Chương XIII Gấu trắng
Đúng như Kôvic viết trong mật thư, Văn Bình có thể nhận diện Gấu trắng dễ dàng. Toàn thân hắn đều trắng. Da trắng. Tóc trắng. Thậm chí râu mép rậm rì và cặp lông mày sâu róm cũng trắng phếu. Da và lông tóc của hắn trắng một cách ghê rợn khiến Văn Bình liên tưởng đến tấm vải trắng liệm thây người.
Chàng đã chạm trán nhiều đối phương cao to và nặng ký. Tuy nhiên, đứng trước Gấu trắng chàng nhận thấy họ chỉ là cậu bé. Mặc dầu Gấu trắng chỉ nặng 110 hoặc 115 kí là cùng, và trong quá khứ chàng từng so tài với những điệp viên địch nặng bằng vô địch sumô, nghĩa là từ 120, 130 kí trở lên.
Sở dĩ chàng có cảm tưởng này một phần do cái lưng gù. Cái bướu đồ sộ trông như cái bồ hình tròn đặt ngất ngưởng trên lưng hắn tạo ra ảo ảnh thị giác về sự to lớn.
Nhưng phần khác có lẽ do bàn tay quá khổ, cộng với đôi mắt trắng dã gần như lồi ra ngoài. Khỏi cần là chuyên viên y học, Văn Bình đã biết Gấu trắng mắc bệnh đầu triển (1), một chứng bệnh quái dị của những người cao lớn quá khổ. Đặc điểm của bệnh đầu triển là tay chân rất to. Nguyên nhân của bệnh đầu triển là não thùy bị hư hỏng (2).
Não thùy nặng chưa đầy một gram, kích thước khoảng một phân tây. Nó nằm dưới óc, ấy thế nó lại tối quan trọng đối với đời sống. Nó tiết ra nhiều loại kích thích tố, và một trong các kích thích tố này có thể làm cho con người, hoặc đặc biệt là tay chân to lớn đến độ khổng lồ.
Kẻ mắc bệnh đầu triển đều chết non. Chưa có bệnh nhân đầu triển nào sống quá 40. Song Gấu trắng đang đứng khuỳnh khuỳnh trước mặt chàng đã quá tứ tuần. Bệnh nhân đầu triển nào không chết non thì lại yếu xìu, quanh năm quặt quẹo. Gấu trắng được liệt vào hạng siêu nhân viên ban 13 của Avalốp, thế tất hắn khỏe như vâm…
Thấy chàng, Gấu trắng quay sang phía phó giám đốc Avalốp như thể xin chỉ thị. Avalốp trạc tuổi chàng, mặt mũi hắn không có gì đặc sắc để chàng có thể tin được hắn là ông bự điệp báo sô viết. Ngoại trừ vầng trán. Trán hắn bóng nhẫy như thoa mỡ, không thấy nếp răn nào. Vầng trán rộng và trơn này chứng tỏ hắn thông minh và hay làm đỏm. Đáng tiếc là nó thiếu ăn nhịp với phần dưới của mặt. Nó rộng đến nỗi ăn lút mũi, miệng và cằm. Vầng trán không cân đối với mũi, miệng nên Avalốp mất hẳn vẻ khôi ngô. Theo tướng pháp Á đông, hắn là kẻ nham hiểm và ti tiện.
Avalốp diện khá xộp. Vét-tông bằng hàng len Anh cát lợi, cắt ôm khít và gọn, nơ cà-vạt được nắn thật tròn như sắp dự dạ hội khiêu vũ. Thiếu tướng Kôvic già hơn Avalốp ít nhất một giáp, nhưng dung mạo « sạch nước cản » hơn, bụng lại chưa phưỡn nên đàn bà con gái có thiện cảm với ông ta không phải là chuyện lạ. Kôvic bình thản ngó Văn Bình, hai tay chắp sau đít. Không cười. Không nhăn mặt. Cũng không bộc lộ tí ti sửng sốt…
Avalốp thốt mấy tiếng ngắn:
-A, ông đại tá Văn Bình!
Văn Bình nhún vai:
-Át-cha (3), chào ông giám đốc.
Avalốp chỉ hơi đổi nét mặt:
-Té ra chúng mình đã biết trước tẩy của nhau…
Văn Bình nói:
-Dĩ nhiên. Anh đinh ninh lừa được tôi nên chẳng quản công việc bận rộn, đường sá nhiêu khê, từ Mạc tư khoa đến đây…
-Anh cũng vậy, anh cũng đinh ninh lừa được tôi… Chẳng qua vỏ quýt dầy gặp móng tay nhọn. Nhưng kìa, anh đại tá, anh đã quá bộ lên trên này thăm tôi, vì phép lịch sự tối thiểu tôi không thể để anh đứng ngoài cửa. Hân hạnh được mời anh vào phòng tôi.
Avalốp dạt sang bên nhường lối cho Văn Bình. Gấu trắng chẳng nói chẳng rằng chỉ theo dõi chàng bằng mắt. Cặp mắt trắng dã gớm ghiếc. Giờ đây chàng mới nhìn thấy Khỉ đột. Hỗn danh hắn là khỉ đột chẳng xa thực tế mấy: trông hắn người ta phải mường tượng ngay con khỉ đột trong rừng rậm, da dẻ sù sì, vừa đen vừa đỏ, bẩn thỉu, răn reo, và ở cổ, ở tay, ở những chỗ khác không bị quần áo che lấp đều thấy lông. Toàn lông là lông. Những đám lông dài, cứng như lông khỉ đột.
Hắn còn giống khỉ ở móng tay dài và nhọn. Móng tay này ngâm thuốc độc rồi cào quấu đối thủ thì giỏi nội ngoại công như Văn Bình cũng vị tất chịu thấu.
Khỉ đột đứng khoanh tay bên cửa sổ. Văn Bình bước vào phòng, hắn lảng ra góc. Avalốp chỉ Kôvic, nói với Văn Bình:
-Anh tệ quá. Cố nhân từ hồi ở Luân đôn mà hờ hững được ư?
Văn Bình đáp, ỡm ờ:
-Chẳng biết ai là cố nhân của ai!
Câu nói kháy của Văn Bình như mũi dao nhọn đâm vào vết thương chưa hàn miệng trong tâm tư Avalốp. Chẳng biết ai là cố nhân của ai! Văn Bình đã gợi đến mối tình si mê của Avalốp. Tướng Kôvic là tình địch không đội trời chung, muốn đoạt Myriam hắn phải loại Kôvic. Những việc đang diễn ra là kết quả của nhiều ngày, nhiều tháng bố trí, rình rập. Nghe Văn Bình nói, Avalốp tái mặt, gân bàn tay run run.
