← Quay lại trang sách

Chương 7 ĐÁNH HOA CẢ CỤM

Giòng người và xe cộ vẫn đông đúc. Tài xế chưa kịp lái xe vào lề, Văn Bình đã phóng ra ngoài. Nếu chàng mở cửa xe về phía vỉa hè thì không sao, đằng này chàng bất chấp luật lệ giao thông. Một chiếc Ford đồ sộ rà rà chạy đến vội khựng lại. Ngồi sau vô-lăng là một cặp thanh niên nam nữ. Chàng mặc sơ mi ngắn lộ bắp thịt cuồn cuộn và hình con rồng xanh xâm mực. Nàng trưng diện đồ mỏng hở lung tung. Nàng lái xe không lấy gì làm giỏi. Trong khi lái, nàng lại đùa nghịch bằng miệng và bằng tay với chàng nên không thấy cửa xe Ca-đi-lắc mở chềnh ềnh giữa đường. Tuy thắng xe nàng thật ăn, tai nạn vẫn xảy ra. Và xe nàng tốp lại thì đoàn xe sau lưng cũng tốp lại. Cũng may không ai bị thương.

Gã đàn ông bắp thịt đô vật hầm hầm thót khỏi xe. Hắn gỡ đôi kính dâm to tổ bố ra khỏi mắt, bàn tay quay lên như thể muốn bóp Văn Bình nát ngướu. Còn cô gái lái xe thì cong môi dẩu mỏ phun ra một tràng từ ngữ thô tục.

Văn Bình không có thời giờ quan tâm đến cảnh kẹt xe và ngôn ngữ kém nhã nhặn. Chàng chỉ nghĩ tới Naha. Gã trung niên béo nung núc và lùn tịt vừa lọt vào nhỡn tuyến của chàng chắc chắn là Naha. Chàng thấy hắn, và dường hắn cũng thấy chàng. Hắn từ xe hơi đặt chân xuống đường. Thấy chàng, hắn ngẩn tò te rồi vùng chạy.

Văn Bình đến vỉa hè thì không thấy hắn đâu nữa. Hắn là núi thịt khổng lồ, không thể biến mất dễ dàng như con chuột lắt dưới cống. Nhưng trên thực tế, Naha đã biến mất.

Chàng đang nhìn quanh thì có tiếng súng nổ.

Chàng suýt ăn đạn.

Hung thủ núp sau cốp xe hơi. Xe hơi đậu thành giẫy dài, chiếc nào cũng đồ sộ như chiến xa nên địch bắn lén không khó mấy. Có lẽ hung thủ chờ sẵn. Hoặc ngồi xe hơi rượt theo.

Đoàng… Phát đạn nổ rất nhỏ, bị tiếng động đường phố che lấp song Văn Bình vẫn nghe rõ. Nhanh như máy điện tử, chàng nhoài người trên đất. Viên đạn thứ hai của hung thủ đã bay lạc đi đâu không biết. Hung thủ không dám bắn tiếp vì đại tá Holơ đã xông tới. Hung thủ trà trộn vào đám đông. Khi nhân viên cảnh sát huýt còi cô lập một khúc đường thì hắn đã vù thẳng một mạch.

Lồm cồm bò dậy, Văn Bình phải mượn mù soa một nữ du khách để lau tay. Thật ra chàng không hỏi mượn. Đàn ông mượn khăn tay đàn bà là điều cấm kị. Chẳng qua chàng lục túi, dáng điệu băn khoăn, má dính đầy bụi đất, và người đẹp tạt qua, động lòng thương mở ví lấy chiếc mù soa trắng nõn nà trao cho chàng, kèm theo nụ cười đẹp hơn hoa cẩm chướng nở trên sườn đồi mát rợi của đảo.

Khăn tay thơm mùi da thịt và nụ cười đưa đẩy của giai nhân làm Văn Bình quên bẵng hung thủ.

Đại tá Holơ xun xoe:

-Anh không bị thương chứ?

Dĩ nhiên là không. Vì nếu bị thương, chàng đã không liếc mắt tống tình nữ chủ nhân chiếc mù soa trắng.

Chàng muốn chần chừ một lát song Holơ đã kéo chàng lên xe.

Xe chạy được một quãng, hắn mới hỏi:

-Anh nhìn thấy đứa bắn lén?

Chàng gật đầu. Lẽ ra chàng kể lại là chàng thoáng gặp Naha, chàng thót xuống thì rơi vào ổ phục kích. Dầu muốn dầu không, gã béo lùn khỏe như trâu cui Naha đã có liên hệ với địch. Naha làm mồi nhử chàng xuống xe. Phen này tóm được hắn, chàng sẽ lóc từng miếng thịt trên người hắn.

Tài xế lái xe khỏi khu bãi biển, khu mua sắm sầm uất rồi chạy qua khu người Tàu. Thấy chiếc Ca-đi-lắc lăn bánh vào tòa nhà có vườn của một khu hơi vắng, cách trung tâm thành phố khoảng 15 cây số, chàng ngước đầu, bộc lộ sự suy tư của chàng bằng mắt.

Holơ nói:

-À, quên nói với anh. Chúng mình đến nhà ông Kulan, chánh sở đặc vụ FBI.

Văn Bình tưởng mình nghe lầm nên lặp lại:

-Kulan? Kulan nào?

-Tôi cũng không rõ. Tôi chưa hề quen hắn. Hắn phụ trách hồ sơ vụ Pit mất tích. Tôi liên lạc với giám đốc FBI và được giới thiệu với chánh sở đặc vụ Kulan. Nghe nói hắn là nhân viên điều tra chuyên nghiệp, lão luyện, từng lập nhiều thành tích. Bọn anh chị trộm cướp, buôn lậu sợ Kulan như cọp. Và dân gián điệp ngoại quốc cũng kiêng nể. Anh quen Kulan hả?

