Chương X Tuổi vàng Bala
Văn Bình đã xét lầm Tuyết Lê. Sự nhí nhảnh ngây thơ của nàng chỉ là màn khói che đậy. Té ra nàng đã mang theo khẩu súng-quẹt máy từ Tân Đề Li. Bao nhiêu nguy hiểm chết người xảy ra liên tiếp, nàng vẫn cất khẩu súng trong mình. Đến phút chót, nàng mới xử dụng để áp đảo Nagúpta và bọn cận vệ.
Một tên cận vệ nhúc nhích, Tuyết Lê bắn đẹt một tiếng nhỏ. Viên đạn tí hon xẹt qua vành tai khiến hắn đứng im thin thít. Nagúpta cau mày:
-Cô Tuyết Lê, cô làm trò gì thế?
Tuyết Lê lùi lại một bước để dễ kiểm soát Nagúpta và hai tên cận vệ trong tầm bắn:
-Làm trò trả thù. Trả thù những mưu toan đê hèn đối với tôi. Ông Nagúpta, ông đừng tưởng ông đứng chủ một công ty lớn, đàn em hàng trăm là muốn hại ai cũng được. Chú tôi và tôi làm ăn đàng hoàng với ông, không ngờ ông lại bóp cẳng, ngầm hại chúng tôi.
Nagúpta tỏ vẻ sửng sốt:
-Cô nói sao? Cô nói là tôi bóp cẳng, ngầm hại ông Mahan và cô ư?
-Còn ai vào đây nữa? Giết Vĩnh Khương chưa đủ, ông còn manh tâm tìm cách loại trừ chú tôi và tôi. Và không phải một lần. Hết ở thủ đô, đàn em của ông còn theo tôi tới đền Khạ.
Nagúpta phá lên cười. Cách đó một phút, hắn sửng sốt thật. Giờ dây, hắn vui vẻ thật sự. Tiếng cười của hắn là tiếng cười vui vẻ của người vừa cất được gánh nặng đá tảng đè trên ngực.
Tuyết Lê nghiến răng:
-Cấm ông cười. Nếu ông không nghe, tôi sẽ bắn trọng thương.
Nagúpta vẫn cười to:
-Bắn đi, cô cứ bắn đi. Cô dọa bắn trọng thương, chứ không dọa bắn chết. Điều này có nghĩa là cô còn hoài nghi. Cô chưa dám chắc thủ phạm của những vụ đón đường ám sát này là tôi, Nagúpta. Sở dĩ tôi cười không phải vì tôi coi thường cô. Tôi cười vì nó buồn cười quá.
Giọng Tuyết Lê dịu bớt:
-Hừ…tôi vạch trần kế hoạch đen tối của ông mà ông cho là buồn cười ư…
Nagúpta phân vua với Văn Bình:
-Ông đứng giữa, ông sử kiện giùm tôi. Tôi chưa biết những tai nạn nào đã xảy đến cho cô Tuyết Lê ở đền Khạ, nhưng về những vụ lộn xộn tại thủ đô thì tôi biết rõ. Sau khi ông và cô lên máy bay, tôi đã đến gặp ông Mahan, và ông Mahan có thể chứng nhận tôi hoàn toàn vô can.
Tuyết Lê cắn môi:
-Chú tôi sẵn sàng chứng nhận ông vô can?
-Vâng.
-Đáng tiếc là chú tôi đang kẹt ở Tân Đề Li, cách đây 500 cây số.
-Xe tôi có vô tuyến điện thoại. Nếu cô muốn, tôi sẽ liên lạc với tổng đài của tôi, và cô sẽ nói chuyện thẳng với ông Mahan.
Tuyết Lê chưa kịp đáp thì chuông điện thoại trong phòng đã reng reng vui tai. Văn Bình cầm nghe và trao cho nàng:
-Hà, hà…vừa nhắc tên xong thì có ngay.
Người ở đầu dây là Mahan. Mọi người trong phòng đều nghe rõ tiếng nói của Mahan:
-Cháu hả? Chú đã bình phục. Cháu gặp ông Nagúpta chưa? Rồi hả…không xảy ra chuyện hiểu lầm đáng tiếc nào chứ? Có hả? Thôi, cháu cất khẩu súng quẹt máy đi. May cháu chưa lảy cò, nếu bắn trúng Nagúpta thì khổ… Chú lặp lại cháu hãy nghe cho rõ: hung thủ bắn hụt cháu gần khách sạn Sứ Thần không phải là nhân viên của Nagúpta. Chú đã tìm được bằng cớ chắc chắn.
-Chắc chắn như thế nào?
