← Quay lại trang sách

Chương 15

Một nhóm thợ khác đến một ngày trước khi diễn ra bữa tiệc sinh nhật của tôi. Họ dựng một cái rạp màu đỏ thẫm che khắp khu vườn. Cái rạp hắt ánh sáng màu hồng lung linh lên tất cả mọi thứ khi tấm vải bạt vỗ phập phồng theo làn gió nhẹ. Họ đứng trên những cái thang và trang trí rạp bằng những vòng hoa và những bìa cứng nhũ vàng dày. Một đầu, họ dựng một cái cổng hoa và đặt một cái bục bằng gỗ ba bậc sơn màu vàng dẫn lên một sân khấu có ngai vàng mà ở phía trên có một mũ miện được treo lơ lửng vào một đoạn dây thừng gắn vào một cái ròng rọc. Những chiếc bàn dài phủ khăn trắng chất đầy các thùng kem, ly, đĩa và dao nĩa đi thuê. Nhiều chiếc bàn và ghế nhỏ được xếp rải rác xung quanh. Mỗi một cái ghế đều được thắt một cái nơ vàng và một miếng bìa cứng mạ vàng dày có một chùm tua bạc. Mặt đất gồ ghề đã được đầm lăn cho phẳng và cỏ nhân tạo đã được xếp xuống.

– Nhìn xem này, - bác tôi gọi. - Cô đã từng nhìn thấy một cảnh tượng như thế này bao giờ chưa? Thật là tuyệt vời! Và tôi không nghĩ là trời sẽ mưa. Người ta nói buổi tối ngày mai sẽ là một buổi tối đẹp trời.

– Anh làm mọi thứ đẹp quá, Sándor - Eunice nhận xét. - Nơi này giống như một cung điện thần tiên ấy. Hơn cả lễ kỷ niệm ngày lên ngôi trị vì của Nữ hoàng rất nhiều nữa đấy!

– Cái lễ đó là dành cho Nữ hoàng nhưng cô gái này cũng là một nữ hoàng đấy chứ. Chờ cho trời tối, người ta sẽ đem đèn lồng tới, đèn lồng giấy nhưng có nến thật ở trong. Cả đồ ăn nữa! Sẽ rất lộng lẫy. Tôi nói từ lộng lẫy có đúng không?

– Dạ, đúng ạ, - tôi đáp.

– Thấy chưa? Suốt thời gian qua, tiếng Anh của tôi luôn khá lên rồi đấy. Thật là một dịp may mắn cho tôi khi tôi gặp cô lúc đó trong công viên.

– Vâng, quả là một sự tình cờ hay tuyệt! - tôi nói. Tới giờ thì tôi nghĩ rằng cả bác Sándor và tôi, mỗi người đều biết về những gì mà người kia biết. Có hai con mèo đã giữ chặt mất lưỡi của chúng tôi. Chúng thọc móng vuốt của chúng vào đó. Nhưng, đêm nay sẽ là đêm của tiết lộ bí mật, đêm của sự đoàn tụ giữa hai anh em và phơi bày những bí mật còn lại.

– Ai đã lo liệu sắp xếp trang hoàng tất cả mọi thứ ở đây thế ạ?

– Tôi hỏi, mắt nhìn quanh với vẻ kính nể, nhớ lại hình ảnh khách sạn Negresco và vẻ thanh lịch sang trọng của nó.

– Dĩ nhiên là cửa hàng Harrods rồi. Cửa hàng tốt nhất trên thế giới, nơi mà như tôi đã nói với cô, ta có thể mua bất cứ thứ gì mình muốn, từ một con mèo, một con chó cho đến một cái rạp. Họ chăm chút tất cả mọi thứ. Họ là những người phải nói là rất, rất giỏi. Và tôi cũng có một bất ngờ, một bất ngờ lớn dành cho cô, Meeranda.

– Ồ, phải rồi, Miranda - Eunice vừa nói vừa quay sang tôi. - Còn ai được bảo trợ nữa. Vì cô ấy sắp đón sinh nhật của mình mà.

– Không phải ngày nào cũng là ngày người ta tròn 25 tuổi đâu, - bác tôi nói. - Ngày tôi 25 tuổi lại là một chuyện khác.

– Thậm chí cô còn không phải là bà con họ hàng với Sándor, phải không Miranda? - Eunice hỏi, xoáy đôi mắt đen của mình vào tôi.

– Nhưng tối nay chúng ta sẽ gặp gia đình cô ấy. Cô nói là họ sẽ đến tối nay, phải không?

– Vâng ạ, bố mẹ cháu sẽ đến.

– Tuyệt. Họ sẽ có một sự ngạc nhiên thú vị cho mà xem, - bác tôi nói.

– Thực vậy ạ? À, nhân tiện, bác cho cháu hỏi ai sẽ ngồi lên cái ngai vàng ấy ạ?

– Dĩ nhiên là cô chứ còn ai. Cô là nữ hoàng mà.

Tôi nhìn lên cái ngai vàng, cảm thấy thất kinh. Một nỗi khiếp đảm lạnh lẽo tràn ngập khắp người tôi. “Cháu sẽ không ngồi lên đấy đâu!”

– Đừng có ngớ ngẩn thế. Còn ai đáng ngồi vào đó nào?

– Cháu không biết, nhưng cháu sẽ không ngồi đâu.

– Sao lại không ngồi?

– Xấu hổ lắm!

– Cô sợ là mặt mình sẽ đỏ lên vì mọi nguời nhìn ngắm cô ư? Đừng lo! Tại đây, cô ở giữa bạn bè mà!

– Tôi không ngại ngồi vào một ngai vàng - Eunice nói. - Tôi không thể quay trở lại thuở còn 25 của mình được nữa nhưng nếu một người đàn ông muốn đối xử với tôi giống như một nữ hoàng thì tôi sẽ không ném trả nó lại vào mặt ông ấy đâu.

Tôi bắt đầu hoảng. Liệu có thể không xuất hiện trong bữa sinh nhật của mình vào phút cuối và ngăn mọi người đừng đến dự được không?

– Và chúng tôi có một chiếc váy mới cho cô - bác Sándor nói. - Chờ tới khi cô thấy nó. Nó đẹp lắm. Eunice đã đặt mua một chiếc váy đặc biệt.

– Đúng đấy, đặt hàng từ Italy.

– Nó đâu rồi ạ? - tôi hỏi và nhìn quanh.

– Tôi đã yêu cầu gửi đi rồi, - bác tôi nói.

– Gửi tới đâu ạ?

– Dĩ nhiên là tới nhà cô rồi.

– Nhưng bác có biết địa chỉ nhà cháu đâu.

– Ôi, cô gái của tôi! Tôi có nhiều bạn bè. Họ biết tất cả mọi thứ về một người. - Bác tôi cầm một bàn tay của tôi và hôn lên đó. Đôi mắt của ông ươn ướt. Thế là sau đó tôi gật đầu đồng ý.

Tất cả mọi người đều sắp sửa đến bữa tiệc để gặp mặt người đàn ông bí ẩn có một thư viện lớn, người đã thuê tôi làm suốt hai tháng qua. Bố mẹ tôi đã đồng ý đến dự. Gilbert, anh chàng họa sĩ vẽ tranh biếm họa, hứa sẽ xuất hiện, bà vũ công ballet già về hưu cùng với ông chồng là “đại gia” của bà chắc chắn sẽ đến vì họ yêu thích tiệc tùng đủ loại, đặc biệt là kiểu tiệc tùng mà ở đó ông chồng sẽ gặp những quý cô mới, trẻ trung, chưa đính hôn với ai còn bà vợ thì sẽ có một cơ hội để nhớ lại những ngày đứng trên sân khấu biểu diễn. Một số bạn của tôi trong Liên minh chống Quốc xã đã nhận lời mời, và dĩ nhiên là người cộng tác với bác tôi, Mickey Elf và vợ của anh ta là Sandra, cũng sẽ có mặt. Chỉ có Claude là không thể đến được vì anh ta làm ca đêm. Anh ta sẽ đến khi cái chai rỗng cuối cùng được vứt vào thùng rác. Nhưng, anh ta sẽ có một món quà cho tôi vì theo lời anh ta nói thì “Anh có lương và anh có thể mua được món quà đó. Nó sẽ làm em ngạc nhiên cho mà xem”.

