CHƯƠNG 20
Với cái thiết bị kiểm soát vẫn còn trong đầu, tôi, Ax và Tobias không thể biến thành con gì nho nhỏ được. Bọ thì dứt khoát là không được rồi. Thế thì làm cách nào đi thám thính cái tổ hợp dưới nước này mà không bị phát hiện đây?
“Chắc phải dùng đường không thôi. Đầu chim chắc là đủ lớn để chứa cái vi mạch của bọn Yeerk. Tobias trở lại lốt diều hâu chắc là ổn rồi. Với lại dân tình đâu có thói quen nhìn lên trời.” Tôi nói.
Vài phút sau, tôi đã ở trong lốt ó biển. Ax thì là con diều mướp phương Bắc. Còn Tobias là một con diều hâu đuôi đỏ. Cả ba đứa tôi đều ướt sũng.
Ba đứa tôi lật bật bay lên nóc của cái tổ hợp, cố không để ai thấy. Nóc được làm bằng những thanh rầm thép. Có một cấu trúc hơi cong lên đến tận nóc, chắc là để chịu bớt áp lực nước.
Ở gần trần nhà, tụi tôi có thể đậu và nhìn xuống toàn bộ cái tổ hợp. Có đến ba ụ tàu giống như cái mà tụi tôi đã lọt vào. Một ụ có chứa chiếc tàu ngầm trong suốt. Trên tàu chẳng có ai, ngoài vài tên Taxxon đang làm công việc bảo trì.
Tụi tôi thấy hai tòa nhà tách biệt nhau bởi ụ tàu trung tâm. Hai tòa nhà này giống hệt nhau, đều là những hình khối chữ nhật không cửa sổ sơn màu trắng, trông như là nhà kho. Ngoài ra cũng có cả những tòa nhà nhỏ hơn ở xung quanh. Kiểu nhà người ta vẫn hay dùng làm lớp học tạm thời.
Tobias nói.
Ax nói.
Tobias nói.
tôi nói liền.
Tôi không thể nói với nó rằng đó là tòa nhà nối với cái cửa sổ bự nhìn vào cái văn phòng lớn mà trống rỗng. Văn phòng đó tôi biết chắc là của mẹ tôi.tôi nói nhanh.
tôi đáp. Tụi tôi nhìn ra, thấy một tên Taxxon đang uốn éo, quằn quại trườn ra từ cửa tòa nhà, hai bên hông cạ cả vào cửa khi hắn lách qua.
tôi nói.
Ax thắc mắc.
… tôi tin tưởng vào Jake. Anh có thấy nó ở phía sau cái tòa nhà bên trái chưa? Cái con cọp á? Tôi nghĩ là nó sắp sửa…>
GẦẦẦẦmmmm!
…ra tay.>
Đó là tiếng gầm chính hiệu của loài cọp. Thứ âm thanh có thể làm cho người lớn cũng phải rúc vào giường với mấy con thú nhồi bông, rồi kéo chăn trùm kín đầu.
Tiếng gầm tác động tức thời lên tên Taxxon đứng gần cửa. Hắn quyết định leo ra trợ chiến.
Tôi nói và nhả các vuốt ra khỏi thanh xà ngang bằng thép, ép cánh ra sau để lấy tốc độ, nhắm hướng cánh cửa, dang cánh ra, chỉnh lại đuôi rồi bay xẹt ngang với tốc độ dễ đến tám chục kilomet giờ, ngay bên trên cái lưng đang uốn lên cong tớn của tên Taxxon.
Con diều mướp và con diều hâu đuôi đỏ chỉ ở sau tôi có tí tẹo.
Thế là đã qua mặt được tên Taxxon mà không hề bị lộ! Chui qua cửa. Quá lẹ! Một hành lang dài. Đầu cuối của cái hành lang dài đó đang dâng tới. Quá chừng lẹ!
Tobias la lớn.
Tobias gần như quát lên.
Tôi nghiêng cánh, bắn qua một cánh cửa mở ở bên hông, cạ cả lưng lẫn cánh phải vào khung cửa.
Một căn phòng. Một bàn làm việc. Một chiếc ghế. Những bức tường! Tường! Tường!
