Chương 4 ĐÊM DÀI HẠ UY DI
Mỏm đá Văn Bình đang ngồi không khác tấm ván nhún bên trên các hồ bơi. Nó dài khoảng 5 mét, bề ngang nửa mét chạy nhô ra biển như trên cái dùi đen khổng lồ. Chàng mải quan tâm đến bệnh tình đầy lo ngại của Aloha nên quên bẵng một số giữ gìn cần thiết.
Đến khi da thịt chàng đau nhói và sự đau nhói này lan rộng khắp cơ thể xoáy sâu vào lục phủ ngũ tạng Văn Bình mới phăng ra nguyên nhân. Đang run rét chàng bỗng đổ bồ hôi. Những giọt bồ hôi lạnh làm cơn lạnh nội thân gia tăng. Chàng biết là một giống sò có nọc độc vừa chích chàng. Có thể nọc độc của nó chỉ gây ra nhức nhối, phong mụn rồi thôi. Nặng hơn nữa là choáng váng mặt mày, nôn ọe trước khi té xỉu bất tỉnh. Nhưng cũng chưa đáng sợ. Vớ phải giống sò chứa nọc độc cực mạnh –loại này sinh sống nhan nhản ở trung bộ Thái bình dương- thì về chầu tiên cảnh là cái chắc.
Văn Bình vẫn tỉnh. Và trong giây phút còn sáng suốt này, chàng nhớ lại những đoạn trong « cẩm nang hành động » được soạn riêng cho điệp viên của Sở phục vụ ở hải ngoại, đặc biệt là ở các vùng ven biển.
« Vỏ sò có thể mang lại những món tiền trời ơi đất hỡi to lớn cho kẻ tìm thấy nó, và nhặt nó lên bãi cát, trong kẽ núi, dưới đáy biển, nhưng mặt khác cũng dẫn đến sự nguy hiểm mà nhẹ nhất là trọng thương.
Giống sò độc không lấy gì làm lớn. Nó chỉ dài từ 5 đến 10 centimét là cùng, năm thì mười họa mới có giống dài đến 15 centimét. Có một giống chỉ dài 2 centimét nhưng rất hiếm. Và cũng rất độc. Trên nguyên tắc, nó càng ngắn càng nhỏ chừng nào, nó càng độc chừng ấy…
Đặc trưng của sò độc là ban ngày nó lẩn trốn ở đáy biển, bên trong các khối san hô, hoặc chui sâu dưới cát. Nó ra khỏi sào huyệt sau khi mặt trời lặn, và trời càng về khuya thì nó càng độc: kinh nghiệm cho biết sò độc thường độc một cách dữ dằn vào những đêm có trăng tròn.
Giống sò độc sinh sống bằng cách chích chất độc vào cá con, côn trùng biển hoặc giả nó ăn thịt cả những con sò hiền hậu khác.
Từ đầu thế kỷ XVIII, các nhà khoa học đã khám phá ra giống sò độc. Năm 1705, bác sĩ sinh vật học Rum-phi-út (1) người Hòa lan đã nghiên cứu trường hợp một phụ nữ nhặt lầm một vỏ sò lạ tức thời bị tê liệt tay chân rồi bị thiệt mạng…
Giống sò tối độc thường được thấy ở vùng Thái bình dương. Ngày 14/9/1955 một đứa trẻ 9 tuổi sống ở Tân Đảo (2) thân thể rất khỏe mạnh bỗng lăn ra chết nửa giờ sau khi bị sò độc cắn. Con sò giết người này được giao cho viện Pát-tơ địa phương phân chất và sau đó người ta đã tìm ra chất độc. Dựa vào tính chất của các độc tố, người ta đã phát minh thuốc chủng ngừa sò độc chích. Trong vùng Thái bình dương có cả thẩy 6 loại sò độc (3). Do đó, một thứ thuốc chủng gồm độc tố của 6 loại sò kể trên có thể giúp cho người đi biển thoát khỏi nguy hiểm. Toàn thể nhân viên của ta đều được chủng ngừa. Tuy nhiên, ta vẫn phải luôn luôn thận trọng mỗi khi hoạt động ban đêm dọc bờ biển vì có thể gặp nhầm một giống sò độc mới … »
Con sò vừa chích Văn Bình chắc là một giống sò mới nên độc tố của nó tác động tức khắc và mạnh mẽ. Chàng nghiến răng chịu đau, nhổm mông lên mò mẫm trên phiến đá sù sì. Và chàng đụng ngay hàng chục cái dai nhọn hoắt. Giống sò độc này rất nhỏ, nó mang cái tên đầy thi vị là « cây lược của nữ thần vệ nữ » (4) song nọc độc của nó chẳng thi vị chút nào. Nó không làm nạn nhân thiệt mạng, đó là điều hên đối với Văn Bình. Nhưng coi chừng nó có thể làm chàng tê bại cũng như Aloha đang chiến đấu chống lại sự tê bại ở dưới sâu 15 mét nước.
Chàng lò dò đứng dậy, khom lưng nhổ những con sò độc ra khỏi tảng đá. Nó bám thật chặt gần như được vặn đinh vít vào đó. Nếu chàng bị mất sức chắc chắn chàng không thể loại trừ được nó.
Xong xuôi chàng vận công tống độc ra ngoài. Trong đời hành động, chàng từng vận công tống độc như thế này nhiều lần, lần này rất dễ mà ( oái oăm thay ) cũng lại rất khó. Rất dễ vì cơ thể chàng đã làm quen với độc tố của sò. Nó có ít hy vọng khuất phục được chàng. Chàng lại được ung dung vận công cho đến khi nào tống xong hết độc. Điều cấm kị của thuật vận công là tinh thần cần được tập trung. Hễ bị phá đám là vận công không thể thành công.
Nhưng sự vận công cũng rất khó vì tính mạng của Aloha đang như chuông treo sợi chỉ mảnh. Nếu đột ngột nàng ngoi lên hoặc nếu đột ngột nàng bị tê bại, bị nghẹt thở và chìm luôn xuống đáy thì bắt buộc chàng phải bỏ dở cuộc tống độc để lo tiếp cứu cho nàng. Bỏ dở cuộc tống độc thì chàng sẽ nguy, không bỏ dở thì nàng phải chết.
Thành ra Văn Bình chỉ còn có nước ngậm miệng, vận công và ngậm miệng vái trời cho tai qua nạn khỏi.
Mình mẩy chàng mệt mỏi lạ lùng. Sự mệt mỏi này không thể tả được. Đó không phải là sự mệt mỏi của kẻ cố gắng quá sức, cố gắng đến cùng tột, mà là sự mệt mỏi không biết từ đâu đến. Đó là sự mệt mỏi triền miên. Sự mệt mỏi váng vất. Sự mệt mỏi vô hình và cùng khắp.
Văn Bình vận công trên mỏm đá quạnh hiu như vậy đã lâu lắm. Có lẽ đến 15 phút. Nước biển từ từ rút xuống. Gan bàn chân chàng đong đưa bên dưới không còn chạm mặt nước như trước nữa.
Chàng không bị mê man mặc dầu chàng không hoàn toàn tỉnh táo. Nửa mê, nửa tỉnh, với hai chân thả tòng teng chàng bỗng nhớ đến trò chơi bóng nước (5).
Chàng vốn là kiện tướng bóng nước. Ngồi thả chân không đụng mặt biển khiến chàng nhớ đến các trận đấu bóng nước. Vì chơi bóng nước cũng vậy. Bề sâu của hồ nước được dùng làm sân đấu tối thiểu là 2 mét, nghĩa là luôn luôn cao hơn đầu người. Cầu thủ phải bơi thường trực chứ không được đứng lại, và hễ chạm đáy là bị phạt. Một mách bóng nước gồm 4 hiệp, mỗi hiệp kéo dài 5 phút rồi nghỉ giải lao. Rất ít cầu thủ nào có đủ sức khỏe dai bền để chơi thẳng một lèo. Vậy mà Văn Bình từng kéo liền tù tì 4 hiệp, không một giây đồng hồ ngưng đấu. Sức khỏe của chàng dưới nước đã được các anh tài Đông Âu, nhất là Liên sô lắc đầu lè lưỡi nể vì.