-Lai rai, nhưng không biết có phải Kulan này không.

Tài xế chạy vòng qua những luống hoa thược dược màu đỏ nhung, láng mượt. Sát cạnh là giẫy cây lớn xum xuê, hoa trắng muốt. Đó là hoa sứ, còn được gọi là hoa đại. Một trong những loài hoa đẹp mọc đầy đảo.

Văn Bình muốn bật cười một tiếng ngắn. Nếu quả chánh sở đặc vụ này là Kulan chàng quen thì thú biết bao. Chàng muốn bật cười vì cái tên của hắn. 5 năm trước, một anh chàng Hạ uy Di xách va-li hành trang đến Sàigòn tham dự khóa hội thảo về an ninh chìm. Đọc tên hắn, ai cũng cười. Cười vì chữ Kulan đồng âm với cù lần trong tiếng Việt.

Kulan cù lần thật sự. Đàn ông gì lúc nào cũng rụt rè như con gái cành vàng lá ngọc bị cha mẹ cấm cung. Hễ ai nói đùa một tiếng là mặt mũi hắn đỏ gay, còn đỏ gay hơn cả bệnh nhân áp huyết cao trong cơn say rượu. Suốt khóa hội thảo dài đúng một tuần lễ, hắn chỉ ngồi một cục trên ghế, không phát biểu, không phản đối cũng không tán thành. Các nữ nhân viên ban Biệt vụ tưởng hắn cù lần thật sự nên ve vuốt hắn, định dùng hắn làm trò cười. Nào ngờ… anh chàng Hạ uy Di kia lại chẳng cù lần tí nào. Về đường tình ái, hắn được liệt vào loại siêu. Đến khi một số nữ nhân viên ban Biệt vụ khám phá ra chân tướng thì đã muộn. Và kết quả là Kulan lưu lại nhiều kỷ niệm… da thịt hằn sâu không thể nào quên được. Thành tích của hắn là « đánh hoa cả cụm », phong tục Hạ uy Di gọi là punalua…

Khóa hội thảo bế mạc, các đại diện lần lượt về nước. Kulan cũng đi luôn, không quay lại Sàigòn nữa. Nhưng giai thoại về Kulan vẫn còn. Văn Bình vốn có thiện cảm với hắn. Hắn tốt bụng ra phết. Bản chất hắn thành thật. Hắn nghĩ sao nói thế. Chàng không gặp lại Kulan. Và công việc bề bộn thôi thúc làm chàng quên hắn.

Tình cờ đại tá Holơ nhắc lại. Văn Bình thầm nghĩ « hừ, chuyến ấy anh giả vờ cù lần để đánh hoa cả cụm, chuyến này anh biết tay tôi, tôi sẽ ăn miếng trả miếng, dầu sao tôi cũng có bổn phận trả thù dân tộc ».

Tài xế đậu xe dưới một cây hoa sứ lớn. Kulan chỉ là chánh sở đặc vụ trong công an FBI, nghĩa là chưa trèo tới ghế lãnh đạo số một, thế mà tư thất của hắn rộng rãi và trang trọng như dinh thự ông bự. Vườn cây xanh um, chỉ riêng màu xanh của diệp lục tố cũng đủ mang lại cảm giác mát rợi, thoải mái. Phương chi gió khơi lại thổi rào rào, cửa sổ mở về hướng đông, biển ở xa nửa cây số mà tưởng như rất gần vì ngôi nhà được xây trên khoảnh đất cao.

Kulan đang ngồi trước bàn giấy. Phòng làm việc riêng của hắn được gắn máy lạnh đàng hoàng.

Hắn khựng người khi thấy Văn Bình. Hắn reo lên như vừa dò tin ra-dô biết trúng số độc đắc cá cặp:

-Ôi chào, ngỡ ai… té ra đại tá Z.28… té ra là anh!

Văn Bình cũng cười:

-Tôi cũng vậy. Té ra ông xếp đặc vụ ở đây là anh?

Kulan xoa tay, dáng điệu hỉ hả:

-Mời anh ngồi xuống. Mình phải nhấm nháp một chút để mừng cuộc tái ngộ. Rượu huýt ky của tôi ngon lắm, chắc anh không chê. Đồ nhậu cũng ngon một cây.

Ngoảnh sang Holơ, hắn nói:

-Xin đại tá tha lỗi. Ông Văn Bình đây là bạn cố tri của tôi: đúng ra là đàn anh, và cũng là bậc thày. Mấy năm nay xa nhau, giờ được gặp lại, mừng quá. Mừng muốn chết. Ông đại tá ngồi luôn xuống đây, tôi xin rót rượu …

Văn Bình khoát tay:

-Thôi, anh … cù lần. Holơ cũng là an hem nhà, khách sáo ông ông tôi tôi làm gì. Gọi bằng anh cho nó tiện. Và cho nó trẻ trung…

Hai tiếng « trẻ trung » như tia lửa châm sáng lại dĩ vãng.

Kulan ưỡn ngực khoe khoang:

-Sau 5 năm, anh thấy tôi ra sao? Có trẻ trung hơn trước như tôi đã nói không?

Hồi ấy, một số hội thảo viên thắc mắc tại sao anh chàng cù lần không mấy bảnh trai mà vẫn đốn ngã được nhiều cô gái Sàigòn khó tính thì Kulan giải thích là do truyền thống dân tộc. Truyền thống punalua. Danh từ punalua có nghĩa là « ái tình bộ ba ». Dân đảo ngày xưa rất trọng truyền thống punalua theo đó đàn ông có quyền đánh hoa cả cụm sau khi lấy vợ. Họ có thể ti toe luôn với chị em gái của vợ, và nếu cần họ có thể thực thi chủ nghĩa đoàn kết xác thịt với chị em con chú bác đàng vợ nữa.

