← Quay lại trang sách

Chương XII Đột nhập hang hùm

Phòng 25 của chàng tọa lạc ở khuỷu hành lang không xa phòng Nagúpta là bao. Bọn cận vệ thọc tay trong túi quần, khệnh khạng nện bước bên ngoài. Thảm len có tác dụng ngăn tiếng động, vậy mà gót giày của bọn cận vệ vẫn kêu ình ịch. Dường như chúng cố ý gây ra âm thanh lớn để ngầm bảo với chàng là chúng luôn luôn có mặt.

Văn Bình khóa cửa, gài chốt đàng hoàng, rồi quan sát quanh phòng. Đồ đạc bày biện không có gì khả nghi. Tuy nhiên, mật vụ KGB khét tiếng về kỹ thuật nghe trộm, không lẽ họ quên gắn loa thu thanh trong khách sạn Oberoi.

Buồng tắm gồm những dụng cụ vệ sinh thường lệ. Ngoại trừ cái máy nước nóng đồ sộ, như để đủ sức đối phó với thời tiết quanh năm lạnh lẽo. Văn Bình ngẫm nghĩ một phút rồi khom lưng xem xét các ống chì dẫn nước, và những kẽ hở khả dĩ được dùng làm nơi cất giấu giấy tờ, tài liệu.

Văn Bình xổ tung xấp giấy vệ sinh màu hồng. Điệp viên quốc tế thường liên lạc với nhau bằng cách viết thư trên giấy vệ sinh phòng trọ. Nhưng chàng chẳng tìm thấy gì hết.

Bỗng chàng lưu ý đến đôi dép cao su trắng muốt được đặt nằm ngoan ngoãn trên nền gạch men đen láng. Chàng cầm một chiếc lên ngắm nghía, và chàng khám phá ra ngay. Một trong hai chiếc được khoét ruột. Chàng chỉ mất mấy giây đồng hồ để rút từ đế dép rỗng ra một tờ giấy gấp nhỏ. Khỏi cần đọc hết, chàng đã biết người gửi là tướng Kôvic. Myriam bố trí cho chàng lấy phòng 25 để nhận thư của Kôvic.

Bức thư được viết tay bằng bút nguyên tử. Nội dung như sau:

Snac, ngày…tháng…năm 19..

Anh Z.28,

Thời giờ gấp rút nên tôi miễn nhập đề, miễn khách sáo mà chỉ đưa ra những điều cần thiết:

1.Theo kế hoạch của KGB do Avalốp đích thân thực hiện, anh sẽ bị lừa bắt ngay sau khi tiếp xúc với tôi. Avalốp hứa đề bạt tôi sau vụ này, song tôi biết trước là hắn sẽ loại trừ tôi một cách kín đáo. Vì vậy, điều tôi cần nhấn mạnh là anh phải hành động kịp thời.

2.Như anh đã rõ, Avalốp là phó giám đốc ban 13, tức ban Thủy vụ, đặc trách ám sát của Trung ương KGB. Giờ này Avalốp đang có mặt trong lữ quán Oberoi. Hắn mang từ Liên Sô đến đây một số nhân viên cự phách của ban 13. Chúng gồm cả thảy 6 tên, nhưng chỉ có hai tên lợi hại nhất hỗn danh Khỉ đột và Gấu trắng. Gấu trắng lợi hại hơn hết. Hắn cao xấp xỉ 2 mét, nặng trên trăm kí, da trắng toát như người mắc bệnh bạch tạng, lưng gù do đó người ta mới gọi hắn là Gấu trắng, giống gấu sống trên đỉnh núi tuyết phủ Hy mã lạp sơn từ nhiều ngàn năm nay.

Đặc điểm của Gấu trắng là da thịt cứng rắn và chân tay cực mạnh. Gấu trắng giữ chức huấn luyện viên trưởng trong ban 13. Có thể coi Gấu trắng là một trong các võ sư thượng thặng của KGB và của Liên bang Sô viết. Ý đồ thoát thân của tôi chỉ thành tựu nếu anh khuất phục được Gấu trắng.

