
Vườn Bướm Đêm
Tổng số chương: 4
Các kĩ thuật viên bảo ông rằng cô gái bên kia tấm gương chẳng hề nói một lời nào kể từ lúc bị đưa vào đây. Ban đầu, điều đó không làm ông ngạc nhiên, với bi kịch mà cô ta vừa trải qua thì không. Nhưng giờ đây, khi theo dõi cô ta từ đằng sau tấm gương một chiều, ông đã bắt đầu nghi ngờ nhận xét đó. Cô ta ngồi rũ ra trên chiếc ghế kim loại cứng, cằm tựa trên một bàn tay đã băng bó trong lúc bàn tay còn lại lần theo những biểu tượng trên mặt bàn thép không gỉ. Mắt cô ta nhắm hờ, những quầng thâm lớn làm tím bầm lớp da bên dưới, mái tóc đen của cô ta xỉn màu và bẩn thỉu, buộc túm thành một mớ bù rù. Rõ ràng cô ta đã kiệt sức.
Nhưng ông không cho là cô ta bị sang chấn tâm lý.
Vừa hớp một ngụm cà phê, đặc vụ FBI Victor Hanoverian vừa quan sát cô gái vừa chờ các thành viên trong đội của ông tới. Ít nhất họ cũng là cộng sự của ông. Thành viên cốt cán thứ ba trong đội còn đang ở bệnh viện với những cô gái còn lại, cố tìm hiểu thông tin về tình trạng của họ, khi nào có thể thì hỏi tên và lấy dấu vân tay của họ. Các đặc vụ và kĩ thuật viên khác còn ở ngôi nhà ấy và từ những điều ít ỏi mà họ nói, ông rất muốn gọi điện về nhà để trò chuyện với các con gái của mình và đảm bảo rằng chúng khỏe mạnh. Nhưng ông có kỹ năng thương thuyết với mọi người, đặc biệt là lũ trẻ bị khủng hoảng, nên lựa chọn hợp tình hợp lý là ông có mặt ở đây, chờ được vào trong để nói chuyện với nạn nhân cụ thể này.
Ông có thể trông thấy những vết hằn nhẹ màu hồng quanh mũi và miệng cô gái do mặt nạ dưỡng khí gây ra, những vệt bùn đất và cáu bẩn khắp mặt cũng như bộ quần áo đi mượn. Băng cá nhân quấn quanh hai bàn tay và cẳng tay trái của cô, và ông có thể lần theo đường gồ lên của những chỗ quấn băng khác bên dưới chiếc áo thun mỏng mà ai đó ở bệnh viện đã mặc cho cô ta. Cô gái run rẩy trong chiếc quần phẫu thuật màu xanh bạc phếch, bàn chân trần rụt khỏi sàn nhà lạnh giá, nhưng không hề phàn nàn.
Thậm chí ông còn không biết tên cô.
Ông không biết tên của hầu hết những cô gái họ đã giải cứu, hay những người mà họ đã đến quá trễ và không thể cứu nổi. Cô gái này không nói chuyện với bất kì ai ngoài mấy cô gái kia, mà kể cả khi ấy thì cũng không có cái tên nào, không có thông tin nào lộ ra. Chỉ có… chà, ông không thể thực sự gọi đó là những lời an ủi. “Chết là cùng chứ gì, cứ thả lỏng để các bác sĩ còn làm việc,” không hẳn là lời an ủi, nhưng dường như các cô gái khác chấp nhận cách thức đó.
Cô ta ngồi thẳng trên ghế, hai cánh tay từ từ vươn lên quá đầu cho đến khi toàn bộ lưng cô căng ra như dây cung. Chiếc micro bắt được tiếng duỗi đau đớn của xương sống. Cô gái lắc đầu, lại gục xuống bàn, má áp vào bề mặt kim loại, hai lòng bàn tay úp trên mặt bàn. Cô ta quay khỏi tấm gương, khỏi ông và những người mà cô ta biết là có mặt ở đó, nhưng góc ấy lại làm lộ ra một mẩu thông tin thú vị khác: những nét vẽ.
Bệnh viện đã cung cấp cho ông ảnh chụp nó; ông có thể thấy một mảng màu rực rỡ ló ra trên bả vai cô gái. Phần còn lại của hình vẽ khó nhìn hơn nhưng chiếc áo lót không đủ dày để che hết nó. Ông lôi bức ảnh trong túi áo ra và đưa nó lên trên kính, nhìn qua nhìn lại giữa mảnh giấy bóng và thứ có thể nhìn được ngoài đời thực trên lưng cô gái. Chuyện cũng không có gì đáng kể ngoại trừ duy nhất một cô gái không có hình xăm. Những mảng màu khác nhau, thiết kế khác nhau, nhưng về cơ bản thì tương đồng.
“Ông nghĩ hắn làm thế với họ ư, đặc vụ?” Một kĩ thuật viên hỏi trong lúc nhìn cô gái trên màn hình. Chiếc máy quay ghi hình từ bên kia phòng thẩm vấn, phóng to khuôn mặt cô gái, mắt cô đang nhắm lại, hơi thở chậm và sâu.
“Rồi chúng ta sẽ tìm ra thôi.” Ông không thích giả định, nhất là khi họ còn biết quá ít. Đây là một trong những lần hiếm hoi suốt sự nghiệp của ông mà điều họ phát hiện ra còn tồi tệ hơn nhiều so với điều họ đã có thể mường tượng. Ông đã quá quen nghĩ tới điều tệ nhất. Khi một đứa trẻ mất tích, thì cứ cố gắng hết sức, nhưng đừng mong đợi tìm thấy nó còn sống khi mọi chuyện kết thúc. Có thể hy vọng. Nhưng không mong đợi. Ông đã thấy những thi thể còn nhỏ đến nỗi thật kinh ngạc khi có áo quan vừa với chúng, những đứa trẻ bị cưỡng bức trước cả khi chúng biết ý nghĩa của từ đó, nhưng bằng cách nào đó vụ việc lần này bất ngờ đến nỗi ông còn chưa chắc chắn mình đang bắt đầu từ đâu.
Thậm chí ông còn không biết cô gái bao nhiêu tuổi. Các bác sĩ đoán độ tuổi của cô nằm trong khoảng 16-22, nhưng việc đó không giúp ích cho ông nhiều. Nếu chỉ ở độ tuổi mười sáu, cô bé nên có một người đại diện đến từ các Cục bảo vệ trẻ em, nhưng họ vốn đã chạy le ve khắp viện và làm mọi chuyện rối thêm. Vai trò của họ là vô giá và cần thiết - nhưng điều đó không giúp họ tránh khỏi tầm mắt của ông. Ông cố nghĩ đến các con gái mình, chúng sẽ làm gì nếu bị nhốt vào một căn buồng như cô gái này, nhưng không đứa con nào của ông lại kín miệng đến thế. Điều đó có nghĩa là cô gái lớn tuổi hơn ư? Hay chỉ vì cô đã được tôi luyện biết nhiều hơn cái chiêu giả vờ không bị tác động?
“Chúng ta biết thêm gì ở chỗ Eddison hay Ramirez chưa?” Ông hỏi kĩ thuật viên, không rời mắt khỏi cô gái.
“Eddison đang trên đường đến; Ramirez vẫn còn ở bệnh viện cùng bố mẹ của cô bé nhỏ nhất,” một trong mấy người phụ nữ báo cáo. Yvonne không nhìn cô gái trong phòng, cả màn hình cũng không. Cô có một đứa con gái sơ sinh ở nhà. Victor băn khoăn mình có nên rút cô ra khỏi đội - hôm nay mới là ngày đầu tiên cô trở lại - nhưng ông quyết định rằng cô sẽ nói ra nếu không thể xử lý nổi.
“Cô bé chính là nguyên nhân kích hoạt cuộc tìm kiếm hả?”
“Mới mất tích vài ngày trước. Biến mất ở trung tâm thương mại trong khi đi chơi với bạn. Lũ trẻ nói cô bé ra khỏi phòng thay đồ để đổi size nhưng không quay lại nữa.”
Bớt một người phải đi tìm.