Mãi thời gian gần đây, các nước phương tây mới tiến mạnh về tình yêu: các bộ lạc Hạ uy Di chậm tiến thật đấy, song về môn tình yêu họ đã tiến xa hơn nhiều bằng chứng là con gái phải tự tìm hiểu đời từ thuở cặp kê, hoặc sớm hơn. Càng sớm càng tốt, từng trải sớm chừng nào, hên chừng nấy. Theo tập tục, con gái chưa lăn lộn tình trường thì thân thể lép kẹp và trong trường hợp này, con trai được phép giúp đỡ con gái thơ ngây, đưa vào rừng hoặc công khai ngoài ruộng, để dạy dỗ kinh nghiệm sống. Cũng theo tập tục, cha mẹ không gây áp lực với con cái về vấn đề chọn bạn trăm năm. Chúng được tự do mời về nhà ngủ chung. Gia đình có con trai hoặc con gái thường cất ngôi lều nhỏ ở phía sau nhà giành riêng cho sự tìm hiểu nam nữ. Giống như mua hàng, chúng được tự do xài thử một thời gian, và được tự do xài nhiều món khác nhau, không hạn chế và không bó buộc kết thúc bằng hôn nhân chính thức.

Truyền thống tự do ân ái đã giúp Kulan rèn luyện được kỹ thuật già dặn. Hắn lại đèo bòng một lô vợ. Nhà vợ hắn có 4 chị em khá đẹp, khá khỏe, hắn không ngần ngại đánh cả cụm. Sau đó hắn còn bành trướng giang sơn sang đất đai bên ngoại. Trên giấy tờ, hắn chỉ có một bà xã. Trên thực tế, số vợ của hắn tương đương với số ngón trên hai bàn tay.

Lẽ ra Kulan phải đau ốm, èo uột, đằng này hắn cứ mập ra, gân cốt cứ cứng thêm, công việc cứ gia tăng sáng suốt và hữu hiệu thêm ra. Khi biết rõ đời tư của hắn, các hội thảo viên đều đoán chỉ vài ba năm nữa là hắn đi đoong. Hắn bèn níu áo Văn Bình phân bua:

-Anh Z.28 ơi, anh cũng có nhiều dây nhợ lòng thòng như tôi, xin anh cho biết như vậy làm yếu đi hay thêm sức mạnh?

Văn Bình không trả lời. Nói cho đúng, chàng không thể và không dám trả lời mặc dầu các nhà khoa học hữu danh ngày nay đều nhìn nhận chính thức là đàn ông như máy xe hơi. Xe nằm ụ lâu ngày không cho chạy thì bộ phận rỉ sét, xe được lưu thông thường xuyên thì động cơ, giàn đồng, đồ điện được tốt miễn hồ đừng quên châm dầu đổ nhớt đổ xăng, và săn sóc đúng phương pháp. Chàng không dám bày tỏ ý kiến vì nữ bí thư Nguyên Hương cũng như người-vợ-không-bao-giờ-cưới của chàng là Quỳnh Loan đang đứng chềnh ềnh tại đó. Nếu chàng đồng ý với Kulan là ái ân làm « sức mạnh » tăng trưởng thì họ sẽ ăn tươi nuốt sống chàng là cái chắc.

Khi ấy, Văn Bình chỉ đáp lại bằng nụ cười vui vẻ. Giờ đây, trước câu hỏi của Kulan, chàng cũng cười không đáp.

Tỏ vẻ nóng ruột, đại tá Holơ không đợi hai người cụng ly, khai mạc tuần rượu huýt ky, hỏi dồn Kulan:

-Anh có thêm tin tức về đại tá Pit chưa?

Kulan đặt cái ly cạn rượu xuống bàn:

-Chưa. Nhưng tôi đã truy cứu được đầy đủ hồ sơ những người có mặt trên trực thăng.

Văn Bình hỏi:

-Hồ sơ lý lịch của Aloha đâu, anh đưa tôi coi.

Kulan ngơ ngác:

-Aloha nào?

Không hỏi thêm, Văn Bình kéo đống hồ sơ chất nghễu nghện trước mặt viên chánh sở đặc vụ FBI về phía mình. Hồ sơ bìa vàng, đựng đầy giấy tờ, hình ảnh, bên ngoài ghi chữ lớn mực đỏ. Những tờ đầu tiên tường thuật vụ biệt tích của đại tá Pit. Văn Bình không cần đọc hết, chàng chỉ chú ý đến đoạn áp chót. Đại để như sau:

« Điện thoại được gọi tới ban đêm, nên đại tá Pit đang ở tại nhà. Như thường lệ, mỗi khi đi đâu ông ta đều báo tin cho vợ biết. Bà Pit hỏi tại sao lại đáp trực thăng giữa đêm khuya thì ông nói bạn cố tri ông là đại tá Văn Bình Z.28 của Sở Mật Vụ Nam Việt hẹn gặp trên bãi biển. Bà Pit trầm ngâm giây lát rồi khuyên ông không nên đi, hoặc nên kêu cận vệ võ trang tháp tùng vì biết đâu địch phỉnh gạt, ông sa vào ổ phục kích thì nguy. Đại tá Pit cười xòa, đáp là điều ấy ông không lo, bà cũng không nên thắc mắc, bà nên trèo lên giường, tiếp tục ngủ đến sáng. Khi ông trở về, ông sẽ rủ bà vào rừng bắn chim giải trí. Ông nói có 2 lý do khiến ông chắc người gọi điện thoại là cộng sự viên thân cận của bạn cố tri Z.28. Thứ nhất, số điện thoại riêng của ông, không người bạn ngoại quốc nào biết trừ ông Z.28. Thứ hai, giữa Văn Bình và ông có một số mật ngữ để liên lạc với nhau. Chỉ có 2 người biết. Và chỉ nói với người thứ ba trong trường hợp bất khả kháng. Trong điện thoại, cộng sự viên của ông Z.28 đã nói mật ngữ này »…

Tiếp theo là tờ trình của đội tuần cảnh cấp cứu FBI về vụ trực thăng riêng của đại tá Pit được tìm thấy và vụ một trực thăng khác bị đốt cháy gần Trân châu cảng.

