← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 9

Chúng tôi lại một lần nữa cho in ảnh khổ lớn lên trang nhất. Đây là tấm hình Wiley chụp quả bom trước khi cảnh sát phá nó. Tít báo quá chấn động: GÀI BOM Ở TÒA SOẠN THỜI BÁO.

Câu chuyện của tôi bắt đầu kể từ phát hiện bất ngờ của Piston, bao gồm mọi điểm tôi có thể chứng minh và cả một vài điểm tôi không thể. Cảnh sát trưởng thành phố không có phát biểu gì, cảnh sát trưởng hạt Coley thì chỉ nói vài câu vu vơ vô nghĩa. Kết bài báo là tóm tắt kết quả của phòng xét nghiệm hình sự của bang, và một dự báo rằng nếu phát nổ, quả bom này sẽ gây tổn hại “khủng khiếp” cho các tòa nhà ở phía nam quảng trường.

Wiley không cho tôi dùng tấm ảnh chụp khuôn mặt bầm dập của ông, dù tôi đã nài nỉ hết cỡ. Ở nửa dưới của trang nhất, tôi cho chạy cái tít NHIẾP ẢNH GIA TỜ THỜI BÁO BỊ HÀNH HUNG TẠI NHÀ. Một lần nữa, câu chuyện này không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, dù cho Wiley đã nhất quyết phải để ông duyệt qua trước mới được.

Trong cả hai bài báo, tôi không thèm dè dặt liên kết các tội ác này với nhau, và còn nói rõ rằng nhà chức trách, hay cụ thể là cảnh sát trưởng Coley, đã chẳng làm gì mấy để ngăn cản các hành vi đe dọa có thể xảy ra sau này. Tôi không hề nhắc đến cái tên Padgitt. Đâu cần. Ở hạt này, ai chẳng biết chính họ đang dọa dẫm tôi và tòa soạn.

Ông Bớt quá lười để viết các bài xã luận. Thời tôi còn làm nhân viên chỉ thấy ông viết duy nhất một bài. Một nghị sĩ ở Oregon đã đệ một dự luật điên khùng ảnh hưởng đến việc khai thác cây gỗ đỏ, hình như là tăng khai thác chứ không phải giảm, dù tôi không chắc lắm. Chuyện đó làm ông Bớt bực mình. Suốt hai tuần liền, ông hì hục viết một bài xã luận và cuối cùng ra được một tràng đả kích 2000 chữ. Những ai có trình độ trung học đều thấy rõ ông vừa viết vừa tra từ điển. Đoạn đầu tiên đầy những chữ sáu ký tự, nhiều chưa từng thấy, và cực kỳ khó đọc. Ông Bớt đã sốc khi cộng đồng chẳng có phản ứng gì với bài đó, vì ông đã kỳ vọng người ta sẽ gửi thư đồng cảm đến tới tấp, nhưng đâu mấy người nảy sinh được đồng cảm với thuật ngữ từ điển.

Cuối cùng, ba tuần sau, một bản viết tay nguệch ngoạc được chuồi dưới cửa chính tòa soạn, với vài dòng chữ:

Gửi Tổng biên tập. Tôi rất tiếc vì ông đã nỗ lực quá sức vì những cây gỗ đỏ vốn không có ở Mississippi này. Nếu Quốc hội có làm gì ảnh hưởng đến gỗ mềm, ông sẽ vui lòng thông tri cho chúng tôi chứ?

Lời nhắn không có chữ ký, nhưng cũng đủ để ông Bớt sướng rơn. Ông nhẹ cả người khi có ai đó chú ý đến vấn đề ông nêu lên. Về sau, Baggy kể cho tôi là lời nhắn đó do một bạn nhậu của ông ở tòa án viết ra.

Tôi bắt đầu chấp bút cho bài xã luận của mình, “Một nền báo chí tự do và không bị kìm kẹp là điều quan thiết để có một chính quyền dân chủ.” Không cần vòng vo hay lên giọng dạy đời, tôi viết một mạch bốn đoạn ca ngợi tầm quan trọng của một tờ báo đầy sinh lực và chịu khó điều tra, không chỉ đối với đất nước mà còn cho mỗi một cộng đồng nhỏ nữa. Tôi đã thề rằng tờ Thời báo sẽ không e dè đưa tin về tội phạm trong vùng, dù là cưỡng hiếp, giết người, hay tham nhũng.

