CHƯƠNG 9
ụi mình chỉ bơi một vòng quanh đảo để coi cho biết thôi nha.> Jake đề nghị.
… cáiđảo này có vẻ hiền hòa quá chừng…> tôi nói.
Cassie nói.
Cassie rẽ nước vọt lên, và tôi chẳng còn cách nào khác hơn là bám sát nhỏ. Lát sau, năm đứa tôi đã phóng với tốc độ tối đa của cá heo, nhảy chồm lên những đợt sóng, và lặn sâu đến tận đáy chỉ để lao ngược trở lại mặt nước. Nói tóm lại là tụi tôi xử sự y chang mấy đứa bé lên năm đang nô giỡn.
Đó đúng là một bữa tiệc trong lòng biển. Nước ấm trơn trượt trên lớp da láng bong của tôi. Tôi lặn xuống thiệt sâu, nín thở suốt nhiều phút. Tôi dừng lại chỉ vài phân trước khi chạm nền cát. Tôi xoay vòng rồi nhìn lên mặt trời. Đó là một trái bóng vàng lung linh ở tít tắp xa. Nó lắc lư hết bên này sang bên kia qua những tia sáng bị nước bẻ cong đi.
Tôi bắn ra một chùm sóng âm định vị. Tiếng dội vọng lại từ cá, từ bờ, từ những vách đá dựng lên từ dưới đáy biển và…từ Ax, và hình ảnh cái cơ thể cá mập của ảnh đã làm nhiễu nỗi hân hoan cá heo không bờ bến của tôi.
Quên đi, tôi tự nhủ. Ax đó mà, có phải là cá mập thứ thiệt đâu. Quên cá mập đi. Bỏ ngay cá mập ra khỏi đầu đi.
Jake nói, cố thiết lập một trật tự nhất định trong cuộc chơi ngốc nghếch của bọn tôi.
Tobias hỏi.
Tôi nghe tiếng Cassie cười trong đầu mình,
Tobias đáp.
Tobias vọt lên trước và mấy đứa tụi tôi lập tức lao theo. Ax cũng theo được bọn tôi nhưng ảnh bơi chậm hơn. Có thể bộ não cá mập của ảnh cũng tự động ghét cá heo chẳng thua kém gì cá heo ghét cá mập. Tôi cũng chả biết nữa. Mà tôi cũng chả màng. Tôi đang đua kia mà!
Lặn xuống, bơi, bơi nữa, rồi trồi lên, hít không khí đầy phổi rồi lại thả mình xuống, bơi, bơi tiếp, lắc cái đuôi cực khỏe để thâu từng ly từng tí toàn bộ tốc độ tôi có thể thu gom được.
Tụi tôi đang phóng điên cuồng trên nước, đứa nào đứa nấy ra sức bơi để trở thành kẻ nhanh nhất trong cuộc đua quanh đảo.
Bẵng đi một lúc, tôi không hề định vị bằng tiếng vang. Đến khi cả bọn bơi đến một khúc rẽ, tôi mới phát ra một chùm âm thanh. Hình ảnh dội ngược lại khiến tôi sững người.
Jake hỏi.
tôi nói.
Tôi nghe tiếng tụi nó bắn những chùm sóng âm lia lịa.
Ax hỏi.
Cassie hỏi.
Tobias nói.
Tụi tôi rời hòn đảo hướng trở ra ngoài khơi. Vật mà tụi tôi cảm nhận được cấu thành bởi những bề mặt dày và những cạnh sắc bén. Và nó to ghê lắm.
Giờ thì não người của tụi tôi đã lấy lại quyền kiểm soát. Ít ra là não người của tôi. Bởi lẽ tôi đoán ngay ra rằng đó chính là thứ mà Erek đã nói… và nếu phần này của câu chuyện Erek kể là đúng, thì phần còn lại có thể cũng đúng nốt. Có thể mẹ tôi đang ở ngay đó, tại cái nơi có những bề mặt cứng và những cạnh sắc bén kia…
Tụi tôi đang ở sâu dưới biển, có lẽ đến cả sáu chục mét. Nhưng ở đó chả có gì cả. Chả có gì ngoài những tảng rong biển đong đưa, những khối đá lởm chởm và hàng đàn cá ánh bạc.
Tôi bắn thêm một chùm âm định vị nữa. Theo những tiếng vang tôi nhận được thì hầu như ngay phía trước tôi có một kiến trúc khổng lồ…
tôi nói.
…> Jake thắc mắc.
Ax nhận xét.…>
Rachel nói.
Cả bọn hướng thẳng đến nơi mà mắt tụi tôi nói lên rằng đó chỉ là một khu vực lòng biển. Bơi được chừng mười lăm mét thì mọi thứ chợt thay đổi. Chẳng khác gì bạn đút đầu qua màn hình rạp chiếu bóng và chợt nhìn thấy sân khấu phía sau nó vậy…
Ở đó, cách tòa dinh thự trên đảo Royan chưa đầy bốn trăm mét và sâu sáu chục mét dưới mặt biển, là một cấu trúc màu hồng xây trên một triền dốc dưới biển.
Có cả thảy ba lối vào cực rộng. Hai lối đóng chặt bằng những cánh cửa thép. Lối thứ ba để ngỏ, trông vô một đường hầm tối mịt.
Giữa cái lối vào rộng lớn đó là hai lỗ cửa gió tròn vo, phủ kính lồi. Sau một cửa kính lồi, tôi thấy bên trong có nhiều người đang làm việc ở các trạm máy tính, và bên cạnh họ là… những lính canh Hork-Bajir!
Sau tấm kính lồi thứ hai, là một căn phòng với một bàn làm việc và vài chiếc ghế. Chẳng còn gì khác.
Rachel nói.
Tôi vọt lên mặt nước để nạp không khí cho đầy buồng phổi. Mấy đứa kia cũng bám theo tôi, trừ Ax ra, vì ảnh có những cái mang cho phép thở dưới nước.
Tụi tôi trồi lên mặt nước vài phút. Tôi muốn nhìn ngắm thế giới xung quanh. Cảm nhận không khí tươi mát.
Jake nói.
Tobias tiếc rẻ.
Cassie đề nghị.…>
Giọng Ax vang lên trong đầu tụi tôi. Ảnh vẫn còn đang lặn ngụp ở phía dưới.
Jake hỏi.
Tôi hỏi.
…>
Ax cố tìm cách miêu tả.
Tôi mất vài giây để xử lý cái hình ảnh bằng lời này. Một con cá lớn có vây lưng và một cái đầu dẹt. Trái tim cá heo của tôi như chợt ngừng đập.
Tôi thét lên.