← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 16

Ba người già nhà Hocutt, Max, Wilma và Gilma, đi lui đi tới quanh gara dưới căn hộ mấy tiếng để chờ lúc tôi và Ginger bước ra. Có lẽ họ muốn thấy mặt cô ấy. Trong lúc tôi hớn hở giới thiệu thì họ lại nhìn cô một cách khinh miệt. Tôi ngờ là ông Max nghĩ thầm “Khi cho cậu thuê chỗ này, chúng tôi đâu ngờ sẽ có chuyện thông dâm xảy ra.” Nhưng họ không nói lời nào khó nghe, và chúng tôi nhanh chân lên xe đến văn phòng. Ginger nhảy lên xe của mình rồi biến mất.

Số báo mới nhất đã nằm chất đống ở tiền sảnh. Tôi chộp lấy một tờ để dò nhanh xem thế nào. Tít báo khá là kiềm chế, PHIÊN TÒA XỬ DANNY PADGITT BẮT ĐẦU: BỒI THẨM ĐOÀN ĐƯỢC CÁCH LY. Trang nhất không có tấm ảnh nào chụp bị cáo. Chúng tôi đã đăng đủ ảnh rồi và tôi muốn để dành chỗ cho số tuần sau, với hy vọng có được tấm hình của tên du côn rời tòa sau khi nhận án tử hình. Tôi và Baggy đã viết hết những gì mắt thấy tai nghe trong hai ngày xử đầu tiên, và tôi khá tự hào về mấy bài đó, với giọng điệu thẳng thắn, đúng sự thật, chi tiết, vừa đủ hoa mỹ và có phần gợi cảm giác ghê rợn. Bản thân phiên tòa đã quá đủ cho một bài báo hay rồi. Và sự thật là, tôi cũng đã rút ra được bài học xương máu về kiểu giật gân hóa rồi. Đến 8:00 sáng, những tờ Thời báo đã tràn ngập sân tòa án và quảng trường thành phố.

Sáng thứ Tư, không có cuộc tranh chấp trước giờ mở tòa nào, và đúng 9:00 sáng, các bồi thẩm được mời vào, phiên tòa bắt đầu. Ernie Gaddis gọi lên nhân chứng tiếp theo của mình, Chub Brooner, điều tra viên lâu năm của sở cảnh sát hạt. Theo cả Baggy và Harry Rex, ở đây Brooner có tiếng là bất tài.

Để khiến bồi thẩm đoàn và toàn thể khán phòng chú ý, Gaddis đưa ra chiếc áo sơ mi trắng dính máu mà Danny Padgitt mặc vào đêm bị bắt. Chiếc áo được giữ nguyên, không giặt, và những vết máu đã ngả sang màu nâu sẫm. Ernie nhẹ nhàng vẫy nó cho cả phòng xử đều thấy. Chiếc áo này được một cảnh sát viên tên Grice lấy ra khỏi người của Danny Padgitt, trước sự chứng kiến của Brooner và cảnh sát trưởng Coley. Các xét nghiệm cho thấy trên áo có hai loại máu, máu O+ và B+. Các xét nghiệm kỹ hơn từ phòng điều tra của bang đã xác định máu B+ là của Rhoda Kassellaw.

Tôi quan sát Ginger dán mắt chăm chăm vào cái áo. Sau vài phút, cô ngoảnh mặt đi và bắt đầu viết gì đó. Cũng chẳng lạ gì, khi ngày thứ hai ở tòa, Ginger trong mắt tôi còn đẹp hơn nữa. Tôi để ý đến tâm trạng của cô quá mà.

Chiếc áo sơ mi đó đã bị rách ở mặt trước. Danny tự làm mình bị thương khi bò ra khỏi chiếc xe tải gặp tai nạn và đã được khâu 12 mũi. Phần giải thích của Brooner với bồi thẩm đoàn khá tạm. Rồi Ernie lấy ra một chiếc giá vẽ và đặt lên nó hai tấm ảnh phóng to chụp dấu giày ở sân sau nhà Rhoda. Trên bàn trưng bày chứng cứ, là đôi giày mà Danny đã mang khi vào tù. Bắt bẻ Brooner là một việc có vẻ khá dễ dàng, nhưng bên công tố đã nêu ra được ý của mình là mọi chứng cứ đều trùng khớp.