-Cháu cũng nghi ngờ cả chú nữa ư? Chúng gồm cả thảy 3 tên, không phải 2 tên đã bị bắn chết ngay trên xe. Tên thứ ba bị cảnh sát bắt giữ. Thẩm vấn viên là bạn chú. Y cho biết khám túi hung thủ thấy một bản chỉ thị miêu tả tướng mạo, thể thức nhận diện, ghi rõ địa chỉ của cháu, chú và Nagúpta, kèm theo lệnh « phải thủ tiêu lập tức ». Và trong khi chú suýt chết vì bị điện giật trong buồng tắm ở nhà thì Nagúpta cũng bị mưu sát táo bạo. Hai tên gian lẻn vào biệt thự của Nagúpta, ném mìn lát-tích cực mạnh vào phòng ngủ. Phúc 70 đời cho Nagúpta là mìn nổ quá sớm, mới giơ lên, sửa soạn ném thì nó nổ tung. Hai tên gian chết banh xác. Vì mìn nổ bên ngoài nên chỉ xạt một bức tường. Nếu mìn nổ chậm 5 giây đồng hồ thì Nagúpta đã chết. Tuy vậy một cận vệ thân tín cũng thiệt mạng và hai cận vệ khác bị thương nnặg vì miểng lát-tích. Giờ đây cháu đã tin chú chưa?
-Khổ quá, cháu vừa…
-Chẳng sao. Ông Văn Bình và cháu bị chặn bắn ở dọc đường, phải không?
-Phải. Sao chú biết?
-Nagúpta có nhân viên theo dõi Myriam trong vùng đền Khạ. Những nhân viên này đã bị giết. Một nhân viên chờ cháu và ông Văn Bình tại công quán Chattapur cũng bị giết. Sự kiện này cho chú thấy có thể cháu gặp nguy. Vì vậy chú phải nhờ Nagúpta đáp phi cơ riêng xuống đền Khạ đề phòng bất trắc. Nhưng bất trắc mà chú không tiện nói trong vô tuyến điện thoại. Chú cắt cử hai người đi theo. Cháu đã biết mặt họ. Họ là người địa phương nên thông thuộc ngõ ngácch, cháu có thể tin cậy họ. Gặp Myriam chưa?
-Thưa rồi.
-Sau lộ trình có trở lại đây không?
-Thưa, cháu sẽ bàn với ông Nagúpta, rồi trình lại sau với chú.
Điện đàm chấm dứt. Tuyết Lê quay lại, hai gò má đỏ ửng vì ngượng ngùng. Trong cơn xấu hổ, nàng trở nên hấp dẫn hơn. Nagúpta xoa hai bàn tay, bộ điệu hả hê:
-Thôi, chúng ta xí xóa, cô Tuyết Lê nhé. Hai cộng sự viên của ông Mahan cùng vào phòng với tôi một lượt, tôi tưởng sự có mặt của họ sẽ giúp cô an tâm, không ngờ cô lại rút súng và … bóp cò.
Hai gã cận vệ đen sì như mọi chắp tay xá Tuyết Lê. Họ đúng là nhân viên trung thành của chú Mahan. Thỉnh thoảng nàng gặp họ. Nàng nhìn mặt ai một lần là nhớ như khắc ghi vào óc. Vậy mà nàng quên phứt. Suýt nữa viên đạn hăm he của nàng đã làm một tên ngã gục… Nàng bèn gắt gỏng để che lấp sự ngượng ngùng:
-Các chú thấy tôi sao không lên tiếng?
Tên bị nàng bắn dọa hồi nãy gãi đầu, gãi tai, khúm núm:
-Thưa cô, cô chĩa súng ra, cháu sợ quá.
Văn Bình cười xòa. Nagúpta lấy khẩu súng trong túi ra, đặt lên bàn rồi nói:
-Khẩu súng này được nạp đạn, chạm nhẹ là nổ. Bàn tay tôi bỏ trong túi, và hườm sẵn cò súng. Nói thế để cô hiểu rằng cái quẹt máy Ronson của cô chỉ là trò chơi, cô sẽ rớt súng, và còn bị thương nữa.
Tuyết Lê không đáp, quăng cái bật lửa súng lục xuống đất, rồi bưng mặt khóc. Myriam từ từ đứng dậy:
-Việc gì cô phải khóc? Cho dẫu ông Nagúpta muốn bắn cô cũng vị tất trúng. Vì…khẩu súng của tôi nhậy hơn nhiều. Chỉ bấm nút là nó bắn ra một loạt đạn thuốc mê…
Thì ra hồi nãy nàng mở xắc không nhất thiết để tô chì xanh và thoa son môi. Nàng mở xắc để nắm vững tư thế sẵn sàng. Cái quai xắc, nơi gắn miệng súng, được hướng về phía cửa.
Nagúpta bước lên toan cầm xắc xem thì Myriam xập lại, đeo luôn vào vai. Nàng cười, giọng nửa đùa nửa thật:
-Ông coi sao được… Trong xắc tôi đang còn nhiều võ khí khác.
Nagúpta nhún vai:
-Cô định bắn tôi chắc?
Myriam cũng nhún vai:
-Nếu ông muốn.
Nagúpta thở phào:
-Tôi chẳng dại gì làm cô mất lòng để mất Kôvic, và mất luôn món tiền kếch sù 800 ngàn mỹ kim.
Văn Bình nói:
-Theo chỗ tôi biết, tấm chi phiếu do ông tổng giám đốc Hoàng ký cho ông chỉ ghi có 300 ngàn.
-Còn 500 ngàn của Kôvic.
