← Quay lại trang sách

Chương 3

Tận đến năm 10 tuổi tôi vẫn hoàn toàn không biết mình có một người bà con. Rồi một ngày kia chuông cửa reo lên. Bố tôi ra mở cửa bình thường, theo cái cách mà ông vẫn mở cho tất cả mọi người: để nguyên dây xích khóa và nhòm ra qua khe cửa.

“Ai đấy?” - ông hỏi bằng giọng cao lanh lảnh của dân nhập cư với những nguyên âm trẹo trọ. “Tôi biết người nào ở ngoài đấy là không đàng hoàng vì hôm nay không phải ngày trả tiền nhà. Đừng có vờ đến đây thu tiền.”

Mấy ngón tay to bè luồn qua khe hở và nắm lấy khuỷu tay khô ráp của bố tôi. “Ervin, cho anh vào. Là anh đây, anh trai của em đây.”

Ngay khi bố tôi nghe thấy giọng nói đó, ông liền đóng cửa đánh sầm một cái, làm rung chuyển cả căn hộ và khiến cả mẹ lẫn tôi vội chạy ra ngoài hành lang xem có chuyện gì xảy ra.

– Không có anh anh em em gì sất! - bố tôi hét to, mồ hôi bỗng túa ra trên mũi ông. - Cút đi không tôi gọi cảnh sát bây giờ.

– Ervin, anh vừa mới mua một thanh chocolate rất tuyệt. Chờ xem, em sẽ thấy nó to như thế nào. Để anh vào rồi anh em mình ngồi nói chuyện.

– Khasene hobn solst du mit dem malekh hamovesis tokhter! - bố tôi gào lên.

– Ha ha! Cậu ấy muốn anh lấy con gái của Thần chết - ông bác tôi quay sang nói với một cô gái mà ông đưa đi cùng. Đoạn, ông hôn lên má cô này bằng đôi môi run run.

– Fransn zol esn dein layb! - bố tôi quát và mở tung cửa để người anh trai có thể cảm nhận được hết sức mạnh trong giọng nói của ông, cái giọng mà ông biết là hơi nhỏ và cần một sắc thái liền mạch, không ngắt quãng để nó khuyếch đại lên. Ông vừa quát vừa khạc nhổ nước bọt.

Tôi đứng đó, tay đặt lên khung cửa, trố đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào vị khách. Cả đời tôi chưa từng thấy ai ăn mặc như ông, chưa kể đến cô gái. Một người đàn ông vận bộ đồ nỉ angora xanh da trời tươi trẻ, đi đôi giày da lộn khâu tay màu đen, cổ tay sáng lên một đồng hồ tuyệt đẹp được gắn vào một vòng xuyến nạm kim cương. Còn cô gái da đen đang đứng ngả vào cánh tay ông thì mặc áo khoác nylon da báo hợp với cái mũ tròn nhỏ đội trên đầu, tay xách một chiếc túi nhựa dẻo giả da cá sấu có khóa mạ vàng.

Ồ! Một ông bác mới lạ làm sao!

Người đàn ông nhìn tôi còn tôi thì nhìn chằm chằm không chớp mắt vào khuôn mặt tai tái của ông ấy. Tôi - một đứa bé gái nhỏ, da ngăm đen giống mẹ; còn ông ấy và bố tôi đều có nước da trắng và mái tóc hung hung đỏ. Cuộc gặp mặt dữ dội này đẩy tôi rơi vào một trạng thái sốc rối loạn tâm lý. Tôi không thể nói cũng chẳng thể cử động. Chúng tôi chưa bao giờ có khách, trừ người đàn ông hay đi thu tiền cho thuê nhà. Tôi chưa từng gặp ai ngoại trừ những cư dân thanh lịch của Benson Court. Một vài người trong họ đã từng nói chuyện với tôi và cho tôi kẹo, sau khi bị bố mẹ tôi săm soi kĩ càng. Bởi thế nên bây giờ tôi cứ đứng ngây ra đó, đờ người ra vì bất ngờ. Cứ như thể mặt trăng, quả cầu óng ánh bạc, đã tự hạ từ trên trời xuống bằng dây và ròng rọc. Rồi người đàn ông ở Mặt trăng mở cửa sập, leo ra, bước xuống hành lang nhà tôi.

– Anh ta nói gì thế, anh? - cô gái hỏi bằng một giọng khàn khàn.

– Cậu ấy cầu cho anh bị giang mai - bác tôi vừa dịch lại cho cô gái vừa đảo tròn mắt. Cô gái cười khúc khích rồi bật ho.

– Thật quá đáng! Ngay trước mặt trẻ con! - bố tôi rít lên - Vivien, về phòng ngay.

Nhưng tôi không nhúc nhích. Tôi không biết giang mai nghĩa là gì. Tôi nhẩm từ đó trong miệng, và ghi vào trong óc, để lát nữa, tôi có thể hỏi cuốn từ điển - quà sinh nhật của bố mẹ tôi tặng cho tôi.

– Nào, Vivien, ra đây với bác Sandy nào. Bác có chocolate cho cháu đây.