Ở bệnh viện, họ đã chụp ảnh tất cả các cô gái, kể cả những người đã tử vong trên đường hay lúc đến nơi, và đang cho chạy ảnh trên cơ sở dữ liệu người mất tích. Mặc dù vậy, phải mất một thời gian mới có kết quả. Khi các đặc vụ hay bác sĩ hỏi thăm mấy người khỏe khoắn hơn để biết tên họ, họ lại quay sang nhìn cô gái này, rõ ràng là thủ lĩnh trong số đó, và hầu hết đều không nói gì. Vài người có vẻ ngẫm nghĩ về chuyện ấy trước khi bật khóc nức nở làm cho các cô y tá phải cuống cả lên.
Nhưng cô gái trong phòng thẩm vấn này thì không. Khi họ hỏi cô, cô chỉ quay mặt đi. Từ những gì họ quan sát được, cô gái này là người duy nhất không muốn bị tìm thấy.
Điều đó làm vài người trong bọn họ thắc mắc liệu cô ta có phải nạn nhân thật không.
Victor thở dài và uống nốt cốc cà phê của mình, bóp nát cái cốc trước khi ném nó vào thùng rác cạnh cửa. Ông muốn chờ Ramirez hơn; sự hiện diện của một người phụ nữ khác trong phòng luôn có lợi trong những trường hợp như thế này. Ông có thể chờ cô không? Không ai biết cô còn ở cùng cặp bố mẹ kia bao lâu nữa hay các vị phụ huynh khác có ào vào viện ngay khi những bức ảnh được đăng tải trên truyền thông đại chúng. Nếu chúng được công bố, ông chữa lại với một cái cau mày. Ông ghét phần đó - tung ảnh chụp nạn nhân lên khắp các màn hình ti-vi và mặt báo khiến họ không đời nào quên được điều gì đã xảy ra với mình. Ít nhất người ta có thể chờ đến khi có thông tin về người mất tích.
Cửa mở ra và đóng sầm lại sau lưng ông. Căn phòng này cách âm nhưng cửa kính vẫn rung lên khe khẽ và cô gái ngồi thẳng dậy ngay lập tức, nheo mắt với cái gương. Và có thể là nhìn vào những người mà cô ta hẳn phải biết đang ở đằng sau nó.
Victor không quay lại. Không ai đóng cửa như Brandon Eddison cả. “Có gì không?”
“Chúng khớp với vài báo cáo tương đối gần đây và bố mẹ họ đang trên đường đến. Cho tới giờ, tất cả vẫn nằm ở Bờ Đông.”
Victor lôi bức ảnh từ trên kính xuống và nhét nó vào túi áo. “Còn gì khác về cô gái của chúng ta không?”
“Vài người khác gọi cô ta là Maya sau khi cô ta được mang đến đây. Không có họ.”
“Tên thật à?”
Eddison khịt mũi. “Nghi lắm.” Cậu ta chật vật kéo khoá áo khoác qua chiếc áo thun Redskins của mình. Sau khi đội phản ứng tìm thấy những người sống sót, đội của Victor được gọi trong thời gian nghỉ để thụ lý vụ án. Dựa vào gu của Eddison, Victor cảm thấy rất biết ơn vì trên áo không có người phụ nữ khỏa thân nào. “Chúng tôi đã cử một đội lục soát nhà chính để xem tên khốn ấy có giữ đồ dùng cá nhân nào không.”
“Tôi nghĩ hai ta đều đồng thuận rằng hắn giữ vài thứ rất riêng tư của họ.”
Có lẽ là đang hồi tưởng thứ mình đã trông thấy ở biệt thự, Eddison không cãi. “Tại sao lại là cô này?” Cậu ta hỏi. “Ramirez bảo rằng có vài người khác cũng không bị thương nặng lắm. Sợ hãi hơn, có thể là sẵn sàng nói chuyện hơn. Cô này trông có vẻ cứng cựa đấy.”
“Các cô khác nhìn cô ta. Tôi muốn biết tại sao. Hẳn là bọn họ đều tha thiết mong được về nhà, vậy thì tại sao họ lại nhìn cô ta và lựa chọn không trả lời các câu hỏi?”
“Anh nghĩ cô ta có thể dự phần trong chuyện này?”
“Đó là điều chúng ta cần tìm hiểu.” Nhấc chai nước uống từ mặt bàn lên, Victor hít một hơi thật sâu. “Được rồi. Đi nói chuyện với Maya nào.”
Cô ta ngồi lại trên ghế khi họ vào phòng thẩm vấn, những ngón tay quấn băng đan lại với nhau trên bụng. Đó không phải một tư thế phòng vệ như ông đã trông đợi và từ cái cau mày trên mặt đồng sự của ông, rõ ràng cậu ta cũng cảm thấy ngạc nhiên. Mắt cô ta đánh sang phía họ, ghi nhận những chi tiết và che giấu ý nghĩa, mặt cô ta không có biểu cảm gì.
“Cảm ơn vì đã đi cùng chúng tôi,” ông mở lời chào cô ta, lấp liếm chuyện cô ta đã không được chọn lựa gì. “Đây là Đặc vụ Brandon Eddison, còn tôi là Đặc vụ trưởng Victor Hanoverian.”
Khoé miệng cô ta nhếch lên để chào hỏi, ông không thể thực sự gọi đó là một nụ cười. “Đặc vụ trưởng Victor Hanoverian,” cô ta nhắc lại, giọng khàn đặc vì khói. “Đọc líu cả lưỡi.”
“Cô có thích gọi là Victor không?”
“Tôi không thực sự thích thú gì, nhưng cảm ơn ông.”
Ông vặn nắp chai nước và đưa cho cô ta, dùng vài giây này để điều chỉnh chiến thuật của mình. Chắc chắn cô ta không bị khủng hoảng và cũng không e sợ. “Thường thì trong các cuộc giới thiệu sẽ còn một phần khác nữa.”
“Những điều vụn vặt có ích ư?” Cô ta bảo. “Ông thích đan giỏ và bơi đường dài, còn anh Eddison thích dạo phố với giày cao gót và váy bó ngắn cũn?”
Eddison gầm gừ và dộng nắm đấm xuống bàn. “Tên cô là gì?”
“Đừng có thô lỗ.”
Victor bặm môi cố nén một nụ cười. Việc đó sẽ không giúp gì cho tình huống này - chắc chắn là vô dụng với tâm trạng của bạn ông - nhưng đằng nào thì cơn buồn cười vẫn ở đó. “Cô làm ơn cho chúng tôi biết tên được không?”
“Cảm ơn ông, nhưng không. Tôi không tin là mình bận tâm đến chuyện chia sẻ nó.”
“Một vài cô gái gọi cô là Maya.”
“Vậy thì sao ông còn phải hỏi?”
Ông nghe tiếng Eddison hít một hơi dài, nhưng lờ đi. “Chúng tôi muốn biết cô là ai, làm thế nào cô lại đến đây. Chúng tôi muốn giúp cô về nhà.”
“Nếu tôi bảo không cần các ông giúp về nhà thì sao?”
“Tôi sẽ thắc mắc tại sao cô lại không về nhà từ trước.”
Có một nụ cười hờ và một cái nhướn mày rất nhanh có thể coi là sự tán đồng. Cô ta xinh đẹp, với nước da nâu vàng và cặp mắt nâu nhạt, gần như màu hổ phách, nhưng không hề mềm yếu. Một nụ cười phải tốn công sức mới chiếm được. “Tôi nghĩ hai ta đều đã biết câu trả lời. Nhưng tôi không còn ở đó nữa, đúng chưa? Tôi có thể về nhà từ đây.”
“Thế nhà cô ở đâu?”
“Tôi không chắc liệu nó còn ở đó không nữa.”
“Đây không phải trò đùa,” Eddison quát.
Cô gái lạnh lùng nhìn cậu ta. “Không, tất nhiên là không rồi. Nhiều người đã chết, nhiều cuộc đời bị hủy hoại, và tôi chắc chắn các ông thấy rất phiền khi phải bỏ dở trận bóng của mình.”
Eddison đỏ mặt và kéo khoá lên cao hơn che áo thun.
“Cô có vẻ không lo lắng mấy nhỉ?” Victor nhận xét.
Cô ta nhún vai và uống một ngụm nước, rụt rè cầm cái chai bằng hai bàn tay băng bó. “Tôi nên thế ư?”
“Hầu hết mọi người đều như vậy khi nói chuyện với FBI.”