Tại Liên sô, thể thao là bộ môn do Nhà nước cai quản, bóng nước rất khó chơi, đòi hỏi nhiều đức tính như sự thần tốc, sự cường tráng, sự khéo léo và cặp mắt cũng như phản ứng sắc bén, nên Mật vụ KGB coi nó là môn luyện tập bắt buộc trong trường điệp báo. Khóa sinh KGB phải chơi giỏi đã đành, còn phải có khả năng chơi thật lâu, từ 10 phút trở lên. 10 phút vẫy vùng với tốc độ ghê gớm trong hồ nước rộng lớn không phải là thành tích của bất cứ ai. Chưa đủ, họ còn phải chơi cách nào để không phạm lỗi. Mà luật lệ bóng nước đâu có ít: xoàng ra hơn 10 lỗi chính, trong số đó lỗi quy định sự trục xuất và 7 lỗi dẫn đến trái phạt đền. Khóa sinh KGB đều phải tham dự trận bóng nước trong kỳ thi tốt nghiệp. Đành rằng phạm lỗi họ cũng được chấm đậu, nhưng điểm đậu cao nhất được giành cho thí sinh không phạm lỗi. Sau rốt, các thí sinh tốt nghiệp với nốt tối ưu, ưu và bình về môn bóng nước được tham dự một trận đấu khác, trận này được máy ảnh gắn dưới hồ thu hình đầy đủ. Thí sinh nào phạm lỗi mà trọng tài không biết thì được coi là cừ khôi. Được cấp bằng khen tùy theo số lượng lỗi che giấu được. Và những điểm tốt này giữ phần quan trọng, đôi khi quyết định, trong việc tuyển lựa, đề bạt, bổ nhiệm và thăng thưởng điệp viên hoạt động ở hải ngoại.
Điệp viên sô-viết ở châu Á và Thái bình dương đều là đấu thủ bóng nước thạo nghề đánh lừa trọng tài. Bóng nước khác các môn thể thao hiện hành ở chỗ phần lớn, nếu không muốn nói là toàn thể động tác tranh tài đều diễn ra ở dưới nước. Trọng tài chỉ « đoán » thấy, chứ không thể « nhìn » thấy.
Và nghề điệp báo cũng không khác nghề chơi bóng nước là bao. Phải biết che giấu. Phải biết đánh lừa.
Giác quan thứ sáu của Văn Bình bỗng leng keng trong óc. KGB, Tình báo Sở, họ đang bám sát chàng từng bước, họ đang rình rập cơ hội để rửa hàng chục mối hận chồng chất.
Chàng phóng tầm mắt quan sát tứ phía. Bãi cát sau lưng chàng vắng tanh. Trời trăng không sáng lắm song cũng đủ chiếu sáng mặt biển nhầp nhô và rặng núi móng lừa.
Đầu chàng nặng trĩu như đeo đá tảng. Mắt chàng bắt đầu lóe đom đóm. Chàng biết độc tố của sò đã thâm nhập vào máu, vào dây thần kinh. Nó chưa làm gì nổi chàng, nhưng chàng khó thể kháng cự lâu thêm nữa. Chàng phải kéo Aloha ngay vào bờ rồi kiếm chỗ ngả lưng. Bằng không chàng bị bất tỉnh trên mỏm đá thì Aloha sẽ bị bỏ mặc một mình trên biển lạnh buốt và dữ dằn, và chắc chắn nàng sẽ chìm lỉm luôn…
Kẻ địch thường coi Văn Bình là con người da thịt bằng thép. Sự nhận định này rất đúng. Tuy nhiên, ông tổng giám đốc Hoàng lại không cho là đúng. Ông nghĩ rằng phần xác của điệp viên Z.28 chưa mạnh bằng phần hồn. Và phần hồn mới là yếu tố quyết định thắng bại. Theo lời ông, Văn Bình là con người vô địch vì chàng có nghị lực bằng thép.
Chàng vốn phục ông Hoàng, giờ đây chàng lại phục thêm. Tứ chi chàng đã rời rã, đầu óc chàng đã khật khừ tưởng như một cơn gió nhẹ thổi cũng ngã vùi, thế mà chàng vẫn đưa Aloha lên khỏi mặt nước một cách chính xác và an toàn. Aloha nổi lềnh bềnh, hai chân xoạc ra. Nàng không cựa quậy nên chàng biết nàng đã bất tỉnh, hoặc sắp sửa bất tỉnh. Kết quả của một cực hình kéo dài quá lâu.
Nghị lực bằng thép của chàng đã ban lệnh cho gân cốt. Aloha vừa trồi lên là chàng giang tay đỡ nàng, còn tay kia rẽ nước thoăn thoắt. Trong chốc lát, bãi cát khô ráo lấp loáng ánh trăng và vỏ sò lân tinh hiện ra.
Cũng trong chốc lát, Văn Bình đã phục hồi được sức lực. Từ bao năm nay, nước vẫn là lẽ sống của chàng. Mãi đến hồi gần đây, các dân tộc bên kia trời Tây mới hiểu được tấm mức quan trọng của bơi lội vì bơi lội không những giúp cho thân thể nẩy nở đều đặn, toàn diện nó còn chữa một số chứng bệnh như bệnh xiên vẹo xương sống, bệnh tê liệt, và đối với người làm việc quá sức nó là liều thuốc bổ lý tưởng. Riêng Văn Bình, chàng đã đam mê bơi lội từ thuở chập chững tập đi.
Bị cảm mạo người ta phải kiêng nước, vậy mà đang lên cơn sốt nóng đùng đùng, Văn Bình nhào xuống sông, biểu diễn mấy đường cờ-rôn (6) tuyệt diệu là thần bệnh tháo chạy có cờ.
Ăn no ứ bụng cũng phải kiêng nước, Văn Bình giống như dân tộc Phù tang ở điểm no hay đói không thành vấn đề, Dầu bao tử đầy ắp, chàng vẫn tắm sông như thường. Tứ thời xuân hạ thu đông chàng đều đánh bạn với nàng … nước. Mùa nực, bồ hôi nhễ nhại mà bơi lội là chuyện đương nhiên, trời rét thấu xương thiên hạ phải co ro trong áo ba-đờ-suy ngự hàn bằng len cừu dầy cộm thì số người ham nước lạnh không có bao nhiêu. Chàng giống người Nga ở khoản tắm lạnh, hàn thử biểu xuống ầm ầm, nước sông đông cứng thành đá, nhưng hễ nơi nào nước còn chảy là chàng … dọt xuống.
Lạnh, chàng còn bơi lội, phương chi ở đây dọc bờ biển Na-Pali, nước chỉ trên 20 độ bách phân là cùng. Theo quy lệ các cuộc tranh tài bơi lội thế vận hội, nhiệt lượng hồ nước 23 độ là thích hợp nhất. Cho nên Văn Bình bơi từ mỏm đá dính vỏ sò độc vào bờ một cách thoải mái và hăng say như thể chàng đang bơi trong hồ nước thế vận hội.
Chàng giỏi bơi cờ-rôn, lối bơi phát xuất từ một số bộ lạc sống lênh đênh ở miền nam Thái bình dương. Tay bơi cừ khôi nào cũng phải thạo cờ-rôn vì đó là môn bơi nhanh nhất.
Nhanh nhất nhưng lại có vài sở đoản. Đứng trên cao nhìn xuống thì người bơi cờ-rôn không được đẹp bằng người bơi ếch (7) vì bơi ếch phơi lộ được nhiều lưng trần hơn. Nói ra sợ nhiều người không tin, nhưng sự thật là các bà các cô khoái nhất ngắm lưng đàn ông cân đối. Văn Bình có thiện cảm với môn bơi ếch là do nhu cầu thẩm mỹ. Ban đêm ở nơi khỉ ho cò gáy này không có giai nhân chiêm ngưỡng, chàng vẫn bơi ếch, một phần vì thói quen đã ăn sâu trong máu, phần khác vì bơi ếch là môn bơi trong khi cứu nạn nhân chết đuối. Với Aloha một bên, chàng không thể bơi kiểu nào ngoài kiểu của con ếch.