3.Tôi sẽ không giúp anh được gì vì nhân viên ban 13 canh chừng tôi rất gắt. Dẫu tìm được kẽ hở, tôi cũng không có hy vọng hạ thủ Gấu trắng và đồng bọn. Anh đã có dịp ước định võ thuật của tôi trong cuộc ẩu đả do tình báo MI-6 gây ra tại Luân Đôn ngày nọ. Tuy nhiên, sau khi anh loại trừ được Gấu trắng, tôi sẽ có thể giúp anh thoát khỏi khách sạn Oberoi. Tôi đã gài sẵn một thủ túc thân tín trong khách sạn. Bức thư này do hắn giấu trong đế dép chuyển đến cho anh. Mỗi buồng tắm đều có đôi dép cao su giành cho khách trọ nên phương tiện thông tin bằng dép không sợ bị bại lộ.

4. Myriam chỉ được biết rất ít. Cũng như tôi, nàng sẽ không giúp anh được gì. Bắt đầu từ phút này, mọi việc đều do anh toàn quyền quyết định. Tôi xin đặt tính mạng của tôi, và tính mạng của Myriam vào trong tay anh.

5.Thủ túc thân tín của tôi biết mặt anh. Anh có thể nhận ra hắn bằng hai nốt ruồi, một dưới mắt trái, một bên màng tang phải. Cả hai nốt ruồi đều màu hồng. Khi cần liên lạc với hắn, anh nên tuyệt đối thận trọng. Tôi tin là mọi căn phòng bị gắn máy ghi âm. Nhân viên ban 13 chắc chắn sẽ chiếm ngụ những căn phòng cạnh phòng anh và đối diện phòng anh.

6.Bức thư này được viết ngay sau khi tôi đến khách sạn Oberoi.

Trân trọng,

Kẻ hàm ơn anh.

Văn Bình không đọc lần thứ hai. Do thói quen nghề nghiệp, chàng đọc đến đâu là nhớ đến đó. Vả lại, nếu chàng muốn đọc lại, chàng cũng không có hoàn cảnh.

Vì cửa phòng có tiếng gõ.

Chàng vo tròn bức thư, ném xuống cầu, giật nước. Tiếng nước đổ ào ào, trong nháy mắt bức thư của tướng Kôvic đã biến dạng.

Kẻ gõ cửa là gã bồi phòng. Hắn bưng trên tay cái khay bạc hình bầu dục chạm trổ tinh vi và lộng lẫy. Thông thường, Văn Bình đã giành biệt nhỡn cho cái khay mỹ lệ này, vì Cát-sơ-mia là xứ có nhiều thợ kim hoàn trứ danh chuyên sản xuất đồ vàng bạc mỹ thuật. Nhưng Văn Bình lại nhìn trân trân gương mặt trắng trẻo của gã bồi. Sở dĩ chàng chú ý đến hắn vì trên mặt hắn có 2 nốt ruồi hồng đặc biệt.

Gã bồi chính là nhân viên thủ túc của tướng Kôvic.

Văn Bình chưa kịp hỏi thì hắn đã nhanh nhẩu nói:

-Thưa, đây là trà ka-hoa.

Trà là món uống truyền thống của đông phương, nhưng mỗi nơi uống một cách khác. Trà ở Cát-sơ-mia hơi khác thường. Nó gồm trà mặn, pha với muối và trà uống lạt, có sữa hoặc không có sữa. Ka-hoa là loại trà nấu với củ nghệ. Mùi nghệ đã khó thương, người ta còn thả lều bều trên mặt những hột hạnh nhân vừa bùi, vừa đắng, và hột đậu khấu cay xè nữa.

Gã bồi trịnh trọng hạ khay trà xuống bàn rồi cúi đầu chào trước khi quay ra ngoài. Nhưng Văn Bình đã lấy chân đá cửa phòng khép lại. Gã bồi tỏ vẻ lúng túng. Văn Bình rút bút chì, viết lên tờ báo 2 chữ « Gấu trắng » kèm theo cái dấu hỏi lớn. Gã bồi lấm lét nhìn quanh phòng. Đến khi biết chắc không có ai, hắn mới giơ ngón tay trỏ lên trời. Bằng dấu hiệu này, hắn ngụ ý Gấu trắng trọ ở tầng lầu trên. Hắn khoa bàn tay một vòng rồi viết con số 32 trong khoảng không. Nghĩa là phòng Gấu trắng mang số 32.

