CHƯƠNG 10
Chúi xuống nước, bọn tôi phát hiện ra chúng ngay: bọn cá mập đầu búa.
Tobias nói.
Rachel nói.
Có lúc tôi thực sự nể cái gan cùng mình của nhỏ Rachel này, nhưng cũng có lúc tôi chỉ muốn uýnh nhỏ một cú thiệt đau. Tụi tôi đã từng chiến đấu với cá mập, và trận đó tuy là thắng, nhưng tôi đã xém mất mạng còn gì. Và lần này thì bọn cá mập còn đông hơn kỳ trước nhiều…
Jake nói một cách bình tĩnh nhất có thể trước tình cảnh mười con cá mập đang lao thẳng về phía tụi tôi.
Cassie nói.
tôi nói.
Tobias rầu rầu nói.
Bọn cá mập sáp tới bọn tôi y như một đội quân được huấn luyện kỹ càng. Tôi đột ngột cảm thấy vết thương của tôi khi bị bọn cá mập cắn tôi lần trước nhói đau. Chúng đã cắn con cá heo-tôi ra làm hai mảnh. Một phần trong đó là mấy mảnh thịt và phèo phổi lòng thòng.
Từ khi trở thành một Animorph, tôi đã hoảng sợ nhiều lần, nhưng lần đó là tệ nhất. Khó có hình ảnh nào khủng khiếp hơn hình ảnh một con cá mập đang lao về phía bạn, và bạn biết nó đang muốn ăn thịt bạn ngay tắp lự.
Jake nói.
Rachel phẫn nộ hỏi.
Cassie đáp.
tôi nói rồi quẫy đuôi, đảo một vòng. Và đúng lúc đó tôi xém nữa chết cứng. Xém chết mà chưa hề bị cú táp nào.
Cassie thốt lên. Thêm mấy con nữa đằng sau tụi mình kìa!>
Thêm bốn con đầu búa nữa đang lao vào tụi tôi từ phía sau. Mười bốn con cá mập cả thảy. Còn hơn cả hai chọi một.
Tôi quẫy mạnh đuôi, vọt lên, nhắm vào những góc trống trải giữa hai tốp cá mập.
Jake hét lớn.
Nhưng tôi đã chạy rồi còn gì. Tôi thậm chí chẳng màng nghe nó nói gì nữa. Tôi sợ. Qua ký ức, tôi cảm thấy những chiếc răng cá mập đang xé nát thịt tôi. Tôi cảm thấy điều đó y như thể nó đang diễn ra ngay lúc này… Tôi chạy tháo thân. Mấy đứa kia bám sát tôi, nhưng chắc cú là tôi đang dẫn đầu cả bọn.
Cassie nhắc.
Hai tốp cá mập đã nhận ra tụi tôi đang tìm cách tẩu thoát. Chúng đổi hướng để chặn đường tụi tôi. Chúng nhanh thật. Có thể không nhanh bằng tụi tôi nhưng đúng là rất nhanh.
Hai tốp cá mập tụ lại. Chúng là búa và đe rập rình tụi tôi ở ngay chính giữa. Tụi tôi xả hết tốc độ. Chúng cũng xả hết tốc độ. Chậm mất rồi! Hai con đầu búa to bự đã chặn ngang trước mặt tôi.
Tôi xoay vòng vòng. Tụi tôi đã bị bao vây. Mười bốn cặp hàm. Hàng trăm cái răng hình tam giác, chiếc nào chiếc nấy bén như dao xưng xỉa.
Jake quát lên.
Đó là một sách lược không tồi. Nhưng tôi có một linh cảm rất lạ về mấy con cá mập này…
Jake lao vào con quái vật gần nhất. Cả đám tụi tôi lập tức nối đuôi nhau. Năm con cá heo và một con cá mập sát thủ khuấy tung cả một vùng nước mặn… Mọi việc diễn ra quá nhanh khiến bọn cá mập còn lại không kịp phản ứng. Và có lẽ con cá mập mà tụi tôi tấn công đã tỏ ra quá chủ quan. Jake tông nguyên cái mõm cá heo của cậu ta vào con cá mập. Tôi ráng hết sức bình sinh giáng tiếp cho nó một cú nữa.
BỐp!
Cú đập làm tôi choáng váng cả vài giây. Mấy đứa kia đang tới tấp nện con cá mập. Máu bắt đầu tuôn ra từ mang của con đầu búa, làm đục ngầu cả một vùng nước.
Nhưng… thật bất bình thường, bọn cá mập không tấn công con bị thương. Máu loang ra như một chiếc khăn lụa phấp phới trong nước, thế mà chúng vẫn phớt lờ.
Thay vào đó, chúng xông vào tụi tôi. Cứ như thể chúng hành động theo một hiệu lệnh vậy. Chúng chủ tâm di chuyển cùng một lúc. Chúng có kế hoạch!
Tôi biết sắp sửa chết. Và còn tệ hơn thế nữa, tôi biết chính xác cái chết đó sẽ đau đớn đến cỡ nào.