Bài báo đầy táo bạo, gan góc và xuất sắc. Dân thành phố đều đứng về phía tôi. Xét cho cùng, đây là tờ Thời báo đấu với nhà Padgitt và cảnh sát trưởng mà. Chúng tôi đã thể hiện lập trường đầy uy lực trước những kẻ xấu, dù cho chúng vô cùng nguy hiểm và rõ ràng là không hề chùn tay trước chúng tôi. Tôi cứ tự dặn lòng phải thật can đảm, mà ngoài thế ra còn chọn lựa nào khác chứ. Tờ báo của tôi phải làm gì đây, lờ đi vụ giết hại Kassellaw à? Nhẹ tay với Danny Padgitt sao?

Nhân viên của tôi hết sức phấn khởi với bài xã luận này. Margaret bảo nó khiến bà thấy thật tự hào khi làm việc cho tờ Thời báo . Wiley, vẫn đang dưỡng thương, giờ lúc nào cũng kè kè súng một bên, sẵn sàng giao chiến, “Cho chúng nếm mùi đi, lính mới.”

Chỉ có Baggy là tỏ vẻ hoài nghi. “Anh sẽ chuốc họa vào thân đấy,” ông bảo tôi vậy.

Và bà Callie một lần nữa lại khen ngợi đức tính dũng cảm của tôi. Bữa trưa thứ Năm hôm đó, với sự tham gia của chồng bà, Esau, kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ. Và tôi cũng đã bắt đầu lấy tin để viết bài về gia đình bà. Quan trọng hơn nữa là, hôm ấy, bà cho tôi biết số báo tuần đó chỉ mắc ba lỗi mà thôi.

Đầu giờ chiều ngày thứ Sáu, tôi đang ngồi một mình trong văn phòng thì bỗng nghe tiếng ầm ĩ ở lối vào dưới lầu, rồi cửa phòng tôi bật mở. Ông xông vào mà chẳng buồn mở miệng chào, hai tay thì đang nhét trong túi quần. Trông ông có vẻ quen quen, hình như tôi đã gặp đâu đó ở quảng trường rồi.

“Cậu có thứ này không, hả?” ông nói kiểu càu nhàu, rút tay phải ra và khiến tôi rớt cả tim ra ngoài. Ông đẩy khẩu súng lục sáng bóng lướt trên bàn đến chỗ tôi, như thể một bộ chìa khóa vậy. Nó xoay vài giây rồi nằm yên ngay trước mặt tôi, may thay, họng súng chĩa ra cửa sổ.

Ông củi người qua mặt bàn, giơ bàn tay to bự ra, “Harry Rex Vonner, hân hạnh.” Tôi còn quá choáng váng, chẳng nói được gì, nhưng cuối cùng cũng chìa được cái tay ngượng nghịu ra bắt, mắt vẫn dán chặt vào khẩu súng.

“Nó là một khẩu Smith & Wesson, cỡ 38, ổ đạn sáu viên, đồ xịn đấy. Cậu có không?”

Tôi lắc đầu. Nghe tên thứ này đã làm tôi rợn người rồi.

Harry Rex miệng thì nói nhưng vẫn ngậm một điếu xì gà đen bự chảng ở khóe miệng trái. Tôi có cảm giác như đó là chỗ thường trực của nó cả ngày vậy, vì điếu xì gà không bốc khói, chưa châm lửa. Ông ngả thân hình vạm vỡ ra ghế bành, như thể muốn ngồi lại đây chơi vài tiếng vậy.

“Cậu điên lắm, biết không hả?” Ông nói bằng cái giọng như gầm gừ. Đến đây, tôi cũng đã nhớ ra rồi. Ông là luật sư trong vùng, theo lời Baggy, là luật sư về ly hôn ác khẩu nhất hạt. Ông có bộ mặt xôi thịt, tóc ngắn, bù xù như mở rơm bị gió quật. Bộ vest kaki cũ rích của ông nhăn nheo và nhiều vết ố, như một tuyên ngôn rằng Harry Rex chẳng màng đến gì trên đời.

