← Quay lại trang sách

Chương 3

Inara xoa hai ngón tay lên chú rồng nhỏ buồn bã, một trong mấy cái vẩy sẹo của cô bị mắc vào lông mày chú ta và rách ra.

Victor trao đổi ánh mắt với đồng sự. “Lấy áo khoác đi,” ông bảo và đẩy người lùi khỏi bàn.

“Cái gì kia?”

“Chúng ta sẽ đi một đoạn.”

“Chúng ta làm gì kia?” Eddison lẩm bẩm.

Cô gái không hỏi gì cả, đơn giản cầm lấy áo của ông và mặc vào. Chú rồng nhỏ vẫn nằm trong một tay.

Ông dẫn họ xuống ga ra, mở cửa hành khách phía trước cho cô gái. Cô nhìn vào chiếc xe một lúc, miệng cong lên một biểu cảm mà ông không thể thực sự gọi là cười. “Có chuyện gì không ổn à?”

“Trừ lần tới đây và bệnh viện, và có lẽ chuyến đi từ New York tới Vườn, tôi đã không ngồi vào một chiếc ô tô nào kể từ cuốc taxi đến nhà bà.”

“Vậy cô sẽ thông cảm nếu tôi không mời cô lái nhỉ.”

Môi cô nhếch lên. Tiếng cười dễ dàng và bầu không khí thoải mái cuối cùng họ cũng gợi được trong phòng thẩm vấn đã không biến mất trước sự thật mà suốt từ đầu họ đã nhắm đến.

“Có lí do nào khiến tôi phải ngồi ghế sau không?” Eddison phàn nàn.

“Cậu muốn tôi nghĩ ra một cái cớ không?”

“Thôi được rồi, nhưng tôi được chọn nhạc đấy.”

“Không.”

Cô gái nhướn một bên chân mày, và Victor nhăn nhó.

“Cậu ta thích nhạc đồng quê.”

“Xin đừng để anh ta chọn,” cô thoải mái nói trong lúc chui vào ghế ngồi.

Vừa cười, ông vừa chờ cho chân cô rút hẳn vào rồi đóng cửa.

“Chúng ta sẽ đi đâu trong chuyến thực địa ngắn này?” Eddison hỏi khi hai người đàn ông sang phía bên kia của chiếc xe.

“Trạm dừng đầu tiên là quán cà phê, rồi chúng ta sẽ tới bệnh viện.”

“Để cô ấy kiểm tra các cô gái à?”

“Cả việc đó nữa.”

Eddison đảo mắt và bỏ qua, chui vào ghế sau.

Khi họ tới bệnh viện, với mấy cốc cà phê trên tay - và trà cho Inara - toàn bộ ngôi nhà bị bao vây bởi các xe tải lấy tin và kẻ tò mò. Một phần tâm trí ông đã làm việc này quá lâu tự hỏi phải chăng tất cả các cặp phụ huynh từng mất con gái ở độ tuổi 16-18 đều đang ở ngoài kia với một cây nến và một bức ảnh phóng to, hi vọng điều tốt đẹp nhất hay thậm chí là tồi tệ nhất, miễn sao cơn ác mộng bất định này cuối cùng cũng qua đi. Vài người nhìn đăm đăm vào điện thoại di động, chờ đợi một cuộc gọi mà với rất nhiều người, sẽ không bao giờ đến.

“Các căn phòng đã được chặn cửa cho các cô gái chưa?” Inara hỏi khi quay mặt tránh khỏi cửa hành khách và thả tóc rơi xuống để che mình kĩ hơn.

“Có, cả vệ sĩ canh gác nữa.” Ông nheo mắt nhìn cửa vào cho xe cấp cứu trước mặt để xem liệu mình có thể né được bằng cách đưa cô gái vào bằng lối đó không, nhưng bốn chiếc xe cấp cứu đã đỗ kín với hoạt động tấp nập quanh chúng.

“Tôi có thể đi qua vài phóng viên nếu tôi cần làm. Họ không thể thực sự trông mong tôi nói gì về chuyện đó được.”

“Cô đã bao giờ xem tin tức trong thành phố chưa?”

“Thỉnh thoảng chúng tôi vẫn bắt gặp trong quán Taki khi tới mua đồ ăn,” cô trả lời với một cái nhún vai. “Chúng tôi không có ti-vi, và hầu hết những người chúng tôi giao du chỉ có các màn hình cắm vào đầu chơi game hay đầu đĩa DVD. Tại sao?”

“Bởi vì họ vẫn trông đợi cô nói gì đó, kể cả khi họ đã biết cô không được phép. Họ sẽ dí micro vào mặt cô và hỏi cô những câu riêng tư không hề nề hà gì và chia sẻ câu trả lời của cô với bất kì ai muốn nghe.”

“Vậy là… bọn họ cũng giống FBI?”

“Đầu tiên là Hitler, giờ tới phóng viên.” Eddison nói. “Tôi mừng phát khóc vì cô đánh giá cao chúng tôi như vậy đấy.”

“Tôi thực sự không biết đủ nhiều về cánh phóng viên để thấy việc họ làm là xúc phạm nên tôi không biết chuyện ấy lại kinh khủng như thế.”

“Nếu cô không phiền đi xuyên qua bọn họ, chúng ta có thể vào trong,” Victor nói trước khi cả hai kịp bồi thêm điều gì. Ông đỗ xe lại và đi vòng qua mở cửa cho cô gái. “Bọn họ sẽ gào lên đấy,” ông cảnh báo cô. “Họ sẽ nói to và chặn đường cô, đèn camera sẽ nháng lên khắp nơi. Sẽ có những cặp bố mẹ hỏi về con gái họ, muốn biết liệu cô có trông thấy họ không. Và cả những kẻ sỉ nhục cô nữa.”

“Sỉ nhục tôi ư?”

“Lúc nào cũng có những kẻ cảm thấy các nạn nhân bị như vậy là đáng đời,” ông giải thích. “Bọn chúng là đồ ngốc, nhưng lại thường to mồm nhất. Tất nhiên cô không đáng bị thế, không ai lại đáng bị bắt cóc, cưỡng hiếp hay bị giết cả, nhưng bọn họ vẫn nói thế vì tin thế hoặc muốn có được vài giây chú ý, và vì chúng ta bảo hộ quyền tự do ngôn luận, chúng ta bó tay trước chuyện đó.”

“Tôi đoán tôi đã quá quen với những nỗi kinh dị trong Vườn. Tôi đã quên mất thế giới Bên ngoài có thể kinh khủng đến đâu.”

Ông sẵn sàng cho đi bất kì điều gì để nói với cô rằng điều đó không đúng.

Nhưng nó là sự thật, vì vậy ông im lặng.

Họ bước ra khỏi gara để vào cổng chính, hai điệp viên đi hai bên cô gái để bảo vệ, ánh đèn và âm thanh lập tức vọt lên đỉnh cao. Cô gái lờ tịt họ với phẩm giá vững vàng, mắt nhìn thẳng phía trước, từ chối nghe câu hỏi chứ đừng nói đến chuyện trả lời chúng. Có các rào chắn để ngăn mọi người khỏi chắn lối vào bệnh viện, với các cảnh sát địa phương đứng canh. Họ đã gần tới cửa thì một phụ nữ bạo dạn chuồi xuống dưới rào chắn và giữa hai chân một cảnh sát, đoạn dây micro thòng lòng đằng sau cô ta.

“Tên cô là gì? Cô có phải là một trong các nạn nhân không?” Cô ta hỏi, vẫy vẫy micro trước mặt Inara.

Cô gái không trả lời, thậm chí không nhìn cô ta, và Victor ra hiệu cho một cảnh sát tới dẫn người phụ nữ đi.

“Với một thảm kịch cỡ này, cô nợ công chúng một câu chuyện hoàn chỉnh!”

Ngón tay cái của cô còn đang đăm chiêu xoa chú rồng xanh nhỏ nhưng cô đã quay lại nhìn nữ phóng viên, người đang vật lộn với nắm tay của cảnh sát. “Tôi nghĩ nếu cô thật sự biết bất kì điều gì về vụ việc mà cô đang làm tin này,” cô gái khẽ nói, “thì cô đã biết điều hơn là gợi ý tôi nợ bất kì ai một thứ gì.” Cô gật đầu với viên cảnh sát và tiếp tục bước đến cánh cửa trượt. Những tiếng gọi theo chân cô, những người đứng gần cửa nhất hỏi về các cô gái bị mất tích, nhưng mọi thứ nhòa đi thành những âm thanh mơ hồ khi cánh cửa đóng xịch lại sau lưng họ.

