Chương 3 BÌNH HƠI ÁC NGHIỆT
Trước dây nhiều người đi biển cho rằng cá mập rất hiếm. Nó thường ở xa bờ biển, nơi nào nước sâu, đục và có nhiều hang ngầm. Sự thật là cá mập hoành hành cùng khắp, chẳng qua không ai nhắc nhở là vì cá mập hiền, cá mập không ăn thịt người.
Từ khi nhân loại góp mặt trên quả địa cầu, đa số sinh vật và một phần sâu bọ đã bị con người trừ khử. Điều này rất dễ hiểu: con người phải giết để tồn tại. Tuy vậy, cá mập lại không sợ bị tru diệt. Vì mỗi loại cá mập có một nếp sống riêng, không tùy thuộc vào con người. Và trên cả 5 đại dương, dân số cá mập đông đảo đến nỗi con người không thể nào làm nó tuyệt chủng được. Cá mập hoạt động trên mọi biển, lạnh cũng như nóng. Thậm chí nó còn héo lánh đến cửa sông. Cá mập ra đời từ 400 triệu năm nay. Nó giết không biết cơ man là người: xã hội tân tiến đã chế tạo vô khối dụng cụ tấn công và phòng thủ thế mà con cá mập tai hại vẫn được tự do làm mưa làm gió.
Sau đại chiến thứ hai, người ta mới phát minh được một hóa chất chống cá mập. Hễ gặp nó chỉ cần rải bột xuống biển, nó ngửi phải là quay đầu đi liền. Bột này chẳng có gì thần bí. Các nhà khoa học nhận thấy cá mập bạ gì cũng ăn. Khi đói, nó ngoạm luôn cả khúc ván, chân vịt của thuyền máy, thậm chí nó cấu xé cả đồng loại cá mập của nó nữa. Mạnh được, yếu thua mà … Nhưng nó kỵ mùi cá mập rữa thối. Các nhà khoa học chế ra một chất bột tương tự mùi thịt cá mập rữa thối. Nhiều cuộc thử nghiệm cho thấy họ hàng cá mập rủ nhau chuồn êm trước chất bột nồng nặc này.
Con người hí hửng không được lâu vì một thời gian sau cá mập đâm ra quen với hóa chất. Trừ bọn cá mập thiếu kinh nghiệm mới bị cho vào xiếc. Cá mập đàn anh lịch lãm không dễ bị lừa như trước nữa. Do đó nhân viên Sở Mật Vụ của ông Hoàng chỉ được thả xuống những vùng biển nghi có cá mập sau khi tốt nghiệp khóa huấn luyện chống cá mập…
Nếu có sẵn súng trong tay thì vấn đề không còn khó khăn mấy. Đáng ngại là xuống nước tay không. Một số người nhái đã bỏ mạng vì họ tưởng rằng cá mập kinh sợ âm thanh, cứ vỗ tay hoặc la lớn là nó bỏ chạy. Lầm, lầm tai hại. Văn Bình không thể chống cá mập bằng phương pháp ấu trĩ như vậy. Chàng áp dụng đúng cẩm nang của các bộ lạc sinh sống ở trung tâm Thái bình dương: hễ chạm trán cá mập thì đứng yên. Đứng yên ngăn cá mập lại gần. Cá mập rụt rè, không dám tiến thêm, ta sẽ liệu.
Con cá mập xanh-trắng còn cách Văn Bình khoảng 7, 8 mét. Khoảng cách này hoàn toàn vô nghĩa vì nó có thể phóng tới, nhanh như tốc độ của hỏa tiễn bắn tàu ngầm. Chàng xoải tay trái để lấy thăng bằng, khẩu súng hơi ép bắn mũi tên thép được chàng rút ra từ trước, nằm gọn trong tay phải, ở tư thế sẵn sàng. Loại súng bắn tên này được giành cho thợ săn đáy biển, nó chỉ hạ được bọn cá trung bình, còn đối với cá mập, nhất là cá mập ăn thịt người thì nó chẳng ăn thua gì. Dầu sao chàng vẫn tự tin. Mũi tên không nguy hiểm nếu cắm vào bộ phận thường, song nếu thọc đúng yếu huyệt thì đến cá voi cũng thác, huống hồ là cá mập.
Chàng bỗng rợn người…
Kế hoạch chuẩn chiến đấu của chàng đã bị Aloha phá hỏng. Chàng đinh ninh nàng lợi dụng những giây đồng hồ quý báu chàng làm lá chắn để dọt một mạch vào bãi cát an toàn, không ngờ nàng lại loay hoay, tay chân cuống quýt, nàng bơi được nửa đường rồi lộn lại. Nàng sợ chàng không đủ sức đương đầu với cá mập ư? Có thể lắm. Nhưng nàng sẽ trở thành gánh nặng cho chàng hơn là giúp chàng đắc lực…
Bằng chứng là nàng níu cứng một bên vai của chàng. Một mình, vị tất chàng thắng nổi. Phương chi còn có cô gái lóng cóng sau lưng.
Con cá mập chậm lại rồi lượn vòng. Nó phải cựa quậy mạnh mẽ vì nó khác đa số loài cá, nó mà ngừng bơi là chìm lỉm. Cá mập không có cái được gọi là « bàng quang lặn » nghĩa là cái bong bóng đặc biệt có thể xẹp xuống phồng lên tùy thích hầu giúp cá có thể dùng để giữ mức quân bình ở dưới nước.
Miệng nó há ra. Phía sau là 7 lớp răng. Răng nào cũng nhọn hoắt và sắc bén như lưỡi dao cạo. Tạo hóa phú cho nó một lối ngoạm mồi hữu hiệu. Hữu hiệu đến độ rùng rợn. Hễ nó mở miệng là hàm răng dưới của nó trễ hẳn ra, và khi nó ngoạm vào da thịt nạn nhân thì toàn thân nó oằn oại, tất cả sinh lực được dồn lên thượng bộ. Những cái răng nghiến soèn soẹt như lưỡi cưa máy, và trong chớp mắt nạn nhân bị nát người.
Rút kinh nghiệm, Văn Bình dự định tấn công trước khi con cá mập xồ tới. Để nó ngoạm được người chàng là hết. Hoặc chàng tan xác. Hoặc chàng gỡ thoát song nó đã táp mất một phần cơ thể. Theo dự định, chàng chờ nó phóng bụng lên là bắn mũi tên. Chỉ khi nào nó lộ mảng da bụng thì mũi tên tí hon của chàng mới có hy vọng loại nó ra khỏi vòng chiến.
Nhưng Aloha đã dại dột xoay ngược thế cờ. Nàng gây tiếng động quá lớn khiến con cá mập hãm đà tấn công. Lẽ ra nó lao thẳng đến thì nó lại dàn ngang rồi bất thần nhoài ra xa. Phản ứng này từng được các nhà khoa học nghiên cứu. Họ không nghĩ cá mập có trí khôn, thấy con người phòng bị thì chuyển thế. Nó giống như người máy. Thiên nhiên dạy sẵn cho nó một số phản ứng nhất định. Bởi vậy, nhiều khi nó bỏ chạy bán xới trước một nạn nhân không võ trang, thậm chí không có cả dụng cụ ngụp lặn thông thường nữa, và cũng nhiều khi nó hung hăng đập đầu vào những cái chuồng có chấn song sắt được thả xuống biển để nghiên cứu khoa học…
Nếu Aloha không bíu lấy chàng thì chàng đã lừa được nó. Ít ra chàng cũng có thể kéo dài thời giờ hòng vận dụng phương cách đối phó. Chàng đang bối rối chưa biết sẽ xử trí cách nào thì điều chàng lo sợ nhất đã xảy ra.
Aloha nã súng vào con cá mập.
Bóp cò bừa bãi không chọn mục tiêu như nàng lúc ấy khác nào trêu tức con vật ác ôn. Nàng bắn giữa miệng nó thì may ra còn cứu vãn được tình thế, đằng này nàng lại bắn vào đuôi. Đuôi nó rất khỏe, nó có thể dùng đuôi làm lợi khí tấn công không khác đuôi trăn hoặc đuôi beo vằn. Trong cơn lập bập nàng lại bắn trệch ra ngoài.
Văn Bình chỉ còn con đường sống duy nhất: vận dụng tài nghệ tuyệt luân của chàng để chế ngự con cá mập bạo tàn đang xông tới, rầm rộ như sấm sét. Chàng nhào sang bên với ý định che chở cho Aloha. Chàng đã nổi lên mặt nước, hai ống xi-lanh đựng hơi thở cồm cộm sau lưng làm chàng vướng tay. Chàng chỉ kịp kéo hất cái mặt nạ lên đầu, không có thời giờ tháo chân vịt và cái khóa dây da của máy thở.