Văn Bình viết tiếp « Kôvic? ». Gã bồi mới nâng cánh tay lên nửa chừng vội khựng lại vì có tiếng giày ngoài hành lang. Văn Bình không thể lưu giữ gã bồi thêm nữa. Nagúptađã xuất hiện.

Văn Bình ngó gã bồi bằng luồng mắt ý nhị, miệng nói nhanh:

-Cám ơn anh.

Nagúpta vừa uống rượu nên mặt đỏ gay, miệng hắn, da hắn còn nồng nặc mùi kê-báp thịt cừu. Tuy là tỉnh của Ấn độ, Cát-sơ-mia lại nghiêng theo Trung Đông Hồi giáo về phương diện ẩm thực. Một trong những món thịt được dọn ăn hàng ngày là kê-báp, nghĩa là thịt nướng chả.

Rượu vào lời ra, Nagúpta nói đùa với gã bồi rồi xòe bàn tay sần sùi ngón vuông đập vai hắn. Nagúpta có bàn tay cứng như thép của võ sư đô-gờ-rát nên gã bồi đau điếng. Hắn toan hươi tay trái, đánh bồi thêm song vội rụt lại vì Pisa cất tiếng lanh lảnh:

-Anh say rồi.

Văn Bình chào Pisa. Té ra nàng đứng nép bên cửa, chàng không nhìn thấy. Pisa nói với chàng:

-Chúng tôi đến mời ông xuống dùng bữa. Nagúpta hư quá…thấy rượu và thịt kê-báp là xà xuống ngay.

Văn Bình rót trà ra chén mời nàng. Chàng hơi sửng sốt vì trời mới xế trưa, đang sáng quắc bỗng tối sầm như thể hoàng hôn. Qua khung cửa sổ, quang cảnh sông núi chung quanh nhuộm màu thê lương. Văn Bình có linh cảm là thần Chết lẩn quẩn đâu đây.

Chàng hỏi Nagúpta:

-Có lẽ đồng hồ tôi sai. Mấy giờ rồi anh?

Nagúpta ngửa cổ cười hô hố:

-3 giờ chiều.

Pisa nhìn bầu trời đen thui, miệng nói:

-Trời tối vì hôm nay có nhật thực. Từ 3 đến 4 giờ chiều là nhật thực hoàn toàn.

Bóng tối mỗi lúc một dầy đặc. Mọi ngọn đèn trong phòng đều được bật cháy. Cửa phòng đang hé mở được xô rộng toác hoác. Và Văn Bình nhìn thấy Myriam.

Và cùng lúc với bộ mặt lo âu của Myriam, chàng nhìn thấy một bóng đen chạy vụt ngoài hành lang.

Rồi tiếng súng nổ. Nhiều tiếng súng nổ. Tiếng kêu « bắt lấy nó, bắt lấy nó ». Tiếng chân rượt theo.

Sau hết là tiếng thét của người trúng đạn.

Pisa hỏi Myriam:

-Gì thế?

Myriam đáp không ra hơi:

-Không biết. Nghe nói quân gian đột nhập khách sạn.

Vẻ mặt đang lè phè của Nagúpta bỗng đanh lại. Hắn đập cửa kêu sầm, và nhanh như điện rút súng chĩa vào bụng Văn Bình. Myriam la lên:

-Cất súng đi, ông Nagúpta. Ông điên hả?

Nagúpta rền giọng:

-Tôi không điên. Tôi vẫn tỉnh khô. Ông Văn Bình giơ tay lên, và cả cô Myriam nữa. Quý vị đừng hòng qua mặt được thằng Nagúpta.

Pisa bước ra chắn ngang:

-Nagúpta, anh không điên nhưng đang say. Tôi đã can ngăn, anh không nghe, cứ uống như hũ chìm. Hạ súng xuống. Bọn gian bên ngoài không liên hệ đến đại tá Văn Bình.

