạc, xoạc… một âm thanh vui tai nổi lên, vải kaki khá dầy, thế mà Tuyết Lê đã xé thành đường dài từ cổ xuống thắt lưng.
Giờ đây chàng khám phá ra lý do cô gái đội lốt Myriam mặc đồ săn. Vì lối phục sức này che gần kín thân thể, chỉ chừa lại khuôn mặt. Da mặt nàng không được trắng, khó thể là nước da của phụ nữ tây phương. Nàng thoa một lớp phấn riêng nên chàng tưởng lầm da mặt nàng bắt nắng. Nó đen nhưng đen ròn. Màu đen ngăm ngăm pha nâu hồng của những ngày phơi nắng trên bãi biển và tắm nước mặn…
Nhưng đến khi vạt áo sơ mi kaki bị rách đôi, bay lả tả như cánh diều trước gió, nước da thật của cô gái đội lốt Myriam mới bị lõa lộ hoàn toàn…
Da nàng hao hao như sữa pha cà phê loãng. Cái nịt lót đen may đăng-ten ôm chặt bộ ngực nở tròn của nàng. Văn Bình phập phồng như thể cậu học trò dọn thi theo phương pháp « tủ » đang chờ giám khảo viết đề thi trên bảng. Đề thi khác … tủ thì chết.
Nhưng chàng không đến nỗi vỡ mộng. Tuyết Lê xé nốt cái nịt ngực, cô gái đội lốt Myriam bị lột hết phần trên. Riêng nửa thân trên này cũng đáng đồng tiền bát gạo. Chàng vượt đường trường ngàn dặm qua nước Ấn cà ry chà và ăn bốc không uổng công tí nào. Đẹp, đẹp thật…
Chàng chôn chân trên nền nhà như bị thôi miên. Giá khi ấy có ai lén chụp hình chàng, in cho chàng coi, chắc sau này chàng sẽ phải độn thổ thăng thiên để khỏi bị chê cười. Vì hỡi ôi! Khi ấy chàng há hốc miệng, mắt nháy láo liên, cánh mũi đập phành phạch, gân cổ phồng cứng như chiếc đũa, nhịp thở hồng hộc không thua nhịp thở lực sĩ dự giải maratông sắp về đến đích.
Văn Bình thả hồn bay bổng cõi tiên không được lâu. Tấn trò « xé nhỏ nó ra » được tiếp theo bằng những đòn chí tử nên chàng không thể đóng vai khán giả vô tư. Áo sơ mi của cô gái đội lốt Myriam vừa rớt tuột hai mảnh xuống đất, Tuyết Lê đã mắm môi quạt sống bàn tay vào bộ ngực căng tròn của địch. Chắc nàng nổi cơn ghen vì nàng giáng đòn cực kỳ ác liệt. Cô gái đội lốt Myriam chưa đủ tài nghệ và kinh nghiệm để chống cự ngang ngửa với Tuyết Lê. Văn Bình không ngờ góa phụ còn trinh chưa đến 20 tuổi này lại giỏi võ đến thế. Cậu con trai nào sàm sỡ bị nàng cự tuyệt sẽ phải bó bột và lắp hàm răng giả là cái chắc.
Hự…hự…hai đòn liên tiếp được tung ra. Bị đánh tức ngực, cô gái đội lốt Myriam khuỵu xuống. Chưa tha, Tuyết Lê còn bồi thêm cùi trỏ vào miệng. Vết thương trên mép đổ máu chan hòa. Lần này nạn nhân nằm ngửa, tay bắt chuồn chuồn. Tuyết Lê còn hăng tiết, xông lại toan trừng trị thêm song Văn Bình lắc đầu bảo « thôi, thôi ». Chàng lục thấy cái áo rộng, quăng cho nạn nhân đắp che nửa thân trần trụi. Khoái cảm được « rửa mắt » bằng đường cong của người đẹp đã tan biến, chàng không thể để nạn nhân nằm lõa lồ vì mặt nàng xưng vù trông gớm ghiếc và tội nghiệp.
Chàng dúng khăn vào nước lạnh, lau sạch máu cho nàng. Vết thương không nguy tính mạng nhưng nó cũng khá sâu, dầu được chở ngay đến bệnh viện để khâu cũng làm thẹo. Thế là hết. Cuộc ẩu đả kéo dài hai phút đồng hồ ngắn ngủi đã cáo chung một đời hoa.
Chàng bèn vỗ về nạn nhân:
-Có xe ca ở ngoài. Tôi sẽ lái đưa cô đi nhà thương ngay bây giờ. Người ta sẽ chữa cho cô.