Chàng mới nhìn thấy những lớp răng nhọn và sắc sắp hàng lởm chởm trên làn da xanh trắng của con cá mập thì nó đã tràn tới. Chàng gặp rủi mà hên. Nếu chàng có thời giờ sửa soạn kỹ càng hơn thì chắc hẳn một bả vai chàng đã bị con vật hung dữ ngoạm đứt. Vì hai ống dưỡng khí cồng kềnh đã lọt vào miệng nó. Hàm răng nó khép lại nhưng nó phải buông thả ngay. Miếng mồi của nó không phải là thịt người mềm xèo, mà là kim khí cứng rắn. Con cá mập quai miệng ra chỗ khác, toan táp hông Văn Bình thì bàn tay trái chĩa ngón tua tủa của chàng đã đâm tréo vào mắt, trong khi cùi tay phải nhấc lên, đánh trúng dây thần kinh tọa lạc trên xương hàm con vật.
Đòn atêmi của Văn Bình không giết được nó ngay tại trận song cũng làm nó xửng vửng. Nó rùng mình một cái thật mạnh, mặt biển sôi sùng sục. Rồi cũng như khi xuất hiện nó rẽ nước biến dạng. Như điện xẹt…
Văn Bình ra hiệu cho Aloha bơi vào bờ. Naha đợi sẵn trên bãi cát, vẻ mặt hốt hoảng. Chàng còn lội lõm bõm, hắn đã tất tưởi chạy ra đón, bộ điệu xun xoe:
-Ông bị thương ở đâu?
Văn Bình cởi quai da máy thở:
-Không. Nó chỉ dọa chứ chưa làm gì cả.
Aloha vừa thở vừa nói:
-Hừ … là anh, chứ người khác thì hôm nay em đã nằm trong bụng con cá mập. Anh tài giỏi quá đi mất. Lần đầu tiên em được mục kích cái cảnh dùng tay không đánh đuổi cá mập ăn thịt người.
Nàng cúi xuống cườm tay đeo đồng hồ. Có lẽ nàng xem giờ. Văn Bình nhận thấy nàng coi giờ luôn. Nhưng nếu nàng coi giờ tại sao nàng lại vén ống tay áo người nhái lên rồi nhìn sang cườm tay trái, thường không phải là nơi đeo đồng hồ, trước khi lục túi và nhìn xuống bãi cát, vẻ mặt nhớn nhác. Chàng biết nàng vừa đánh mất một vật gì và nàng đang tìm kiếm. Chắc là mất đồng hồ. Cho dẫu là đồng hồ Thụy sĩ bằng vàng khối hoặc dát kim cương nàng cũng khó thể lo sợ đến thế. Huống hồ cái đồng hồ lặn chỉ đáng giá vài ba chục đô la.
Mỗi lúc nàng một trở nên lo sợ thêm. Chàng thấy rõ da mặt nàng xanh tái, những tia nắng chiều vàng chóe nhuộm vàng cảnh vật, nhuộm vàng cả mỏm núi trắng và mặt nước xanh song không nhuộm vàng nổi da mặt xanh tái của nàng. Sự kiện này chứng tỏ nàng lo sợ cực độ, và vật nàng vừa đánh mất có giá trị to lớn đối với nàng.
Nàng xoay người một vòng, miệng thốt lên:
-Chúa ơi, con …
Nàng ngưng nói vì Naha đã sán đến bên. Hắn hỏi dồn:
-Cô bị cá mập cắn hả?
Nàng giơ hai tay lên trời, dáng điệu bực bội:
-Không ngờ anh cận thị nặng như vậy. Cá mập chưa đụng tới mình em.
-Vậy sao cô lại …?
-Khổ quá, em đánh mất cái vòng …
Đến phiên Naha bối rối và lo sợ. Đang cầm khư khư đống vỏ sò sặc sỡ trong tay, hắn ném vội xuống cát, chộp cườm tay của Aloha rồi nói không ra hơi:
-Đúng rồi, đúng rồi, nó không còn ở đây nữa.
Nàng quay về phía Văn Bình:
-Xin lỗi anh. Em phải đi tìm.
Nàng quay quả định chạy ra biển, chàng giữ nàng lại:
-Tìm ở đâu?
-Dưới nước.
-Biển rộng mênh mông, vật lớn gấp chục ngàn lần cái vòng cũng vị tất tìm lại được, huống hồ …
-Em phải tìm cho ra.
Nàng giựt khỏi tay chàng. Chàng phóng lên trước, ngăn chặn, giọng chàng năn nỉ một cách tội nghiệp:
-Khuyên em không nên. Nơi này có cá mập. Hồi nãy em đã thấy. Loại cá mập bụng trắng, đầu xanh này rất nguy hiểm. Gặp lại lần nữa là hết hy vọng. Theo chỗ anh biết, cá mập bụng trắng, đầu xanh thường đi hàng bầy, ít ra cũng là con đực con cái. Đấu với một con cũng nắm chắc cái chết, em làm cách nào đánh đuổi được cả cặp…
-Em biết. Biết mà vẫn phải đi.
Không thể lưu giữ nàng, Văn Bình đành phải đề nghị giúp đỡ nàng. Chàng nói:
-Rớt cái vòng ở đâu, em còn nhớ chứ?
-Nhớ. Cách bờ gần trăm mét.
-Anh sẽ đi với em. Chịu khó chờ anh một phút.
-Vâng, có anh, em yên tâm hơn.
Tuy nàng nói vậy, nàng vẫn không chịu đứng lại. Chân nàng đã bắt đầu chạm nước trong khi Văn Bình loay hoay với cái máy thở của chàng. Hai quai da đã bị cắn đứt, chàng không thể đeo bình hơi lên vai được nữa. Chàng bèn mượn máy thở của Naha. Nai nịt cho chàng, Naha chép miệng:
-Tính tình nó thật lạ. Đến chết e cũng không chừa.
Chàng hỏi hắn:
-Aloha có tính bốc đồng?
-Phải! Nó mang tính quái tính quỷ này từ hồi nhỏ. Khoái thì làm, bất chấp hậu quả, và hễ làm là làm ngay, như sợ để lâu nó nguội mất.
-Cái vòng bị mất trị giá bao nhiêu tiền?
-Vô giá.
-Nghĩa là thế nào? Một vài trăm ngàn, hay cả triệu đô la.
-Nếu lọt vào tay người khác thì một vài đô la là cùng. Nhưng đối với Aloha lại khác. Vì là của gia bảo.
-Cái vòng bằng bạch kim?
-Không. Bằng san hô.
Văn Bình cố ngăn tiếng thở dài. Tia hy vọng cuối cùng của chàng là chiếc vòng được chế tạo bằng kim khí, không nặng lắm song cũng đủ sức chìm xuống đáy biển. Đáy biển toàn bằng cát trắng nhuyễn như bột mì, mặt nước lại trong vắt, nếu nàng còn nhớ chỗ đánh rơi thì tìm lại không đến nỗi là chuyện bất khả. Từ giờ đến khi ánh nắng tắt hết, đang còn giờ rưỡi đồng hồ nữa. Vả lại, không tìm thấy hôm nay thì rạng đông ngày mai chàng sẽ quan sát từng phân vuông đáy biển để giúp nàng.
Lời nói của Naha làm chàng thất vọng não nề. Cái vòng bằng san hô quá nhẹ, một đợt sóng nhỏ có thể lôi phăng ra khơi. San hô lại không óng ánh bằng kim khí. Nó sẽ nằm chết dưới nước.
Aloha đã ngập nước ngang bụng. Nàng đi thẳng không ngoảnh lại. Văn Bình kêu tên nàng, kêu muốn rách cuống họng. Tiếng thét « kiai » của chàng có thể làm đối phương xiêu hồn phách tán, đồ đạc trong phòng có thể xô đổ lỏng chỏng. Chàng thét « Aloha, Aloha », hai bên vách núi vang dội tiếng kêu của chàng. Mắc bệnh điếc lòi điếc đặc cũng nghe. Vậy mà nàng cứ lùi lũi tiến xa. Chàng chưa thể rượt theo vì còn phải kiểm soát lại dụng cụ cung cấp dưỡng khí. Chẳng may nó bị tắc nghẽn hoặc nó xì hết hơi thì chàng sẽ bỏ mạng.
Nàng nói là chiếc vòng bị thất lạc cách bờ khoảng trăm mét. Bãi biển chạy dài gần nửa cây số. Nàng chờ chàng mấy chục giây đồng hồ nữa thì đỡ khổ biết bao. Giờ đây chàng lại phải mất công tìm nàng trước khi tìm chiếc vòng gia bảo.