-Nghĩa là ông nẫng luôn tiền thưởng nửa triệu đô la giành cho thiếu tướng Kôvic?
-Tự Kôvic đề nghị. 300 ngàn đô la đã quá đủ đối với tôi. Nhưng Kôvic có lòng tốt, chẳng lẽ từ chối. Người điên còn không chê tiền, huống hồ tỉnh táo như tôi. Vả lại, tôi cũng chẳng còn trẻ nữa. Tôi bôn ba ở cái xó xỉnh độc địa này đã lâu, tôi cần kiếm nơi mát mẻ và yên ổn để dưỡng già. Công tác này là công tác cuối cùng của tôi. Sau đó, tôi sẽ bán hết, vù một mạch qua Thụy Sĩ…À quên, từ nãy đến giờ nói chuyện trên trời dưới biển, tôi chưa kịp xiết tay đại tá Văn Bình Z.28…
Nagúpta chìa tay ;
-Nghe oai sahib gần chục năm nay, phút này mới được diện kiến. Sahib đặt hết tin tưởng vào tôi. Thiên hạ thối mồm không ngớt nói xấu tôi, tôi biết lắm. Nhưng sahib ơi, thức lâu mới biết đêm dài, thằng Nagúpta này ưa sòng phẳng, ghét lươn lẹo, và rất trọng nhân nghĩa.
Văn Bình không nói gì. Cả Myriam lẫn Tuyết Lê đều lặng thinh. Chắc hai cô đều nghĩ như Văn Bình: chuyến đi Cát-sơ-mia là canh xì phé vĩ đại…
Trong canh xì phé điệp báo này còn một người đàn bà bản lãnh chưa xuất hiện. Nàng là Pisa.
Nàng ngồi ngoài xe trong khi Nagúpta trò truyện trong công quán. Mãi khi bữa cơm thịnh soạn được dọn ra, Văn Bình mới gặp nàng. Dung mạo và thân hình nàng rất trẻ, tuy Văn Bình biết rõ nàng khó thể dưới tứ tuần. Đàn bà trên 40 thường có nếp răn ở cổ, đuôi mắt và mép. Nàng trang điểm thật khéo, phải là người giàu kinh nghiệm như Văn Bình mới khám phá được những tàn phá của thời gian trên làn da phẳng bóng của nàng.
Không hiểu vô tình hay chủ ý, Pisa được xếp ngồi đối diện chàng. Theo tin tức, nàng là tình nhân kiêm thượng cấp của Nagúpta bên trong KGB. Nhưng trong bữa ăn, nàng lại tỏ ra nhu mì, ăn uống từ tốn, nhỏ nhẹ đã đành, trò truyện cũng hết sức từ tốn, nhỏ nhẹ. Nagúpta hỏi gì nàng trả lời nấy. Mỗi lần cất tiếng nàng đều đỏ mặt e thẹn như con gái. Nàng cũng không liếc ngang liếc dọc như đàn bà trên 40, sắp đến tuổi hồi xuân thèm khát đàn ông. Khi nhìn ai, nàng nhìn thẳng, đàng hoàng và đúng đắn. Thái độ « con nhà lành » của Pisa trong gần một giờ ngồi ăn trước mặt chàng đã làm chàng bối rối ghê gớm.
Chàng đâm ra nghi ngờ Tuyết Lê. Nghi ngờ Mahan. Nghi ngờ Myriam. Nghi ngờ ông Hoàng. Nghi ngờ khả năng thu lượm tin tức của Sở Mật Vụ. Nghi ngờ tất cả.
Bữa ăn diễn ra trong bầu không khí thân mật. Uống trà xong, mọi người về nghỉ, chờ Nagúpta lo liệu phương diện vận chuyển.
Cát-sơ-mia tọa lạc ở bắc Ấn độ, nên khởi hành từ đền Khạ bắt buộc phải qua thủ đô Tân Đề Li. Nagúpta bàn không nên ghé lại thủ đô vì điều kiện an ninh. An ninh đối với Myriam cũng như đối với những người khác trong đoàn. Từ thủ đô đi Cát-sơ-mia bằng phi cơ cánh quạt mỗi ngày có ít nhất một chuyến khoảng 4 giờ rưỡi đồng hồ su khi ngừng ở ba trạm là Săng-đi-gác (Chandigarth), Am-rít-sa (Amritsar) và Jam-mu (Jammu). Muốn rút thời gian xuống phân nửa là 2 giờ thì đi phi cơ phản lực. Myriam tỏ ra nôn nóng, muốn thuê loại phi cơ nào bay nhanh nhất. Nagúpta luôn luôn bảo thủ ý kiến nên tránh xa thủ đô. Sau cùng một đề nghị dung hòa được chấp thuận: mọi người sẽ đáp xuống Săn-đi-gác, thuê bao hẳn một chuyến của công ty hàng không Ấn độ đi Sờri-na-ga (1), thủ đô xứ Cát-sơ-mia.