“Cũng chẳng khác mấy khi nói chuyện với…” Cô ta cắn môi dưới khô nẻ, nhăn mặt khi những giọt máu nhỏ bật ra qua làn da nứt toác. Cô ta uống thêm một ngụm nước.
“Với?” Ông khẽ giục.
“Hắn,” cô ta trả lời. “Thợ Làm Vườn.”
“Kẻ đã bắt giữ cô - cô đã nói chuyện với Thợ Làm Vườn của hắn à?”
Cô ta lắc đầu. “Hắn chính là Thợ Làm Vườn.”
Ông phải hiểu tôi đã không trao cho hắn cái tên ấy vì sợ hãi hay thù hằn, hay cảm giác đúng đắn bị bóp méo nào đó. Tôi chẳng cho hắn cái tên nào cả. Như mọi thứ khác ở đó, nó sinh ra từ toàn bộ sự ngu ngốc của chúng tôi. Thứ chúng tôi không hề biết đã được tạo ra, thứ không được tạo ra rồi dần dà đã mất đi ý nghĩa. Nó là một dạng của chủ nghĩa thực dụng, tôi cho là vậy. Những con người ấm áp, giàu lòng nhân ái khi tha thiết mong được sự chấp thuận từ người khác thì rơi vào hội chứng Stockholm, phần còn lại trong chúng tôi thì rơi vào chủ nghĩa thực dụng. Khi đã chứng kiến cả hai mặt ấy ở những người khác, tôi chọn sự thực dụng.
Tôi đã nghe cái tên ấy trong ngày đầu tiên đến Vườn.
Tôi tỉnh dậy với cơn đau đầu như búa bổ, tệ hơn dư chấn cồn tệ nhất mà tôi từng có cả trăm lần. Thậm chí ban đầu tôi còn không mở nổi mắt. Cơn đau len lỏi trong sọ tôi với từng hơi thở chứ chưa nói đến cử động. Chắc tôi đã gây ra tiếng động vì đột nhiên có một cái khăn mát lạnh, ẩm ướt đặt lên trán tôi và một cặp mắt cùng một giọng nói xuất hiện, hứa hẹn rằng đó chỉ là nước thôi.
Tôi không chắc điều gì làm tôi sợ hơn: mối lo lắng thường xuyên của chị ta hay giọng nói đó là của chị ta. Trong hai kẻ đã bắt cóc tôi, không ai là nữ, chừng đó thì tôi biết chắc.
Một cánh tay trượt ra sau vai tôi, nhẹ nhàng kéo tôi ngồi dậy và một bàn tay ấn cái cốc thủy tinh vào môi tôi. “Chỉ là nước thôi, tôi hứa đấy,” chị ta lại nói.
Tôi uống. Việc nó “chỉ là nước” hay không không thực sự quan trọng.
“Cô nuốt viên thuốc được không?”
“Có,” tôi thì thào, ngay cả âm thanh ấy cũng đủ chọc thêm một cái đinh khác vào não tôi.
“Vậy thì há miệng ra.” Khi tôi nghe lời, chị ta đặt hai viên thuốc dẹt lên lưỡi tôi và lại đưa cốc nước lên. Tôi ngoan ngoãn nuốt trôi, rồi cố không oẹ ra khi chị ta dịu dàng hạ người tôi xuống lớp ga giường mát lạnh và một cái đệm cứng. Chị ta không nói gì nữa một hồi lâu, mãi đến khi những ánh đèn màu thôi nhảy nhót đằng sau mí mắt tôi và tôi bắt đầu tự cử động theo ý mình được. Rồi chị ta kéo miếng khăn đang đắp mặt tôi, chắn mắt tôi khỏi ánh đèn trên trần nhà cho đến khi tôi có thể ngừng chớp.
“Vậy là chị đã làm việc này vài lần trước đây rồi,” tôi khàn giọng hỏi.
Chị ta đưa tôi cốc nước.
Kể cả khi gập người ngồi trên chiếc ghế đẩu cạnh giường, dễ thấy chị ta rất cao. Cao và gân guốc với cặp chân dài và những cơ bắp dẻo dai như một chiến binh Amazon. Hay một con sư tử cái, thực vậy, bởi cái cách chị ta sụp người xuống uyển chuyển như mèo. Mái tóc màu hung nâu được búi cao trên đầu chị ta thành một đống cầu kì, để lộ gương mặt với đường nét rắn rỏi và cặp mắt nâu sậm lấm chấm đốm vàng. Chị ta mặc một chiếc váy lụa đen có dây buộc quanh cổ.
Chị ta chấp nhận lời tán dương thẳng thừng của tôi với chút gì đó nhẹ lòng. Tôi đoán như thế còn tốt hơn là la hét kích động, chuyện mà trước đó chị ta chắc hẳn đã phải chịu đựng.
“Tôi được gọi là Lyonette,” chị ta nói khi tôi nhìn cốc của mình và chú ý đến thứ nước trong đó. “Không cần cho tôi biết tên cô vì tôi sẽ không thể dùng nó. Tốt nhất là quên nó đi, nếu cô có thể.”
“Chúng ta đang ở đâu?”
“Vườn.”
“Vườn ư?”
Chị ta nhún vai, thậm chí đó cũng là một cử chỉ uyển chuyển, có gì đó duyên dáng hơn là bất lịch sự. “Tên đó hay tên khác cũng chẳng sao mà. Cô có muốn xem không?”
“Tôi không nghĩ chị biết đường tắt để ra khỏi đây nhỉ?”
Chị ta chỉ nhìn tôi.
Đúng rồi. Tôi quăng hai chân ra mép giường, đặt hai nắm tay lên đệm rồi nhận ra tôi có thể trông thấy từng chi tiết trên người mình. “Quần áo đâu?”
“Đây.” Chị ta đưa cho tôi một mảnh lụa đen, hoá ra là một cái váy bó dài đến gối và quấn quanh cổ còn lưng lại khoét sâu. Rất sâu. Nếu tôi có lúm đồng tiền trên mông khéo chị ta cũng trông thấy. Chị ta giúp tôi thắt sợi dây vải quanh hông rồi đẩy nhẹ tôi một cái về phía cửa.
Căn phòng này sơ sài khủng khiếp, không có gì ngoại trừ một cái giường, bồn cầu và bệ rửa mặt nhỏ ở góc phòng. Ở góc khác là một thứ trông giống buồng tắm mở siêu nhỏ. Các bức tường được làm bằng kính dày, ô cửa thế chỗ cho cửa ra vào và mỗi bên vách có một đường ray.
Lyonette trông thấy tôi đang nhìn dấu vết của đường ray và cau mày. “Các bức tường kiên cố sẽ sập xuống để nhốt chúng ta trong phòng và khuất tầm mắt,” chị ta giải thích.
“Thường xuyên không?”
“Thỉnh thoảng.”
Ô cửa mở ra một hành lang hẹp, chạy dọc bên tay phải tôi, nhưng bên tay trái thì cụt lủn trước khi nó đụng phải góc nhà. Gần như đối diện cánh cửa là một lối đi khác với nhiều rãnh hơn - nó dẫn vào một cái hang ẩm và lạnh. Khung tò vò hở ở đầu xa của cái hang thổi hơi mát qua không gian đá tối tăm, vài tia sáng bị hút vào thác nước chảy rì rào và sủi bọt bên ngoài. Lyonette để tôi bước qua tấm màn nước vào một khu vườn xinh đẹp đến nỗi nghẹt thở khi nhìn ngắm. Những bông hoa sặc sỡ nở rộ trên nền lá và cây um tùm, từng đàn bướm dập dờn lượn quanh. Một tảng đá nhân tạo dâng cao quá đầu chúng tôi, thêm nhiều dây leo và cây cối sống trên bề mặt phẳng của nó, và cây mọc ở hai bên rìa đá chỉ vừa chạm vào trần kính lấp ló ở độ cao kinh khủng. Tôi có thể trông thấy những bức tường đen cao qua tầng cây thấp hơn, cao đến mức không thể thấy gì ở bên kia, những cái ô hở bao quanh là dây leo. Tôi nghĩ chúng có thể là cửa dẫn vào những hành lang giống như chúng tôi vừa đi qua.