Naha buộc cái bao da đựng con dao nhọn vào dây lưng chàng:
-Con dao này tốt hơn nhiều. Dùng súng hơi ép nhiều khi không thuận lợi bằng dùng dao. Tôi lo ông gặp lại cá mập quá.
Văn Bình nhún vai. Có lo hay không cũng đã muộn. Đừng nói là một cặp cá mập đực cái, giá có một chục cặp khác đợi chàng xuống ăn thịt, chàng cũng phải ra khơi. Tuy nhiên, chàng không băn khoăn mấy. Đành rằng cá mập bụng trắng thường dắt díu nhau từng đoàn, song kinh nghiệm những người đi biển lâu năm cho biết mỗi khi một con trong bọn ngưng tấn công và rút lui thì cả bầy đều … tháo chạy có cờ.
Cá mập là một giống cá độc đáo. Đại dương rộng bao la tưởng như không có ranh giới rõ rệt, nhưng trên thực tế đã được phân chia làm nhiều giang sơn riêng biệt. Về phần cá mập, chúng có những khu vực riêng biệt. Cá mập đàn anh đứng ra làm chủ, các chú cá mập khác đừng hòng bén mảng tới, trừ khi được nó cho phép. Cho phép đây có nghĩa là nó ăn còn thừa hoặc con mồi quá lớn mình nó đánh chén không hết. Trong trường hợp bờ cõi bị xâm phạm là chiến tranh xảy ra tức khắc.
Cá mập to xác song ăn chóng no. Đặc điểm của nó là bao tử không tiêu hóa hết ngay thức ăn. Nó ăn một bụng đầy ứ, rồi mỗi ngày bao tử chỉ nghiền nát một phần. Cứ như thế trong cả tuần lễ mới xong. Nó ăn ít, dạ dầy lại biết để dành nên nó kéo nhau đi thật đông. Tinh thần hợp quần này đã tạo cho cá mập một yếu điểm: dễ bị ảnh hưởng. Do đó Văn Bình nghĩa rằng sự thảm bại của con cá mập toan làm thịt chàng đã gây ảnh hưởng tới toàn bộ bầu đoàn thê tử khiến Aloha có thể tự do ngụp lặn mà không bị quấy rối.
Aloha đã khuất hẳn dưới nước.
Văn Bình ngần ngừ một giây, phóng tầm mắt một vòng quanh biển. Ruột chàng bỗng thắt lại. Một lần nữa, linh cảm bén nhậy của chàng lại khua chuông báo động.
Nàng đang bị nguy.
Nhưng nguy như thế nào? Văn Bình nhoài người biến sâu vào lòng đại dương bát ngát chứa đầy bí mật.
Đối với Aloha, đáy biển còn quen thuộc và thân mật hơn cả những con tàu nàng đón trên bến. Hơn cả chiếc xe hơi lọc cọc hip-py nàng lái hàng ngày dọc bờ biển Hạ uy Di lộng gió. Nước mặn là lẽ sống của nàng, mỗi lần nhảy xuống biển nàng có cảm tưởng như được chích thuốc bổ. Nàng mới đến bãi cát hiểm trở đầy cát trắng, vỏ sò rực rỡ và cá mập hung hãn này lần thứ nhất, tuy nhiên nàng vẫn bơi lặn thong dong, thoải mái như thể đây là giang sơn riêng biệt của nàng.
Bộ người nhái dầy 3 li dán chặt lấy thân hình tròn lẳn. Đặc điểm của thứ vải 3 li này là khi ở trên cạn, nó không làm chảy bồ hôi, nó không dính da gây ra sự bực bội. Khi bị ngâm dưới nước nó rất dính, nhưng tay chân luôn luôn được mềm mại. Nhiều người cho rằng sở dĩ nàng khoái lặn sâu vì nàng mặc đồ người nhái thì những đường cong hỏa diệm sơn mới có hoàn cảnh phô trương toàn diện và tuyệt vời.
Aloha mỉm cười một mình. Theo phản ứng tự động, hai tay nàng buông xuống bên hông để dễ xuyên nước và gia tăng tốc độ. Với cặp chân vịt do công ty Rơn-din (1) chế tạo này, nàng chỉ quẫy nhẹ là có thể bắn đi xa như viên đại bác rời nòng súng. Không ai bảo ai, đàn ông từ đông sang tây đều có thiện cảm với đàn bà bơi giỏi -nhất là lặn sâu giỏi- vì lẽ đôi chân được xử dụng thường xuyên, tạo ra sức khỏe và sự bền bỉ khác thường. Gân chân không bị chùng dãn là điều kiện tất thắng trong tình trường. Trong đời Aloha đã làm lắm đàn ông đổ bồ hôi hột. Đừng thấy nàng dễ dãi mà tưởng bở…
Quang cảnh đáy biển là một rừng màu sắc. Những màu sắc lạ lùng. Những màu sắc mà họa sĩ nổi danh cũng vị tất pha nổi. Hàng trăm giống cá khác nhau lượn đi lượn lại chung quanh nàng. Chỉ giống cá xấu xí mới bị kẹt trong mắt lưới để rồi nằm tròn trên đĩa trong phòng ăn của con người. Những giống cá đẹp đẽ và ngang tàng thì được sống tự do trên đại dương bao la…
Ngay trước mắt nàng là một đàn cá-vẹt. Nàng vốn thích cá-vẹt. Gọi là cá-vẹt không sai tí nào vì nó giống con vẹt, cũng mập mạp, chậm chạp như vậy, và nhất là đủ màu. Nó rất hiền, nhưng tính tình thất thường, khi nó sửng cồ lên thì nên coi chừng. Và dường như nó đang sửng cồ. Cả bầy kết thành hình chữ nhất như muốn chặn nàng lại.
Aloha bơi tránh sang bên. Thì ra đàn cá vẹt dễ thương đã trở thành nguy hiểm vì sự hiện diện đột ngột của một loài cá có hình thù thật đẹp và cái tên thật đẹp: cá-con-gái. Nó dài khoảng một tấc, thân nó dịu dàng, thuôn mỏng như thân thiếu nữ, thế mà … liệu hồn, nó lại ưa gây sự, sẵn sàng đánh lộn với những giống cá đồ sộ hơn…
Và cá-con-gái rất kị người.
Dọc vùng biển Na-Pali, cá-con-gái đôi khi cũng đáng sợ không thua cá mập. Nếu là cá-con-gái bình thường thì nó chỉ quấy nhiễu. Nó kéo đến hàng trăm con che kín mặt nạ lát-tích của người nhái, bám sát không chịu nhả. Chừng nào người nhái chịu thua bơi lộn vào bờ thì đạo quân cá-con-gái ác ôn này mới buông tha. Nhưng nếu là thứ dữ thì vô phương. Chỉ có cách duy nhất: đánh đuổi chúng. Nhiều khi một con cá lớn bằng ngón tay mà dám đơn thương độc mã …uýnh lộn với người nhái cao khoảng thước tám, cân nặng xêm xêm gần trăm kí lô…
Nụ cười trên môi Aloha vụt tắt.
Nàng không ngờ chuyến đổi gió này chỉ gặp toàn rủi ro. Dây trèo núi bị phá hoại. Chiếc vòng san hô gia bảo nàng quý hơn cả chính nàng nữa đã bị rơi mất. Nàng vừa hút chết vì cá mập.
Giờ đây đến cá-con-gái.
Nàng chột dạ. Vì tốp cá này khá đông. Từ 20 đến 30 con là ít. Đầu nó nhỏ xíu, lườn nó hơi bẹp. Tạo hóa nặn ra cái lườn dèn dẹt ấy có lẽ để giúp nó phóng nhanh như tên bắn dưới nước. Cá-con-gái ít khi tấn công hời hợt. Nó đã nhào vào vòng chiến là đến chết mới rời. Nó lại đẹp mã nên nó đi tới đâu là họ hàng nhà cá (chắc đây là các bậc vương tôn công tử của thủy cung ) tháp tùng nườm nượp tới đó. Aloha nhận ra những con cá-dao tròn xoe, đuôi xòe và sắc bén như lưỡi dao cạo. Cái đuôi mỏng lét của cá-dao có thể tiện đứt cặp chân vịt của nàng. Nó còn có thể chém sâu vào da thịt làm nàng bị thương nữa đằng khác. Chưa hết, bên cạnh cá-dao còn có cả một loài cá hung hãn khét tiếng trong vùng: cá-lông-rím. Tên nó ra sao thì mặt mũi nó như thế. Trên mình nó chỉ thấy toàn que nhọn như lông con rím. Thật ra, những cái que này, nhọn hơn lông con rím nhiều. Người nhái nào dại dột đến gần, nó bung lông ra là mặt nạ bị xuyên thủng như chơi.
