CHƯƠNG 40
Tang lễ Mo Teale diễn ra ở nhà thờ Giám lý đường Willow, số 36 trong danh sách của tôi và là một trong số những nơi tôi thích nhất. Nó nằm ngay rìa thành phố Clanton về phía nam. Vì tôi chưa hề gặp mặt ông Teale, nên cũng không đến dự tang lễ. Tuy nhiên, có nhiều người ở đó cũng chưa hề gặp ông bao giờ.
Nếu như ông chết vì trụy tim ở tuổi 51, đấy đã là cái chết đột ngột và thương tâm với khá đông đủ người đến đưa tiễn rồi. Nhưng bị bắn hạ trong màn truy sát báo thù của một tên sát nhân vừa được ân xá thì quá sức hấp dẫn với dân tình hiếu kỳ. Người đến dự bao gồm cả các bạn học từ lâu chẳng gặp nhau của bốn đứa con ông, những bà góa già hiếm khi bỏ lỡ tang lễ hay ho nào, những phóng viên từ nơi xa đến và vài ông lớn ở hãng máy kéo John Deere nhưng chưa gặp Teale bao giờ.
Tôi không đến dự nhưng vẫn lo cáo phó đầy đủ. Người con lớn của ông đủ tử tế để ghé văn phòng cung cấp mọi thông tin tôi cần. Anh đã 32 tuổi, vì hai vợ chồng Teale cưới rất sớm, chuyên bán xe Ford ở Tupelo. Anh ngồi lại hai tiếng và tuyệt vọng muốn tôi bảo đảm rằng Danny Padgitt sẽ bị săn lùng và hành hình.
Mo Teale được chôn cất ở nghĩa trang Clanton. Đoàn đưa tiễn linh cữu kéo dài vài khối nhà, đi qua quảng trường xuống đại lộ Jackson, ngay trước cửa tòa soạn Thời báo . Giao thông hoàn toàn không bị cản trở, bởi ở đây có bao nhiêu người thì đều trong đoàn đưa tiễn cả rồi.
Nhờ Harry Rex làm trung gian, Lucien Wilbanks đã hẹn gặp cảnh sát trưởng McNatt. Tôi được đích thân Lucien thông báo và cũng đích thân bảo lão rằng tôi không được dự. Chẳng sao cả, Harry Rex đã ghi chú và kể hết cho tôi, dù cả hai đều biết rằng không được đăng chuyện này lên báo.
Ở văn phòng Lucien còn có Rufus Buckley, công tố viên kế nhiệm Ernie Gaddis từ năm 1975. Buckley là người thích lấy tiếng, dù lần lữa can thiệp chuyện ân xá cho Padgitt, nhưng giờ lại hăng hái dẫn đầu đoàn người tìm hắn hành hình. Harry Rex khinh bỉ Buckley, và ngược lại. Lucien cũng thế, nhưng vì xưa giờ lão có ưa ai đâu nên dĩ nhiên tất cả mọi người đều không ưa lão. Cảnh sát trưởng McNatt thì ghét Lucien, thoải mái với Harry Rex, và buộc phải cộng tác với Buckley dù trong lòng rất ghét.
Với hiềm khích vung vẩy vào nhau từ mọi phía thế này, không đến dự cũng là may cho tôi.
Lucien thông báo đã nói chuyện với Danny Padgitt và bố hắn, Gill. Họ gặp nhau đâu đó ở ngoại vi Clanton, nhưng không phải trên cồn. Danny bình thường cả, ngày nào cũng đi làm ở văn phòng công ty thầu xa lộ của gia đình, dù văn phòng đó tọa lạc an toàn ở cầu tàu cồn Padgitt.
Chẳng ngạc nhiên khi Danny chối bỏ mọi liên quan đến vụ sát hại Lenny Fargarson và Mo Teale. Hắn thậm chí còn sốc với chuyện đang xảy ra và nổi giận khi ai cũng xem hắn là nghi phạm chính. Lucien nhấn mạnh rằng lão đã dồn ép Danny rất lâu, đến mức hắn nổi khùng và lão không thấy có dấu hiệu giấu giếm lươn lẹo nào cả.
Lenny Fargarson bị bắn vào chiều ngày 23 tháng 5. Thời điểm đó, Danny đang ở trong văn phòng với bốn người có thể làm chứng cho hắn. Nhà Fargarson cách cồn Padgitt ít nhất phải nửa tiếng lái xe, và bốn nhân chứng bảo đảm suốt chiều hôm ấy, Danny ở trong văn phòng, không thì cũng ở rất gần đó.
“Và có bao nhiêu nhân chứng mang họ Padgitt?” McNatt hỏi. “Tôi chưa lấy tên,” Lucien lảng tránh đúng kiểu luật sư lão luyện.
