← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 17

Đã có một chuyện lớn xảy ra mà tôi không biết, và cũng đâu có lý do gì để biết, vì tôi vừa là lính mới ở chốn này vừa không liên quan gì đến các hoạt động tư pháp, hơn nữa tôi đang bận vùi đầu vào Ginger và tạm quên chuyện phiên tòa.

Hóa ra, sau khi tòa tạm nghỉ vào hôm thứ Tư, Ernie Gaddis đã tìm đến văn phòng của Harry Rex để nhâm nhi vài ly và cả hai đều thừa nhận là quá bực mình với phần làm chứng của Lydia Vince. Thế là họ bắt đầu gọi điện tứ tung, trong vòng một tiếng đã quy tụ được một nhóm luật sư đáng tin cậy, vài chính trị gia nữa.

Tất cả đều nhất trí rằng nhà Padgitt đang ra tay phá hoại cáo buộc quá vững chắc đối với người nhà của họ. Họ đã xoay xở tìm được một nhân chứng có thể mua chuộc. Rõ ràng, Lydia đã nhận tiền để ngụy tạo câu chuyện đó, hoặc cô ta quá túng tiền hoặc quá ngu ngốc không hiểu được nguy cơ nếu bị phát hiện là khai man. Dù gì, cô ta cũng đã cho bồi thẩm đoàn một lý do, dù không mấy vững chắc, để hoài nghi về cáo buộc này.

Phán quyết vô tội trong một vụ rõ rành rành thế này sẽ khiến cả thành phố đùng đùng phẫn nộ và biến hệ thống tư pháp thành trò hề. Nếu bồi thẩm đoàn lưỡng lự thì cũng không khá gì hơn, bởi đó là thông điệp rằng ở Hạt Ford này, công lý là thứ có thể mua được. Ernie, Harry Rex và các luật sư khác ngày này qua ngày khác dốc hết sức để thao túng hệ thống tư pháp sao cho có lợi cho thân chủ của mình, nhưng luật vẫn là luật. Hệ thống vẫn ổn bởi vì các thẩm phán và bồi thẩm làm việc một cách vô tư, không thiên vị. Nếu để Lucien Wilbanks và nhà Padgitt thành công trong chuyện can thiệp tiến trình xét xử thì sẽ gây ra hậu quả không thể khắc phục.

Mọi người ở đó đều nhất trí rằng hoàn toàn có khả năng bồi thẩm đoàn sẽ không thể đưa ra phán quyết cuối cùng. Lydia Vince còn lâu mới là một nhân chứng đáng tin, nhưng các bồi thẩm đâu hiểu biết nhiều về những chuyện lời chứng ngụy tạo và lừa gạt tòa. Hội luật sư nhất trí rằng “thằng què” Fargarson sẽ là mối đe dọa với bên công tố. Sau hai ngày xử, gần 15 tiếng quan sát, họ cảm thấy mình có thể đọc vị được các bồi thẩm.

Ông John Deere cũng khiến họ thấy đáng lo. Tên thật của ông là Mo Teale, một thợ máy sửa máy kéo làm cho công ty sản xuất máy móc nông nghiệp John Deere hơn 20 năm qua. Ông là người giản dị. Chiều ngày thứ Hai, khi đã chọn xong bồi thẩm đoàn và thẩm phán Loopus cho họ về nhà gói ghém đồ đạc để đến chỗ ở bí mật, ông Mo của chúng ta đơn giản là đem theo loạt đồng phục đi làm của mình trong tuần đó. Sáng nào cũng vậy, ông vào dãy ghế bồi thẩm đoàn trong bộ áo vàng viền xanh lục và quần xanh lục viền vàng, như thể chuẩn bị ra tay xử lý đống máy móc bù-lon ốc vít như thường lệ.

Mỗi khi Ernie Gaddis đứng lên là Mo đều khoanh tay cau mày. Ngôn ngữ cơ thể của ông khiến bên công tố thấy ái ngại.