Trời xế trưa, bên ngoài như lò lửa. Cả những cơn gió từ vùng rừng núi kế cận thổi cũng nóng chảy bồ hôi. Tuy không có hàn thử biểu Văn Bình cũng đoán được không khí dưới bóng mát xấp xỉ 40 độ bách phân. Thời tiết này chỉ thuận lợi cho giấc ngủ no nê trong phòng tắm gắn máy lạnh. Cũng may các phòng trọ trong công quán đều được gắn máy lạnh nên ngoại trừ Nagúpta và Pisa không ai ló đầu ra hành lang.
Văn Bình không sợ trời nóng. Văn Bình cũng không quá nô lệ máy điều hòa khí hậu. Chẳng qua chàng thừa gió bẻ măng, mọi người trốn rúc trong phòng, chàng bèn tắm rửa, thay quần áo nhẹ rồi rón rén qua phòng bên, phòng góa phụ trinh nữ Tuyết Lê.
Chàng cười thầm sung sướng vì cửa chỉ đóng, không khoá. Nàng quên bẵng kẻ địch vô hình đang rình rập, có thể hạ sát nàng bất cứ lúc nào. Nàng chỉ nghĩ đến tình yêu. Tuy chàng không hẹn, nàng biết chàng sẽ đến.
Tuyết Lê đang xây lưng ra cửa, bận rộn trước bàn trang điểm với đống kéo, rũa và ve thuốc đánh móng tay màu đỏ cánh sen. Văn Bình gài chốt cửa. Tuyết Lê có vẻ ngạc nhiên, một sự ngạc nhiên mà chàng biết là giả tạo để khỏa lấp mặc cả:
-Anh làm gì thế?
Văn Bình không đáp. Những ly huýt ky đầy ắp uống trong bữa cơm đang đốt nóng cơ thể chàng. Không hiểu sao ở Sàigòn hoặc ở những nơi khác, chàng uống cả chai trong cơn bụng đói mà tạng phủ chàng vẫn không gia tăng nhiệt độ. Giờ đây, chàng chỉ uống vẻn vẹn 3 ly. Uống được chừng này thì hết sạch. Chàng cảm thấy say say có lẽ vì rượu là món quốc cấm hạng nhất ở xứ chà và, cà ri Ấn độ…
Chàng đến sau lưng nàng, lặng lẽ giang tay ôm lưng nàng và hôn vào trũng gáy phơ phất những sợi tóc con mảnh mai. Trông gáy nàng đố ai dám bảo nàng đã là người lớn từng nếm mùi đời chính thức hai lần. Tuyết Lê gỡ ra, chàng ôm mạnh hơn và hôn đắm đuối.
Chàng bế gọn nàng trên tay, mang lại giường. Chiếc giường rộng trải khăn màu xanh nước hồ thật mát mắt. Nàng ngoan ngoãn nằm xuống, nhưng kỳ lạ thay, khi chàng đụng vào người nàng bỗng chồm dậy, nhìn chàng trân trân, hết sức ngạc nhiên.
Và lần này Tuyết Lê đã ngạc nhiên thật sự.
Biết có chuyện xảy ra, chàng vội rụt lại. Nhưng nàng đã nhăn mặt, kéo lại cái phẹt-mơ-tuya vừa tuột xuống, và than thở:
-Anh chẳng hiểu gì cả.
Hết Tuyết Lê ngạc nhiên đến lượt Văn Bình ngạc nhiên. Cũng như nàng, chàng đã ngạc nhiên thật sự. Tại sao nàng lại trách móc là « anh chẳng hiểu gì cả… ». Chàng đâu đến nỗi vụng về. Chàng đâu đến nỗi là tay mơ khờ khạo. Ít ra bảng vàng chiến lợi phẩm của chàng cũng đã ghi được hàng trăm…Vâng, hàng trăm là danh sách chính thức. Còn danh sách phụ, danh sách thầm kín…thì không biết đến bao nhiêu nữa.
Thế mà Tuyết Lê, cô gái Ấn mười mấy tuổi đời dám chê chàng là « anh chẳng hiểu gì cả ».
Nàng có vẻ bực mình hơn tức giận. Chàng có cảm tưởng vừa phạm một cấm kị về phong tục bản xứ. Chàng cố cười duyên dáng, cầm bàn tay nàng toan nâng lên hôn. Nàng gạt ra một cách ghét bỏ:
-Vô ích. Em hết rung động rồi. Tiền kiếp em là gan-ha, em cần sự dịu dàng. Nếu anh háu đói, vội vã thì mời anh đi kiếm đàn bà quỷ sứ, đàn bà rắn, đàn bà quạ, đàn bà khỉ, và đàn bà lừa… Những đàn bà ấy thiếu gì, anh chở hàng vạn xe cam-nhông cũng có. Thôi, anh ra ngoài đi, mọi người đã dậy, đã có tiếng giày ngoài hành lang. Anh đi đi…
Từ ngạc nhiên Văn Bình trở thành ngớ ngẩn. Còn ngơ ngẩn hơn cả người thượng cổ đội mồ sống dậy giữa thành phố Nữu ước…Gan-ha là cái quái gì? Chàng đọc sách nói về Ấn độ phát cận thị mà chưa thấy cái danh từ trớ trêu gan-ha này bao giờ. Rồi còn những danh từ kỳ cục khác như đàn bà quỷ sứ, đàn bà rắn, quạ, khỉ lừa?