Nàng ứa nước mắt ràn rụa:
-Ông ơi, chắc mặt em đầy thẹo. Em không sống nổi nữa đâu.
-Chẳng có gì đáng ngại. Cô yên tâm, tôi sẽ lo giùm cô để khỏi lại như thường.
Nói dối là việc thông thường trong nghề điệp báo, còn thông thường hơn cả việc chàng nghiện rượu huýt ky và thuốc lá Salem nữa. Đối với con bệnh nặng sắp chết, hoặc đàn bà dung mạo bị tàn phá, bất cứ ai cũng phải nói dối. Nhưng lần nói dối hợp lý và chính đáng này, Văn Bình lại ngượng ngùng.
Chàng cúi xuống, vực nàng dậy. Nàng rên đau, bấu chặt tay chàng song không ngồi dậy nổi. Chàng phải nắn bóp các bắp thịt và truyền kình lực cho nàng. Nàng lim dim mắt trong cơn sung sướng. Người bị thương, thân thể mệt rừ, được truyền kình lực thường nổi cơn sung sướng, gần như cơn sung sướng trong những phút làm tình.
Trong khi ấy, Tuyết Lê khoanh tay nhìn bằng cặp mắt ráo hoảnh. Chắc trong thâm tâm nàng mong đối phương chết.
Văn Bình hỏi nạn nhân, giọng nhỏ nhẹ:
-Myriam thật hiện ở đâu?
Cô gái đội lốt Myriam mở mắt ra, ngó Văn Bình rồi nhắm mắt lại. Dường như nàng chưa nghe rõ câu hỏi. Nàng thều thào:
-Cho em uống nước…
Chàng vuốt tóc mai nạn nhân:
-Để tôi lấy nước… Myriam thật hiện ở đâu?
Nạn nhân thở hổn hển:
-Khát … khát quá. Uống nước rồi em nói.
Văn Bình băng qua lều bên. Đây là những căn lều cất tạm, tường đất mỏng mảnh chưa kịp khô. Trong nhà không có đồ đạc. Những dụng cụ làm bếp quen thuộc cũng không có. Tìm quanh quẩn Văn Bình chẳng thấy gì. Chàng đành lượm cái vỏ dừa bẩn thỉu vứt lỏng chỏng ở góc lều. Dừa là nước giải khát thông dụng ở Ấn. đứng trong nhà ngó ra vườn, chàng thấy hai cây dừa cao vút, đeo đầy trái xanh. Nếu có thời giờ, chàng đã hái dừa cho nạn nhân uống. Ngẫm nghĩ một giây đồng hồ, chàng bỏ ý định trèo cây, lẳng lặng bước qua khu vườn rộng đến con suối róc rách. Trước khi đến đây, chàng đã nghe tiếng nước chảy róc rách. Vậy mà chàng đi hết bề ngang khu vườn chẳng thấy giòng suối ở đâu.
Chàng hỏi Tuyết Lê:
-Quái, anh nghe tiếng nước rất gần, tại sao đi mãi chưa đến nơi?
Tuyết Lê đáp:
-Tuy gần mà xa vì giòng suối ở sườn đồi bên kia. Chúng mình phải đi vòng. Nhưng chắc không còn xa lắm đâu. Nè anh…
Nàng bấm ngón tay vào hông chàng, ra hiệu cho chàng im. Hai người đang vượt qua một rặng chuối lớn, lá xanh che kín như bức bình phong. Phải rẽ lá chuối mới thấy đường. Trước mặt là lá chuối kiên cố, dưới đất thì cỏ mọc cao và dầy, nhiều chỗ lên đến rốn.
Bất giác Văn Bình lo lắng. Nếu địch rình rập ở đây thì chết. Địch có thể núp sau những tàu lá chuối xum xuê, hoặc ngồi bệt trên đất chờ chàng đến gần là lảy cò. Dầu tinh mắt, và phản ứng điện xẹt, chàng cũng khó hy vọng thoát hiểm.
Chàng vội kéo Tuyết Lê ngồi thụp xuống. Nàng ghé tai chàng, hỏi nhỏ:
-Anh nghe thấy gì không?
Chàng đã nghe thấy một âm thanh lạ từ nãy. Đi rừng quen, chàng không lấy làm ngạc nhiên. Có thể là tiếng động do một con thú nhỏ gây ra. Loại cỏ dại này rất hợp với cha con nhà rắn.
Chàng trao khẩu súng cho nàng:
-Để anh tìm nước một mình. Em nên quay lại chăm sóc…
-Anh không sợ em giết nó ư?