Văn Bình nhìn giữa mặt hắn, nhấn mạnh từng tiếng:
-Anh dụ tôi lên đây để làm thịt. Anh yên trí, với số nhân viên đông đảo, với tài nghệ của Gấu trắng, với những phương tiện vận chuyển thần tốc, với sự đồng lõa gián tiếp bằng im lặng của cơ quan an ninh địa phương, anh đã nắm chắc phần thắng. Nhưng anh còn quên một điều…
-Tôi không quên điều nào hết. Hầu hết các phòng trọ trong khách sạn Oberoi đều do nhân viên tôi trú ngụ. Trong đường kính nửa cây số, dầu anh chắp cánh thành chim cũng không thoát khỏi. Người ta thường khen anh gan lì, nguy hiểm đến đâu cũng nhào tới. Song lần này sự gan lì đã trở thành dại dột, nếu không muốn nói là ngu xuẩn…
-Ha, ha…Z.28 là kẻ dại dột và ngu xuẩn. Tuy vậy, xét cho cùng, vẫn chưa dại dột và ngu xuẩn bằng kẻ hiu hiu tự đắc mà bị Quốc tế Tình báo Sở lôi vào tròng ngon lành.
Avalốp liếm mép, tròng mắt hơi biến đổi:
-Tình báo Sở Trung hoa… hừ, thủ đoạn dọa già của anh không làm thay đổi được kế hoạch của tôi.
Văn Bình nghiêm giọng:
-Avalốp, tôi biết anh đang sợ toát bồ hôi. Chẳng gì anh cũng là phó giám đốc ban 13, cộng với thiếu tướng Kôvic, Tình báo Sở không thể bỏ rơi hai miếng mồi thơm tho.
-Họ muốn phỗng tay trên, tôi xin hầu tiếp. Vả lại, tôi không tin là…
-Không tin là quyền của anh. Nhưng ở vào địa vị anh, tôi sẽ hỏi cô Myriam về hành động của « xã trưởng Giang Chung »…
Avalốp giật bắn, hỏi Myriam:
-My biết xã trưởng Giang Chung?
Nàng gật đầu:
-Vâng. Lão lập mưu bắt cóc em trên đường đến đền Khạ, và suýt nữa …
Myriam lấm lét nhìn đám nhân viên KGB lố nhố. Chợt hiểu, Avalốp xua tay ra hiệu cho cả bọn ra ngoài. Khỉ đột có vẻ chần chừ, rồi chỉ Văn Bình:
-Phiền ông cho tôi lục soát.
Văn Bình giơ tay, cười ngất:
-Mời chú tự do. Chú quên rằng tôi và thượng cấp của chú hiện là đồng minh.
Avalốp nhăn mặt với Khỉ đột:
-Một mình Gấu trắng cũng đủ.
Cửa đóng sầm. Kôvic vẫn không hé răng. Gấu trắng tiếp tục ngó Văn Bình bằng cặp mắt trắng dã gớm chiếc, bàn tay to lớn buông thòng bên hông. Kôvic quày quả toan ra cửa song Avalốp vẫy, bảo ở lại. Một làn không khí nặng chĩu và nghèn nghẹt đè ép buồng phổi mọi người.
Avalốp hỏi Myriam:
-Tại sao My biết kẻ bắt cóc là « xã trưởng Giang Chung »?
Myriam đáp:
-Không phải hắn đích thân bắt cóc. Nhưng đàn em hắn cho biết người chỉ huy là « xã trưởng Giang Chung ».
Ngần ngại một phút, Avalốp hỏi nhỏ:
-Tại sao My không báo tin cho Pisa?
Myriam đáp:
-Có. Pisa nói sẽ điện về Trung ương.
Avalốp chắt lưỡi:
-Lạ thật… chẳng nhận được gì cả.
Văn Bình cười nửa miệng:
-Anh chẳng nhận được gì vì lẽ dễ hiểu, rất dễ hiểu: Pisa đã nghe lời Nagúpta, lãnh lương của Quốc tế Tình báo Sở.
Avalốp quát lớn:
-Không cần anh góp ý… Anh nói toàn điều bậy bạ, thêu dệt. Pisa là cộng sự viên đắc lực và tuyệt đối trung thành.
-Cũng tuyệt đối trung thành như mệ Khương đối với tôi.
-Pisa khác mệ Khương. Mệ Khương ăn tiền của bất cứ ai, nhưng chẳng trung thành với ai.
-Vậy anh còn đợi gì mà chưa kêu Pisa và Nagúpta lên đối chất?
-Được. Lát nữa đối chất cũng không muộn. Anh không sợ chết, đến đây gặp tôi chắc là để thương lượng. Chắc anh đã khám phá ra kế hoạch phá thối của « xã trưởng Giang Chung ». Chắc anh đã cũng biết hắn và tôi là hai kẻ thù thâm căn cố đế. Tôi sẵn sàng cứu xét đề nghị của anh. Một lần nữa, tôi trân trọng lặp lại là chúng tôi nắm thượng phong.
-Tôi cũng đang nắm thượng phong…
-Hừ… ăn nói ẩu tả. Văn Bình thật sự anh muốn gì?
-Kôvic.
-Điều ấy không thể chấp thuận, cho dẫu anh cho biết rõ kế hoạch phỗng tay trên của lão xã trưởng lưu manh.
-Sự từ chối của anh sẽ dẫn đến cái chết…
-Lão xã trưởng làm thịt tôi hả? Còn lâu hắn mới giết nổi tôi…
Myriam đang đứng thẳng bỗng loạng choạng, hai tay quờ quạng như bị đánh mạnh vào đầu, sắp hôn mê. Nàng buông phịch xuống ghế, thở hổn hển, mặt xanh mét:
-Úi chao…anh ơi!
Avalốp tát nhẹ má nàng để ngăn nàng bất tỉnh:
-My, My…em làm sao thế?
Myriam mở tròn mắt nhìn Avalốp, lắp bắp:
-Thuốc …thuốc…!
Avalốp luống cuống quýt:
-Thuốc …thuốc gì? Em cần thuốc gì? Để anh sai người gọi y sĩ.
Văn Bình xấn đến:
-Gọi y sĩ vô ích. Trên thế gian này chỉ có một người cứu được Myriam.
Avalốp đứng phắt dậy:
-Ai?
-Anh dư biết là tôi.
-Nghĩa là anh đã đầu độc Myriam?
-Không. Tôi chỉ lừa nàng uống một thứ thuốc đặc biệt. Thuốc này chặn nghẹt buồng phổi. Nạn nhân sẽ thiệt mạng vì tắt thở.
-Thuốc giải đâu? Kìa, mặt nàng đã xám lại. Nàng bị mệnh hệ nào thì anh tan xương nát thịt.
-Như vậy nghĩa là anh sẽ làm bất cứ việc gì để cứu nàng?
-Đồ sát nhân! Anh có chịu đưa thuốc giải hay là tôi phải giết anh để lấy.
-Tôi chết thì nàng cũng chết theo vì thuốc giải không được mang trong người.
-Trời ơi, My nguy mất rồi.
Kôvic tiến lên:
-Đồng chí Avalốp, tôi tình nguyện làm tù nhân của ông Văn Bình. Sở Mật Vụ của ông Hoàng tha hồ hành hạ, tùng xẻo tùy ý, tôi xin mang thân ra đổi lấy thuốc giải.
Avalốp hét lồng lộn:
-Kôvic, anh ngu như bò. Thế mà đeo lon thiếu tướng KGB. Anh về với họ, họ sẽ không hành hạ anh, tùng xẻo anh. Họ sẽ đặt anh lên cái khay bạc.
Văn Bình đủng đỉnh:
-Nàng sắp nghẹt thở. Yêu cầu anh quyết định nhanh chóng.