Văn Bình lẩm nhẩm đọc:

« …hai xác người trên trực thăng đã bị cháy thành than nên công việc nhận diện và truy tầm nạn nhân rất khó khăn. Hiện giờ ta chỉ có thể biết họ là đàn ông. Các chuyên viên phòng thí nghiệm hy vọng là trong vòng 24 tiếng đồng hồ nữa có thể đưa ra thêm một số chi tiết khác. Tuy nhiên, các chuyên viên đều đồng ý là những chi tiết này, nếu có, cũng chẳng giúp ích được bao nhiêu cho cuộc điều tra vì các nạn nhân không mang theo giấy tờ hoặc vật dụng tùy thân.

Vì vậy, cuộc điều tra tập trung vào tông tích chiếc trực thăng. Trực thăng này của một hãng du lịch tên là CPH (1) Trung bộ Thái bình dương cho thuê. Người đứng tên thuê là Naha (lý lịch đính kèm). Naha quen nhân viên cao cấp trong hãng, y lại có bằng hoa tiêu trực thăng nên y được quyền tự lái, hoa tiêu của hãng khỏi đi theo ».

Văn Bình gạt đống hình màu sang bên. Đây là hình chụp trực thăng chở đại tá Pit và trực thăng bị cháy. Xêm xêm gần 100 tấm lớn nhỏ đủ cỡ, đủ kiểu. Chụp thẳng, chụp nghiêng, chụp từ dưới lên, chụp từ trên xuống. Chụp xa, chụp gần, chụp bằng nhiều ống kính khác nhau. Phải là nhiếp ảnh viên lành nghề, với những dụng cụ đắt tiền mới sản xuất nổi an-bom ảnh màu rực rỡ này.

Thấy Văn Bình lục lọi, làm xáo trộn lung tung, chánh sở đặc vụ Kulan bèn hỏi:

-Anh cần gì?

Văn Bình không ngẩng đầu lên:

-Lý lịch của Aloha.

-Aloha?

-Phải, nàng là em họ hắn.

-À, tưởng ai, nếu thế thì nàng không phải là Aloha. Cô này có cái tên dài ngoằng là …là… tôi học mãi mà không nhớ… Phiền anh chờ một lát để tôi đọc lại…

Té ra gã cù lần sinh trưởng trên đảo, quen thuộc mọi người, mọi vật trên đảo mà cũng điên đầu trước cái tên dài thiên thu bất tận của người đẹp da ngăm ngăm, chân dài thòng.

Kulan mở hồ sơ rồi đọc cho chàng nghe một chuỗi a ê u o e …

Chàng ngắt:

-Hiểu rồi, ông nội. Khi gặp tôi, nàng cũng ấn vào lỗ tai tôi cái tên tràng giang đại hải học hoài không thuộc, nên tôi đặt tạm tên nàng là Aloha.

-Anh quen nàng?

-Hơi quen một bậc.

-Bạn?

-Anh thừa hiểu giữa trai gái, danh từ « bạn » chẳng có ý nghĩa gì hết.

-Nghĩa là …

-Đừng giả vờ ngây ngô nữa. Tôi đã làm nhiều chuyện với nàng. Ngay sau khi gặp nhau ở đây. Rồi hai đứa bay lên Kau-ai.

-Chết rồi, chết tôi rồi…

-Có gì mà anh kêu chết. Được ôm ấp cô gái đẹp như tiên và thơm như hoa phong lan, hoa sứ, hoa dạ hương, hoa xương rồng, hoa dâm bụt, hoa phong tín tử, hoa uất kim hương (2) của toàn đảo hợp lại, thì theo ý anh, nên sống hay nên chết…

Kulan vẫn suýt soa:

-Dĩ nhiên là sống. Nhưng anh ơi, Aloha lại khác … Tôi đồng ý là nàng rất đẹp, và không riêng tôi, nhiều người khác cũng đồng ý như vậy…

-Nói cách khác, Aloha không mấy xa lạ đối với đàn ông trên đảo?

-Vì nàng từng là hoa hậu sắc đẹp. Nàng học cao, tính tình dễ thương, con nhà giòng giõi, cộng thêm nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn, nàng muốn hàng triệu đô la cũng có, cần gì phải làm tiếp viên của hãng du lịch Cẩm Chướng. Sở dĩ tôi than chết khi thấy anh tằng tịu với nàng, vì nàng rất xúi quẩy, ai xớ rớ tới nàng cũng bị thân bại danh liệt.

-Nàng đã có chồng?

-Hòn đảo bé tí tẹo này làm gì có siêu nhân để cầm cự nổi với nàng.

-Nàng giỏi võ?

-Tôi van ông, ông anh còn ỡm ờ nữa ư? Kể về bạn sơ, bạn thân nàng có cả trăm, tôi không dám nói ngoa. Đơn xin cưới nàng có thể chất đầy ngăn kéo. Nhưng cậu nào cũng bỏ chạy có cờ. Nghe nói từ thuở nàng lớn lên, biết mùi đời đến giờ, có chừng chục ông thanh niên và ông già ngũ, lục tuần mang lụy vì nàng. Ông thì mắc bệnh áp huyết cao phải nằm liệt trong bệnh viện, ông thì vào nhà thương điên, ông thì ô hô, mạch máu căng quá, nó đứt cái phựt, lăn ra chết. Tôi là tay cự phách mà không dám ti toe, huống hồ là những kẻ tầm thường…

Văn Bình cười tủm tỉm:

-Tưởng anh là xếp sòng punalua chứ?