-Không. Cô ta đã bị thương. Cô ta cần sống để cung cấp tin tức. Anh muốn em quay lại vì anh vừa có linh tính…
Tuyết Lê ngồi sát ngực chàng, mùi quế chi trong hơi thở của nàng lại làm chàng ngây ngất. Nhưng chàng không dám hôn nàng vì tiếng sột soạt nghe mỗi lúc một rõ. Có thể là người, cũng có thể là thú.
Tuyết Lê vội thúc cùi chỏ vào ngực chàng:
-Kìa anh, con linh cẩu.
Linh cẩu là một loại chó rừng, lông xám hoặc vàng cháy chấm nâu, dài và cao hơn chó nhà. Và dĩ nhiên dữ hơn. Xưa kia, linh cẩu sinh sống ở miệt rừng núi Âu châu, giờ đây nó chỉ còn sót lại ở Phi, Á. Riêng ở Ấn, nó khét tiếng ăn thịt người. Tuy nhiên, con nào đã dữ thì rất dữ, và đã hiền thì rất hiền. Người ta có thể đánh bẫy, mang nó về nhà nuôi dạy thuần thục như chó bẹt-giê.
Trước mặt hai người một con linh cẩu có bộ lông vàng đen như bộ lông chó phơ-noa đắt tiền, đang đứng thẳng, tai vểnh lên. Văn Bình nhìn nó, lập tức nó rùn chân trước xuống. Chàng biết nó vừa chuyển sang tư thế chuẩn bị. Nếu chàng có cử chỉ khả nghi, nó sẽ nhảy chồm đến cắn cổ. Nhưng chàng ngồi yên, chờ xem nó làm gì. Nó cũng đứng yên.
Trong khoảng cách bốn mét này, con linh cẩu có thể nhảy phóc đến chỗ hai người. Chàng không sợ nó. Gặp cọp gấm, hoặc sư tử chàng còn không nao núng, huống hồ loài chó hoang. Nhưng đối với con linh cẩu này, chàng hơi e dè. Vì cách thủ thế ung dung và kín đáo của nó chứng tỏ nó đã được tập luyện.
Nghĩa là con linh cẩu có chủ.
Một luồng điện vô hình giật chàng bật dậy. Chàng vừa thoáng thấy trong tiềm thức một sự thật ghê gớm. Con linh cẩu này có chủ, vậy chủ nó đâu? Chàng không tin là chủ nó đang ẩn tàng sau đống lá chuối và bụi rậm.
Chàng bèn kéo Tuyết Lê rẽ cỏ, bước nhanh về giãy nhà lều. Tuyết Lê bỗng kêu lên:
-Đừng anh. Còn con khác nữa.
Con linh cẩu thứ hai đã chặn ngang đường dẫn về giãy nhà lều. Nó cũng rùn chân trong động tác sẵn sàng. Văn Bình bảo Tuyết Lê:
-Bắn đi em.
Nàng thở dài, ném khẩu súng vô dụng xuống đất. Vô dụng vì bì đạn đã rỗng không. Nàng không dám tiến lên nữa. Hai con linh cẩu bắt đầu ngó ngóe cái đuôi dài đen sì. Chúng ngo ngoe đuôi tức là chúng sắp sửa chồm tới.
Nhưng Văn Bình chờ một phút chẳng thấy hai con linh cẩu tấn công. Chàng bèn mạnh dạn bước về phía chúng. Chàng đoán không sai. Chàng cất bước thì chúng chạy lui. Loại linh cẩu này được huấn luyện để kiểm soát khách lạ. Chúng chỉ hung dữ khi khách lạ vượt qua ranh giới cuối cùng. Văn Bình có cảm tưởng ranh giới cuối cùng là gian nhà bên trong có cô gái đội lốt Myriam đang khát khô cuống họng.
Chàng gọi Tuyết Lê:
-Nhanh lên em. Không khéo cô ta đã chết.
Tuyết Lê vừa chạy theo Văn Bình thì hai con linh cẩu cùng xồ lại. Dường như chủ chúng đang lẩn quất trong vườn, và điều khiển chúng bằng còi siêu thanh, phát ra những tiếng động tai người không nghe được. Bởi vì cả hai đều tấn công đồng loạt, mỗi con nhảy một bên, và cả hai đều nhắm Tuyết Lê làm mục phiêu.
Bắt buộc Văn Bình phải giang tay chặn hai con chó hoang. Bàn tay phải của chàng đánh vỡ xương hàm con thứ nhất. Con thứ hai bị chàng gạt ngã nhào xuống cỏ. Chàng quát Tuyết Lê:
-Em cứ chạy trước, để anh đối phó với chúng.