“Tôi làm gì với nó kia chứ?” Tôi hỏi, tay chỉ vào khẩu súng.

“Đầu tiên là nạp đạn, tôi sẽ cho cậu vài viên, rồi cậu cho nó vào túi quần, mang nó theo khắp nơi, và khi nào một thằng nhà Padgitt nhảy ra ám toán thì cậu cho nó một viên ngay giữa hai con mắt.” Để giúp mô tả ý mình, ông đưa ngón trỏ lên và gõ vào giữa hai mắt mình.

“Khẩu này chưa có đạn à?”

“Chưa. Cậu không biết gì về súng à?”

“Tôi e là không.”

“Thế thì lo học đi là vừa, nhất là với hoàn cảnh của cậu.” “Tệ đến thế à?”

“Có lần, tôi làm một vụ ly dị, hình như mười năm trước thì phải, cho một tay có cô vợ trẻ thích ghé nhà thổ làm thêm kiếm vài đồng. Gã làm việc trên tàu viễn dương, đi xa suốt, nên chẳng biết cô ả làm gì ở nhà. Cuối cùng, gã biết chuyện. Mà cái nhà thổ đó là của nhà Padgitt, và một thằng nhà đó kết cô vợ trẻ.” Tôi vừa nghe chuyện vừa nhìn điếu xì gà nhấp nhô lên xuống nhưng vẫn nằm yên trên khóe miệng ông. “Thân chủ của tôi quá đau lòng và muốn đòi nợ bằng máu. Rồi anh ta cũng được máu, nhưng là máu của mình. Tối nọ, chúng tóm được anh ta và đánh cho tơi tả.”

“Chúng là ai?”

“Nhà Padgitt, chắc chắn rồi, hoặc là tay chân của chúng.”

“Tay chân à?”

“Ừ, đủ loại du côn du đãng làm việc cho chúng mà. Lũ đánh đấm, ném bom xăng, trộm xe, giết mướn.”

Ông ngừng ngang chữ “giết mướn” mà quan sát vẻ mặt hoang mang của tôi. Có vẻ ông là kiểu có thể kể chuyện tràng giang đại hải và bất chấp tính xác thực. Harry Rex ngoác miệng cười, mắt nheo lại, và tôi cho là thế nào ông cũng chuẩn bị thêm thắt gì đây.

“Và dĩ nhiên chúng chưa hề bị bắt,” tôi nói.

“Nhà Padgitt có đời nào bị bắt đâu.”

“Vậy thân chủ của ông bị gì?”

“Gã nằm viện vài tháng. Não bị bầm dập khá nặng. Sau đó phải nhập xuất viện mãi, thật đáng buồn. Gia đình thì tan nát. Gã dạt đến Duyên hải Vịnh, và được bầu vào tham nghị viện của bang.”

Tôi mỉm cười, gật đầu dù trong lòng nghĩ chắc đấy chỉ là chuyện bịa, nhưng cũng không hỏi thêm làm gì. Điếu xì gà bên khóe miệng trái Harry Rex giờ đã được đẩy qua phải, mà không cần động tay.

“Cậu ăn thịt dê bao giờ chưa?” ông hỏi.

“Gì cơ?”

“Dê ấy.”

“Chưa, tôi còn chẳng biết là thịt nó ăn được.”

“Chiều nay, bọn tôi sẽ nướng một con. Mỗi thứ Sáu đầu tiên hàng tháng là bọn tôi tổ chức tiệc thịt dê ở nhà gỗ của tôi trong rừng. Có nhạc, có bia, trò chơi, tầm năm chục người, đều do tôi chọn lọc cẩn thận để mời, toàn tinh hoa xã hội đấy. Không có bác sĩ, dân nhà băng hay lũ đểu cáng câu lạc bộ đồng quê đâu. Toàn dân đẳng cấp thứ thiệt nhé. Sao cậu không ghé chơi nhỉ? Tôi có cả trường bắn sau hồ nhà đấy. Tôi sẽ đem súng theo và cậu sẽ biết cách dùng thứ này thôi.”