Aloha cố giữ bình tĩnh nhưng không hiểu sao tim nàng cứ đập thình thịch và bồ hôi lạnh cứ tuôn ra thấm ướt đồ lót của nàng. Nàng đâu phải là phụ nữ yếu bóng vía, chưa thấy nguy hiểm đã sợ. Song cuộc dàn trận của đàn cá bé nhỏ quậy lượn dưới mặt biển lại làm nàng sợ. Sợ một cách kỳ lạ…
Nàng muốn tháo chạy mà tay chân nàng lại nặng nề như thể bị đeo chì. Trên thực tế, nàng chỉ đeo mấy kí lô chì ở thắt lưng -một cách để giữ cho người bơi khỏi chìm- và sức nặng này chẳng có nghĩa gì khi ở dưới nước. Nhưng khi ấy nó lại nặng ngoài sự tưởng tượng. Một trăm kí lô, hai trăm kí lô thiết tưởng cũng chưa nặng bằng…
Nàng coi độ sâu ở chiếc đồng hồ bơi. Nhưng nàng chẳng thấy gì hết. Đồng hồ lặn Enicar được liệt vào hàng đàn anh, gần như không bao giờ trục trặc. Vậy mà nó chờ đến giây phút nghẹt thở này để trục trặc.
Hai chữ « nghẹt thở » vừa thoáng qua óc nàng.
Bỗng dưng nàng cảm thấy nghẹt thở. Dưới biển sâu, người ta thường cảm thấy nghẹt thở như vậy. Chỉ hít thật nhiều dưỡng khí là buồng phổi trở lại bình thường. Song khi ấy ngực nàng lại tự dưng bóp vào rồi phồng ra, rồi cuống họng nàng xoắn lại, tiếp đến mà mắt nàng đau xốn, con ngươi như lồi hẳn ra ngoài. Một tấm màn mỏng màu đỏ đang bao phủ mắt nàng. Nàng vụt hiểu. Tấm màn sương này sẽ chuyển từ đỏ sang đen. Qua đến màu đen là cơ thể nàng giật dây báo động: đó là triệu chứng thiếu oxigen trong máu.
Nàng bèn cắn mạnh vào đầu ống cao su dẫn hơi thở. Trong khoảnh khắc, nàng khỏe lại như cũ, tấm màn sương vô hình tan biến trong nước. Ngực nàng không oằn oại và xương sườn nàng không dằn ép một cách tàn bạo nữa.
Nhưng cùng khi ấy một cảm giác khác lại đến với nàng. Cảm giác này từ tai mà ra. Hai vành tai nàng co lại, rồi lỗ tai kêu lùng bùng, đầu nàng nhức nhối như bị châm kim.
Hiện tượng đau tai chỉ xảy ra khi xuống quá sâu. Mặt đồng hồ Enicar đã bị nhòa nhạt, nàng không thể biết nàng đang ở độ sâu nào, chắc là sâu hơn 30 mét. Vì cách đó khoảng một phút, đồng hồ còn chạy, nàng vừa nhìn cây kim thì thấy nó ở khoảng 30 mét.
Một trong những mối nguy của người nhái -mối nguy thường gây tai nạn chết chóc- là bề sâu. Lặn dưới biển, người nhái phải thở bằng hơi ép. Hơi ép này không được xử dụng nguyên chất, nó luôn luôn được pha loãng bằng hơi nitrôgen hoặc bằng hơi helium. Lặn sâu dưới 40 đến 60 mét thì pha loãng hơi ép bằng hơi nitrôgen. Lặn sâu hơn 60 mét thì phải dùng helium. Ống thở của Aloha có chất nitrôgen, nghĩa là nàng chỉ được phép lặn tối đa 60 mét. Trong vòng một phút đồng hồ vừa qua, nàng có thể xuống tới mực sâu này chưa? Hẳn là chưa. Nếu chẳng may nàng vượt qua độ sâu 60 mét, chắc chắn nàng sẽ chết. Có lẽ nàng vừa bất tỉnh vài chục giây đồng hồ. Một vài chục giây đồng hồ quá ngắn ngủi … song vẫn đủ dài để đưa nàng vào cõi chết…
Cho dẫu nàng chưa vượt qua độ sâu cấm kị này, tính mạng nàng vẫn có thể bị đe dọa nếu máy thở bị hỏng. Vấn đề hơi nitrôgen khá lòng dòng. 80 phần trăm hơi thở con người thở ra là nitrôgen, nếu ta sinh sống trên mặt đất thì chẳng sao vì nó sẽ được cơ thể ta phế thải ra nhanh chóng và hữu hiệu. Nhưng đối với người nhái thì lại khác, xuống sâu dưới biển chừng nào thì áp suất gia tăng chừng nấy, và hậu quả là hơi nitrôgen không thoát kịp, bị tan trong máu. Người nhái tiếp tục lặn thì chất hơi láo lếu này không phiền nhiễu, nhưng coi chừng khi lên mặt nước phải lên từ từ, vì lên quá nhanh thì hàng triệu bọt bong bóng hơi nitrôgen sẽ bùng lên trong huyết quản. Và alê hấp, nó sẽ chẹn nghẹt bộ máy tuần hoàn, nạn nhân sẽ bị tê liệt hoặc mạng vong…
Trước khi xuống biển, bất cứ người nhái nào cũng phải thận trọng kiểm điểm lại bình dưỡng khí của mình. Vì nó chỉ lệch lạc một chút là … về chầu tiên tổ.
Tự nhiên Aloha nháy mắt liên hồi. Nàng sực nhớ đến thái động bốc đồng của nàng. Cái vòng san hô nàng tưởng bị rớt cách bãi trăm mét thật ra chẳng hề thất lạc. Nó vẫn nằm ngoan ngoãn nơi cườm tay nàng cho đến khi nàng tháo ra cất vào xắc da. Nàng thường có cử chỉ này vì ở dưới nước, chiếc vòng san hô không sợ vỡ song nó cản trở sự bơi lặn. Tại sao nàng đã cởi nó hẳn hòi mà nàng lại quên? Và mãi đến phút này mới nhớ…
Chẳng qua từ nhiều tháng nay, nàng sống nơm nớp trong tình trạng mất chiếc vòng do bà cố để lại. Niềm lo sợ bắt đầu từ một giấc mơ hãi hùng. Đêm ấy nàng đi chơi về, trằn trọc đến gần sáng mới chợp được mắt sau khi uống ba viên thuốc ngủ cực mạnh và trong cơn thiếp váng vất, chập chờn nàng thấy mất chiếc vòng, thấy bà cố mà nàng chưa hề biết mặt, rồi thấy những con ma-lùn (2) khôi ngô ôm nàng hôn hít..
Chiếc vòng, bà cố và những con ma-lùn đẹp trai là ba vật liên quan với nhau chặt chẽ. Bà cố của nàng giống nàng –hay là nàng giống bà cố của nàng- về điểm mê say đại dương. Bà dầm mình cả ngày trong nước, kể cả những ngày đầy sương mù ban mai bà vẫn vẫy vùng trong cái hồ cá do đạo quân ma-lùn đào xây trong một đêm ở gần thủ đô đảo Kuai.