Có quá nhiều sự ngạc nhiên.

Tôi về nhà vào đầu giờ trưa và thấy mẹ tôi đang đứng ở hành lang, tay cầm một cái hộp.

– Có thứ gì đó được gửi cho con. Cái gì thế nhỉ? - bà hỏi. - Mẹ không thể chờ đợi lâu hơn được nữa. Con mở nó ra đi.

– Con nghĩ đó là một cái váy, mẹ ạ.

– Ai mua váy cho con mới được chứ?

– Một người ngưỡng mộ con.

– Ôi, giờ thì con đầy những bí mật.

– Mẹ đừng nhắc tới những điều bí mật với con nữa, - tôi vừa nói vừa mở cái hộp. - Mẹ mới là người toàn có những bí mật chứ không phải con.

Bố mẹ tôi mất vài ngày lo lắng về bữa tiệc sinh nhật: họ sẽ đến đó bằng cách nào, họ sẽ mặc gì và liệu có thích hợp không khi mang một món quà nào đó tặng cho vị chủ nhà, có lẽ là một hộp kẹo bạc hà After Eight hay chocolate Black Magic, thứ mà họ đã nhìn thấy ở các cửa hàng và cho rằng nó hết sức sành điệu, mang tính thượng lưu. Mẹ tôi tìm mua được một chiếc váy vải linen màu kem mới chỉ lỗi mốt vài mùa ở cửa hàng Oxfam. Bà thắt một cái nơi lên chiếc gậy nâu một đầu bọc cao su của mình vì “cái gậy này mới cũ kĩ và xấu xí làm sao. Đôi khi, mẹ cảm thấy xấu hổ khi phải mang theo nó”. Tôi nhìn bà, người phụ nữ suốt đời phải mang dấu ấn khuyết tật của mình, đang bện những vòng vải satanh trắng thành một cái nơ. Bà ngước lên nhìn tôi. “Rồi, con xem. Trông nó đẹp hơn nhiều, phải không?”

Cho đến giờ tôi vẫn không biết mẹ tôi hẳn đã căm ghét cái biểu tượng cho sự tàn tật suốt đời của bà đến mức nào. Tôi nghĩ vì bà mặc những cái áo ghi lê nỉ màu nâu nên bà không quan tâm đến chuyện mình trông ra sao, mặc chúng đơn giản chỉ vì sự hữu dụng, tiện lợi. Tôi cảm thấy xấu hổ khi nhận ra rằng trước đây tôi chưa từng để ý đến chuyện cái gậy xấu xí luôn đi cùng bà và nó hẳn đã làm cho bà cảm thấy xấu xí theo.

Bà ngước lên nhìn vào khuôn mặt tôi.

– Sao? Không đẹp à? Mẹ nên cởi nó ra phải không?

– Đừng, mẹ! Cứ để như vậy. Nó làm cho cái gậy trông sinh động hơn một chút.

– Mẹ không muốn con bị mất mặt trước bạn bè và người đàn ông quan trọng đang thuê con làm. Chỉ mình cha con bị mất mặt về chuyện này cũng đủ lắm rồi.

– Con sẽ không bao giờ thấy mất mặt vì mẹ, - tôi nói - mẹ đừng suy nghĩ như thế nữa. Khi mẹ ở tuổi con bây giờ, mẹ có ghét cảnh lúc nào cũng phải đem theo kè kè một cái gậy không hở mẹ?

– Dĩ nhiên rồi, sao một cô gái trẻ lại thích chứ?

– Thế nó có làm mẹ xấu hổ trước các chàng trai không?

– Có.

– Thế mẹ gặp bố con như thế nào?

Bà dừng lại, đoạn mỉm cười. Mẹ tôi có một cái miệng có duyên, cái mà người ta bảo tôi được thừa hưởng từ bà. Khuôn mặt xanh xao của bà bừng lên một nét tươi tắn khỏe khoắn vốn bị lu mờ dần theo năm tháng và vỡ vụn. Những nụ cười thảng hoặc đó làm bà trông rạng rỡ hẳn lên.

– Để mẹ kể cho con nghe một bí mật nhưng con đừng có kể lại với bố con. Mẹ chỉ kể cho con nghe vì đó là một ngày đặc biệt. Không phải bố con là người đầu tiên mẹ gặp trong gia đình bố đâu mà là người anh kinh khủng của bố con đấy. Ông ấy đi ngang qua mẹ khi mẹ đang ngồi trong một quán cà phê cùng với một số người bạn gái. Ông ấy đẩy nhẹ chiếc mũ của mình, như thế này này. Không phải để chào những người khác mà là chào mẹ. Cái gậy của mẹ đang dựa vào bàn. Vì thế, không thể có chuyện ông ấy nhầm, ông ấy biết là mẹ bị tật ở chân. Mẹ hết sức ngạc nhiên và đỏ ửng cả mặt nhưng ông ấy lại gần và hỏi mẹ có muốn hôm sau cùng ông ấy đi ăn kem không. Ờ, con biết không, trước đó chưa từng có ai để ý đến mẹ theo cách này. Vậy nên mẹ đi. Tại sao không cơ chứ? Đó là một dịp may tình cờ đối với mẹ. Mẹ đi, hoàn toàn chỉ có một mình. Lúc đó mẹ 18 tuổi.

– Đó là ở đâu hả mẹ?

– Ồ, một quán cà phê dọc bờ sông, nơi mình có thể ngồi ở ngoài trời, ăn kem, nhìn ngắm Buda, bờ bên kia của thành phố, và những con thuyền đang giương buồm chạy dọc sông. Lúc đó thì chỉ sau vài phút, thậm chí một người ngây thơ cũng có thể nhận ra rằng ông ấy là một người xấu, một người lăng nhăng, hoàn toàn không phải là người thích hợp với mẹ. Nhưng sau đó, bố Ervin của con, xuất hiện và ông ấy giới thiệu mẹ với bố. Và rồi chuyện tình cảm giữa mẹ với bố con tiến triển tốt.

– Vậy là mẹ biết bác Sándor trước bố?

– Đúng là như vậy, trước chỉ có một ngày. Nhưng mẹ phải thừa nhận rằng nếu mẹ không bao giờ gặp ông ấy thì sau đó mẹ cũng chẳng bao giờ gặp được bố con rồi làm sao có con bây giờ, nhỉ?

– Con sẽ không có mặt trên đời này.

– Con nói chính xác đấy.

– Và sau đó, dĩ nhiên là bố con có đầu óc khôn ngoan đưa chúng ta ra khỏi Hungary đúng lúc. Sándor không có được khả năng xét đoán tình hình thông minh như vậy.

– Lúc đó trông bác Sándor thế nào hở mẹ?

– Xấu trai nhưng đồng thời cũng rất thu hút quyến rũ. Để ý mà xem, ông ấy là một kẻ dắt mối. Ông ấy biết cách nói chuyện với phụ nữ như thế nào.

– Sao mẹ lại nghĩ bác Sándor đẩy mũ để chào mẹ và mời mẹ đi ăn kem?

– Mẹ không biết. Ông ấy là một người phức tạp.

– Thế mẹ thấy điểm gì hấp dẫn ở bố con?

– Ông ấy có đôi mắt đẹp, ngay cả khi đeo kính. Đôi mắt của một người đàn ông hay để ý.

Sáng hôm sau, lúc đang ăn sáng, bố mẹ tôi tặng cho tôi một món quà sinh nhật, một dây chuyền làm từ hạt ngọc trai nhỏ. “Vì bố mẹ biết là con đã trải qua một thời gian kinh khủng như thế nào,” - bố tôi nói. – “Con cần phải có một thứ gì đó đặc biệt. Đừng nghĩ là bố mẹ không biết gì hay không quan tâm đến những gì con phải chịu đựng. Hết chuyện này đến chuyện khác”.

– Đúng là như vậy đấy - mẹ tôi phụ họa.

Cái dây chuyền ngọc trai này là biểu tượng cho tình yêu của bố mẹ dành cho tôi, một tình yêu được bày tỏ một cách vụng về, kỳ quặc nhưng tình yêu nào cũng giống nhau cả. Thánh thi đã nói tình yêu mạnh hơn cái chết và dữ dội hơn cả nấm mồ. Tình yêu của bố mẹ tôi đối với tôi không phải như vậy sao?