Harry Rex nghĩ chuyện quan trọng lúc này là tìm người chồng tội nghiệp của Lydia. Nếu họ thật sự đang tiến hành ly hôn, thì chuyện giữa hai người khó mà êm đẹp. Khó mà tin được cô ta đã có tư tình với Danny Padgitt, nhưng cũng khó mà tin được cô ta không phải kiểu lẳng lơ. Có thể ông chồng có thể có gì đó để lật ngược lời chứng của Lydia.

Vì thế Ernie muốn điều tra thật sâu đời tư của cô ta. Ông muốn tạo hoài nghi về tài chính của cô ta để có thể gióng hồi chuông với bồi thẩm đoàn, “Làm sao cô ta có thể sống sung túc như thế khi đang thất nghiệp và tiến hành ly dị?”

“Vì cô ta đã nhận 20.000 đô từ nhà Padgitt,” một luật sư trả lời luôn. Thế là họ sa đà tranh luận và ước đoán xem bao nhiêu tiền thì mua chuộc được Lydia trong vụ này.

Trong lúc đó, Harry Rex và hai luật sư khác gọi cho mọi luật sư khắp năm hạt phụ cận để hỏi thăm về Malcolm Vince. Khoảng 10:00 tối, họ tìm được một luật sư ở Corinth, cách đây hai giờ xe, cho biết đã gặp mặt Malcolm Vince để bàn về một vụ ly hôn, nhưng chưa chính thức đảm nhận. Anh Vince hiện đang sống ở một nhà di động đâu đó ở vùng hoang vu rìa Hạt Tishomingo. Ông luật sư không nhớ được chỗ làm việc, nhưng chắc chắn là có viết lại trong hồ sơ để ở văn phòng. Đích thân công tố viên của chúng tôi cầm máy và thuyết phục được ông luật sư về văn phòng ngay để tìm thông tin đó.

Tám giờ sáng hôm sau, tầm thời gian tôi rời nhà nghỉ của Ginger, thẩm phán Loopus đã đồng ý ra trát tòa mời Malcolm Vince. Hai mươi phút sau, cảnh sát ở Corinth ghé một nhà kho, tìm một thợ lái xe nâng hàng đang làm việc và trình trát yêu cầu anh đến tham dự phiên tòa ở Hạt Ford.

“Để làm cái quái gì thế?” Malcolm chất vấn.

“Tôi chỉ làm theo lệnh thôi.” viên cảnh sát trả lời gọn lỏn.

“Tôi tới đó để làm gì?”

“Anh có hai lựa chọn, anh bạn à,” viên cảnh sát trả lời. “Ở đây với tôi cho đến khi họ tới đón anh, hoặc anh đi ngay và mọi chuyện êm đẹp cả.” Chủ của Malcolm bảo anh cứ đi đi, xong việc thì về ngay.

Sau tiếng rưỡi trì hoãn, cuối cùng phiên tòa cũng được bắt đầu. Ông John Deere vẫn diện bộ đồ màu mè vui mắt như mọi khi, nhưng số bồi thẩm còn lại có vẻ đã hơi mệt mỏi. Phiên tòa này chắc phải kéo dài cả tháng mà.

Bà Callie đưa mắt tìm tôi và nở một nụ cười mỉm kín đáo, không phải kiểu rạng ngời tỏa nắng như thường lệ. Trên tay bà là một quyển Tân Ước nhỏ.

Ernie đứng lên, báo với tòa là không hỏi Lydia Vince thêm gì nữa. Lucien nói mình cũng không muốn hỏi gì. Đến lúc này, Ernie mới thông báo là mình có nhân chứng mới muốn mời lên. Lucien Wilbanks phản đối, và hai người tranh cãi ngay tại chỗ. Khi biết nhân chứng mới này là ai, Lucien bỗng rầu mặt thấy rõ. Dấu hiệu tốt đây.

Rõ ràng thẩm phán Loopus cũng lo ngại về chuyện phán quyết treo. Ông đã ra quyết định bất lợi cho bên bị, và rồi Malcolm Vince đang vô cùng hoang mang bị gọi lên bục làm chứng. Ernie đã gặp anh, nhưng chỉ nói chuyện sơ qua mười phút, nên rõ ràng Malcom vừa bối rối vừa không sẵn sàng.