Bơi ếch còn có một điều lợi khác: trong khi bơi người ta có thể nhìn rõ chung quanh. Chàng ngẩng đầu và thấy từ bên trái một chiếc trực thăng bay tới. Thân nó sơn màu kaki nên không phản chiếu ánh trăng. Nó bay cách bãi cát một quãng xa song chàng vẫn nhận thấy dấu hiệu ngôi sao trắng 5 cánh của quân lực Mỹ. Nó từ rặng núi bên trái tới. Điều này có nghĩa là nó xuất phát từ căn cứ kiểm soát viễn thông Kokee.
Máy bay dân sự bị cấm bay gần trung tâm Kokee. Vì đó là một nơi tối mật. Thế tất đây là trực thăng của trung tâm. Bất giác Văn Bình liên tưởng tới người bạn nửa thân nửa sơ là đại tá Pit.
Đại tá Pit lái trực thăng đến cứu Aloha chăng? Nếu Naha gọi điện thoại, Pit sẽ lên trực thăng ngay, không trù trừ nửa phút. Đang ăn cũng bỏ muỗng nĩa. Đang ngủ cũng chồm dậy. Đang bận giải quyết một công vụ quan trọng cũng nhét hồ sơ vào ngăn kéo. Vì không những là bạn, Pit còn là người hàm ơn chàng. Hơn một lần chàng đã cứu Pit khói cảnh « thân bại danh liệt ». Ấy chưa kể đến những lần chàng ra tay kịp thời để bảo vệ sự sống của anh chàng quan năm giỏi giang mà khù khờ CIA.
Ô kìa… trực thăng không phải của đại tá Pit thì còn của ai nữa? Tại sao nó không chịu bay vào bãi cát mà lại nghếch mũi ra khơi? Tiếng rì rì nhỏ dần, nhỏ dần rồi nhòa nhạt vào âm thanh của đại dương bao la mù mịt.
Lòng Văn Bình rối bời. Chàng thở dài, gỡ mặt nạ và quai máy thở cho Aloha được nhẹ nhõm. Nàng nhắm nghiền mắt, hơi thở thoi thóp. Hồi nãy, nàng đã được chàng châm cứu, nếu không phút này nàng chỉ còn là khúc cây cứng đơ và lạnh toát.
Nàng vẫn nằm yên, không lên tiếng, cũng không có phản ứng khi chàng kêu tên và nắm tóc mai giật nhẹ. Chàng cởi bộ đồ lặn cao su của nàng ra. Dưới ánh trăng khuya, làn da ngăm ngăm của Aloha nổi bật trên nền cát trắng mịn màng. Chàng đã có dịp tận hưởng sự mịn màng ấy, mịn màng pha lẫn với căng cứng. Bụng nàng mỏng mà cứng, chứ không bèo nhèo như vòng eo của mọi cô gái ăn nhiều, uống nhiều là khác. Ngực nàng thật cứng nhưng lại thật mềm. Nhìn ngắm thì nó thật cứng, đặt tay vào thì nó thật mềm. Tuy chàng không lạ gì, chàng vẫn giật nảy người khi lớp cao su mỏng được lột khỏi mình nàng. Cơn lạnh chạy trốn đâu mất, toàn thân chàng nóng ran.
Bần thần giây lâu, chàng mới cúi xuống, săn sóc sức khỏe cho nàng. Lệ thường, cách dùng phương pháp hô hấp nhân tạo. Nhưng huyết quản nàng chứa quá nhiều bong bóng nitrôgen, nàng hít thở dưỡng khí cũng chưa đủ. Phải làm cách nào kích thích hệ thống tuần hoàn và hô hấp cho những bong bóng hơi này được tan tiêu nhanh chóng.
Chàng chặn đầu gối lên ngực trái của nàng, mục đích là đè tim làm máu lưu thông mạnh mẽ. 9 tâm huyệt nằm từ nách xuống đến ngón tay nàng sẽ được mở rộng. Y lý thái tây quan niệm muốn kích thích tim phải xoa bóp tim nghĩa là mổ lồng ngực lấy tim ra, hoặc tối thiểu cũng phải kích thích bằng điện thì mới cứu được những trường hợp kiệt quệ, gần kề sự chết. Ngược lại, y lý đông phương đã chứng minh qua phép châm cứu và điểm huyệt là những bộ phận điều khiển tim tọa lạc ở xa tim, chẳng hạn huyệt thiếu-xung làm bớt sự đập hồi hộp của tim lại nằm ngoắt ngoéo ở tận cuối ngón tay út.
Văn Bình nhịn thở, thọc mạnh vào lõm nách của Aloha. Tuy thọc mạnh, nghệ thuật của con nhà võ là làm cách nào cho sợi gân nhỏ li ti ở đó không bị đứt. Vì đứt là mạng vong. Hoặc mê man nhiều ngày. Chạm nhẹ thì không đi đến đâu. Bí quyết là điểm mạnh mà nhẹ. Sợi gân nhỏ li ti này kiểm soát cửa ngõ của một tâm huyệt kín đáo, huyệt cực-tuyền.
Aloha oặn mình, nghiêng mặt về phía chàng. Nàng lúng búng ho rồi thổ nước. Văn Bình cảm thấy nhẹ nhõm như thể người lính bộ binh đeo gần nửa tạ quân trang trên lưng sau nhiều giờ trèo đèo vượt suối vừa được lệnh trên cho nghỉ khỏe. Chàng đã trấn áp huyệt cực-tuyền thành công. Bộ máy hô hấp và tuần hoàn của Aloha sẽ trở lại mực độ bình thường.
Chàng nhoài mình trên cát. Hai mắt chàng ríu lại. Lợi dụng cơ hội Aloha thoát khỏi hiểm nghèo, trực thăng cấp cứu chưa đến nơi, Văn Bình định chợp ngủ một lát để bồi dưỡng cơ thể.
Nhưng chàng chưa kịp ru hồn vào cõi mộng thì phải nhỏm dậy. Tiếng động cơ ác ôn của trực thăng đã vang dội trên rặng núi. Máy bay từ sau lưng tới khỏi cần quan sát. Văn Bình đoán biết đó là trực thăng của Naha.
Hắn chạy việc không đến nỗi bết bát. Từ nơi buộc ngựa về đến khu dân cư không có đường sá đàng hoàng hắn phải băng rừng lội qua vũng lầy và trèo vượt mấy ngọn đồi không lấy gì làm thấp. Quãng đường xa hiểm trở này, một kỵ mã lực lưỡng và thuộc đường cũng mất nửa giờ. Nửa giờ là di chuyển ban ngày. Naha đi ban đêm, lạ nước lạ cái mà chỉ mất có nửa giờ quả hắn là tay cự phách. Hắn hứa với chàng nửa giờ. Mà là nửa giờ thật. Vì từ lúc hắn rời bãi cát đến giờ, đồng hồ của chàng mới nhích được thêm 30 phút.
Gió biển thổi mạnh. Văn Bình đứng lên, cây đèn bấm chàng cầm trong tay nặng hơn một kí mà vẫn bị thổi phăng ra xa. Với sức gió loạn xạ này, hoa tiêu phải gia tăng thận trọng đến mức tối đa.
Văn Bình nhặt cây đèn bấm, chiếu lên khoảng không làm hiệu. Cây đèn này gồm 3 pin, nếu là trời tối như hũ nút thì hoa tiêu có thể nhìn thấy dễ dàng. Báo hại là trời sáng trăng. Thà đen thui hoặc sáng quắc, chứ dở dở ương ương như thế này thì hoa tiêu đeo kính lúp thượng thặng cũng chẳng phân biệt được gì hết, ngoài bãi cát trắng được bao phủ một màn bọt nước và sương muối trăng trắng.
Trực thăng xà xuống thấp rồi lượn vòng tròn. Thoạt đầu là vòng tròn thật rộng. Dần dà, vòng tròn được thu hẹp.
Rồi từ từ hạ xuống…
Hạ xuống không cần đèn hiệu. Hạ xuống ngon lành như thể Văn Bình uống ly huýt ky.
Văn Bình muốn kêu lên hai tiếng « hoan hô ». Hoa tiêu trực thăng khéo tay sáng mắt như thế này thì Aloha sẽ bớt mệt. Chưa đầy 60 phút đồng hồ nữa, nàng sẽ được chở bằng xe lăn êm ái vào bệnh viện tối tân nhất của đảo Oahu. Đây cũng là bệnh viện tối tân nhất của vùng Thái bình dương. Chàng có thể yên tâm vì nàng sẽ bình phục chóng vánh.