Avalốp nghiến răng:
-Tôi thề băm anh ra hàng ngàn mảnh.
Văn Bình cười:
-Vâng, lần sau tôi xin nằm trên thớt cho anh băm ra hàng ngàn mảnh. Nhưng lần này, kẻ bị băm không phải là tôi. Phiền anh cho phép Kôvic tự do rời khách sạn, đến một địa điểm do tôi chọn sẵn. Từ đó, Kôvic gọi điện thoại về đây. Sau đó tôi sẽ giải mê cho Myriam. Những chỉ thị về lộ trình và địa điểm được ghi trên mảnh giấy này.
Văn Bình đưa mảnh giấy nhỏ xíu vừa rút trong túi ra cho Kôvic. Đoạn chàng bảo Avalốp:
-Anh nên sai nhân viên hộ tống Kôvic vì bọn Tình báo Sở đang mai phục bên ngoài.
Avalốp mở cửa kêu Khỉ đột, líu lo ra lệnh. Tướng Kôvic gằm mặt đi ra, không nói nửa lời, và cũng không nhìn ai. Tiếng giày nhỏ dần, nhỏ dần ngoài hành lang. Trong phòng, Myriam ôm ngực ho khắc khoải, mặt mỗi lúc một thêm tái. Avalốp ngồi bên, âu yếm vuốt tóc nàng. Gấu trắng thõng tay đứng hầu sau lưng, luồng mắt gườm gườm.
Bỗng Avalốp ngửng đầu hỏi Văn Bình:
-Trong vòng bao lâu sẽ có điện thoại của Kôvic?
Văn Bình đáp:
-Từ 10 đến 15 phút.
-Nghĩa là cộng sự viên của anh chờ ở gần đây.
-Phải. Anh chẳng cần hỏi vì sớm muộn đàn em anh sẽ báo cáo đầy đủ.
-Tôi có cảm tưởng anh đòn phép tôi.
-Nghề này là nghề của đòn phép. Chúng ta đã thỏa thuận với nhau, hễ Kôvic gọi dây nói báo tin an toàn là tôi giải mê cho Myriam. Còn tôi đòn phép ra sao, anh miễn biết.
Avalốp thở dài, cúi xuống mơn man làn da nhợt nhạt, hoàn toàn mất máu của Myriam. Hắn rền rĩ:
-Nàng chết mất, anh ơi!
Văn Bình nói:
-Bảo đảm trăm phần trăm nàng sẽ tỉnh lại như thường.
Chuông điện thoại reng reng. Avalốp chồm dậy, áp ống nghe vào tai. Mặt hắn trở nên tươi rói:
-Rồi. Kôvic gọi về rồi. Đây, Kôvic đây, anh cần nói chuyện với Kôvic không?
Văn Bình chỉ hỏi một câu rồi cắt điện đàm, một câu ngắn ngủi hầu như vô ích:
-Tướng mạo người ấy ra sao?
Kôvic cũng chỉ đáp một câu ngắn ngủi. Giọng hắn quá nhỏ nên Avalốp rướn tai nghe mà chẳng hiểu gì. Văn Bình xoa tay ra vẻ hỉ hả:
-Nào, bây giờ đến phần giải huyệt.
Avalốp sửng sốt:
-Anh điểm huyệt chứ không phải nàng uống độc dược?
Văn Bình cười:
-Đâu có.
Chàng vén lưng áo Myriam lên. Nàng được đặt nằm sấp, mặt úp xuống thảm trải nền nhà. Thảm len bôkhara dầy và êm nên nàng nằm dưới đất mà vẫn tiện nghi như trên giường lót cao su mút.
Rãnh xương sống nàng đều đặn và không sâu. Đàn bà có rãnh lưng đều đặn và không sâu như nàng thường là đàn bà rào rạt dục tình, luôn luôn thèm yêu, hễ yêu là yêu loạn xạ, yêu không hề thấm mệt. Văn Bình bỗng tiếc chưa có cơ hội trắc nghiệm bản lãnh ân ái của nàng.
Chàng nhận thấy Avalốp đang lúng túng. Dường như cổ họng hắn khô rang. Hắn phải thè lưỡi liếm mép, và há lớn miệng để thở. Đó là những triệu chứng khát tình ghê gớm. Chắc Avalốp chưa được giai nhân cho thỏa mãn tận tình nên rãnh lưng gợi cảm đã làm hắn phát nóng hừng hực.
Văn Bình quan sát một tích tắc đồng hồ, rồi thọc đầu ngón tay vào nốt ruồi đỏ của Myriam gần xương sống, trên vòng rốn nửa gang. Myriam giật mình thật mạnh như bị truyền điện. Văn Bình để nguyên ngón tay trên nốt ruồi rồi đỡ nàng ngồi dậy. Trong khoảnh khắc, da mặt nàng trở lại hồng hào như cũ.
Văn Bình rút ngón tay, giải thích với Avalốp:
-Phép điểm huyệt này phát xuất từ Trung quốc, phái Thiếu lâm đặt tên là ngưu yêu nhãn, ở kế cận đốt xương sống thứ ba ở bụng (4).
Điểm giữa huyệt ngưu yêu nhãn thì nạn nhân tê liệt toàn thân. Tôi điểm trệch sang bên nên tạo ra căn bệnh đặc biệt như anh đã thấy. Thôi… đàm luận với nhau bấy nhiêu đã đủ. Tôi xin kiếu.
Avalốp đứng chặn cửa phòng:
-Anh chưa thể đi được.
Văn Bình nhún vai:
-Trong giới điệp viên quốc tế từ xưa đến nay, chữ tín luôn luôn được coi trọng. Anh nuốt lời hứa, thiên hạ cười chết. Và người cười đầu tiên là cô Myriam.
Myriam bỗng bật cười. Avalốp đỏ mặt:
-Em cười tôi ư?
Nàng vẫn cười:
-Tôi cười từ lâu.
-Trời, té ra em không yêu tôi!
-Yêu anh khi nào? Tôi là người đàn bà sòng phẳng, tôi không yêu anh, và nhiều lần anh hỏi tôi, tôi đã thẳng thắn trả lời. Anh đã biết rõ. Anh còn ngạc nhiên gì nữa.
-Vì tôi hy vọng em sẽ thay đổi. Té ra từ trước đến sau, em chỉ yêu Kôvic.
-Avalốp, anh lầm lẫn một cách ghê gớm. Giờ đây, tôi nói hết để anh khỏi ấm ức. Không, tôi không hề yêu Kôvic. Cũng chưa hề yêu ai. Thú thật với anh, nếu tôi chọn người yêu trong đời tôi sẽ khó thể quên anh. Vì anh là người đàn ông tốt bụng và chung thủy hiếm có.
-Cám ơn em. Nghe được những tiếng này, tôi cảm thấy đở tủi thân. Em không yêu tôi, không yêu Kôvic thì dính vào vụ này làm gì?
-Mẹ tôi dặn lại trước khi thở hơi cuối cùng. Tôi không yêu ai vì đầu óc tôi đã chứa đầy hình bóng mẹ. Anh đã biết ngày xưa mẹ tôi yêu Kôvic. Tuy nhiên anh chưa biết tại sao hai người không lấy được nhau.
-Tại sao, tôi sao, em nói đi, ruột gan tôi nóng như lửa đốt.