Không gian này khổng lồ, gần như gây choáng ngợp chỉ dựa vào kích thước của nó chứ chưa cần nhìn thảm màu. Thác nước đổ vào một con suối nhỏ uốn khúc dẫn ra một cái ao thả hoa súng, những lối đi rải cát trắng đánh dấu đường qua vườn cây tới những cái cửa khác.
Ánh sáng xuyên qua trần nhà xuống có màu oải hương đậm pha vài vệt hồng và xanh chàm - buổi tối. Tôi đã bị bắt vào giữa trưa nhưng vì lí do gì đó, tôi không nghĩ hôm nay vẫn là cùng ngày đó. Tôi chậm rãi xoay vòng, cố nhìn tất cả một lúc, nhưng có quá nhiều thứ. Mắt tôi không thể ngắm hết phân nửa những thứ ở đây và não tôi không phân tích nổi phân nửa chúng.
“Cái quỷ gì thế này?”
Lyonette thực sự đã cười, âm thanh khó nhọc nghẹn lại đột ngột như thể chị ta sợ ai nghe thấy. “Chúng tôi gọi hắn là Thợ Làm Vườn,” chị ta nói khô khốc. “Hợp nhỉ?”
“Nơi này là gì?”
“Chào mừng tới Vườn bướm đêm.”
Tôi quay sang để hỏi ý chị ta là gì nhưng rồi tôi trông thấy nó.
Cô ta uống một ngụm nước lớn, xoay cái chai trong hai lòng bàn tay. Khi cô ta không tỏ vẻ gì là muốn nói tiếp, Victor khẽ gõ vào bàn để nhắc nhở. “Nó?” Ông giục.
Cô ta không trả lời.
Victor lôi bức ảnh từ trong túi áo khoác ra, đặt nó lên mặt bàn giữa họ. “Nó đây?” Ông lại hỏi.
“Thấy chưa, hỏi tôi những câu mà các ông đã biết đáp án không làm tôi tin các ông được.” Nhưng vai cô ta đã thả lỏng và cô ta dựa người ra sau ghế, dáng điệu quen thuộc.
“Chúng tôi là FBI. Mọi người thường nghĩ chúng tôi là người tốt.”
“Thế Hitler có nghĩ hắn là quỷ không?”
Eddison nhổm sát mép ghế của mình. “Cô so sánh FBI với Hitler đó à?”
“Không, tôi chỉ đang tham gia một cuộc tranh luận về góc nhìn và tính tương đối của đạo đức.”
Khi họ nhận được cuộc gọi, Ramirez đã đi thẳng đến bệnh viện còn Victor tới đây để sắp xếp luồng thông tin chuẩn bị đến. Eddison thì dạo một vòng kiểm tra biệt thự. Eddison luôn phản ứng với tội ác bằng cơn giận dữ. Và với ý nghĩ ấy, Victor đánh mắt về phía cô gái ở bên kia bàn. “Có đau lắm không?”
“Muốn chết,” cô trả lời, dò theo những đường nét trên bức ảnh.
“Bệnh viện nói nó đã vài năm tuổi rồi?”
“Ông lại vờ như đang hỏi.”
“Một tuyên bố đòi hỏi sự xác nhận,” ông nói rõ, và lần này nụ cười ló ra.
Eddison cau có với ông.
“Bệnh viện có thế nào đi nữa cũng không đến mức thiếu trình độ chuyên môn hoàn toàn.”
“Thế là thế quái nào?” Eddison quát lên.
“Đúng, nó đã vài năm tuổi rồi.”
Giờ đây, sau mấy năm hỏi han đám con gái của mình về các bài báo cáo, kiểm tra và bạn trai này nọ, ông đã nắm được công thức. Ông để sự im lặng lơ lửng trong một phút, rồi hai phút và theo dõi cô gái cẩn thận lật úp bức ảnh. Các nhà tâm lý học ở đội lớn hơn chắc sẽ có vài ba điều để nói về cử chỉ đó. “Hắn đã sai ai làm việc đó?”
“Người duy nhất trên đời hắn có thể tin cậy mà không cần do dự.”
“Người đa tài nhỉ?”
“Vic…”
Không rời mắt khỏi cô gái, Victor đá vào chân ghế của đồng sự làm cậu ta lảo đảo. Ông được thưởng một nụ cười sắp nở. Không phải cười thật, thậm chí còn không phải bóng ma của nó, nhưng cũng gần gần thế.
Cô gái ghé mắt nhìn dưới viền miếng gạc quấn quanh ngón tay mình, trông chúng giống găng tay kín hơn là găng tay hở ngón. “Đám kim tạo ra âm thanh kinh khủng nhỉ? Khi đó không phải là lựa chọn của ông? Nhưng nó đúng là lựa chọn, bởi vì có một con đường khác.”
“Cái chết,” Victor gợi ý.
“Tệ hơn.”
“Tệ hơn cả cái chết ư?”
Nhưng Eddison đã tái mặt và cô gái trông thấy. Thay vì chế nhạo cậu ta bởi chuyện đó, cô dành cho cậu ta một cái gật đầu buồn bã. “Anh ta biết. Nhưng mà ông đã không có mặt ở đó đúng không? Đọc về nó thì không giống vậy đâu.”
“Điều gì còn tệ hơn cả cái chết, Maya?”
Cô ta đưa móng tay gãi một trong mấy cái vảy mới trên ngón tay trỏ của mình, lột cái vảy ra, làm mấy giọt máu đỏ lại thấm vào gạc. “Các ông sẽ lấy làm kinh ngạc khi biết người ta dễ dàng kiếm dụng cụ xăm mình đến mức nào.”
Trong tuần đầu tiên, thứ gì đó được tuồn vào bữa tối của tôi mỗi ngày để tôi ngoan ngoãn. Lyonette ở với tôi vào ban ngày, nhưng những cô gái khác - rõ ràng là có nhiều hơn vài người - thì tránh xa. Chuyện này là bình thường, chị bảo tôi khi tôi nhắc đến nó vào bữa trưa.
“Việc khóc lóc làm mọi người căng thẳng,” chị nói trong lúc nhồm nhoàm ăn salad. Dù ai có nói gì khác về Thợ Làm Vườn bí ẩn này, hắn cũng cung cấp những bữa ăn tuyệt vời. “Hầu hết mọi người không muốn can dự cho đến khi chúng tôi biết một cô gái sẽ hòa nhập như thế nào.”
“Chỉ trừ chị.”
“Ai đó phải làm việc này thôi. Tôi có thể chịu được nước mắt nếu phải làm.”
“Vậy thì chắc chị biết ơn lắm vì tôi đã không bắt chị chịu đựng chút nào.”
“Về chuyện đó.” Lyonette chọc một miếng gà nướng và xoay dĩa của mình. “Cô có bao giờ khóc không?”
“Làm thế có ích lợi gì không?”
“Tôi sẽ yêu cô hoặc ghét cô lắm.”
“Cứ cho tôi biết, tôi sẽ cố cư xử đúng điệu.”
Chị dành cho tôi một nụ cười toe toét, khoe nguyên hàm răng. “Cứ giữ tinh thần đó nhé nhưng đừng làm vậy với hắn.”
“Tại sao hắn lại muốn tôi ngủ mỗi tối?”
“Cẩn thận đề phòng thôi mà. Dù sao thì cũng có một gờ đá ngay ngoài kia.”
Điều này làm tôi tự hỏi đã có bao nhiêu cô gái lao mình qua bờ đá trước khi hắn thực thi những biện pháp đề phòng này. Tôi cố ước lượng chiều cao của con quái vật nhân tạo ấy. Có lẽ là bảy, tám mét? Nó có đủ cao để giết người bằng lực va đập không?
Tôi trở nên quen với việc thức giấc trong căn phòng trống trải ấy khi thuốc hết tác dụng, Lyonette ngồi sẵn trên ghế đẩu cạnh giường. Nhưng vào ngày cuối tuần đầu tiên, tôi lại tỉnh trong tư thế nằm úp trên ghế băng với những cú vỗ mạnh và mùi hăng nồng của thuốc sát trùng trong không khí. Đây là một căn phòng khác, to hơn, tường kim loại chứ không phải kính.
Và còn có ai khác trong phòng.
Đầu tiên, tôi không trông thấy gì, với lượng thuốc ngủ vẫn còn dán chặt hai mí mắt tôi lại thì không thể, nhưng tôi cảm nhận được có ai đó đang ở đây. Tôi giữ hơi thở nông và đều đặn, căng tai ra nghe, nhưng một bàn tay đặt lên bắp chân trần của tôi. “Tôi biết cô tỉnh rồi.”