Cơ hội tốt đẹp đã đến với Văn Bình. Trước sau chàng cũng phải khóa họng Nagúpta. Cuộc rối loạn ngoài hành lang cộng với ma men trong mạch máu đã làm Nagúptathui chột lý trí trong khoảnh khắc. Hắn chĩa súng dọa chàng vì đinh ninh quân gian vừa gây vụ nổ súng là đồng lõa của chàng.

Lời nói đầy uy quyền của Pisa khiến Nagúpta khựng người. Có lẽ hắn bắt đầu tỉnh rượu. Hắn bắt đầu cảm thấy ngu xuẩn. Mũi súng của hắn hơi chệch sang bên. Văn Bình không thể cho phép hắn tuân lệnh Pisa, chàng phải tấn công trước khi hắn phục hồi trí suy xét sáng suốt thường lệ.

Nhưng Myriam phản ứng nhanh hơn chàng một tích tắc đồng hồ. Trong cơn hoảng hốt, nàng chẳng nghĩ ngợi hơn thiệt. Nàng quên bẵng khẩu súng bá phát bá trúng của Nagúpta, quên bẵng Nagúpta là võ sĩ đô-gờ-rát hữu hạng. Nàng thét lớn và lăn xả vào họng súng. Nagúpta bước tréo, miệng quát:

-Đứng yên, kẻo tôi bắn.

Văn Bình hất chân trái, đá thần tốc như thể ngọn cước của chàng được điều khiển bằng máy điện tử. Nagúpta không dè Văn Bình đoạt súng nên đề phòng chểnh mảng. Bởi vậy khi hắn khám phá ra ý định của Văn Bình thì khẩu súng đã vuột khỏi tay hắn, rớt gọn xuống nền phòng lót thảm len dầy êm ái.

Pisa vội kêu « thong thả » song ngọn cước thứ hai của Văn Bình đã phóng tới. Nàng không bị chạm đòn mà vẫn ngã nhào vì sức gió cực mạnh của ngọn độc cước.

Nagúpta xuống tấn, xòe tay đỡ. Hắn quả là võ sĩ đô-gờ-rát đàn anh. Cái đá kinh thiên động địa của Văn Bình chỉ làm hắn bật lùi chứ không té ngửa như chàng dự tính. Dầu sao gân cốt hắn cũng bị bủn rủn, da mặt hắn đỏ gay như nhuộm phẩm hường vụt trở nên xanh tái. Hắn co chân nhảy bạt sang bên để lấy trớn. Không cho địch có đủ thời giờ để vận công, Văn Bình quạt theo. Tấm lưng khẳng khiu của hắn lãnh trọn cái đá ngược bằng gót giày. Phép đá « long thăng cước » của La Hán quyền là một trong các môn ruột của chàng, một khi trúng xương sống thì đối phương chỉ còn nước táng mạng hoặc nhẹ ra cũng bán thân bất toại.

Một tiếng bình nổi lên. Thì ra lưng Nagúpta đã thành chai đá sau nhiều năm đeo lò lửa than hồng kăn-gri. Hắn đã chịu được hai cú đá liên tiếp của chàng. Nếu chàng không gia tăng công lực, hắn còn có thể chịu đòn thêm nữa.

Tuy nhiên, Nagúpta phải dựa tường để thở. Hắn thở dốc, dáng điệu mỏi mệt. Sự kiện này chứng tỏ thần khí hao tổn nghiêm trọng, hắn khó có hy vọng đánh trả.

Văn Bình tiến lên, Nagúpta vội bước lùi. Đột nhiên Myriam kêu lên:

-Kìa, coi chừng Pisa.

Văn Bình vẫn không rời Pisa mặc dầu chàng bận đối phó với Nagúpta. Chàng luôn luôn theo dõi nàng bằng đuôi mắt vì hồi nãy nàng bước vào phòng với cái va-li dẹt lủng lẳng trên tay. Cái va-li nhẹ tâng đã lôi cuốn sự chú tâm của Văn Bình trên chuyến bay từ đền Khạ đến Cát-sơ-mia. Tuy Pisa ngụy trang khéo léo, Văn Bình đã biết va-li hành trang của nàng được gắn khẩu súng tối lợi hại do KGB chế tạo.