Sau khi ói mửa, Aloha đã trở lại tỉnh táo. Chàng nhận thấy da mặt nàng bớt nhợt nhạt. Lần đầu từ chiều đến giờ, môi nàng phác một nụ cười nhẹ.
Và lần đầu nàng gọi chàng:
-Anh!
Chàng mừng rỡ, xiết chặt bàn tay thon thon của nàng:
-May quá, em đã khỏe.
-Cám ơn anh. Không có anh một bên, giờ này em đã nằm trong bụng cá mập.
-Hừ … anh vốn ghét sự cám ơn khách sáo. Tay chân em còn nặng nhiều không?
-Anh tha lỗi cho em. Người Hạ uy Di rất kị sự khách sáo. Nhưng em không khách sáo đâu. Em mahalô (8) anh một cách thành thật. Em chỉ còn mỏi ở đầu ngón chân, và khớp xương cùi trỏ, đầu gối bị nhức thôi. Chắc chỉ vào phòng nới-áp (9) một lát là khỏi. Anh lưu lại Honolulu đến khi nào?
-Cũng chưa định. Nhưng anh có đi đâu nữa cũng phải chờ em được hoàn toàn bình phục.
-Thôi, anh đã mang lụy vì em quá nhiều. Lương tâm em đang cắn rứt dữ dội. Anh không nên ở lại lâu nữa. Máy bay ở đây lúc nào cũng có. Chuyến muộn nhất cất cánh sau nửa đêm. Anh nên nghe lời em.
-Nghe lời em nghĩa là như thế nào?
-Anh nên đáp chuyến máy bay sau nửa đêm rời đảo Oahu.
-Phong cảnh quá đẹp. Mối liên hệ giữa hai đứa mình cũng quá đẹp. Anh chưa dứt nổi.
-Sẽ hẹn nhau khi khác. Đi khỏi đảo rồi, anh sẽ gọi dây nói cho em tại nơi em ở. Anh đã biết nhà em, và số điện thoại riêng của em.
-Tại sao lại phải hẹn nhau khi khác?
-Vì … vì… hiện thời bất tiện.
-Và nguy hiểm?
-Vâng. Naha suýt rớt từ mỏm núi xuống. Em suýt chết chìm dưới biển. Anh suýt bị cá mập ăn thịt.
-Kẻ thù mưu hại em?
-Vâng. Như em đã nói với anh.
-Họ là ai?
-Em không được phép tiết lộ. Dẫu anh là ân nhân của em chăng nữa. Xin anh cảm phiền.
-Nếu em không nói, anh sẽ ở lì.
-Vậy em nói. Song em muốn anh hứa với em. Hứa là sau khi hiểu được một phần sự thật, anh sẽ từ giã đảo.
-Đừng bắt anh hứa. Vì hứa trong hoàn cảnh này chỉ là hứa cuội. Anh có bổn phận phải giúp em. Càng nguy hiểm anh càng thích.
-Anh không thắng được họ đâu…
-Nói đi em… nhân viên cấp cứu sắp đến chở em lên trực thăng rồi đó. Nói đi em… anh không muốn người ngoài nghe thấy.
Trực thăng đã đậu trước đó một phút, cánh quạt còn quay tròn làm cát bay tung tóe. Hoa tiêu vẫn ngồi trước cần lái, chỉ có hai người nhảy xuống, một người mặc áo choàng trắng, đội mũ gắn chữ thập đỏ, chắc là y sĩ của bệnh viện, một người lùn mập là Naha.
Nơi trực thăng đáp xuống không xa mấy nên Naha nhìn ngay thấy hai người và kêu lên mừng rỡ:
-Aloha. Aloha!
Văn Bình thúc giục Aloha:
-Nói đi em. Họ là ai?
Aloha chép miệng:
-Vâng, họ thù em từ lâu. Họ là những người trước kia liên hệ…liên hệ đến … Z.
Văn Bình bàng hoàng. Z là chữ bắt đầu của điệp viên hoạt động dưới quyền ông Hoàng, như chàng là Z.28 chẳng hạn. Nếu kẻ thù bất cộng đái thiên của nàng là họ hàng nhà Z thì thật là phiền. Khi không chàng bị vướng mắc vào một mê hồn trận lãng nhách.
Người mặc bờ-lu trắng chỉ còn cách 2 mét. Aloha ngần ngừ một giây rồi tiếp:
-Họ liên hệ đến chiến dịch Z. Hồi ấy là năm 1941, em chưa ra đời, nhưng …
Nàng nín bặt.
Gã mặc áo choàg trắng đã le te chạy đến trước mặt. Naha đặt cái băng-ca xuống bãi cát, miệng thở hồng hộc:
-Tưởng cô bi bất tỉnh nên lo quá. Phi công xả hết tốc độ. Tôi cũng chạy muốn hụt hơi. Cô mệt lắm không? Nào cô nằm xuống để chúng tôi khiêng lên trực thăng.
Y sĩ đeo ống nghe vào tai, vẻ mặt nghiêm trang. Khi ấy Văn Bình mới thấy rõ diện mạo hắn. Hắn trạc tứ tuần, da ngăm ngăm, cặp kính cận thị trắng vắt vẻo trên mũi. Không nói nửa lời, hắn cúi xuống chăm chú nghe tim và phổi của nàng. Xong xuôi hắn đứng dậy, tháo ống nghe, đoạn rảo bước về phía trực thăng, bỏ mặc Naha và Văn Bình khiêng băng-ca. Tự dưng Văn Bình có ác cảm với gã y sĩ. Không phải ác cảm hời hợt, mà là sâu xa. Chàng muốn bẹo tai hắn như thày giáo bẹo tai đứa học trò lớp đồng ấu. Bị bẹo tai, hắn sẽ sửng cồ và chàng đợi hắn phồng mang trợn mắt mới tặng cho hắn một cái tát xiếc. Tát xiếc nghĩa là tát kêu đôm đốp. Chàng học được lối tát xiếc khác thường. Kẻ ăn tát bị bấng lên khỏi mặt đất rồi nhào lộn mấy vòng.
Nhưng chàng không thể thực hành ý định vì còn bận làm phu khiêng băng-ca. Trực thăng thương mãi có khác, ghế được bọc da êm ái, dưới sàn có thảm dày và có cửa đóng mở đàng hoàng. Thêm vào đó là có riềm che đẹp mắt và kín đáo. Đèn bật sáng choang, chẳng bù với những chiếc trực thăng chở chàng ở quê nhà, người nào yếu tim thì … coi chừng.
Cung cách trang trí của trực thăng làm Văn Bình khô ran ở cuống họng. Khá nhiều chất nước đã vào miệng chàng nhưng toàn là chất mặn. Kiếm được ngụm huýt ky lúc này là đệ nhất sướng.
Phi cơ nhè nhẹ bốc lên, đèn trần được tắt. Bên trong chỉ còn làn sáng xanh xanh mát rợi của táp-lô. Văn Bình không nhìn được mặt hoa tiêu vì hắn luôn luôn ngồi quay lưng lại. Gã y sĩ đeo kính cận thị vắt chân chữ ngũ, đối diện Aloha. Nàng vẫn nằm dài trên băng-ca, tấm mền đắp trên người nàng từ cổ xuống chân tỏa mùi thơm dễ chịu. Naha ngồi bệt trên sàn. Hắn đang loay hoay với đống quần áo chưa nhét được hết vào va-li. Hắn lấy ra chai huýt ky đầy ắp, giơ lên như để quảng cáo, rồi mời chàng:
-Ông uống một hớp nhé!
Văn Bình lắc đầu. Nghe hắn rủ rê, chàng bỗng hết khát. Cơn thèm lưu linh biến mất như có phép quỉ thuật. Không mời được chàng, Naha cũng chả buồn uống nữa. Hắn đút chai rượu vào góc trực thăng đoạn tựa lưng vào vách. Qua bóng tối lờ mờ, chàng thấy hai mắt hắn lim dim.
Aloha cũng không nói gì, nàng cũng không cử động mạnh. Tuy vậy, Văn Bình biết nàng còn thức. Và cơ thể đã bớt mệt mỏi.