Đó là giọng đàn ông trung niên và có vẻ có học thức với âm điệu vùng Trung - Đại Tây Dương. Một giọng nói dễ chịu. Bàn tay vuốt lên chân tôi, lướt qua mông và lần theo đường cong ở lưng tôi. Da gà tôi nổi lên theo đường đi của nó, bất chấp hơi ấm trong phòng.
“Tôi mong cô nằm thật là yên, nếu không thì cả hai ta đều sẽ có lí do để hối hận đấy.” Khi tôi cố xoay đầu về phía phát ra giọng nói, bàn tay di chuyển đến phần đáy sọ tôi để giữ tôi nằm yên. “Tôi không thích phải trói cô vì việc này đâu; nó làm hỏng phương châm công việc. Nếu cô cảm thấy mình không thể nằm bất động, tôi sẽ cho cô thứ gì đó để đảm bảo việc này. Một lần nữa, tôi không thích thế. Cô có thể nằm yên không?”
“Để?” Tôi hỏi, gần như thì thào.
Hắn nhét một miếng giấy trơn trượt vào tay tôi.
Tôi cố mở mắt nhưng thuốc ngủ luôn làm chúng kèm nhèm hơn lúc bình thường vào mỗi sáng. “Nếu ông không định bắt đầu ngay bây giờ, tôi có thể ngồi dậy không?”
Bàn tay vuốt tóc tôi, những đầu ngón tay khẽ gãi trên sọ. “Cô có thể,” hắn nói, nghe có vẻ giật mình. Tuy nhiên, hắn vẫn giúp tôi ngồi dậy trên ghế băng. Tôi dụi mắt và nhìn xuống bức ảnh trong tay mình, vẫn ý thức được bàn tay hắn tiếp tục vuốt ve tóc mình như thế nào. Tôi nghĩ đến Lyonette, đến những cô gái khác tôi đã trông thấy ở xa xa và không thể nói là mình ngạc nhiên.
Sợ hãi nhưng không ngạc nhiên.
Hắn đứng sau lưng tôi, bầu không khí quanh hắn nồng mùi nước hoa sau cạo râu rất kích thích. Nói đúng hơn, có lẽ nó rất đắt tiền. Trước mặt tôi là bộ đồ nghề đầy đủ của thợ xăm, những lọ mực được xếp trên một cái khay đứng. “Hôm nay chưa phải là toàn bộ hình xăm đâu.”
“Tại sao ông lại đánh dấu chúng tôi?”
“Bởi vì vườn thì phải có bươm bướm chứ.”
“Có cách nào để chúng ta bỏ qua ẩn dụ đó không?”
Hắn ta bật cười, âm thanh tròn trịa, thoải mái. Đây là một kẻ thích cười và không tìm được nhiều lí do để cười như ý muốn, bởi vậy hắn luôn vui sướng mỗi khi có cơ hội. Theo thời gian, ông sẽ học được nhiều điều và đó là một trong những bí mật lớn nhất tôi học được từ hắn. Hắn muốn tìm ra nhiều niềm vui trong cuộc đời hơn là những gì hắn đã có. “Chẳng trách Lyonette của tôi thích cô. Cô là một linh hồn mãnh liệt, rất giống cô ấy.”
Tôi không trả lời, không có gì hợp lý để nói cả.
Hắn cẩn thận luồn mấy ngón tay qua tóc tôi, gạt ra sau hai vai tôi và cầm một cái lược lên. Hắn chải tóc cho tôi đến khi không còn một nút rối nào, thậm chí sau đó vẫn tiếp tục. Tôi nghĩ hắn thích thú với việc đó gần như hơn mọi việc khác, thực vậy. Một niềm khoái lạc giản đơn, chải tóc cho ai đó. Được phép làm thế. Dần dần, hắn gom tóc lại thành một túm đuôi ngựa và buộc bằng dây thun, rồi búi chặt và buộc bằng chun vải cùng mấy cái kẹp tăm đầu bọc cao su.
“Giờ thì vui lòng nằm úp lại nào.”
Tôi tuân lệnh và trong lúc hắn rời đi, tôi bắt gặp một thoáng quần kaki là thẳng tắp và áo sơ mi cài khuy. Hắn xoay đầu tôi sang hướng khác, để má tôi ép trên lớp da đen và đặt hai cánh tay tôi lỏng lẻo hai bên hông. Tư thế không hẳn là thoải mái, nhưng cũng không hoàn toàn khó chịu. Khi tôi gồng mình để không nhảy dựng lên hay giật thột, hắn khẽ vỗ vào mông tôi. “Thả lỏng,” hắn hướng dẫn. “Nếu cô gồng lên thì còn đau và lâu lành hơn đấy.”
Tôi hít một hơi sâu và buộc các cơ bắp của mình thả lỏng. Tôi co rồi duỗi hai nắm tay, mỗi lần duỗi tay, tôi lại thả một chút căng thẳng ra từ sau lưng. Sophia đã dạy chúng tôi điều đó, chủ yếu để ngăn Whitney khỏi những lần suy sụp thường lệ của cô ấy và…
“Sophia? Whitney? Đó là hai trong số các cô gái à?” Eddison cắt lời.
“Họ là các cô gái, đúng vậy. À, có lẽ Sophia được tính là đàn bà.” Cô gái uống thêm một ngụm nữa, mắt nhìn chỗ nước còn lại trong chai. “Thực ra, tôi đoán cả Whitney cũng vậy. Thế nên họ là hai người đàn bà.”
“Trông họ như thế nào? Chúng tôi có thể khớp tên họ với…”
“Họ không tới từ Vườn.” Rất khó lý giải ánh mắt cô ta dành cho đặc vụ trẻ, nửa phần thương hại, buồn cười và nhạo báng. “Tôi đã có một cuộc đời trước đó, anh biết đấy. Cuộc sống không bắt nguồn từ Vườn. Hay đúng hơn là không phải Vườn này.”
Victor xoay tấm ảnh lại, cố tính toán một thứ như thế chắc hẳn đã kéo dài bao lâu. To lớn đến thế, chi tiết đến thế.
“Không phải tất cả cùng lúc đâu,” cô gái bảo ông khi nhìn theo ánh mắt ông xoáy vào mẫu hình. “Hắn bắt đầu bằng các đường viền trước. Rồi quay lại trong vòng hai tuần để thêm vào tất cả màu sắc và chi tiết. Khi đã xong xuôi thì tôi hiện ra, chỉ là một trong những cô Bướm ở Vườn của hắn. Chúa sáng tạo nên thế giới nhỏ của riêng ngài.”
“Kể cho chúng tôi nghe về Sophia và Whitney đi,” Victor nói, chấp nhận bỏ qua hình xăm vào lúc này. Ông cảm giác chuyện gì đã xảy ra khi nó được hoàn thành và ông sẵn sàng gọi mình là kẻ hèn nhát nếu điều đó có nghĩa là ông chưa phải nghe kể về nó.
“Tôi đã sống cùng họ.”
Eddison lôi cuốn Moleskine từ trong túi áo ra. “Ở đâu?”
“Trong căn hộ của chúng tôi.”
“Cô cần…”
Victor ngắt lời cậu ta. “Kể cho chúng tôi về căn hộ ấy đi.”
“Vic,” Eddison phản đối. “Cô ta chẳng chịu nói với chúng ta điều gì cả!”
“Cô ấy sẽ nói,” ông trả lời. “Khi cô ấy đã sẵn sàng.”
Cô gái nhìn họ mà không nói gì thêm, chuyền chai nước từ tay này sang tay kia như một trái bóng hockey.
“Kể cho chúng tôi về căn hộ đi,” ông lặp lại.
Có tám người chúng tôi cùng sống ở đó, tất cả đều làm việc ở một nhà hàng. Đó là một phòng gác xép lớn, chỉ một sàn, mấy chiếc giường và tủ chân giường xếp thành dãy như trong doanh trại. Mỗi giường lại có một mắc treo quần áo ở một bên, sào để treo rèm ở phía bên kia và chân giường. Cũng chẳng mang lại nhiều riêng tư cho lắm, nhưng đủ dùng. Trong những tình huống bình thường, tiền thuê phòng này sẽ rất kinh khủng, nhưng khu dân cư đó quá tồi tệ và có nhiều người chung phòng đến mức có thể kiếm đủ tiền phòng chỉ trong một, hai đêm và dành phần tiền của những ngày còn lại để chi tiêu.