Rõ ràng Brooner khiếp sợ Lucien Wilbanks, và mới bị đối chất câu đầu tiên đã bắt đầu lắp bắp. Lucien Wilbanks khôn khéo tránh nhắc đến sự thật là máu của Rhoda có trên áo của Danny, và thay vào đó, chọn cách dồn ép Brooner về vấn đề khoa học trong việc xác định dấu giày trùng khớp. Ông điều tra viên của chúng ta đã phải thừa nhận rằng kiến thức chuyên môn của mình không được toàn diện cho lắm. Lucien chỉ vào một dãy rìa ở đế chiếc giày phải, và Brooner không thể xác định được chúng trong hình chụp dấu giày. Vì cân nặng và cách di chuyển, đế thường để lại dấu rõ hơn phần còn lại, Brooner đã làm chứng như thế. Lucien đã dẫn dụ Brooner khiến tất cả mọi người cảm thấy hoang mang, và cả tôi cũng phải thừa nhận tôi thấy hơi nghi hoặc về mấy dấu giày này. Nhưng cái đó quan trọng gì đâu. Quá nhiều chứng cứ rồi mà. “Khi bị bắt, anh Padgitt có đeo găng tay không?” Lucien hỏi. “Tôi không rõ. Tôi không phải là người bắt giam.”

“Các ông đã cởi áo sơ mi và tháo giày của anh ấy. Các ông có tháo găng tay nào không?”

“Cái đó tôi không biết.”

“Ông đã xem lại toàn bộ hồ sơ chứng cứ, phải chứ, ông

Brooner?"

“Phải.”

“Là trưởng tổ điều tra, ông nắm rõ mọi khía cạnh của vụ án này, phải không?”

“Phải.”

“Ông có thấy điều gì nhắc đến chuyện anh Padgitt có đeo găng tay hay là bị tháo găng tay không?”

“Không.”

“Tốt. Ông có rắc bụi ở hiện trường vụ án để tìm dấu vân tay không?”

“Có”

“Theo thủ tục, phải chứ?”

“Phải, luôn làm thế mà.”

“Và dĩ nhiên, ông đã lấy dấu vân tay của anh Padgitt khi anh ấy bị bắt, phải chứ?”

“Phải.”

“Tốt. Các ông đã tìm được bao nhiêu vân tay của anh Padgitt ở hiện trường vụ án.”

“Không cái nào.”

“Không một cái nào sao?”

“Không cái nào.”

Đến đó, Lucien dừng phần đối chất, ngồi xuống trong chiến thắng. Thật khó để tin rằng hung thủ có thể vào nhà, nấp ở đó một hồi, cưỡng hiếp và giết hại nạn nhân rồi bỏ trốn, mà không để lại một dấu vân tay nào. Nhưng Chub Brooner không khiến người ta thấy tin tưởng cho lắm. Để ông ta làm trưởng tổ điều tra đồng nghĩa với khả năng cao họ đã bỏ sót hơn chục cái vân tay rồi.

Thẩm phán Loopus ra lệnh tạm nghỉ, và khi các bồi thẩm đứng lên chuẩn bị đi ra, tôi hướng mắt về phía bà Callie, vừa hay bà cũng nhìn lại. Thấy tôi, bà liền nở nụ cười tươi tắn nhất. Bà gật đầu như muốn nói, “Đừng lo cho tôi.”

Chúng tôi giãn chân cẳng một chút và thầm thì to nhỏ về những lời chứng vừa rồi. Tôi mừng khi thấy trong phòng xử này rất nhiều người đọc tờ Thời báo . Tôi bước đến bàn của bên nguyên, cúi xuống nói nhỏ với Ginger, “Cô ổn cả chứ?” “Tôi chỉ muốn về nhà thôi,” cô đáp lại rất khẽ.

“Đi ăn trưa thì sao?”

“Được đấy.”

Nhân chứng cuối cùng của bên công tố là ông Aaron Deece. Khi ông bước lên bục cũng đã 11:00 rồi, và chúng tôi hồi hộp chờ đợi những gì ông sắp kể lại từ ký ức đêm đó. Ernie Gaddis dẫn dắt ông bằng những câu hỏi để tạo hình tượng về Rhoda và hai đứa con của cô. Họ là hàng xóm của nhà Deece suốt bảy năm trời, một nhà hàng xóm chuẩn mực và tuyệt vời. Ông nhớ ba mẹ con họ vô cùng, không thể tin cả ba đã ra đi theo những cách khác nhau. Trong lúc nói, thỉnh thoảng ông dừng lại gạt nước mắt.