Chuyến đi mười phút vào vùng quê theo lời Harry Rex lại thành chuyến đi nửa tiếng trên đường trải nhựa của hạt. Khi đến “đường mòn thứ ba qua trạm xăng Union 76 cũ của Heck” theo bản đồ Harry Rex vẽ cho tôi, là bắt đầu rẽ vào một con đường lát sỏi. Mới đầu, con đường khá êm, thỉnh thoảng lại thấy những hộp thư cho thấy có đôi người sống ở đây, nhưng sau ba dặm, không còn thấy hộp thư và dưới đường cũng chẳng còn sỏi. Khi tôi thấy “máy kéo rỉ sét mất lốp của Massey Ferguson” là xe rẽ trái vào một đường đất. Trên bản đồ viết đây là đường đi của heo, dù tôi chẳng hề thấy con nào. Đi hết đường heo là tới một khu rừng rậm, đến đây tôi bắt đầu thật sự tính chuyện tìm cách quay về cho rồi, chiếc Spitfire của tôi đâu phải xe địa hình. Tới lúc đến được nhà gỗ của ông, tôi ước tính nãy giờ lái xe tổng cộng phải 45 phút.

Bên ngoài nhà là hàng rào thép gai và một cánh cổng sắt đang mở, nhưng tôi dừng xe ngay trước cổng, theo lời cái cậu cầm shotgun đứng đó. Cậu ta gác súng trên vai, phóng đôi mắt khinh thị nhìn chiếc xe của tôi, hỏi cáu bẳn, “Loại gì đây?”

“Triumph Spitfire. Xe Anh quốc đấy.” Tôi nở nụ cười, cố không tỏ vẻ xúc phạm gì. Sao tiệc thịt dê lại cần bảo vệ cầm súng chứ? Còn cái cậu này đặc sệt vẻ nhà quê của dân chưa hề thấy một chiếc xe ngoại nào.

“Anh tên gì?” cậu ta hỏi.

"Willie Traynor."

Tôi nghĩ nói “Willie” sẽ dễ tạo cảm tình hơn. Và cậu ta gật đầu về phía cổng. “Xe đẹp đấy,” cậu ta nói khi tôi lái ngang qua.

Ở bên trong, xe bán tải nhiều hơn xe con, và cả đống xe mạnh ai nấy đỗ ở bãi trước mặt nhà gỗ. Trên hai cái loa thùng đặt ở bệ cửa sổ, văng vẳng tiếng ỉ ôi của Merle Haggard. Một nhóm khách đang quây quần bên một miệng hố bốc khói, nơi nướng dê. Nhóm khác thì chơi ném móng ngựa cạnh nhà. Có ba cô gái ăn diện đẹp đang ngồi trước hiên, uống thứ gì đó chắc chắn không phải bia. Harry Rex xuất hiện, chào đón tôi nồng hậu.

“Cái cậu cầm shotgun là ai thế?” tôi hỏi.

“Ồ, nó à. Duffy, cháu họ vợ đầu của tôi.”

“Sao cậu ấy đứng đó?” Nếu tiệc thịt dê này có kèm vụ gì bất hợp pháp thì ít ra tôi cũng phải được báo trước chứ.

“Đừng lo. Duffy có làm gì đâu, súng cũng chẳng có đạn. Nó đứng gác khơi khơi như vậy nhiều năm rồi.”

Tôi cười theo như thể ông nói vậy nghe có lý lắm ấy. Ông dẫn tôi đến hố để cho tôi lần đầu tiên trong đời thấy con dê, dù còn sống hay đã chết. Trừ phần đầu và đuôi, thân con dê vẫn còn nguyên vẹn. Rồi Harry Rex giới thiệu một loạt đầu bếp ở đó. Mỗi tên tuổi là một nghề nghiệp khác nhau, luật sư, chuyên viên bảo lãnh, bán xe, nông dân. Khi đứng xem con dê được quay từ từ trên xiên giữa tiếng tranh cãi chí chóe, tôi sớm nhận ra rằng có quá nhiều ứng viên cho cách nướng chuẩn vị nhất. Harry Rex đưa tôi một chai bia, rồi chúng tôi đi vào nhà, gặp ai nói chuyện nấy. Tôi đã gặp một thư ký, một “môi giới bất động sản lươn lẹo” và vợ hiện tại của Harry Rex. Dường như ai ở đây cũng vui lòng gặp mặt chủ mới của Thời báo .