Eddison đã thực sự cười với cô. “Tôi lại tưởng cô sắp bảo cô ta xéo đi.”

“Tôi đã nghĩ đến,” cô thừa nhận. “Rồi tôi nhớ ra là rất có thể hai người sẽ bị đứng chung khuôn hình và tôi không muốn mẹ ông Hanoverian rửa tai ông ấy vì đã nghe phải thứ ngôn ngữ tục tĩu ấy.”

“Ừ ừ, đi thôi, cô cậu.”

So với một bệnh viện, ở đây có sự hiện diện của nhiều cảnh sát hơn đáng kể, thậm chí cả trong sảnh chính. FBI, cảnh sát địa phương, đại diện của những sở cảnh sát khác, dịch vụ trẻ em, tất cả bọn họ đều đang nói chuyện điện thoại hay gõ lia lịa trên máy tính xách tay hoặc máy tính bảng. Những người không bị bó buộc với công nghệ thì phải xử lý một thứ khó khăn hơn nhiều: các gia đình.

Khi Eddison thả chiếc cốc rỗng vào thùng rác cạnh cửa, Victor vẫy tay gọi thành viên thứ ba trong đội của họ, người đang ngồi cùng một cặp vợ chồng trạc ba mươi tuổi. Ramirez gật đầu nhưng không cất cánh tay quanh vai người phụ nữ trông có vẻ kiệt sức ngồi cạnh mình. “Inara, đây là…”

“Đặc vụ Ramirez,” Inara nói nốt hộ ông. “Chúng tôi đã gặp nhau trước khi tôi được mang đi. Chị ấy đã hứa sẽ ngăn các bác sĩ không thành bọn khốn.”

Victor nhăn nhó.

Ramirez mỉm cười. “Độc đoán,” cô chữa lại. “Tôi đã hứa sẽ cố ngăn họ khỏi độc đoán. Mặc dù khi ấy tôi cũng nghĩ cô là Maya.”

“Từng là. Vẫn là.” Cô gái lắc đầu. “Chuyện phức tạp lắm.”

“Đây là bố mẹ của Keely,” Ramirez nói và chỉ vào cặp đôi.

“Con bé cứ hỏi cô mãi,” cha Keely nói. Mặt anh ta tái nhợt và mắt đỏ ngầu nhưng vẫn đưa tay ra để bắt. Cô đưa hai bàn tay bị bỏng, quấn trong băng gạc lên trong lời xin lỗi thầm lặng. “Tôi hiểu là cô đã giúp bảo vệ con bé khi nó bị đưa vào đó?”

“Tôi đã cố,” cô nói ngập ngừng. “Không phải em ấy may mắn vì đã ở đó, nhưng thật may vì không phải ở lại lâu.”

“Chúng tôi đã cho chuyển con bé tới một phòng riêng,” vợ anh ta nói thêm qua tiếng sụt sịt. Chị ta bám chặt chiếc ba lô Hello Kitty và một nắm khăn giấy. “Con bé còn quá nhỏ và các câu hỏi của bác sĩ thì riêng tư quá.” Chị nghẹn lời trong đám khăn và chồng chị phải nói tiếp:

“Nó bị hoảng, nói rằng nếu nó không gặp được cô, thì nó muốn ở với… với.”

“Danelle và Bliss?”

“Phải. Tôi không… tôi không hiểu sao nó lại…”

“Chuyện dài và kinh khủng lắm,” Inara nhẹ nhàng bảo họ. “Rất đáng sợ. Keely đã không ở đó lâu, nhưng trong vài ngày ngắn ngủi, em ấy không phải ở một mình. Ba người chúng tôi đã ở bên em suốt và thường là với một vài cô gái khác nữa. Cảm giác ở bên người biết chính xác anh đang phải trải qua những gì sẽ an tâm hơn. Rồi mọi chuyện sẽ khá hơn.” Cô liếc nhìn chú rồng trong tay mình. “Không phải là cô bé không vui sướng tột độ khi gặp anh chị đâu; em ấy vui lắm. Em ấy nhớ anh chị kinh khủng. Nhưng ở một mình một phòng ngay lúc này… chắc chắn sẽ làm em ấy hoảng sợ. Xin hãy kiên nhẫn với cô bé.”

“Bọn chúng đã làm gì với con gái nhỏ của chúng tôi?”

“Cô bé sẽ kể cho anh chị nghe những gì có thể. Cứ kiên nhẫn đã,” cô nhắc lại. “Và tôi xin lỗi, tôi biết hẳn anh chị có cả triệu câu hỏi và lo ngại, nhưng tôi thực sự cần đi xem các cô khác, bao gồm cả Keely.”

“Vâng, vâng, tất nhiên rồi.” Cha Keely hắng giọng vài lần. “Cảm ơn cô vì đã giúp con bé.”

Vợ anh ta đứng lên và ôm chầm cô gái thảng thốt, làm cô bắn một cái nhìn lo lắng vào Victor đang cười toe toét. Khi ông không hành động gì để giúp, cô nhăn nhó và khẽ kéo tay người phụ nữ ra. “Ở đây còn có bao nhiêu bố mẹ nữa?” Cô lẩm bẩm trong lúc họ bước đi.

“Khoảng nửa số người sống sót, vài nhà nữa đang trên đường,” Ramirez trả lời, chạy theo để bắt kịp họ trong thang máy. “Họ chưa báo với bất kì phụ huynh nào của các cô gái đã chết; họ muốn hoàn toàn chắc chắn nhân thân của họ.”

“Như thế cũng tốt, phải.”

“Đặc vụ Ramirez!” Một giọng the thé cất lên, tiếp theo là tiếng lộp cộp của giày cao gót trên nền đá.

Victor rên lên. Họ đã suýt thoát được mà không bị chú ý.

Nhưng ông vẫn quay lại, cùng đồng sự của mình đối diện với người phụ nữ đang tiến đến. Inara chỉ tiếp tục nhìn màn hình bên trên thang máy, theo dõi các con số đang hạ dần.

Thượng nghị sĩ Kingsley là một người đàn bà lịch lãm trong độ tuổi ngũ tuần, mái tóc đen của bà được sắp xếp quanh khuôn mặt mang lại ấn tượng mềm mại đối lập với biểu cảm căng thẳng của bà. Trông bà vẫn còn chỉn chu bất chấp việc đã có mặt ở bệnh viện từ đêm qua. Bộ vest đỏ là thẳng đơ của bà đối chọi chan chát với làn da sẫm màu, ngọn cờ Mỹ nhỏ gắn trên ve áo gần như đã bị lấp bởi màu đỏ ấy. “Vậy ra đây là cô ta?” Bà ta hỏi khi dừng chân trước mặt họ. “Cô gái các ông đã che giấu?”

“Chúng tôi vẫn đang thẩm vấn cô ấy, Thượng nghị sĩ, chứ không giấu,” Victor nhẹ nhàng nói. Ông vươn tay ra nắm vai Inara, dịu dàng nhưng kiên quyết xoay cô quay lại.

Mắt Inara lướt qua người đàn bà. Cô nặn ra một nụ cười giả tạo rành rành đến nỗi Victor phải nhăn mặt. “Chắc hẳn bà là mẹ của Ravenna.”

“Tên con bé,” bà thượng nghị sĩ nghiến răng nói, “là Patrice.”

“Đã từng là,” Inara đồng ý. “Và sẽ là. Ngay bây giờ thì tên cô ấy vẫn là Ravenna. Thế giới Bên ngoài vẫn còn chưa phải là thật.”

“Và câu đó có ý nghĩa quỷ quái gì hả?”