Mãi đến trưa muộn tôi mới đến nhà bác Sándor. Ông bảo tôi rằng mình đang bận nhiều việc khác nhau. Chắc chắn là để tạo thêm nhiều bất ngờ nữa. Mẹ tôi gội đầu và tôi giúp bà tạo kiểu tóc. Chúng tôi thử dành vài phút trang điểm nhưng sau đó cả bà và tôi đều thấy rằng bà trông đẹp hơn khi không có phấn son. Thế là mẹ tôi lại chùi đi.

– Mẹ là một người giản dị - bà nói. - Đó là con người mẹ.

Khi bố tôi từ chỗ làm về nhà, ông đi ra ngoài với một cái kéo, xuống khu vườn tập thể của khu nhà. Đây là lần đầu tiên ông xuống khu vườn này kể từ cái đêm cuối cùng trốn trong hầm trú ẩn ở dưới đất để tránh pháo kích vào năm 1944. Bố tôi cắt một bông hồng vàng, một bông hoa mới hé đang trong giai đoạn tự bung cánh. Rồi ông mang bông hoa trở lại thang máy để đi lên. Cành cây có gai nhọn được bọc cẩn thận trong một mảnh giấy vệ sinh. Bố tôi ngồi xuống bàn và dùng kéo cắt gọn những cái gai, cho cành hồng vào một cốc nước, để dành chốc nữa cài vào khuyết áo.

– Giờ thì đó là kết quả của một sự cố gắng, - mẹ tôi nhận xét.

Khu vườn đang chờ đợi. Tôi phải trao nó lại cho bác tôi. Ông đã thực hiện một công việc tổ chức sự kiện tuyệt vời. Thời tiết vẫn đẹp chiều lòng chúng tôi. Đó là một buổi tối mùa hè êm dịu, không khí không quá ẩm, một đêm mà ta có thể diện những bộ đồ không tay và có lẽ là đi cùng với một cái khăn choàng nhỏ. Tất cả mọi khả năng là bữa tiệc này sẽ thành công rực rỡ. Tôi bỗng nhớ tới một câu nói của Claude cách đây vài ngày, rằng đường sắt sẽ hoạt động hoàn hảo nếu nó không vì hành khách.

Cả ba chúng tôi - tôi, bác Sándor và Eunice - đứng dưới cái mái vải bạt màu hồng, bồn chồn chờ đợi những vị khách đầu tiên tới. Bác tôi nắm lấy tay của người tình. Trong phút chốc, tôi thoáng thấy hình ảnh ông vào cái thời hoàng kim, một căn nhà trên Đại lộ Bishops với toàn những món đồ đắt tiền, cái dây đồng hồ đeo tay nạm kim cương, đôi giày da lộn. Ông thì thầm điều gì đó với Eunice của mình và cô người tình bật cười.

Nhiều phút trôi qua và cả ba người chúng tôi đều trải qua cảm giác hoang mang lo lắng của những người tổ chức tiệc mà không có khách nào đến dự, dù tôi biết bố mẹ tôi đã đi rồi, đã bắt đầu khởi hành tới ga tàu điện ngầm. Nhưng rồi cũng có hai bóng người xuất hiện. Một người đàn ông trông giống thần lùn giữ cửa với một mái tóc rõ ràng là giả cùng với một phụ nữ tóc vàng, mặt đỏ, cao hơn người đàn ông vài centimet, và mặc một bộ đồ nhung màu xanh da trời tươi tắn.

– À, Mickey! - bác tôi vừa nói vừa ôm người đàn ông. - Bảnh và đến sớm đấy!

– Hơi tí thôi, hơi tí thôi.

– Anh ấy vừa ăn bữa điểm tâm cách đây không lâu đâu. - Sandra nói. - Với cá chiên nguội ngắt và nước xốt cà chua nấm. Anh gọi đây là bữa điểm tâm sao? Em phải đứng suốt cả ngày để chiên cá nóng cho anh à?

– Chất đạm đem lại cho ta năng lượng, - Mickey nói. - Cá là thức ăn tốt cho trí não.

– Tất cả chúng ta đều biết ai là người quanh đây có đầu óc thông minh, phải vậy không, hở Sammy?

– Nhưng Mickey của em có một trái tim tốt, Sandra à. Điều đó đáng giá lắm đấy.

– Cô hẳn là cô gái của bữa tiệc sinh nhật, - Mickey quay sang tôi nói. - Tôi hôn cô một cái được chứ?

Tôi chìa má ra. Hơi thở của anh ta có mùi rượu whisky, cá bơn sao và nước xốt cà chua.

– Dạo này anh sao rồi hở Mickey? - bác tôi hỏi.

– À, cứ chạy ào ào chỗ này chỗ nọ ấy mà.

– Tối qua anh ấy ngủ trong nhà kho đấy, - Sandra nói.

– Kinh doanh mà, người yêu của anh. Anh không muốn quấy rầy em.

– Anh cất giữ thứ gì trong kho của mình thế? - tôi hỏi Mickey.

– Đủ mọi thứ trên đời - anh ta đáp gọn lỏn. - Ở đây có thứ gì uống không?

– Dĩ nhiên rồi - bác tôi nói. - Thậm chí anh còn không phải tự phục vụ mình nữa cơ. Chúng tôi sẽ gọi mấy bồi bàn đem tới ngay cho anh bây giờ.

– Chiếc váy mới sang trọng làm sao! - Sandra nói với tôi khi hai người đàn ông đi ra để kêu nhóm phục vụ nước uống bắt đầu tiếp đãi khách.

– Là quà của bác Sándor đấy. Nhưng do cô Eunice chọn.

– Cô nàng da đen này có mắt thẩm mỹ gớm nhỉ. Tôi phải công nhận đấy. Nhìn xem cái áo dài tôi đang mặc này. Chỉ mất có 3 bảng và thêm vài xu lẻ sửa lại để được đẹp như thế này. Anh Mickey của tôi thì có mái tóc giả tốt nhất đấy. Nó được làm đặc biệt dành cho anh ấy. Mái tóc màu hạt dẻ tuyệt đẹp, trông rất tự nhiên, cô có thấy như vậy không?

– Nhưng nhìn thì vẫn nhận ra đó là tóc giả - tôi nói.

– Ái chà, hiển nhiên rồi. Nếu ta định tiêu một khoản tiền lớn thì ta cũng muốn có thứ gì chưng ra để cho thấy là mình đã tiêu tiền chứ.

Khu vườn giờ đây đang hiện diện một không khí sôi nổi phấn khích lặng lẽ, không khí của một không gian sắp sửa được lấp đầy người, dù một số người sẽ không bao giờ cảm thấy như vậy và sẽ rơi vào trạng thái thất vọng. Anh chàng Jim của lớp học tango đã đến và sau đó là một cặp mà tôi không biết. Rồi thêm nhiều người khiêu vũ tango đến. Tất cả đều thốt lên trầm trồ về cái rạp và cách bài trí, trang hoàng. Không lâu sau, hai người bạn của tôi trong Liên minh chống Quốc xã bước vào. Thoạt đầu, họ nhìn quanh một cách ngập ngừng, choáng trước vẻ xa hoa của cái rạp, tiệc buffet và dĩ nhiên là cả cái ngai vàng kinh khủng cùng cái vương miện bằng giấy bồi mạ vàng và bạc dày. Tôi không nghĩ là họ nhận ra bác tôi. Chuyện của ông xảy ra lâu rồi. Lúc đó họ chỉ là những đứa trẻ, giống như tôi. Hơn nữa, ai lại nghĩ sẽ gặp một kẻ sát hại những đứa bé da đen trong những căn buồng rét cóng vừa dùng để ngủ vừa dùng để tiếp khách, đang khoác tay một phụ nữ như Eunice kia chứ?

Thấy đám khách của lớp học tango đang nhìn quanh thán phục sự bài trí, trang hoàng, hai người bị hút về đó và chẳng mấy chốc họ lập thành một nhóm ồn ào bàn tán sôi nổi về tình hình chính trị.

– Bọn chúng sẽ vào cửa hàng - giọng Jim oang oang. - Chúng sẽ làm cho lũ trẻ con đang mua kẹo và bà lão già đang mua tạp chí ở đó hoảng sợ. Phải để ý đến cách ăn mặc của bọn chúng nó nhé. Quần xắn lửng lên đầu gối, giày ống lớn có dây buộc, đầu tóc cạo trọc lóc.