Vài người thậm chí đã làm vậy.
Chúng tôi là một tập hợp kì lạ, sinh viên và tom boy và một cô điếm về hưu. Vài người muốn tự do trở thành bất kể ai mà họ muốn, vài người trong chúng tôi muốn tự do ở yên một mình. Điểm chung duy nhất giữa chúng tôi là làm việc ở nhà hàng đó và sống cùng nhau.
Và nói thật nhé? Ở đó giống như thiên đường vậy.
Chắc chắn chúng tôi cũng có lúc này lúc khác, cãi vã, đánh nhau và thi thoảng chơi bẩn, nhưng hầu hết những vụ ấy bị gạt qua khá nhanh. Ai đó lúc nào cũng sẵn sàng cho mượn một cái váy, một đôi giày hay một cuốn sách. Những người đi học và đi làm có lớp học và công việc, nhưng ngoài ra thì chúng tôi có tiền và cả thành phố dưới chân mình. Kể cả với tôi, người lớn lên với sự kiểm soát tối thiểu, thì kiểu tự do ấy cũng thật tuyệt vời.
Tủ lạnh chất đầy bánh vòng, rượu, nước đóng chai, trong các ngăn kéo thì luôn có bao cao su và aspirin. Đôi khi, có thể tìm thấy món ăn mua về còn dang dở trong tủ lạnh và bất kể khi nào bên dịch vụ xã hội ghé thăm Sophia xem chị ấy có tiến bộ gì không, chúng tôi lại lao đi chợ và giấu rượu với bao cao su đi. Phần lớn thời gian chúng tôi ăn ngoài hoặc gọi đồ về nhà. Vì phải làm việc với thức ăn mỗi tối, nhìn chung chúng tôi tránh khu bếp của căn hộ ấy như tránh tà.
Ồ, còn con sâu rượu nữa. Chúng tôi không bao giờ chắc chắn gã có thực sự sống trong tòa nhà hay không, nhưng chiều chiều chúng tôi lại thấy gã uống rượu trên phố và đêm nào cũng vật ra trước cửa nhà chúng tôi. Không phải cửa chung cư - cửa nhà chúng tôi. Gã cũng là một tên biến thái chết tiệt nên nếu về nhà sau khi trời tối - chuyện gần như mỗi ngày - chúng tôi leo thang bộ lên tận mái nhà rồi đi xuống một tầng lầu bằng thang thoát hiểm để chui vào qua cửa sổ. Chủ nhà để hẳn một cái khóa đặc biệt ở đó cho chúng tôi vì Sophia cảm thấy thương tên khốn say xỉn ấy và không muốn báo cảnh sát. Nghĩ đến hoàn cảnh của chị ấy - một con nghiện kiêm gái điếm về hưu đã hoàn lương và đang cố xin lại quyền nuôi con - tất cả chúng tôi đều không ép.
Mấy cô gái ấy là những người bạn đầu tiên của tôi. Tôi đoán mình đã gặp kiểu người như họ từ trước, nhưng lần này khác. Tôi có thể tránh xa mọi người và thường sẽ làm vậy. Nhưng tôi làm việc cùng các cô gái này rồi lại sống cùng họ, và việc ấy rất… khác.
Trong số họ có Sophia, người đóng vai mẹ của tất cả và đã gắng gượng cai được hẳn một năm khi tôi gặp chị ấy, sau khoảng hai năm cố gắng và tái đi tái lại. Chị có hai cô con gái xinh đẹp tuyệt vời và chúng thực sự được ở bên nhau trong cùng một gia đình bố mẹ nuôi. Thậm chí còn tốt hơn nữa, bố mẹ nuôi của chúng hoàn toàn ủng hộ mục tiêu xin nuôi chúng trở lại của Sophia. Họ để chị tới gặp các con khá nhiều mỗi lần chị muốn. Khi mọi chuyện khó khăn hơn, bất kể khi nào cơn nghiện bắt đầu gào thét trở lại, một trong số chúng tôi sẽ nhồi chị vào một chiếc taxi để tới gặp hai cô con gái và nhắc nhở chị điều mà chị đã phải cố gắng hết sức để làm được.
Ở đó có Hope và cô hề nhỏ Jessica. Hope là người đề xuất ý tưởng với tính tình hoạt bát, còn Jessica thì theo đuôi mọi thứ cô ấy nói và làm. Hope lấp đầy căn hộ bằng tiếng cười và tình dục, và nếu Jessica coi sex như một cách để cảm thấy tốt hơn về bản thân, ít nhất Hope cũng chỉ cho cô ấy làm thế nào để vui vẻ với nó một chút. Họ chỉ là những bé gái, mới mười sáu, mười bảy khi tôi chuyển vào.
Amber cũng mười bảy nhưng không như hai người kia, cô ấy còn có kế hoạch. Cô ấy đã được tuyên bố miễn quyền chịu giám hộ để không phải vào hệ thống nhận con nuôi, lấy bằng GED và đang theo học ở một trường cao đẳng cộng đồng để lấy AA cho đến khi tìm được một chuyên ngành. Ở đó có Kathryn, lớn hơn họ vài tuổi, người không bao giờ, tuyệt đối không bao giờ nhắc đến cuộc đời trước khi sống ở căn hộ. Hay là bất kì cái gì, thật đấy. Đôi khi Kathryn có thể bị dụ dỗ đi cùng những người còn lại trong chúng tôi để làm gì đó, nhưng cô ấy không bao giờ làm bất kì điều gì một mình. Nếu ai đó xếp tất cả tám người chúng tôi đứng dựa tường và hỏi ai đang chạy trốn khỏi thứ gì hay ai đó, một người sẽ luôn chỉ vào Kathryn. Mặc dù vậy, chúng tôi không hỏi cô ấy. Một trong những quy tắc cơ bản của căn hộ là không đòi hỏi quá khứ của ai. Tất cả chúng tôi đều có gánh nặng.
Phát triển giáo dục tổng hợp - chứng chỉ tương đương bằng tốt nghiệp trung học.
Bằng liên thông - có thể chuyển tiếp lên đại học.
Whitney mà tôi từng nhắc đến, cô ấy có những lần suy sụp tinh thần theo giai đoạn. Cô ấy là cử nhân tâm lý học, nhưng lại bị căng thẳng cực độ. Không hẳn là tiêu cực, chỉ là kiểu “Tôi không chịu được stress”. Giữa các học kì, cô ấy điên cuồng lắm. Trong kì học, tất cả chúng tôi lần lượt đưa cô đi xả stress. Noémie cũng là sinh viên, đang học một trong những chuyên ngành vô dụng nhất của loài người. Thật đấy, tôi nghĩ lí do duy nhất cô ấy tới trường chỉ là cô ấy có học bổng và một tấm bằng Anh ngữ cho cô ấy một cái cớ để đọc cực nhiều. Rất may là cô ấy lại hào phóng chia sẻ sách của mình.
Noémie là người nhắc về căn hộ với tôi trong tuần thứ hai tôi làm tại nhà hàng. Đó là tuần thứ ba của tôi trong thành phố và tôi vẫn phải sống trong một nhà trọ, mỗi ngày lại tha lôi toàn bộ tài sản trên đời của mình tới chỗ làm. Chúng tôi đang ở trong phòng nhân viên bé tí xíu, thay đồng phục ra. Tôi cất bộ của tôi ở chỗ làm, phòng khi đồ của mình bị đánh cắp trong lúc ngủ, để ít nhất tôi còn có thể làm việc. Mọi người khác thay ra vì bộ đồng phục đó - một chiếc váy dài và giày cao gót - không phải là thứ họ sẽ dưỡn dẹo mặc trên đường về nhà.
“Vậy, ừm… cô cũng khá là đáng tin đấy nhỉ?” Cô ấy nói thẳng, không màu mè. “Ý tôi là cô không chặn tiền của mấy cậu bồi bàn hay chiêu đãi viên, cũng không ăn trộm đồ của ai trong phòng nhân viên. Cô không bao giờ có mùi ma túy hay bất cứ cái gì.”