Nụ cười biến mất. Ngón tay Inara lại xoa lên chú rồng buồn bã. Một lát sau, cô đứng thẳng lưng và nhìn vào mắt người phụ nữ. “Nó có nghĩa là bà quá thực để cô ấy phải đối mặt lúc này. Hai ngày vừa qua là quá nhiều. Chúng tôi đã sống trong cơn mộng mị khủng khiếp của kẻ khác quá lâu đến mức không biết đâu là thực nữa. Theo thời gian, ngày đó cũng đến, nhưng hiện thực của bà thật sự là…” Cô liếc vào đám trợ lý và nhân viên đang lởn vởn cách đó một khoảng tôn trọng. “Quá sức công khai,” cuối cùng cô nói. “Nếu bà có thể rũ bỏ được đám tùy tùng, có lẽ sẽ dễ dàng hơn cho cô ấy.”

“Chúng tôi chỉ đang cố làm cho ra lẽ chuyện này.”

“Đó chẳng phải là việc của FBI sao?”

Thượng nghị sĩ lừ mắt với cô. “Con bé là con gái tôi. Tôi sẽ không chỉ ngồi một chỗ mà xem…”

“Như tất cả những cặp bố mẹ khác?”

Victor lại nhăn mặt.

“Bà đại diện cho luật pháp, Thượng nghị sĩ ạ. Đôi khi điều đó có nghĩa là lùi lại để cho nó làm việc.”

Eddison quay lại để bấm nút gọi thang một lần nữa. Victor có thể thấy hai vai cậu ta đang run lên.

Nhưng Inara còn chưa nói xong. “Đôi khi điều đó có nghĩa là làm mẹ hoặc thượng nghị sĩ, chứ không phải cả hai. Tôi nghĩ cô ấy muốn gặp mẹ mình, nhưng với những gì cô ấy đã trải qua, sự điều chỉnh cô ấy đã phải làm, tôi không nghĩ cô ấy có thể xử lý vế thượng nghị sĩ đâu. Bây giờ, nếu bà thứ lỗi, chúng tôi cần kiểm tra Ravenna và các cô gái khác.” Thang máy kêu và cô bước vào ngay khi cửa mở. Ramirez và Eddison đi theo cô.

Victor vẫy họ đi lên. Có thể ngay lúc này Thượng nghị sĩ đang cạn lời, nhưng việc ấy chưa bao giờ kéo dài lâu.

Và quả nhiên. “Tôi đã được báo cáo rằng mụ già đó, Lorraine, đồng lõa với những gì con gái tôi đã phải chịu. Tôi hứa với ông, Đặc vụ ạ, nếu tôi nghe nói chỉ một mảy may là cô gái kia cũng dự phần, tôi sẽ bằng mọi giá…”

“Thượng nghị sĩ. Hãy để chúng tôi làm việc của mình. Nếu bà muốn biết chuyện gì đã xảy ra với con gái mình, nếu bà muốn biết sự thật, bà phải để chúng tôi làm việc của mình.” Ông đưa tay ra chạm vào cùi chỏ của bà ta. “Tôi có một đứa con gái chỉ nhỏ hơn Patrice một chút. Tôi hứa với bà, đây không phải là việc tôi coi nhẹ. Họ là những cô gái trẻ mạnh mẽ vô song, họ đã phải bước qua địa ngục. Tôi sẽ trân trọng họ bằng cách cố gắng hết sức mình, nhưng bà phải lánh đi đã.”

“Ông làm được không?” Bà ta hỏi một cách sắc bén.

“Tôi hi vọng mình không bao giờ biết.”

“Chúa phù hộ ông, Đặc vụ ạ, nếu ông mà làm hỏng bét chuyện này.”

Victor nhìn bà ta bỏ đi, rồi bấm nút đi lên. Trong lúc chờ thang, ông có thể thấy bà ta đã lại hội họp với đám người của mình, đưa ra các chỉ thị và đặt các câu hỏi, những nhân viên trẻ của bà ta lập cập đáp lời. Những người lớn tuổi thì vững vàng hơn, ít bị đàn áp hơn.

Ông cho thang lên tầng bốn và bước ra một bầu không khí im ắng đáng kể, khác hẳn sảnh trước chật chội và điên cuồng bên dưới. Những người khác đang chờ ông. Một nhóm bác sĩ và y tá đang nói chuyện ở quầy y tá, nhưng sự hiện diện của các vệ sĩ có vũ khí cạnh cửa làm âm lượng của họ phải giảm xuống.

Một trong các nhân viên y tế vẫy tay với Ramirez. “Cần nói chuyện với các cô gái lần nữa à?”

“Chúng tôi có một người khác ở đây cần gặp họ.” Cô chỉ vào Inara và cô y tá nhìn theo cử chỉ ấy với một nụ cười dễ dãi.

“À vâng, tôi nhớ cô rồi. Tay cô sao rồi?”

Cô đưa chúng lên cho y tá xem.

“Các vết khâu sạch sẽ, và không bị sưng,” cô ta lẩm bẩm. “Thế là tốt rồi. Cô có cậy vảy ở các vết thương nhỏ hơn không đấy?”

“Một chút?”

“À, đừng làm vậy nữa nhé. Cô muốn chúng lành mà. Hãy dán thêm băng vào các chỗ đó để phòng hờ.”

Vài phút sau, hai bàn tay cô gái đã lại được quấn băng gạc, quanh các ngón tay cô đã được dán cẩn thận để cho phép chút cử động. Dù thế ngay khi cô y tá có đồ nghề, cô ấy đã kiểm tra nhanh các vết thương nhỏ hơn ở sườn và cánh tay Inara.

“Cô có vẻ ổn rồi, cưng ạ,” người phụ nữ kết luận, đặt một tay lên vai cô. “Đặc vụ, giờ các anh mang cô ấy đi được rồi.”

Cô gái nói lời chào, và y tá tạm biệt cô với một nụ cười.

Khi họ đi tới cánh cửa đầu tiên, Inara đã hít một hơi chậm rãi, lôi chú rồng nhỏ màu xanh ra để tìm an ủi. “Tôi không đoán nổi họ sẽ sôi nổi thế nào,” cô thú nhận.

Victor vỗ vào vai cô. “Cứ đi và tìm hiểu xem.”

Viên cảnh sát địa phương đang đứng gác lúng túng đổi chân. “Họ còn cách hai cánh cửa.”

“Tất cả ư?” Eddison gặng hỏi.

“Họ khăng khăng như vậy.”

“Họ tức là các cô gái trẻ đang sợ hãi sao?”

“Vâng, thưa anh.” Anh ta lột mũ xuống để gãi mái tóc đang thưa dần. “Một trong số họ dạy tôi vài cụm từ thậm chí tôi còn chưa từng nghe trong các vụ bắt con nghiện.”

“Có lẽ là Bliss,” cô gái lẩm bẩm. Thay vì tranh cãi với anh chàng, cô chỉ bước qua hai cánh cửa nữa, ba đặc vụ vội vàng theo chân cô, và gật đầu với cảnh sát đứng ở vị trí đó. “Tôi vào trong được không?”

Anh ta liếc các đặc vụ, tất cả cùng gật đầu. “Vâng, thưa cô.”

Mặc dù không phân biệt được từng lời nói và giọng nói, họ đều có thể nghe thấy tiếng chuyện trò qua bức tường. Nó ngừng bặt ngay khi cánh cửa mở ra, rồi lại lên tới cao trào khi những người bên trong phòng trông thấy cô gái.

“Maya!” Một bóng mờ đen và trắng hở mông băng ngang căn phòng và lao vào tay cô gái. “Chị đã ở chỗ quỷ nào thế hả?”

“Chào Bliss.” Vỗ về mái tóc xoăn đen rối bù của cô gái nhỏ hơn, Inara nhìn quanh phòng. Bằng cách nào đó căn phòng hai giường giờ đã có bốn. Tất cả những người bị thương còn đi lại được đang tụ tập quanh giường những ai bị nặng hơn, nắm tay nhau hay ngồi quàng tay ôm vai hoặc eo nhau. Vài cặp cha mẹ dũng cảm hơn đang ngồi trên những chiếc ghế cứng cạnh giường, nhưng hầu hết các phụ huynh đều đang tụ lại ở bức tường cuối phòng, nói chuyện với nhau trong lúc vẫn để mắt đến con gái của họ.

Victor dựa người vào tường với một nụ cười, ngắm cái bóng nhỏ nhất len vào giữa hai chiếc giường để tiến đến chỗ hai cô gái trẻ. Thật vui khi được trông thấy nụ cười dịu dàng của Inara, cách cô ôm chặt đứa em nhỏ vào mình.