– Anh phải hiểu rằng - Dave nói - gã Tyndall[57] và lũ du thủ du thực của hắn đang lợi dụng mấy thằng ranh con của những tổ chức đó để phục dựng tư tưởng Quốc xã, bóc lột tầng lớp lao động. Bọn đó không phải chỉ là lũ cực đoan phân biệt chủng tộc mà là quân phát xít và lúc này, thay vì nhắm vào những người Do Thái, chúng lại chĩa mũi dùi tấn công vào những người như anh. Chúng ta phải chống trả, tận dụng tất cả mọi cơ hội chống trả chúng.

– Sao cảnh sát không tới bắt nhốt chúng?

– Vì tụi cảnh sát cũng về cùng phe với chúng. Cảnh sát ủng hộ chúng. Chúng cũng có người trong cảnh sát mà.

– Nhưng chính phủ không cho phép…

– Ôi dào, chính phủ hả, toàn những kẻ phản bội giai cấp vô sản. Anh nghĩ bọn họ quan tâm tới người dân lao động sao? Hãy nhìn vào tất cả những người thất nghiệp…

– Họ nói chúng ta lấy mất công ăn việc làm của họ. Tôi có một cửa hàng…

– Chính xác. Nhưng người da đen ở cái đất nước này luôn luôn phải hứng chịu những ảnh hưởng bẩn thỉu tồi tệ của tình hình. Hãy nghĩ lại những gì đã xảy ra với anh khi anh lần đầu tiên đến đây, dịch vụ nhà ở thật kinh khủng.

– Ô, phải. Đó là một quãng thời gian tồi tệ nhưng…

Khu vườn đã chật kín người. Các vị khách đang bắt nhóm trò chuyện với nhau và ăn uống. Tôi nhìn lướt ra ngoài cửa, chờ đợi bố mẹ tôi tới. Gilbert tới. Bà vũ công ballet già cùng ông chồng “đại gia” cũng tới, mang theo những món quà.

– Cái này thật là buồn cười!- Gilbert vừa nói vừa nhìn quanh - Chuyện gì sẽ xảy ra với cái ngai vàng kia vậy?

– Em được đề nghị là ngồi lên đó và sau đó em nghĩ mọi người sẽ hát bài Chúc mừng sinh nhật.

– Em sẽ không làm vậy chứ, phải không?

– Không, em sẽ không làm đâu!

– Làm cách nào mà em thoát khỏi tình thế đó? Ông ta trông rất quả quyết. Đó là Sándor Kovacs có phải không? Anh nhớ là đã từng vẽ chân dung biếm họa ông ta trong thời gian diễn ra phiên tòa xét xử ông ta. Chân dung một kẻ đang ăn thịt trẻ con. Tất nhiên là tranh anh vẽ phải xếp sau Goya[58] rồi.

– Đúng, là ông ấy đấy.

– Vậy đó là người mà em đã làm việc cho. Hấp dẫn nhỉ!

– Thực sự là ông ấy lôi cuốn, hấp dẫn theo một nghĩa nào đó.

– Anh lúc nào cũng thắc mắc tự hỏi không biết gia đình em có quan hệ gì với ông ta hay không.

– Có. Ông ấy là anh trai của bố em.

– Còn cái gã trông như yêu quái với mái tóc giả trên đầu và đi cùng với cô em tóc vàng đẫy đà kia là ai?

Cái nơ hình con bướm trên chiếc gậy màu nâu của mẹ tôi thọc về phía trước vào khu vườn để kiểm tra xem mặt đất có bằng phẳng, chắc chắn không. Trước đây, tôi chỉ mới thấy cảnh bố mẹ tôi đi cùng với nhau như thế này có một lần duy nhất. Đó là vào dịp đám cưới tôi. Tầm cỡ của sự kiện đó đã làm họ bị ngợp đến nỗi họ chỉ vừa kịp cảm thấy vui sướng trước khi nó qua đi. Những kỷ niệm mà họ hẳn đã có, bất kể cơ hội nào làm sống lại một cách náo nức niềm vui mà họ có thể đã trải qua, đã bị xóa sạch ngay lập tức, ngay khi tuần trăng mật của tôi vừa bắt đầu. Vì vậy, tôi thấy lần này, bố mẹ tôi nhất định tận hưởng cái không khí tiệc tùng vui vẻ càng nhiều càng tốt, đón nhận những ly rượu mời, xoay xoay chân ly trên tay dù chỉ uống chưa đầy một ngụm nhấp môi; ăn những thứ được trao cho mình mà không khụt khịt mũi và làm bộ hỏi về thành phần cùng cách chế biến những thứ nằm trong đĩa của mình.

Bố tôi nhìn tôi và mỉm cười. Đó là một nụ cười nhẹ nhõm, ngụ ý rằng họ không ở trong một ngôi nhà lạ, không hoàn toàn đứng giữa những người xa lạ.

– Anh nhìn kìa! - mẹ tôi nói.

– Đẹp lắm! - bố tôi đáp, mắt ngấn nước. - Con gái của chúng ta ở trong khung cảnh này. Giống như chốn thần tiên. Chúng ta đã sinh ra một đứa con gái xinh đẹp, phải không Berta? Xem nó đã trở nên như thế nào, thậm chí sau tất cả những chuyện bi thảm đó!

Mẹ tôi nhấc cây gậy có cột nơ của mình lên.

– Anh nhìn kìa, ở đằng kia kìa!

– Cái gì cơ?

– Anh không lau mắt kính trước khi đi ra ngoài hay sao? Nhìn phía em chỉ này.

Chiếc gậy đang giơ lên, chỉ về phía bác tôi, người đang ngồi vòng tay ôm quanh eo của Eunice và nói chuyện với hai người đàn ông khuôn mặt béo núc thịt, mặc bộ đồ màu xanh đen chật cứng, hai tay trông như thể sắp sửa không giữ nổi ly rượu nữa nếu không vô tình bóp nó vỡ vụn.

Lúc này, một tốp học sinh xô nhau chạy qua chúng tôi. Một người phụ nữ rõ ràng là cô giáo dẫn đầu đám học sinh đó vì một trong số những đứa trẻ gọi, “Cô ơi, cô, cháu muốn đi vệ sinh”. Bố mẹ tôi co người lại, dựa lưng vào tường.

– À, họ đến rồi! - bác tôi reo lên. - Cuối cùng thì cũng đã đến. Bắt đầu các thủ tục được rồi. Giờ thì, cô gái trẻ hôm nay tròn 25 tuổi ơi, mọi thứ bắt đầu rồi.

– Nào, lên nào! - Eunice nói và cầm lấy cổ tay tôi chặt cứng như tay thợ nề. - Cô đi lên cùng tôi.

Tôi bị kéo tới chỗ cái ngai và bị đẩy bước lên bục. “Ngồi xuống đi,” - Eunice nói. Chiếc ròng rọc hạ xuống và cái mũ miện được đưa thấp dần xuống đầu tôi. Một số vị khách vỗ tay. “Hoan hô!” - ông chồng “đại gia” của bà vũ công ballet la to còn bà ấy thì chạy tới chân ngai vàng và khẽ nhún đầu gối, tay nâng chiếc váy dự tiệc của mình lên cúi chào. Thêm nhiều tiếng vỗ tay tán thưởng. Đám trẻ con đã tự sắp xếp đứng thành hình vòng cung phía trước tôi. Bác tôi bước tới trước và giơ cao hai tay lên. Ông dùng tất cả mọi sức lực để kiểm soát cái môi dưới run run của mình.

– Thưa các quý vị! - ông nói to. - Quý vị có nghe thấy tôi nói không? Có không ạ? Tôi sẽ nói to hết sức nhé. Được rồi. Tôi không nghĩ chúng ta có một vị nữ vương ở đây tối nay, nhưng nếu có một người như vậy thì người đó rất được chào đón. Hôm nay là một ngày trọng đại đối với tôi. Một số người ở đây biết tôi. Một số khác thì không. Một số người thì nghĩ trong đầu, khoan đã, mình nhận ra cái người này. Đúng, tôi là Sándor Kovacs, người mà quý vị đã đọc trên báo. Chính là tôi đấy.