Với Lucien, chuyện này chẳng hay ho gì mấy cho bên bị, nhưng lão vẫn đánh liều cố đợi vài phút, rồi đứng dậy lịch sự kiến nghị, “Thưa Tòa, chuyện này quá cảm động, nhưng thật sự là không được phép.”

Thế là thẩm phán bèn ra lệnh cho ông Gaddis chuyển sang vấn đề tiếp theo.

Ông Deece thuật lại tối hôm đó, thời gian, nhiệt độ, thời tiết. Rồi ông nghe tiếng kêu hoảng loạn của Michael, cậu bé năm tuổi, đang gọi tên ông cầu cứu. Ông thấy hai đứa trẻ ngoài sân nhà mình, đang mặc đồ ngủ, người đẫm sương, bàng hoàng chấn động vì sợ hãi. Ông đưa chúng vào nhà, vợ ông lấy chăn bọc cho chúng. Ông mang giày, xách súng, chạy ra khỏi nhà thì thấy Rhoda đang lần về phía ông. Cô hoàn toàn trần truồng, gương mặt đầy máu. Ông đỡ cô, đưa cô đến hiện trước, đặt lên xích đu.

Lucien liền đứng lên, nhưng kiên nhẫn đợi.

“Cô ấy có nói gì không?” Ernie hỏi.

“Thưa Tòa, tôi phản đối việc nhân chứng này làm chứng về bất kỳ điều gì nạn nhân đã nói. Rõ ràng đây là lời đồn.”

“Ông Wilbanks, ông đã kiến nghị rồi. Chúng ta đã thảo luận trong phòng tôi, và chuyện này được phép. Ông Deece, mời ông trả lời câu hỏi.”

Ông Deece hít vào, thở ra, nhìn qua bồi thẩm đoàn. “Hai hay ba lần, cô ấy nói, Là Danny Padgitt! Là Danny Padgitt””

Để thêm tác động sâu sắc, Ernie vờ xem ghi chú, để cho những lời đó lan ra khắp phòng xử rồi nổ bùm bùm trong tai từng người nghe.

“Ông từng gặp Danny Padgitt chưa, ông Deece?”

“Chưa.”

“Trước đêm hôm đó, ông có nghe tên anh ta chưa?” “Chưa.”

“Cô ấy còn nói gì nữa không?”

“Lời cuối cùng cô ấy nói là, ‘Hãy chăm sóc con tôi'.”

Tôi nhìn qua, thấy Ginger đang đưa khăn giấy lên chấm mắt, bà Callie đang cầu nguyện, vài bồi thẩm khác thì cúi gằm mặt.

Ông Deece tiếp tục kể cho xong câu chuyện: ông đã gọi cho văn phòng cảnh sát trưởng, vợ ông giữ bọn trẻ trong phòng ngủ khóa chặt cửa, ông thì đi tắm vì người đầy máu, sau đó cảnh sát hạt đến nơi, thực hiện công tác điều tra, xe cứu thương đến đưa thi thể đi, ông và vợ ở lại với bọn trẻ cho đến khoảng hai giờ sáng, rồi đưa chúng đến bệnh viện ở Clanton. Họ ở lại đó cho đến khi có người bà con ở Missouri đến nhận hai đứa bé.

Trong lời chứng của ông, chẳng có gì để bắt bẻ hay đặt nghi vấn, nên Lucien Wilbanks không đối chất. Bên công tố đã xong, và phiên tòa tạm nghỉ ăn trưa. Tôi đưa Ginger đến Karaway, nhà hàng món Mễ duy nhất tôi biết, và chúng tôi ăn bánh enchilada dưới bóng cây sồi, nói đủ thứ chuyện trên đời, trừ phiên tòa ra. Cô ấy có vẻ thờ ơ, muốn rời Hạt Ford và không bao giờ quay lại nữa.

Tôi thì quá mong cô ấy ở lại.