“Chào em, Keely. Chị đã gặp bố mẹ em.”

“Em nghĩ em đã làm họ tổn thương,” Keely thì thầm, nhưng Inara lắc đầu.

“Họ chỉ sợ thôi. Hãy kiên nhẫn với họ, và kiên nhẫn với chính mình.”

Victor cùng hai đồng sự của mình lởn vởn gần cửa suốt gần một tiếng, nhìn theo các cô gái cười nói và đùa cợt và chế giễu lẫn nhau, trong lúc họ an ủi những người suy sụp hay òa khóc. Bất chấp vẻ khó chịu hiển nhiên, cô gái cho phép mình giới thiệu với các cặp cha mẹ. Cô kiên nhẫn lắng nghe họ kể lể với cô về quá trình tìm kiếm các cô con gái của họ, họ đã không bao giờ từ bỏ hi vọng ra sao, và dấu hiệu nhạo báng duy nhất của cô chỉ là một cái nhướn mày khiến Danelle phải cười khúc khích lâu đến mức làm máy đo nhịp tim báo động.

Ông có thể nhận ra Ravenna - cô gái như thể phiên bản trẻ hơn của mẹ mình - và ông chăm chú quan sát cuộc nói chuyện ngắn của họ, ước gì mình nghe được bất kì câu nào trong đó. Con gái của thượng nghị sĩ bị quấn băng gần kín một bên chân. Ravenna cô gái vũ công, như ông còn nhớ. Trong khi Inara khẽ chạm vào lớp băng, ông tự hỏi liệu điều đó sẽ bị ảnh hưởng ra sao.

Ông có thể kể vài cái tên của các cô Bướm từ câu chuyện của Inara. Với những người khác, ông phải lắng nghe tên họ được xướng qua lại, cố gắn cái tên với chủ nhân của chúng. Ngoại trừ Keely, người chưa từng bị đặt lại tên, không ai trong số họ dùng tên thật. Bật ra trên lưỡi họ, trong đầu họ, vẫn là những cái tên từ Vườn, và ông có thể thấy các bậc phụ huynh rúm người mỗi lần như vậy. Inara nói rằng đôi lúc quên đi sẽ dễ dàng hơn; lần đầu tiên, ông thắc mắc liệu có ai trong số họ quên không. Hay có lẽ cô ấy đã nói đúng, và họ còn chưa sẵn sàng để chấp nhận rằng chuyện này là thật.

Ông rất muốn ở lại đây thêm, để đắm mình trong cảnh này hòng gạt đi những chuyện kinh hoàng của mấy ngày vừa qua, nhưng ông không thể hoàn toàn thả lỏng ở đây. Cô gái còn phải xem nhiều nữa và còn chưa kể với họ nhiều điều nữa.

Họ còn cần biết thêm nữa.

Ông đưa cổ tay lên để xem giờ và ngay lập tức mắt Inara đã chuyển sang nhìn ông, một câu hỏi không cần cất lời. Ông gật đầu. Cô thở dài, nhắm mắt lại một lát để bình tâm, rồi bắt đầu tiến trình trấn an mọi người một lần nữa rằng cô sẽ trở lại. Cô ra gần đến cửa thì Bliss tóm lấy tay cô.

“Chị đã kể cho họ đến đâu rồi?” Cô gái hỏi thẳng.

“Hầu hết những gì quan trọng.”

“Và họ đã bảo gì với chị?”

“Avery đã chết. Thợ Làm Vườn chắc sẽ sống để dự phiên tòa.”

“Vậy là tất cả bọn em đều phải nói.”

“Đến lúc rồi, và hãy nhìn sự việc như thế này: có lẽ kể với FBI sẽ dễ dàng hơn là kể với bố mẹ em.”

Bliss nhăn mặt.

“Bố mẹ cô ấy đang trên đường đến,” Ramirez thì thào với Victor, “băng qua Đại Tây Dương từ nơi dạy học mới của ông bố ở Paris. Rất khó nói là họ đã từ bỏ hi vọng tìm thấy cô ấy hay chỉ đơn giản là họ phải làm điều tốt nhất cho những đứa con còn lại.”

Từ biểu cảm trên mặt, rõ ràng là Bliss không sẵn lòng dành cho họ chút thông cảm nào.

Với cái ôm cuối cùng dành cho Keely, Inara rời khỏi phòng cùng Victor và Eddison; Ramirez ở lại để nói chuyện với các phụ huynh. Họ đi qua một dãy phòng trống có lính gác ở cửa, đáng lẽ những cô gái kia phải lưu lại đó nhưng họ không chịu, rồi đi qua một dãy phòng trống dùng để ngăn cách các cô gái với nhóm phòng bệnh cuối dãy, cũng có cảnh sát canh gác.

Khi họ dừng bước, Eddison nhìn vào khung cửa nhỏ trên cánh cửa và tỏ vẻ khó hiểu với đồng sự. Victor chỉ gật đầu. “Tôi sẽ chờ ở ngoài này,” đặc vụ trẻ hơn nói.

Victor mở cửa, đẩy cô gái qua ngưỡng cửa và cẩn thận đóng nó lại sau lưng họ.

Người đàn ông trên giường đang bị gắn đủ các loại máy móc, tất cả đều khẽ phát ra âm thanh rù rì và nhịp điệu riêng của chúng. Một ống thông khí đưa ô xy vào cơ thể ông ta, nhưng một bộ luồn khí quản lại đang đứng bên cạnh phòng khi cần ngay. Bộ áo bệnh nhân che gần hết những gì tấm chăn không che được, một số là băng gạc, một số là những chỗ bôi sáp mỡ và vật liệu tổng hợp để rút bớt nhiệt từ các vết bỏng và ngăn nhiễm trùng. Các vết bỏng lan đến tận một bên sọ ông ta, một đám hỗn độn phồng rộp của lóp da bị tẩy màu.

Cô gái trợn tròn mắt nhìn ông ta, chân cô không bước vào phòng quá một mét.

“Tên ông ta là Geoffrey Macintosh,” Victor khẽ nói với cô. “Ông ta không còn là Thợ Làm Vườn nữa. Ông ta đã có một cái tên và mang trên mình đủ loại vết thương biến dạng, ông ta không còn là Chúa Vườn nữa. Ông ta sẽ không bao giờ quay lại được. Tên ông ta là Geoffrey Macintosh, và ông ta sẽ bị đưa ra tòa vì mọi việc từng làm. Người đàn ông này không còn làm hại cô được nữa.”

“Thế còn Eleanor? Vợ ông ta?” Cô thì thầm.

“Bà ta đang ở phòng bên cạnh để họ canh chừng nhịp tim; bà ta đã đột quỵ ngay tại nhà. Theo chúng tôi biết, bà ta chưa từng biết gì về những chuyện này.”

“Còn Lorraine?”

“Cách đây vài cánh cửa. Bà ta đang bị thẩm vấn để quyết định phạm vi cáo buộc đối với những gì bà ta đã làm. Sẽ có một loạt các đánh giá về tâm lý học trước khi việc ấy được định đoạt.”

Ông có thể thấy cái tên đang hình thành trên môi cô gái, nhưng cô không hỏi. Cô sụp xuống một chiếc ghế cứng cạnh tường, cúi người tới trước, phủ phục để nhìn người đàn ông bất tỉnh trên giường bệnh. “Không ai trong chúng tôi từng thấy hắn giận dữ đến thế,” cô nói nhỏ xíu. “Thậm chí là không, sau tất cả những thiệt hại mà Avery đã gây ra. Hắn đã tức điên lên.”

Ông đưa tay cho cô và cố giấu sự ngạc nhiên khi cô thực sự nắm lấy nó, lớp băng cọ vào da bàn tay ông.

“Không ai trong chúng tôi từng trông thấy hắn như vậy.”

Ba cha con nhà họ đứng ở mãi cuối vườn, gần cửa ra vào nhất, và Thợ Làm Vườn rõ ràng là đã mất hết lý trí. Hắn đang gào thét với Desmond, còn Avery thì đứng đó, khinh khỉnh ra mặt. Tôi đoán gã đã biết là cha mình không còn quá buồn bực về Keely nữa.