Căn nhà này nằm ở rìa một cái hồ sình lầy, loại hay thu hút rắn đến ở. Có một cầu tàu nhỏ vươn ra giữa mặt nước, và chúng tôi ra đó bắt chuyện. Harry Rex rất hớn hở khi giới thiệu tôi với bạn bè của ông. “Cậu bé này giỏi lắm, không phải loại trời ơi Ivy League thường thấy,” ông nói câu đó phải mấy lần. Tôi chẳng muốn bị gọi là “cậu bé,” nhưng rồi dần cũng quen.

Tôi tìm được một nhóm nhỏ dễ chuyện trò, gồm hai cô với vẻ ngoài như đã đóng chốt ở mấy quán bar nhạc sống trong vùng, kẻ mắt đậm, tóc hấp xù, áo quần bó và ngay lập tức thể hiện hứng thú với tôi. Cuộc chuyện trò xoay quanh quả bom và vụ hành hung Wiley Meek, cũng như nỗi sợ hãi mà nhà Padgitt bao trùm trên hạt này. Tôi ra vẻ như thể đây chỉ là chuyện thường gặp trong sự nghiệp báo chí lâu năm và đầy hấp dẫn của mình. Họ hỏi nhiều câu khiến tôi thấy tự hào và thế là tôi nói chuyện nhiều hơn tôi tưởng.

Harry Rex cũng nhập cuộc và đưa tôi một lọ chất lỏng trong veo có vẻ đáng ngờ. “Uống chậm thôi.” ông nói như kiểu bố tôi vậy.

“Đây là gì vậy?” tôi hỏi. Tôi để ý thấy những người khác đang nhìn.

“Brandy đào.”

“Sao lại để trong lọ đựng trái cây?” tôi hỏi tiếp.

“Họ pha kiểu đó mà,” ông nói.

Một cô kẻ mắt đậm xen vào, “Rượu lậu đấy.” Đúng là người có kinh nghiệm.

Dân nông thôn ở đây đâu thường thấy một “dân Ivy League” uống hớp rượu lậu đầu tiên, nên mọi người bắt đầu xúm lại. Chắc chắn trong năm năm đầu học ở Syracuse, tôi đã uống nhiều rượu hơn bất kỳ ai ở đây, nên tôi chẳng thấy cần phải thận trọng làm gì. Tôi cầm cái lọ lên, “Nâng ly,” và nhấp một ngụm, rồi chép môi, “Không tệ,” cố nở nụ cười như của dân năm nhất lần đầu dự tiệc hội huynh đệ đại học.

Môi tôi, điểm tiếp xúc ban đầu với thứ đó, bắt đầu thấy hơi nóng, rồi nó nhanh chóng lan ra khắp lưỡi và lợi, đến cổ họng, rồi tỏa khắp người tôi như lửa đốt. Mọi người ai cũng hóng nhìn. Harry Rex cũng nhấp một ngụm.

“Thứ này đâu ra vậy?” tôi hỏi kiểu hững hờ, dù cho đang nóng bừng cả người.

“Không xa nơi này,” có người trả lời thay Harry Rex luôn. Nóng bừng và hơi tê, tôi nhấp thêm ngụm nữa, nôn nóng tìm cách để đám đông lờ tôi đi một chút. Thật lạ là, nhấp đến ngụm thứ ba thì mới thấy có vị đào, như thể những ngụm vị giác phải bị sốc mới chịu hoạt động. Khi tôi thấy rõ ràng mình sẽ không bị thở ra lửa, nôn mửa hay la hét, cuộc chuyện trò lại tiếp tục. Harry Rex, có vẻ muốn đẩy nhanh vụ đào tạo cho tôi, liền đưa tôi một đĩa đồ chiên gì đó. “Ăn một miếng đi.” “Cái gì đây?” tôi hỏi với giọng ngờ vực.