Lucien Wilbanks bắt đầu phần biện hộ của bên bị với một bài mở đầu nho nhỏ tán dương chàng trai trẻ Danny Padgitt. Danny đã lấy bằng trung học với số điểm giỏi, làm việc chăm chỉ trong ngành khai thác gỗ của gia đình, ước mơ sau này lập một công ty của riêng mình. Danny của lão cũng chẳng hề có tiền án. Vết nhơ duy nhất với pháp luật là một lần, chỉ một lần, bị phạt chạy quá tốc độ hồi năm 16 tuổi.

Kỹ năng thuyết phục của Lucien đã được trui mài lão luyện, nhưng lão vẫn chịu thua trước thử thách này. Khoác cái chất nồng hậu và trìu mến lên một người nhà Padgitt là chuyện bất khả thi. Trong phòng xử đã có nhiều ánh mắt nghi ngại, vài điệu cười mỉa mai. Nhưng họ đâu phải là người phán quyết vụ án này. Lucien đang nói với các bồi thẩm, nhìn vào mắt họ, và chẳng ai biết liệu lão và thân chủ của lão đã kiếm được một vài phiếu hay chưa.

Câu chuyện của Lucien vẫn tiếp tục, lão thừa nhận, Danny chẳng phải thánh nhân. Như hầu hết thanh niên điển trai, anh chàng sớm thích thú chuyện cặp kè cô này cô kia, và đã cặp nhầm người, một người đã có chồng. Danny đã ở với cô đó vào đêm Rhoda Kassellaw bị sát hại.

“Nghe tôi đây!” Lucien lớn tiếng thỉnh cầu các bồi thẩm. “Thân chủ của tôi không sát hại cô Kassellaw! Vào thời điểm xảy ra án mạng kinh khủng này, anh ấy đang ở với một phụ nữ khác, tại nhà cô ấy, không xa nhà Kassellaw. Anh ấy có chứng cứ ngoại phạm vững chắc.”

Tuyên bố này khiến cả phòng xử im bặt, chờ đợi bất ngờ tiếp theo. Lucien đúng là cáo già trong mấy trò kịch tính. “Người phụ nữ này, người tình của anh ấy, sẽ là nhân chứng đầu tiên của chúng tôi.”

Nói đến đó, lão cũng dừng bài phát biểu mở đầu của mình, rồi vài phút sau, họ mời Lydia Vince lên bục nhân chứng. Tôi thì thầm với Baggy, ông bảo chưa hề nghe đến cô ta, cũng chẳng biết có nhà Vince nào ở Beech Hill. Phòng xử bắt đầu vang lên nhiều tiếng xì xầm, thắc mắc về cô này, rồi đâu đâu cũng chỉ có những cái cau mày, hoang mang và lắc đầu khi có vẻ chẳng ai biết gì về cô ta. Qua phần hỏi mào đầu của Lucien, có vẻ hồi tháng 3, cô ta sống ở một ngôi nhà thuê nằm trên đường Hurt, nhưng hiện giờ sống ở Tupelo, đang tiến hành thủ tục ly dị, đã có một con, là dân gốc Hạt Tyler và đang thất nghiệp. Cô ta tầm 33 tuổi, bộ dạng hấp dẫn kiểu rẻ tiền với váy ngắn, áo bó khoe bộ ngực khủng, tóc nhuộm vàng. Lạ là, cung cách cô ta toát lên vẻ hoang mang sợ hãi.

Cô ta nói là đã ngoại tình với Danny khoảng một năm. Tôi liếc qua bà Callie và chẳng lạ gì khi thấy bà tỏ ra khá khó chịu. Vào đêm Rhoda bị sát hại, Danny đã ở nhà cô ta. Malcolm Vince, chồng cô, lúc đó ở Memphis lo công chuyện gì đó mà cô ta không rõ. Trong quãng thời gian đó, ông chồng này đi công tác nhiều lắm. Cô ta và Danny đã làm tình hai lần, rồi khoảng nửa đêm, khi nghe tiếng xe chồng cô về, Danny liền chuồn đi bằng cửa hậu.

Sự chấn động của một người phụ nữ có chồng thừa nhận tội ngoại tình ngay trước mặt phiên tòa với cả ngàn người nhìn vào chính là để thuyết phục bồi thẩm đoàn rằng hẳn cô ta đã nói thật. Đâu có ai, dù đáng trọng hay không, lại đi thừa nhận chuyện đó theo kiểu như thế. Làm vậy sẽ hủy hoại thanh danh, nếu như cô ta quan tâm chuyện thanh danh. Làm vậy còn ảnh hưởng đến chuyện ly dị, có thể khiến cô ta mất quyền nuôi con. Và nó còn cho phép chồng cô ta kiện Danny Padgitt về tội chia rẽ tình cảm, dù có lẽ các bồi thẩm chẳng nghĩ xa được đến thế.

