← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 5

“Đảo Royan là một đảo nhỏ thuộc sở hữu tư nhân, nằm cách bờ biển chừng ba chục kilomet,” tôi nói với mấy đứa kia khi cả nhóm tụ tập đông đủ ở Dưỡng đường thú hoang, bàn tính một cuộc thám thính qua loa trên cái đảo Royan đó.“Nó dài khoảng năm cây số rưỡi, rộng bốn cây số rưỡi, có hình thù như mặt trăng lưỡi liềm…”

“Nghe thơ mộng nhỉ,” Rachel nhận xét.“Trăng lưỡi liềm cơ đấy.”

“Này,đó là lời dẫn từ cuốn hướng dẫn du lịch đấy nha.” Tôi nói. Tôi nhăn mặt. Lẽ ra tôi đã không láp nháp như thế. Lẽ ra tôi đã phải đối đáp lại nhỏ. Tôi đang căng thẳng.

Tôi hít vô một hơi thiệt sâu rồi tiếp tục.“Ax nói dân Leeran có khả năng ngoại cảm. Vì vậy tụi mình phải hết sức thận trọng. Không được tiếp cận chúng quá gần.”

“Thế nào là gần, thế nào là xa?” Jake quay sang hỏi Ax.

Ax thú nhận.…>

“Đến cái đảo đó bằng cách nào đây?” Cassie thắc mắc.“Bằng đường không hay đường biển?”

Tobias  góp ý. Cậu ta đậu trên thanh xà lăn như mọi lần, cặp mắt dòm chừng qua cánh cửa sổ để ngỏ ở gác mái, còn đôi tai diều hâu thì dỏng lên để nghe ngóng.

“Kết hợp cả hai đi,” Jake nói. “Tụi mình bay ra biển, nghỉ một lúc, rồi biến thành cá heo…”

Tobias nhắc nhở.

Tôi thấy Cassie nhướn mày nhìn Tobias. Có vẻ như Tobias  không muốn biến hình cho lắm, dù cậu ta đã lấy lại được quyền năng biến hình.

“Axđã có mẫu ADN cá mập rồi,” tôi nói. “Con này bơi cũng ngon lành chả thua kém gì cá heo. Còn nếu như Tobias  không muốn biến hình thì…”

Tobias  vội chống chế.

Jake liếc nhìn đồng hồ đeo tay.“Tobias, bồ bay ra khu Lâm Viên thâu nạp ADN cá heo còn kịp mà. Khu Lâm Viên cũng gần gần trên đường đi của tụi mình…”

Tobias biện bạch.…>

“Ừ nhỉ. Thôi được. Bỏ qua đi,” Jake nói. “Cứ làm theo cách của bồ vậy.” Jake mỉm cười.“Xưa nay bồ vẫn luôn là vũ khí bí mật của tụi mình mà.”

Nhưng Tobias lại ngập ngừng.… mà trên biển thì moi đâu ra được khí nóng. Thôi được, mình sẽ thâu nạp ADN cá heo, chắc chả có vấn đề gì đâu. Cá heo bơi dưới nước, giống như chim bay trên trời, phải không?>

Cả bọn trố mắt ngó. Tobias xưa nay chả phải đứa lắm lời, thế mà bây giờ nó lại đang lảm nhảm. Cassie là đứa hiểu ra trước tiên.

“Tobias? Bồ sợ nước hả?”

“Chắc là có đấy.” Tôi phá lên cười.“Bay cao cả cây số trên không thì hổng ngán, vậy mà đụng tới nước thì rúm lại là sao?”

Tobias gay gắt nói.

“Ê,đừng ép Tobias nữa có được không hả?” Rachelnhảy vô.“Nếu Tobias hổng ưa nước thì đừng có ép cậu ấy…”

Tobias run run nói.

Tôi gật đầu.“Vậy thì tốt.”

“Thôiđược,” Jake kết luận.“Tobias sẽ ra Lâm Viên quậy mấy con cá heo. Chuẩn bị bay nào! Hy vọng kỳ này tụi mình gặp may mắn.”

Tobias hỏi.… mình nghĩ là điều đó là hiển nhiên rồi. Nhưng nhỡ chúng quên…>

“Sẽ ổn cả thôi,” Cassie trấn an nó.“Bồ sẽ thấy, ngay khi bồ biến thành cá heo, bồ sẽ không bao giờ thấy sợ biển nữa.”

Tôi không biết tại sao nhưng thấy Tobias sợ hãi, tôi lại thấy khá hơn. Tôi nghĩ có bạn cùng cảnh ngộ thì có cảm giác đó là đúng thôi.

“Nào, biến hình nào.” Jake hô.

Vài phút sau, tôi đã có móng vuốt, cánh khép về phía sau, lông trắng sáng, và một niềm đam mê với rác.