CHƯƠNG 21
Mẹ trông vẫn như xưa.
Cũng đôi mắt sậm màu, cái miệng cũng ấy, cũng mái tóc của ngôi sao điện ảnh. Nhưng một tâm hồn khác lại đang nhìn ra từ chính đôi mắt ấy. Đó là một cặp mắt nham hiểm. Một cặp mắt tàn nhẫn và không hề biết thương xót.
Giống như cặp mắt của cá mập. Không chút gì êm dịu, hiền hòa hơn so với những con mắt lạnh lùng, quái gở của loài cá mập đầu búa.
Tôi mừng. Tôi đã từng tự hỏi có phải mẹ là kẻ Mượn xác rất lâu trước khi làm giả hiện trường cái chết của chính mình. Tôi đã từng tự hỏi có phải một tên Yeerk hôn chúc tôi ngủ ngon, chòng ghẹo tính tự mãn và cười phá trước những trò đùa không lời của tôi.
Nhưng, bây giờ tôi nghĩ là tôi biết. Câu trả lời là không phải. Bởi vì bây giờ nom bà rất khác. Tôi có thể nhìn thấy con quái vật bên trong mẹ. Tôi sẽ lại được nhìn thấy mẹ. Đúng không?
Một phần bộ não tôi nói, đừng ngốc nghếch thế, Marco. Hiện giờ hắn có một đám lâu la Yeerk xung quanh. Dĩ nhiên, hắn chẳng diễn kịch lâu đâu. Hắn chẳng việc gì phải giấu giếm.
Mẹ tôi nhìn tôi bằng cặp mắt của một Visser Yeerk.“Ta cần bốn kỹ thuật viên mới cơ mà. Ba tên kia đâu rồi?”
Tôi sững người, chỉ biết ngó trừng trừng.
“Ba tên phải đến cùng ngươi chứ? Chúng đâu cả rồi?”
Tôi lắc đầu thật mạnh để phá vỡ trạng thái đờ đẫn.“Ba tên kia? Ba kỹ thuật viên kia ấy ạ? Ồ... ơ…. Chúng…ơ… chúng gặp sự cố ạ. Tôi nghĩ là Visser Ba đã giết chúng vì chúng làm hỏng việc gì đó ạ.”
Có lẽ đây là lời nói dối ngu ngốc nhất mà tôi từng phát ra. Thế mà nó lại hiệu nghiệm mới lạ chứ.
Mẹ tôi nhướn mày, vẻ khinh miệt.“Nếu tên hề Visser Ba đó nghĩ rằng hắn có thể làm mất uy tín của ta trước Hội đồng Tam Thập Trụ bằng cách phá hoại dự án này thì hắn còn điên hơn cả ta tưởng nữa đấy.”
Tôi nuốt nước miếng. Từ bên ngoài vọng tới tiếng gầm vang dội, rồi thêm một tiếng rống man dại. Jake, Rachel và Cassie đó thôi. Tụi nó vẫn đang cố đánh lạc hướng. Tôi chỉ có thể hình dung tình thế của tụi nó tuyệt vọng đến mức nào.
“Chúng ta vẫn còn một chút rắc rối với đám đạo tặc Andalite mà tên Visser Ba vẫn chưa sao kết liễu được,” Visser Một tự tin nói.
Tôi chỉ còn biết gật đầu.
“Này,” bà ta nói tiếp.“Chắc là vật chủ của nhà ngươi đang quậy ngươi chứ gì. Ta dám chắc là ngươi cũng đã biết vật chủ của ngươi chính là đứa con sinh học của vật chủ mà ta đang dùng.”
Không một chút tình cảm, không một mảy may ân hận. Hắn đang ngồi đó, sử dụng cơ thể của mẹ tôi, và biết rõ rằng… biết rõ hơn bất cứ ai nỗi đau đớn của mẹ khi mẹ nhìn thấy tôi.
Tôi gật đầu.“Dạ vâng, thưa Visser.”