Con chó bị vỡ xương hàm đã vùng lên, quật đuôi dài vào mặt Văn Bình. Chàng chộp luôn cẳng sau của nó, quay tròn một vòng rồi quăng mạnh ra xa. Con linh cẩu dài hơn một thước, cân nặng 4, 5 chục kí mà chàng ném nhẹ tâng như thể ném cái gối bông trong trò chơi ân ái shindai (3). Con chó kêu ăng ẳng mấy tiếng rồi bặt luôn.
Tuyết Lê chỉ lọt ra ngoài vòng bảo vệ của chàng mấy tích tắc đồng hồ. Chàng đinh ninh con linh cẩu bị gạt xuống cỏ phải mất một thời gian dài hơn để tỉnh lại, tái diễn cuộc tấn công. Điều chàng không dè là giống chó rừng này rất dai sức và rất giỏi chịu đòn. Nó chỉ bị hất ngã chứ không bất tỉnh. Và trong chớp mắt nó đã phóc dậy.
Không hiểu sao Tuyết Lê chờ đến lúc ấy mới tháo thân. Thay vì chạy về phía nhà lều, nàng lại đâm sầm vào con linh cẩu. Nàng ngã huỵch, miệng kêu « úi chao ». Con linh cẩu trườn sang bên, há mõm định ngoạm bắp đùi thơm tho của nàng.
Kỹ thuật đo giờ giấc ngày nay đã tiến vượt bậc các máy móc trên phi thuyền viếng thăm chị Hằng có thể tính sát nút đến phần ngàn, phần vạn một giây đồng hồ. Không phải ngoa ngoắt khi nói rằng Văn Bình đã phản ứng để cứu người đẹp (đúng hơn cứu bắp đùi tuyệt diệu của người đẹp) một cách chính xác và thần tốc không thua máy móc tối tân điện tử của con tàu vũ trụ Apôlô.
Văn Bình chỉ nghe tiếng kêu của nàng. Chàng chưa nhìn thấy những cái răng dài và nhọn của con chó rừng khát máu sắp cắm phập vào da thịt mềm mại, song giác quan thứ sáu kỳ dị đã ban lệnh cho chàng và hai chân chàng đã chặn ngang lưng con thú.
Người và thú ôm nhau vật lộn. Con linh cẩu sửa soạn cắn Tuyết Lê thì bị Văn Bình đè bóp xương sống. Chàng nặng gấp đôi nó nên nó phải nhả Tuyết Lê để đối phó với chàng. Nhưng chàng đã chuyển thế hất chân, đá móc giữa bụng. Nó ngã rúc đầu xuống cỏ.
Rồi hết.
Văn Bình nắm tay Tuyết Lê băng qua vườn cỏ dại. Giãy nhà lều xiêu vẹo hiện ra trước mắt. Văn Bình cảm thấy nghẹt thở mặc dầu trời không quá nóng nực. Những tia nắng đốt cháy da thịt và cây cỏ đã bị rặng núi cao vút phía đông chặn lại, gió rừng lại thổi vù vù, khí hậu có vẻ dễ chịu. Chàng bị nghẽn buồng phổi vì linh tính vừa báo điềm chẳng lành.
Chàng phóng như bay vào gian nhà gỗ trống trải.
Cô gái đội lốt Myriam vẫn còn y nguyên. Hú vía…chàng tưởng kẻ thù vô danh thả cặp linh cẩu ra vườn, giữ chàng lại, để họ được thảnh thơi bắt cóc nàng mang đi.
Nhưng Tuyết Lê đã buột miệng:
-Hỏng rồi!
Hỏng rồi thật! Nạn nhân vẫn nằm y nguyên ở chỗ cũ. Hồi nãy, nàng duỗi chân trái, bàn tay phải đặt ngang bụng. Giờ đây, chân trái vẫn duỗi, và bàn tay phải vẫn đặt trên rốn. Văn Bình kêu nàng:
-Cô còn tỉnh không?
Dĩ nhiên nàng không trả lời. Văn Bình vờn ngón tay trước mắt nàng. Tròng mắt hoàn toàn bất động. Chàng áp tai sát ngực nàng, nghe tiếng tim không đập nữa. Nàng đã chết.