Tôi xòe rộng cánh ra để triệt tiêu vận tốc, nhưng làm vậy không đủ.
Tobias hét lớn.
Tôi ngoặt một cú gắt không thể tưởng sang bên trái rồi bay qua một cánh cửa thứ hai, chui vào một căn phòng tối mịt. Tôi không còn bay với tốc độ tám chục kilomet giờ nữa. Có lẽ tốc độ của tôi chỉ cỡ hăm mấy. Nhưng để tôi nói cho bạn nghe: bay ở tốc độ hăm mấy kilomet giờ trong một căn phòng tối thui, nơi bạn không thể thấy các bờ tường, là một hành động cũng hơi ngộp thở đấy.
Tobias nói.
RẦm!
RẦm!
XoẢng!
Ax rơi trúng cái bàn. Tobias rơi trúng sàn. Còn tôi rơi trúng ngay cái thùng rác kim loại, rồi lăn quay luôn vào trong đó.
Tôi hỏi.
Ax từ tốn nói.
tôi nói, cảm thấy cái đuôi đau ê ẩm.
Tobias cằn nhằn.
Với thính giác tuyệt hảo của ó biển, tôi có thể nghe được những âm thanh huyên náo, đổ vỡ ở bên ngoài.
Tobias hỏi.
tôi vừa làu bàu đáp vừa cố hoàn hình thật nhanh. Tobias đã trở lại dạng biến hình của chính nó, còn Ax thì trở lại là một anh chàng Andalite.
“Này,đôi khi giữa tụi mình và Ba Chú Rối[3]chỉ có một đường lằn cực kỳ mỏng manh,” tôi nói.
Ax hỏi.
“Chú rối là một gã ngốc mặc đồ đua xe đạp chạy vòng vòng bên trong pháo đài của bọn Yeerk và được hộ tống bởi một Người-Hươu ngoài hành tinh và một cậu bé Người Chim chuyên ăn thịt chuột. Đó là chú rối đấy.”
Tôi dẫn đường trong căn phòng tối. Ax bám sát theo tôi, cái đuôi vênh lên, sẵn sàng chiến đấu. Tobias đi lóng ngóng ở ngoài rìa. Nó vẫn đang làm quen với việc làm người trở lại.
“Không thể tin nổi phần lớn cuộc đời mình lại sống với đôi mắt người mờ mịt này.” Tobias làu nhàu. “Loài người đúng là có nhỡn lực kém cỏi.”
“Suỵt.”
Tôi rón rén bước ra một hành lang sáng trưng. Phải mất một giây tôi mới hết lóa mắt và xác định được hướng nào phải đi. Ở cuối hành lang có một cánh cửa, khác hẳn những cánh cửa khác. Trên cửa có một biểu tượng gì đó bằng vàng. Cứ như dấu hiệu của tổng thống vậy.
“Lối này nè, Ax. Nếu có tên nào xông ra từ bất cứ cánh cửa nào…” tôi bỏ lửng câu nó. Ax đã hiểu ảnh phải làm gì. Tôi đoán ảnh đã dứ sẵn cái chót đuôi sắc lẻm và xoắn nó lên trên.
Ba đứa tôi chạy ào dọc hành lang. Tôi đã với được tới tay nắm cửa. Tôi mở nó ra.
“Vàođi,” một giọng nói cất lên.
Tôi đờ người ra. Cái đầu tôi thò lò qua cánh cửa để ngỏ. Các bạn tôi vẫn nấp sau lưng tôi.
“Tađã nói vào đi rồi mà,” giọng nói ác hiểm vang lên.“Đừng để ta ra lệnh lần thứ hai. Mi sẽ không sống sót để nghe ta lặp lại lần thứ ba đâu.”
Thế là tôi bước qua cánh cửa, khép nhanh nó lại phía sau lưng, không để Ax và Tobias kịp thấy gì.
Bằng đôi chân cứng còng và rụng rời, tôi bước tới chiếc bàn làm việc lớn ở ngay giữa căn phòng. Tôi bước đến rồi đứng đực ra đó. Đối diện với bà ấy. Đối diện với mẹ tôi.