Thay vì mò đến gần hơn, tôi xem xét những gì có thể trong Vườn. Đã có nhiều người ở đó, chuyện này thì rõ rồi. Các dấu giày hiện diện trên mặt cát và vài cái cây đã bị giẫm lên. Ai đó thậm chí còn thả cả giấy gói kẹo cao su trên bờ suối. Chẳng lẽ cảnh sát không tò mò gì ư? Hay Thợ Làm Vườn đã cho họ một lời giải thích hợp lý?

“Các chiều không gian,” Bliss thì thầm. “Nếu hắn đã cho hạ mọi bức tường xuống, có khi họ còn không nhận ra ở đây có hành lang. Có rãnh ở cả hai bên cửa chính mà.”

Vậy là có thể họ đã xem, nhưng không tìm được chúng tôi.

Desmond rõ ràng đã gọi.

Trái tim tôi đau đớn bởi tôi muốn tự hào về anh ta, nhưng thực sự, tất cả những gì tôi nghĩ được chỉ là đã đến lúc rồi đấy. Chuyện biết chúng tôi bị bắt cóc, bị xâm hại, bị giết và bị trưng bày còn chưa đủ, nhưng ít ra chuyện cưỡng hiếp và tra tấn một đứa trẻ mười hai tuổi cuối cùng cũng đủ.

“Việc này sai trái!” Anh ta kêu lên khi cuối cùng cha anh ta cũng ngừng lấy hơi. “Bắt cóc họ là sai, giữ họ cũng sai, và giết họ càng sai!”

“Đây không phải là việc mày có quyền quyết!”

“Có đấy! Bởi vì nó là việc phạm pháp!”

Cha anh ta tát mạnh đến nỗi anh ta phải lảo đảo lùi lại và ngã ra. “Đây là nhà tao, vườn của tao. Ở đây, tao là luật và mày đã phạm luật đó.”

Cười như một cậu bé trong ngày Giáng sinh, Avery biến mất và vài giây sau quay lại với một cái gậy tre, có lẽ là cái gậy đã được dùng với gã ngày hôm trước. Thật ư, một cây gậy? Kẻ quái nào lại dạy con khôn lớn bằng gậy cơ chứ? Thực ra, kiểu người gì mà lại dùng gậy dạy con ở bất kì độ tuổi nào? Nhưng Avery đưa gậy cho cha mình và ghì chặt em trai mình, xé quần áo anh ta cho đến khi lưng và một phần mông anh ta đã lộ ra.

“Đây là vì lợi ích của chính mày, Desmond,” Thợ Làm Vườn nói khi hắn xắn tay áo lên. Desmond vật lộn nhưng Avery đã ghì chặt đầu anh ta.

Úp mặt Keely vào bụng tôi để cô bé không trông thấy, chúng tôi đứng nhìn Thợ Làm Vườn đánh con trai hắn bằng gậy. Việc đó để lại những vết đỏ lừ nhanh chóng tấy lên thành sưng tím và Avery, đồ khốn bệnh hoạn, vui sướng trước mọi cú đập. Desmond tiếp tục vật lộn nhưng không kêu, bất chấp bị đau đến đâu. Thợ Làm Vườn đếm từng lần, và sau lần thứ hai mươi, hắn ném cái gậy tre ra xa.

Tiếng reo hò của Avery dừng lại. “Thế thôi á?” Gã hỏi. “Bố cũng đã đánh tôi chừng đó vì đóng dấu con khốn kia!”

Tôi ấn một bàn tay trên hông và cảm nhận cái sẹo dày để lại từ lần đóng dấu ấy. Chẳng lẽ hai mươi gậy là tương xứng ư?

“Avery, đừng có xía vào chuyện này.”

“Không! Nó đã có thể đẩy cả hai bố con ta vào tù, thậm chí lãnh án tử, thế mà bố tha cho nó chỉ với hai mươi gậy?” Gã thả thằng em lên con đường phủ cát và đứng thẳng lại. “Nó đã suýt hủy hoại mọi thứ mà bố vất vả gây dựng suốt ba mươi năm qua. Nó đã quay lưng lại với ý nghĩa của việc làm con trai bố. Nó đã quay lưng lại với bố!”

“Avery, tao đã bảo…”

Avery rút thứ gì đó từ lưng quần ra và đột nhiên điều cha gã đã nói với gã không còn quan trọng nữa. Avery đã nắm quyền.

Một khẩu súng thường khẳng định chuyện đó.

“Bố cho nó tất cả mọi thứ!” Gã gào lên, chĩa khẩu súng vào em trai. “Thằng Desmond quý giá của bố, kẻ không bao giờ làm một việc gì để giúp bố gây dựng Vườn này, vậy mà bố vẫn tự hào về nó đến chết dẫm. Các cô Bướm thích nó. Nó không làm đau họ. Nó hiểu họ hơn. Ai mà thèm quan tâm hả? Tôi cũng là con trai bố, là đứa con đầu lòng. Tôi mới là người mà đáng lẽ bố phải biết tự hào.”

Cha gã giơ hai tay lên, nhìn đăm đăm vào khẩu súng. “Avery, ta luôn luôn tự hào về con…”

“Không, bố sợ tôi. Đến cả tôi cũng biết sự khác biệt đó, bố ạ.”

“Avery, làm ơn bỏ súng xuống. Không có chỗ cho nó ở đây.”

“Không có chỗ cho nó ở đây,” gã lặp lại với một nụ cười khỉnh. “Bố luôn luôn nói như thế về mọi thứ tôi muốn!”

Với một tiếng rên rỉ đau đớn, Desmond lăn người nằm ngửa và chống hai khuỷu tay đẩy người lên.

Khẩu súng cướp cò.

Desmond ngã ngửa ra đường với một tiếng kêu, máu loang rộng ra trên ngực áo sơ mi rách te tua của anh ta. Thợ Làm Vườn lao tới với một tiếng kêu thất thanh và khẩu súng vang lên lần nữa, Thợ Làm Vườn ngã quỵ gối, tóm chặt một bên sườn.

Tôi đẩy Keely vào Danelle và đẩy cả hai xuống sau một gò đất. “Ở đây,” tôi rít lên.

Bliss tóm lấy tay tôi. “Anh ta có đáng không?”

“Có thể là không,” tôi thừa nhận. “Nhưng anh ta đã gọi điện.”

Với một cái lắc đầu buồn bã, em ấy thả tay, và tôi lao tới trước từ vòng ôm của các cô gái. Tôi gần tới chỗ Desmond thì Avery tóm được tóc tôi và giật tôi ngã ra.

“Còn đây chính là con khốn ấy, nữ hoàng bé nhỏ của Vườn.” Gã dùng báng súng đánh tôi mạnh đến mức tai tôi ong ong, một phần khẩu súng bào cả mảng da đầu tôi. Thả rơi khẩu súng, gã đá vào đầu gối tôi và dùng dằng với cái thắt lưng của mình. “Chà, giờ thì tao đã là Chúa Vườn rồi nên tốt nhất mày nên học chút tôn trọng.”

“Mày mà đưa cái đó lại gần miệng tao là tao sẽ cắn cụt nó,” tôi gầm gừ, và từ đằng sau gờ đất, Bliss reo lên.

Gã lại đánh tôi lần nữa, lần nữa, và đang giơ tay định đánh tiếp thì giọng Nazira làm gã ngưng lại.

“Tôi nghe thấy tiếng còi hụ rồi!”

Tôi chẳng nghe thấy gì hết ngoài tiếng chuông vẫn đổ bên trong hộp sọ tôi, nhưng một số cô gái khác cũng bảo rằng họ nghe thấy. Tôi không chắc họ đang cố làm gã phân tâm hay tiếng còi là thật nữa.

Avery thả tôi ra và chạy qua Vườn để trèo lên mỏm đá hòng tự nhìn. Tôi bò tới chỗ Desmond, người đang cố giữ áp lực trên ngực bằng một tay. Tôi gạt hai tay anh ra và tự mình giữ chỗ đó, máu anh ấm và dinh dính khi nó tuôn ra lòng bàn tay tôi. “Xin anh đừng chết,” tôi thì thào.

Anh siết tay tôi yếu ớt nhưng ngoài ra không cố trả lời gì.

Thợ Làm Vườn rên rỉ và lê mình tới phía bên kia của con trai. “Desmond? Desmond, trả lời bố!”