Mặt Kulan vẫn nghiêm trang:

-Nàng hách hơn tôi nhiều. Dân đảo từ thượng lưu xuống tới bạch đinh đều thờ chủ nghĩa ái ân phóng khoáng. Thời xưa, chúng tôi phóng khoáng hơn hiện nay. Tuy nhiên, phong tục này vẫn tồn tại ở một vài nơi. Thời xưa, giới quý tộc có trò chơi ái tình độc đáo và lý thú hơn nữa, gọi là kilu. Trò kilu hơi giống trò ném « bun-lơ » (3) của Âu châu, chỉ khác một điều là người Âu châu chơi tranh giải bằng tiền thì dân đảo ở đây chơi để tranh phần thưởng xác thịt. Chơi kilu gồm 2 phía nam nữ ngồi đối diện nhau trong gian phòng lớn. Bên nam được phát banh, tức là những trái dừa tròn và khô, còn bên nữ thì mỗi người trước mặt có cái cọc nhỏ bằng gỗ. Bên nam lần lượt quăng banh, trái dừa làm đổ cây cọc của người đẹp nào thì chủ cây cọc phải chung chăn chung gối với anh hùng chiến thắng.

Chơi kilu dễ hoá khó, vì gái đẹp luôn luôn hiếm. Muốn chiếm được một người đẹp thì các thanh niên phải tập luyện cánh tay thật dẻo, cặp mắt thật sáng. Aloha được thiên hạ biết tiếng do trò chơi kilu. Mọi người cãi lộn, đấm đá nhau bươu đầu sứt trán vì nàng. Hồi nàng sống ở Kau-ai, trai tráng trong xã đua nhau thức khuya dậy sớm để luyện ném dừa. Anh biết không, mỗi thí sinh chỉ được phép quăng trái dừa một lần duy nhất trong cuộc họp. Phụ nữ ngồi dựa vách phòng đâu có ít. Họ gồm đủ mặt, con gái hơ hớ đã đành, ngay cả bà sồn sồn, sắp có tóc muối tiêu cũng phơi mặt ra để tìm cảm giác mạnh. Ấy là tôi chưa nói đến nhiều cô nàng xấu như ma lem, khi ngồi xuống là thầm vái thấn thánh run rủi cách nào cho trái dừa rớt trúng cây cọc.

Aloha khỏi cần thầm vái là đêm nào trái dừa khô cũng xô đổ cây cọc của nàng. Tuy nhiên, những cậu được diễm phúc hưởng lạc với giai nhân đột ngột bị mất sức, ốm o xo bại. Một đồn mười, người ta kháo với nhau rằng nàng xúi quẩy. Chẳng hiểu sao, tiếng đồn bất lợi này lại khiến nàng được thiên hạ theo đuổi nhiều hơn. Rồi cũng chẳng hiểu sao, nàng đâm ra chán ngán. Nàng không giao du bừa bãi nữa. Nàng vù thẳng xuống Honolulu làm nghề hướng dẫn viên du lịch …

-Nghe nói nàng vừa lấy chồng, và chồng nàng chiếm giải quán quân về ghen ngược?

-Điều này hơi lạ. Từ nhiều tháng nay, nàng không gặp gỡ đàn ông chứ đừng nói sống chung với đàn ông nữa. Lẽ nào nàng lấy chồng mà tôi không hay.

Văn Bình rút trong túi ra bức thư Aloha vừa gởi tới khách sạn Hiu-tơn cho chàng. Gã chánh sở đặc vụ chộp lấy, trải rộng và cúi xuống đọc ngấu nghiến. Hắn quả có tài đọc nhanh như máy điện tử. Văn Bình mới đốt cháy được điếu Salem chưa kịp hút thì hắn đã đọc xong.

Hắn ngó chàng, đầu lắc lia lịa:

-Tôi không tin bức thư này của nàng.

Văn Bình đáp gọn:

-Dĩ nhiên.

Chàng kể lại cuộc gặp gỡ tình cờ trên bến tàu, cuộc tắm biển và những giây phút đồng hồ nghẹt thở tại bãi biển Na-Pali với Aloha. Kulan chăm chú nghe, chốc chốc lại lấy mấy ngón tay vuốt tóc.

Chàng nhận thấy trong vòng 10 phút, nghĩa là từ lúc chàng vào phòng giấy của hắn đến giờ, hắn vuốt tóc như vậy gần chục lần. Nếu là thanh niên tóc dài chấm gáy, rối bù như tổ quạ thì thỉnh thoảng vuốt tóc cũng chẳng sao. Đằng này, tóc hắn ngắn thun lủn, khỏi phải xức bi-ăn-tin hoặc thấm nước, những sợi tóc dài 2, 3 phân tây này vẫn nằm dính với da đầu. Sở dĩ hắn ngứa tay, muốn thăm mái tóc luôn là do nội tâm hắn bối rối cực độ. Nhân viên điều tra thiếu kiên nhẫn và điềm tĩnh như hắn chỉ là đồ tồi. Hắn được cử làm chánh sở đặc vụ FBI, điều này có nghĩa là hàng thế kỷ nữa những bí mật về vụ đại tá Pit và Aloha sẽ vẫn chìm trong … bí mật.

Văn Bình đứng dậy:

-Anh còn muốn nói chuyện thêm nữa không?