Ma-lùn lại một sắc thái đặc biệt của đảo, tục truyền ma-lùn đã tạo ra núi non, sông hồ, cây cỏ từ thời tiền sử nào đó khi họ xuất hiện trên đảo. Họ lùn tịt mà rất đẹp trai. Tính từ đẹp trai cho thấy họ gồm toàn giống đực. Loài ma-lùn này có sức khỏe và phép thần thông. Họ khiêng những tảng đá lớn từ xa tới, sắp xếp thành bờ đê ngăn nước và đào hồ sâu. Ngày nay, phương tiện xây cất được cơ khí hóa mà người ta còn phải lắc đầu lè lưỡi huống hồ ngày xưa…
Ma-lùn cũng khó tính đáo để. Có nàng công chúa và hoàng tử rủ nhau đến nơi ma-lùn làm việc đêm ấy để dòm trộm, đinh ninh không ai biết. Ma-lùn có phép thần thông nên khám phá ra dễ dàng. Và để trừng phạt hai chị em con vua đã tò mò một cách hỗn xược, họ bèn hóa công chúa, hoàng tử thành đá. Nhà vua can thiệp, xin xỏ cách nào cũng không được vì ma-lùn đã biến mất. Và từ bấy đến nay, hai đứa con cưng của vua vẫn đứng trên mỏm núi nhìn xuống… tha hồ mà nhìn, chẳng phải nhìn trộm … nhìn năm này sang năm khác, đời này sang đời khác cũng không sợ bị ai quấy rầy…
Bà cố của Aloha không ngán ma-lùn. Người ta đồn đãi với nhau là ban đêm, nhất là những đêm tối mò, ma-lùn thường từ đáy hồ cá (3) trồi lên, ai héo lánh tới gặp có thể bị hóa đá như chị em công chúa và hoàng tử ngày nọ. Bà cứ bén mảng lại ven hồ vì bà cũng như Aloha có thiện cảm khác thường với đàn ông khôi ngô, dầu họ là ma…
Kết quả của sự rình rập khả ái này là bà cố được một chàng trai ma-lùn hào hoa nhận làm bạn. Nhận làm bạn nghĩa là như thế nào? Là bạn gái đúng đắn, hay là bạn gái ăn nằm, bà cố không kể lại cho gia đình nghe. Chỉ biết là chàng ma-lùn hào hoa tặng bà một chiếc vòng san hô. Tuy là san hô nhưng không phải là san hô thông thường, nó trắng ngà ngà và nhẵn nhụi trông như vòng ngọc thạch. Trên thực tế, còn lâu ngọc thạch mới sánh được nó. Vì nó có thể đổi màu. Đổi thành nhiều màu khác nhau như một số loài cá dưới biển. Có loài cá đổi thành 8 màu (4), về phần cái vòng san hô này, nó đổi gần 20 màu. Tùy theo trời nắng hay mưa. Tùy theo sáng, trưa, chiều và tốt. Lại còn tùy theo tính tình người đeo và sức khỏe thân thể nữa. Loài cá có thể đổi màu mỗi khi giận dữ, thì chiếc vòng san hô cũng vậy. Aloha vui vẻ thì nó rực hồng, nàng buồn bã thì nó chuyển sang xám ngoẹt, nàng bực bội cáu kỉnh thì nó đỏ hoét…
Aloha thừa hưởng chiếc vòng của mẹ. Nó đã được lưu truyền từ 4 đời trước khi được luồn vào cườm tay nõn nà của nàng. Theo di ngôn của mẹ nàng thì chiếc vòng gia bảo chỉ trải qua 4 đời là bị thất lạc: mà nó bị mất thì kẻ thừa hưởng sẽ long đong, trôi giạt hoặc ốm đau liên miên, hoặc bị phụ tình đau khổ. Bởi vậy, Aloha lo sợ. Nàng từng lo sợ hão huyền nhiều lần. Nhưng chưa lần nào nàng quá hoảng hốt bằng lần này…
Nàng biết chắc là chiếc vòng còn an toàn trong xắc tay trên bãi cát thì đã muộn. Đạo quân cá-con-gái, cá-dao, cá-lông-rím, kẻ thù của người nhái hoạt động cô đơn trên biển rộng, đang khép vòng vây quanh nàng.
Nàng vội rờ dây lưng. Nàng quên mang khẩu súng bắn đạn hơi ép. Giá nàng đeo nó bên mình, nàng cũng chẳng dùng được gì vì bầy cá đã xán lại gần. Nếu có con dao thì tuyệt. Song cũng như súng, con dao thân yêu đã bị nàng vứt lại trên bờ.
Nàng phải đối phó bằng hai tay không..
Nhưng nàng chưa kịp đối phó thì tai nạn đã xảy ra cho nàng. Hai bình dưỡng khí trên lưng đủ sức cung cấp hơi thở cần thiết trong vòng hai tiếng đồng hồ. Hoặc lâu hơn gấp rưỡi. Con số áp suất là 90 nàng vừa nhìn thấy trên mặt đồng hồ đo của máy thở. Tổng cộng có 200. Còn những 90 nghĩa là còn nhiều. Tại sao nàng lại nghẹt thở?
Nghẹt thở như hồi nãy. Nghẹt thở như trước đó mấy phút đồng hồ. Nàng rướn mình như cốt để hít mạnh những phân tử ôxigen bị mắc kẹt trong bình kim khí và ống cao su. Buồng phổi nàng không hút về được bao nhiêu. Nó cứ phải phồng lên và nàng cứ phải rướn mình mỗi lúc một mạnh.
Nàng vẫn giữ bình tĩnh. Đôi khi hơi thở còn đủ song đồng hồ bị sai. Đôi khi hệ thống dẫn hơi bị nghẽn. Nàng không còn là người nhái tay mơ. Hàng trăm lần nàng đã xử dụng máy thở. Nàng đã thực tập tự cứu nhiều lần. Những cử chỉ cần làm để thoát nạn lần lượt hiện ra trong trí nàng như thể những pô ảnh quay chậm của màn ảnh truyền hình.
Bắt đầu là giữ nguyên thế bơi. Không vùng vẫy. Không có động tác thừa để tiết kiệm ôxigen. Đoạn nàng từ tốn gỡ cái đồng hồ đo ra, gõ nhè nhẹ vào dây lưng đeo chì nặng của nàng trước khi vặn trở lại chu đáo vào ống xi-lanh chứa dưỡng khí.
Chúa ơi. Chúa ơi! Aloha muốn kêu thét lên. Mắt nàng mở rộng, tưởng như sắp rách bét. Nàng nhìn rất rõ: cây kim đã tuột xuống dê-rô. Phải, cây kim cứu tử đã tuột xuống dê-rô. Sự kiện này có nghĩa là nàng chỉ còn đủ dưỡng khí để thở nhiều lắm là 5 phút đồng hồ. Ở độ sâu 30 mét phải cần 14 phút đồng hồ dưỡng khí. Nghĩa là phải cần 14 phút đồng hồ mới có thể từ độ sâu 30 mét trở lên mặt nước.
Mới đó Aloha hoang mang tột độ. Giờ đây, đối diện thần Chết bỗng nhiên sự bình tĩnh được phục hồi. Nàng không hiểu tại sao mạng sống nàng bị đe dọa nghiêm trọng mà nàng lại thản nhiên. Có lẽ đó là phản ứng tất nhiên của con người đã quen với những tai nạn thầm kín mà ghê rợn từng xảy ra trong nghề lặn sâu.
Nhiều người ham mê biển rộng từng chết trước mắt nàng. Chết một cách đau đớn. Chết một cách từ từ. Biết là chết nhưng không thể nào tránh khỏi. Tháng trước, một cặp nhân tình trẻ tuổi và cường tráng đã bỏ mạng ngoài khơi. Cô gái là bạn làm cùng sở du lịch với nàng. Cặp tình nhân không lấy được nhau. Vì một lý do giản dị: cả hai đều đã có gia đình riêng. Chàng có một đống con, và nàng cũng có một đống con mặc dầu số tuổi hai người cộng lại chưa bằng nửa thế kỷ.
Họ quen nhau và yêu nhau vì thú lặn sâu. Chàng không nghĩ ra phương kế nào xum họp với nàng trên trần thế nên lừa rủ nàng ra khơi, phá hỏng bình dưỡng khí của nàng khiến nàng không còn đủ hơi thở từ dưới đáy lên bờ. Nàng bị xây xẩm một lát rồi trút hơi thở cuối cùng. Chàng hấp hối lâu hơn. Song chàng luôn luôn mỉm cười. Có thể như vậy không êm ái chút nào nhưng chàng lại thấy sung sướng hơn là bị xa nàng mãi mãi giữa thành phố đầy bụi bặm và ràng buộc vật chất, đạo đức phi lý và tàn nhẫn.
Aloha thì khác. Nàng yêu đời. Nàng thèm sống. Không, nàng không muốn chết. Chúa ơi! Con không muốn chết, con không thể chết …
Số hơi còn sót lại trong bình chỉ đủ trong 3 phút. Aloha đành phải ngoi lên thật nhanh. Khi lên đến gần mặt biển, dưỡng khí đã cạn rặt, nàng lặng lẽ nín thở, lặng lẽ chịu đựng. Bầu trời bao la mở rộng trên đầu nàng. Bầu trời trong vắt như thủy tinh. Bầu trời lộng lẫy như thiên đàng. Ánh nắng đã tắt. Màu vàng của tia nắng mặt trời chiều nhường chỗ cho màu xám và màu trắng. Nhưng không gian vẫn sáng. Đối với Aloha không gian khi ấy rực sáng như hàng triệu ngôi sao cùng thắp đèn lên một lượt.
Nàng giật phăng mặt nạ, ngửa mặt đón nhận hơi thở thần tiên. Và nàng nhìn thấy Văn Bình.
Chàng rẽ sóng tiến nhanh về phía nàng. Mặt nàng tái mét mà nàng không biết.
Chàng hỏi lớn:
-Em bị mệt hả?