Trực thăng bay dần lên cao. Trong khoảnh khắc, bãi cát trắng chứa đầy vỏ sò giá đắt như vàng và những con sò cắn chết người đã bị tường đá che khuất. Rặng núi nhô lên mỗi lúc một cao, ánh trăng quá yếu nên mặt biển mênh mông và rặng núi chạy dọc theo duyên hải đều cùng một màu. Màu đen nhợt nhạt. Màu đen buồn bã.
Hoa tiêu băng qua đảo Kuai để xuống phía nam. Trong các đảo hợp thành tiểu bang Hạ uy Di, đảo Kuai ở tít mù trên phía bắc, ở ngay bên dưới là Oahu, rồi sau cùng mới đến đảo Hạ uy Di chính cống.
Trực thăng bay vòng quanh dẫy núi lớn, cao nhất tưởng như đụng trời. Mặc dầu bề cao của nó chỉ hơn ngàn mét rưỡi. Sở dĩ có ảo ảnh thị giác này là vì dẫy núi này bị mưa quanh năm, có thể được coi là một trong những nơi mưa nhiều nhất trên thế giới, nên hơi nước bốc lên gặp sương, đùn cao như núi. Phía sau dẫy núi nhiều mưa là một vùng biển kỳ lạ ở đó mưa cũng rơi nhiều khiến nền mây luôn luôn hợp thành ngũ sắc, trông như cầu vồng. Cầu vồng liên tu bất tận suốt 4 mùa xuân hạ thu đông.
Bên trái bờ biển thẳng băng một cách ngoan ngoãn với căn cứ không quân. Và khu rừng cấm khi xưa có miệng núi lửa dữ dằn (10).
Tương truyền thần Lửa từ hỏa diệm sơn này bay đến đảo Oahu gieo tàn phá cùng khắp. Nữ thần đốt cháy loạn xạ mà không ai thù ghét, tuy dân chúng đều khiếp sợ: người ta không giải thích được tại sao, nhưng theo chỗ Văn Bình biết thì nguyên do là nữ thần quá đẹp, đàn bà đẹp thường là đồng nghĩa của tàn phá cùng khắp. Đàn bà đẹp thường được ví với hỏa diệm sơn. Không khéo hỏa diệm sơn Aloha đốt cháy sự nghiệp lẫy lừng của điệp viên Z.28 cũng nên…
Trực thăng vượt qua thị trấn Koloa trước khi ra biển. Văn Bình thè lưỡi liếm mép. Tôm hùm ở đây thật ngon. Sát bãi biển có một tiệm ăn chuyên nấu món tôm hùm, thực khách khó tính đến mấy cũng phải vừa ý. Thưởng thức món tôm hùm ngọt ngào, thơm tho xong, choàng ngang lưng người đẹp « tế yêu » ra gần biển để nghe nước réo, một suối nước độc nhất vô nhị chui từ khe đá bắn vọt lên không trắng xóa một vùng, tạo ra một âm thanh hùng tráng và quyến rũ. Trời trăng, nếu không được trăng rằm tròn trạnh thì như đêm nay chẳng hạn, được ôm bờ vai đầy đặn của giai nhân, ra gần suối reo rì rầm, lấy nệm cỏ làm giường, lấy hoa dâm bụt đỏ chói làm riềm mùng thì thiết tưởng trên mặt đất này không còn lạc thú nào bằng (11).
Văn Bình liếc Aloha. Nàng cất tiếng ho khẹt khẹt. Gã y sĩ định săn sóc cho nàng song hắn toan cúi xuống lại thôi.
Hắn chỉ an ủi nàng:
-Ráng thêm lát nữa. Đến bãi Mặt trời lặn rồi.
Aloha không đáp. Văn Bình cũng yên lặng. Chàng đã đọc thấu ý nghĩ của nàng trong phút ấy. Khi hai người quen nhau, nàng rủ chàng lên bãi Mặt trời lặn ở phía bắc đảo Oahu, nơi nước sâu nhất, sóng vỗ mạnh nhất và xoáy ngầm cũng hung dữ nhất, để biểu diễn bơi lội và …làm tình. Bằng tài năng độc đáo, chàng đã chinh phục được nàng dễ dàng. Nhiều chàng trai muốn làm le với gái đẹp đã chết mất xác ở bãi này. Aloha sợ gần đứng tim, sợ đến nỗi không ra hơi vì chàng giả vờ lặn sâu xuống đáy, ở lì dưới đó không chịu ngoi lên làm nàng tưởng lầm chàng bị sóng ngầm cuốn mất. Nàng chờ thật lâu, chàng mới từ từ ló mặt, và than thở bị vọp bẻ. Nàng hốt hoảng dìu chàng vào bờ để xoa bóp, nào ngờ vừa đụng đến người chàng thì lọt luôn vào vòng tay vạm vỡ của chàng. Chàng chưa khép chặt vội xem nàng có vùng vẫy phản đối hay không. Té ra nàng không phản đối gì cả. Không phản đối thì chớ, nàng còn bày tỏ nỗi lòng bằng cách ôm ghì chàng, ôm cứng chàng. Hai người bồng bềnh trên sóng như cặp rái cá…
Trực thăng hạ xuống thấp, bay là là qua những ruộng mía và dứa rộng bát ngát. Đây là đồn điền Oai-a-lua. Đang là mùa dứa nên từ trên cao nhìn xuống thấy toàn màu lục và đỏ, đều đặn và cân đối như những gút thêu trên một tấm thảm len khổng lồ. Hương thơm của dứa nhiễm quyện trong không khí.
Phía trước là trại gia binh của nhân viên không lực. Hai bên là núi, bên trái, hơi lùi ra xa là rặng núi Ku-lốt, bên phải là rặng Oai-o-nê, cổ xưa hơn oai nghiêm hơn…
Văn Bình từng trèo lên tận đỉnh và cưỡi ngựa vãn cảnh đẹp trong vùng này. Một trong những thắng tích có hấp lực mạnh mẽ đối với chàng, cũng như đối với du khách ngoại quốc, là một khu đồi đá rộng chừng nửa mẫu tây. Người bản xứ mệnh danh một cách kính cẩn là « đá thiêng ». Ngày xưa, hoàng hậu tới khu đá thiêng này để lâm bồn. Sản phụ nằm đẻ trên tảng đá lớn ở ngay chính giữa, chung quanh có cả thảy 48 tảng đá khác được dùng làm ghế ngồi cho các nhân chứng với mục đích công nhận đứa trẻ được sinh ra quả đúng là hòn máu của vua…
Chàng thích đến khu « đá thiêng » là để sống lại một kỷ niệm tình cờ mà lý thú pha lẫn thần tiên. Nhân một chuyến nghỉ ngơi, xả hơi trên đảo, chàng được quen một cặp vợ chồng ở cùng khách sạn, loại khách sạn tối sang trọng, phòng rộng mênh mông, trần thiết tân tiến với đầy đủ kẻ hầu người hạ giành riêng cho cấp chủ tịch, tổng giám đốc công ty hoặc bộ trưởng chính phủ. Chàng lấy phòng tại đó là chuyện đuơng nhiên, còn sự hiện diện của cặp vợ chồng này đã chứng tỏ ông chồng là … con cóc vàng. Ông chồng quá già, cô vợ lại còn son trẻ. Ông già mê cô vợ nhỏ hết cỡ. Ông muốn nàng có con, ông lại muốn để lại thật nhiều tiền của cho nàng. Ông sợ nàng thiếu trung thành nên từ Âu châu xa tít mù khơi, ông thuê máy bay riêng đến viếng khu « đá thiêng ». Bà hoàng được dẫn ra đó để nằm nơi là bà hoàng mà vua tin tưởng ở lòng son sắt. Ông nhà giàu bèn kể điển tích xưa cho cô vợ măng non nghe. Ông nói rằng sau khi sinh hạ, bà hoàng mới được vua phong làm hoàng hậu chính cung.