Ông bác tôi mở cái khóa mạ vàng của chiếc túi giả da cá sấu trên tay cô gái rồi lấy ra một thanh Toblerone to và nặng như một cái búa. “Bác đoán là cháu chưa bao giờ thấy cái nào như cái này ở cửa hàng ngoài kia. Nó là chocolate Thụy Sĩ đấy. Cháu biết không, ở đó người ta làm những thanh chocolate giống hình quả núi!”

– Migigul zolst in henglayhter, by tog zolst du hengen, un bay nacht zolst du brenen.

– Giờ thì cậu ấy muốn anh biến thành đèn chùm, treo lủng lẳng vào ban ngày và cháy ban đêm. Ôi, cậu em của tôi!

Bác tôi chộp lấy đũng quần nỉ rồi giật phắt “của quí” của mình lên. Cô gái bắt đầu cười lớn. Cô ta há miệng, tuôn cả tràng cười the thé và cứ sau mỗi tràng cười lại ngớp thật sâu lấy hơi. Tôi nhìn thấy được cả bên trong cái miệng màu hồng của cô ta, cả cái lưỡi to hồng và những vết trám kim loại trên răng.

– Ông đéo là anh em gì với tôi sất, đồ chó sói! - bố tôi đã phát khùng. Tôi chưa bao giờ thấy ông giận dữ đến vậy. Mi mắt ông căng lồi ra, đẩy tới tròng mắt kính viền đen bụi bặm của ông. Tôi lùi lại xa hơn về phía cửa nhưng không hề có ý chạy vụt đi. Tới lúc đó, tôi chưa bao giờ được vào rạp hát nhưng tôi nghĩ cảnh ở đó hẳn cũng giống như thế này: có quát tháo, gào thét và có điệu bộ, cử chỉ mạnh bạo. Người ta biến đổi thành một con người khác.

– Cậu nói gì vậy? - bác tôi hỏi rồi cười lớn, chiếc môi dưới trề rung lên rung xuống. - Anh với cậu đều cùng được mẹ đẻ ra, đều cùng dòng máu cả.

– Để cho mẹ được yên nghỉ. Đừng có xúc phạm mẹ bằng cái mồm bẩn thỉu của ông!

– Thôi mà, Ervin. Để cho anh vào đi!

– Ông đừng hòng đặt chân vào cái nhà này. Chừng nào tôi còn một hơi thở.

Nói rồi bố tôi đóng sầm cửa, bỏ đi vào phòng khách, mở ti vi tới mức to nhất, to hơn cả mức ông từng dám mở từ trước đến giờ.

Ở bên ngoài cửa trước, bác tôi buông một tiếng thở dài cường điệu giả tạo rồi nhún vai, quay đi, bước xuống cầu thang trong chiếc giày da lộn khâu tay. Tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng cô gái hỏi ông sẽ làm gì với thanh chocolate. “Cho em đấy” - bác tôi nói với cô gái. Tôi chạy ra phía cửa sổ và trông theo họ ở dưới phố. Cô gái Tây Ấn đứng trên vỉa hè, chocolate dính quanh mặt còn bác tôi thì đi tới chiếc xe tuyệt đẹp của ông, một chiếc Jaguar bạc, mở cửa phía tay lái và gọi cô gái vào chứ không mở cửa đứng chờ ở phía bên kia như một quý ông lịch lãm. Đó là vì bác tôi không phải một quý ông còn cô ta chỉ là một gái điếm vị thành niên. Cái cảnh đó, buổi sáng thứ bảy ngập nắng trước cửa tòa nhà Benson Court năm 1963, vẫn lưu lại trong trí nhớ của tôi đến tận ngày hôm nay.

Tám tháng sau, bác tôi vào tù. Thật là một nỗi cực hình với bố mẹ tôi khi bị buộc phải xem tin tức về vụ án trên truyền hình hết đêm này đến đêm khác suốt năm tuần liền mà không dám tắt ti vi đi vì như thế, cả phòng khách sẽ biến thành một cái nhà mồ với sự im lặng không tài nào phá vỡ. Và họ đã cố gắng nhưng thất bại trong việc bảo vệ con gái mình khỏi người đàn ông đang ngồi trong ghế bị cáo, người cùng mang một cái họ gần như giống mình, người đến từ cùng một nơi như mình, người nói tiếng Anh bằng một chất giọng giống mình, người mà tôi đã tận mắt thấy xuất hiện ngay nước cửa căn hộ nhà tôi, cãi nhau với bố tôi và gọi bố tôi là em trai.

Một người có con gái thì anh trai của người đó chính là bác của đứa bé. Chẳng thể nào khác được. Vậy là tôi có một người bà con.

– Cái ông đó đã làm gì hả bố? - ngay lập tức tôi hỏi.

– Đừng có hỏi vặn hỏi vẹo! Những người hay thắc mắc này nọ có ai sống yên ổn đâu, mà sống không bình yên thì đâu phải là sống.

Nhưng, cuộc sống của bố mẹ tôi cũng chẳng thể gọi là êm ả, phẳng lặng. Với tôi, đó là sống ì. Cả một phần tư thế kỷ chìm trong lặng lờ, ù lì.