CHƯƠNG 39
Với hai vụ án mạng liên tiếp, sự chú ý dành cho câu chuyện này đã vượt quá tầm của tờ Thời báo . Sáng hôm sau, một phóng viên tôi quen ở Memphis tìm đến văn phòng, và hai mươi phút sau, lại một phóng viên khác ở Jackson cũng nhập hội. Cả hai đều viết bài ở khu vực Bắc Mississippi, nơi những tin sốt dẻo nhất thường là nổ nhà máy hay một công chức hạt bị truy tố.
Tôi thuật sơ qua về hai vụ giết người, chuyện Padgitt được ân xá và nỗi sợ đang bao trùm cả hạt. Chúng tôi không cạnh tranh với nhau, họ làm cho những tờ nhật báo lớn hầu như không trùng địa bàn phát hành với tôi. Hầu hết người đăng ký mua báo của tôi cũng mua cả báo của Memphis và Jackson. Tờ nhật báo Tupelo cũng khá được ưa chuộng.
Và nói thẳng, tôi cũng đã phần nào nguội lạnh, không phải với cuộc rối ren hiện thời mà là với nghề viết báo. Thế giới đang vẫy gọi tôi. Khi ngồi đó uống cà phê chuyện trò với hai ngòi bút kỳ cựu này, cả hai đều lớn tuổi hơn tôi, và biết mỗi người kiếm được 40.000 đô mỗi năm, tôi thấy thật khó tin khi mình có thể cầm cả triệu đô lên đường. Cứ nghĩ như thế là tôi chẳng còn tập trung nổi.
Cuối cùng họ cũng cáo từ, đi tìm thêm thông tin để viết bài. Vài phút sau, Sam gọi tôi với giọng khẩn cấp, “Anh phải đến ngay đi.”
Một đội dân quân tự phát vẫn đang canh gác trước hiên nhà Ruffin. Nhìn mắt bốn người đều lơ mơ, thiếu ngủ. Sam ra xác minh thân phận để tôi qua được trạm gác này, rồi chúng tôi đi vào bếp, nơi bà Callie đang giã đậu lima, một việc lâu nay bà luôn làm ở hiên sau. Bà cười nồng hậu với tôi, ôm chào như thường lệ, nhưng tôi biết trong lòng bà không thể nào yên. “Vào đây,” bà bảo tôi. Sam gật đầu rồi chúng tôi theo bà vào phòng ngủ. Bà đóng cửa lại như sợ có người lẻn vào, rồi quay vào buồng áo quần. Chúng tôi đứng đó chờ đợi trong lúc bà lục lọi tìm thứ gì đó.
Cuối cùng bà cũng quay ra, tay cầm một quyển sổ cũ, thứ rõ ràng lâu nay được giấu rất kỹ. “Có chuyện không hợp lý chút nào,” bà vừa nói vừa ngồi xuống cạnh giường. Sam ngồi bên cạnh bà, còn tôi thì ngả người vào ghế tựa. Bà lật giở các trang ghi chú của mình.
“Đây rồi. Chúng tôi đã thề sẽ không bao giờ nói về chuyện xảy ra trong phòng bồi thẩm đoàn, nhưng chuyện này quá quan trọng không thể không nói được. Khi định tội Padgitt, quyết định được đưa ra rất nhanh chóng và nhất trí tuyệt đối. Nhưng đến lúc ra phán quyết về án tử hình, thì có người phản đối. Chắc chắn tôi chẳng muốn khiến ai phải chết, nhưng tôi đã hứa sẽ làm theo luật. Cuộc bàn luận bắt đầu căng lên, lời lẽ bắt đầu gay gắt, thậm chí có cả cáo buộc và đe dọa. Bầu không khí thật không chịu nổi. Ranh giới được vạch ra rõ ràng, có ba người phản đối án tử hình, và họ nhất quyết không chịu đổi ý.”
Bà đưa cho tôi xem trang ghi chú đó. Với nét chữ rõ ràng của bà, có hai cột danh sách, một cột có chín tên và cột kia chỉ có ba tên, là L. Fargarson, Mo Teale, và Maxine Root. Tôi trố mắt nhìn, tưởng như đang nhìn danh sách cần thủ tiêu của kẻ sát nhân.