Đã nhiều năm trôi qua kể từ khi tên của bác tôi xuất hiện trên tất cả các tờ báo. Ông là một người dễ quên. Phải mất một lúc, hai người bạn đến từ Liên minh chống Quốc xã của tôi mới nhớ ra đây chính là con quỷ đã hút cạn khô máu của những người nhập cư nghèo. Nhưng, những người hoạt động xã hội bao giờ cũng thủ sẵn những câu khẩu hiệu, cái mà họ mang theo mình giống như lựu đạn cầm tay, sẵn sàng ném vào kẻ thù bất ngờ xuất hiện.

– Đồ cặn bã phân biệt chủng tộc! - Dave la to, giơ cao một nắm đấm siết chặt.

– Ở đây không cần kiểu nói đó! - Jim nói với vẻ ôn tồn. Nhưng Eunice còn có thứ hơn cả những câu khẩu hiệu để ném ra.

Eunice giật cái đĩa thức ăn khỏi tay của Jim rồi ném vào một chậu cọ cảnh. “Cậu ăn thức ăn của một người rồi gọi tên ông ấy ra mà chửi thẳng vào mặt như thế hả?”

– Đó là món cá hồi ngon. Thật là uổng phí!- Mickey thốt lên.

– Anh có thể nhặt nó lên mà tự ăn, - Eunice nói, đoạn quay sang Dave. - Còn cậu, ngậm cái mồm lại và lắng nghe những gì ông ấy sắp sửa nói. Có thể là cậu sẽ học được một điều gì đó đấy.

Bác tôi sẽ không dừng lại. Ông đã từng thấy những kẻ mị dân diễn thuyết nhiều lần trong đời, trước lẫn sau chiến tranh. Ông biết ta chỉ cần nói tiếp và vượt qua sự ngắt lời, quấy rối. Ông hiểu rằng thế nào cũng xảy ra chuyện ngắt lời, quấy rối. Những vị khách duy nhất ông quan tâm đến phản ứng của họ là em trai và em dâu ông, những người mà ông không thể nhìn thấy rõ trong đám đông đứng ở cuối vườn bởi đèn pha chiếu xuống sân khấu khiến mắt ông bị lóa. Họ là khán giả của ông còn đám thanh niên nam nữ vận những bộ đồ lố bịch cùng những tờ truyền đơn trẻ con của chúng chỉ như những xơ vải mà một người đàn ông ăn mặc thanh lịch phủi khỏi bộ đồ của mình. Điều lo lắng duy nhất của ông là về dàn đồng ca học sinh mà cô giáo tái mét mặt mày của chúng đã tìm cách đưa chúng ra khỏi khu vườn lúc ông không để ý. Nhưng cô giáo đã bị Mickey Elf chặn ngang đường ra và chỉ thẳng rằng cô ta đã được trả tiền mặt tận tay để làm công việc này. Anh ta sẽ không đối xử tử tế với bất kỳ ai phá vỡ hợp đồng, ngay cả khi người đó có một cặp kính trên mũi và cầm một hộp nhạc bằng da trên tay.

– Kể từ khi tôi ra tù, - bác tôi nói tiếp - có hai điều tuyệt vời đã xảy ra với tôi. Điều thứ nhất là lần đầu tiên trong đời mình, tôi đã tìm thấy tình yêu của một người phụ nữ, một người phụ nữ đức hạnh mà bản thân cô ấy cũng có nỗi đau khổ bất hạnh của riêng mình. Tôi phải lòng cô ấy vì cô ấy đẹp, cô ấy tao nhã thanh lịch, cô ấy có gu thẩm mỹ tinh tế (dĩ nhiên là theo cảm nhận của tôi chứ không phải cảm nhận của quý vị. Ha ha). Tôi cũng phải lòng cô ấy vì tâm hồn của cô ấy, sức mạnh của cô ấy, phẩm cách của cô ấy và sự thủy chung của cô ấy.

Ông chỉ vào Eunice: “Cô ấy đây. Tất cả mọi người có nhìn thấy không?”

Như thường lệ, Eunice trông trang nhã trong một chiếc váy dự tiệc cocktail màu đen và đôi giày cao gót đính nơ nhỏ ở đằng sau gót. Còn khuôn mặt của bà ấy, khuôn mặt bước lên sân khấu và có hai đốm phấn hồng được thoa lên hai gò má, thì rạng ngời với một sự rực rỡ tỏa ra từ bên trong như thể có một tia sáng màu hồng được bật lên bên trong người phụ nữ này. Chúng ta trải nghiệm niềm hạnh phúc như vậy chỉ một hoặc hai lần trong đời, khi chúng ta tin (thường là một cách sai lầm) rằng tất cả mọi khó khăn rắc rối cuối cùng cũng đã ở sau lưng chúng ta và tương lai sẽ giống như những gì mà ta hằng mong ước. Tôi chưa bao giờ quên được khuôn mặt của Eunice đêm hôm đó. Điều có ý nghĩa với Eunice để có được sự công nhận của mọi người về những phẩm chất mà bà ấy đã cố gắng vất vả nhằm biến nó thành có thực và tồn tại mãi mãi là công việc tỉa tót móng tay vào lúc đêm khuya, khi bà đã quá mệt mỏi đến mức rũ cả hai mắt. Eunice xóa mờ lớp sơn mà mình đã sơn lên các móng trước đó, tẩy sạch nó rồi sơn mới lại tất cả từ đầu. Eunice mua sách dạy về nghệ thuật nói trước công chúng và tạp chí thời trang thay vì những đĩa nhạc. Bà ấy nghiên cứu chúng hàng đêm để khi có một khách hàng hỏi bà ấy những tin tức mới nhất về đường viền áo quần, bà có thể trả lời không chút ngập ngừng.

Nếu nói bác tôi đã thực hiện tốt một việc gì đó trong cuộc đời mình thì việc đó chính là bài diễn văn này - bài diễn văn ông nói cho thế giới biết về Eunice. Và sau đó, ông tiếp tục:

– Như vậy, đây là điều tuyệt vời thứ nhất. Trước mặt tất cả mọi người ở đây, tôi công bố tình yêu của mình dành cho người tình xinh đẹp của tôi, Eunice. Chưa kể đến chuyện bây giờ cô ấy đã là vợ chưa cưới của tôi chứ không phải là một người tình nữa vì sáng nay tôi đã cầu hôn cô ấy và được cô ấy chấp nhận. Chúng tôi vẫn chưa đeo nhẫn cho nhau nhưng chúng tôi sắp sửa làm điều đó trong một phút nữa thôi.

Jim bị chấn động mạnh đến đờ cả mặt mày. Anh ta đưa một tay lên giữ đầu mình như thể lo sợ nó sẽ rơi xuống đất. Và lần đầu tiên Eunice mới nhận ra được điều mà bà ấy lẽ ra đã nhận ra từ trước rồi, điều hiển hiện rõ ràng đến ngay cả với tôi cũng phát hiện ra lúc tôi gặp Jim lần đầu tiên tại lớp học khiêu vũ tango, khi anh ta dìu tôi nhảy nhưng đôi mắt cứ dõi theo Eunice. Làm sao anh ta có thể cạnh tranh lại với người đàn ông đã mua cho Eunice những món quà hào nhoáng và dẫn bà ấy đến những nhà hàng đắt tiền?

Nhưng bác tôi vẫn chưa chấm dứt bài phát biểu với những tiết lộ của mình. “Còn điều thứ hai mà chúng ta tổ chức ăn mừng ngày hôm nay là gì?” - ông hỏi và mỉm cười - “Hãy ngắm nhìn một người khác, người đang ngồi trên chiếc ngai này, giống như một công chúa.”

Tôi chỉ muốn chết đi cho rồi.

– Tôi có một đứa cháu gái. Hôm nay, nó tròn 25 tuổi và đã là một cô gái xinh đẹp. Cô gái ấy là người như thế nào? Thông minh, tò mò, hay hoài nghi, có phẩm hạnh và nhiều đức tính khác nữa. Cô gái ấy không thích nhìn thấy điều bất công và cố gắng biến nó thành lẽ phải. Đó là bản tính của cô gái ấy. Và ở đây, tôi nhận thấy cũng có mặt em trai tôi, Ervin, người mà như thường lệ, đang ẩn mình đâu đó trong bóng tối. Hãy xem những gì mà em đã tạo dựng ra này, hãy nhìn cô con gái Vivien xinh đẹp này! Chúc mừng em, chúc mừng. Và bây giờ thì chúng ta sẽ hát một bài. Nào, các cháu bé! Hãy hát lên nào. Hát ngay bây giờ.