“Tóm lại, cô có ý gì?” Tôi mặc áo lót và cài móc đằng sau lưng, chỉnh lại bộ ngực cho vừa. Sống ở một nhà trọ khiến con người ta thiếu tính đoan trang nhất định, phòng nhân viên bé xíu và số phụ nữ phải thay quần áo ở đây cũng góp phần vào điều đó.
“Rebekah bảo cô chỉ còn một bước nữa là sống ngoài đường. Cô biết một đám chúng tôi sống cùng nhau phải không nhỉ? Chuyện là chúng tôi có một giường thừa đấy.”
“Cô ấy nói nghiêm túc đấy,” Whitney nói với vào, vừa tháo tung mái tóc vàng đỏ của mình khỏi búi tóc. “Nó đúng là một cái giường.”
“Và một cái tủ chân giường,” Hope cười khúc khích.
“Nhưng chúng tôi đã nói chuyện với nhau và tự hỏi cô có muốn chuyển vào không. Tiền thuê nhà là ba trăm một tháng, bao gồm cả điện nước.”
Tôi còn chưa sống ở thành phố lâu lắm nhưng kể cả tôi cũng biết chuyện ấy là bất khả thi. “Ba trăm á? Thế quái nào mà các cô thuê có ba trăm?”
“Tổng là hai ngàn,” Sophia chữa lại. “Phần hùn tiền nhà sẽ là ba trăm. Chỗ tiền thừa để trả cho điện nước.”
Nghe có vẻ đúng, chỉ có điều… “Bao nhiêu người các cô sống ở đó?”
“Cả cô là tám.”
Thế cũng không khác mấy so với sống trong nhà trọ, thật sự là vậy. “Tôi có thể ở cùng các cô tối nay để xem thế nào rồi mai quyết định được không?”
“Nghe hay đấy!” Hope đưa cho tôi một cái chân váy bò nhìn như chỉ vừa đủ dài để che quần lót.
“Cái đó không phải của tôi.”
“Tôi biết, nhưng tôi nghĩ cô mặc nó sẽ rất xinh.” Cô ấy đang xỏ một chân vào chiếc quần nhung quá cỡ của tôi nên thay vì tranh cãi, tôi chuồi vào chiếc váy và quyết định sẽ phải thật cẩn thận mỗi khi cúi xuống. Thân hình Hope đâu ra đấy, còn mấp mé mức mũm mĩm nên tôi có thể kéo tụt cái váy xuống dưới hông để tăng thêm chút độ dài.
Mắt ông chủ nhà hàng sáng lên khi trông thấy tôi rời đi cùng các cô gái. “Giờ cô sống cùng họ hả? Cô sẽ an toàn chứ?”
“Khách đi hết rồi mà, Guilian.”
Anh ta thả luôn âm giọng Ý và vỗ vào vai tôi. “Họ là những cô gái ngoan. Tôi mừng vì cô sẽ ở với họ.”
Ý kiến của anh ta có sức thuyết phục rất lớn đối với tôi kể cả trước khi tôi trông thấy căn hộ. Ấn tượng đầu tiên của tôi về Guilian là một người khó tính nhưng công bằng; anh đã chứng minh tôi đúng khi mời một cô gái mang theo túi đeo tréo và va-ly cùng đi phỏng vấn thử việc một tuần. Anh giả vờ làm người Ý gốc vì bằng cách nào đó, việc ấy khiến các thực khách nghĩ thức ăn ngon hơn nhưng anh là một người cao lớn với lớp tóc đỏ hoe mỏng dính và hàng ria mép đã ăn hết cả môi trên, giờ thì đang tìm cách nuốt luôn phần còn lại của khuôn mặt. Anh ta tin rằng đánh giá cách làm việc của một người tốt hơn là lời họ nói và anh cũng tuyên dương người khác như vậy. Vào cuối tuần đầu tiên của tôi, anh đơn giản chỉ đưa cho tôi tờ lịch trình tuần tiếp theo với tên tôi in trên đó.
Chúng tôi rời đi lúc ba giờ sáng. Tôi nhớ các con phố và tuyến tàu, không thực sự hồi hộp như đáng ra phải thế khi chúng tôi đi bộ vào khu dân cư của họ. Với đôi chân nhức mỏi vì đứng trên giày cao gót nhiều giờ, chúng tôi lê bước nhiều bậc cầu thang dẫn tới tầng cao nhất rồi lên mái nhà, len lỏi qua rất nhiều đồ gỗ ngoài hiên, các chậu nướng phủ bạt và một thứ trông rất giống khu vườn anh túc tươi tốt ở một góc sân, rồi xuống một đoạn cầu thang thoát hiểm đến trước một dãy cửa sổ lớn. Sophia tra chìa khóa vào ổ trong lúc Hope vừa cười vừa giải thích về con sâu rượu biến thái ở hành lang.
Ở nhà trọ chúng tôi cũng có mấy tên tương tự.
Căn phòng là một không gian rộng lớn, thoáng và sạch, với bốn chiếc giường xếp dọc mỗi bên tường và một vài chiếc sô-pha túm tụm ở khoảng vuông chính giữa. Khu bếp có một đảo bếp để ngăn nó với phần còn lại của phòng và một cánh cửa dẫn ra nhà tắm, trong đó có một khoang tắm vòi sen khổng lồ với mười đầu vòi xoay ra các hướng khác nhau.
“Chúng tôi không hỏi han về những người từng sống ở đây khi trước,” Noémie tinh ý nói trong lúc chỉ cho tôi xem. “Dù sao nó cũng chỉ là một cái vòi sen, chứ không phải ngáo ộp.”
“Cô thuyết phục bên bảo trì như thế đó hả?”
“Ồ không, chúng tôi chọc họ suốt. Phân nửa niềm vui ở đó mà.”
Tôi nở nụ cười bất cần. Làm việc với các cô gái này đã vui rồi, lúc nào cũng trao qua đổi lại mấy câu cợt nhả, móc máy và khen ngợi quanh bếp, cằn nhằn về khách hàng khó tính hay tán tỉnh mấy anh đầu bếp và cậu rửa bát. Trong hai tuần qua, tôi đã cười nhiều hơn bất kì lúc nào có thể nhớ được trước đây. Mọi người đều thả ví và túi xách của họ trên nóc tủ chân giường, rất nhiều người thay sang pyjama hay thứ gì đó tạm được với họ, nhưng còn lâu giấc ngủ mới đến. Whitney lôi sách tâm lý học ra trong khi Amber kéo ra khoảng hai mươi ly ngắn rồi rót đầy tequila vào. Tôi đưa tay lấy một ly nhưng thay vào đó, Noémie lại đưa cho tôi một bình vodka.
“Tequila là để học bài.”
Vì vậy, tôi ngồi xuống một trong mấy chiếc sô-pha và xem Kathryn đọc bài kiểm tra thực hành của Amber, mỗi ly là một câu hỏi. Nếu Amber trả lời sai, cô ấy phải uống một ly. Nếu trả lời đúng, cô có thể sai người khác uống. Cô đưa cho tôi ly đầu tiên và tôi cố không sặc với hỗn hợp dở như hạch gồm tequila và vodka.
Trời sáng rồi mà chúng tôi vẫn còn thức, Nóemie, Amber và Whitney đều lăn đến lớp trong lúc những người còn lại cuối cùng cũng gục.
Khi chúng tôi thức giấc vào đầu giờ chiều, tôi kí thỏa thuận mà họ đã để sẵn ở đó thay cho hợp đồng thuê phòng và trả tiền thuê tháng đầu tiên bằng tiền boa của hai đêm trước. Và thế là tôi đã không còn cảnh vô gia cư.
“Cô bảo đó là tuần thứ ba ở thành phố?” Victor hỏi và đưa ra một loạt tên các thành phố mà cô ta ám chỉ. Giọng cô ta không mang trọng âm địa phương, cũng không có tính chất vùng miền nào để có thể xác định gốc gác. Ông khá chắc rằng việc ấy là cố ý.
“Đúng vậy.”
“Trước đó cô ở đâu?”
Cô ta uống nốt chai nước thay vì trả lời. Cẩn thận đặt cái chai rỗng ở một góc bàn, cô ta ngồi lại trên ghế và chậm rãi xoa hai bàn tay quấn băng lên cánh tay.