“Bà viết cái này khi nào?” tôi hỏi.
“Tôi ghi chép suốt phiên tòa mà,” bà trả lời.
Sao Danny Padgitt lại đi giết những bồi thẩm không chịu ra án tử cho hắn chứ? Những người đã cứu mạng cho hắn đấy. “Hắn đang giết nhầm người à?” Sam hỏi. “Ý con là, thấy chẳng đúng gì cả, nếu đi báo thù, sao lại giết những người đã cố cứu mạng mình chứ?”
“Mẹ đã nói rồi, thật chẳng hợp lý gì cả,” bà Callie xác nhận.
“Bà suy diễn quá thôi,” tôi lên tiếng. “Bà cho rằng hắn biết các bồi thẩm bỏ phiếu thế nào. Theo tôi biết, mà tôi đã thám thính một thời gian khá dài rồi, thì các bồi thẩm chưa hề hé miệng về chuyện bỏ phiếu hôm đó. Phiên tòa sớm bị lãng quên vì sắc lệnh xóa bỏ phân tách chủng tộc. Padgitt bị chuyển đến Parchman ngay trong ngày bị phán có tội mà. Có khả năng cao là hắn chọn những mục tiêu dễ hạ trước, đơn giản là Fargarson và ông Teale dễ tiếp cận hơn thôi.”
“Thế thì trùng hợp quá.” Sam trầm ngâm.
Chúng tôi ngồi đó ngẫm nghĩ một hồi. Tôi không chắc chuyện này có hợp lý không, thật sự là tôi không chắc được chuyện gì cả. Rồi tôi lại nghĩ ra một ý, “Cứ nhớ rằng, cả 12 bồi thẩm đều ra phán quyết có tội, ngay sau khi hắn buông lời đe dọa.”
“Tôi cho là thế,” bà Callie nói, giọng có vẻ chẳng thấy thuyết phục. Chúng tôi đang cố hợp lý hóa một chuyện hoàn toàn không thể nào hiểu nổi.
“Dù gì, tôi cần báo tin này cho cảnh sát trưởng,” tôi nói. “Chúng tôi đã thề không tiết lộ mà.”
“Chuyện từ chín năm trước rồi mà, mẹ,” Sam nói vào, “và đâu ai ngờ hôm nay lại thành ra thế này.”
“Chuyện này vô cùng hệ trọng với Maxine Root,” tôi kiên quyết.
“Mẹ không nghĩ một vài bồi thẩm khác đã tiết lộ chuyện này rồi à?” Sam cũng không kìm được nữa.
“Có lẽ, nhưng chuyện lâu lắm rồi. Mà có khi họ cũng chẳng ghi lại.”
Ở cửa trước bỗng huyên náo hẳn lên. Bobby, Leon và Al vừa về đến. Họ gặp nhau ở St. Louis rồi lái cả đêm về Clanton. Chúng tôi ngồi uống cà phê ở bếp và tôi thuật cho họ những tình tiết mới nhất. Bà Callie bỗng tươi tắn hẳn lên, ngẫm nghĩ xem nên nấu món gì và lên danh sách rau củ để ông Esau ra vườn hái.
Cảnh sát trưởng McNatt đang đi một vòng thăm từng bồi thẩm. Tôi phải thuật chuyện cho cảnh sát trực, rồi vội qua văn phòng Harry Rex sốt ruột chờ ông đang ngồi làm cho xong phần cung khai. Khi văn phòng chỉ còn hai người, tôi kể ngay cho ông về danh sách của bà Callie. Ông vừa ngồi trong phòng đầy luật sư suốt hai tiếng qua, nên giờ đang rất máu lửa.
Như thường lệ, Harry Rex lại có một giả thuyết khác hẳn, sâu cay hơn hẳn.
“Ba người đó đáng ra phải khiến bồi thẩm đoàn mắc kẹt ở phần định tội,” ông nói sau khi phân tích nhanh tình hình. “Họ chùn bước là có lý do, có lẽ họ nghĩ không đẩy hắn vào phòng hơi ngạt là việc làm có tình có lý, nhưng dĩ nhiên Padgitt đâu nghĩ như thế. Suốt chín năm, hắn giận vì ba người của hắn không cầm chân được bồi thẩm đoàn. Hắn thấy phải xử họ trước, rồi đến số còn lại.”