Những câu cô Vince này trả lời cho Lucien rất ngắn gọn và súc tích như được chuẩn bị sẵn. Cô ta không dám nhìn mặt bồi thẩm đoàn hay kẻ mà cô ta nhận là người tình cũ. Thay vào đó, đôi mắt cô cứ dán chặt vào đôi giày của Lucien. Cả luật sư và nhân chứng đều cẩn thận không hỏi đáp gì ngoài bài soạn sẵn. “Cô ta nói láo,” Baggy thì thầm nhưng lại khá to, và chắc chắn tôi đồng ý với ông rồi.

Đến phần đối chất, Ernie Gaddis đứng dậy, cố ý đi thẳng về phía bục nhân chứng, nhìn trừng trừng cô Vince với ánh mắt hoài nghi rõ ràng đối với màn tự thú tội ngoại tình này. Đôi mắt nâu của ông nheo lại sau gọng kính hệt như một giáo sư vừa bắt quả tang sinh viên quay cóp.

“Cô Vince, ngôi nhà ở đường Hurt thuộc sở hữu của ai?”

“Jack Hagel.”

“Cô đã ở đó bao lâu?”

“Khoảng một năm.”

“Cô có ký giấy tờ thuê nhà không?”

Cô ta ngần ngại một thoáng khá lâu rồi nói, “Có lẽ chồng tôi ký. Tôi thật sự không nhớ rõ.”

“Tiền thuê hàng tháng là bao nhiêu?”

“Ba trăm đô.”

Ernie cẩn thận viết ra mọi câu trả lời, như thể từng chi tiết đều sẽ được điều tra kỹ lưỡng và mọi chuyện dối trá sẽ bị vạch trần.

“Cô rời nhà đó khi nào?”

“Tôi không rõ, khoảng hai tháng trước.”

“Vậy cô đã ở Hạt Ford bao lâu?”

“Tôi không rõ nữa, vài năm.”

“Cô có bao giờ đăng ký bầu cử ở Hạt Ford không?”

“Không.”

“Còn chồng cô?”

“Không.”

“Mà anh ấy tên gì nhỉ?”

“Malcolm Vince.”

“Giờ anh ấy sống ở đâu?”

“Tôi không chắc lắm. Anh ấy di chuyển suốt. Lần gần nhất tôi biết thì anh ấy ở đâu đó quanh Tupelo.”

“Và hai người đang tiến hành ly dị, phải chứ?”

“Phải.”

“Cô đệ đơn ly dị khi nào?”

Đến đoạn này, cô ta bỗng ngước mắt lên, nhìn Lucien, nhưng ông ta tránh đi. “Thật ra chúng tôi vẫn chưa đệ đơn.”

“Tôi xin lỗi, tôi cứ tưởng cô nói vợ chồng cô đang tiến hành thủ tục ly hôn.”

“Chúng tôi đã không còn gì, và đều đã thuê luật sư.”

“Ai là luật sư của cô?”

“Ông Wilbanks.”

Lucien giật mình, như thể vừa biết tin vậy. Ernie ngưng một chút cho mọi người thấm chuyện đó rồi hỏi tiếp, “Ai là luật sư của chồng cô?”

“Tôi không nhớ tên.”

“Chồng cô đệ đơn ly dị, hay là cô?”

“Chúng tôi cùng đệ đơn.”

“Cô đã ngủ với bao nhiêu người đàn ông ngoài chồng mình?”

“Chỉ Danny mà thôi.”

“Tôi hiểu rồi. Và cô đang sống ở Tupelo, phải chứ?”

“Phải.”

“Cô nói mình đang thất nghiệp?”

“Hiện giờ là thế.”

“Và đã ly thân với chồng?”

“Tôi chỉ nói là chúng tôi đã chia tay.

“Cô sống ở đâu tại Tupelo?”

“Một căn hộ.”

“Tiền thuê là bao nhiêu?”

“Hai trăm đô một tháng.”

“Và cô sống ở đó với con?”

“Phải.”

“Con cô có làm việc không?”

“Con tôi mới năm tuổi.”