Chàng vừa cất tiếng hỏi thì Aloha đau nhói ở bao tử. Đúng rồi, nàng không còn điều gì để lầm lẫn và nghi ngờ nữa. Sự co rút của bắp thịt bụng là một trong những triệu chứng đầu tiên của căn bệnh thợ lặn sâu thường mắc phải mỗi khi trồi lên mặt nước quá nhanh (5)
Nàng biết chắc là chiếc vòng còn an toàn trong xắc tay trên bãi cát thì đã muộn. Đạo quân cá-con-gái, cá-dao, cá-lông-rím, kẻ thù của người nhái hoạt động cô đơn trên biển rộng, đang khép vòng vây quanh nàng.
Nàng vội rờ dây lưng. Nàng quên mang khẩu súng bắn đạn hơi ép. Giá nàng đeo nó bên mình, nàng cũng chẳng dùng được gì vì bầy cá đã xán lại gần. Nếu có con dao thì tuyệt. Song cũng như súng, con dao thân yêu đã bị nàng vứt lại trên bờ.
Nàng phải đối phó bằng hai tay không..
Nhưng nàng chưa kịp đối phó thì tai nạn đã xảy ra cho nàng. Hai bình dưỡng khí trên lưng đủ sức cung cấp hơi thở cần thiết trong vòng hai tiếng đồng hồ. Hoặc lâu hơn gấp rưỡi. Con số áp suất là 90 nàng vừa nhìn thấy trên mặt đồng hồ đo của máy thở. Tổng cộng có 200. Còn những 90 nghĩa là còn nhiều. Tại sao nàng lại nghẹt thở?
Nghẹt thở như hồi nãy. Nghẹt thở như trước đó mấy phút đồng hồ. Nàng rướn mình như cốt để hít mạnh những phân tử ôxigen bị mắc kẹt trong bình kim khí và ống cao su. Buồng phổi nàng không hút về được bao nhiêu. Nó cứ phải phồng lên và nàng cứ phải rướn mình mỗi lúc một mạnh.
Nàng vẫn giữ bình tĩnh. Đôi khi hơi thở còn đủ song đồng hồ bị sai. Đôi khi hệ thống dẫn hơi bị nghẽn. Nàng không còn là người nhái tay mơ. Hàng trăm lần nàng đã xử dụng máy thở. Nàng đã thực tập tự cứu nhiều lần. Những cử chỉ cần làm để thoát nạn lần lượt hiện ra trong trí nàng như thể những pô ảnh quay chậm của màn ảnh truyền hình.
Bắt đầu là giữ nguyên thế bơi. Không vùng vẫy. Không có động tác thừa để tiết kiệm ôxigen. Đoạn nàng từ tốn gỡ cái đồng hồ đo ra, gõ nhè nhẹ vào dây lưng đeo chì nặng của nàng trước khi vặn trở lại chu đáo vào ống xi-lanh chứa dưỡng khí.
Chúa ơi. Chúa ơi! Aloha muốn kêu thét lên. Mắt nàng mở rộng, tưởng như sắp rách bét. Nàng nhìn rất rõ: cây kim đã tuột xuống dê-rô. Phải, cây kim cứu tử đã tuột xuống dê-rô. Sự kiện này có nghĩa là nàng chỉ còn đủ dưỡng khí để thở nhiều lắm là 5 phút đồng hồ. Ở độ sâu 30 mét phải cần 14 phút đồng hồ dưỡng khí. Nghĩa là phải cần 14 phút đồng hồ mới có thể từ độ sâu 30 mét trở lên mặt nước.
Mới đó Aloha hoang mang tột độ. Giờ đây, đối diện thần Chết bỗng nhiên sự bình tĩnh được phục hồi. Nàng không hiểu tại sao mạng sống nàng bị đe dọa nghiêm trọng mà nàng lại thản nhiên. Có lẽ đó là phản ứng tất nhiên của con người đã quen với những tai nạn thầm kín mà ghê rợn từng xảy ra trong nghề lặn sâu.
Nhiều người ham mê biển rộng từng chết trước mắt nàng. Chết một cách đau đớn. Chết một cách từ từ. Biết là chết nhưng không thể nào tránh khỏi. Tháng trước, một cặp nhân tình trẻ tuổi và cường tráng đã bỏ mạng ngoài khơi. Cô gái là bạn làm cùng sở du lịch với nàng. Cặp tình nhân không lấy được nhau. Vì một lý do giản dị: cả hai đều đã có gia đình riêng. Chàng có một đống con, và nàng cũng có một đống con mặc dầu số tuổi hai người cộng lại chưa bằng nửa thế kỷ.
Họ quen nhau và yêu nhau vì thú lặn sâu. Chàng không nghĩ ra phương kế nào xum họp với nàng trên trần thế nên lừa rủ nàng ra khơi, phá hỏng bình dưỡng khí của nàng khiến nàng không còn đủ hơi thở từ dưới đáy lên bờ. Nàng bị xây xẩm một lát rồi trút hơi thở cuối cùng. Chàng hấp hối lâu hơn. Song chàng luôn luôn mỉm cười. Có thể như vậy không êm ái chút nào nhưng chàng lại thấy sung sướng hơn là bị xa nàng mãi mãi giữa thành phố đầy bụi bặm và ràng buộc vật chất, đạo đức phi lý và tàn nhẫn.
Aloha thì khác. Nàng yêu đời. Nàng thèm sống. Không, nàng không muốn chết. Chúa ơi! Con không muốn chết, con không thể chết …
Số hơi còn sót lại trong bình chỉ đủ trong 3 phút. Aloha đành phải ngoi lên thật nhanh. Khi lên đến gần mặt biển, dưỡng khí đã cạn rặt, nàng lặng lẽ nín thở, lặng lẽ chịu đựng. Bầu trời bao la mở rộng trên đầu nàng. Bầu trời trong vắt như thủy tinh. Bầu trời lộng lẫy như thiên đàng. Ánh nắng đã tắt. Màu vàng của tia nắng mặt trời chiều nhường chỗ cho màu xám và màu trắng. Nhưng không gian vẫn sáng. Đối với Aloha không gian khi ấy rực sáng như hàng triệu ngôi sao cùng thắp đèn lên một lượt.
Nàng giật phăng mặt nạ, ngửa mặt đón nhận hơi thở thần tiên. Và nàng nhìn thấy Văn Bình.
Chàng rẽ sóng tiến nhanh về phía nàng. Mặt nàng tái mét mà nàng không biết.
Chàng hỏi lớn:
-Em bị mệt hả?
Chàng vừa cất tiếng hỏi thì Aloha đau nhói ở bao tử. Đúng rồi, nàng không còn điều gì để lầm lẫn và nghi ngờ nữa. Sự co rút của bắp thịt bụng là một trong những triệu chứng đầu tiên của căn bệnh thợ lặn sâu thường mắc phải mỗi khi trồi lên mặt nước quá nhanh (5)
Bao tử nàng dồn lên, ép xuống và kêu réo sùng sục. Rồi đến ngực nàng. Thuở xưa, vua chúa trừng trị tội nhân bằng cách xiết vòng sắt quanh ngực. Xiết từ từ. Xiết cho đến khi lá phổi nổ tung mà chết. Nhưng thiết tưởng tội nhân cũng chỉ có thể đau đớn bằng Aloha lúc ấy là cùng. Chúa ơi, con đau đớn mà không có cách nào than van…
Văn Bình quỳ sát bên, chàng quan sát diện mạo Aloha. Không thấy có gì khả nghi. Bộ đồ người nhái của nàng. Cũng không thấy gì khả nghi. Nhưng chàng phải thốt ra một tiếng ngắn khi luồng nhỡn tuyến sắc bén của chàng chạm cây kim đồng hồ đo hơi đang chết chẹt ở con số dê-rô tai ác. Chàng đoán ra ngay chứng bệnh.
Để được chắc chắn, chàng hỏi:
-Thiếu ôxigen?
Aloha gật đầu.
Văn Bình không lạ gì tai nạn này. Trong trường hợp hiện tại, chàng chỉ có một lối thoát duy nhất: đưa nàng trở lại biển sâu. Nàng lặn xuống như cũ để rồi nàng ngoi lên từ từ. Đúng với thời khắc đã định hầu giữ cho nitrôgen khỏi làm lộng tan hoang trong máu.
Chàng quát Naha đang đứng lom khom, vẻ mặt ngẩn tò te:
-Máy thở đâu?
Chàng quàng dây máy thở ngang lưng Aloha, và nhanh như cắt, chàng dìu nàng ra xa, kéo nàng lặn xuống. Chàng không lặn sâu, Đến 15 mét thì chàng dừng lại, người đẹp Aloha vẫn nép bên vai chàng.