Mở đầu là phần hỏi đáp thông tin căn bản, tên tuổi, địa chỉ, nghề nghiệp, chuyện gia đình gần đây. Malcolm có vẻ miễn cưỡng thừa nhận mình đã kết hôn với Lydia và chuyện cô ấy muốn chấm dứt tình trạng hôn nhân này. Anh kể là cả tháng nay, anh chưa gặp vợ hay con. Gần đây công việc của anh không đều, nhưng vẫn cố gửi cho cô 50 đô một tuần để nuôi con.

Anh biết cô đang thất nghiệp nhưng lại sống trong một căn hộ khá đẹp. “Anh không trả tiền cho căn hộ của cô ấy sao?” Ernie hỏi, giọng đầy ngờ vực, thận trọng đưa mắt về phía bồi thẩm đoàn.

“Không, thưa ông.”

“Vậy gia đình cô ấy chi trả cho căn hộ đó?”

“Gia đình cô ấy còn chẳng đủ tiền trả cho một đêm ở nhà nghỉ nữa là,” Malcolm với giọng đầy thỏa mãn.

Lydia đã rời khỏi phòng xử ngay khi được cho lui xuống, có khi đang thu xếp để trốn ra nước ngoài luôn cũng nên. Nhiệm vụ của cô đã xong, màn diễn đã hết, tiền công cũng đã nhận. Cô sẽ không bao giờ đặt chân đến Hạt Ford làm gì nữa. Không rõ nếu cô ta có ở đây thì Malcolm có ngại ngùng gượng gạo hơn không, nhưng rõ ràng vắng Lydia khiến anh nói tự do thoải mái, không cần kiềm chế gì cả.

“Anh không thân với gia đình cô ấy à?” Ernie hỏi, một câu quá đỗi bâng quơ.

“Hầu hết nhà cô ấy đều ở trong tù mà.”

“Tôi hiểu rồi. Hôm qua, cô ấy đã làm chứng rằng vài tháng trước, cô đã mua một chiếc Ford Mustang 1968. Anh có phụ cô ấy tiền mua xe không?”

“Không.”

“Anh có biết vì sao một phụ nữ thất nghiệp có thể mua nổi một thứ như thế không?” Ernie liếc mắt về phía Danny Padgitt.

“Không.”

“Anh có biết gần đây cô ấy còn mua thứ gì bất thường nữa không?”

Malcolm nhìn qua bồi thẩm đoàn, thấy vài khuôn mặt thân thiện, rồi tự tin kể, “Có, cô ấy đã mua một tivi màu cho mình và một chiếc mô-tô cho em trai.”

Đến đoạn này, có vẻ mọi người bên bàn bị cáo đều đang nín thở. Chiến lược của họ là lặng lẽ bất thần đưa Lydia ra làm chứng dối, tạo chứng cứ ngoại phạm, rồi đẩy nhanh vụ án đến phần phán quyết khi lời chứng của cô ta chưa bị xem là vô hiệu. Ở hạt này, đâu mấy người quen Lidya và giờ cô ta lại đang sống cách đây cả tiếng chạy xe.

Chiến lược đó giờ lại đổ bể và có khi còn phản tác dụng. Cả phòng xử đều có thể cảm nhận được sự căng thẳng giữa Lucien và thân chủ của ông ta.

“Anh biết một người tên Danny Padgitt chứ?” Ernie hỏi.

“Chưa hề nghe đến.” Malcolm trả lời dứt khoát.

“Hôm qua, vợ anh làm chứng rằng cô ấy đã ngoại tình với anh ta trong gần một năm.”

Thật hiếm khi thấy một người chồng phải nghe cái tin như thế giữa chốn công cộng, nhưng Malcolm có vẻ khá điềm nhiên. “Thế à?” anh ấy hỏi lại.

“Phải. Cô ấy đã làm chứng rằng chuyện tình của hai người họ kết thúc từ hai tháng trước.”

“À, tôi nói này, chuyện đó khó tin lắm.”

“Tại sao anh lại nói vậy?”

Malcolm đột nhiên vặn vẹo người, hai mắt bỗng dán xuống đất. “Chuyện đó có hơi riêng tư một chút.”