Mấy đứa trẻ ngẩng mặt lên, mở miệng và hát líu lo. Tôi nghĩ thầm, ôi chao, khung cảnh này mới tuyệt vời làm sao. Khi chúng vừa kết thúc bài hát đầu, chúng chuyển ngay sang bài Chúc mừng sinh nhật. Đó là một màn trình diễn hoàn hảo, không hề mắc một lỗi nào. Những tiếng vỗ tay vang lên. Sau đó, lũ trẻ tản ra, chạy ùa về phía chiếc bánh sinh nhật đang được đẩy đi trên một cái xe phục vụ thức ăn. Tôi đang cố trèo xuống khỏi cái ngai. Một lần nữa, Eunice lại nắm lấy cổ tay tôi, giống như cách một cô giáo đang nhéo tai một đứa học trò nhỏ ngỗ ngược.

– Cô phải ra cắt bánh, - Eunice nói. - Nhớ làm cho khéo đấy!

– Chúc mừng cô về việc đính hôn, - tôi nói, giọng đứt hơi.

Bác tôi đưa cho tôi một con dao lưỡi răng cưa. “Cháu cắt nhát đầu tiên đi!” - ông nói.

Tôi nhìn xung quanh, cố tìm bố mẹ mình. Tôi không nghĩ cuộc hòa giải sẽ diễn ra như thế này. Tôi đã hi vọng sẽ có một lời giới thiệu nhẹ nhàng, tiếp đến là những lời giải thích và những lời khẩn nài. Tôi đã chuẩn bị sẽ nhắc lại những lời của bà nội tôi, ước mong cháy bỏng của bà được trông thấy hai con trai lại hòa hợp cùng nhau. Tôi sẽ nhắc cho bác tôi và bố tôi nhớ tới tất cả những linh hồn không thể yên nghỉ trong khi anh em họ nồi da xáo thịt. Tôi đã tưởng tượng cảnh họ dừng lại rồi ngã vào vòng tay của nhau, bật khóc vì vui sướng giống như những chương trình truyền hình đoàn tụ người thân thất lạc nhau đã lâu. Bất chấp tất cả mọi chuyện, tôi sẽ cố chiến thắng dòng máu Kovacs của tôi. Tôi đã nóng lòng mong chờ một kết thúc có hậu, khi lịch sử hẳn đã dạy cho tôi rằng điều tốt nhất mà ta có thể hi vọng là bi hài kịch.

Tôi cắt bánh kem rồi vội vã chạy đi để tìm bố mẹ tôi nhưng bác Sándor đã có ở đó trước tôi.

– Ervin - ông nói. - Em đã tới. Cậu em trai của tôi. - Ông cầm lấy hai cánh tay bố tôi rồi ôm lấy người em trai.

Tôi bỗng nhiên nhớ ra lúc trước mình đã bóng gió nói với ông bác rằng bố tôi bị ung thư.

– Là ông ư? - Bố tôi nói to.

– Phải, là anh đây. Anh rất vui được gặp lại em. Em trông… - Bác Sándor nhìn khắp khuôn mặt của bố tôi để tìm xem những dấu hiệu của bệnh tật. - Không, em trông rất khỏe. Em sẽ sống suốt đời. Em sẽ là người chứng kiến tất cả chúng ta ra đi. Em biết là đường tới cái cánh cửa kêu cọt kẹt đó còn xa như thế nào mà.

Theo lẽ dễ hiểu, bố tôi hiểu những lời này theo một nghĩa khác. Thế nhưng ông bác Sándor vẫn tiếp tục mạch nói của mình.

– Sao nhỉ, có phải là đã 4 năm rồi kể từ dạo em đến thăm anh trong tù và đem cho anh xem ảnh của Vivien tốt nghiệp đại học không? Anh muốn em gặp vợ chưa cưới của anh, Eunice. Và anh cũng muốn nhờ em, với tư cách là em trai, làm hộ anh chiếc nhẫn đính hôn cho cô ấy, trước khi mắt em mờ đi.

– Rất vui được gặp anh, - Eunice nói, đưa một tay của mình ra. Tôi thấy bố im lặng nhưng không phải là không nói được nên lời. Đôi mắt của ông đảo quanh đằng sau cặp mắt kính giống như những con cá mập đang lượn lờ.

_ Vậy ra anh chính là ông chủ có cái thư viện đó hả? - mẹ tôi hỏi.

– Thư viện nào?

– Nó nói với chúng tôi là hàng ngày nó đi làm sắp xếp danh mục sách cho một thư viện.

– Không, chẳng có thư viện nào cả. Berta, anh chỉ kể với cháu câu chuyện cuộc đời của anh để nó viết thành sách.

– Ôi, sách ư! - mẹ tôi kêu lên thất kinh.

– Đúng vậy. Anh không có được một đứa con gái như em. Anh chẳng có thứ gì để truyền lại cho đời sau. Anh muốn cho người ta biết sự thật về những tội lỗi mà họ đã hiểu không đúng và quy cho anh.

– Anh đã có thể bào chữa cho mình tại tòa rồi đấy thôi.

– Không, anh kể từ đầu, ngay từ đầu.

– Từ đầu cái gì? - Bố tôi hỏi, cuối cùng thì ông cũng đã mở miệng.

– Em biết không, cháu nó hỏi anh nhiều thứ mà thậm chí bây giờ anh cũng không nhớ tới, chẳng hạn như về làng mình. Em còn nhớ làng mình chứ, Ervin? Em còn nhớ cái ngày mà bố đã cãi nhau với ông nội chứ? Em còn nhớ ngôi trường đẹp đẽ đó không? Những con sư tử đá nữa? Ôi, quãng thời gian đó trước giờ lúc nào cũng tuyệt diệu, êm đềm đối với anh! Thật là hạnh phúc khi được trở về những ngày xưa, khi anh em mình còn trẻ con.

Một nỗi khiếp sợ chạy ngang qua khuôn mặt bố tôi. “Ông có quyền gì mà dám kể với con bé những điều như thế? Ai cho phép ông?”

– Tạo sao lại không được chứ? Chẳng có bí mật nào hết. Anh thích nhớ và kể lại.

– Bác ấy kể cho con nghe về ngôi làng thì có gì là nguy hiểm đâu? - tôi nói - Chuyện đó thật thú vị.

Bố tôi quay sang tôi. “Bố mẹ mang nặng đẻ đau ra con. Bố mẹ nuôi con khôn lớn, bố mẹ bảo vệ con khỏi tất cả những thứ gớm ghiếc, tất cả những điều thối tha bỉ ổi trên thế giới này - những ô trọc, rác rưởi của lão ta.”

– Cái gì rác rưởi hở bố?

– Thế lão ta có kể với con những gì lão ta làm để kiếm sống không?

– Dĩ nhiên là có ạ.

– Còn cô - bố tôi quay sang nói với Eunice. - Cô có phải là một trong mấy ả mèo của lão ta không? Không, không đâu, cô hơi già để cặp với lão ấy đấy. Có lẽ cô nên về vườn đi là vừa.

Tôi thấy khuôn mặt Eunice biến thành tro, như thể bà ấy đã bị lửa thiêu rụi hết, chẳng còn lại gì ngoài than củi đã tắt, nguội lạnh.

– Thằng nhãi khốn nạn - bác tôi rít lên, khuôn mặt ông đột nhiên bừng bừng máu đen.

– Ông và cái tên của ông mới là đồ khốn nạn, - bố tôi đáp trả.

Hai người xáp mặt vào nhau. Người này vờn quanh người kia giống như những đô vật. Tôi thấy bác tôi vận hết tất cả mọi công lực của mình - những vết sẹo trên lưng ông, hai lá phổi đã bị tàn phá, tất cả mọi thứ đều gắng sức lấy lại được hình thù của mình trong một cơ thể để có thể chiến đấu với một kẻ tử thù. Còn bố tôi thì vươn thẳng người dậy, giống như thủy ngân đột ngột dâng lên trong ống nhiệt kế và bắn vọt qua khỏi đầu cột bạc, không thể kiềm nén lại trong ống thủy tinh.