Như thể nàng được chích một liều tiên dược, mọi đau đớn kỳ lạ đột ngột biến khỏi cơ thể mệt mỏi của Aloha. Nàng hết nhức đầu. Nàng hết tê liệt tay chân. Nàng hết bị giật bao tử. Nàng hết bị chặn nghẹt nơi ngực. Nàng hết hoa mắt. Nàng hết ù tai.
Vì ở sâu dưới nước, hơi nitrôgen không phá phách nữa. Nó lẹ làng tiêu tan trong mạch máu của nàng.
Văn Bình chăm chú coi giờ. Chàng đỡ nàng và rút nàng lên từng đợt. Chàng chỉ để ý đến nàng. Đến chứng bệnh tàn bạo đang hăm dọa sinh mạng nàng. Chàng quên bẵng đàn cá mập ác ôn. Nếu một con bất thần quay lại thì chắc chắn chàng sẽ bị nó nhá gọn.
Chàng canh đúng 18 phút mới lên hết chiều sâu 15 mét. Cứ mỗi phút lên một mét đã là cẩn thận tối đa. Chàng tin tưởng đã thoát hiểm. Chàng mỉm cười chia xẻ niềm hy vọng và hoan lạc với nàng. Nàng vốn hoang phí nụ cười vậy mà miệng nàng lại mím chặt lại. Nàng không cười đã đành, nàng còn tỏ vẻ nhăn nhó là khác.
Aloha lội đến giẻo cát khô thì khựng lại, chàng phải xốc nách nàng mới không chúi ngã. Chàng thấy nàng run lẩy bẩy. Thời tiết đảo Kuai quanh năm nóng bức, nước biển mang lại sự mát mẻ chứ không thể làm nàng lạnh. Cơn rét mướt này phải từ nội tạng phát ra. Nàng vịn chàng, đứng dậy, tiếp tục cất bước. Tuy nhiên, nàng chỉ đi được một quãng ngắn. Đầu gối nàng bỗng cứng đét. Bắp thịt đùi co rút. Rồi nàng loạng choạng chân nam đá chân xiêu. Hai tay nàng chới với trong khoảng không.
Văn Bình ngó nàng trân trân. Những cử chỉ suy sụp của Aloha vừa tạo cho chàng một thất vọng lớn. Té ra 18 phút vẫn chưa đủ. Hơi nitrôgen vẫn còn hoành hành trong máu nàng. Hàng vạn, hàng triệu bọt hơi chưa chịu tan hết. Nghĩa là cơn nguy hiểm chưa chấm dứt. Nghĩa là nạn nhân cần được dầm mình xuống biển lần nữa. Và lần này lâu hơn.
Trời không sáng nữa. Cảnh vật đang đẹp hấp dẫn vụt trở nên buồn bã. Trên đầu những đám mây nửa xám nửa đen ảm đạm từ từ kéo nhau đi, mặt biển xanh biếc đã ngả màu tro ủ rũ. Cả bãi cát vàng rực rỡ cũng phơi bộ mặt thê lương. Và ngọn gió hiền từ biển khơi thổi tới đã chở theo những mùi nồng nặc khó chịu.
Văn Bình kéo Aloha:
-Phải xả thêm lần nữa.
Giờ đây nàng thều thào:
-Em mệt quá, anh ơi.
-Nhưng em không thể nằm trên cạn được. Để lâu sợ bọt hơi nitrôgen chặn nghẽn mạch máu thì nguy. Em chịu khó một chút, anh cùng đi với em.
Chàng nói « một chút » mà đầu lưỡi cay xè như vừa ăn nạm ớt mọi. Một chút trong lúc này là nửa giờ. Vì 18 phút không đủ làm tan bong bóng nitrôgen. Số thời gian cần thiết phải tăng lên gấp đôi. Hơn nửa giờ trong tình trạng căng thẳng dưới nước sẽ dài dằng dặc như nửa năm trời chờ đợi. Sự chờ đợi day dứt muốn đứng tim của tử tội trong khám. Nhưng chàng không thể nào làm khác.
Làn nước Na-Pali không còn mát nữa. Cũng như Aloha, chàng bắt đầu lạnh. Chàng phải vận công để xua đuổi cơn rét. Lên một mét mất đúng hai phút đồng hồ. Và giống hồi nãy, Aloha xuống càng sâu thì cơ thể nàng giảm mệt mỏi và đau nhức.
Khi hai người trở lên bãi cát thì trời đã tối hẳn. Tinh tú đã lấp lánh. Đằng đông, đĩa trăng tròn trạnh vàng chóe vừa hiện ra. Naha ngồi bó gối bên đống hành trang. Chàng không nhìn được rõ mặt hắn nhưng biết chắc là hắn đang rầu thối ruột. Nếu Aloha không lâm nạn, hắn đã lượm được vô số vỏ sò, và dĩ nhiên chàng kiếm được bao nhiêu sẽ cho hắn bấy nhiên.
Hắn chồm dậy như bị điện giựt:
-Aloha khỏi chưa?
Nàng đáp lại bằng tiếng thở dài. Nàng không ngồi vững được nữa. Nàng phải nằm dài, tuy vậy tay chân nàng co quắp. Thật kỳ lạ… Văn Bình từng cứu nhiều nạn nhân bị nitrôgen trộn trong máu, và người nào cũng bình phục sau khi được dầm mình thêm dưới nước. Trừ phi nạn nhân xuống quá sâu mà dưỡng khí do máy thở cung cấp để ngoi lên quá ít. Trong trường hợp tai hại này, nạn nhân phải vào bệnh viện càng sớm càng tốt. Hạ uy Di là quần đảo. Tứ phía là biển nên các bệnh viện đều được trang bị những tiện nghi tân tiến nhằm cứu chữa hữu hiệu những người nhái gặp nạn.
Văn Bình trải cái khăn tắm lớn và dìu nàng nằm xuống. Những triệu chứng tê bại mỗi lúc một hiện rõ. Aloha thở ra một cách khó khăn hơn trước. Chàng lấy tay gõ nhẹ bên dưới đầu gối của nàng. Y sĩ thường dùng cái búa cao su để thăm dò phản ứng nơi chân bằng cách đó. Bắp đùi hoàn toàn bất động, điều này cho thấy phần dưới của Aloha đã bị liệt. Nàng chỉ mới bị liệt sơ sơ. Nếu trong vòng 5, 7 giờ đồng hồ nữa nàng chưa được điều trị thì chắc chắn những đường dây thần kinh từ háng trở xuống gan bàn chân sẽ bị hư hỏng hoàn toàn. Và lần lượt tê bại sẽ lan đến cánh tay.
Văn Bình tiếp tục xoa nắn hai bàn chân nàng đến khi cảm thấy âm ấm, chàng bèn điểm huyệt đầu gối. Aloha vẫn không cựa cạy. Chàng hơi lắc đầu, ra vẻ lo lắng, đoạn lật nàng nằm xấp. Mục đích của chàng là phối hợp phép điểm huyệt của nhu đạo với phép châm cứu Hoa Nhật hầu giữ cho nạn nhân khỏi bị què trong hoàn cảnh các phương tiện cấp cứu đến chậm.
Chàng quay hỏi Naha:
-Anh nghĩ thế nào?
Naha chỉ bức tường núi sừng sững phía sau đã khuất trong bóng đêm mù mịt:
-Tôi đi gấp thì có thể về đến nơi trong vòng nửa giờ. Vâng, trong vòng nửa giờ.
« Về đến nơi » nghĩa là về đến khách sạn ở cuối xa lộ nơi bộ ba dừng xe trước khi lên ngựa băng rừng vượt suối. Khách sạn này là một trong những trung tâm khoản đãi thần khẩu nổi danh trong vùng. Đảo Kuai nổi danh về món cá hương thì ở đó có món cá hương nổi danh bậc nhất. Ngon ơi là ngon, cá hương câu được trong những giòng suối hoặc hồ nước ở trên núi nên có vị ngon khác thường. Khác thường, cũng như da thịt của giai nhân thôi, xưa luôn luôn nằm trên giường đệm, không khi nào đặt chân xuống đất. Khác thường, cũng như những con bồ câu được đầu bếp Trung hoa thượng thặng nuôi bằng sâm nhung trong chuồng cao, cách xa mặt đất…
Chỉ nói đến lữ quán làm món cá hương tại Hanalêi, Naha cũng rệu nước miếng chứ đừng nói đến nghỉ chân tại đấy nữa. Thế mà hắn chỉ được hối hả tạt qua, liên lạc với cảnh sát báo tin Aloha lâm nạn.
