CHƯƠNG 6
Nếu bạn muốn bay thật cao, thật xa thì hãy chọn mẫu chim săn mồi. Nhưng nếu bạn muốn đi bất cứ nơi đâu mà chả ai thèm dòm ngó thì tốt nhất nên chọn con hải âu hay còn gọi là mòng biển í….
Mòng biển và bồ câu có thể xuất hiện bất cứ nơi đâu và làm bất cứ việc gì, mà không sợ làm rộn bất cứ ai. Chứ nếu bạn vô phố trong lốt đại bàng đầu bạc thì người ta sẽ để mắt đến bạn ngay đấy.
Cả đám tụi tôi đứa nào cũng đã từng biến thành mòng biển, chỉ trừ có Ax và Tobias. Tụi tôi nghĩ Tobias lo thâu nạp ADN cá heo là đủ căng rồi, nên chẳng đứa nào xui nó thâu nạp thêm mẫu ADN mòng biển. Nhưng Ax thì khác à nhe. Trong Dưỡng đường thú hoang có một con mòng biển bị thương, thế là Ax mau chóng thâu nạp luôn con chim này.
Bọn tôi bay đến khu Lâm Viên. Nhanh và thấp. Đúng như kiểu bay của loài mòng biển. Dọc đường, mọi mẫu rác thực phẩm đều được bọn tôi nhận biết: nào mẩu khoai tây chiên rơi rớt, nào vụn bánh xốp phô mai, viên kẹo hương táo… Mòng biển thiện nghệ trong khoản phát hiện rác thực phẩm cũng chẳng thua gì diều hâu thiện nghệ trong việc phát hiện chuột đâu…
Thật ra, Tobias không hẳn là bay cùng tụi tôi. Nó bay cao hơn, vượt trên đầu tụi tôi đến cả trăm mét lận. Tobias là diều hâu đã quá lâu rồi nên nó gắn bó với mấy con chim khác chẳng kém gì với người. Nó nể sợ bọn đại bàng vàng và bọn chim ưng vì cả hai giống này thỉnh thoảng tấn công cả diều hâu nữa đó. Nhưng nó ghét ra mặt bọn bồ câu, mòng biển và đặc biệt là quạ. Tôi nghĩ vụ này có liên quan gì đó đến lối sống bầy đàn của mấy loại chim này. Tobias là một gã cô đơn mà…
Tôi hướng về phía Lâm Viên. Thật dễ dàng nhận ra hướng bay vì cái đường ray của trò chơi tàu lượn siêu tốc cao dễ đến mười tầng lầu. Tôi nhận ra có rất nhiều chú hải âu khác đang bay lượn vòng vòng trên bầu trời quanh khu công viên giải trí và vườn thú.
tôi nói.
Rachel lẩm bẩm.
Nhỏ đang giỡn. Tôi mong là thế.
Tụi tôi lướt dọc theo làn gió nhẹ phía trên bãi đậu xe, trên hàng rào và bay qua cổng cái vèo, khỏi cần phải mua vé như người.
Tôi la lớn, lòng tự nhiên thấy phấn khích lạ. Xưa nay tôi vẫn khoái các công viên giải trí. Tôi rất mê trò đu bay… ít ra là chođến khi tôi trở thành một Animorph và phát hiện ra những trò còn đứng tim hơn nhiều.
Jake hỏi.
Tôi nghiêng cánh, đột ngột quặt sang trái, thẳng đến chiếc cầu lượn bằng gỗ. Một chiếc xe đang leng keng bò lên đỉnh dốc. Tôi vỗ cánh, sà thẳng xuống đó.
Chiếc xe mang theo hai tên nhóc, cũng cỡ như Jake và tôi ấy mà. Chúng đang giơ tay chuẩn bị đón cú nhào sắp tới.
Tôi bay thẳng đến chỗ hai tên nhóc và đậu lên thanh nắm của xe vừa lúc nó leo tới đỉnh dốc.
“Đã quá. Có con chim nè!”
Jake hét lên.
Nhưng rồi nó lại đáp xuống ngay cạnh tôi. Dạo này Jake trở nên đạo mạo thấy mà ghét, nhưng dù gì nó vẫn cứ là bồ ruột của tôi…
“Xéođi, chim!” Một trong hai ông nhóc quát lớn.
Tôi phớt lờ hắn ta. Ngay lúc đó chiếc xe bắt đầu nhoài xuống dốc. Xuống!!! Xuống, xuống nữa. Nhanh, nhanh nữa. Tôi bấu vào thanh nắm bằng toàn bộ sức lực của đôi chân mòng biển.
Tôi reo lên.
“Waaaaa!” Hai tên nhóc hét lên.
Đáy dốc dâng lên vùn vụt với tốc độ dễ đến trăm rưỡi kilomet giờ. Đúng lúc đó, ở bên tốc độ tối đa, tôi xòe đôi cánh ra. Bên dưới tôi, chiếc xe đang rơi xuống và tôi đã lại chu du ở trên không.
Tôi reo vang.
Jake hét lớn, nhưng nó cũng cứ bám theo tôi. Hai đứa tôi bay vù đi như thể bị bắn ra từ một họng pháo.
Những thanh xà gỗ trắng như vôi đã lù lù phía trước. Đó là những thanh đỡ của giàn đu bay. Tôi thu gọn đôi cánh, xoay ngang mình, rồi vọt qua khe hở giữa các thanh gỗ, khoảng trống xung quanh tôi chỉ vỏn vẹn có năm phân.
Tôi hất mỏ hỏi Jake.
…>
Tôi nhận ra tôi đã trở nên rất nghiêm túc. Không biết tại sao, nhưng tôi muốn Jake đồng ý với tôi. Điều đó rất quan trọng với tôi.
Tụi tôi vỗ cánh bay kề nhau phía sau mấy đứa kia.
giọng Jake mệt mỏi.
tôi bướng bỉnh.
Jake cười nhẹ.
Tôi cũng phải cười phá lên.tôi nói.
Hai đứa tôi vỗ cánh bay kề nhau về phía mấy đứa kia, ra chỗ bể cá heo, nơi những trái ngư lôi xám trơn đang bơi lội giữa làn nước xanh biếc.
tôi nói.