Kulan bàng hoàng như đang bị say đánh thức dậy bất thần:

-Không, không…

Hắn nuốt nước miếng rồi tiếp:

-Tôi sẽ ra lệnh ngay cho thuộc cấp tìm bắt Aloha và Naha.

Chàng bắt tay:

-Vâng, cái đó là công việc của anh.

Chàng thọc túi quần, ung dung đi ra.

Kulan gọi giật lại:

-Trời, anh đi đâu?

-Tản bộ một lát, hai chân bị tù túng quá.

Đại tá Holơ trợn mắt:

-Còn Pit? Dầu sao …

-Hiểu rồi… hiểu rồi…Dầu sao Pit bị biệt tích là do tôi. Anh yên tâm, tôi sẽ hoàn trả đại tá Pit lại cho bà xã của hắn, còn nguyên, không mòn một phân vuông da, không mất một sợi tóc.

-Cám ơn anh. Nhưng …

-Nhưng anh còn hoài nghi, phải không? Để tôi giải thích. Đây là một vụ bắt cóc khoa học, được sắp đặt một cách tỉ mỉ. Tạm gọi kẻ chủ mưu bắt cóc là địch đi. Địch phải biết rõ những điểm sau đây: đại tá Pit là bạn thân của Z.28, và Z.28 hiện có mặt trên đảo. Địch bố trí cách nào cho Z.28 gặp một cô gái tuyệt đẹp. Z.28 dại gái một cây, gặp Aloha là sẽ chết mê chết mệt. Và trên thực tế, Z.28 đã dính chùm với nàng. Hắn không cần hiểu nếp tẻ ra sao, nghe nàng rủ rê về Kau-ai bơi lội thì nhắm mắt theo. Đến bãi biển Na-Pali, địch ngầm phá hoại các dụng cụ người nhái khiến Aloha bị nạn. Đến đây, hai anh có đồng ý không?

-Đồng ý.

-Ừ nhé, Aloha bị thương xoàng thì không ổn vì nàng có thể được chở về trên lưng ngựa. Nàng chết chìm dưới biển thì mọi việc hỏng bét. Thượng sách là nghĩ ra một tai nạn độc đáo, nàng không chết nhưng nếu nàng không được cấp cứu chóng vánh thì sẽ chết, hoặc ít ra là trọng thương, tay chân và thân mình bị bại liệt. Cho nên nàng bị phá hoại ống dưỡng khí, hơi nitrôgen tràn lan trong máu nàng, phải đi Honolulu cứu cấp. Đêm sắp khuya, khó thuê trực thăng, anh chàng dại gái Z.28 nỡ nào bỏ mặc người đẹp hấp hối trên bãi biển. Địch đoán trúng phong phóc. Z.28 đã khai huỵch toẹt số điện thoại riêng của đại tá Pit, kèm theo mật ngữ cần thiết. Anh chàng Pit nhớ bạn cố tri, hối hả lái trực thăng tới đón. Anh chàng vừa đáp xuống thì alê hấp, nhân viên của địch đã núp sẵn đâu đó nhảy xổ ra, ấn Pit vào trực thăng hoặc phi cơ nhẹ, hoặc xe hơi, hoặc thuyền máy đã nổ máy… Những việc xảy ra cho thấy địch không phải là một người, hoặc một nhóm, hoặc chỉ là ông chồng ghen tuông như Aloha đã viết trong thư. Địch cũng không phải là một tổ chức bậc trung. Và địch bắt cóc đại tá Pit mang đi cũng không phải để làm thịt…

Đại tá Holơ reo lên:

-Trời ơi, tôi ngu quá…mãi đến phút này tôi mới vỡ lẽ…

Văn Bình cười với chánh sở đặc vụ Kulan:

-Còn anh, anh đã yên tâm chưa?

Kulan thở phào:

-Mấy năm trước, các nữ nhân viên biệt vụ ở Sàigòn gọi tôi là cù lần cũng không sai tí nào. Hừ, tôi khờ khạo hết chỗ nói. Đại tá Pit không phải là nhân vật điều khiển, nắm giữ những bí mật quan trọng. Đã đành trung tâm viễn thông là căn cứ bí mật, nhưng đại tá Pit cũng chẳng biết được gì… ngoại trừ một số tin tức xưa như trái đất. Tuy vậy, địch rất lợi khi bắt cóc được đại tá Pit. Vì tình bạn, vì tinh thần liên đới trách nhiệm, anh sẽ không thể không điều đình với địch để chuộc mạng…

Văn Bình gõ ngón tay xuống mặt bàn buya-rô:

-Tôi muốn tản bộ ngoài đường để hai chân khỏi tù túng là vì vậy. Theo tôi nghĩ, nội ngày hôm nay, địch sẽ cho biết điều kiện. Chính phủ Mỹ hoặc FBI sẽ được địch đặt ra ngoài vụ. Địch sẽ đặt điều kiện với tôi…

Kulan nói:

-Qua bức thư của Aloha, tôi nghĩ địch đã đặt điều kiện rõ ràng, nghĩa là anh phải rời đảo trên chuyến máy bay sớm nhất.

-Hừ, anh cũng tin như thế nữa ư? Địch đã am tường đường đi nước bước của tôi, kể cả tình bạn thâm niên giữa tôi và Pit, thế tất địch không lạ tính cứng đầu khó bảo của tôi. Bức thư do Aloha gửi chỉ là một phần của kế hoạch hỏa mù nhằm bưng tai bịt mắt tôi trong cuộc điều tra phản pháo.