-Kôvic và mẹ tôi là anh em chú bác.
-Trời, nghĩa là …
-Phải, mẹ tôi là em họ, em họ rất gần của Kôvic. Giữa Kôvic và tôi nếu có mối tình thì chỉ có thể là mối tình bác cháu.
-Khổ ơi là khổ!
-Kôvic và mẹ tôi yêu nhau hồi nhỏ. Họ là anh em thúc bá nên có cơ hội gần gũi nhau, thân thiết với nhau, rồi chẳng hiểu sao tình yêu trai gái lại nẩy nở. Nhưng theo tập tục và lễ giáo, dầu nước Nga đã theo xã hội chủ nghĩa, tình yêu giữa anh em thúc bá không thể đi đến hôn nhân.
-Trời… hồi ở Mạc tư khoa, em lại kể tôi nghe rằng mẹ em lên xe hoa do chữ hiếu.
-Xin anh tha lỗi. Lý do này chỉ chiếm phần nhỏ. Phần chính là sự liên hệ máu mủ. Tất cả những việc tôi đã làm chỉ nhằm bảo vệ sự liên hệ máu mủ ấy.
-Em nói tôi chẳng hiểu gì cả.
-Kôvic là bác tôi. Mẹ tôi từ trần, bỏ tôi tứ cố vô thân. Kôvic đã dìu dắt tôi làm người. Kôvic bị thất sủng sau khi tướng Biri-uzốp và Mirônốp thiệt mạng phi cơ, kết quả của một vụ ám sát thâm độc. Kôvic là cháu ruột Biri-uzốp. Kôvic thề trước mộ Biri-uzốp quyết phục hận.
-Kôvic lầm. Biri-uzốp chết vì tai nạn máy bay thật sự, không hề bị ám sát.
-Hừ…Kôvic đã nắm gọn tài liệu trong tay. Hồi ấy, anh lập thành tích đặc biệt trong vụ phi cơ chở Biri-uzốp lâm nạn trên vùng trời Nam tư nên được Trung ương Đảng cất nhắc lên ngôi vị phó giám đốc. Avalốp, anh đừng sợ, chúng tôi không giết anh đâu. Dầu sao, anh cũng tốt đối với tôi.
-Ha, ha…em toan giở giọng nhân nghĩa với tôi. Giờ tôi đã hiểu. Dẫu em đang tâm hại tôi, em cũng không thể thành công. Nhân viên của tôi đang ở đầy khách sạn. Tôi chỉ kêu một tiếng là họ ùa vào.
-Anh kêu khản cổ cũng chẳng ai vào vì Kôvic đã gài được tay chân thân tín ở đây. Trong số đàn em của anh, Khỉ đột là đáng kể thì hắn đã đi theo Kôvic. Số còn lại chỉ là phường ăn hại.
-Myriam quên. Trong phòng này còn có đệ nhất vô địch Gấu trắng. Em thừa biết Gấu trắng có thể địch nổi trăm người.
-Trừ đại tá Văn Bình. Tôi khoanh tay đứng ngoài vòng chiến thì đại tá Văn Bình vẫn thắng huống hồ…
-Myriam…đồ vong ân bội nghĩa …
Avalốp rút súng. Ngón tay hắn chưa kịp lảy thì Văn Bình đã nhả đạn. Chàng rút súng sau song chàng bắn nhanh hơn. Viên đạn cắm vào bả vai, Avalốp buông khẩu súng Tôkarếp.
Văn Bình toan áp đảo Gấu trắng thì Myriam nói lớn:
-Đừng bắn!
Gấu trắng tiếp tục ngó chàng bằng cặp mắt trắng dã. Trên mặt hắn, chàng không « khám phá » thấy một biến đổi nào. Hắn vẫn thản nhiên như thể những việc đang diễn ra chỉ là trò đùa. Giờ đây chàng mới có dịp quan sát kỹ lưỡng cái cổ lộ hầu và cặp mắt ốc lồi. Hắn quả là kỳ quan của khoa học bệnh lý. Chân tay hắn to lớn, như vậy là mắc bệnh đầu triển, yếu ớt như sên, thế mà sức khỏe của hắn vị tất chịu thua sức khỏe Hạng Võ…
Cổ lộ hầu và mắt lồi cũng là triệu chứng bệnh hoạn: bệnh ở hạch yết hầu, danh từ chuyên môn gọi là tuyến giáp trạng. Hạch này bị đau, bệnh nhân sẽ trở nên nóng nẩy hơn cả Trương dực Đức đời Tam quốc. Bàn tay lại run rẩy (5), nhưng trên thực tế, Gấu trắng hoàn toàn vững chắc, gân cốt hắn lại cứng như thép.
Văn Bình khựng lại, Myriam nói tiếp:
-Dùng súng rất nguy hiểm. Gấu trắng là dã nhân, cơ thể và giác quan hắn khác người thường. Hễ ngửi thấy mùi thuốc súng, hắn biến thành hung dữ và khỏe mạnh gấp bội. Anh nhìn xem, tròng mắt hắn đang đổi màu…
Gấu trắng tiến một bước, một cánh tay vươn lên. Hắn có vẻ ung dung như thể Văn Bình là con búp-bê nhồi bông vô hại cho trẻ con chơi. Tròng mắt trắng hếu của hắn nổi một gân máu đỏ.
Myriam nói to:
-Lùi sát tường, anh Văn Bình… Da hắn kiên cố như xe bọc thép, anh không đánh hắn bị thương được đâu. Anh hãy chờ hắn hụt đòn…
Văn Bình kéo tay Myriam:
-Gấu trắng bị điếc hả?
Chàng hỏi như vậy vì từ nãy đến giờ Gấu trắng tỏ ra dửng dưng với mọi tiếng động chung quanh. Có lẽ Gấu trắng còn câm nữa. Myriam gật đầu:
-Vâng. Hắn lọt lòng ra là mắc đủ thứ tật. Điếc, câm và què. Lớn lên, chẳng hiểu sao hắn khỏi què, đâm ra cường tráng, đánh ai cũng thắng. Avalốp nuôi hắn từ nhiều năm nay. Mỗi khi ra lệnh cho hắn, Avalốp đều dùng dấu hiệu bằng ngón tay. Kìa, Avalốp vừa xòe bàn tay trái, giơ cao khỏi đầu…Lạ thật, chắc là lệnh cho Gấu trắng tấn công…
Văn Bình đá móc sang trái. Phó giám đốc Avalốp vừa lồm cồm ngồi dậy, một bên vai áo máu chảy dầm dề thì ngọn cước thái cực đạo Xung thằng của điệp viên bách chiến bách thắng đã hất ngã. Avalốp dộng đầu vào gầm giường, kêu cộp một tiếng khô khan.
Sự thất trận quá dễ dàng của Avalốp làm Văn Bình hơi ngạc nhiên. Theo lời Myriam, hắn là cao thủ nhu đạo, một trong những võ sĩ đáng kiêng dè trong KGB. Không lẽ nàng phóng đại sự thật. Cho dẫu chưa trèo lên nấc thang đệ tam đẳng đai đen nhu đạo, hắn cũng khó thể chịu thảm hại một cách nhanh chóng và tồi tệ đến thế…
Văn Bình có cảm tưởng vừa được thần hồng vận chiếu cố đặc biệt. Avalốp giẫy mạnh rồi nằm thẳng cẳng trên nền phòng. Hắn còn sống nhăn song một phía thân bị bại liệt. Té ra Avalốp hết xí quách vì thần hồng vận đã run rủi cho viên đạn của Văn Bình trúng huyệt đốc kô (6).