« Nếu em tuyệt đối chung thủy với anh, đừng đứng núi này trông núi nọ, anh sẽ tặng em hết, cả của nổi lẫn của chìm khổng lồ của anh. »
Ông chồng già là người cổ kính, tôn trọng truyền thống cũ nên đã có nhã ý mời mấy người bạn mới quen đến khu « đá thiêng », làm nhân chứng. Văn Bình đi theo họ với tấm lòng trong sáng như đĩa trăng rằm Trung thu. Chàng không hề có mảy may tư tưởng lăng nhăng đối với cô vợ trẻ, mặc dầu nàng thuộc loại mắt ướt, môi cong, ngực nhọn, bụng lép, mông tròn, và (trời đất quỉ thần ơi)… chân dài.
Hậu quả của chuyến tháp tùng nghiêm trang ấy ra sao, một cậu bé ngây thơ cũng dư sức đoán biết. Điệp viên hào hoa Z.28 được lọt vào mắt xanh của nàng, và nàng tỏ tình với chàng. Chàng không dám vì lẽ ông chồng già có hàng đống vệ sĩ, thằng nào cũng to như cái tủ gương, khuôn mặt tối ngày hầm hầm. Không phải chàng sợ cái của nợ này, khi chàng đã yêu thật sự thì hàng chục vô địch quyền Anh thế giới chập lại làm một, chàng cũng coi như nơ-pa. Chẳng qua vì ông Hoàng bắt chàng phải về Sàigòn gấp để nhận công tác mới.
Hỡi ôi … đàn bà muốn là Trời muốn. Chàng quyết đóng chặt cửa phòng, uống hết chai huýt ky để quên đi núi lửa kề bên. Vì sáng hôm sau chàng phải ra sân bay. Nhưng hỏa diệm sơn tình ái lại nghĩ khác. Nàng đã cho ông chồng già uống ly cà-phê pha toàn thuốc ngủ, thứ thuốc ngủ có thể quật ngã chú voi trong vòng mấy phút, rồi nàng phớt như…ăng-lê, gõ cửa phòng chàng. Lẽ nào chàng không mở…phải không quý bạn. Chàng đang trằn trọc, chàng đã cẩn thận pha thuốc ngủ vào rượu huýt ky, vậy mà núi lửa ái tình quá nóng làm chàng tỉnh ngủ.
Thành thử ra đêm ấy chàng ngẫu nhiên được yên trí. Chàng điện cho ông Hoàng báo tin bị đau, xin phép được về chậm, và đêm sau, những đêm sau nữa, ông chồng già lại khiệng thuốc ngủ, nàng lại sang phòng chàng, và chàng lại …
Rồi nàng từ giã đảo. Nàng không hỏi chàng là ai, và chàng cũng không tìm hiểu đời tư của nàng. Thời gian trôi qua, chàng không hề được gặp lại nàng nữa.
Trực thăng lượn trên những phiến đá chứa chan kỷ niệm khiến tâm hồn Văn Bình rạo rực. Qua hết khu đồi núi này đến vùng dân cư sầm uất. Trước mắt chạy dài là thị trấn Trân châu cảng, căn cứ hải quân vĩ đại của Hoa Kỳ trấn giữ vùng biển Thái bình dương. Cảng này đã đi vào lịch sử mấy chục năm trước khi không quân Nhật bất thần tấn công. Xa xa, về bên trái lấp loáng ánh đèn: đó là Honolulu, thủ đô tiểu bang. Theo định nghĩa bản xứ, Honolulu là « bến lành ».
Văn Bình đinh ninh trực thăng tiến thẳng về phía cảng Trân châu, rồi đáp xuống bên kia là phi trường quốc tế Aloha. Hạ uy Di là thiên đàng của hoa có khác: từ khoảng cao ngó xuống cảng Trân châu, mường tượng như bó hoa tròn trịa, thân dưới bóp lại cho đoạn trên xòe ra cân đối và ngoạn mục. Thiết tưởng đàn bà Phù tang giỏi cắm hoa cũng chỉ có thể sắp xếp khả ái đến thế là cùng. Trực thăng phải hướng về phía ấy vì quân y viện ở ngay bên. Chỉ trong quân y viện mới có những dụng cụ điều trị cần thiết cho trường hợp của Aloha (12).
Nhưng kỳ quặc thay, hoa tiêu lại không bay nhích sang trái như Văn Bình dự liệu mà lại giảm tốc độ cao, rồi bay là là xuống thấp để sửa soạn hạ cánh trên một khoảnh đất trống, nằm kẹt giữa rừng mía cao hơn đầu người, gió thổi vù vù.
Văn Bình toan hỏi « tại sao các anh lại đáp xuống đây » song miệng chàng đã ngậm lại kịp thời. Gã y sĩ mặc áo bờ-lu trắng vươn vai đứng dậy, giọng hơi ngái ngủ:
-Chà, bay nhanh thật, mới đó đã đến nơi.
Naha nhìn ra ruộng mía rậm rạp, vẻ mặt ưu tư. Dường như hắn tìm mọi cách né tránh luồng nhỡn tuyến của chàng. Tiếng cánh quạt xé không khí trùm lấp hẳn tiếng nói của Aloha:
-Anh Naha ơi?
Không biết Naha có nghe được tiếng kêu của nàng hay không. Văn Bình đoán là hắn nghe rõ, song giả vờ điếc. Hắn xách đồ đoàn, loay hoay cái va-li nặng chĩu.
Chàng nắm vai hắn:
-Cô ấy gọi kìa.
Hắn đành quay lại. Nàng hỏi:
-Phi trường rồi hả?
Hắn lắc đầu:
-Không phải. Đậu ở đây tiện hơn.
-Đây là đâu?
-Gần cảng.
Gã y sĩ chen vào, giọng lè nhè:
-Sân đậu trực thăng bị hỏng, đang sửa chữa. Đậu ở đây tiện hơn vì nó không xa bệnh viện bao nhiêu. Có xe của hãng chờ sẵn. Nào, mời cô nằm yên.
Hắn nhìn Văn Bình, hất hàm:
-Ông khiêng một đầu.
Động cơ trực thăng đã tắt hẳn. Khác với lần bốc lên ở bãi cát Na-Pali, hoa tiêu không bật đèn, gã y sĩ cũng quên yêu cầu bật đèn. Bên trong trực thăng chỉ sáng lờ mờ. Vầng trăng bị khuất sau đỉnh núi Ka-ala cao hơn một ngàn mét nên toàn ruộng mía bị chìm trong cảnh tranh tối trang sáng huyền bí. Bãi đậu trực thăng chỉ lớn bằng cái hồ bơi, tầm mắt của Văn Bình bị rừng mía chặn lại. Hoa tiêu thạo đường và cứng tay lái mới có thể hạ xuống êm ái và an toàn như hồi nãy. Hắn được chàng khen ngợi nhưng hắn lại ngồi yên, không quay lại và điềm nhiên đốt thuốc lá. Gớm, xì-gà của hắn thơm muốn rệu nước miếng. Văn Bình toan nhấc càng băng-ca lên thì tên hoa tiêu bỗng cất tiếng:
-Thong thả, bồ ơi!
Phi công của hãng chuyên chở thương mãi mà gọi khách hàng xộp bằng tiếng bồ thân mật đến chớt nhả, chi tiết này không vượt qua trí suy xét bén nhậy của Văn Bình. Hắn chỉ dám kêu như vậy trong trường hợp gã y sĩ là bạn thiết. Nhưng bề nào chàng cũng là người lạ, Naha cũng là người lạ.
Trừ phi…
Gã y sĩ mặc áo choàng trắng buông tay, giọng dấm dẳn:
-Sao lại thong thả?
Hoa tiêu chỉ Naha:
-Nhờ bồ một tí. Trên nguyên tắc, một thằng nhóc đậu xe chờ bọn mình ở đây. Không khéo nó bị hỏng xe cũng nên. Nó lái xe ẩu có môn bài, luôn luôn quên đổ xăng, chứ đừng nói là châm nhớt bơm mỡ thường xuyên và kiểm soát nước bình điện nữa. Cu cậu bị xẹp lốp không biết chừng…Phiền bồ nhảy xuống, lê gót ngọc lại góc sân đậu, réo lên mấy tiếng. Tên thằng nhóc là Lômi. Lômi, nhớ chưa? Chớ lộn Lômi là tên cúng cơm của nó với món cá lômi đấy nhé.