Văn Bình dặn dò:
-Anh phải yêu cầu họ đưa trực thăng đến gấp. Thật gấp. Anh có thể gọi dây nói cho công ty máy bay. Trực thăng tư lúc nào cũng có. Bao nhiêu tiền cũng được. A, còn điều này nữa…
Văn Bình không được quyền cho người ngoài biết rõ hành tung của chàng. Chẳng hiểu sao chàng lại gián tiếp tiết lộ cho Naha, một gã bạn mới quen và kể ra cũng chưa thân gì lắm. Có lẽ vì sợ cảnh sát sở tại thiếu mẫn cán, công ty cho thuê trực thăng trên đảo bê trễ trong công tác cấp cứu. Dân đảo vốn lười, khệnh khạng, lừng khừng thì đúng hơn. Trời đã tối mịt, giờ này họ đã ăn cơm xong, họ đang du hí, đang hưởng lạc bên nhau. Sự rềnh rang của họ có thể dẫn tới những hậu quả tai hại. Rềnh rang nhiều thì Aloha thiệt mạng. Rềnh rang ít thì nàng phải đi bằng nạng gỗ suốt đời…
Thành thử ra Văn Bình phải trao cho Naha một số điện thoại tối mật. Chàng bảo hắn học thuộc, lặp đi lặp lại nhiều lần rồi nói:
-Mọi việc được thông suốt thì thôi. Nhược bằng gặp trở ngại thì anh gọi cho số này hỏi ông Pit, ông đại tá Pit. Nhớ chưa?
-Nhớ. Hỏi ông đại tá Pit.
-Đại tá Pit lên tiếng thì anh đáp là Z.28 bị kẹt ở đây. Theo chỗ tôi biết họ có sẵn hàng chục máy bay nặng, nhẹ đủ cỡ, luôn luôn được hâm nóng máy, bất cứ giờ nào và thời tiết nào cũng có thể cất cánh. Từ căn cứ của họ đến đây chỉ mất 5 phút là lâu nhất.
-Đại tá Pit làm việc tại căn cứ viễn thông Kokee ngay cạnh đây?
-Phải. Pit là bạn nối khố của tôi. Nghe nói tôi bị kẹt là hắn đi liền.
-Tôi sợ giờ này …
-Ồ, anh khỏi lo. Ba, bốn giờ sáng anh cũng có thể nói chuyện với hắn như thường. Hắn ăn ngủ ngay trong phòng điện thoại. Vả lại, nếu hắn đi vắng thì có siêu tần số. Nhớ hết chưa? Anh đi ngay mới kịp. Và anh chỉ kêu cho đại tá Pit trong hoàn cảnh bất đắc dĩ. Vạn bất đắc dĩ. Vì … vì … thôi, tôi nói ngần ấy hẳn anh đã hiểu…
Naha quày quả biến vào bóng tối. Văn Bình cúi xuống Aloha. Cho một người lạ số điện thoại riêng của đại tá Pit là hành động quá ẩu tả. Pit là một trong những cộng sự viên thân tín của ông Sì-mít, tổng giám đốc CIA, Trung ương Tình báo Hoa Kỳ. Chàng đã hoạt động chung với Pit nhiều lần. Hắn có thiện cảm sâu đậm với chàng. Cùng với biệt nhỡn tình cảm này là sự khâm phục. Văn Bình chơi với hắn từ ngày hắn còn độc thân, ăn dầm ở dề trong tổng hành doanh, bên cạnh ông Sì-mít. Thời gian trôi qua, tình bạn ngày một thêm khăng khít, chàng vẫn « mồ côi vợ », còn hắn thì đã cưới vợ, đã con bồng con bế. Vợ hắn đẻ con sồn sồn nên bị thấm mệt, thân hình cứ dài ra, hàm răng tiếp tục bị hư mẻ, bắt buộc hắn phải cho nàng nghỉ dưỡng sức. Và không riêng bà vợ máy-đẻ, ông chồng quán quân tăng gia sản xuất cũng cần được hít hơi không khí mát lành của vùng biển.
Ông tổng giám đốc cám cảnh người cộng sự lâu năm đã tìm cách cho Pit thuyên chuyển tạm thời qua tiểu bang Hạ uy Di giữ một chân điều khiển tại trung tâm viễn thông Kokee…
Dự tính của Văn Bình là sau khi chơi bời thỏa thuê, chàng sẽ báo tin cho Pit bằng một cú điện thoại bất ngờ. Sau đó, chàng sẽ bắt hắn tự tay lái trực thăng đến đón chàng, chở đến trung tâm viễn thông để thăm viếng đạo quân trai gái của vợ chồng hắn…Té ra…
Chàng nhún vai lẩm bẩm « cũng chẳng chết chóc ai ». Nghĩ cho đúng, nếu có phiền thì chỉ phiền cho đại tá Pit, còn chàng thì khỏi cần. Kẻ địch và đối phương không lạ gì chàng. Ví thử họ mà ăn tươi nuốt sống được chàng thì họ cũng không từ. Ví thử họ có cơ hội tru di tam tộc của chàng, họ cũng không ngần ngại áp dụng cái lối giải quyết man rợ ấy. Chàng còn sống phây phây chẳng phải vì họ tha chàng, mà vì họ chưa làm thịt được chàng. Chỉ có thế. Phút này, giá KGB, GRU, Quốc tế Tình báo Sở phăng ra chàng ở Hạ uy Di thì « cũng chẳng chết chóc ai ». Với lại chàng không có bụng dạ nào bảo vệ an ninh cá nhân chàng và để mặc cho Aloha thoi thóp trên bãi cát hoang liêu…
Naha đã đi khuất từ nãy. Vầng trăng bắt đầu chiếu sáng một góc bãi cát. Aloha vẫn nằm xấp. Nàng mệt đến nỗi không còn đủ sức xây mình nằm ngửa lại như cũ.
Sở dĩ chàng bắt nàng nằm xấp vì các lỗ huyệt liên quan đến hệ thống thần kinh đều tọa lạc ở phía sau. Nạn nhân nằm ngửa thì huyệt bị che giấu. Các huyệt căn bản mang những tên văn vẻ như dương-quang, hoàn-khiêu và ủy-trung. Muốn khỏi tê liệt từ háng trở xuống không thể không điểm ba kinh huyệt này. Tuy nhiên, điểm trúng không phải dễ. Huyệt dương-quang ở đốt xương sống thứ 16, ngay giữa lưng. Hoàn-khiêu ở thấp hơn, nó được nhét gọn giữa khớp xương bàn tọa và khớp xương đùi. Còn ủy-trung thì ẩn núp sau một lớp thịt dầy trên lặc lè…
Phàm châm cứu phải cần tới cây kim nhỏ xíu chứ không phải châm cứu bằng đầu ngón tay. Thứ nữa, phải đâm kim xuyên qua da thịt, cạn là 2 hoặc 3 phân tây, đôi khi sâu tới hơn 10 phân tây. Văn Bình không dùng kim, cũng không thọc sâu mà vẫn tin chắc tạo được kết quả dự tính là vì chàng có một nội kình siêu đẳng.
Chàng đặt đầu ngón tay lên sống lưng Aloha. Đó là huyệt dương-quang. Chàng hườm ngón tay khá lâu, đến gần 2 phút mới nhấc hẳn ra, nhưng cứ 5-10 giây đồng hồ chàng lại nhích sang tả, hoặc hữu, như vậy gọi là trước-tác thuật, nghĩa là châm cứu như mỏ con chim sẻ mổ xuống. Nội kình của chàng cuồn cuộn trút xuống qua đầu ngón tay, xoắn mạnh vào cơ thể Aloha không khác tác dụng của cây kim nhọn, và trong khoảnh khắc mông nàng đã cử động.
Khi chàng ấn vào huyệt hoàn-khiên thì bắp đùi trên của nàng nóng hừng lên…
Nàng thở phào và gọi:
-Anh ơi!
Văn Bình mừng rơn. Sau khi huyệt ủy-trung được tiếp nhận nguyên khí của chàng, chắc chắn nàng có thể duỗi chân ra được. Nàng sẽ có thể bớt đau. Song nàng vẫn phải trở xuống đáy biển lần nữa. Điểm ba huyệt này chỉ là phương pháp xoa dịu chứ không thể hoàn toàn giải trừ được sự phá phách của hơi nitrôgen ác đức trong huyết quản.
Chàng chìa tay:
-Ráng lên. Em chịu khó đi với anh.
Giọng nói của nàng rõ ràng hơn:
-Đi ngâm nước?
-Phải. Naha đang về gọi trực thăng.
-Em sắp chết, hả anh?
-Nói sàm.
-Hừ… anh giấu em sao được, nếu em thoát chết thì cũng tê bại.
Aloha nói đúng. Bị tê bại là chuyện thường xảy ra. Hoặc nếu có hy vọng phá vỡ vòng vây của tử thần thì ân sủng này phải được mua bằng nhiều ngày nằm bệnh viện và nhiều tháng dài lê thê tập đi đ?