Tôi nghĩ bố tôi chưa từng chạm vào một ai ngoài vợ và con gái mình kể từ khi ông hôn tạm biệt mẹ mình trên sân ga tàu lửa ở Budapest. Thậm chí đến cả một cái bắt tay cũng là nỗi khó chịu cực hình đối với ông. Ông căm ghét chuyện đó. Bác Sándor có nhiều đàn em tay chân làm những chuyện bẩn thỉu cho ông nhưng ông lại là một người ôn tồn dịu dàng, một người đặc biệt hấp dẫn phụ nữ. Và giờ thì hai người đàn ông là kẻ thù truyền kiếp đã vận hết mọi cách mà chính mình có để gây ra những tổn hại tàn bạo lên đối phương.

– Tao sẽ giết mày. Tao sẽ chôn mày xuống đất giống như chôn một kho báu mà không ai có thể tìm thấy được vì chẳng có một tấm bản đồ nào sất, - bác tôi tung ra những lời mạt sát đầu tiên.

– Được, được, ông cứ đào đi, vừa đào vừa vãi ra cả đống giun xanh lét, - bố tôi phản pháo.

– Tao cầu cho mày gặp chuyện tệ hại đến mức phải đổ máu ra.

– Rồi ông sẽ bị sét đánh trúng cho mà coi.

– Còn mày sẽ bị những cơn đau đớn hành hạ trong bụng.

– Còn ông sẽ phải chuốc lấy những điều cay đắng…

– Làm ơn thôi đi - tôi nói, thấy kinh hoàng trước trận mưa những lời nguyền rủa thậm tệ. - Thôi đi. Con chỉ muốn bố và bác là những người bạn, những người anh em với nhau. Bà nội đã muốn hai người hòa thuận lại.

– Con đã biết gì về bà nội hả? - bố tôi vặn hỏi, chộp lấy cổ tay tôi, chỗ đã bị bầm vì bị Eunice siết chặt trước đó. - Lão ta đã kể với con những gì?

– Bác ấy nói bà là một…

– Nếu có ai đó xứng đáng kể cho con nghe về bà nội con thì người đó chính là bố chứ không phải một ai khác.

– Nhưng bố nào có kể cho con nghe đâu.

– Thì con phải hỏi chứ.

– Nếu mày kể thì mày sẽ kể chuyện gì? - bác tôi gặn hỏi.

– Không gì hết! Con bé thì có liên quan gì đến ông?

– Mày thấy chưa, Ervin. Chính điều này đã đẩy con bé tới vòng tay của bác nó. Vì nó là một đứa con gái thông minh, lại tò mò. Nó muốn biết tất cả mọi thứ.

Mẹ tôi cúi xuống chiếc gậy màu nâu của mình, tháo cái nơ satanh màu trắng ra. “Này, cô cầm lấy đi,” - bà nói với Eunice đang đứng lặng thinh, mặt mày vẫn còn xám ngắt.

– Em cho ả đó làm gì? - bố tôi hỏi.

– Nó là một cái nơ đẹp. Rõ ràng là quý bà thanh lịch nào cũng ưa thích những món đồ xinh đẹp. Một thứ xinh đẹp có ăn nhập gì với em đâu?

– Berta, em điên à? Em đang nói cái gì thế?

Nhưng mẹ tôi quay mặt đi và nhìn xuống khu vườn nơi những vị khách rõ ràng là đang tiếp tục tự thưởng thức niềm vui của mình. Chiếc ngai đã được dọn khỏi cái bục được kê cao và Fabian đã leo lên cái bục ba bậc đó cùng với một phụ nữ trẻ. Ông ta giơ một tay lên giống như trong lớp học khiêu vũ. Nhạc bắt đầu nổi lên. Bản tango về đêm u buồn.

– Nhìn kìa - bác tôi nói - buổi trình diễn tango bắt đầu rồi.

Khuôn mặt mẹ tôi hóa đá, giống như tượng nhân sư ở kim tự tháp Giza.

– Bữa tiệc sinh nhật này là gì? - bố tôi hỏi. - Để tung hô cuộc sống ăn chơi trụy lạc của ông trước mặt tôi à?

– Cút ngay - bác tôi hét lên, đoạn quay sang tôi nói. - Bố cháu không có một chút cảm xúc con người nào. Chưa bao giờ có. Cháu không thể đem chúng ta gần lại với nhau. Cháu thật là tử tế khi cố gắng hòa giải hai chúng ta.

– Được, bọn tôi sẽ đi. Về thôi, Vivien! Còn ông, Sándor, cầu cho đám cưới của ông sẽ thành những giờ khắc đen tối.

Mẹ tôi ôm lấy một cánh tay của bố tôi và quơ chiếc gậy của bà ra ngoài cửa. Bà tiến tới trước và nhặt bông hồng vàng trên ve áo của ông ném xuống đất. Bác tôi cúi xuống, nhặt nó lên và bỏ vào túi của mình.

– Lần tới chúng ta sẽ gặp nhau ở một thế giới khác, đúng, gặp nhau ở đó, ở thế giới bên kia. Chào! - bác Sándor nói với bố tôi. - Còn em, Berta… Thật tiếc là anh đã đem đến cho em một xiềng xích mà em phải kéo theo sau cả một cuộc đời trong khi em đã có gánh nặng phải mang của riêng mình. Anh xin lỗi. Nếu anh biết trước thì anh sẽ không làm vậy đâu.

Tôi nhìn quanh tất cả mọi người trong khu vườn. Họ đang cười nói, uống rượu, ăn cá hồi, nhịp nhịp ngón chân. Các cặp đôi trên cái sân khấu nhỏ ngả người vào vòng tay của nhau. Khuôn mặt ai cũng mỗi lúc một ửng đỏ và tấm vải bạt màu đỏ cứ vỗ phập phồng trên đầu chúng tôi. Những cái đèn lồng giấy đang được mang ra và nến được thắp lên bên trong chúng. Ngược về Hungary, tổ tông dòng họ tôi đang dõi theo chứng kiến rất chăm chú tới cảnh tượng quan trọng này, cảnh tượng mà tôi đang đứng ở trung tâm đồng thời cũng là hậu quả mà tôi đã gây ra.

* * *

Bố mẹ tôi đã rời khỏi nhưng khách khứa vẫn còn ở đó và tôi cũng vậy. Tôi xin lỗi Eunice vì những gì mà bố tôi đã nói với bà ấy. “Chuyện đó là không thể tha thứ được,” - tôi nói.

Nhưng Eunice quay sang tấn công tôi vì những mối hận của riêng bà.

– Sao cô lại nói dối Sándor? Sao ngay từ đầu cô không xuất hiện với đúng con người thật của mình? Cô đang theo dõi ông ấy phải không?

Tôi không biết phải nói với Eunice thế nào về cảnh thất nghiệp, về cảm giác cô đơn, cảm giác cuộc đời mình là một sự thất bại ngay cả trước khi nó bắt đầu. Tôi nghĩ Eunice sẽ cười nhạo vào những nỗi đau buồn, sầu muộn nhỏ nhoi này và sẽ chỉ ra rằng cuộc đời tôi có bao nhiêu đặc ân với tấm bằng tốt nghiệp đại học York và luận án cao học dang dở chỉ vì tôi thiếu nghị lực. Vì vậy, tôi chỉ nói với bà ấy về thư viện, về cuốn sách, về tấm ảnh của bác tôi.

– Thế bây giờ cô có nghĩ ông ấy là một con quỷ không? - Eunice hỏi tôi - Cô thấy thế nào?

– Không, cháu không nghĩ bác ấy là một kẻ xấu xa, quỷ dữ.

– Tốt. Vì cô không biết quỷ dữ là gì.