Avalốp chỉ còn cử động được phần thân trái. Tuy nhiên, hắn không còn đủ sức ra lệnh cho Gấu trắng nữa.
Dầu sao cuộc tấn công kinh thiên động địa của dã nhân Gấu trắng cũng đã khởi sự. Gấu trắng lại tiến lên một bước, dáng điệu vẫn chậm chạp và khệnh khạng, Và Myriam tiếp tục la:
-Anh, lùi lại sát tường.
Văn Bình phản đối:
-Tại sao cô cứ muốn tôi dựa lưng vào tường?
Nàng đáp, giọng nhỏ như sắp hụt hơi:
-Vì Gấu trắng có sức mạnh phi thường, đánh đâu cũng vỡ, chỉ ngán tường đúc bê-tông. Tầng lầu này mới xây, hắn không thể đánh đổ. Chừng nào hắn bị thương, anh phản công là thắng.
À, ra Gấu trắng có bàn tay búa tạ. Trong đời giao đấu với nhiều địch thủ có bàn tay búa tạ, chàng đều coi như pha. Chẳng lẽ chàng chùn gân trước gã đàn ông bạch tạng, lưng đeo bướu kỳ quái, vẻ mặt đần độn. Phương chi bên cạnh chàng còn có giai nhân Myriam. Dĩ nhiên, nàng chưa xứng danh giai nhân, nhưng ít ra nàng cũng có những nét …giống cái mỹ miều. Chàng phải trổ tài cho nàng bái phục.
Chàng bèn gồng tay đỡ đòn. Hắn hươi cùi trỏ trong một thế đánh không nằm trong thế võ nào cả. Lối tung đòn của hắn lại rềnh rang, lè phè như xe ủi đất. Myriam kêu thất thanh:
-Tránh đòn đi anh!
Giá nàng không cảnh cáo có lẽ Văn Bình đã tránh đòn. Tại vì nàng tha thiết yêu cầu, nghĩa là nàng còn hoài nghi khả năng siêu đẳng của chàng nên chàng hăng say chống chặn. Chàng cần chứng minh cho nàng biết nếu da thịt Gấu trắng cứng như kim khí do bẩm sinh thì da thịt chàng cũng cứng như kim khí do nhiều năm tập luyện nhẫn nại và đúng phương pháp.
Và điều chàng không ngờ đã xảy ra…
Não bộ chàng bị rung chuyển dữ dội như thể nhiều trái đạn rốc-kết cỡ lớn cùng nổ trên đầu. Hàng trăm, hàng ngàn đốm sáng lớn nhỏ khác nhau từ mắt chàng tóe ra. Không gian bỗng tối sầm, còn tối hơn cả bầu trời nhật thực bên ngoài. Rồi tay chàng bải hoải. Đôi chân luôn luôn kiên cố như cột trụ bê-tông chôn sâu xuống nền nhà cũng rủ nhau bải hoải.
Nếu cơ thể chàng không còn công lực để giành, và nếu chàng chưa kịp vận khí xuống đan điền hầu giữ thế quân bình thì chắc chắn chàng đã xụm ngã, và bị hôn mê. Myriam nói đúng. Gấu trắng có cú đánh mạnh mẽ ngoài sức tưởng tượng. Đối thủ khác, không phải là chàng, tất đã bị đo ván.
Khi ấy, cả ba người trong phòng đều sửng sốt. Văn Bình sửng sốt vì chàng không dè Gấu trắng kinh khủng đến thế. Myriam rướn người quan sát. Chàng vẫn còn nguyên vẹn, không đốt xương nào bị gẫy. Chàng vẫn tỉnh táo, và đang chuyển thế phản công.
Sứng sốt hơn hết là Gấu trắng. Vẻ bình thản đến lạnh lùng trên dung mạo hắn đã biến mất. Đang đối diện Văn Bình, hắn bỗng thối một bộ, rồi bước tréo, miệng há hốc, mắt trợn tròn làm nổi bật tia máu đỏ dữ tợn.
Văn Bình khám phá ra nguyên nhân. Gấu trắng sửng sốt vì từ nhiều năm nay, hắn chưa từng gặp địch thủ nào chịu nổi một đòn. Kẻ nào xuất sắc thì bị trọng thương. Kỳ dư đều táng mạng ngay trong cú đánh đầu tiên.
Gấu trắng bỗng thở phùn phụt nhưng thổi bễ. Myriam lại cất tiếng:
-Hắn đang vận sức, anh nên thận trọng.
Giọng nói của nàng có vẻ vững vàng hơn trước chứng tỏ nàng không còn lo sợ thái quá cho chàng nữa. Dĩ nhiên, nếu nàng không căn dặn, chàng cũng gia tăng cẩn mật. Đòn sơ kiến của Gấu trắng vừa rồi không cho phép chàng khinh nhờn hắn. Gấu trắng chẳng phải là đại võ sư theo nghĩa thông thường, nghĩa là con nhà võ từng thụ giáo hết võ đường này đến võ đường khác, hết môn phái này đến môn phái khác. Và từng chu du các gầm trời để tìm thầy học thêm những thế kỳ bí.
Hắn chẳng biết miếng võ nào hết. Sở dĩ hắn có tài giết người như giết kiến là do thiên phú. Hắn không cần tầm sư học đạo vì hắn chỉ cần đánh một đòn, quá lắm mới đánh đòn thứ hai. Hắn lại không cần tránh đòn. Mình đồng da sắt của hắn có thể chịu đựng những phát atêmi ác liệt nhất.
Văn Bình đã có ngay cơ hội trắc nghiệm khả năng chịu đòn bẩm sinh của Gấu trắng. Chàng vung tay đấm dứ, đồng thời xẹt cước ngang bụng. Mũi giày chàng chạm đúng tử huyệt gần tiểu tràng, nhưng kỳ quặc thay Gấu trắng không hề xuy xuyển. Đã đành hắn không chết, hoặc không bị thương nặng. Song điều Văn Bình không tưởng tượng nổi là Gấu trắng lãnh cú atêmi ác hiểm như vậy mà vẫn nhởn nhơ. Nhởn nhơ như thể Văn Bình vừa có nhã ý phủi bụi dính trên bụng hắn.
Cú đá của chàng bị dội trở lại, trong khi ấy Gấu trắng vẹo người, chặt từ trái sang phải bằng cạnh bàn tay. Hắn tấn công nặng nề và lừng khừng tưởng chừng hóa giải chẳng gì khó nhưng Văn Bình không dám huy động công lực để chịu đòn như hồi nãy nữa. Chờ bàn tay gần chạm vai, chàng mới xoay mình. Miếng đòn của Gấu trắng vẹt qua tường, phá vỡ mảng vôi lớn gần một mét vuông. Tuy là tường bê-tông, và tuy hắn chỉ mới đụng nhẹ, sức chém của hắn đã làm nền phòng rung chuyển. Cái độc bình bằng sành tráng men tím từ đời Tống, nặng khoảng 50 kí, cắm hoa đỏ ối, chỉ nằm trong tầm gió của miếng đòn mà cũng lăn chiêng xuống đất, vỡ tan thành nhiều mảnh vụn.