Cặp mắt xanh nhạt - cặp mắt của cha anh ta - hấp háy mở. “Cách duy nhất đế bảo vệ họ khỏi anh ta là để họ đi,” anh hổn hển nói. Mồ hôi vã ra mặt anh. “Anh ta sẽ giết hết họ mất và họ sẽ chịu đau đớn từng phút một.”

“Giữ tỉnh táo, Desmond,” cha anh ta cầu xin. “Chúng ta sẽ đưa con đến bệnh viện và tìm ra cách. Maya, cứ giữ nguyên áp lực ở đó!”

Tôi đã không dừng lại.

Nhưng giờ thì tôi đã nghe được tiếng còi hụ.

Avery nhảy chồm chồm và chửi thề trên mỏm đá. Các cô gái bổ nhào tới quanh chúng tôi, có lẽ họ cho rằng Thợ Làm Vườn và Desmond là một ván cược an toàn hơn Avery-đã-điên-loạn. Ngay cả Lorraine cũng tụ lại với chúng tôi và không ai cố đẩy mụ ra. Bliss nhặt khẩu súng lên với hai bàn tay run rẩy, nhưng ánh mắt em vẫn còn nhắm đến Avery.

Và tiếng còi hụ ngày một to hơn.

“Tôi vẫn không hiểu tại sao họ quay lại,” cô gái thì thầm, tóm chặt bàn tay ông như tìm nơi bấu víu. “Họ đã không tìm thấy gì lần đầu đến đúng không? Nếu không Thợ Làm Vườn đã không cho nâng các bức tường lên.”

“Một trong các cảnh sát ở đồn đã cho kiểm tra những cái tên mà Desmond báo cáo trên điện thoại. Họ nhận ra tên Keely ngay vì cô bé chỉ vừa mất tích gần đây, nhưng khi anh ta cho chạy những cái tên khác, cờ báo động của FBI đã bật lên lượt tìm kiếm ấy. Sĩ quan cấp trên của anh ta đã liên hệ với chúng tôi và chúng tôi gặp họ ngoài đó, Cassidy Lawrence chẳng hạn. Cô ấy đã mất tích gần bảy năm trước ở Connecticut. Không có lí do gì để nói tên cô ấy cùng tên Keely trừ phi thực sự có một mối liên hệ giữa họ.”

“Vậy ra Lyonette là một phần lí do mà cuối cùng chúng tôi cũng được tìm ra?” Cô hỏi với nụ cười nhẹ.

“Đúng, chính là cô ấy.”

Họ ngồi im lặng một vài phút, nhìn người đàn ông trên giường hít vào và thở ra.

“Inara…”

“Phần còn lại của câu chuyện.”

“Hi vọng rằng đây là điều khó khăn cuối cùng tôi phải hỏi cô.”

“Cho đến khi ông yêu cầu tôi lên bục nhân chứng,” cô thở dài.

“Tôi rất tiếc, thực sự đấy, nhưng chuyện gì đã xảy ra tiếp theo?”

Sirvat chết tiệt.

Thợ Làm Vườn rút điều khiển từ xa trong túi quần ra và bấm một loạt mã số trên bảng số nhỏ xíu của nó. “Sirvat, làm ơn vào phòng ngay cạnh cửa ra vào, lấy vài cái khăn và ống cao su ra đây.”

“Phòng cạnh Zara à?” Cô ta hỏi.

“Đúng rồi, phòng đó đấy.”

Một nụ cười chậm rãi giãn ra trên mặt cô ta và cô ta quay ngoắt bỏ đi với một tiếng cười. Sirvat đã ở đó khoảng một năm rưỡi và từ những gì tôi biết thì cô ta chỉ cô độc và… kì quặc thôi.

Thợ Làm Vườn chỉnh lại thắt lưng để tăng áp lực lên vết thương bên sườn hắn và vuốt tóc con trai, bảo anh phải giữ tỉnh táo, hỏi anh nhiều câu và cầu xin anh trả lời. Des siết chặt tay tôi để phản ứng với vài thứ và anh còn đang thở, nhưng anh không cố nói, tôi nghĩ như vậy tốt hơn.

“Sau khi đã buộc khăn quanh người anh ấy, ông có cho chúng tôi đưa anh ấy ra cửa trước không?” Tôi hỏi.

Thợ Làm Vườn chỉ nhìn thẳng vào tôi, gần như nhìn xuyên qua tôi, có vẻ đang cân nhắc các cô Bướm với tính mạng con trai mình, kể cả vào lúc này. Cuối cùng, hắn gật đầu.

Rồi tôi ngửi thấy mùi và cứng đờ người.

Danelle là người tiếp theo ngửi thấy và mũi cô ấy chun lại. “Cái gì đấy?”

“Formaldehyde,” tôi rít lên. “Chúng ta phải chạy xa khỏi căn phòng đó.”

“Phòng nào?”

Thợ Làm Vườn càng tái nhợt. “Không hỏi han gì nữa, các cô, đi thôi.”

Chúng tôi phải kéo Desmond trên cát, Thợ Làm Vườn lảo đảo và chậm lại đằng sau chúng tôi. Chúng tôi lao qua thác nước - bất kì ai cố nán lại cho khô ráo đều bị Bliss đẩy tới - và chen chật cả hang.

Vượt qua tiếng thác nước, chúng tôi nghe thấy Sirvat cười sằng sặc, và rồi…

Cô gái lắc đầu. “Tôi không biết phải mô tả vụ nổ như thế nào,” cô kể với ông. “Nó chỉ siêu to, cả âm thanh lẫn sức nóng. Vài tảng đá rơi từ trên đỉnh mỏm đá xuống, nhưng cái hang không sập như tôi đã có phần sợ hãi. Lửa và kính vỡ ở khắp mọi nơi và tất cả những đám tro nhỏ ngu ngốc ấy bốc thẳng lên thành hơi nước nóng. Không khí ùa vào từ trần nhà đã vỡ và ngọn lửa bốc về phía đó. Khói tỏa ra, cùng với những con bướm thật, nhưng kể cả khi đó, khói vẫn còn quá dày đến mức chúng tôi không thở nổi. Chúng tôi phải thoát khỏi đó.”

“Cô trèo qua suối à?”

“Cho đến khi tới được cái ao. Chân chúng tôi đã bị đám kính cắt xẻ khá tệ, nhưng lửa đang lan ra và nước dường như là một lựa chọn tốt hơn. Phần phía trước của Vườn biến thành một đám lửa khổng lồ. Tôi hỏi Thợ Làm Vườn…” Cô nuốt khan thật mạnh, nhìn sang gã đàn ông trên giường. “Tôi đã hỏi ông Macintosh liệu có lối thoát hiểm nào không, có bất kì cách nào thoát ra ngoài không, nhưng hắn nói… hắn chưa từng nghĩ sẽ có bất kì chuyện gì xảy ra.”

Cô xoay bàn tay trong tay ông đến khi tay kia có thể thò xuống dưới lớp băng để chạm vào mấy cái vảy. Ông khẽ gạt nó đi.

Lửa lan ra quá nhanh. Từng mảng kính vỡ ra trên đầu, rơi ào ào xuống chúng tôi thành từng miếng sắc nhọn. Willa né một cái nhưng lại bước thẳng vào cái khác làm đầu cô bị xẻ thành hai nửa. Chúng tôi có thể thấy cả lửa bên trên kính, đang lan ra nhà kính bên ngoài.

Thợ Làm Vườn lắc đầu, dựa vào Hailee tìm trợ giúp. “Nếu nó lan tới phòng để phân bón thì sẽ có vụ nổ thứ hai mất,” hắn vừa nói vừa ho.

Nhưng giờ thì hầu hết các cô gái đều đang khóc.

Tôi nghĩ ra một cách khả dĩ để chúng tôi không bị kẹt lại và tiêu đời. “Mỏm đá,” tôi nói. “Nếu chúng ta đập vỡ được vài mảng kính trên tường, chúng ta có thể trèo ra ngoài mái của hành lang.”

“Và thế nào nữa, trượt xuống đống kính đang hay đã vỡ để ra vườn ngoài chắc?” Bliss lẩm bẩm. “Và vẫn còn có thể bị gãy cổ chân, chân, xương sống khi hạ cánh?”

“Tốt thôi. Đến lượt em đó.”

“Chả biết mẹ gì. Đến lượt chị.”

