← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 30

Nhà thầu thứ hai tôi thuê để cải tạo biệt thự Hocutt là ông Lester Klump ở Lùm Rậm. Ông được Baggy tiến cử, là một người am hiểu cách thức phục hồi một tòa biệt thự. Stan Atcavage ở ngân hàng cũng nói đỡ vào, và vì Stan là chủ nợ khoản vay 100.000 đô này, nên tôi nghĩ nghe lời ông khuyên thì hơn.

Nhà thầu đầu tiên hứa hẹn nhưng không đến, và khi tôi gọi điện sau ba ngày chờ đợi thì số đó đã không còn sử dụng. Điềm gở cái chắc rồi.

Ông Klump và con trai, Lester con, dành nhiều ngày xem xét kỹ lưỡng ngôi nhà. Khối lượng công việc dự kiến khiến họ phát hoảng, chắc chắn đây là ác mộng nếu chủ nhà muốn gấp, đặc biệt là tôi. Họ là những người làm chậm rãi, có phương pháp thứ tự rõ ràng, thậm chí người ta còn đồn là họ chậm hơn hầu hết dân xây dựng ở Hạt Ford, và tôi sớm nhận ra đúng là thế. Việc tôi cố giải thích mình đang sống ở một góc tiện nghi của ngôi nhà có vẻ chỉ khiến họ thong thả hơn, vì ít ra tôi đâu rơi vào cảnh vô gia cư trong lúc họ làm việc.

Dù vậy, ai cũng nhất trí họ là người làm việc điềm đạm và thường luôn hoàn thành đúng hạn. Chính vì thế họ mới có chỗ đứng cao trong giới cải tạo nhà.

Sau vài ngày giằng co, cuối cùng chúng tôi đã thống nhất rằng tôi sẽ chi trả tiền công và vật tư theo tuần, cộng với mười phần trăm “chi phí đội” mà tôi nghĩ hẳn nghĩa là lợi nhuận. Phải mất cả tuần hối thúc mới khiến Harry Rex chịu thảo hợp đồng xây dựng. Ban đầu, ông nhất mực từ chối và chửi tôi là thằng điên.

Nhà Klump sẽ tiến hành dọn dẹp và phá dỡ, rồi xử lý phần mái và hiên. Xong công đoạn này, chúng tôi mới ngồi lại bàn tiếp. Tháng 4 năm 1972, họ bắt đầu thi công.

Mỗi ngày, tối thiểu một trong hai bố con hiện diện trực tiếp để giám sát. Họ mất nguyên một tháng đầu tiên để dọn sạch đám sâu mọt và thú hoang đã cư ngụ ở đây hàng thập kỷ.

Cảnh sát tuần tra của bang đã chặn một xe chở đầy học sinh lớp 12 chỉ vài tiếng sau lễ tốt nghiệp của chúng. Trên xe đầy bia, và cậu cảnh sát tuần tra mới vào nghề đã ngửi thấy có mùi gì đó là lạ. Ma túy đã tìm được đường vào Hạt Ford.

Trên xe đó có một mớ cần sa. Cả sáu học sinh mới tốt nghiệp liền bị truy tố tội tàng trữ ma túy và mọi tội danh khác mà cảnh sát có thể nghĩ ra cho chúng. Cả thành phố bị sốc, sao ma túy có thể len lỏi vào một cộng đồng nhỏ hiền lành như thế này chứ? Làm sao để ngăn chặn nó đây? Tôi không dành nhiều mặt báo cho chuyện này lắm, dồn ép sáu đứa nhóc phạm sai lầm đâu hay ho gì. Trên bài báo, tôi trích lời cảnh sát trưởng Meredith rằng cảnh sát sẽ hành động dứt khoát để “loại bỏ tai ương này khỏi cộng đồng.” “Đây không phải là California,” ông chốt lại hùng hồn.

Thế là dân cư Clanton liền hùng hổ đi lùng đám buôn thuốc, dù chẳng ai rõ phải tìm ai.

Vì cảnh sát đang làm căng và lùng sục để bắt cần sa nên buổi đánh bài vào thứ Năm tuần tới phải dời đến một địa điểm khác nằm sâu trong vùng quê. Bubba Crockett và Darrell Radke sống ở ngôi nhà biệt lập khá xiêu vẹo cùng một cựu binh tên Ollie Hinds, cũng thích chơi bài nhưng trừ poker ra. Họ gọi nhà mình là Hang Cáo. Nó nằm sâu trong một hẻm núi rậm rạp ở cuối con đường đất mà chẳng ai nhận ra nổi dù là giữa ban ngày.

Ollie Hinds bị đủ thứ triệu chứng sang chấn hậu chiến và có lẽ cả những tổn thương tâm lý từ trước đó nữa. Anh là dân gốc Minnesota, ra chiến trường cùng Bubba và đã sống sót sau những ác mộng máu lửa kinh hoàng. Anh đã bị bắn, bị thiêu, bị bắt, trốn thoát, rồi cuối cùng được cho giải ngũ khi bác sĩ tâm lý của quân đội chẩn đoán tình trạng anh quá tệ. Và theo tôi thấy, có vẻ chẳng ai làm gì để trị liệu cho anh cả. Khi tôi đến nơi, Ollie đang ở trần, phơi ra những vết sẹo và hình xăm, đôi mắt đờ đẫn không cảm xúc mà chẳng mấy chốc tôi biết được lúc nào anh cũng như vậy cả.