Bữa tiệc vẫn còn tràn đầy không khí nhảy nhót. Mọi người đang ăn uống, khiêu vũ. Nến vẫn đang cháy sáng qua lớp giấy màu trong đèn lồng. Ánh sáng thần tiên phủ lên các góc rạp. Các đôi tango đang thay phiên nhau ngồi vào chiếc ngai. Chẳng mấy chốc, những người bạn chống phát xít của tôi đã cạn kiệt nguồn khẩu hiệu và bắt đầu gia nhập vào nhóm khiêu vũ. Mãi đến nửa đêm mưa mới bắt đầu rơi. Những hạt mưa đầu tiên rơi nhẹ, không tạo thành tiếng rồi sau đó đổ rào rào xuống mái che bằng vải bạt. Chúng tôi tiếp tục nhảy, quên hết trời đất. Mưa mỗi lúc một nặng hạt và giờ thì tấm vải bạt trĩu xuống dưới sức nặng của vũng nước mưa đọng lại. Bất chấp, chẳng có ai ra về. Bác tôi leo lên cái bục tam cấp và ngồi lên chiếc ngai, giữ Eunice ngồi lên đầu gối và bắt đầu hôn bà ấy. Ai đó bắt đầu ngẫu hứng ném thức ăn. Bánh trứng đường bay vèo vèo trong không khí giống như những đồng tiền cổ bằng vàng xỉn màu.

Cuối cùng thì khách cũng bắt đầu ra về, say túy lúy, hò hét, vui vẻ. Ngoài cuộc gặp gỡ giữa hai anh em bố tôi và bác tôi, bữa tiệc sinh nhật đã thành công rực rỡ. Claude đến, đầm đìa mồ hôi và ướt sũng trên chiếc xe đạp. Mái tóc anh ta dẹp xuống và bết vào khuôn mặt. “Tiệc thế nào” - anh ta hỏi. “Em có thích không, cô gái sinh nhật?”. Đây là lúc tôi nói với anh ta về việc tôi là ai, tên thật của tôi - Vivien Kovacs và mối quan hệ giữa tôi với “lão K đặc biệt”.

– Anh biết em là ai mà, - Claude nói. - Anh đoán chắc em phải có quan hệ gì đó và rồi anh đã thấy thẻ thư viện của em với tên thật của em trên đó. Cái thẻ em để trong ví đó. Cái họ có một chữ khác nhưng đọc lên thì nghe vẫn giống. Vì vậy, chắc hẳn phải là cùng họ với nhau rồi.

– Đó có phải lý do vì sao anh ngủ với em không?

– Không. Anh chỉ ngủ với những cô nàng làm cho anh thấy hứng. Anh sẽ không chơi bời ăn nằm với một mụ già lắm tiền đĩ thõa nào đó nếu bà ta trông không được ngon mắt. Nhưng mà dù sao thì anh cũng có một món quà cho em. Đây. Anh hi vọng là em thích nó. Nó tốt hơn cái mà anh có, chất lượng tốt hơn.

Một cái áo khoác da.

– Mặc vào đi. Anh muốn thấy em mặc nó trông như thế nào. Anh không biết mình có mua đúng kích cỡ không nữa.

Chiếc áo da kêu lên kít kít khi tôi gắng sức đút hai tay vào tay áo. “Nào, đút tay mạnh vào nữa đi. Kéo khóa lên. Chà chà! Tuyệt đẹp!”. Một tiếng cười ngắn vang lên. Claude chạm vào bộ ngực của tôi dưới lớp áo. “Giờ thì cởi nó ra đi nào”.

Một buổi tối dài lẽ ra không nên kết thúc theo cách này: tôi, người trơn nhẫy vì mồ hôi, cơ thể thâm tím, đôi tay tôi bấu chặt vào cẳng tay của Claude, đôi bàn tay tôi níu chặt lấy hai cẳng tay anh, cắm sâu những móng tay vào đó, miệng của anh ta sạo sục khắp người tôi. Lẽ ra tôi nên nhớ tới những người bà con họ hàng đã chết, nên ngồi xuống và ngẫm nghĩ về những gì tôi đã làm, về thảm họa mà tôi đã gây ra, một kết cục đoạn tuyệt cuối cùng giữa hai anh em bố tôi và bác tôi cùng sự thóa mạ, sỉ nhục Eunice. Tôi không xứng đáng nhận niềm khoái cảm sâu sắc này. Vậy mà tôi vẫn đón nhận nó.

Tôi vẫn còn giữ cái áo khoác đó. Nó được gấp trong một ngăn kéo đâu đó tại nhà tôi. Giờ thì nó không còn vừa với tôi nữa. Tôi đã quên là mình đã từng thon thả như thế nào. Tôi không biết phải làm gì với nó, làm sao tôi có thể vứt nó đi được? Thỉnh thoảng tôi cũng lôi ra mặc nó cùng với đôi giày dây cao gót đỏ mà Alexander đã mua cho tôi, và nghĩ về việc làm thế nào những thứ đồ đó vẫn còn tồn tại trong khi tất cả những người liên quan đến chúng đều đã chết hay ở một nơi nào đó không rõ.

Khi bố tôi bước ra khỏi khu vườn của bác Sándor cùng mẹ tôi, với khuôn mặt tím lại vì giận dữ, như thể ông đã bị lửa địa ngục thiêu đốt; trong khi ánh sáng rực rỡ màu đỏ thẫm của chiếc rạp phản chiếu lên hai tròng kính mắt của ông, tôi biết rằng mình sẽ không bao giờ còn được trải qua một đêm nào nữa trên chiếc giường thời thơ ấu. Tôi quay trở về Benson Court để lấy đồ đạc của mình.

Mẹ tôi ra ngoài cửa khi bà nghe thấy tiếng chìa khóa của tôi tra vào ổ khóa. Lúc đó là đầu giờ trưa, thời điểm mà tôi hay trở về nhà sau một buổi làm việc với bác Sándor, đúng ra là phỏng vấn ông.

– Chuyện gì đang xảy ra với con lúc này vậy? - bà hỏi.

– Con không thể sống ở đây được nữa.

– Mẹ hiểu.

– Màu sơn thích hợp lắm, mẹ ạ, - tôi vừa nói vừa nhìn cái ghế đẩu và ba cái ghế nhà bếp vừa mới thoát khỏi lớp sơn màu nâu của chúng một cách lộn xộn và trông giống như những con châu chấu đang đứng thẳng trên những cái chân có khớp gập.

– Phải, con nói cũng khá đúng đấy. Màu xanh lá cây là màu tươi vui.

– Mẹ, con xin lỗi.

– Về cái gì?

– Về chuyện đã hành động quá nông nổi. Lẽ ra con phải hiểu là sẽ chẳng có tác dụng gì.

– Mẹ nghĩ là con cũng có cái lý của con.

– Bác ấy đã nói với con rằng bà nội muốn hai anh em bố và bác tái hợp với nhau. Con chỉ nghĩ là…

– Đừng có ngớ ngẩn như thế. Bố con không bao giờ ngừng giúp đỡ bác Sándor. Ông ấy cố gắng giúp bác con. Ông ấy đã đón bác con khi bác con đến đây, con có biết điều đó không? Ông ấy đã sắp xếp một công việc cho bác con.

– Công việc gì hở mẹ?

– Làm trong một nhà máy. Nhà máy sản xuất mành mành, mẹ nghĩ là như vậy. Nhưng ông bác của con không muốn làm việc đó. Ông ta thích tiếp tục con đường cũ của mình, là một tên tội phạm.

– Bác ấy không phải là loại người làm việc bằng đôi tay.

– Chính xác là như vậy. Quá tốt đối với ông ta. Ông ta lúc nào cũng chỉ thích đi theo con đường ăn chơi hào nhoáng, bất kể cái giá nào.

– Chứ không phải làm việc trong một nhà máy.

– Sao? Con nghĩ ông ta nên đi làm một công việc đứng đằng sau quầy của Ngân hàng Anh à? Hay là bố con nên sắp xếp cho ông ta điều hành một văn phòng giới thiệu mối cho mấy bà đã có chồng? Đó là một nhà máy tốt với mức lương hậu hĩnh, gần đầm lầy Hackney, mẹ nghĩ vậy. Công việc đó là sơn mành mành.

– Con nghĩ hai lá phổi của bác ấy đã bị hư rồi. Chẳng phải hóa chất sẽ không tốt cho bác ấy hay sao?

– Có lẽ là bố con không nghĩ đến chuyện đó nhưng ông ta lẽ ra phải cư xử tử tế hơn một chút thay vì nói những điều khó nghe.

– Điều gì vậy mẹ?

– Sao con lại tọc mạch vào những cuộc trò chuyện của ngườ