Cả hai cô kẻ mắt đậm liền bịt mũi, chạy ra xa, như thể cái mùi đó khiến họ phát ói. “Dồi trường,” một người kêu lên. “Là cái gì cơ?”

Harry Rex liền cho một miếng vào miệng như để chứng minh nó ăn được, rồi đẩy đĩa lại sát mặt tôi hơn. “Ăn đi mà,” ông vừa nói vừa nhai rào rạo như ngon miệng lắm.

Mọi người lại đưa mắt theo dõi, vậy là tôi lấy một miếng nhỏ nhất cho vào miệng. Thứ này có thớ như cao su, vị hăng và gớm, mùi thì như cái chuồng gà. Tôi nhai nhanh hết sức có thể, nuốt nó xuống, rồi hớp luôn một ngụm rượu lậu. Và trong vài giây, tôi tưởng chắc mình xỉu mất.

“Lòng heo đấy, cậu bé,” Harry Rex nói và đưa tay vỗ lưng tôi. Ông cho thêm miếng nữa vào miệng rồi đưa cả đĩa về phía tôi.

“Thịt dê đâu rồi?” Tôi cố lắm mới mở miệng nổi.

Có thứ gì đỡ hơn không. Sao ở đây chẳng có bia và pizza chứ? Sao mấy người này ăn uống toàn mấy thứ không chịu nổi vậy?

Harry Rex quay người đi, đem theo cái mùi lòng heo phảng phất quanh ông. Tôi đặt lọ rượu xuống lan can mà cầu mong nó đổ mất cho rồi. Tôi nhìn quanh, thấy mọi người chuyển tay lọ rượu, thường thì một lọ là đủ cho cả nhóm rồi. Chắc chắn họ chẳng mấy quan tâm đến vi trùng vi khuẩn gì. Làm gì có vi khuẩn nào sống nổi trong phạm vi một mét quanh một mẻ rượu tồi.

Tôi xin phép rời chỗ cầu tàu, viện cớ là cần đi vệ sinh. Harry Rex bỗng từ cửa hậu ngôi nhà xuất hiện, trên tay là hai khẩu súng lục và một hộp đạn. “Nên bắn vài phát trước khi trời sập tối,” ông bảo rồi vẫy tay, “Theo tôi.”

Chúng tôi dừng lại ở hố nướng dê, gọi thêm một cao bồi tên Rafe đi cùng. “Rafe là người chạy việc cho tôi,” Harry Rex kể khi chúng tôi đi về phía rừng.

“Chạy việc gì cơ?” tôi hỏi.

“Chạy kiếm các vụ án ấy mà.”

“Tôi bám theo các xe cứu thương.” Rafe giải thích thêm. “Dù cho thường thì xe cứu thương chạy sau lưng tôi.”

Đúng là có quá nhiều thứ cần biết, dù cho tôi đã tiến bộ rất nhiều rồi. Lòng heo và rượu lậu trong vòng một ngày đúng là không tệ. Chúng tôi đi tầm trăm mét dọc một con đường mòn, qua vài tán cây, rồi đến một chỗ thoáng đãng. Giữa hai cây sồi khổng lồ, Harry Rex đã dựng một bờ tường hình bán nguyệt bằng các kiện cỏ khô cao tầm sáu mét. Ở chính giữa là một ga trải giường trắng, và chính giữa tấm ga là một hình người. Một kẻ tấn công. Kẻ địch. Mục tiêu.

Như tôi đã nghĩ, Rafe cũng rút súng ra. Harry Rex đưa tôi một khẩu. “Làm thế này nhé,” ông nói, mở đầu bài học hôm nay. “Đây là một khẩu súng lục ổ xoay sáu viên. Bấm ở đây là ổ đạn bật ra.” Rafe vươn qua và khéo léo lắp sáu viên đạn vào, rõ ràng đây là việc anh đã làm rất nhiều lần rồi. “Cho ổ vào lại vị trí như thế này là sẵn sàng nổ súng rồi.”

Chúng tôi đứng cách mục tiêu tầm 15 mét. Đứng ở đây, tôi vẫn nghe được tiếng nhạc phát ra từ nhà gỗ. Các khách khác mà nghe được tiếng súng thì sẽ nghĩ gì đây? Chẳng gì cả. Chuyện thường mà.

