CHƯƠNG 19
ụi mình phải tìm hiểu thêm mới được,> Jake nói.
Sắp gay go rồi đây! Tụi tôi sắp phải hoàn hình rồi biến hình lần nữa. Cả hai vụ đều diễn ra dưới nước. Và phải làm sao để không bị nhìn thấy lẫn không bị chết đuối.
Tôi thấy nhẹ nhõm được thoát khỏi cơ thể con cá mập. Tôi thù ghét cá mập. Tôi không muốn làm cá mập thêm một lần nào nữa. Kể cả thứ cá mập siêu đẳng, biết nhận thức và tư duy.
Tôi sung sướng khi thấy chân tôi hiện trở lại. Khi các vây của tôi biến thành tay, khi những cái răng cá mập lún xuống, ngứa ngáy rồi trở thành những cái răng người tí tẹo.
Nhưng tôi biết tôi sẽ chả đủ sức nín thở để hoàn tất dạng biến hình mới. Tôi chòi đầu khỏi mặt nước và nhìn quanh bằng đôi mắt người. Mấy đứa kia cũng chòi lên gần đó. Tobias trông như một con chuột cống bị trấn nước. Nó đậu trên đầu nhỏ Rachel.
Cao tuốt trên đầu tụi tôi là một trần nhà tối đen. Và tôi nghe rõ cả tiếng máy. Nhưng tôi chả thấy một mống người, Hork-Bajir hay Taxxon nào quanh ụ tàu. Có lẽ chúng đã rút cả vào cái văn phòng mà tụi tôi đã thấy qua lỗ cửa sổ…
“Có vẻ không còn ai,” tôi thì thầm với Jake.
“Ừ. Dù sao thì tụi mình cũng nên cẩn trọng. Biến hình ngay dưới nước thôi. Chẳng có phiền phức gì cho ruồi đâu, mình nghĩ thế.”
Nó nói đúng. Nước chẳng ảnh hưởng gì đến việc biến hình thành ruồi. Một thứ khác kìa.
Tôi tập trung vào ADN ruồi ở bên trong tôi, và bắt đầu thu nhỏ lại. Do đã biến thành ruồi nhiều lần nên tôi chờ sẵn những cái cẳng ruồi nhòn nhọn tòi ra từ trước ngực. Tôi chờ sẵn lục phủ ngũ tạng của tôi tan chảy ra, thay bằng những bộ phận giản dị hơn của côn trùng. Chờ mũi miệng của tôi kéo ra trước, biến thành một cái vòi rùng rợn và dài ngoằng….
Khi vụ đó bắt đầu thì tôi đang ở trong nước, hít thở nhờ một bọt khí. Tự dưng đầu tôi đau muốn nổ tung. Và nói thế cũng chưa thể diễn tả hết được.
Tôi hét lên. Cái đầu tôi vẫn còn bự cỡ năm phân, hầu như đã hoàn toàn là đầu ruồi với chỉ vài dấu vết người còn sót lại. Nhưng tôi đã lập tức ngừng biến hình.
Tôi nhìn quanh quất bằng những con mắt của ruồi hơn là của người. Thế giới nước là một tấm gương những hình ảnh vụn nát. Cặp mắt phức hợp của ruồi nhìn thế giới như hàng vạn cái màn hình TV tí hon, méo mó, và loạn xạ, mỗi chiếc được chỉnh một kênh hơi khác nhau tí tẹo. Và do tụi tôi ở dưới nước nên tôi nhìn còn kém hơn bình thường nữa….
May thay, nhỏ Rachel đã dạt đến gần, chỉ cách tôi có một tẹo.
“Chiêm ngưỡng” một quá trình biến hình luôn luôn cảm thấy kinh hoàng. Tụi tôi đã trải qua biết bao lần mà chưa bao giờ hết rùng mình, chỉ có biết tin tưởng. Và chẳng có gì rợn gáy hơn việc nhìn một con người biến thành ruồi. Tin tôi đi, bạn sẽ có đủ“nhiên liệu”để“chạy” các cơn ác mộng trong suốt quãng đời còn lại của bạn.
Nhưng thứ mà tôi vừa thấy, nổi gần tôi trong nước, lại còn tệ hại hơn thế.
Tôi la lên khi mấy đứa kia bắt đầu rên rỉ vì đau đớn.
Ax hỏi.
Rachel hỏi.
Tobias hỏi.
Tôi ngoi lên khỏi nước, lần này trong cơ thể người trở lại.“Mình không thể nói được. Mình chỉ thấy cái đầu của Rachel xoắn vào rồi phình ra vì cứ cố co rút lại trong khi vẫn chứa cái vật đó ở bên trong.”
“Chắc là một thiết bị kiểm soát nào đó,” Jake nói. “Chính vì vậy mà tụi mình mới bị khoan trong khi bọn cá mập kia lại không bị. Bọn Yeerk chắc là dùng thiết bị này để kiểm soát bọn cá mập cho đến khi hoàn tất xong toàn bộ các đợt xử lý.”
Tobias nói.
“Vậy phải làm sao đây?” Tôi hỏi.
“Phải tống khứ cái của nợ đó ra khỏi đầu thôi!” Rachel la lớn.“Nếu còn tính đến chuyện đập te tua bọn Yeerk trong cái tổ hợp này.”
“Rachel nóiđúng đấy,” Jake nói. “Tụi mình không thể mang trong đầu một thiết bị kiểm soát của bọn Yeerk được, mà bọn người ngoại cảm Leeran thì lại đang lởn vởn đâu đây. Tình hình này coi bộ nghiêm trọng rồi nha.”
“Ở đây có thể có cả trăm tên Mượn xác,” tôi nhận định.“Tụi mình không thể nổi điên lên để đi chọi với chúng.”
“Không thể làm vậy,” Jake nhất trí.“Nhưng tụi mình lại cần bọn chúng lơ là. Chia làm hai nhóm đi: một nhóm tìm chỗ điều khiển nơi này. Nhóm kia thì, như Marco nói, làm cái vụ nổi điên lên để cho bọn Yeerk phải bận rộn. Ax, Marco và Tobias ở nhóm đầu. Rachel, Cassie và mình sẽ lo vụ gây xao nhãng.”
“Cuối cùng mới có chuyện để làm.”
Đó là giọng Rachel, dĩ nhiên rồi.