Ngày 03 tháng 6, 11 ngày sau án mạng đầu tiên, Mo Teale bị bắn vào tầm 9:15 sáng. Vào đúng giờ đó, Danny đang đứng bên một xa lộ mới trải nhựa ở Hạt Tippah, lấy chữ ký của một đốc công làm cho nhà Padgitt. Đốc công đó, cùng hai công nhân khác, sẵn sàng làm chứng cụ thể Danny đã ở đâu vào đúng thời điểm đó. Địa điểm thi công cách nông trại Ned Ray Zook ít nhất phải hai tiếng lái xe.
Lucien đã đưa chứng cứ ngoại phạm quá chặt chẽ cho hai vụ án mạng, dù những nhân chứng của lão vẫn có vẻ khá đáng ngờ. Dĩ nhiên, nhà Padgitt sẽ chối bay chối biến. Và với năng lực dối trá, đe dọa hay hối lộ xuất sắc lâu nay, đây là chuyện quá dễ với chúng.
Cảnh sát trưởng McNatt cũng thể hiện sự hoài nghi. Ông giải thích với Lucien rằng mình vẫn tiếp tục điều tra, và khi có căn cứ hợp lý, ông sẽ xin lệnh bắt và lên cồn. Ông đã nhiều lần bạc bạc với cảnh sát bang, và nếu cần huy động trăm cảnh sát mới lôi được Danny ra thì họ sẽ làm vậy.
Lucien nói không cần phải thế đâu. Nếu đã có lệnh bắt, thì lão sẽ cố hết sức để Danny tự nộp mình.
“Và nếu có thêm án mạng.” McNatt tuyên bố dứt khoát, “thành phố sẽ nổi điên. Sẽ có cả ngàn người liều lĩnh xông qua cầu, bắn bỏ bất kỳ người nào mang họ Padgitt.”
Buckley thì cho biết ông và thẩm phán Omar Noose đã bàn bạc hai lần về các vụ án mạng này, và ông tin chắc rằng Noose “gần như sẵn sàng” ban lệnh bắt Danny bất kỳ lúc nào. Thế là Lucien công kích bằng cả loạt câu hỏi về căn cứ hợp lý và chứng cứ đầy đủ. Buckley lập luận rằng lời đe dọa của Danny Padgitt trong phiên tòa là lý do quá đủ để khiến hắn thành nghi phạm giết người.
Buổi họp biến thành màn khẩu chiến của hai người về những vấn đề pháp lý rườm rà. Cảnh sát trưởng bèn đứng lên, bảo đã nghe đủ rồi và đi ra. Buckley liền theo sau. Harry Rex nón lại nói chuyện tiếp với Lucien, khi giờ đã thoải mái hơn nhiều.
Một tiếng sau, Harry Rex càu nhàu, đi lui đi tới trong văn phòng tôi, “Tìm kẻ dối trá để bảo vệ kẻ dối trá, Lucien chỉ nói thật khi nó có lợi cho lão và thân chủ của lão, một chuyện khá hiếm khi xảy ra. Với nhà Padgitt, sự thật là thứ không tồn tại.”
“Nhớ Lydia Vince chứ?” tôi hỏi.
"Ai?'
“Cô nàng dâm đãng ở phiên tòa, được Wilbanks đưa lên bục nhân chứng ấy. Cô ta bảo với bồi thẩm đoàn rằng Danny nằm trên giường cô ta vào thời điểm Rhoda bị sát hại. Nhà Padgitt đã tìm ra cô ta, đút tiền để cô ta làm chứng, rồi giao cho Lucien. Chúng là một lũ trộm cướp dối trá.”
“Rồi chồng cũ cô ta bị bắn?”
“Ngay sau khi phiên tòa kết thúc. Có lẽ bị một tên trong bọn Padgitt xử. Cũng không có chứng cứ gì ngoài viên đạn. Không xác định được nghi phạm. Không có chút gì luôn. Có vẻ khá giống lần này.”
“McNatt chẳng tin lời nào của Lucien. Buckley cũng thế.”
“Còn ông?”
“Miễn. Tôi đã thấy Lucien khóc trước mặt bồi thẩm đoàn. Nhiều lúc lão đóng kịch không khác gì thật, không phải thường xuyên, nhưng thỉnh thoảng trông lão đáng tin ghê gớm. Tôi có cảm giác là lão đang cố hết sức để thuyết phục ta. Thủ phạm là Danny và có kẻ giúp hắn.”
“McNatt có tin thế không?”
“Chắc chắn rồi, nhưng chẳng có chứng cứ. Bắt về cũng chẳng làm gì.”
“Thì hắn khỏi nhởn nhơ ngoài đường.”
