Chương XV Lời mời của Iras
Ben-Hur nán lại bên kia bờ sông với Ilderim; vì tới nửa đêm như đã bàn tính, họ sẽ đi theo con đường mà đoàn xe đã đi qua trước đó ba mươi giờ đồng hồ.
.
Vị tộc trưởng tỏ ra vô cùng vui vẻ; ông ban cho Ben-Hur vô số những món quà hào phóng; nhưng anh đã từ chối tất cả, nói rằng chỉ cần đánh bại được kẻ thù là đã đủ khiến anh hài lòng. Hai người tranh luận thật lâu về chuyện đó.
“Hãy thử nghĩ...” vị tộc trưởng nói, “anh đã làm được gì cho tôi. Trong mọi căn lều đen từ đây tới Akaba, ra tới tận bờ biển, và khắp vùng Euphrates, xa hơn tới tận vùng biển của người Scythia, tiếng tăm của Mira và những đứa con của nó sẽ được lan truyền; và những ai ca ngợi chúng cũng tức là ca ngợi tôi mà quên đi việc tôi cũng đang ở quãng xế chiều của cuộc đời. Để rồi, tất cả những chiến binh vô chủ giờ sẽ tìm đến với tôi, những tay kiếm dưới quyền tôi tăng lên theo cấp số nhân đến độ không đếm nổi nữa. Có lẽ anh không nhận ra rằng giờ tôi đã có đủ quyền lực để xoay chuyển cả sa mạc theo ý muốn của mình. Nó sẽ đem lại vô số những khoản nộp cống từ các đoàn thương nhân, trong khi các vua chúa cũng chẳng dám động tới ta. Ôi, thề có thanh gươm của Solomon! Dù người mang tới cho tôi điều đó có đòi hỏi những ân huệ như của Caesar, tôi cũng không tiếc gì. Thế nhưng anh... anh thì lại không nhận lại gì cả ư?”
Ben-Hur chỉ trả lời,
“Không, thưa tộc trưởng, chẳng phải từ nay tôi đã có được bàn tay và trái tim của ngài hay sao? Hãy sử dụng quyền lực và tầm ảnh hưởng của ngài để phụng sự cho vị vua sắp xuất hiện. Ai dám nói rằng ngài không thể phụng sự nhà vua? Trong công cuộc mà tôi sắp sửa dấn thân, sẽ có lúc tôi cần được giúp đỡ. Nói không vào lúc này sẽ cho phép tôi đòi hỏi nhiều hơn ở ngài trong tương lai mà thôi.”
Khi họ còn đang tranh luận, hai người đưa tin tới nơi – Malluch cùng một người lạ mặt. Malluch được tiếp vào trước.
Anh không hề giấu giếm niềm vui trước chiến thắng của Ben-Hur ngày hôm đó.
“Nhưng giờ tôi xin nói đến công việc mà mình được giao,” anh nói, “chủ nhân của tôi là Simonides đã cử tôi tới đây để nói rằng khi cuộc đua kết thúc, một số người trong nhóm quý tộc La Mã đã phản kháng ngay việc trả tiền thưởng.”
Ilderim đứng dậy, kêu lên the thé,
“Thề có Chúa hiển vinh! Cả phương Đông sẽ định đoạt liệu Ben-Hur đã giành chiến thắng một cách công bằng hay không.”
“Không cần, thưa tộc trưởng,” Malluch đáp, “vị trưởng quan đã trao món tiền thưởng rồi.”
“Vậy thì tốt.”
“Khi bọn họ nói Ben-Hur đã cố ý đâm vào bánh xe Messala, ông ta chỉ cười và nhắc họ về cú roi của hắn giáng xuống bốn con ngựa Arab ở cột mốc đầu tiên.”
“Còn số phận tay đua Athens ra sao?”
“Anh ta chết rồi.”
“Chết rồi!” Ben-Hur thốt lên.
“Chết rồi!” Ilderim nhắc lại. “Bọn La Mã súc sinh mới may mắn làm sao! Messala thoát nạn chứ?”
“Vâng thưa tộc trưởng, hắn vẫn giữ được mạng sống; nhưng từ giờ cuộc sống sẽ trở thành gánh nặng đối với hắn. Các bác sĩ nói rằng hắn sẽ không bao giờ đi trên đôi chân của mình được nữa.”
Ben-Hur im lặng ngẩng đầu nhìn lên Thiên đàng. Anh mường tượng ra Messala bị gắn chặt với chiếc xe lăn trong suốt quãng đời còn lại như Simonides, và giống như ông, hắn chỉ có thể đi ra ngoài trên vai của những người hầu hạ mình. Ông già tốt bụng đã chịu đựng được; nhưng còn kẻ đầy kiêu hãnh và tham vọng này thì sao?