“Vậy làm sao cô chi trả tiền thuê nhà và nhu yếu phẩm?”

“Tôi xoay sở sống qua ngày thôi.” Thật sự, chẳng ai tin nổi câu trả lời đó.

“Cô đi loại xe gì?”

Cô ta lại ngập ngừng. Đây là kiểu câu hỏi có thể xác minh chỉ bằng vài cuộc điện thoại. “Một chiếc Mustang 1968”

“Xe xịn đấy. Cô mua nó khi nào?”

Lại một vấn đề dễ dàng xác minh bằng giấy tờ, và kể cả người không khôn lắm như cô Vince đây cũng thấy ra đó là cái bẫy. “Vài tháng trước,” cô ta nói, giọng chắc nịch.

“Chiếc xe đứng tên cô?”

“Phải.”

“Giấy tờ thuê nhà cũng đứng tên cô?”

“Phải.”

Nãy giờ toàn giấy với tờ, những thứ cô ta không thể nói dối và cũng là những thứ đáng ra cô ta chẳng đủ tiền chi trả. Ernie nhận một tờ ghi chú từ tay Hank Hooten, đọc kỹ với vẻ hoài nghi.

“Cô quan hệ với Danny Padgitt bao lâu?”

“Thường là 15 phút.”

Cả trong một phòng xử căng thẳng thế này, mọi người cũng phải bật cười. Ernie tháo kính ra, lấy đuôi cà vạt mà chùi, cười khẩy với cô Vince rồi hỏi lại theo cách rõ ràng hơn. “Chuyện tình giữa cô và Danny Padgitt kéo dài bao lâu?”

“Gần một năm.”

“Cô gặp anh ta lần đầu vào lúc nào?”

“Ở các hộp đêm dọc xa lộ nội bang.”

“Ai giới thiệu hai người với nhau?”

“Tôi thật sự không nhớ rõ. Anh ấy và tôi vào cùng một hộp đêm, rồi nhảy với nhau. Chuyện gì đến cứ thế đến.”

Chắc chắn Lydia Vince đã đi quán bar nhạc sống rất nhiều và chẳng hề từ chối những ai muốn nhảy nhót với mình. Ernie cần thêm vài lời nói dối nữa để vạch trần một thể.

Ông hỏi một loạt câu về nhân thân của cô và chồng, về ngày sinh, học vấn, hôn nhân, công việc, gia đình. Tên tuổi, ngày tháng và sự kiện, là những thứ dễ dàng xác minh đúng sai. Cô ta rõ ràng là kẻ sẵn sàng bán thân và nhà Padgitt đã bỏ tiền kiếm về một nhân chứng.

Khi ra khỏi phòng xử chiều hôm đó, tôi thấy hoang mang và bứt rứt. Suốt nhiều tháng qua, tôi đã tin chắc rằng Danny Padgitt giết Rhoda Kassellaw, giờ tôi vẫn tin như thế. Nhưng có vẻ bồi thẩm đoàn đang dao động. Một nhân chứng đã tuyên thệ lại khai man trắng trợn, nhưng những lời chứng đó cũng đủ để khiến một bồi thẩm phải đặt ra nghi vấn hợp lý.

Ginger còn rầu hơn tôi nhiều, nên chúng tôi quyết định đi uống cho say. Mua xong burger, khoai tây chiên và một lốc bia, chúng tôi đến phòng nhà nghỉ của cô ấy, ăn uống rồi tuôn ra những lo sợ và căm giận đối với nền tư pháp hủ bại. Cô nói hơn một lần rằng, gia đình cô sẽ tan nát nếu như Danny Padgitt thoát tội. Mẹ cô vốn đã không ổn định rồi, và phán quyết vô tội sẽ đẩy bà vượt lằn ranh tỉnh táo cuối cùng. Còn các con của Rhoda, biết nói gì với chúng đây?

Chúng tôi cố mở tivi xem, nhưng chẳng có gì hay. Lo lắng về phiên tòa khiến chúng tôi mệt mỏi quá rồi. Khi tôi đang lim dim chuẩn bị ngủ thì Ginger từ phòng tắm bước ra, khỏa thân, và tối đó bước sang một trang mới dễ chịu hơn. Tôi và Ginger quần nhau một hồi lâu, đến khi men rượu cuối cùng cũng lôi chúng tôi vào giấc ngủ.