Chương 14 Ba nhà thông thái tìm thấy hài nhi
Giờ là bắt đầu phiên gác thứ ba, và ở Bethlehem, bình minh đang ló rạng trên những rặng núi về phía đông, nhưng ánh sáng hãy còn mờ nhạt đến nỗi cả thung lũng vẫn chìm trong bóng tối. Người canh gác đứng trên mái của quán trọ cũ, run rẩy trong những cơn gió lạnh buốt, đang lắng nghe những tiếng động đầu tiên báo hiệu cuộc sống bắt đầu thức giấc để đón bình minh, thì bỗng người ấy nhìn thấy một dải ánh sáng đi ngược lên sườn đồi tiến về phía ngôi nhà. Anh đoán đó là ánh đuốc của ai đó rồi lại đoán là một thiên thạch, ánh sáng ấy càng rạng rỡ hơn, cho tới khi hiện rõ là một vì sao. Sợ hết hồn, anh kêu lên một tiếng khiến tất cả những người bên trong quán trọ đều ùa hết lên mái nhà. Ngôi sao ấy vẫn từ từ tiến đến, những viên đá, rặng cây và con đường bên dưới sáng rực lên như trong ánh chớp, cho tới khi nó khiến người ta lóa cả mắt. Những người nhát gan thì quỳ gối cầu nguyện và úp mặt vào giữa hai bàn tay. Trong khi đó, những người táo tợn nhất thì đưa tay che mắt, ngồi sụp xuống và chỉ thỉnh thoảng mới dám sợ hãi ngước lên. Một lúc sau, cả quán trọ và tất cả mọi thứ xung quanh nó đều nằm trong vầng sáng chói chang ấy. Những ai dám ngẩng lên thì nhìn thấy một ngôi sao đang lơ lửng ngay bên trên ngôi nhà trước cái hang nơi hài nhi đã ra đời.
.
Đúng lúc cao trào, ba nhà thông thái xuất hiện. Họ xuống khỏi lạc đà, gọi người gác cửa khi tới cổng. Ông chủ quán đã hoàn hồn để đón tiếp họ liền mở cửa ra. Những con lạc đà trông cứ như là những bóng ma trong ánh sáng kỳ lạ này và không chỉ vẻ ngoài khác thường mà gương mặt cùng dáng điệu hồ hởi sung sướng của ba người mới tới lại càng khiến cho ông chủ quán thêm ngạc nhiên. Ông lùi lại, trong một chốc không thể trả lời nổi câu hỏi mà họ đưa ra.
“Đây có phải là Bethlehem xứ Judea hay không?”
Những người khác kéo tới, và điều ấy khiến ông chủ quán vững tâm trở lại.
“Không, đây chỉ là một quán trọ, thị trấn hãy còn ở phía trước.”
“Có phải một hài nhi vừa mới ra đời ở đây không?”
Những người đứng cạnh nhìn nhau kinh ngạc, sau đó vài người trả lời, “Đúng, đúng.”
“Hãy chỉ cho chúng tôi tới chỗ đó!” Người Hy Lạp sốt ruột nói.
“Hãy chỉ cho chúng tôi tới chỗ đó!” Balthasar nhắc lại, vứt bỏ vẻ nghiêm nghị thường lệ; “vì chúng tôi đã nhìn thấy ngôi sao lơ lửng trên mái nhà kia, và đã lên đường tới đây để tỏ lòng sùng kính trước Người.”
Người Hindu chắp hai tay và thốt lên, “Chúa quả thực linh thiêng! Nhanh lên, nhanh lên! Chúng ta đã tìm thấy Đấng Cứu rỗi. Chúng ta quả là những người được ban phước lớn nhất thế gian!”
Những người trên mái nhà đi xuống bám theo ba người lạ mặt khi họ được dẫn xuyên qua cái sân tới khu đất có tường bao. Khi nhìn thấy ngôi sao bên trên cái hang, dù đã nhạt đi so với trước kia, vài người vẫn quay lưng lại vì sợ hãi còn đa số thì vẫn dấn bước. Khi ba người đã đến gần ngôi nhà, ngôi sao bay lên cao và khi họ tiến đến cửa, nó đã ở tít trên trời khó mà trông thấy để rồi khi họ bước vào trong, vì sao ấy biến mất hẳn. Với những người được chứng kiến cảnh đó, họ hiểu ra rằng giữa những người mới tới này và ngôi sao hẳn phải có một mối liên hệ thiêng liêng nào đó và nó cũng bao hàm ít nhất một người đang ở trong hang này. Khi cửa mở ra, tất cả cùng ùa vào bên trong.
Trong hang được thắp sáng bởi một cái đèn lồng đủ để ba nhà thông thái tìm thấy người mẹ và đứa trẻ đang nằm trên đùi nàng.
“Đây có phải là con của nàng không?” Balthasar hỏi Mary.
Và Mary cố gắng giữ cho đứa bé khỏi hoảng sợ vì những gì diễn ra xung quanh, còn trong thâm tâm lại lấy làm băn khoăn. Cô đưa hài nhi ra ánh sáng và nói.
“Đây là con trai tôi!”
Tất cả quỳ xuống cầu nguyện trước hài nhi.
Họ nhìn thấy đứa bé cũng chỉ giống như mọi hài nhi khác: quanh mái đầu không có vầng hào quang hay vương miện nào, đôi môi hé mở chưa nói được và khi nghe những tiếng thốt lên vui sướng, những tiếng cầu khẩn, tiếng cầu nguyện, nó chẳng thể hiện thái độ gì đặc biệt, chỉ nhìn chăm chăm vào ngọn lửa trong cái đèn lồng còn lâu hơn là nhìn những người xung quanh.
Một lúc sau, họ đứng dậy và trở lại chỗ những con lạc đà, mang tới những món quà bằng vàng, hương trầm, và tinh dầu cây một dược, đặt trước mặt đứa trẻ, trong khi đó vẫn luôn miệng chúc phúc. Những lời ấy không hề được ghi lại, vì bất cứ ai hiểu biết đều hiểu rằng sự sùng kính thuần khiết nhất của trái tim chân thật xưa nay vẫn luôn là một bài ca thần thánh.
Đây chính là Đấng Cứu rỗi mà họ đã vượt qua bao đường đất để tìm đến!
Họ cầu nguyện mà không chút nghi ngờ.
Tại sao?
Đức tin của họ dựa trên những dấu hiệu được đưa đến cho họ từ Đấng tối cao mà chúng ta vẫn gọi là Đức Chúa và với họ lời hứa ấy là quá đủ để xóa tan mọi hoài nghi. Ở đó chỉ có một số ít người từng nhìn thấy những dấu hiệu và được nghe những lời hứa hẹn – Đức Mẹ và Joseph, những người chăn cừu, và ba nhà thông thái – thế nhưng họ vẫn hoàn toàn tin tưởng như nhau. Lúc này đây trong công cuộc cứu rỗi loài người, Chúa đang làm tất cả thay cho hài nhi ấy. Nhưng các độc giả của tôi, hãy nhìn về tương lai! Sẽ tới lúc những điều kì diệu sẽ được người con của Chúa biến thành sự thật. Sung sướng thay những ai tin tưởng vào Người!
Chúng ta hãy cùng chờ đợi.
HẾT QUYỂN I