Văn Bình nhảy vụt đến gần Myriam. Gấu trắng lừ lừ rượt theo. Văn Bình hỏi nàng:
-Làm sao triệt hạ được hắn, hả cô?
Myriam đáp:
-Không có cách nào cả. Súng đạn hoặc dao kiếm đối với hắn hoàn toàn vô hại. Đạn bắn không xuyên được thịt, đao kiếm chém vào là trượt ra ngoài.
-Trên thân thể hắn chỗ nào yếu nhất?
Văn Bình hỏi nàng vì kinh nghiệm những võ sư siêu đẳng về nội ngoại công, đạn bắn không thủng, dao chém không đứt, thường có trên thân thể một bộ phận mềm xèo, thọc atêmi là mạng vong. Trong quá khứ chàng đã giao đấu với hai quái nhân của Quốc tế Tình báo Sở: Tsu Kiang và Antôn. Tại Vọng Các, chàng giết chết Tsu Kiang bằng cách lừa điểm huyệt lão cống trên gan bàn tay (xem « Cạm bẫy trên giòng Chao Phya »). Antôn thiệt mạng vì chàng đánh vỡ chuôi dao chi-y, một loại dao thần Tây Tạng, đựng bùa kô khiến hắn mất hết võ công trong nháy mắt (xem « Mây mưa Thụy Sĩ » ).
Myriam lắc đầu:
-Không. Da thịt hắn ở chỗ nào cũng rắn như sắt. Muốn triệt hạ hắn chỉ có chước thuật duy nhất: làm hắn hụt đòn liên tiếp.
-Để làm gì?
-Gấu trắng mắc bệnh quáng gà. Mỗi khi hắn sắp đánh ai thì mắt trắng sẽ trở thành đỏ lòm. Hắn ngưng đấu thì gân máu mới chìm lặn. Nếu hụt đòn liên tiếp, hắn sẽ trào máu mắt, bị quáng gà, không còn nhìn thấy gì, đầu hắn sẽ nhức kinh khủng. Hắn bị mù, anh có thể dồn hết công lực đánh hắn trọng thương. Kôvic nói rằng dẫu Gấu trắng bị mù cũng không ai làm thịt được hắn ngoại trừ anh. Tránh đòn của hắn cũng rất khó vì nhiều người chỉ trúng hơi gió cũng lăn đùng, đứt phựt mạch máu, vỡ tim mà chết…Kìa anh, Gấu trắng còn cách anh một mét, anh lùi sát tường đi..
Myriam đã tỏ ra chăm chỉ và ngoan ngoãn tuyệt đối. Kôvic dặn gì, nàng học thuộc lòng và đọc lại cho Văn Bình nghe, không quên một dấu phết. Lúc nào nàng cũng năn nỉ chàng « lùi lại sát tường »
Bàn tay khổng lồ của Gấu trắng lại vung cao. Miệng hắn vẫn thở hồng hộc, hơi thở nóng như lửa của hắn phì vào mặt chàng làm chàng rát bỏng. Văn Bình đứng tấn nghiêng, hầu theo dõi thủ pháp của Gấu trắng, đồng thời kiểm soát cửa phòng. Nhân viên KGB đang có mặt trong khách sạn Oberoi có thể ập vào bất cứ lúc nào. Tranh tài cao thấp với Gấu trắng đã làm chàng bở hơi tai, nếu cả bọn xuất hiện đồng loạt, chàng sẽ hết hy vọng chuyển ngược thế cờ. Đành rằng Myriam có súng, nhưng bọn nam nhân viên bắn nhanh, bắn giỏi hơn nàng…
Rầm…rầm…rầm…Văn Bình rùn người né gọn và lẹ. Bàn tay của Gấu trắng không tiện phăng đầu chàng khỏi cổ như hắn dự liệu mà lại chém đại vào khoảng không để rồi choảng ngang hông tủ quần áo. Gỗ Cát-sơ-mia nổi danh tốt, cái tủ quần áo này được đóng bằng loại gỗ tốt thượng hảo hạng, hông nó dầy cộm, nó trống rỗng mà 4, 5 người đàn ông lực lưỡng mới nhích nổi thế mà Gấu trắng chỉ khiệng một cái nó đã xụp đổ tan hoang…
Văn Bình tưởng Myriam trầm trồ khen ngợi chàng. Nhưng không, nàng lại kêu lớn:
-Bảo mãi anh không chịu nghe…Lùi lại sát tường đi…
Hừ…lùi lại sát tường…lùi lại sát tường… Văn Bình cảm thấy bực bội. Cần gì lùi lại sát tường mới tránh được đòn của Gấu trắng. Những nhà nghiên cứu tình học đã phê bình phụ nữ Nga không sai tí nào. Họ nói rằng đàn bà Nga dai hơn cả đỉa đói, dai trong bất cứ lãnh vực nào: tranh luận cũng dai, cãi vã cũng dai, và làm tình cũng dai quá…khổ. Cứ như thế này thì Myriam phải là vô địch ma-ra-tông yêu đương..
Văn Bình chần chừ chưa lùi, Myriam gắt ngậu sị:
-Lùi đi, lùi đi…hắn không ngửi được mùi vôi.
Thảo nào… yếu điểm của Gấu trắng là kị mùi vôi và kị hụt đòn. Phụ nữ từ cổ chí kim thường vẫn vậy. Họ không đi thẳng vào việc, họ cứ vòng vo Tam quốc. Nhiều khi họ thèm đến cháy họng, chín đỏ cả mình mẩy mà ngoài miệng cứ đả đớt « em chả…em chả… »
Văn Bình không có thời giờ luận bàn trong tư tưởng về năng lực và bẩm tính của phái yếu muôn thuở vì đầu chàng bỗng nặng chĩu, mắt chàng bỗng tóe đom đóm. Chết rồi, chàng bị trúng hơi gió. Chàng không thể khệnh khạng thêm nữa: chàng phải dựa lưng vào tường bê-tông để ngăn chặn chưởng phong ác ôn của dã nhân Gấu trắng.
Tiếp tục thở phù phù, hắn quai tay trái ngang cằm chàng. Nhanh như điện, chàng co chân nhảy vào góc phòng. Chàng nghe tiếng giày ngoài hành lang. Chàng vội kêu:
-Myriam, bọn nhân viên của Avalốp.
Myriam đáp:
-Chẳng sao. Thấy anh đấu quyền với Gấu trắng, họ không dám mó đến da thịt anh. Văn Bình không hiểu tại sao nàng lại nói như vậy. Tuy nhiên, chàng phải công nhận nàng nói đúng vì cánh cửa được xô vào, người đứng lố nhố bên ngoài. Thế mà không ai thốt lên một tiếng, như thể đám đông hung hãn vừa kéo tới đã bị thôi miên.
Thật vậy, mọi người đều ngây như phỗng đá. Văn Bình thấy toàn mặt lạ. Chàng đoán phỏng họ là nhân viên KGB. Chàng bớt lo vì trong số này không thấy Khỉ đột.