Naha ừ hữ rồi thót ra ngoài. Gã y sĩ cười rưng rức. Văn Bình thấy gã hoa tiêu liếm mép. Hăn liếm mép có lẽ mùi vị tưởng tượng của đĩa lômi-lômi. Lômi-lômi là một trong các món ruột trên đảo. Nó là cá thu. Loại cá thu ở đây không giống ở nơi khác, thịt ngon vô kể, ăn một là phải đòi ăn hai. Tuy nhiên, dân đảo lại khoái cá thu gỏi ướp lạnh, trộn với cà tô mát sống và hành tây sống. Cái món trời đánh này được đặt tên thi vị là lômi-lômi. Đối với Văn Bình thì gỏi cá thu không quá ngon nhưng cũng không đến nỗi quá dở. Đối với nhiều người từ xa đến thì lômi-lômi làm nôn ọe. Một đấng công chức bự của bộ Ngoại giao nước sản xuất phở tái, mắm nêm giá sống và nước mắm có lần ghé đảo đớp món lômi-lômi và đã chửi thề « hừ, lômi-lômi lộn mửa thì có! ». Kể từ bữa ăn cá thu đáng nhớ ấy, món lômi-lômi bất hủ được Văn Bình gọi trệch theo kiểu Việt Nam là món …lộn mửa.
Gã hoa tiêu nhắc đến món gỏi cá thu, lẽ ra chàng phải cất tiếng cười như bạn hắn, dầu là cười với ý nghĩ khác. Chàng vốn có óc hoạt kê thâm thúy mà vẫn không sao cười nổi. Vì câu nói của gã hoa tiêu đã thổi tan những nỗi rụt rè còn giăng mắc trong trí chàng.
Không thể nào lầm được, gã hoa tiêu là một phần tử cặn bã trong xã hội. Nghề lái phi cơ không thể là nghề của bọn đầu trộm đuôi cướp như hắn. Phải có một căn bản kiến thức tối thiểu trước khi được tuyển mộ và tham dự khóa huấn kuyện. Tốt nghiệp hoa tiêu quân sự thường dễ hơn tốt nghiệp hoa tiêu thương mãi. Lái tàu bay nhà binh đâu có cần cất cánh nhẹ nhàng, và hạ cánh nhẹ nhàng. Chỉ còn nguyên để trở về với bà xã là đủ. Lái phi cơ chở hành khách còn khó hơn cả làm dâu dưới quyền bà mẹ chồng cay nghiệt nữa kia. Nếu lái ầm ầm loạn xà ngầu làm quý ông, quý bà đau xương sống, đau mông đít, mửa mật xanh mật vàng thì chẳng mấy chốc công ty máy bay sẽ đóng cửa đánh rụp. Lái giỏi, lái êm cũng còn thiếu, ngôn ngữ phải hết sức mềm mỏng, hết sức lễ độ nữa. Đời nào hãng máy bay dùng những hoa tiêu ăn nói bừa bãi, xấc xược, với những từ ngữ chói tai như thằng nhóc. Bọn mình, lái xe ẩu có môn bài, cu cậu lê gót ngọc réo lên mấy tiếng, tên cúng cơm! Đó là hắn mới phát biểu trong vòng nửa phút. Nếu hắn mở miệng 10, 15 phút thì không hiểu vành tai chàng còn phải điêu đứng đến đâu nữa…
Trong trực thăng còn lại hoa tiêu và gã y sĩ. Phút này chàng mới quan sát được rõ ràng diện mạo của hoa tiêu. Hắn trẻ hơn gã y sĩ. Trạc 30, 32 gì đó. Hắn bề thế hơn, vai tròn và dầy, bàn tay to bằng trái phật thủ. Miệng hắn nhỏ xíu, tương phản với cái mũi phèn phẹt, và cặp mắt heo luộc. Trông hắn, người dễ dãi nhất cũng mất ngay cảm tình. Thú thật, khi ấy Văn Bình muốn nhổ nước bọt giữa mặt hắn. Nhổ một bãi thật lớn mới hả được giận.
Gã hoa tiêu to con bao nhiêu thì bạn hắn lại èo uột bấy nhiêu. Gã y sĩ gầy khô như thể thân hình chỉ có xương mà không có thịt. Hắn mảnh khà mảnh khảnh tưởng chừng búng nhẹ là quay cu lơ, nhưng Văn Bình lại không khinh thường hắn. Là con nhà võ giàu kinh nghiệm chiến trận, chàng ước định gã y sĩ mặc áo bờ-lu trắng đáng ngại hơn gã hoa tiêu. Cái núi thịt của gã hoa tiêu oai vệ thật đấy, song chỉ dọa dẫm được mấy anh mới chập chững vào nghề đấm đá. Tuy gầy nhom, gã y sĩ có thể quật ngã những đô vật nặng trên trăm kí như chơi. Ha ha… hắn chỉ là thày thuốc láo lếu.
Ngay sau khi giáp mặt hắn, Văn Bình phăng ra chân tướng y sĩ … lèo của hắn. Hắn làm ra vẻ nghiêm trang, khốn nỗi tài đóng kịch của hắn còn quá tồi. Cặp kính cận thị mỏng lét, nghĩa là hắn không cận thị một ly ông cụ nào. Hắn đeo kính không độ số để tạo bộ mã thày thuốc. Tuy nhiên, chi tiết làm hắn lộ tẩy dễ dàng là cách xử dụng ống nghe. Thay vì nghe tim phổi và các động mạch gần tim, hắn lại nghe ở hoành cách mô, cử chỉ của hắn quá đôi vụng về.
Hắn đang đứng gần chàng. Chàng bước xéo sang trái, gã y sĩ giả mạo lọt vào tầm tay của chàng. Chàng nâng cùi trỏ, quất thẳng tay vào mặt hắn. Chàng vung đòn lẹ làng song đối phương vẫn nhìn thấy. Chàng đoán không sai, hắn là địch thủ khó gậm!
Hắn né nhanh như máy, đón cùi trỏ của Văn Bình đập trúng má hắn. Nếu hắn chậm trong một ly đồng hồ thì mặt hắn đã vỡ toang. Hoặc ít ra thì mũi hắn đã bị xẹp lép, và răng hắn đã rớt lả tả như sung chín rụng.
Chàng bồi thêm đón đầu gối. Hắn chỉ tránh được trên mặt chứ không đủ tài hoa để hóa giải đòn hạ bộ của đệ nhất võ sĩ Văn Bình. Được cái là hắn có làn da bụng như lót thép nên hắn chỉ đau điếng. Hắn lộn nhào vào vách trực thăng. Hắn loạng choạng. Và không ngã…
Trước khi đánh hắn, Văn Bình đã tính toán chu đáo. Chàng biết hắn có thể đứng vững sau những miếng võ phủ đầu. Chàng chỉ cần loại tạm hắn ra khỏi vòng chiến. Trong một phút. Chỉ một phút cũng đủ.
Không bỏ lỡ cơ hội, Văn Bình đối diện gã hoa tiêu phì nộn, gương mặt phũ phàng, và bộ điệu lừng khừng.
Hắn kêu lên:
-Ô kìa, làm trò gì thế?
Phản ứng đột ngột của Văn Bình đã khiến hắn sửng sốt. Hắn không dè chàng chơi xấu trước. Hắn há miệng, mới thốt được một câu ngắn thì trái thôi sơn của chàng đã biến cái mũi cà chua của hắn thành miếng bánh xăng-uých giẹp lép. Sức chàng được tận dụng nên mặt hắn bị nát bấy, máu chảy chan hòa. Gã hoa tiêu nặng kí như vậy, kẻ yếu bóng vía có thể sợ xanh mặt, thế mà một quả đấm vội của Văn Bình đã đủ gây thương tích trầm trọng.
Hắn rú ằng ặc như con chó bị bóp cổ rồi khuỵu xuống. Văn Bình tiễn biệt hắn bằng cú đá móc sấm sét. Hắn đang chới với, cánh tay quờ quạng một cách tuyệt vọng trong khoảng không, muốn níu lấy bất cứ vật nào trong trực thăng để khỏi ngã thì mũi giày của Văn Bình đã tông trúng xương sườn.
Rụp một tiếng. Giẫy sườn non bên phải của gã hoa tiêu mập tròn đã đi đời nhà ma. Giá thử Trời còn cho hắn sống thì hắn phải mặc cọt-xê sắt thay thế các xương ngực bị đánh dập. Và cho đến ngày hai năm mươi hắn chỉ có thể sống trên xe lăn phế nhân có người đẩy.