-Anh lý luật xác đáng, tôi còn thua anh xa, thiên hạ kính phục anh quả không ngoa. Nếu đó là kế hoạch hỏa mù thì có lẽ địch sẽ đặt điều kiện tiền. Địch sẽ đòi tiền chuộc. Dầu sao chúng tôi cũng có nhiều tiền hơn Sở Mật Vụ của ông Hoàng. Do đó, nhân danh tổ chức tôi xin cam kết sẽ đóng góp tối đa về phương diện tài chánh…

Sắc mặt Văn Bình bỗng tái mét:

-Cám ơn anh, và tổ chức tỉ phú của anh. Tôi không cần tiền. Và tôi cũng cần nói rõ là địch sẽ không đòi tiền.

Đại tá Holơ liếc nhìn chánh sở đặc vụ Kulan. Sau khi bị sửa lưng, Kulan tỏ vẻ lúng túng. Gã chánh sở « đánh hoa cả cụm » lại đưa bàn tay lên tóc lần nữa. Vành tai hắn dần dần ửng đỏ. Cảm thấy ngôn ngữ sống sượng của mình hơi tàn nhẫn, Văn Bình phác một nụ cười làm lành tuyệt hảo, đoạn rót rượu, đẩy cái ly đầy đến mép về phía hắn. Và để chữa thẹn, hắn tợp luôn một hơi dài.

Văn Bình bắt tay hắn lần nữa, rồi mở cửa.

Bỗng dưng chàng quay, nhìn thẳng mặt chánh sở Kulan:

-À, suýt nữa quên khuấy. Văn phòng FBI ở đây còn hồ sơ tài liệu về hoạt động của Joho Kyoku không?

Kulan cắn môi, băn khoăn:

-Joho Kyoku… cơ quan tình báo hải quân Nhật… nhưng đó là trong thế chiến thứ hai, mấy chục năm về trước. Hồi Joho Kyoku hoạt động lén lút trên đảo, tôi còn mài đũng quần trên ghế trường đại học. Thế chiếc chấm dứt một thời gian tôi mới tấp tểnh vào nghề. Anh muốn hồ sơ, tài liệu nào?

-Chính tôi cũng chưa biết nữa. Đại khái, tôi cần lý lịch và thành tích của một số điệp viên Joho Kyoku phục vụ trên đảo hồi đó.

Chánh sở Kulan tươi cười:

-Ồ, nếu anh chỉ cần biết tổng quát, tôi sẽ giới thiệu một thư khố sống. Tên ông ta là Halêa. Ông ta làm việc trong công an từ trước thế chiến, nay gần về hưu trí mà vẫn khỏe như vâm. Halêa có tinh thần trẻ trung như con trai 25, 30. Anh gặp rồi thấy. Mặt ông ta lúc nào cũng đỏ gay như mặt trời. Ông ta uống rượu tối ngày mà vẫn không say, việc làm vẫn đàng hoàng. Cha mẹ đặt tên tiền định là Halêa quả không sai.

Hạ uy Di là xứ của thần thoại đầy màu sắc chói lọi nên tên người thường dính liền với những nhân vật trong truyện xưa. Người Hạ uy Di lại ưa tán gẫu nên Văn Bình chưa kịp hỏi, chánh sở Kulan đã cắt nghĩa thao thao bất tuyệt:

-Thật ra Halêa (4) là tên một núi lửa. Núi lửa đã tắt Halêa lớn nhất thế giới, tọa lạc trên đảo Mau-i. Miệng núi rộng đến nỗi có thể cưỡi ngựa bên trên. Dân chúng sở tại rất vui tính, khoái nhậu nhẹt. Tương truyền thần linh hóa phép bắt giữ mặt trời ở lại đó mỗi ngày thêm mấy tiếng đồng hồ để dân chúng có thêm thời giờ để ăn chơi.

Văn Bình nhún vai:

-Tôi không ham làm dân ở Halêa. Nếu thần linh hỏi tôi muốn gì, ngày dài hay đêm dài thì không nghĩ ngợi tôi xin đêm dài, thật dài. Thần linh làm cách nào bắt nhốt bóng đêm lại thật lâu, và đánh đuổi mặt trời.

Kulan hỏi, bộ mặt ngẩn tò te:

-Tại sao hở anh?

Đại tá Holơ đập vai hắn:

-Trời ơi, anh có tài « đánh hoa cả cụm » mà chẳng hiểu gì hết. Ban đêm thật dài để nằm hoài trên nệm cao su mút.

Chánh sở Kulan phá lên cười khanh khách.

Halêa đẩy cửa bước vào. Đúng như gã chánh sở cù lần rào đón, Halêa chưa có nét già trên người. Y cung kính chào Văn Bình sau khi được giới thiệu. Nhưng y chưa kịp cất tiếng thì chuông điện thoại reo. Đại tá Holơ đứng gần nên nhấc máy. Vẻ mặt hắn trở nên nghiêm trọng, hắn trao điện thoại cho Kulan.

Trán nhíu, mũi thở khèn khẹt, Kulan ra lệnh:

-Thư riêng, hỏa tốc hả? Mang ngay vào đây. À, người đưa thư còn ở ngoài phòng trực không? Không hả? Trời ơi, đồ ngu … ngu hơn bò rừng nữa. Bảo chúng nó phóng mô tô rượt tóm thằng đưa thư, chở về đây cho tao. Sao, sao? Thằng đưa thư vù mất? Trời, kêu công lộ chặn xe hơi lại…Sao, sao, cũng không được vì nó đi đã lâu. Ối chao, phường ăn hại. Á, à… còn bảng số bao nhiêu, mày nhớ chứ? Ối chao, cũng chẳng nhớ … Té ra chỉ lo đớp hít, và ngủ ngáy. Tao bảo mà, mày không thèm nghe. Con vợ hờ thứ tư, thứ năm gì của mày đang báo hại mày, chỉ vài ba tuần nữa là mày xụm gân mà chết…

Nếu thuộc viên không trình bức thư quan trọng thì Kulan còn tiếp tục la hét không biết bao giờ mới dứt. Bức thư được đặt trên khay. Kulan đang nói dở bỗng gác máy, vồ lấy, xé vội. Mới đọc được giòng thứ nhất, hắn đã thốt lên:

-Thư của địch, thư của địch.

