← Quay lại trang sách

Chương 7 Thiên Thạch Băng

Nghiêm Đông cùng Ủy ban Khủng hoảng đến vùng đồng bằng giữa Thái Bình Dương để chứng kiến những khối băng thiên thạch đầu tiên rơi xuống.

Đồng bằng đáy biển xưa kia giờ trắng xóa, phản chiếu ánh mặt trời chói chang đến mức không đeo kính râm thì không thể mở mắt. Nhưng cảnh tượng này không khiến Nghiêm Đông nhớ về đồng tuyết quê hương Đông Bắc, bởi nơi đây nóng như địa ngục - nhiệt độ mặt đất gần 50°C; gió nóng cuốn bụi muối quất vào mặt đau rát. Đằng xa, một con tàu chở dầu trăm nghìn tấn nằm chéo trên mặt đất, chân vịt và bánh lái cao bằng mấy tầng lầu phủ đầy lớp muối. Nhìn xa hơn về dãy núi trắng nối tiếp - những dãy núi đáy biển chưa từng thấy - trong đầu Nghiêm Đông bỗng hiện lên hai câu thơ:

Biển cả là lục địa của thuyền bè

Đêm tối là ban ngày của tình yêu

Anh bật cười khổ, sau thảm họa như vậy mà vẫn không thoát khỏi tư duy nghệ sĩ.

Một tràng reo hò vang lên. Nghiêm Đông ngước nhìn theo hướng mọi người chỉ, thấy trên vòng băng bạc xuyên ngang bầu trời xuất hiện một chấm đỏ lấp lánh. Chấm sáng đó thoát khỏi vành băng, phình to thành quả cầu lửa, phía sau kéo theo vệt trắng dài - vệt hơi nước càng lúc càng dày và trắng hơn. Chẳng mấy chốc, quả cầu lửa vỡ thành hàng chục mảnh, mỗi mảnh tiếp tục phân rã, mỗi mảnh nhỏ lại kéo theo vệt trắng dài. Những vệt trắng này che phủ nửa bầu trời, trông như cây thông Noel khổng lồ, mỗi nhánh cây đều treo một ngọn đèn lấp lánh...

Ngày càng nhiều băng thiên thạch xuất hiện. Những tiếng nổ siêu thanh truyền xuống mặt đất như sấm rền mùa xuân. Trên trời, những vệt hơi nước cũ dần tan biến, vệt mới liên tục hình thành, khiến bầu trời bị bao phủ bởi mạng lưới trắng chằng chịt. Giờ đây, hàng nghìn tỷ tấn nước đã trở về với Trái Đất.

Phần lớn băng thiên thạch nổ vỡ và bốc hơi trên không, nhưng một mảnh lớn đã rơi thẳng xuống đất, cách chỗ Nghiêm Đông đứng khoảng 40km. Đồng bằng đáy biển rung chuyển dữ dội trong tiếng nổ kinh hoàng, giữa những ngọn núi xa xa bốc lên một cột mây trắng hình nấm chọc trời. Khối hơi nước khổng lồ phát ra ánh sáng trắng lóa dưới mặt trời, dần lan tỏa theo gió, trở thành lớp mây đầu tiên trên bầu trời sau năm năm. Mây càng lúc càng dày, lần đầu tiên che khuất mặt trời thiêu đốt, phủ kín cả bầu trời. Nghiêm Đông cảm nhận luồng khí mát lạnh thấm vào tận tâm can.

Rồi mây đen kịt ùn ùn kéo đến, lấp lánh ánh đỏ - không rõ đó là tia chớp hay ánh sáng từ những khối băng vẫn không ngừng rơi xuống.

Mưa! Đó là trận mưa lớn hiếm thấy ngay cả thời còn biển. Nghiêm Đông cùng mọi người reo hò chạy nhảy dưới mưa, cảm giác như linh hồn hòa tan trong làn nước. Nhưng rồi tất cả phải chạy về ô tô hoặc trực thăng, bởi lúc này đứng giữa mưa sẽ ngạt thở.

Mưa rơi đến tận hoàng hôn mới tạnh. Trên đồng bằng đáy biển xuất hiện vô số vũng nước, lấp lánh ánh vàng dưới tia nắng xuyên qua kẽ mây, như những con mắt vừa mở của đất mẹ.

Nghiêm Đông cùng mọi người chạy đến vũng nước gần nhất, bước trên lớp bùn muối sền sệt. Anh khum tay vốc nước, rưới lên mặt thứ nước mặn đặc quánh ấy, để nó hòa cùng nước mắt chảy dài, nghẹn ngào nói:

"Biển ơi... biển của chúng ta ơi..."