Rafe cầm lấy khẩu súng của tôi rồi hướng về phía mục tiêu. “Với người mới tập, hãy dạng chân rộng bằng vai, hơi gập gối, dùng cả hai tay như thế này, bóp cò bằng ngón trỏ phải.” Anh vừa nói vừa làm động tác minh họa, và dĩ nhiên là nhìn thì thấy dễ ợt. Khi anh nổ súng, tôi đứng cách anh chưa đến mét rưỡi và tiếng nổ đó khiến tôi phát hoảng.

Sao phải nổ to thế chứ? Cả đời tôi, chưa hề tận tai nghe tiếng súng.

Phát thứ hai trúng ngay ngực mục tiêu, và bốn phát tiếp theo vào vùng bụng. Rồi Rafe quay sang tôi, mở ổ đạn, lắc mấy vỏ đạn rỗng ra, “Giờ đến lượt cậu.”

Khi cầm lấy khẩu súng, tay tôi có hơi run. Nó còn ấm và mùi thuốc súng dày đặc bao quanh chúng tôi. Tôi loay hoay rồi cũng nhét được sáu viên đạn vào và đóng ổ đạn lại một cách gọn gàng. Quay mặt về phía mục tiêu, tôi nâng súng lên bằng hai tay, cúi người xuống như kiểu mấy tay dở hơi trong phim, nhắm mắt lại và bóp cò. Cảm giác như một quả bom nhỏ vừa nổ ngang tai tôi vậy.

“Phải mở to mắt ra chứ, chết tiệt,” Harry Rex gầm lên.

“Tôi bắn trúng gì vậy?”

“Ngọn đồi sau rặng sồi.”

“Thử lại đi,” Rafe động viên.

Tôi đã cố nhìn qua thước ngắm, nhưng súng rung quá, nên chẳng ích gì. Tôi lại đưa tay vào cò súng, lần này mắt mở to, chờ xem viên đạn trúng được chỗ nào. Tôi để ý thấy chẳng có vết đạn nào gần chỗ mục tiêu cả.

“Cậu ấy bắn trượt tấm ga rồi,” Rafe lẩm bẩm sau lưng tôi. “Bắn lại đi,” Harry Rex bảo.

Tôi bắn tiếp, và một lần nữa, chẳng thấy đạn đáp chỗ nào. Rafe nhẹ nhàng cầm tay trái tôi và dắt tôi bước tới ba mét. “Cậu làm ổn đấy,” anh bảo. “Nhiều đạn mà, đừng lo.”

Phát thứ tư, tôi bắn trượt cả đám cỏ khô. Harry Rex kêu trời, “Chắc đám Padgitt an toàn quá rồi.”

“Do rượu thôi,” tôi nói.

“Chỉ cần luyện tập là sẽ được,” Rafe động viên, đẩy tôi tiến tới thêm chút nữa. Tay tôi bắt đầu đổ mồ hôi, tim đập thình thịch, tai thì ong lên.

Phát thứ năm, tôi bắn trúng tấm ga, dù là ở góc rìa phải, cách mục tiêu gần hai mét. Phát thứ sáu, tôi lại chẳng bắn trúng thứ gì, và nghe thấy tiếng đạn găm vào một trong mấy cành sồi.

“Bắn tốt lắm,” Harry Rex bảo. “Cậu suýt bắn trúng sóc rồi đấy.”

“Im đi,” tôi phát cáu.

“Cứ bình tĩnh,” Rafe vẫn miệt mài động viên. “Cậu quá căng thẳng thôi.” Anh giúp tôi nạp lại ổ đạn, và lần này, anh đứng sau cầm tay tôi. “Hít một hơi thật sâu,” anh nói qua vai tôi. “Thở ra rồi bóp cò. Anh giữ vững khẩu súng cho tôi nhìn thước ngắm, và khi súng nổ, đạn găm thẳng vào vùng háng của mục tiêu.

“Giờ mới bắt đầu vào việc đây,” Harry Rex thở phào.

Rafe để tôi tự tiếp tục, và như một cao bồi sát thủ, tôi nã liên tiếp năm phát. Tất cả đều bắn trúng tấm ga, một phát trúng ngay tai mục tiêu. Rafe khen tôi rồi giúp nạp đạn lần nữa.