“Anh Vince, tôi chắc chắn là thế rồi. Nhưng đôi khi các vấn đề riêng tư phải được thảo luận trước tòa án công khai. Ở đây có một người phải ra tòa, bị cáo buộc tội giết người. Đây là chuyện nghiêm trọng, và chúng tôi cần biết sự thật.”

Malcolm gác chân trái lên chân phải, tay gãi cằm. “Vâng, chuyện là thế này. Chúng tôi không còn làm tình từ cách đây hai năm. Và nó chính là lý do khiến chúng tôi ly dị.”

“Có lý do đặc biệt nào khiến hai người không quan hệ tình dục nữa?” Ernie hỏi mà hồi hộp đến nín thở.

“Có. Cô ấy bảo là ghét làm tình với tôi, bảo chuyện đó khiến cô ấy kinh tởm. Cô ấy thích làm tình với... nói sao nhỉ... với đàn bà.”

Dù đã biết câu trả lời sẽ thế nào, nhưng Ernie vẫn ra vẻ cực sốc. Mọi người khác cũng vậy. Ernie lui xuống, thảo luận gì đó với Hank Hooten, tạo một chút thời gian để các bồi thẩm có thể hấp thụ hết sự thật choáng váng này. Cuối cùng, ông quay lên, “Thưa Tòa, tôi không còn câu hỏi nào nữa.”

Lucien bước lên đối chất với Malcolm Vince mà như thể đang bước tới trước mặt họng đại bác vậy. Lão hỏi vu vơ vài phút. Theo Baggy, một luật sư giỏi không bao giờ hỏi câu nào mà mình chưa biết chắc chắn câu trả lời, nhất là với những nhân chứng nguy hiểm cho thân chủ mình, như Malcolm Vince đây.

Lucien không biết Malcolm sẽ nói những gì nhưng lão là một luật sư giỏi. Lão chỉ cố khiến Malcolm thừa nhận là chẳng còn tình cảm gì với Lydia và rất mong chờ hoàn tất thủ tục ly dị vì hai năm qua thật chẳng êm đềm chút nào. Đúng kiểu một vụ ly hôn điển hình. Rồi Lucien cũng khiến Malcolm kể là đã nghe về vụ sát hại Kassellaw vào sáng hôm sau án mạng. Tối hôm trước, anh đi chơi và về nhà rất muộn. Lucien đã moi ra được một lợi thế mỏng manh khi chứng minh Lydia thực sự đã ở nhà một mình vào đêm đó, đúng như lời cô đã làm chứng.

Nhưng chuyện đó giờ đâu còn là gì nữa. Bồi thẩm đoàn và toàn bộ phòng xử đều đang khá phẫn nộ về tội lỗi của cô Lydia này.

Khi phiên tòa trở lại sau khoảng thời gian tạm nghỉ khá dài, Lucien chầm chậm đứng lên thưa với thẩm phán. “Thưa Tòa, bên bị không còn nhân chứng nào nữa. Tuy nhiên, thân chủ của tôi muốn được ra làm chứng. Tôi muốn biên bản tòa ghi lại rõ ràng rằng, anh ấy sẽ ra làm chứng bất chấp lời khuyên can của tôi.”

“Đã ghi nhận,” thẩm phán Loopus hờ hững.

“Một sai lầm cực kỳ ngu ngốc luôn. Thật không tin nổi hắn,” Baggy thì thầm với tôi bằng cái giọng đủ cho nửa phòng xử nghe thấy.

Danny Padgitt đứng phắt dậy, vọt lên bục nhân chứng ngay lập tức. Hắn cố nặn ra một nụ cười, nhưng ai cũng chỉ thấy điệu cười khẩy. Hắn cố tỏ ra tự tin, nhưng trong mắt mọi người chỉ toàn thấy sự tự mãn. Hắn tuyên thệ chỉ nói sự thật, nhưng chẳng ai nghĩ chuyện sẽ như thế.

“Tại sao anh nhất quyết đứng ra làm chứng?” Lucien hỏi câu đầu tiên, và cả phòng xử im lặng chờ đợi.