Avalốp vẫn nằm chết giấc trên nền nhà, cặp mắt nửa nhắm nửa mở, áo vét-tông sang trọng bị đứt văng khuy, ướt sũng máu. Sơ mi tuột khỏi thắt lưng để lòi một mảng da bụng trắng hếu, răn reo đầy mỡ. Myriam bình thản ngồi trên ghế. Nàng có dáng điệu của khán giả trong rạp chiếu bóng.
Gấu trắng đã men đến gần Văn Bình. Chàng bị kẹp giữa cái máy điều hòa khí hậu và cái bàn buya-rô. Cả hai đều bằng sắt. Nếu chàng lừa được Gấu trắng chặt bàn tay xuống sắt cứng, chàng có thể bắt đầu cuộc phản công thắng lợi.
Như thường lệ, hắn giơ tay trước khi giáng xuống. Hắn chỉ xử dụng tay, từ nãy đến giờ chưa hề phóng cước. Và cũng như người học kiếm đạo Phù Tang, chỉ cần am hiểu mấy thế chém đỡ căn bản là đủ. Gấu trắng không thay đổi thế đánh, chém tréo bằng cạnh bàn tay hoặc cùi chỏ. Và như thường lệ, Gấu trắng xoay sở rất chậm. Hắn chỉ có lợi điểm duy nhất: sức mạnh của hắn bị triệt tiêu, chừng ấy chàng chỉ tung một atêmi sơ đẳng là hắn ngã sụm.
Văn Bình chùn đầu gối, hạ thấp người theo thế con rắn cuộn mình trước khi chộp mồi. Con nhà võ gọi là xà tấn. Xà tấn có thể giúp về công lẫn thủ. Tuy nhiên, rất ít võ sĩ áp dụng vì tập thuần thục rất khó và mất nhiều ngày tháng. Xà tấn phải ngồi xổm, xương hàm chạm vai phải, song Văn Bình lại nửa đứng nửa ngồi nên trông chàng có vẻ hớ hênh, ẻo lả, đụng đòn là tan xương nát thịt.
Gấu trắng hí hửng bổ bàn tay vào đỉnh đầu chàng. Hắn không dè chàng khèo chân lắm hắn mất thăng bằng. Thay vì sống bàn tay rớt trúng đầu chàng, nó lại trúng cái máy điều hòa khí hậu to lớn, loại 2 ngựa. Mép khuôn máy không sắc nhọn, song sức mạnh của bàn tay chém xuống đã biến nó thành lưỡi dao được mài bén. Nếu là võ sĩ thông thường thì bàn tay đã bị tiện đứt. Gấu trắng chỉ bị trầy da, và chảy máu xoàng. Nhưng hắn vẫn té vào chân tường vì thừa cơ hắn hươi cánh tay, Văn Bình đã thọc giữa huyệt nách.
Mặc dầu thân thể hắn bọc thép, miếng atêmi tuyệt luân của Văn Bình cũng đã làm hắn xửng vửng. Hắn chồm dậy, quét luôn hai tay một lúc. Hắn đã đến lúc mất bình tĩnh. Hắn lại hụt đòn ba, bốn lần. Chẳng bao lâu nữa hắn sẽ khó tránh khỏi bị quáng gà.
Gấu trắng huy động hai tay không phải để sửa trị chàng mà là sửa trị cái máy điều hòa khí hậu hỗn xược. Rộp, rộp …hai tiếng khô khan, cái máy tối tân bị bẹp rúm. Không bỏ lỡ dịp may, Văn Bình phóng độc cước. Chàng nhằm đá giữa mặt Gấu trắng. Nếu không bất tỉnh, ít ra hắn cũng ngã vùi. Chàng không dè trong tích tắc đồng hồ gay cấn ấy, Gấu trắng lại nhanh nhẹn khác thường. Hắn nâng cánh tay khổng lồ lên ngang miệng.
Và Văn Bình bị ngã ngửa ra sau.
Lưng chàng đập vào bàn sắt nên chắc bị trầy sớt và đổ máu xối xả, nhưng chàng không dám nghĩ đến thương tích vì Gấu trắng đã rượt theo chàng. Tứ chi chàng đang bị rã rời, nếu lãnh thêm một thủ chưởng nữa, chàng sẽ khó có hy vọng còn nguyên vẹn.
Gấu trắng vẫn xử dụng tay, nhưng hắn không phang xuống mà lại chộp cổ áo chàng. Văn Bình có đôi vai rộng và dầy, vậy mà hai bàn tay Gấu trắng đã che khuất dễ dàng. Tuy chàng được luyện tập công phu, song nếu Gấu trắng xiết mạnh, chàng sẽ gãy xương cổ. Chàng bèn dùng thiết bàng chưởng hất cạnh bàn tay lên gỡ thế gọng kềm. Chàng vận toàn lực mà Gấu trắng vẫn trơ trơ. Mặt hắn cúi dần, cúi dần về phía trước, khoảng một gang nữa thì chạm mặt chàng. Hơi thở của hắn phả ra nóng đến nỗi lông tóc Văn Bình bị cháy xém.
Gấu trắng không bóp cổ Văn Bình một cách vội vã. Hắn luôn luôn giữ mực độ từ từ. Kềm tay hắn cứ từ từ khép lại. Mạch máu cổ Văn Bình căng phồng như cây đũa, cố chống lại sức ép dũng mãnh, đồng thời chuyển vận dưỡng khí lên óc. Trong những giây đồng hồ sắp tới, nếu không phá nổi vòng đai kiên cố của dã nhân, chắc chắn Văn Bình phải ngạt thở, gẫy nát xương sống mà chết
Trông Gấu trắng chẹn yết hầu Văn Bình, người chưa đạt trình độ siêu đẳng dễ lầm hắn mới là võ sinh cấp dưới. Kỹ thuật shimê-waza (7) của hắn có vẻ sơ sài hầu như vụng về, tưởng như còn thua kỹ thuật của võ sinh nhu đạo đai lục (8) nữa. Ấy thế mà cao thủ Z.28 vận dụng đủ ngón nghề của mười mấy năm giang hồ hành hiệp cũng chẳng đi đến đâu. Trái lại, vòng đai tay của Gấu trắng còn thắt chặt thêm.
Khi ấy Văn Bình bỗng nhớ đến lời nói của Myriam: mắt hắn…mắt hắn… cơn giận dữ thường làm mắt hắn nổi gân máu đỏ lòm, để rồi trong khoảnh khắc hắn bị quáng gà không còn nhìn thấy gì nữa. Sự kiện này có nghĩa là trong khi giao đấu, Gấu trắng bị yếu ở cặp mắt. Chàng làm cách nào đâm atêmi vào nhãn huyệt Gấu trắng thì ưu thế có thể biến đổi.
Nhãn huyệt trong nhu đạo được gọi là gansê. Đối với võ sĩ dưới mức thượng thừa thì mắt chỉ là một huyệt, bất luận mắt phải hay mắt trái, đánh trúng là nạn nhân đau nhói và mê man tức khắc.
Với nhiều kinh nghiệm trận mạc, Văn Bình được biết ít nhất trong mắt có 4 huyệt khác nhau. Đó mới nói đến huyệt nổi, còn huyệt chìm, huyệt đóng mở theo giờ giấc lại là chuyện khác nữa.