Nhưng tiếng « rụp » chứng tỏ mũi giày da của Văn Bình đã phá toang luôn lá phổi và làm đứt động mạch tim. Thường ngày, chàng dận giày tọt-pê-đô mũi vuông, kiểu giày thông dụng của giới bay bướm từ đông sang tây. Chẳng hiểu sao khi ấy chàng lại mang loại mũi nhọn. Sản phẩm của Ý đại lợi. Mũi nhọn đôi giày có tác động như mũi dùi kim khí nướng đỏ.
Thành thử ra gã hoa tiêu bị đánh chết ngay, không kịp trối.
Như chàng trù liệu, chàng đã thanh toán hắn trong thời gian nửa phút đồng hồ. Loại trừ xong gã hoa tiêu, chàng quay lại gã y sĩ giả hiệu.
Địch đã ăn đòn trời giáng nơi bụng. Địch chưa té rụp song đã xửng vửng. Văn Bình hy vọng hắn đang choáng váng và chàng có thể khuất phục hắn dễ như lấy đồ trong túi.
Chàng đã tính lầm.
Gã y sĩ giả hiệu giỏi chịu đòn hơn chàng nghĩ một bậc. Nhiều võ sĩ cừ khôi đã bị bất tỉnh khi bị chàng lên gối. Hắn thổ ra một búng huyết mà vẫn trơ trơ mới lạ. Không những thế hắn còn đủ sáng suốt và sinh lực để phản công hữu hiệu nữa là khác.
Hắn dựa lưng vào khung cửa trực thăng, ánh trăng chênh chếch từ rừng mía chiếu vào làm Văn Bình thấy rõ nòng súng lấp lánh và ngón tay đè sẵn lên cò.
Văn Bình không dám bước lên vì hắn đã dõng dạc ra lệnh:
-Đứng yên!
Rõ phiền … Biết hắn có súng hồi nãy, chàng làm thịt quách thì đã ngăn trừ được hậu hoạn. Chàng đã tính toán mọi khía cạnh. Nhưng khía cạnh đối với kẻ địch võ trang chàng lại quên bẵng. Thật ra chàng nhớ. Nhớ mà không quan tâm vì bản tính khinh địch tai hại từng làm điệp viên Văn Bình thất điên bát đảo trong bao nhiêu năm hoạt động.
Khinh địch vì chàng lý luận rằng bên trong trực thăng chật chội, địch chưa kịp rút súng thì chàng đã đoạt lấy. Hoặc giả địch bị chàng quật ngã trước khi có cơ hội cho chàng ăn kẹo đồng.
Nơi chàng đứng bất động đến cửa trực thăng chẵn chòi 2 mét. Khoảng cách này thường ít thuận lợi đối với người dùng súng. Trừ phi là người dùng súng có nghệ thuật và kinh nghiệm. Bằng lối thủ thế kín đáo và an toàn, gã y sĩ giả hiệu đã cho Văn Bình thấy sự thật phũ phàng: ấy là viên đạn 9 li ác ôn sẽ cắm sâu vào da thịt chàng nếu chàng tìm cách đảo ngược thế cờ.
Khẩu súng lục của hắn là kiểu 380 tự động do công ty Bê-rét-ta chế tạo. Con trai Ý thích làm le với gái, bởi vậy súng Ý thường kêu to hơn súng các quốc gia khác. Nòng súng không dài, toàn khẩu súng trông rất gọn, tưởng như có thể bỏ lọt túi áo vét. Hình dáng cũng nhẹ tâng. Sự thật khác hẳn: nó chẳng nhẹ chút nào, bằng chứng là trong thời chiến nó được làm khí giới cho quân đội Ý: nó xơi đạn 9 li, bảy viên nhét đầy một bi, nòng bắn ngon lành, ít khi bị kẹt. Nó còn có một đặc điểm đáng đồng tiền bát gạo: dân bắn lơ tơ mơ sẽ bị nó giật ngược lại, đạn bay lên trời, miệng súng tọt xuống đất, gân cốt xụm luôn. Nhưng dưới sự điều khiển điệu nghệ, nó trở thành một võ khí đắc lực, nổ phát nào trúng phát nấy, và viên đạn xoắn đi chính xác và lợi hại.
Màu xanh của nòng thép hắt ra những chất sáng rờn rợn. Biết là gặp đối thủ chịu chơi, Văn Bình đành tuân lệnh.
Hắn tiếp, giọng đều đều:
-Anh gớm thật. Đánh một đòn mà chết được bạn tôi. Nếu chúng ta không có công việc gấp đưa cô gái này vào bệnh viện thì tôi sẵn sàng hầu tiếp anh. Nhưng sớm muộn chúng ta cũng còn dịp. Nào, yêu cầu anh xây mặt vào vách trực thăng.
Văn Bình hỏi:
-Anh nói là cần chở gấp Aloha vào bệnh viện, tại sao lại đậu trực thăng xuống ruộng mía ở xa thành phố?
-Gần ruộng mía có nhà thương.
-Theo chỗ tôi biết, chung quanh đồn điền này chẳng có nhà thương nào cả. Đúng ra chỉ có một bệnh xá và phòng phát thuốc nhỏ xíu. Vả lại, dầu có nhà thương đàng hoàng thì cũng không điều trị được. Phải đến quân y viện Tripper’s mới có đủ máy móc cần thiết.
-Hiểu rồi, anh khỏi phải dạy.
-Chẳng qua anh muốn chơi trỏ phỉnh gạt. Phỉnh gạt tôi thì được, chứ phỉnh gạt phụ nữ, phỉnh gạt người bệnh đang bị Tử thần đe dọa, cái trò ấy thật vô nhân đạo. Tôi hỏi thật anh, anh bắt cóc Aloha để làm gì? Tại sao các anh lại bố trí sát hại nàng?
-Im đi, tôi không thích tranh luận với anh.
Giọng Aloha cất lên đột ngột:
-Về phần anh, anh nên ngậm miệng trước thì hơn. Tôi đã biết chân tướng các anh. Hừ… vải thưa đừng hòng che mắt thánh. Các anh là nhân viên Phòng 3… phải Phòng 3 Joho Kyoku.
-Im đi …im đi…
Aloha không muốn im cũng phải im vì nền trực thăng bỗng rung chuyển dữ dội. Nàng bị hất ra khỏi băng-ca, và văng mạnh vào chân ghế.
Một biến cố ghê hồn đang xảy ra…
Chú thích:
(1) bác sĩ Rumphius.
(2) tên nạn nhân là Pomo Dassa Poapie. Tân Đảo là Nouvelle Calédonie.
(3) để một sống bạn đọc ưa chuyên môn có thể theo dõi, xin kể tên 6 giống sò độc như sau: Rollus geographus linné, Tulipara tulipa, Darioconus textile, Darioconus omaria, Regiconus aulicus và Dendroconus striatus.
(4) nó giống hệt cái lược đồi mồi và rất đẹp.
(5) kích thước của hồ chơi bóng nước tức Water-polo là 30x20 mét nghĩa là 600 mét vuông. Có nơi chơi trên diện tích 24x12,5 mét. Khuôn thành mỗi bên rộng 3 mét và cao 0,9 mét bên trên mặt nước. Quả bóng nặng từ 400 đến 500 gram làm bằng cao su.
(6) crawl. Lối bơi này xuất hiện năm 1893. Bộ lạc đặt ra môn cờ-rôn sinh sống trên đảo Rubiana, Thái bình dương.
(7) kiểu bơi brasse.
(8) mahalô, tiếng Hạ uy Di nghĩa là « cám ơn ».
(9) phòng nới-áp (ép) là chambre de décompression / decompression chamber, nạn nhân lặn sâu bị nạn được đưa vào phòng này để làm tan biến hơi nitrôgen trong máu.
(10) đó là núi lửa Pun-ka Pele.
(11) cái suối nước mặn này mang tên là Spouting Horn, còn tiệm ăn có món tôm hùm thần tiên này là Waiohai, ở bãi biển Poipu, Koloa.
(12) quân y viện này là Trippler’s General Hospital.