Chàng đành đứng yên, miệng lúng búng:
-Em tha lỗi cho. Thú thật với em, tôi chưa biết đã phạm lỗi gì, nhưng vì thấy em không vui, nên tôi …
Tuyết Lê thở dài, nước mắt ràn rụa:
-Khổ quá, em không dè những kiến thức sơ đẳng này mà anh cũng chưa biết…Phụ nữ nước em rất mê tín, dị đoan. Phần nhiều đều tin thuyết luân hồi, tin có tiền kiếp, sướng hay khổ cũng do tiền kiếp mà ra. Riêng em, em được một thày pháp dặn dò là em thuộc giòng gan-ha. Em lỡ bị góa 2 lần, muốn khỏi góa lần thứ ba em phải tôn trọng một số tục lệ khi làm tình. Em đang đọc kinh xin thần linh chứng giám thì anh đã …hùng hục, thành ra hỏng hết. (Nước mắt nàng tuôn rơi lã chã). Hừ, anh nỡ coi em như đàn bà quỷ sứ, đàn bà lừa…
Văn Bình tạo bộ mặt thật thảm hại để năn nỉ Tuyết Lê:
-Như em đã nói « anh chẳng hiểu gì cả » thật… Phiền em dạy anh để lần sau…
Tuyết Lê đang khóc hu hu bỗng phựt cười:
-Đàn bà nước em xuất thân từ 9 tiền kiếp khác nhau. Đứng đầu là đàn bà giòng giõi tiên nga, thơm tho như ướp hương sen, có sức quyến rũ phi phàm. Thứ đến đàn bà gan-ha, nghĩa là giòng giõi nữ nhạc trên cõi tiên, ngày xửa ngày xưa làm nghề gảy đàn, ca hát trên thượng giới. Thứ ba là đàn bà giòng giõi nữ Tài thần. Đàn bà gan-ha ưa đàn hát, nhảy múa, trang sức, tha thiết yêu đương. Đàn bà nữ Tài thần thì phải cái hơi mập, ngực hơi lớn, lại khoái say rượu, ân ái văng mạng, bất chấp giờ giấc. Còn thứ tư là đàn bà hạ giới (2), nghĩa là loại đàn bà thông thường, không có nét nào đặc sắc, song cũng không đến nỗi chán phèo.
Từ hạng năm trở đi có thể ví với chiếc xe đứt thắng đâm xuống dốc.
Bắt đầu là đàn bà gióng giõi quỷ sứ (3), mình ngắn, da đen, nóng hôi hổi, trán đầy nếp răn, thân thể dơ dáy, và cuồng loạn như gái lầu xanh. Tiếp đến là đàn bà rắn, mắt lờ đờ, miệng ngáp lên ngáp xuống, tay chân lóng cóng. Tệ hơn nữa là đàn bà quạ, mắt la mày lét, miệng ăn quà như mỏ khoét, mặt nhăn như bị, lại thích đòi chuyện trên trời dưới biển. Áp chót là đàn bà giòng giõi Tôn hành giả, suốt ngày dụi mắt, và nghiến răng. Đứng hạng cuối là đàn bà lừa, bẩn thỉu, sợ tắm rửa, nói năng vụng về, ngu xuẩn.
Văn Bình cười chữa thẹn:
-Em cho phép anh lập công chuộc tội nhé!
Vừa nói chàng vừa ôm vai Tuyết Lê. Một lần nữa, nàng lại hất tay chàng:
-Không được anh ơi. Theo thày pháp, nếu lần thứ nhất thất bại, thì phải chờ 12 giờ đồng hồ sau mới có thể làm lại.
Văn Bình thở dài não nuột. Tuyết Lê cũng thở dài theo:
-Anh đừng chê em khó, tội nghiệp. Thày pháp cho biết nếu em không tin thần linh, người em yêu sẽ bị táng mạng. Chúng mình sắp đi Cát-sơ-mia, nhiều tai nạn nguy hiểm đang rình rập. Nếu em bướng bỉnh một cách dốt nát để anh tử nạn, em sẽ mang hối hận trọn đời. Vả lại, … có điều này em quên nói trước với anh…
Tuyết Lê ngưng nói, liếm mép. Nàng có vẻ sượng sùng. Nàng giả vờ cúi xuống bàn phấn, mở ve thuốc sơn móng tay, rút cái chổi nhỏ ra, phết một lớp sơn đỏ óng ánh lên móng ngón tay cái:
-Anh chóng quên quá. Còn chóng quên hơn cả em nữa. Hồi gặp em ở thủ đô, anh đã nghe em giải thích thế nào là « bala ». Phụ nữ bala là gì, anh thử nhắc lại xem nào?
-Bala là thời kỳ chập chững bước chân vào trường tình ái của con gái. Từ tuổi 11 đến tuổi 16 là thời kỳ bala.
-Đúng. Con gái bala thích được yêu ra sao?