“Chỉ tạm thời thôi. Không có chứng cứ, đâu thể giam hắn mãi được. Hắn kiên nhẫn lắm. Chờ đợi chín năm rồi mà.”
Dù không bao giờ xác định được những kẻ chơi khăm, và chúng cũng đủ khôn để mang bí mật này xuống tận huyệt mộ, nhưng trong mấy tháng sau đó, có lời đồn rằng thủ phạm là hai đứa con tuổi thiếu niên của thị trưởng. Hai đứa nhóc này đã chuồn khỏi hiện trường, quá nhanh không kịp bị phát hiện. Đám con của thị trưởng từ lâu đã có tiếng là lũ chơi khăm liều lĩnh và sáng tạo.
Trong màn đêm, chúng liều lĩnh lẻn qua đám cây bụi rậm rạp, chỉ dừng lại cách hiên nhà ông Erl Youry chưa đầy 20 mét. Chúng quan sát và lắng nghe hội bạn bè hàng xóm của ông đang đóng quân ở đó, kiên nhẫn chờ thời cơ để xuất kích.
Vừa qua 11:00, một dây pháo Black Cat 84 quả được ném thẳng vào hiên. Đàn ông hét lên, phụ nữ kêu la, còn ông Youry thì nằm sụp xuống bò nhanh vào nhà. Đội vệ sĩ của ông liền núp sau những chiếc ghế xếp, tay lăm lăm súng, nằm sát đất nhìn những quả pháo nảy lên nổ đùng đùng trong làn khói mù. Chỉ mất 30 giây để 84 quả pháo nổ hết, và trong chừng đó thời gian, hơn chục người cầm súng hạng nặng lao vào lùm cây, chĩa súng khắp nơi, sẵn sàng bắn bất kỳ thứ gì chuyển động.
Một cảnh sát bán thời gian tên Travis giật mình khi đang ngủ gật trong xe tuần tra đỗ gần đó. Cậu lôi khẩu Magnum 44 ly ra, chầm chậm tiến về phía tiếng pháo nổ. Hội hàng xóm lùng sục sân trước nhà ông Youry, không chừa chỗ nào. Vì lý do gì đó, một lý do mà cả Travis lẫn cấp trên của cậu không nêu ra trong tường trình, cậu cảnh sát nghiệp dư này bắn một phát chỉ thiên. Một phát súng rõ to, át hẳn tiếng pháo. Và nó khiến một ai đó đang bồn chồn hoảng sợ, dù không rõ là ai, nã một phát shotgun nòng 12 vào lùm cây. Những người khác nghe vậy cũng xả súng và không biết bao nhiêu người sẽ thiệt mạng nếu như không có anh cảnh sát bán thời gian khác, Jimmy, hét lên “Đừng bắn, đám ngốc này!”
Tiếng súng ngừng ngay, dù vẫn còn vài viên Black Cat nổ đùng đoàng sau lưng. Khi viên pháo cuối cùng đã xong, cả hội hiệp sĩ tự phong mới đi quanh bãi cỏ kiểm tra. Theo lời đồn, trên cỏ chỉ toàn xác pháo. Ông Earl Youry hé mắt nhìn qua cửa, cuối cùng cũng dám len lén bước ra ngoài.
Ở ngôi nhà cuối đường, Alice Woods nghe tiếng súng nổ liền chạy lui sau nhà khóa cửa hậu thì thấy hai đứa nhóc chạy vụt qua, cười điên dại. Bà trình báo là chúng khoảng 15 tuổi, da trắng.
Cách đó một dặm, ở Hạ trấn, tôi vừa bước ra hiên nhà bà Callie thì nghe tiếng nổ đằng xa. Ca gác đêm, gồm Sam, Leon và hai chấp sự, liền bật dậy, chăm chú nhìn quanh. Khẩu Magnum 44 ly nổ lớn như đại bác. Chúng tôi cứ thấp thỏm chờ, và khi tiếng ồn im bặt, Leon mới bảo, “Nghe như tiếng pháo ấy.”
Sam thì vào nhà xem mẹ thế nào. Cậu trở ra và báo bà ổn cả. “Để tôi đi xem bên kia thế nào,” tôi nói. “Có gì quan trọng, tôi sẽ báo.”
Con đường vào nhà ông Youry đầy ánh đèn đỏ xanh của cả chục xe cảnh sát. Giao thông tắc nghẽn khi đám đông hiếu kỳ bắt đầu kéo đến. Tôi thấy xe của Buster đỗ ở một mương cạn, và vài phút sau, anh thuật lại cho tôi đầu đuôi câu chuyện. “Do mấy thằng nhóc thôi,” anh bảo.
Tôi muốn bật cười khi biết chuyện, dù đại đa số lại không nghĩ vậy.