Victor đứng lên và giũ áo khoác, đi vòng quanh bàn để choàng nó lên vai cô ta. Cô ta căng thẳng khi ông bước lại gần, nhưng ông cẩn thận không để da mình chạm vào da cô ta. Khi ông quay lại phía bàn của mình, cô ta đã thả lỏng đủ để luồn tay vào áo. Chiếc áo rất to với cô, rũ xuống lùng bùng, nhưng hai bàn tay cô ta chuồi ra khỏi ống tay áo một cách thoải mái.
Ông quyết định đó chính là thành phố New York. Các căn hộ theo kiểu nhà kho, những nhà hàng mở cực muộn. Thêm nữa, cô ta kể về tàu thay vì metro hay tàu điện ngầm - nói vậy cũng có ý nghĩa nào đó, đúng không nào? Ông thầm nhắc trong đầu chuyện liên hệ với văn phòng New York để xem họ có tìm được điều gì về cô gái hay không.
“Cô có đi học không?”
“Không. Chỉ đi làm thôi.”
Một tiếng gõ trên cửa sổ làm Eddison phải ra khỏi phòng. Cô gái nhìn cậu ta đi ra với một chút thỏa mãn, rồi hướng cái nhìn trung lập về Victor.
“Điều gì đã khiến cô quyết định tới thành phố?” Ông hỏi. “Nghe có vẻ như cô không quen ai ở đó, cũng không có kế hoạch làm quen khi đến đó. Vậy tại sao phải đi?”
“Sao lại không? Nó là một điều mới mẻ, đúng không? Một điều khác biệt.”
“Một điều gì đó xa xôi?”
Cô ta nhướn một bên mày.
“Tên cô là gì?”
“Thợ Làm Vườn gọi tôi là Maya.”
“Trước đây cô có phải là người đó đâu.”
“Đôi khi quên đi thì dễ dàng hơn, ông biết không?” Cô ta loay hoay với viền tay áo, cuộn lại rồi thả ra thật nhanh. Có lẽ cũng không khác mấy với việc lăn bộ đồ ăn bằng bạc. “Đã ở đó, không có cơ may trốn thoát, không đời nào có thể quay lại cuộc sống cũ, vậy thì sao phải bám lấy nó? Sao phải tự làm mình đau thêm bằng cách nhớ lại những gì ông không còn có được?”
“Cô đang nói rằng mình đã quên ư?”
“Tôi đang nói rằng hắn gọi tôi là Maya.”
Tôi gần như bị cách ly với các cô gái khác cho đến khi hình xăm của tôi đã xong, trừ Lyonette, người vẫn tới hàng ngày để nói chuyện với tôi và bôi thuốc mỡ lên tấm lưng trần của tôi. Chị để tôi xem hình xăm của mình mà không có chút hổ thẹn hay ghê tởm gì. Giờ nó đã là một phần của chị, như hơi thở, như chính những cử động duyên dáng trong vô thức của chị. Mức độ chi tiết đáng kinh ngạc và tôi tự hỏi đến lúc phải di lại màu mực cho tươi thì rắc rối đến đâu. Tuy nhiên, một hình xăm tốt thì mấy năm mới phai màu đến mức cần chỉnh sửa; tôi không muốn nghĩ đến việc phải ở lại Vườn lâu đến thế nghĩa là gì.
Hay tệ hơn, nếu tôi không ở lại thì có nghĩa là gì.
Thuốc vẫn xuất hiện trong bữa tối của tôi, Lyonette mang vào cho tôi trên một cái khay cùng phần ăn của chị. Cứ vài ngày, tôi lại thức giấc không phải trên giường mình mà trên cái ghế băng bọc da cứng, với bàn tay Thợ Làm Vườn đang xoa trên khu vực vừa di màu trước đó để kiểm tra xem chúng đã lành đến đâu, nhạy cảm đến đâu. Hắn không bao giờ để tôi trông thấy hắn, và không giống như phòng tôi, nơi có những tấm kính phản chiếu mờ ở khắp nơi, các bức tường kim loại mờ xỉn ở đây không cho tôi hi vọng nào dù chỉ là một cái liếc mắt.
Hắn ngâm nga trong lúc làm việc, một âm thanh mà bản thân nó có phần dễ thương nhưng lại tương phản chan chát với tiếng rung cơ khí của kim xăm. Hầu hết là những bản nhạc bất hủ: Elvis, Sinatra, Martin, Crosby, thậm chí cả Andrew Sisters. Đó là một loại đau đớn kì lạ, lựa chọn nằm nguyên ở đó dưới mũi kim của hắn và mặc hắn vẽ quyền sở hữu lên da mình. Dẫu vậy, tôi không thấy mình có nhiều lựa chọn. Lyonette nói rằng chị ở lại với từng cô gái cho đến khi cặp cánh đã xong. Tôi chưa thể khám phá Vườn, chưa thể đi tìm một lối ra. Tôi không chắc liệu Lyonette đã biết không có lối thoát nào hay chị không còn quan tâm nữa. Vì thế tôi để hắn đặt những cái cánh khốn kiếp lên mình. Tôi không bao giờ hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi đấu tranh, nếu tôi từ chối.
Suýt nữa tôi đã làm vậy, nhưng Lyonette tái mặt nên tôi đã chuyển hướng câu hỏi.
Tôi đã tưởng nó có liên quan gì đó đến việc chị không bao giờ đưa tôi đi qua các hành lang, chỉ dùng mỗi đường ra Vườn, thông qua cái hang đằng sau thác nước. Dù chị không muốn tôi trông thấy thứ gì - hay không muốn chỉ cho tôi, hai việc hoàn toàn khác nhau - tôi có thể đợi. Hèn nhát, tôi đoán vậy. Hay thực dụng.
Gần hết tuần thứ ba ở Vườn thì hắn làm xong.
Suốt buổi sáng, hắn đã căng thẳng hơn, tập trung hơn, nghỉ ít hơn và ngắn hơn. Ngày đầu tiên hắn đã xăm dọc sống lưng tôi và thiết kế đường viền cho cặp cánh cùng các mạch lẫn khối cho các hoa văn lớn. Sau đó, hắn bắt đầu ở chóp cánh và đi ngược trở lại sống lưng tôi, xoay vòng giữa bốn góc phần tư trên lưng tôi để ngăn bất kì phần nào khỏi bị sưng tấy và không xăm được. Hắn không làm gì ngoài tỉ mẩn xăm.
Rồi tiếng ngâm nga dừng hẳn, hơi thở của hắn nông và gấp gáp hơn khi hắn lau sạch chỗ máu cùng mực thừa. Hai bàn tay hắn run rẩy trước tác phẩm của hắn dù trước đó hắn điềm tĩnh vô cùng. Thuốc mỡ lạnh buốt, nhơn nhớt ập xuống sau đó, được xoa cẩn thận lên từng phân trên da tôi. “Cô thật đặc sắc,” hắn khàn giọng nói. “Tuyệt nhiên vô khuyết. Thực sự là một tác phẩm đáng giá điểm tô khu vườn của tôi. Và giờ… giờ thì cô phải có một cái tên.”
Hai ngón tay cái của hắn vuốt dọc sống lưng tôi, nơi đường mực đầu tiên đã hạ xuống và lành sẹo nhất, di lên gáy tôi để luồn tay vào mái tóc buộc cao của tôi. Thứ thuốc mỡ dính dấp bám vào bàn tay hắn, khiến tóc tôi bết lại và nặng nề trong tay hắn. Không hề báo trước, hắn lôi tôi xuống khỏi ghế băng cho đến khi chân tôi chạm sàn, nửa thân trên vẫn còn trên mặt ghế da. Tôi có thể nghe thấy tiếng hắn loay hoay với thắt lưng và khóa quần, tôi nhắm chặt mắt lại.
“Maya,” hắn rên rỉ, đưa hai bàn tay lên hai bên mạng sườn tôi. “Giờ cô là Maya. Của tôi.”
Một tiếng gõ cửa mạnh mẽ ngăn cô ta mô tả sự việc xảy ra tiếp theo, trông cô ta vừa thảng thốt vừa biết ơn.
Victor thầm chửi thề và lăng mình khỏi ghế để đi ra cửa, giật mạnh nó ra. Eddison ra hiệu cho ông ra hành lang