“Không thể nào Lenny Fargarson lại làm cho Danny Padgitt được,” tôi cãi ngay.
“Chỉ bởi nó bị què à?”
“Vì anh ấy là Cơ Đốc nhân ngoan đạo.”
“Lúc đó, nó đang thất nghiệp, Willie à. Nó vẫn lết được đi làm, nhưng biết trước tình trạng của mình sẽ ngày một tệ hơn. Có lẽ nó cần tiền. Ai mà chẳng cần tiền và nhà Padgitt thì không thiếu.”
“Tôi chẳng tin đâu.”
“Nó hợp lý hơn bất kỳ giả thuyết tréo ngoe nào của cậu đấy. Chứ cậu nghĩ có kẻ khác đang đi xử các bồi thẩm sao?”
“Tôi không nói vậy.”
“Tốt, vì tôi đã định gọi cậu là đồ đần rồi đấy.”
“Ông từng gọi tôi bằng đủ thứ tệ hơn rồi mà.”
“Sáng nay thì chưa nhé.”
“Mà theo giả thuyết của ông, Mo Teale và Maxine Root cũng nhận tiền của nhà Padgitt, rồi bán đứng Danny khi định tội, sau đó lại đảo chiều khi phán quyết tử hình, và giờ họ phải trả giá vì không cản trở bồi thẩm đoàn ở bước đầu? Ý ông là vậy chứ gì, Harry Rex?”
“Chuẩn!”
“Ông mới là đồ đần ấy. Tại sao một người lương thiện, làm việc chăm chỉ, ghét tội ác, đi lễ nhà thờ đều đặn như Mo Teale lại đồng ý nhận tiền của nhà Padgitt chứ?”
“Có lẽ chúng đe dọa ông ấy.”
“Có lẽ có! Có lẽ không.”
“Vậy cậu có giả thuyết gì nào?”
“Padgitt là thủ phạm, và việc hắn xử hai trong ba người không bỏ phiếu tử cho hắn chỉ là tình cờ thôi. Hắn đâu biết phiếu của bồi thẩm đoàn thế nào. Chỉ 12 tiếng sau phán quyết là hắn đã vào Parchman rồi. Hắn đã lên danh sách hành quyết. Fargarson là người đầu tiên vì dễ hạ nhất. Teale thứ hai, vì Padgitt có thể dàn xếp hoàn cảnh.”
“Người thứ ba là ai?”
“Tôi không biết, nhưng họ đâu thể nhốt mình trong nhà cả đời được. Hắn sẽ thong thả, chờ mọi chuyện lắng xuống, rồi lẳng lặng tiếp tục kế hoạch.”
“Có thể có người giúp hắn.”
“Chính xác.”
Điện thoại của Harry Rex nãy giờ cứ đổ chuông liên hồi. Ông liếc nhìn nó rồi bảo, “Tôi có việc phải làm bây giờ.”
“Vậy tôi qua chỗ cảnh sát trưởng. Gặp ông sau.”
Khi tôi vừa ra khỏi cửa thì ông hét gọi, “Willie. Một chuyện nữa.”
Tôi quay người lại.
“Bán luôn đi, lấy tiền đi chơi một thời gian. Cậu xứng đáng được thế.”
“Cảm ơn ông.”
“Nhưng đừng bỏ Clanton đấy.”
“Chắc chắn rồi.”
Ông Earl Youry lái máy ủi cho hạt. Ông ủi những con đường làng dẫn đến những nơi hẻo lánh nhất, xa hơn cả Gò Chồn và Lùm Rậm. Vì công việc của ông luôn làm một mình, nên mọi người đã thống nhất ông phải đến ở kho thóc của hạt vài ngày, nơi ông có nhiều bạn bè và ai cũng để sẵn súng trong xe, cảnh giác cao độ. Cảnh sát trưởng McNatt ngồi lại với Youry và cấp trên của ông để vạch kế hoạch giữ an toàn cho ông.