Văn Bình giật mình. Trời, chỉ có thế mà chàng không còn nhớ gì cả. Chàng lừng danh về trí nhớ sánh ngang với óc điện tử IBM. Té ra trí nhớ bách chiến bách thắng này chỉ có tiếng mà không có miếng. Tuổi bala từ 11 đến 16 tuổi khát tình ghê gớm, nhưng chỉ ưa làm tình trong bóng tối. Càng tối càng tốt. Vậy mà chàng để nguyên cửa kiếng không kéo riềm. Chàng tưởng sau cửa sổ là rừng, cây cao san sát, cành lá xum xuê, không có con mắt tò mò nào dòm ngó. Chàng nghĩ rằng trong phòng mát rợi, nằm duỗi trên nệm cao su mút với giai nhân nhòm qua cửa kiếng ra trời đầy nắng là sự thú vị thượng hạng. Chàng không dè… thật chàng không dè nàng đang ở tuổi bala vốn kị ánh sáng mặt trời soi chiếu da thịt mỗi lúc hưởng lạc.
Mấy tuần trước, chàng đã thất trận não nề trước giai nhân bọ ngựa, ở Sàigòn và đảo Phong Lan (xem « Bão ngầm trên biển Phong Lan »). Chàng không tin vận xui sẽ theo chân chàng qua Ấn độ. Nhưng sự thật vẫn là sự thật: chàng lại thất trận lần nữa. Một lần nữa, chàng sửa soạn bẻ khóa động đào thì bị khựng lại…
Theo lệnh thần linh (biết đâu Tuyết Lê đã phịa ra để gia tăng cơn đói khát tình ái của điệp viên Z.28), chàng phải đợi 12 giờ đồng hồ. Nghĩa là chàng chỉ được phép đụng chạm giai nhân sau khi hoàn tất điệp vụ ở Cát-sơ-mia.
Với điều kiện là chàng còn sống đến lúc ấy…
Gần chiều máy bay mới cất cánh.
Cơ quan KGB đã hoàn toàn nắm vững đầu cán: mọi nhân viên phi hành đều làm việc cho công ty chuyển vận của Nagúpta. Bọn cận vệ của Nagúpta cũng ngồi kín các ghế trống. Trùm KGB Avalốp đã có đủ lý lẽ để lạc quan vì Văn Bình Z.28 hóa thành con muỗi cũng khó thoát khỏi vòng vây của hắn.
Nagúpta đã tỏ ra khoan khoái quá mức. Hắn cười nói luôn miệng, thỉnh thoảng lại đùa rỡn với Myriam mặc dầu nàng giữ vẻ mặt lầm lì, mắt lim dim, đầu dựa lưng ghế. Văn Bình biết rõ nàng ngủ vờ. Nội tâm nàng chắc đang rối bời. Nàng cũng đang lo lắng trước những tai nạn ghê gớm chờ đợi ở Cát-sơ-mia.
Về phần Tuyết Lê, nàng đã ngủ thật sự. Nàng trở lại cốt cách của cô gái 13, 14 tuổi sặc mùi khờ khạo. Vệ sĩ kèm hai bên, nàng ngáy đều đặn. Nhìn nàng ngủ ngoan ngoãn như đứa trẻ, bất giác Văn Bình liếm mép. Liếm mép như thể chàng lạc đường nhiều ngày trên sa mạc mông mênh, chưa tìm ra nước uống.
Pisa cũng lim dim cặp mắt, nhưng nàng không ngủ. Chốc chốc nàng lại mở choàng, ngó một vòng rồi nhắm lại. Nàng không quan tâm đến những câu hỏi lát gừng của Nagúpta. Hắn hỏi gì, nàng cũng ừ hữ.
Chuyến bay từ Chattapur tới Agờ-ra không có gì đáng nói. Trời đã tối hẳn. Vầng trăng sữa từ từ mọc lên phía trời đông sau rặng núi cao. Bên dưới là đền Hoàng Ngọc, nơi Myriam tìm gặp những kỷ niệm xưa của mẫu thân nàng và Kôvic. Myriam có vẻ buồn rầu khi Nagúpta lớn tiếng nói với một cận vệ « nóng quá, mới đó đã qua Agờ-ra »…
Không hiểu sao, Pisa cũng có vẻ buồn rầu tương tự.
Văn Bình bèn gợi chuyện:
-Bà đã viếng thăm đền Hoàng Ngọc chưa?
Pisa đáp chậm rãi:
-Vâng. Tôi đã ghé đó nhiều lần.
Nagúpta cầm lon bia mới khui mời Văn Bình rồi chêm vào:
-Công ty của chúng tôi có một phân bộ chuyên về du lịch, hàng ngày đều có máy bay và xe ca chở hành khách đi Agờ-ra. Người ngoại quốc đến Agờ-ra chỉ biết vãn cảnh đền Hoàng Ngọc. Thật ra ở đó còn nhiều thắng tích nổi danh hơn nữa. Ông đã ghé cung điện của nhà vua trong đền Agờ-ra chưa? Chắc chưa. Đẹp thì thật đẹp, tuy nhiên nơi đáng xem nhất là những gian phòng đào ngầm dưới đất gần cái giếng bí mật. Tục truyền hoàng hậu ghen kinh khủng (4).