Desmond cười khùng khục rồi rên rỉ.

Pia hét lên và chúng tôi đồng loạt quay lại để thấy Avery đằng sau cô ấy, cánh tay bị bỏng và phồng rộp đang chẹn ngang cổ họng cô. Một mẩu kính rung rinh trên vai gã, bồ hóng và những vết cắt dài chằng chịt trên má gã. Gã cười lớn và cắn vào cổ cô gái trong lúc cô chống cự.

“Avery, thả cô ấy ra,” Thợ Làm Vườn rên lên.

Bất chấp ngọn lửa gào rú, chúng tôi vẫn nghe thấy tiếng cổ cô ấy bị bẻ gãy.

Hắn ném thi thể cô ấy sang bên rồi giật lùi trước một tiếng nổ lớn. Tôi quay sang và thấy Bliss cùng khẩu súng, hai chân em đứng tấn, và em bắn gã thêm lần nữa. Gã gào lên vì đau đớn và đổ nhào tới trước, em siết cò thêm hai lần cho đến khi cuối cùng gã cũng ngã úp mặt xuống một bụi hoa.

Một trong những cái cây to hơn bị cháy sạch cành nhánh đã nứt ra ở gần gốc và đổ sầm vào tường tạo ra một tiếng động kinh hoàng. Kính vỡ vụn, tấm kim loại rạn ra dưới sức nặng của nó, mái nhà màu đen ngăn cách giữa hai phần của tòa nhà kính đổ sụp bên dưới nó. Chúng tôi có thể trông thấy phần nhà kính bên ngoài qua ngọn lửa đang nhảy múa.

“Em vẫn chưa nghĩ ra cái gì,” Bliss nói và sặc vì khói. “Thật đấy, vẫn đến lượt chị nghĩ kế đấy.”

“Xéo đi,” tôi lẩm bẩm và em dành cho tôi nụ cười yếu ớt.

Tôi móc cổ chân mình vào đầu gối Ravenna và kéo cô tới thế chỗ tôi ấn vào ngực Desmond. Với từng ấy cử động khi chúng tôi di chuyển anh, tôi không nghĩ việc ấy giúp ích gì cho anh nữa, nhưng tôi không thể chịu nổi nếu ít nhất không thử làm. Anh đã cố, kể cả khi không thành công lắm. Chúng tôi có thể cố.

Và tôi không muốn anh chết. Không, khi cuối cùng anh đã cho chúng tôi một cơ hội sống.

Tôi chạy đến chỗ cái cây bị đổ, gạt những mẩu kính lớn hơn và các cành nhánh lởm chởm. Cơn đau buốt nhói trong tay tôi, nhưng nếu chỉ có một phần cơ hội để thoát ra ngoài, tôi cần phải thử. Glenys và Marenka tới giúp tôi, rồi đến Isra gia nhập, và chúng tôi cố tìm lối ra quanh thân cây. Chúng tôi đã dọn được một bên của nó, với sức của bốn người đẩy và xô từ phía bên kia, cuối cùng chúng tôi đã gạt được thân cây đủ xa đến nhà kính bên ngoài.

Marenka nhặt một mẩu kính từ cánh tay tôi và ném nó đi. “Tôi nghĩ tôi biết một cách để mang anh ta qua đây.”

“Thử xem nào.”

Cô ấy nhấc hai vai Desmond bằng cách xốc nách anh. Tôi đứng giữa hai chân anh và luồn tay xuống dưới hai đầu gối. Trông không đẹp đẽ gì, và chắc chắn là không dễ, nhưng chúng tôi cũng đã xếp thành một hàng dọc.

Bliss dẫn đường, Danelle và Keely đi sát sau lưng em, Isra ở lại, gạt sang bên các vụn gạch đá khi chúng rơi xuống, Thợ Làm Vườn ở sau lưng cô. Không giúp được gì, vì hắn không làm được gì thật, nhưng hắn khiến những cô gái đang sợ hơn - hay đang sợ đến đờ cả ra - đi theo chúng tôi. Khói ngày càng dày và tất cả chúng tôi ho sặc sụa. Nhiều hình dáng di chuyển bên trên nhà kính ngoài và đột nhiên một tiếng vỡ lớn chạy dọc tấm kính dài 1,8m chặn ở mặt sàn. Ai đó đang vung rìu vào nó. Chúng tôi lùi lại, chờ xem họ có đi qua được không, và sau vài cú bổ nữa, phần giữa tấm kính nát ra. Dùng đầu rìu, một lính cứu hỏa đập vỡ phần kính còn lại trên khung và ném xuống một chiếc thang dù vắt qua các cành cây.

“Lên nào,” anh ta - hay cô ta - kêu gọi qua chiếc mặt nạ.

Các lính cứu hỏa khác theo sau và hai người họ đỡ Desmond từ tay chúng tôi. Dù không khí chưa hẳn đã sạch, nhưng chúng tôi hít thở được hơi đầu tiên kể từ rất lâu rồi, và vài cô gái còn chưa khóc thì lúc này đã bắt đầu nức nở khi họ bước ra lớp cỏ mùa thu khô giòn và cảm nhận không khí lạnh bao bọc xung quanh. Vài người trong số họ quỳ gối trong cơn kinh ngạc và phải có người kéo đi.

Tôi cố đếm đầu người sau khi họ đã mang Desmond đi, và tôi có thể thấy Isra cũng đang làm việc tương tự ở nhà kính bên ngoài, cả hai chúng tôi đều cố tìm hiểu xem chúng tôi đã để mất bao nhiêu người trước khi đến được thời điểm này. Rồi đến… đến… tiếng uỳnh này và thêm một vụ nổ khác bùng ra từ một trong mấy căn phòng và lần cuối tôi trông thấy Isra, cô đang bay nghiêng vào một quả bóng lửa, ba người khác còn đang bám vào cô, Thợ Làm Vườn nằm trên mặt đất, lửa nhảy múa khắp người hắn. Tôi cố chạy đến chỗ mấy cô gái, nhưng một người lính cứu hỏa đã tóm chặt cổ tay tôi và giật tôi tránh ra.

“Rồi sau đó đến xe cứu thương, bệnh viện và căn phòng nơi tôi gặp ông,” cô gái thở dài. “Thế là hết. Toàn bộ câu chuyện.”

“Chưa hẳn.”

Cô gái nhắm mắt lại, đưa bàn tay đang cầm chú rồng xanh nhỏ lên má. “Tên tôi.”

“Thợ Làm Vườn giờ đã có tên hắn. Tên cô thật sự kinh khủng đến thế sao?”

Cô gái không trả lời.

Ông đứng dậy và đỡ cô lên. “Đi nào. Xem thêm một điều này nữa.”

Cô theo ông ra ngoài cửa, bước qua Eddison đang cau có nói chuyện với một kĩ thuật viên hiện trường trong chiếc áo gió và bước vào cánh cửa ở bên kia hành lang. Lần này ông dẫn cô đi hết đường tới tận bên giường trước khi cô có thể trông thấy ai nằm đó và ông trông thấy hơi thở của cô gấp gáp lên.

Desmond từ từ mở mắt ra, không tập trung vì còn thuốc nhưng khi trông thấy cô, một nụ cười nhẹ làm vành môi anh cong lên. “Chào,” anh thì thào.

Cô phải mấp máy mấy lần thì giọng nói mói tìm được nhịp. “Chào.”

“Anh xin lỗi.”

“Không… không, anh… anh đã làm việc đúng đắn.”

“Nhưng đáng lẽ anh phải làm việc đó sớm hơn nhiều.” Bàn tay anh đưa lên trên tấm chăn, chiếc ống nhựa cuộn tròn bên dưới lớp băng dính gắn chặt mũi kim dưới da anh.

Cô cử động như thể sẽ nắm tay anh, nhưng những ngón tay cô cuộn lại thành nắm đấm trước khi chúng chạm tới anh. Cô nhìn anh đăm đăm, miệng khẽ há ra, môi dưới run run vì sốc.

Mắt anh từ từ nhắm lại khi anh trở nên bất động. Ngủ hay bất tỉnh thì không ai biết.

“Cậu ta vẫn còn yếu,” Victor khẽ nói. “Cậu ta cần thời gian dài để bình phục, nhưng các bác sĩ nói có lẽ cậu ta đã qua cơn nguy kịch.”