Ông Youry đã gọi cho cảnh sát trưởng, bảo mình có thông tin quan trọng cần báo. Ông thừa nhận không thể nhớ thật rõ, nhưng chắc chắn rằng gã què và Mo Teale đã rất quyết liệt phản đối án tử hình. Ông nhớ là còn một phiếu chống nữa, có lẽ là phụ nữ, có lẽ là một bà da màu. Ông không nhớ chính xác được, ký ức từ chín năm trước rồi mà. Ông cũng đặt cho McNatt cùng câu hỏi đó, “Sao Danny Padgitt lại đi giết những bồi thẩm không chịu ra án tử cho hắn chứ?”
Khi tôi vào văn phòng cảnh sát trưởng, ông vừa nói chuyện với Youry xong và hoang mang tột độ. Tôi đóng cửa lại rồi kể chuyện danh sách của bà Callie. “Tôi đã thấy ghi chép của bà ấy. Người thứ ba là Maxine Root.”
Suốt một tiếng, chúng tôi lại tranh luận những chuyện hệt như tôi vừa nói với Harry Rex, và một lần nữa lại đi vào ngõ cụt. McNatt không tin là Padgitt đã mua chuộc hay dọa dẫm Lenny và Mo Teale, nhưng không chắc lắm về Maxine Root vì gia đình bà ấy phức tạp hơn. Ông phần nào đồng ý với tôi rằng hai người bị giết đầu tiên chỉ là tình cờ, và Padgitt không biết các bồi thẩm đã bỏ phiếu thế nào. Thú vị là, ông thừa nhận rằng một năm sau phiên tòa, ông đã biết tỷ lệ phiếu là chín thuận ba chống khi ra phán quyết tử hình, và Mo Teale đã phản đối điên cuồng bản án tử.
Nhưng cả hai chúng tôi đều thừa nhận, nếu Lucien Wilbanks nhúng tay vào, hoàn toàn có khả năng Padgitt nắm rõ nội tình phòng bồi thẩm đoàn hơn cả chúng tôi.
Chuyện gì cũng có thể. Và chẳng chuyện gì hợp lý cả.
Khi tôi còn ngồi trong văn phòng, McNatt nhấc máy gọi cho Maxine Root. Bà ấy làm kế toán ở nhà máy đóng giày phía bắc thành phố và nhất quyết tiếp tục đi làm. Sáng đó, McNatt đã ghé văn phòng bà, khảo sát khắp chỗ đó, nói chuyện với sếp và đồng nghiệp của bà, bảo đảm mọi người cảm thấy được an toàn. Khi ra về, ông để lại hai cảnh sát túc trực bên ngoài tòa nhà, giám sát mọi động tĩnh đáng ngờ và chờ hộ tống bà về nhà khi tan làm.
Họ chuyện trò điện thoại vài phút như hai người bạn lâu năm, rồi McNatt nói rõ, “Maxine này, tôi biết bà, Mo Teale và Fargarson là ba người duy nhất bỏ phiếu chống án tử hình Danny Padgitt...” ông dừng lại một giây khi Maxine phản ứng ngay lập tức.
“Làm sao tôi biết không quan trọng. Cái quan trọng là chuyện này khiến tôi thật sự quan ngại về an nguy của bà. Lo lắng hết sức.”
Rồi ông im lặng lắng nghe vài phút. Thỉnh thoảng lại đáp vài câu như, “Maxine, tôi không thể cứ thế xông vào đó bắt hắn được.”
“Bà bảo các anh em mình để sẵn súng trong xe đi.”
“Tôi đang lo vụ này mà, Maxine, và khi có đủ chứng cứ, tôi sẽ ra lệnh bắt hắn.”
“Giờ quá muộn để cho hắn án tử hình rồi, Maxine. Bà đã làm điều mà bà cho là đúng vào lúc đó.”
Cuối cuộc điện thoại, Maxine đã khóc. “Tội nghiệp,” McNatt bảo tôi, “bà ấy căng thẳng đến quẫn trí.”
“Hẳn là thế rồi,” tôi đáp. “Cả tôi còn thấy sợ đây này.”