Đại tá Holơ giằng lấy lá thư khỏi tay chánh sở Kulan. Văn Bình hất hàm ra hiệu cho Holơ đọc thành tiếng:

Nội dung như sau:

« Kính thưa ông Văn Bình Z.28.

Tôi không gọi ông là đại tá Z.28 vì như vậy có vẻ xa lạ quá, nhưng dùng tiếng anh thì lại thân mật quá cho nên tôi kêu bằng « ông », không xa lạ mà cũng không thân mật.

Đại tá Pit hiện ở chung với chúng tôi. Ông đừng nghĩ đến việc giải cứu vô ích vì chúng tôi đã tính toán chu đáo. Ông không thể khám phá ra nơi đại tá Pit cư ngụ. Cho dẫu vì một vận hên nào đó -vận hên mà tôi tin không thể xảy ra- ông khám phá ra, chúng tôi cũng đã có sẵn biện pháp ứng phó. Nói rõ hơn, đại tá Pit sẽ bị giết chết trong trường hợp ông toan tính giải cứu.

Chúng tôi cam kết trả tự do cho đại tá Pit bất cứ lúc nào miễn hồ ông Hoàng trả tự do cho bạn chúng tôi tên là Akimôtô. Aki hiện bị giam tại Sàigòn, chờ ngày ra tòa. Chúng tôi không đòi hỏi quá đáng. Aki chưa có án. Tội trạng Aki cũng chẳng nặng gì ngoài những hoạt động thương mãi bị coi là phi pháp.

Để chứng tỏ sự ngay tình, chúng tôi sẽ cho đại tá Pit đích thân liên lạc với ông. »

Bức thư không ký tên.

Chánh sở đặc vụ Kulan ngước nhìn Văn Bình.

Chàng bèn giải thích:

-Akimôtô là một trong những tên trùm buôn lậu bạch phiến và võ khí tối nguy hiểm ở Đông nam Á. Hắn hoành hành từ hơn 5 năm nay. Phần lớn số đại liên và trung liên do loạn quân xử dụng trong vùng này đều do Akimôtô và bè lũ cung cấp. Nhiều chính phủ đã đặt vấn đề trừ khử hắn song đều không thành công. Cách đây 4 tuần lễ, hắn bị thộp cổ tại Sàigòn.

Kulan à một tiếng, đoạn lúi húi mở ngăn kéo. Hắn lôi ra một xấp hồ sơ mỏng rồi nói:

-Tưởng ai chứ Akimôtô thì tôi biết. Nhưng tôi chỉ biết hắn dưới nhiều tên khác nhau, không phải là Akimôtô.

-Aki là tên trong sổ thông hành. Dường như hắn có hàng chục tên khác nhau.

-Thảo nào… Anh rời Sàigòn sang Hoa Kỳ trên tàu thủy Oronxê?

-Phải.

-Với nhiệm vụ canh chừng một hành khách mang quốc tịch Mỹ tên là Nêjimôtô?

-Phải.

-Thảo nào… Bên CIA, người ta thông báo với tôi về sự có mặt của Nêji trên tàu Oronxê. Cả sự có mặt của anh nữa. Nghe đâu vì trục trặc kỹ thuật nên việc nhờ anh được hủy bỏ vào giờ chót?

-Trục trặc kỹ thuật này là tiền.

-Bên CIA không chịu nói rõ. Họ yêu cầu tôi cắt nhân viên theo dõi Nêji trong thời gian hắn tạm lưu trên đảo. Nếu tôi không lầm, Nêji đã có kiên hệ xa gần đến vụ Aki « nằm ấp » tại Sàigòn?

-Nêji chủ mưu bắt cóc đại tá Pit?

-Có thể.

Đại tá Holơ sốt ruột xen vào:

-Ồ, anh còn đợi gì mà chưa nhốt hắn!

Kulan thở dài ngao ngán:

-Nêji ăn vụng chùi mép rất giỏi, cho dẫu thu thập được bằng cớ mà nhốt hắn còn khó phương chi chưa có bằng cớ cụ thể. Theo chỉ thị trên, tôi chỉ được theo dõi và báo cáo với thượng cấp. Trên tôi còn những 3, 4 ông xếp.

-Nêji là nhân vật quan trọng?

-Tỉ phú. Chủ nhà băng. Không phải một nhà băng mà là cả lô. Nghe đâu gồm bảy ngân hàng lớn. Khoảng ba, bốn chục đại khách sạn rải rác khắp nước Mỹ. Chưa kể cổ phần trong ngành trồng trọt, và đóng hộp trái cây trên đảo.

Chuông điện thoại lại reo…

Kulan ra lệnh cho gã thuộc viên:

-Dặn ban An ninh truy tầm xem điện thoại này từ đâu đến.

Reng reng… Kulan chưa cầm ống nghe, Văn Bình đã biết đó là cú điện thoại của địch.

Của kẻ bắt cóc đại tá Pit…

Chú thích:

(1) tức là Central Pacific Helicopter Service, chuyên cho thuê trực thăng.

(2) hoa uất kim hương là tulipe, dạ hương là jacaranda, cẩm chướng là carnation: những loại hoa này là hoa quốc hồn quốc túy của Hạ uy Di.

(3) tức là Jeu de boule hoặc Bowling.

(4) tức là hỏa diệm sơn Haleakala choán một diện tích 26.000 mẫu tây, một trong những thắng cảnh của đảo Hạ uy Di.