“Vì tôi muốn những con người thiện lương ở đây được nghe chuyện thật sự là thế nào,” hắn vừa nói vừa đưa mắt nhìn các bồi thẩm.

“Vậy mời anh nói cho họ nghe đi,” Lucien đưa tay về phía bồi thẩm đoàn.

Câu chuyện của Padgitt đầy chuyện trên trời dưới đất, vì đâu có ai để bắt bẻ hắn. Lydia đi rồi, Rhoda đã chết. Hắn kể là đã ở vài tiếng tại nhà bạn gái hắn, Lydia Vince, vốn sống cách nhà Rhoda Kassellaw chưa đến một cây số. Hắn biết chính xác Rhoda sống ở đâu vì đã ghé thăm cô vài lần. Hắn muốn một chuyện tình yêu thực sự với Rhoda, nhưng hiện giờ vẫn còn vướng bận Lydia. Nhưng mà hắn và Rhoda đã có quan hệ thân mật hai lần rồi. Hai người gặp nhau ở các hộp đêm dọc xa lộ nội bang, đã nhảy và ngồi uống với nhau nhiều giờ. Cô ấy gợi cảm, tính tình phóng khoáng, lại có tiếng hay ngủ lang.

Đúng là xát muối vào vết thương, nghe đến đây, Ginger cúi đầu xuống, cố bịt tai lại. Cảnh đó đã đập vào mắt bồi thẩm đoàn.

Danny không tin những lời tào lao từ chồng của Lydia bảo là cô ta có khuynh hướng đồng tính luyến ái, vì theo hắn thấy, cô ta thích thú khi thân mật với đàn ông mà. Hắn bảo Malcolm chỉ nói dối để cố giành quyền nuôi con mà thôi.

Padgitt ra làm chứng cũng không tồi, nhưng phải nhớ, hắn làm chứng để giữ mạng cho mình. Hắn trả lời câu nào cũng gọn gàng, vung vẩy quá nhiều điệu cười giả tạo hướng về phía bồi thẩm đoàn, chuyện hắn kể quá súc tích, quá chuẩn và quá hay. Tôi vừa nghe vừa nhìn bồi thẩm đoàn và không thấy mấy dấu hiệu đồng cảm. Fargarson, gã què, lắng nghe với vẻ hoài nghi hệt như với mọi nhân chứng trước giờ. Ông John Deere ngồi yên khoanh tay cau mày. Bà Callie thì chẳng ích gì cho Padgitt rồi, và với bà, không cần đến tội giết người, riêng tội thông dâm là đã đủ để bà bỏ phiếu cho hắn đi tù.

Lucien cố hỏi đáp thật ngắn gọn. Thân chủ của lão đã chui sẵn đầu vào thòng lọng rồi, lão mà vung vẩy lung tung thì coi như phụ giúp bên công tố đạp luôn cái ghế đỡ chân cho xong việc. Khi ngồi xuống, Lucien ném ánh mắt lộ rõ vẻ hằn học với đám nhà Padgitt rồi trấn tĩnh lại, chờ đợi chuyện thế nào cũng phải đến.

Được đối chất với một bị cáo có tội đúng là giấc mơ của công tố viên. Ernie khoan thai bước tới bàn để chứng cứ, cầm lên cái áo dính máu của Danny. “Chứng cứ số tám.” ông nói với thư ký tòa, rồi đưa cao cho bồi thẩm đoàn cùng xem.

“Anh Padgitt, anh mua cái áo này ở đâu?”

Danny đờ người ra, không chắc đang tính nên chối hay nhận nó là của mình, hay là đang cố nhớ đã mua nó ở đâu thật. “Anh không trộm nó chứ?” Ernie ép thêm.

“Không.”

“Vậy mời anh trả lời câu hỏi, và xin nhớ là anh đã tuyên thệ sẽ nói sự thật. Anh mua áo này ở đâu?” Ernie vừa nói vừa đưa cái áo ra xa, cầm nó bằng mấy đầu ngón tay, như thể máu trên đó vẫn còn ướt và sẽ dính vào bộ vest của ông vậy.