Pisa ngã xuống, bụng đè lên cái va-li mỏng, tay nàng vẫn nắm chặt quai xách. Cho dẫu nàng không cất tiếng cảnh cáo, Văn Bình cũng biết nàng bấm nút bắn đạn hóa học giấu trong va-li. Nàng cách chàng gần 3 mét, nghĩa là ở trong tầm phi cước của chàng. Chàng chỉ cần tung người, đảo chân một vòng là cái va-li văng ra.

Chẳng hiểu sao Văn Bình lại ngần ngừ. Pisa đã quá 40, thân thể không còn những nét hấp dẫn thượng thặng để có thể làm chàng mê mẩn. Chàng ngần ngừ là do bản năng. Bẩm sinh, Văn Bình vẫn « ga-lăng » đối với giống cái. Ga-lăng với người yêu, với bạn gái là chuyện đương nhiên, chàng còn ga-lăng cả với kẻ thù…đàn bà. Chàng không có đủ can đảm đá gẫy xương nàng. Chàng chỉ có thể vẹo người, né tránh viên đạn li ti vừa từ đầu quai xách va-li phựt ra.

Pisa không chút nhân nhượng với chàng, bằng chứng là chàng được chọn làm mục phiêu. Khốn nỗi gân tay lóng cóng của nàng đã là viên đạn cắm bả vai Nagúpta khi ấy đang thở phù phù, tóc tai rã rượi. Cặp mắt của Nagúpta trợn trừng trong sửng sốt. Hắn sửng sốt vì đã biết rõ tác dụng kinh hồn của đạn ghém giấu trong va-li. Hắn sửng sốt vì không ngờ nạn nhân không phải là Văn Bình, kẻ thù của KGB mà là hắn, tay sai của KGB.

Nagúpta vội chồm xuống cái va-li, miệng kêu « thuốc giải, thuốc giải ». Chắc Pisa bắn đạn tê liệt. Tùy liều lượng và mực độ hiệu nghiệm, loại đạn tê liệt này sẽ làm châu thân bất động tức thời hoặc sau vài chục giây đồng hồ. Cái va-li của Pisa chứa sẵn thuốc giải mê nên Nagúpta cố giằng lấy nó trong tay nàng.

Một lần nữa, khẩu súng bí mật lại kêu bụp.

Không biết vì Pisa chủ tâm hạ sát gã tình nhân hờ, hay gân tay nàng chưa hết lóng cóng để đến nỗi Nagúpta ăn đạn lần thứ hai. Và lần này Nagúpta không thể dung tha được nữa. Hắn vừa nằm nhoài trên nền phòng thì bàn tay kếch sù, ngón vuông sần sùi võ sư đô-gờ-rát của Nagúpta giáng thật mạnh. Và cũng thật ngọt.

Pisa trúng đòn atêmi ngang cuống họng. Nàng rú ặc một tiếng ngắn rồi ngã vật. Cái va-li dẹt tuột khỏi tay nàng.

Nagúpta chưa bị tê liệt hẳn. Đánh chết Pisa song, hắn vẫn còn tỉnh. Còn khỏe như vâm. Hắn chộp cái va-li, xoay đầu có mũi súng về phía Văn Bình.

Chàng không thể giết phụ nữ, nhưng đối với kẻ địch đồng phái thì chàng coi tính mạng không thua con kiến. Nagúpta không tìm cách giết chàng, chàng cũng giết hắn, huống hồ hắn đang lảy cò khẩu súng bắn đạn tê liệt. Chàng bèn nhảy tới, chặn đế giày trái lên ngón tay hắn. Rắc, rắc… xương ngón tay hắn đua nhau gẫy vụn. Trong khi ấy chân phải của Văn Bình phóng ngọn cước kim tiêu lẹ làng như chớp. Mũi giày ngoáy thủng yếu huyệt dưới nách Nagúpta. Dầu hắn là võ sĩ đô-gờ-rát cự phách, dầu da thịt hắn được trui rèn thành kim khí sau nhiều mùa đông đeo lò lửa kăn-gri trên lưng, hắn vẫn không thể đương đầu lại cú atêmi dưới nách do Văn Bình phóng ra bằng kim tiêu cước.