“Ngươi phải học cách kiểm soát vật chủ của ngươi cho hoàn hảo hơn. Vật chủ của ta đang làm loạn đây nè, hắn lấy tay vỗ vào đầu. Nhưng ta không đời nào để những lời than khóc rên rỉ của nó làm ta phải rối trí.”
“Vâng, thưa Visser,” tôi thầm thì.“Tôi sẽ cố gắng kiểm soát vật chủ của mình.”
Tôi muốn hủy diệt cái tên Yeerk đó. Tôi muốn dứt cái tên Yeerk rác rưởi đó ra khỏi đầu của mẹ tôi và đạp dí hắn xuống đất.
Tôi ngạc nhiên vì Visser Một đã không thấy nỗi căm hờn dữ dội của tôi, nỗi căm hờn làm rung động cả không khí xung quanh tôi.
Nhưng tôi chả làm gì được cả. Tôi chỉ có thể đứng đực ra mà nghe cái tên Visser điên loạn đó - tên Visser tối cao của đám Visser chế nhạo mẹ của tôi, người đang khóc đến đứt ruột khi thấy con trai mình bị biến thành một tên nô lệ của bọn Yeerk.
RẦm!
Đó là âm thanh của vật gì rất lớn bị hất văng vào bức tường ngoài của tòa nhà. Tôi hình dung một tên Hork-Bajir bị liệng bởi một con voi đang nổi trận lôi đình.
Visser Một hơi mấp máy mắt.“Ta phải ngó qua cái vụ rắc rối nho nhỏ ở ngoài kia mới được,” hắn uể oải nói.“Ta phải đẩy nhanh cái dự án cá mập này thôi. Phải nắm trong tay hàng chục ngàn tên Mượn xác cá mập để đưa đến hành tinh Leeran trong hai tháng nữa. Ta không thể để bị quấy rầy bởi bọn Andalite mà tên Visser Ba đó bỏ xót lại. Thằng điên bất tài ấy sắp tới số rồi đó. Ta chỉ mong cái đám đạo tặc Andalite chán ngấy đó gỡ dùm ta cái thứ đồ phiền toái ấy cho rồi…”
Hắn đứng dậy và vuốt tóc, điệu bộ y chang cái cách mẹ tôi vẫn thường làm. Tôi nhìn vào mắt hắn, mong tìm một dấu hiệu nào đó của mẹ tôi. Tôi ước chỉ có thể nói với mẹ rằng:đừng lo mẹ ơi, con vẫn là một người tự do và con đang chiến đấu, mẹ ạ. Một ngày nào đó con sẽ cứu được mẹ…
Nhưng đó đã là định mệnh rồi. Và tôi không phải là đứa xử sự theo cảm xúc, làm những việc ngu ngốc. Đôi lúc, tôi ước tôi là cái thằng như thế.
“Hãy về phòng thí nghiệm,”Visser Một nói.“Trở lại làm việc ngay đi.”
Hắn lướt qua tôi như thể đã quên cả sự tồn tại của tôi. Tôi nín thở khi thấy hắn bước ra hành lang. Nhưng Ax và Tobias đã không còn ở đó nữa.
Tôi thở dài nhẹ nhõm. Tại sao chứ? Phải chăng vì tôi sợ Ax sẽ khiến hắn bị thương. Tôi không biết.
Và rồi, qua cửa sổ, tôi thấy một vật gì đó to lớn và ngoằn ngoèo. Hệt như một con rắn, nhưng nó dài đến hơn mười lăm mét và mập hơn cả một tên Taxxon.
Nó có một màu vàng độc địa. Cái miệng toang hoác của nó dường như có thể nuốt trôi cả một con tàu nhỏ.
Nó đang tiến thẳng vào tổ hợp. Và hai bên nó, trông như đội cận vệ danh dự, là hơn một chục tên Hork-Bajir trong những bộ đồ lặn kỳ lạ màu đỏ hoét…
Tôi có cảm giác tôi biết đích xác tên của con rắn.