“Hình như là ở Tupelo. Tôi không nhớ lắm. Chỉ là cái áo sơ mi thôi mà.”

“Anh có áo nào bao lâu rồi?”

Danny lại ngập ngừng. Trên đời này, có mấy anh chàng nhớ ra mình đã mua áo khi nào chứ?

“Tầm một năm gì đó. Tôi không ghi nhớ mấy chuyện áo quần.”

“Tôi cũng thế,” Ernie nói. “Khi ở trên giường với Lydia tối đó, anh có cởi áo không?”

Padgitt dè dặt trả lời, “Có.”

“Nó nằm đâu khi hai người... quan hệ?”

“Trên sàn, có lẽ vậy.”

Giờ đã xác nhận rõ ràng cái áo đó là của Danny Padgitt, Ernie có thể thoải mái đẩy nhân chứng này lên bàn xẻ thịt. Ông lôi ra báo cáo pháp y, đọc cho Padgitt nghe, hỏi tại sao máu của hắn lại dính lên cái áo đó. Và thế là lại bắt đầu cả câu chuyện dài về kỹ năng lái xe, tốc độ thường lái, loại xe và chuyện hắn khá say khi bị lật xe. Nhìn màn dồn ép của Ernie tôi chẳng hiểu sao một vụ lái xe lúc say xỉn lại chí mạng đến thế. Rõ ràng độ lì của Danny không được bao nhiêu, hắn bắt đầu cáu lên trước những câu hỏi châm chích mỉa mai của Ernie.

Về chuyện vết máu của Rhoda. Nếu hắn đã ngủ trên giường của Lydia, cái áo nằm dưới sàn phòng Lydia, thì tại sao vết máu của Rhoda lại chạy từ phòng cô đến tận phòng của Lydia cách đó gần cây số?

Danny cứng giọng trả lời đấy là một âm mưu do ai đó dàn xếp, bịa ra một giả thuyết mới và đào cái hố mà hắn không bao giờ ngoi lên nổi. Ngồi trong tù một mình quá lâu có thể rất nguy hại cho một kẻ có tội. Hắn cố giải thích rằng có ai đó đã lấy máu của Rhoda bôi lên áo hắn, hoặc cái người khám nghiệm áo hắn đã nói dối, cố định tội cho hắn. Mấy giả thuyết này rõ ràng gây hứng thú rõ ràng cho mọi người trong phòng xử. Ernie cũng vui vẻ đùa giỡn với cả hai giả thuyết hoang đường này một lát, rồi cuối cùng tung loạt đòn quyết định là một loạt câu hỏi dữ dội về lý do tại sao Danny, một người chắc chắn có đủ tiền để thuê những luật sư giỏi nhất, lại không thuê chuyên gia riêng để đến tòa giải thích về vết máu cho bồi thẩm đoàn.

Có lẽ chẳng tìm được chuyên gia nào nhận vụ này, vì chẳng ai có thể đưa ra kết luận trên trời mà hắn muốn.

Về mẫu tinh dịch cũng thế. Nếu Danny đã bắn tinh ở phòng Lydia, sao lại tìm thấy tinh dịch ở phòng Rhoda? Về phía Danny, lời lý giải quá đơn giản, lại là một âm mưu cố gài tội hắn mà thôi. Các báo cáo pháp y đã bị ngụy tạo, cảnh sát làm việc tắc trách. Ernie cứ thế dồn ép hắn mãi cho đến khi toàn bộ phòng xử đều mệt lử.

Đến 12:30, Lucien đứng dậy, đề nghị cho tạm nghỉ ăn trưa. “Tôi chưa nói xong!” Ernie quát vang cả phòng. Ông muốn hoàn tất cuộc truy sát này trước khi Lucien có thể tiếp cận và chỉnh đốn Danny, dù cho đó là một việc gần như bất khả thi. Thòng lọng đã thắt, Danny chỉ còn một chút hơi tàn và Ernie không định nương tay vào lúc thế này.

“Mời tiếp tục,” thẩm phán Loopus quyết định vậy và Ernie bất ngờ quát vào mặt Danny, “Anh đã làm gì với con dao?”