Huyệt nổi trong mắt gồm cương mô và mạch mô, nôm na là tròng trắng và tròng đen. Góc trong mắt có hạch tuyến màu đỏ, chuyên làm ra rử mắt để ngăn bụi, danh từ khoa học gọi là nhục phụ lệ. Còn tuyến lệ nằm bên dưới mi mắt có tác dụng tiết nước mắt. Tấn công tròng trắng và tròng đen rất khó vì theo phản ứng tự nhiên, mắt thường nhắm lại trong trường hợp bị vật lạ đâm vào. Vả lại, về phương diện võ thuật thì hai mục phiêu này chưa thật sự nguy hiểm cho Gấu trắng.
Vì vậy, trong vi phân tích tắc đồng hồ ấy, huyết quản và đường dây thần kinh lên não bộ của Văn Bình sắp tắt nghẽn dưới sức bóp dũng mãnh của Gấu trắng, Văn Bình đã dồn hết nguyên khí vào hai ngón tay, phóng atêmi vào tuyến lệ và nhục phụ lệ của địch. Chàng vốn nổi danh về đòn nisi-ken này: hai ngón tay hơi xoạc ra, có sức xuyên phá như hai mũi dùi sắt. Đành rằng da thịt Gấu trắng cứng như thép, cú atêmi của Văn Bình vẫn có thể phá vỡ hai huyệt, nước mắt và rử mắt trào ra sẽ làm Gấu trắng quáng gà.
Đó là chưa kể đến tình trạng dây thần kinh thị giác bị tổn thương trầm trọng khiến Gấu trắng bị mù…
Khuyết điểm của Gấu trắng là quá tự tin nên mặt hắn mỗi lúc một sát mặt Văn Bình. Tay Văn Bình bắt đầu mềm vì các hệ thống sinh lưu trong thân thể chàng bị chặn nghẹt. Nếu Gấu trắng đề phòng -chỉ cần đề phòng trên nguyên tắc bằng cách ngửa mặt ra sau- thì vị tất cú atêmi nisi-ken đã có thể thành công và vị tất điệp viên Z.28 còn có dịp rời Cát-sơ-mia trở về Sàigòn đoàn tụ với huýt ky bốc lửa, và mông ngực giai nhân bốc lửa!
Văn Bình nghe ụp một tiếng. Hai ngón tay của chàng đã trúng yếu huyệt trên mi và khóe mắt Gấu trắng. Như thể bàn tay kềm sắt của hắn được điều khiển bằng điện tử: ngay sau khi tiếng ụp cất lên, Gấu trắng bỗng rụt lại. Sức ép đang gia tăng bỗng ngưng đọng. Gấu trắng đã bị quáng gà. Văn Bình bèn vùng mạnh, vòng tay quanh yết hầu choãng ra. Huyệt trung uyển là huyệt chết trên hoành cách mô, bị điểm vào lúc chạng vạng tối thì có làn da dầy như da voi cũng khó toàn tính mạng. Tuy vậy, Văn Bình vẫn không hạ thủ được Gấu trắng. Tướng mạo quái dị cộng thêm cái bướu to tướng trên vai đã tạo cho hắn một sức chịu đòn phi thường. Hắn chỉ bị đánh bật ra. Văn Bình thoát khỏi thế chẹn cổ thập tử nhất sinh, song hắn vẫn đứng trơ trơ như pho tượng cẩm thạch trắng trên nền nhà.
Gấu trắng bắt đầu không nhìn thấy gì nữa. Sức mạnh thiên bẩm của hắn cũng giảm bớt. Văn Bình phạt luôn hai atêmi ngang hông hắn. Hắn bị đánh xoay tròn 180 độ như chiếc xe hơi phóng nhanh phải thắng gấp trên mặt đường trơn trượt. Hắn đứng khựng, mũi khịt khịt mấy tiếng rồi lao đầu về phía chàng.
Nếu hắn chưa bị mù thì khối xương thịt cứng rắn này của hắn bắt Văn Bình sợ toát bồ hôi. Cho nên, chàng đảo người, tránh né không mấy khó khăn. Tuy vậy, hơi gió từ thân thể hắn thổi ra cũng làm chàng xửng vửng. Chàng phải vịn tay vào mép bàn để khỏi lảo đảo.
Húc hụt, Gấu trắng nhào thẳng vào chân tường. Rầm…rầm…rầm…, mọi đồ vật treo trên tường đều bị giật phăng xuống đất. Cả những cánh cửa sổ cũng bay khỏi bản lề như cuồng phong vừa kéo qua khách sạn.
Gấu trắng vật ngửa trên thảm, miệng thở vang rền như sấm, máu đỏ trào ồng ộc khỏi mắt. Hắn chỉ bị thương chứ chưa chết. Văn Bình muốn tiến lại, giáng atêmi tối hậu, nhưng hai chân chàng không còn đủ sức chống đỡ hơn 70 kí thân thể nữa.
Myriam chạy tới, ôm chầm lấy chàng:
-Em mừng quá, anh ơi!
Nàng không mừng được lâu vì đám đông lố nhố miệng ngậm hột thị từ nãy đến giờ bỗng dãn ra, và một người trong bọn khệnh khạng lên tiếng, tiếng Anh trọ trẹ của người phương đông:
-Chúng tôi cũng mừng như cô.
Văn Bình xô nhẹ Myriam. Chàng biết kẻ vừa lên tiếng là địch thủ đáng gờm. Nhưng chàng cũng biết là chàng khó hy vọng trấn áp địch. Trận đấu chênh lệch với Gấu trắng đã dốc cạn sức lực của chàng. Chàng không chết, không gẫy tay chân đã là may lắm. Giá địch bước vào với hai tay không, chàng cũng không thể kháng cự. Phương chi địch được võ trang bằng tiểu liên AK-17.
Chú thích:
(1) bệnh đầu triển là acromégalie
(2) não thùy là glande pitnitaire, pitnitary gland. Người ta gọi não thùy là một tuyến (glande), nghĩa là hạch.
(3) át-cha (atcha) trong tiếng hindi (tiếng nói thông dụng tại Ấn độ) có nghĩa là tốt lắm, được rồi.
(4) nhu đạo gọi huyệt này là tché-tché. Mỗi bên xương sống có một huyệt tché-tché, và nó tọa lạc cách đốt xương sống bụng thứ 3 khoảng 60 li tây.
(5) hạch tuyến này là glande thyroïde.
(6) huyệt này, theo nhu đạo, là huyệt dokko, nằm gần chỗ trũng ở bả vai phía sau lưng. Võ Thiếu Lâm cũng có một huyệt tương tự gọi là huyệt đồng tử cốt. Trúng huyệt dokko, nạn nhân thường bị bất tỉnh tức khắc. Tuy nhiên, nếu đó là đòn atêmi của cao thủ thì nạn nhân sẽ bị bán thân bất toại.
(7) shimê-waza là bộ môn chẹn họng trong võ judo
(8) cấp đai lục chỉ có ở Âu châu: trắng, vàng, cam, lục, xanh, ma-rông trước khi lên đai đen. Còn ở Nhật bản thì dưới đai đen chỉ có hai cấp đai trắng và đai ma-rông (lục tương đương với ma-rông).