Harry Rex có một khẩu Glock tự động cỡ 9 ly, và khi mặt trời dần lặn xuống, chúng tôi thay nhau nã đạn liên tục. Ông là tay súng cừ, dễ dàng bắn mười viên liên tiếp vào phần ngực mục tiêu từ cự ly 15 mét. Sau bốn lượt, tôi bắt đầu thấy thoải mái và tận hưởng trò này. Rafe là giáo viên tuyệt vời, thỉnh thoảng chỉ mẹo này mẹo kia tùy theo mức tiến bộ của tôi. “Chỉ cần luyện tập thôi,” anh cứ nói mãi câu đó.

Cuối buổi, Harry Rex bảo, “Tôi tặng cậu khẩu súng luôn đấy. Cậu muốn đến đây tập khi nào cũng được.”

“Cảm ơn ông.” Tôi nói rồi nhét khẩu súng vào túi, như dân chơi thực thụ. Tôi quá mừng vì đã xong thêm một màn nhập gia, cũng như vừa làm được một việc mà mọi đàn ông ở chốn này đều làm xong trước sinh nhật tuổi 20. Nhưng tôi vẫn không thấy an toàn hơn chút nào. Nếu có tên nhà Padgitt nào nhảy bổ ra, hắn sẽ có lợi thế bất ngờ và chênh lệch quá nhiều năm kinh nghiệm. Tôi có thể hình dung mình sẽ đánh vật với khẩu súng trong bóng tối và cuối cùng nã được một phát đạn trúng ngược vào tôi thay vì kẻ thù.

Khi chúng tôi băng rừng về lại, Harry Rex nói bâng quơ, “Cái cô tóc vàng cậu gặp ấy, Carleen.”

“Sao?” tôi nói, đột nhiên thấy bồn chồn.

“Cô nàng thích cậu.”

Cái cô Carleen này ít nhất cũng phải 40. Tôi chẳng biết phải nói lại thế nào.

“Cô nàng giỏi cưỡi ngựa lắm.”

Chắc rồi, hẳn không mấy con ngựa ở Hạt Ford chưa qua tay nàng. “Thôi, cảm ơn,” tôi nói. “Tôi có người yêu ở Memphis rồi.”

“Thì sao?”

“Hay mà,” Rafe cũng tham gia.

“Ở đây một em, ở đó một em. Có gì đâu?”

“Tôi nói cái này nè, Harry Rex. Nếu cần tán em nào đó, tôi sẽ nhờ ông.”

“Chuyện nhỏ như con thỏ,” ông lầm bầm đáp lại.

Tôi làm gì có người yêu ở Memphis, nhưng cũng quen biết vài cô. Thà phải lái một cuốc đường dài còn hơn bặp vào kiểu của bà cô Carleen này.

Thịt dê có một vị đặc trưng không lẫn vào đâu được. Không ngon lắm, nhưng sau món lòng heo thì thịt dê cũng không tệ như tôi tưởng. Miếng thịt hơi dai và ám mùi khói, ăn cùng món nước sốt thịt khá sệt mà theo tôi nghĩ là để thêm nhiều hương vị hầu át đi cái vị của thịt. Tôi cắn một miếng rồi nốc bia cho dễ nuốt. Chúng tôi lại chỗ cầu tàu, chuyện trò trong tiếng hát ỉ ôi của Loretta Lynn. Lọ rượu lậu đã được chuyển tay khá nhiều vòng và có mấy vị khách bắt đầu bước ra nhảy. Carleen đã lẩn đi cùng anh chàng nào đó, tạ ơn trời. Harry Rex ngồi cạnh tôi, kể cho mọi người nghe về thành tích bắn sóc của tôi vừa rồi. Ông đúng là người có khiếu kể chuyện.

Có vẻ hơi lạ, nhưng hình như ai cũng cố tìm cách giúp tôi hòa nhập. Trên con đường tối tăm về nhà, câu hỏi mà ngày nào tôi cũng ngẫm nghĩ lại vắng lên. Mình đang làm gì ở Hạt Ford, Mississippi này vậy?