“Ngoài ra, Simonides còn ra lệnh cho tôi nói thêm,” Malluch nói tiếp, “rằng Sanballat đang gặp khó khăn. Drusus và những kẻ ký thỏa thuận cược đã báo lại chuyện phải trả tới năm talent cho quan nhiếp chính Maxentius, và từ đó tin ấy được truyền tới tai Caesar. Messala cũng phủ nhận khoản cược của mình, và Sanballat, giống như Drusus, đã tìm tới chỗ viên quan nhiếp chính, nơi việc ấy hãy còn đang được thảo luận. Bọn La Mã thì nói rằng Sanballat chẳng thể đòi được tiền đâu, trong khi các phe phái đối địch với ta đều hùa cả vào với chúng. Lúc này cả thành phố đang rúng động vì vụ bê bối đó.”
“Simonides phản ứng thế nào?” Ben-Hur hỏi.
“Chủ nhân của tôi chỉ cười, rất lấy làm hài lòng. Nếu bọn La Mã chịu trả tiền, chúng sẽ mất sạch tài sản; nhưng nếu không chịu trả thì chúng lại bị nhục. Vụ việc sẽ được giải quyết theo ý muốn của Hoàng đế. Đối đầu với phương Đông sẽ khiến chiến dịch đánh dẹp người Parthia trở nên khó khăn; đối đầu với tộc trưởng Ilderim cũng là đối đầu với cả vùng sa mạc, nơi các binh đoàn của Maxentius sẽ chiến đấu. Vì thế Simonides phái tôi tới đây bảo ngài cứ yên tâm; Messala rồi sẽ phải trả thôi.”
Ilderim vui vẻ trở lại.
“Chúng ta lên đường thôi,” ông nói và xoa hai tay vào nhau. “Việc tiền nong cứ để cho Simonides lo liệu. Vinh quang là của chúng ta. Tôi sẽ ra lệnh chuẩn bị ngựa.”
“Xin hãy nán lại đã,” Malluch nói. “Tôi còn một người đưa tin theo cùng chờ bên ngoài. Ngài muốn gặp người đó chứ?”
“Lạy Chúa hiển vinh! Tôi đã quên mất anh ta.”
Malluch rời đi, sau đó một thanh niên có phong thái lịch thiệp và dáng vẻ tao nhã bước vào, quỳ một chân xuống và mừng rỡ nói, “Iras, con gái của Balthasar là người bạn thân thiết của tộc trưởng Ilderim, đã phái tôi gửi một thông điệp tới ngài tộc trưởng rằng nữ chủ nhân của tôi sẽ rất lấy làm vinh hạnh nếu ngài chấp nhận lời chúc mừng chiến thắng hôm nay.”
“Con gái người bạn thân của tôi quả là tốt bụng,” Ilderim nói, mắt long lanh. “Xin hãy trao lại cho nàng món trang sức này để chứng minh cho niềm vui của tôi khi nhận được những lời đó.”
Ông vừa nói vừa rút một chiếc nhẫn đeo ở ngón tay.
“Tôi sẽ làm đúng theo lệnh của ngài, thưa ngài tộc trưởng,” anh ta đáp lại, rồi nói tiếp, “Con gái của nhà thông thái Ai Cập còn muốn nhờ tộc trưởng Ilderim thông báo với Ben-Hur rằng cha nàng đã chọn dinh thự Idernee làm nơi sinh sống lâu dài, và nàng rất mong được đón tiếp ngài Ben-Hur vào giờ thứ tư của ngày mai. Và cùng với lời chúc mừng, nàng sẽ rất vui mừng nếu tộc trưởng Ilderim sẵn lòng thỏa mãn thỉnh cầu này.”
Vị tộc trưởng nhìn sang Ben-Hur khi ấy gương mặt đang đỏ ửng lên vì sung sướng.
“Ý anh thế nào?” Ông hỏi.
“Thưa ngài tộc trưởng, tôi mong ngài sẽ cho phép tôi tới gặp cô gái xinh đẹp người Ai Cập.”
Ilderim bật cười và nói, “Đã sống ở đời phải biết hưởng thụ tuổi trẻ, có phải không nào?”
Rồi Ben-Hur trả lời người đưa tin.
“Hãy về nói với nàng rằng tôi, Ben-Hur, sẽ gặp nàng ở dinh thự Idernee – dù nó nằm ở đâu – vào trưa mai.”
Người kia đứng dậy, im lặng cúi chào từ biệt rồi ra đi.
Lúc nửa đêm, Ilderim lên đường, sau khi đã giao cho Ben-Hur một người dẫn đường và một con ngựa.