Cởi áo nàng ra, chàng thấy ngay nguyên nhân khiến nạn nhân thiệt mạng. Đầu vú bên trái của nàng bị tím bầm. Nạn nhân bị đánh atêmi vào tâm huyệt. Khỏe như voi ở rừng Atsam bị atêmi trúng tâm huyệt còn lăn đùng ra chết, huống hồ nàng là thân bồ liễu, lại đã thấm mệt…
Hung thủ là võ sĩ có hạng về atêmi. Cũng may Tuyết Lê lóng cóng, nếu nàng điềm tĩnh trở vê nhà lều từ trước thì giờ đây chắc nàng đã thành người thiên cổ.
Tuyết Lê ngồi bệt bên nạn nhân, và nhìn chàng một cách chứa chan ý nghĩa:
-Bị giết?
Văn Bình gật đầu.
Chiếc xe ca của sở Du lịch còn đậu bên ngoài. Những ngọn tháp trắng chọc thẳng qua lớp cây lá xanh um vươn lên vòm trời trong vắt, lấp lánh ánh nắng đầu hạ. Tháp nhọn này tiêu biểu cho lingam, bộ phận sinh dục đàn ông, theo đạo Siva của người Ấn. Cuộc đời là chuỗi đấu tranh không ngừng, người này kèn cựa người kia, nước kia, biết bao chủ nghĩa và lý do cao đẹp được đưa ra, nhưng kỳ thật tất cả chỉ là láo khoét. Nguyên nhân của mọi cuộc xung đột, chém giết là ái tình.
Và nguyên nhân dẫn đến ái tình là …đàn bà.
Tự dưng chàng liên tưởng tới Myriam. Tuyết Lê phủi tay đứng dậy:
-Đề nghị anh quay về lữ quán, gọi dây nói cho chú Mahan. Chắc bọn Nagúpta chủ trương các vụ hạ sát.
Văn Bình nhún vai ;
-Ừ thì đi. Nhưng còn xác chết?
-Anh khỏi lo. Chim kên kên sẽ lo giùm. Chỉ một giờ sau là sạch bóng. Đấy, anh nghe tiếng chim kêu không?
Tiếng kên kên kêu rùng rợn, người quen sống nơi thành thị nghe tiếng kêu mà nổi gai ốc. Văn Bình đã nghe hàng ngàn lần, song chàng vẫn ơn ớn phần nào. Tuyết Lê nhắc đến việc kên kên mổ rỉa xác chết và ăn thịt bằng giọng bình thản, vui vui như thể nói chuyện ăn cơm tiệm. Chàng chỉ nuốt nước miếng, không đáp. Tuyết Lê vùng cười lớn:
-Anh sợ kên kên ăn thịt hả? Em quên nói là em theo tục Pá-sí. Đạo Pá-sí thờ đất và lửa nên không chôn cũng như không thiêu người chết. Để cho kên kên ăn thịt thì được lên thiên đàng (4).
Vả lại, nếu em không theo tục Pá-sí, em cũng không cho phép chôn hoặc thiêu sau khi em từ giã cõi đời. Hàng trăm con kên kên bay đến ăn thịt, mỗi con một miếng. Bầy chim sẽ sinh sôi nẩy nở, biến thành hàng ngàn, hàng vạn con khác. Thân thể em được hòa trộn trong trời đất thênh thang, như vậy sướng hơn nhiều.
Chàng rùng mình. Tuyết Lê đấm lưng chàng:
-Anh nhớ Myriam hả?
Đúng, chàng đang nhớ Myriam mặc dầu chàng chưa hề gặp nàng.
Chú thích:
(1) sau đó, những phiến đá nơi phụ nữ lên giàn hỏa được gọi là sati. Tục lệ này bị người Anh cấm đoán trong thế kỷ 19.
(2) Bénarès là thành phố thánh, bất cứ tín đồ Ấn giáo nào cũng ước được viếng Bénarès một lần trong đời vì đó có Thánh giang (sông Grange), trên khoảng đất dài 5 cây số, có những bậc thang xuống sông. Rạng sáng, người Ấn tắm nước thánh, người chết hỏa thiêu được rải tro xuống sông. Giới khoa học nhìn nhận là sông này có đặc chất kỳ diệu tiêu diệt vi trùng, nên sự tắm rửa bẩn thỉu và xác chết không gây ra bệnh dịch.
(3) xin đọc « Gián điệp Hoa Quỳnh » để theo dõi những trận đầu ân ái shindai của Văn Bình.
(4) Pá-sí tức Parsi, một thiểu số người Ấn, hiện tập trung tại Bombay. Xin đọc « Hận vàng Ấn độ » để hiểu rõ thêm. Họ được gọi là Parsei vì họ xuất phát từ thị trấn Pars ở Ba tư. Họ qua Ấn tị nạn cách đây 13 thế kỷ vì bị người Hồi chém giết.