“Anh ấy sẽ sống chứ?” Cô thì thầm. Mắt cô đã ươn ướt, nhưng không có giọt lệ nào rơi. Một tay tóm chặt chú rồng xanh nhỏ, cô vòng cánh tay còn lại trước bụng, một cử chỉ bảo vệ mà đáng lẽ cô không còn cần tới nữa. “Rồi anh ấy sẽ bị xử tội đồng lõa,” cuối cùng cô nói.

“Việc đó không phụ thuộc vào chúng tôi. Có thể người ta sẽ đưa ra một thỏa thuận nào đó với cậu ta, nhưng…”

“Nhưng đáng lẽ anh ấy phải báo cảnh sát từ sáu tháng trước và chẳng bao lâu nữa, tất cả mọi người sẽ biết điều đó.”

Victor gãi đầu. “Tôi thừa nhận, tôi đã tưởng là cô sẽ nhẹ nhõm hơn khi thấy cậu ta còn sống.”

“Tôi có chứ. Chỉ là chuyện này…

“Phức tạp?”

Cô gật đầu. “Có lẽ sẽ tử tế hơn khi để mặc anh ấy không phải chịu hậu quả cho sự hèn nhát của mình. Anh ấy chỉ làm được quá ít và quá muộn, nhưng rốt cuộc anh đã làm điều đúng đắn, và giờ anh sẽ bị trừng phạt vì phải mất quá nhiều thời gian. Đáng lẽ ra anh ấy đã có thể chết một cách kiên cường, nhưng giờ lại sống như một kẻ hèn nhát.”

“Vậy là chuyện chưa bao giờ thành sự thật?”

“Đủ thật để những vết sẹo còn lại. Nên không thật lắm đâu. Làm sao có thể hơn thế được?”

“Gần như chắc chắn cậu ta sẽ phải hầu tòa ở một mức độ nào đó. Có khi cô còn được gọi để làm chứng chống lại cậu ta.”

Vẫn còn nhìn chàng trai trẻ nằm trên giường, cô gái không trả lời.

Ông không chắc phải nói gì khác. “Inara…”

“Inara!” Giọng phụ nữ từ hành lang vẳng lại. “Ina… đúng, tôi thấy thẻ của anh rồi, đồ khốn kiêu ngạo, nhưng trong kia là gia đình tôi! Inara!” Có tiếng ẩu đả, rồi cánh cửa mở đánh rầm một cái cho thấy một phụ nữ có chiều cao trung bình, cỡ ngoài ba mươi tuổi, mái tóc nâu đỏ đã nhạt màu có nguy cơ xổ tung từ cái búi tạm bợ.

Inara đông cứng khi mới quay được nửa người sang, hai mắt cô trợn trừng. Giọng cô thoát ra còn khẽ hơn cả một hơi thở. “Sophia?”

Sophia chạy vào phòng, nhưng Inara đã gặp cô ta ở giữa đường, và hai người họ ôm chầm lấy nhau chặt tới mức ngón tay trắng bệch ra. Họ khẽ đung đưa từ bên này sang bên kia vì sức mạnh trong vòng ôm ấy.

Sophia đó ư? Người mẹ trong căn hộ? Làm thế nào mà cô ta lại biết Inara đang ở đây?

Eddison với gương mặt bừng bừng giận dữ bước vào phòng, lừ mắt với người phụ nữ trong lúc cậu ta đi ngang. Cậu ta dúi một cuốn sổ tay màu đen tuyền, với những trang giấy dày cộm vào tay Victor. “Nó nằm trong một ngăn kéo bí mật bị khóa trái ở bàn làm việc của hắn. Kỹ thuật viên đang cho chạy một loạt tên thì tìm được một thứ thú vị.”

Victor gần như không muốn biết, nhưng đây là công việc của ông. Rời mắt khỏi hai người phụ nữ, ông nhìn tấm giấy nhớ màu xanh lá đang phấp phới bên mép sổ ở vào khoảng hai phần ba cuốn sổ. Ông mở ra vài trang trước nó.

Trong ảnh là một phụ nữ trẻ sợ hãi, cặp mắt ậng nước đang nhìn ông chằm chằm, hai vai so lại và hai bàn tay giơ lên một phần như thể bị bắt gặp đúng lúc đang cố che bầu ngực trần của mình khỏi ống kính. Bên cạnh đó, một bức ảnh chụp từ sau lưng, cho thấy cặp cánh mới tinh. Bên dưới nó, lại là cặp cánh ấy trong một bể kính trưng bày mới, những đường viền cánh mờ đi bởi lớp kính và chất dẻo không màu. Trong khoảng trống có hai cái tên - Lydia Anderson, bên trên và Siobhan, bên dưới - được viết bằng nét chữ đàn ông chắc nịch, tiếp theo là “Gulf Fritillary” và thời gian cách nhau bốn năm.

Trang tiếp theo là một cô gái khác, và một cô khác nữa, cô gái trong trang giấy có giấy nhớ chỉ có hai bức ảnh. Và chỉ có một ngày. Bên dưới bức ảnh một mỹ nhân tóc đỏ với cặp mắt nâu sợ sệt là dòng chữ viết…

“Sophia Madsen,” Victor đọc lớn lên, choáng váng.

Người phụ nữ nhìn vào ông qua vai Inara. Cô ta đọc nốt dòng chữ cho ông. “Lara.”

“Làm thế nào…”

“Sẽ không ai có thể nói về một cô Bướm đã trốn thoát nếu chưa từng có,” Inara lẩm bẩm trong tóc Sophia. “Như thế sẽ đau đớn lắm.”

“Vụ trốn thoát là thật. Cô… cô đã trốn thoát?”

Cả hai cùng gật đầu.

Eddison cau có. “Các chuyên viên phân tích đã gõ cái tên ấy ra và nó hiện ra lần nữa trong danh sách nhân viên của nhà hàng Sao Hôm. Họ đã cử ai đó tới nhà hàng và cả hai địa chỉ trong giấy tờ, nhưng cô ta đã không còn ở đó.”

“Tất nhiên là không rồi,” Sophia đốp lại. “Làm sao tôi có thể ở đó khi đang trên đường đến đây?” Cô ta lùi lại khỏi Inara. Không thả tay ra mà chỉ lùi vài bước đủ để ngắm nhìn cả người cô gái. Chiếc áo sơ mi của Sophia đã sờn và quá rộng, phần cổ hở hoác trượt xuống một bên vai hé lộ sợi dây áo ngực và đường mép cánh đã mờ, bị kéo căng ra khi cân nặng tăng lên. “Taki đã trông thấy em trên bản tin, khi em được mang tới bệnh viện, ông ta đã chạy lên tận căn hộ để gọi tất cả mọi người. Họ đã gọi cho chị và ôi, Inara!”

Inara hụt cả hơi trong vòng ôm mới của Sophia, nhưng không bảo cô ta buông ra.

“Em có ổn không?” Sophia hỏi.

“Rồi em sẽ ổn,” Inara lặng lẽ trả lời, gần như ngại ngần. “Tay em là tệ nhất, nhưng nếu em cẩn thận một chút thì chúng sẽ lành thôi.”

“Đó không phải chuyện chị hỏi, và chị đang hỏi đây. Giờ chị đã có chỗ ở riêng, chị có thể phá vỡ quy tắc của căn hộ.”

Khuôn mặt Inara sáng lên, mọi sự bất an và hoảng hốt đã biến mất. “Chị đã đòi lại được các con rồi!”

“Chị đã làm được và chúng sẽ rất vui được gặp em. Chúng nhớ em y như bọn chị nhớ em. Chúng bảo không ai đọc sách cho chúng hay như em cả.”

Eddison còn chưa chuyển hẳn được tiếng cười của mình thành tiếng ho.

Inara ném cho cậu ta cái nhìn chua chát.

Về phần mình, Victor gần như nhẹ cả người khi thấy cô gái né tránh câu hỏi thúc bách hơn. Ít nhất cô vẫn làm thế với tất cả mọi người. Ông hắng giọng để thu hút sự chú ý của họ. “Tôi xin lỗi phải cắt ngang, nhưng tôi buộc phải đòi hỏi một lời giải thích.”

“Ông ấy vẫn thường thế đó,” Inara lẩm bẩm.

Sophia chỉ cười. “