Nagúpta nằm ngửa tênh hênh trên tấm thảm len bôkhara đắt tiền. Mặt hắn chưa mất vẻ sửng sốt, miệng há hốc, mắt mở thao láo.

Văn Bình gọi Myriam:

-My, chúng mình đi thôi.

Văn Bình lùi lại vì hai tên cận vệ đầu trét bi-ăn-tin bóng loáng như quần lãnh sồng sộc vào phòng. Chúng là hai tên cận vệ giỏi nhất của Nagúpta, da đen thui, mặt mũi gớm ghiếc, tay chân dài ngoằng.

Tên thứ nhất há miệng khi thấy hai xác người co quắp. Văn Bình khiệng trúng màng tang, hắn sụm xuống, cặp giò mềm xèo như bằng bún. Tên thứ hai bị tống cùi trỏ vào mũi. Nạn nhân bị hất ngã trong khi luồn tay vào túi lấy súng.

Myriam mở cửa. Còn một tên lảng vảng bên ngoài. Nàng gọi hắn, hắn vừa tiến qua ngưỡng cửa thì Văn Bình đã chặt cạnh bàn tay ngang bụng. Đòn đánh bao tử này làm hắn nghẹt thở, thần trí rối loạn. Văn Bình không dụng ý đánh chết, nhưng vì nạn nhân thiếu luyện tập nội công nên miếng đòn dội lên óc, dưỡng khí bị chặn nghẽn, hắn lắc đầu một cái nhẹ rồi…hồn chầu Diêm chúa.

Văn Bình hỏi Myriam:

-Kôvic ở phòng nào?

Myriam chỉ tầng trên:

-Em không biết số phòng. Nhưng biết là ở lầu trên.

Văn Bình khoát tay:

-Khỏi cần. Chúng ta lên thẳng đó.

-Em đã thăm dò hồi nãy. Họ canh phòng rất cẩn mật.

-Kệ họ.

Myriam có vẻ lo lắng khác thường. Văn Bình đặt bàn tay lên vai nàng:

-Cô sợ Avalốp?

Nàng đáp nhỏ:

-Hắn đinh ninh em có cảm tình với hắn. Giờ đây hắn sắp thấy sự thật. Tuy vậy, em không sợ hắn. Dầu sao chăng nữa, hắn cũng khó thể hại em. Em chỉ sợ thay cho…Kôvic và cho anh.

Tiếng « anh » trên miệng nàng đượm màu gần gũi và tha thiết khiến Văn Bình xao xuyến tâm can.

Chàng an ủi:

-Cô an lòng, tôi sẽ hạ Gấu trắng và Khỉ đột.

-Còn 4 tên khác, võ sĩ đai đen đẹ tam nhu đạo, và Avalốp nữa. Theo chỗ em biết, Avalốp mới thắt đai đen đệ tam nhu đạo, nhưng về karatê thì lên tới đệ ngũ.

-Chẳng đi đến đâu. Rồi cô sẽ thấy.

Văn Bình biến thành võ sinh phách lối « chưa đậu ông nghè đã đe hàng tổng ». Phách lối thường là thói xấu của kẻ tấp tểnh bước vào nghề võ. Càng sống lâu lên lão làng trong võ lâm, người ta càng gia tăng sự khiêm tốn. Ngoại trừ trường hợp bất khả kháng, Văn Bình luôn luôn giữ thái độ nhũn nhặn. Vậy mà chàng coi lực lượng KGB như đám trẻ nít. Thì ra trong thâm tâm chàng cũng ưu tư nhưng Myriam. Chàng kiếm lời khích lệ. Chỉ riêng Gấu trắng đủ làm chàng mệt bở hơi tai, lại còn Khỉ đột. Và 5 võ sĩ thắt đai đen nhu đạo đệ tam… Nếu chàng khuất phục được toàn bọn trong khách sạn Oberoi, chàng còn phải đối phó với nhân viên của Avalốp mai phục bên ngoài…

Chưa khi nào câu nói của người xưa « vào hang hùm để bắt cọp » lại có ý nghĩa sâu xa đối với Văn Bình bằng khi ấy.