Cô nào xớ rớ đến mình ngọc của vua là bị bắt giữ kín đáo, mang đến những phòng giam dưới đất, rồi bị thả xuống giếng. Giếng bí mật này ăn thông với sông Jumna. Hoàng hậu có lối giết người thầm lặng mà ghê gớm như vậy nên nhà vua không dám ti toe. Người Ấn viếng thăm đền Hoàng Ngọc để thề non hẹn biển với nhau, học đòi sự chung thủy của người xưa, xong rồi thường tạt qua đền Agờ-ra để nhìn tận mắt nơi hoàng hậu sửa soạn hành quyết các cô gái đa tình…
Nagúpta đang thao thao bất tuyệt thì Tuyết Lê ôm bụng kêu đau. Có lẽ cơn đau dữ dội làm nàng tỉnh dậy. Nàng ngồi đối diện Nagúpta nên tiếng kêu của nàng bắt hắn ngưng nói. Mặt hắn hiện đầy vẻ bối rối. Hắn tiến đến bên nàng, giọng lo lắng:
-Cô đau hả? Đau ra sao?
Tuyết Lê không đáp, cứ tiếp tục kêu đau. Bồ hôi vã đầy trán nàng mặc dầu phi cơ đang bay cao, không khí bên trong ca-bin lạnh teng teng.
Văn Bình hỏi Nagúpta:
-Còn cách Tân Đề Li bao xa?
-Kể từ Agờ-ra, 200 cây số. Đó là đường bộ. Đường bay dĩ nhiên ngắn hơn. Đã quá Agờ-ra được 10 phút. Do đó …
-Vậy phi cơ nên đáp xuống thủ đô cho Tuyết Lê vào bệnh viện.
-Chúng ta phải bay thẳng đến Săng-đi-gác theo chương trình đã định.
-Nhưng còn cơn đau của Tuyết Lê.
-Tôi nghĩ nàng chỉ đau thoáng qua rồi hết. Vả lại,… còn vấn đề an ninh. Nhân viên
địch có thể chờ ở Tân Đề Li.
-Có địch hay không, tôi không cần biết. Hiện thời tôi chỉ nghĩ đến tính mạng của nàng.
-Ông bạn quá lo xa. Nàng không còn kêu đau nữa. Đến Săng-đi-gác, tôi sẽ sai người đưa nàng vào bệnh viện. Nếu cần, tôi có thể mời y sĩ ra đến tận phi trường khám bệnh và điều trị. Vì tại Săng-đi-gác, tôi có nhiều nhân viên …
Văn Bình nắm cườm tay Tuyết Lê bắt mạch. Bồ hôi của nàng vẫn đổ ra xối xả. Nàng bỗng ho mấy tiếng rồi nằm nghiêng bắt đầu nôn ọe.
Văn Bình vội đắp mền cho nàng rồi đứng dậy, giọng cương quyết như hạ lệnh:
-Nàng đau ruột dư. Những triệu chứng đau ruột dư như đổ bồ hôi, nôn ọe và đau đớn đã hiện ra. Dường như nàng sắp mê man. Yêu cầu ông ra lệnh cho phi hành đoàn đáp xuống sân bay Sáp-đát-zăn.
-Đề nghị chờ thêm lát nữa. Nếu quả thật nàng đau ruột dư thì khi ấy…
-Hừ, khi ấy phi cơ đã qua khỏi thủ đô, không lẽ quay đầu lại? Đường đi Săng-đi-gác thì xa lắc xa lơ.
Nagúpta ngần ngừ một phút rồi đáp:
-Tôi không tin Tuyết Lê đau nặng, có thể nguy đến tính mạng. Cho dẫu nguy đến tính mạng, chúng ta cũng không thể vì một cá nhân mà quên công việc chung.
Hắn hỏi Pisa:
-Pisa nghĩ sao?
Nàng đáp, giọng nhỏ nhẹ:
-Trời đã tối, nếu chúng ta chỉ đậu lại cho Tuyết Lê xuống rồi cất cánh ngay thì chẳng có gì đáng ngại.
Nagúpta thở phào:
-Vâng, để tôi liên lạc với phi hành đoàn.
Trước khi vào ca-bin phi hành, Nagúpta hỏi Văn Bình, thái độ băn khoăn:
-Cần báo tin cho Mahan không?
Văn Bình gật đầu:
-Cần lắm chứ. Mahan là đại diện của ông Hoàng. Tuyết Lê là cháu cưng của hắn. Nên có mặt hắn tại sân bay, kẻo chuyện gì xảy ra cho nàng hắn sẽ kiện cáo tùm lum, mệt lắm…
Pisa tủm tỉm cười. Mãi đến phút ấy nàng mới hé miệng cười. Môi nàng, răng nàng không xấu, còn đẹp nữa là khác, thế mà nàng thích mím chặt. Văn Bình tưởng nàng cười với chàng. Thật ra nàng cười một mình.