Câu hỏi này khiến tất cả mọi người trong phòng giật nảy mình, nhất là nhân chứng kiêm bị cáo, hắn thụt lùi một chút, ấp úng, “Tôi...” rồi im bặt.

“Tôi làm gì? Thôi nào, anh Padgitt, hãy nói ra anh đã làm gì với con dao, hung khí giết người trong vụ này.”

Danny lắc đầu quầy quậy, quá hoang mang sợ hãi không thốt nên lời. Cuối cùng, hắn cũng cố thốt ra được mấy chữ câu giờ, “Con dao nào cơ?” Nhìn mặt hắn rõ ràng là vẻ mặt biết mình có tội, như thể con dao đó vừa rơi từ trong túi hắn ra vậy.

“Con dao anh dùng để tấn công cô Rhoda Kassellaw.”

“Đâu phải tôi dùng.”

Ernie không vội, ông lại quay sang Hank Hooten bàn bạc, tạo một khoảng lặng cần thiết, đúng phong cách một đao phủ chậm rãi mà tàn nhẫn. Rồi ông lấy báo cáo pháp y ra, hỏi Danny có nhớ lời chứng của chuyên viên pháp y đầu tiên không, có nghĩ báo cáo đó cũng nằm trong âm mưu mà hắn vẽ ra không. Danny chẳng biết phải trả lời thế nào. Mọi chứng cứ đều chống lại hắn, nên giờ hắn chỉ còn cách phóng lao thì phải theo lao và tiếp tục bài phủ nhận tất tần tật.

Thế còn mẩu da của hắn nằm trong kẽ móng tay của Rhoda, cũng nằm trong âm mưu này? Còn tinh dịch của hắn? Và cứ thế, Danny đã bị chôn chân chặt cứng vào chân tường. Lucien ngồi dưới này, thỉnh thoảng lại ngoái nhìn bố của Danny với ánh mắt “Tôi đã bảo rồi mà”.

Danny lên bục chỉ khiến Ernie có dịp lôi ra lại mọi chứng cứ, và hậu quả cho hắn thật quá khủng khiếp. Những phản biện yếu ớt của hắn trở nên vô nghĩa khi đi kèm một thuyết âm mưu lố bịch, nực cười. Nhìn hắn bị vùi dập hoàn toàn trước mặt bồi thẩm đoàn, đúng là khiến mọi người mãn nguyện. Người tốt đã thắng. Trông bồi thẩm đoàn có vẻ như ai cũng chuẩn bị xách súng ra để đích thân làm đội hành quyết.

Ernie thả tập giấy lên bàn, có vẻ đã sẵn sàng nghỉ đi ăn trưa rồi. Ông cho cả hai tay vào túi áo, nhìn thẳng nhân chứng kiêm bị cáo trên bục, “Hãy nhớ anh đang trả lời dưới lời tuyên thệ nói thật, anh đang muốn nói với bồi thẩm đoàn rằng anh không cưỡng hiếp và sát hại Rhoda Kassellaw?”

“Đúng.”

“Anh không bám theo cô ấy từ xa lộ nội bang về đến nhà, vào tối hôm thứ Bảy đó?”

“Đúng.”

“Anh không lẻn vào bằng lối cửa sân trong?”

“Đúng.”

“Và không trốn trong tủ chờ đến khi cô ấy đã cho con đi ngủ?”

“Đúng.”

“Và anh không tấn công cô ấy khi cô ấy vào phòng thay đồ ngủ?”

“Đúng.”

Lucien bật dậy, giận dữ gào lên, “Phản đối, thưa Tòa, ông Gaddis đang cố vào vai nhân chứng.”

“Phản đối vô hiệu,” Thẩm phán Loopus phán ngay lập tức. Ông muốn có một phiên tòa công bằng, và để chống lại đủ thứ dối trá từ bên bị, bên công tố phải có mức độ tự do nhất định để có thể mô tả hiện trường án mạng.

“Anh không dùng khăn quàng bịt mắt cô ấy?”

Những câu hỏi càng lên cao điểm, đầu của Padgitt lắc càng mạnh.

“Và anh không dùng dao cắt quần lót của cô ấy?”