Hai người đi được 20 mét thì đến cầu thang xi-măng. Một gã mặc com-lê chỉnh tề, đội mũ phớt sẫm màu, cà-vạt trắng toát đang nhẩn nha tựa đầu vào tường, ngửa cổ thở những vòng khói xì-gà xanh biếc. Hắn nhìn thấy Văn Bình và Myriam rõ mồn một song cứ giả vờ mê mải với thú nhả khói ni-cô-tin. Chàng tạt qua, hắn quay mặt đi chỗ khác.

Văn Bình hỏi Myriam:

-Thằng chó chết Avalốp ở trên này hả?

Myriam khựng lại. Ngôn ngữ bất thường làm nàng xúc động. Từ khi gặp chàng, nàng nhận thấy chàng là người thận trọng lời ăn tiếng nói, đối diện phụ nữ không khi nào chàng dùng những danh từ kém mĩ miều. Vậy chàng gọi Avalốp là « thằng chó chết ». Myriam không hiểu được rằng chàng cố tình phát biểu thô tục để khiêu khích gã nhân viên KGB đeo cà-vạt trắng.

Chàng nói lớn cốt cho hắn nghe rõ. Như bị điện giật, hắn vứt điếu xì-gà to tổ bố, ngoảnh lại phía hai người.

Văn Bình tiếp tục « xổ nho »:

-Chú em là đầy tớ của thằng khốn khiếp phó giám đốc ban 13 Avalốp hả? Kêu thằng khốn khiếp ra đây cho ông nội răn dạy…

Trời đất, Văn Bình ăn nói thô lỗ đến thế là cùng… Chàng cố tình không dùng tiếng Anh, tiếng thông dụng ở Ấn độ, mà là dùng tiếng Nga. Kể về từ ngữ tục tằn thì tiếng nói nước nào cũng có, tuy nhiên nếu dự thi quốc tế thì một trong những tiếng vô địch phải là Nga ngữ, thứ Nga ngữ ở miền quê. Văn Bình lê gót trên khắp trái đất, chàng đã học được mọi phương pháp tán gái cũng như văng tục nên gã nhân viên KGB thắt cà-vạt trắng nổi vẩy ốc cùng mình trước những từ sống sượng và chanh chua tột độ của Văn Bình.

Hắn xấn lại, sừng sộ:

-Mày nói gì, lặp lại nghe coi!

Chết rồi, gã nhân viên KGB đã rơi và cái bẫy trẻ nít của Văn Bình. Bộ mã hắn khá oai vệ, về chiều cao hắn ăn đứt điệp viên da vàng mũi tẹt của chúng ta, bề ngang và bề dầy bộ ngực của hắn cũng đồ sộ hơn. Đối đầu với hắn, Văn Bình chỉ nhỏ bằng nửa.

Bàn tay hắn mới đáng sợ. Da tay gì mà đỏ như da gà trọi, ngón nào cũng đen, ngón cái và ngón út dài gần bằng ba ngón trỏ, ngón giữa và ngón đeo nhẫn. Những ngón tay dài quá khổ này không thể do luyện tập mà có. Văn Bình nghe nói đó là đặc tính bẩm sinh của một bộ lạc sinh sống trên đỉnh cao rặng núi U-ran ở Nga. Con trai của bộ lạc này có bàn tay cực mạnh, khi họ đánh thôi sơn thì mạnh như trái đấm sắt. Còn khi họ thọc ngón tay thì…ôi thôi, đến xương cứng như thép cũng sụm.

Văn Bình biết ngay gã thắt cà-vạt trắng là một trong 6 nhân viên ưu tú của ban 13 được phó giám đốc Avalốp mang từ Liên Sô tới.

Chàng bèn ưỡn ngực, mặt vênh váo:

-Ông nội của mày là đại tá Z.28.