Cơn đau của Tuyết Lê mỗi lúc một thêm nguy kịch. Nàng lăn lộn trên sàn phi cơ, đạp văng mền len, toàn thân ướt đẫm bồ hôi, mắt nàng lờ đờ, miệng nàng thều thào những tiếng rên nhỏ. Mọi người đều vây quây quần chung quanh nàng, không ai trò truyện vui vẻ hoặc rộn ràng như trước nữa. Mỗi khi cần phát biểu chỉ thốt ra một tiếng ngắn ngủi, hoặc giơ bàn tay làm dấu.
Không khí bớt dần nghiêm trọng khi máy bay hạ thấp, lượn vòng tròn rồi đáp xuống Tân Đề Li. Hai nhân viên của Mahan khiêng băng-ca bệnh nhân vào phi cảng. Được báo tin, Mahan đã đợi sẵn với y sĩ và xe Hồng thập tự.
Văn Bình vẫn ngồi yên trên phi cơ. Mấy phút đồng hồ sau, máy bay cất cánh. Nagúpta mất hẳn vẻ khoan khoái và đùa rỡn hồi chiều. Hắn đốt thuốc lá liên miên. Chắc nội tâm hắn bị giằng xé ác liệt nên hắn chỉ hút nửa điếu rồi dụi tắt, vội vã châm điếu khác. Chàng nhận thấy Pisa điềm tĩnh hơn. Nàng lấy sách ra đọc. Đó là một tác phẩm trữ tình bằng tiếng Pháp. Khi đọc, nàng rút kiếng, trịnh trọng lau sạch bụi, rồi đeo vào mắt. Phụ nữ trên tứ tuần đọc chữ nhỏ thường phải đeo mục kỉnh. Người Việt có một danh từ thật tội nghiệp, đó là « kiếng lão ». Đeo kiếng lão tất già thêm. Tuy nhiên Pisa bỗng trẻ hẳn. Trẻ như thể nàng mới 30 tuổi.
Văn Bình ngó nàng một cách rí rỏm. Nàng trẻ ra có lẽ vì nàng dùng kiếng tròn, loại kiếng thời thượng của phụ nữ trẻ. Nàng ngẩng đầu và bắt chợt nhỡn tuyến của chàng. Nàng tỏ vẻ bối rối. Nàng sửa lại mái tóc rồi cúi xuống trang tiểu thuyết.
Chẳng mấy chốc phi cơ hạ cánh xuống Săng-đi-gác
Kể giờ giấc thì trời còn sớm. Nếu là thành phố lớn thì người ta mới dùng cơm tối, sắp thắng diện để đi khiêu vũ, xem xi-nê, hoặc nghe nhạc phòng trà. Nhưng ở đây đã là quá khuya. Phi trường không lấy gì làm rộng vì đó chỉ là một trong nhiều phi trường hàng tỉnh. Có lẽ sự khuya khoắt, nhất là sự vắng lặng đã làm nó trở thành đại phi trường rộng mênh mông.
Nagúpta đáng được khen ngợi về tài tổ chức. Máy bay vừa dừng hẳn trên sân xi-măng thì nhân viên của hắn đã túa ra đông đảo. Một phi cơ cánh quạt của công ty hàng không Ấn độ đậu ngay gần đó. Nhân viên của Nagúpta đã thuê bao sẵn sàng. Chỉ còn vận chuyển hành trang từ phi cơ này sang phi cơ nọ là xong. Cuộc hành trình lại tiếp tục.
Nagúpta đề nghị nghỉ xả hơi một lát tại Săng-đi-gác.
Nhưng rồi đến quá nửa đêm, phi cơ vẫn còn nằm trên sân bê-tông.
Vì đột nhiên bão táp nổi lên.
Chú thích:
(1) Srinagar. Hiện Pa kít tăng và Ấn độ đang tranh chấp về Cát-sơ-mia. Gồm 4 triệu dân. Cát-sơ-mia là một tiểu bang của Ấn. Du khách coi Cát-sơ-mia là nơi đẹp nhất nhì thế giới.
(2) theo thứ tự thì thứ nhất là Devasatva-stri, thứ nhì là Gandharsatva-stri, thứ ba là Yakshasatva-stri, và thứ tư là Munushyasatva-stri. Sự phân loại này được ghi trong tình thư Ananga Ranga. Tình thư Bharatiyanatya Shastra cho rằng vũ trục có ngần nào chim muông thú súc thì có ngần nấy loại phụ nữ. Tiền kiếp trong tiếng Ấn là satva nên danh từ nào cũng có chữ satva phía sau. Về tình yêu, người Ấn rất chú trọng đến tiền kiếp.
(3) đàn bà quỷ sứ là Pisachasatva-stri, đàn bà rắn là Nagasatva-stri, đàn bà quạ là Kakasatva-stri, đàn bà khỉ là Vanasatva-stri, đàn bà lừa là Kharasatva-stri.
(4) nhà vua là Jahangir, còn hoàng hậu…sư tử Hà đông này là Nur Jehan, tiếng Ấnh có nghĩa là Thế Minh (ánh sáng thế gian). Tục truyền nàng Thế Minh đã khám phá ra nước hoa hồng, xức vào và làm vua mê đắm. (Đây là chuyện lạ vì Ai Cập tự nhận tìm ra nước hoa hồng, nước Pháp cũng tự nhận như vậy).