“Đúng.”

“Anh không cưỡng hiếp cô ấy trên chính giường của cô, khi hai con của cô đang ngủ không xa đó?”

“Đúng.”

“Và anh không làm ồn khiến chúng thức giấc?”

“Đúng.”

Với sự cho phép của thẩm phán, Ernie tiến lại gần ghế nhân chứng, ngước mắt buồn bã nhìn về phía bồi thẩm đoàn, rồi quay sang Danny, “Michael và Teresa đã chạy đến để xem mẹ chúng thế nào, phải không, anh Padgitt?”

“Tôi không biết.”

“Và chúng thấy anh đang nằm đè lên mẹ chúng, phải không?”

“Tôi đâu ở đó.”

“Rhoda đã nghe thấy tiếng chúng, phải không? Chúng có hét lên, cầu xin anh tha cho mẹ chúng không?”

“Tôi đâu ở đó.”

“Và Rhoda đã làm việc mà một người mẹ sẽ làm, hét lên bảo chúng chạy đi, phải vậy chứ, anh Padgitt?”

“Tôi đâu ở đó.”

“Thì anh đâu ở đó!” Ernie gầm lên, vang vang cả phòng xử. “Nhưng áo anh ở đó, dấu chân anh ở đó, tinh dịch anh ở đó! Anh nghĩ bồi thẩm đoàn này ngu ngốc hả, anh Padgitt?”

Bị cáo vẫn tiếp tục lắc đầu. Ernie chậm rãi đi về bàn mình, kéo ghế ra. Nhưng lúc tưởng như sắp ngồi xuống, ông lại gầm vang, “Anh là kẻ hiếp dâm. Anh là kẻ giết người. Và anh còn là kẻ dối trá, phải vậy không, anh Padgitt?”

Lucien bật dậy ngay, “Phản đối, thưa Tòa. Thế này là quá đáng rồi.”

“Phản đối được chấp thuận. Ông còn câu hỏi nào không, ông Gaddis?”

“Không, thưa Tòa, bên công tố xin kết thúc phần đối chất với nhân chứng này.”

“Ông Wilbanks, ông còn muốn nói gì nữa không?”

“Không thưa tòa.”

“Vậy thì mời nhân chứng xuống.” Danny chầm chậm đứng lên. Điệu cười mỉa, vẻ nghênh ngang đã biến mất hẳn. Gương mặt hắn đỏ bừng vì giận dữ và ướt đẫm mồ hôi.

Khi chuẩn bị bước ra khỏi bục nhân chứng và về bàn bị cáo, đột nhiên Padgitt quay về phía bồi thẩm đoàn, mặt nhăn nhúm lại vì căm giận, ngón trỏ tay phải chĩa ra chỉ thẳng vào 12 người đang ngồi đó và buông ra những lời làm chấn động cả phòng xử. “Các người mà kết tội tôi thì tôi sẽ xử hết, xử không chừa một ai.”

“Chấp hành tòa” thẩm phán Loopus miệng ra lệnh, tay chộp lấy búa. “Đủ rồi, anh Padgitt.”

“Không chừa một ai!” Danny hét lên, lặp lại lời hăm dọa. Ernie liền bật dậy, nhưng không biết nói gì. Mà sao phải nói gì chứ? Bên bị đã tự đâm đầu xuống lỗ rồi. Lucien cũng đứng dậy, cũng chẳng biết làm gì cho phải. Hai cảnh sát liền xông đến lôi Padgitt về bàn bên bị. Hắn bị lôi đi, nhưng mắt vẫn trừng trừng nhìn các bồi thẩm, như thể đang chuẩn bị xả súng vào họ vậy.

Khi cảnh náo động đã lắng xuống, tôi mới nhận ra nãy giờ tim mình đập liên hồi vì phấn khích. Ngay cả Baggy cũng choáng váng không thốt nên lời.

“Tòa tạm nghỉ ăn trưa,” thẩm phán tuyên bố rồi đi ra. Nhưng bụng tôi giờ chẳng thấy đói nữa. Tôi chỉ muốn lao về căn hộ và đi tắm mà thôi.