Gã nhân viên KGB tát trái vào mặt Văn Bình. Lẽ ra hắn phải nén giận, Văn Bình làm gì cũng nên phớt tỉnh. Vung tay đánh chàng, vô hình chung hắn đã tiết lộ sự hiện diện của Avalốp và ban 13 KGB. Chờ đợi có thế, Văn Bình cười xòa, gạt tay hắn sang bên, trong khi ấy chân chàng khoèo nhẹ. Gã thắt cà-vạt trắng bị mất quân bình, ngã chúi xuống nền gác. Văn Bình bước lên đá lướt xương hông nạn nhân làm hắn kêu đau oai oái.

Chàng bảo Myriam:

-Dựng cổ hắn dậy.

Nạn nhân phải vất vả lắm mới đứng vững được. Té ra tấm thân khổng lồ của hắn chỉ là đống đất sét. Văn Bình mới thi thố tài mọn, hắn đã lăn kềnh. Chàng gõ đầu hắn, giọng kẻ cả:

-Ông nội Z.28 của mày giỏi võ lắm, mày không địch nổi đâu. Ngay cả sư phụ của Gấu trắng và Khỉ đột cũng bị đo ván, huống hồ mày…

Gã nhân viên KGB nghiến răng chặt cạnh bàn tay xuống bả vai Văn Bình. Chàng đang xây lưng lại, dáng điệu nhàn nhã khinh miệt nên không nhìn thấy miếng đòn đánh trộm. May chàng có vành tai thính nhậy nghe được tiếng gió. Chàng đảo sang trái, cú atêmi bị trượt nghiêng. Nếu trúng đòn giữa khớp xương quai xanh, chàng có thể bị trọng thương. Văn Bình cảm thấy đau điếng, gân cốt khắp thân thể bị rung chuyển dữ dội.

Tuy vậy, chàng vẫn không loạng choạng. Sức chịu đòn của chàng đã gieo sự kinh dị trong đầu óc đối phương. Hắn đứng trân trân ngó chàng như cậu bé đứng ngó con sư tử trong chuồng sắt vườn Bách thú.

Chàng giơ tay toan chém atêmi. Hắn vội bước lùi. Chàng rượt theo, hắn chạy bán mạng lên tầng trên.

Một lần nữa, gã nhân viên KGB đã bị lôi vào tròng một cách ngu xuẩn. Nếu chàng muốn đánh hắn, chàng đã có thể vung đòn dễ dàng. Chàng chỉ đe dọa để giục hắn bỏ chạy vì chàng muốn hắn dẫn chàng vào tận hang hùm để ăn thịt con hùm xám Avalốp.

Hành lang tầng trên được trần thiết sang trọng hơn, với những tấm thảm dệt tay sặc sỡ. Trời bên ngoài vẫn tối, giẫy đèn nê-ông xanh mát chiếu xuống một luồng sáng thoải mái. Quang cảnh này thật thích hợp với những cuộc hẹn hò trai gái. Đáng tiếc là cuộc hẹn hò sắp tới lại chứa toàn chết chóc đẫm máu…

Gã nhân viên KGB thắt cà-vạt trắng vừa chạy vừa kêu lanh lảnh:

-Cứu tôi với, cứu tôi với…

Nhiều cánh cửa phòng lần lượt được mở ra ở hai bên hành lang. Văn Bình nghe Myriam buột miệng la một tiếng ngắn. Trước mặt nàng là hai người đàn ông phục sức chỉnh tề vừa từ một căn phòng bên tay trái bước ra. Người trẻ là Avalốp, phó giám đốc ban 13, ban Ám sát của KGB sô viết. Người già hơn là thiếu tướng Kôvic, tinh hoa của KGB.

Nhưng Văn Bình không quan tâm đến Avalốp và Kôvic vì từ cửa phòng bên phải bên ngoài chữ số 32 một người đàn ông to lớn hung hăng cũng vừa bước ra. Hắn là Gấu trắng. Hắn là hung thần số một của KGB sô viết mà Văn Bình phải trừ khử nếu muốn giải thoát Kôvic…