Tôi mừng vì anh không tham gia chơi poker. Thấy kiểu của anh, tôi sợ nếu thua vài ván, chắc anh xách súng ra để đòi nợ quá.

Vụ bắt cần sa và phản ứng của thành phố là chuyện để chúng tôi đùa và chế giễu. Dân tình phản ứng như thể sáu đứa thiếu niên này là người đầu tiên ở đây chơi thuốc, và từ khi chúng bị bắt, cả hạt như thể đang ngồi trên đống lửa. Với chút chủ tâm và khoa ngôn, cơn đại dịch ma túy có thể khiến cả nước phân tâm khỏi một chuyện khác.

Nixon đã cho ném bom cảng Hải Phòng và Hà Nội một cách điên cuồng. Tôi khơi ra chuyện này nhưng tối đó có vẻ họ không hứng thú với chiến tranh lắm.

Darrel đã nghe đồn là có một cậu da đen ở Clanton được gọi nhập ngũ nhưng đã bỏ trốn sang Canada. Tôi chẳng bình luận gì.

“Thằng này khôn đấy,” Bubba bảo. “Khôn lắm.”

Rồi câu chuyện tiếp tục nói về ma túy. Nói chuyện một hồi, Bubba khoe điếu cần sa, “Trời, thứ này ngọt kinh. Không phải của nhà Padgitt nhé.”

“Từ Memphis đấy,” Darrel nói luôn. “Hàng Mễ.”

Vì tôi chẳng biết gì về đường dây cung cấp ma túy trong vùng, nên tôi tập trung lắng nghe một hồi đến khi thấy không ai mê bàn tiếp vụ này, tôi mới chêm vào, “Tưởng đám Padgitt có hàng xịn chứ.”

“Chúng nên tập trung làm rượu lậu thì hơn,” Bubba bảo.

“Hút cũng được mà,” Darrel bình luận, “chỉ khi không kiếm được hàng khác. Mấy năm trước, chúng kiếm bộn tiền từ thứ đó. Khi chưa ai ở đây nghĩ đến, chúng đã bắt đầu trồng rồi. Giờ trên sân chơi đã có kẻ cạnh tranh với chúng.”

“Nghe nói chúng đang giảm dần, quay lại với ngành rượu lậu và trộm xe,” Bubba nói.

“Tại sao?” tôi thắc mắc.

“Giờ nhiều cớm ma túy quá. Liên bang, tiểu bang, địa phương. Trang bị cả trực thăng, máy quay theo dõi đủ thứ. Đây đâu phải Mexico, thích trồng gì thì trồng, chẳng ai ý kiến.”

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng súng cách đó không xa. Mấy người còn lại chẳng ai biểu hiện gì. “Là tiếng gì vậy?” tôi thắc mắc trước thái độ của họ.

“Ollie đấy,” Darrel giải thích. “Đang đi săn chồn. Anh ấy đeo kính nhìn đêm, xách khẩu M16 đi bắn mấy con thú nhỏ. Có vẻ thích thú chuyện săn bắn lắm.”

Mấy ván tiếp theo, tôi gặp may khi thua ba ván liền và có cớ hoàn hảo để xin phép ra về.

Sau nhiều trì hoãn, Tòa án Tối cao Mississippi cuối cùng đã xác nhận bản án của Danny Padgitt. Bốn tháng trước, bản án đã được thông qua với sáu thuận ba chống, và phán quyết vẫn được giữ nguyên. Lucien Wilbanks lại tiếp tục đệ đơn xin điều trần và được chấp thuận. Harry Rex nghĩ chuyện có thể rắc rối lắm đây.

Nỗ lực kháng cáo lần này cũng bất thành, và giờ gần hai năm sau phiên tòa, phán quyết đã được chốt chặt. Lần này là năm thuận bốn chống, bản án không còn cơ hội nào thay đổi được nữa.

Điểm khiến các thẩm phán bất đồng là lập luận dữ dội của Lucien rằng Ernie Gaddis đã quá tự do khi dồn ép Danny Padgitt trong phiên đối chất. Với những câu hỏi dẫn dụ về việc hai đứa con của Rhoda có ở trong phòng chứng kiến vụ cưỡng hiếp, Ernie đã đưa ra cho bồi thẩm đoàn những thông tin có hại cho bị cáo vốn không phải là chứng cứ.

Harry Rex đọc hết mọi thông báo và theo dõi phiên tòa giúp tôi, ông khá lo lắng vì lập luận của Lucien rất hợp lý. Nếu năm thẩm phán cũng tin như thế, vụ án này có thể bị gửi lại về Clanton để xét xử lại. Một mặt, thêm phiên tòa sẽ rất có lợi cho việc bán báo. Nhưng mặt khác, tôi chẳng muốn đám Padgitt rời cồn chạy quanh Clanton làm loạn thêm lần nữa.

May thay, cuối cùng chỉ có bốn thẩm phán chống phán quyết, và vụ này thế là khép lại hoàn toàn. Tôi vui sướng đăng tin mừng này lên trang nhất Thời báo và mong sẽ không bao giờ phải nghe đến cái tên Danny Padgitt nữa.