← Quay lại trang sách

Chương 12 CHÚ CỦA ELLA

Tôi chạy thẳng đến nhà bà Zelda. Tôi không quan tâm liệu mình có bị đuổi học vì đã bùng tiết lần thứ hai hay không. Tôi không quan tâm đến cái gì hết. Ella đang ở đâu?

Lúc tôi loạng quạng xông vào phòng khách, bà Zelda đang ngồi trên ghế sofa, vây quanh bởi lũ cóc, với một lá thư trên tay. Bà tháo kính ra, đôi mắt bà đỏ hoe vì khóc.

“Chuyện gì vậy ạ?” Đầu tôi hình dung cảnh Ella bị một chiếc xe tải cán qua hoặc chết đuối trong cái ao cạnh xưởng.

Bà Zelda đưa lá thư về phía tôi. Nét chữ viết tay nhìn rất lạ và vụng về, như thể đã được viết bằng tay trái của một kẻ quen viết tay phải.

Đầu tiên tôi không hiểu một từ nào của thứ mà mình đang đọc, nhưng khi ý nghĩa các câu chữ bắt đầu trở nên rõ ràng hơn, tôi phải ngồi thụp xuống ngay nơi mình đang đứng, trên cái thảm hoa của bà Zelda. Đầu gối tôi nhũn ra (và tôi suýt chút nữa thì đè bẹp hai con cóc).

Zelda Littlejohn. Mang thằng bé nhà Hartgill đến nghĩa địa Kilmington lúc hoàng hôn, nếu không cháu gái ngươi sẽ phải xuống địa ngục trước khi mặt trời mọc.

Dưới những dòng chữ là hình một cái huy hiệu được vẽ nguệch ngoạc. Nó bị nhòe, như thể có ngón tay vụng về đã đụng vào khi mực còn đang ướt - nhưng tôi vẫn nhận ra nó. Lần cuối cùng tôi nhìn thấy nó là trên tấm chăn phủ lên con ngựa ma.

“Nhưng chuyện đó là... không thể!” tôi lắp bắp. “Lão ta chết rồi. Ý cháu là, lần này là chết thật rồi ấy. Bọn cháu đã tận mắt chứng kiến. Ngài Longspee đã giết lão ta.”

Bà Zelda xì mũi ầm ĩ.

“Ngài William Longspee ư? Jon, tại sao hai đứa không kể gì cho ta biết? Đó là huy hiệu của lãnh chúa Stourton, nhưng các hồn ma không thể viết thư.”

Bà Zelda nhìn tôi với vẻ buộc tội và bà có toàn quyền để làm vậy.

Vì thế tôi kể hết mọi chuyện cho bà. Về việc Ella đã vào trong nhà thờ với tôi như thế nào, bọn tôi đã gọi ngài Longspee ra sao và ngài đã giải cứu chúng tôi khỏi lão Stourton và lũ tay sai thế nào. Tôi chỉ bỏ lại chi tiết về hồn ma dàn hợp xướng và trái tim bị đánh cắp. Tôi không tài nào bắt mình gọi ngài Longspee là một kẻ sát nhân được.

Bà Zelda lắng nghe. Bà chết lặng. Lúc tôi kể đến đoạn kết, bà nhìn tôi như thể bà cũng muốn giết tôi chả kém gì lão Stourton vậy.

“Làm sao cháu có thể giấu ta chuyện này cơ chứ?” bà hỏi. Thế còn vụ Stonehenge là sao? Ta cá là chúng ta không đến đó vì mớ kho báu của người Viking.”

Tôi gục đầu xuống. Tôi không thể nhìn thẳng vào mắt bà.

“Đó là một câu chuyện khác ạ,” tôi lúng búng. “Thật đấy ạ. Chuyện đó không liên quan gì đến lão Stourton hết.” Tôi đứng trở dậy. “Làm sao lão ta có thể bắt cóc Ella và viết một lá thư được chứ, bà Zelda? Lão ta là một hồn ma mà. Lão ta thậm chí không thể cầm nổi một cây bút.”

“Cỏ thối, làm sao ta biết được?” bà Zelda chửi thề. “Những hồn ma mà ta biết không săn đuổi bọn trẻ con hay có những con chó săn ma quỷ. Chúng chỉ tuôn ra mấy lời rên rỉ trống rỗng và biến mất ngay khi cháu lên giọng với chúng mà thôi. Cháu đã lôi Ella vào cái đống gì thế này, Jon?”

Bà lại bắt đầu khóc nức nở vào cái khăn tay ướt mèm. Tôi chỉ đứng đó và nhìn chằm chằm vào lá thư vẫn đang được nắm chặt trong tay mình.

Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa. Tôi quay phắt lại như thể lão Stourton vừa chọc ngón tay xương xẩu của lão vào lưng tôi. Bà Zelda thì ngược lại, bà bỏ chiếc khăn tay xuống với một tiếng thở dài nhẹ nhõm.

“Ôi, tốt rồi. Đó là con trai ta,” bà nghẹn ngào. “Ta gọi nó đến ngay khi nhận được lá thư. Vào đi, Matthew!” bà gọi với ra, dụi mu bàn tay lên đôi mắt đẫm lệ của mình.

“Con thực sự mong là chuyện này khẩn cấp mẹ à!” Tôi nghe thấy một giọng nói đằng sau mình. “Con đang đặt dở một cái ống chân răng lúc mẹ gọi. Thế có chuyện gì xảy ra với Ella vậy?”

Tôi quay lại, và ông ta đứng ngay đó.

Râu Xồm.

Tôi khá chắc là tôi chưa bao giờ nhìn ngu độn như thế trong suốt cuộc đời mình, và tôi mong là tôi sẽ không bao giờ trông như vậy nữa. Ít ra thì Râu Xồm trông cũng không bảnh lắm lúc ông ta nhìn thấy tôi trong phòng khách của mẹ ông ta.

“Ôi Matthew, con vẫn giữ bộ râu kinh khủng đó!” bà Zelda nói trong lúc có gắng đứng lên khỏi cái sofa. “Mẹ phải nói con bao nhiêu lần nữa đây, con nhìn như thằng hâm với cái đống ấy trên mặt.”

“Mẹ biết sao con giữ nó mà,” Râu Xồm nói, cố gắng nặn ra một vẻ mặt biết điều nửa mùa. “Hay mẹ nghĩ vết sẹo cứ tự biến mất sau một thời gian à?”

“Vết sẹo nào ạ?” tôi khẽ hỏi.

“Chà, chỉ là một tai nạn nhỏ lúc nó vẫn còn giúp ta tổ chức mấy chuyến tham quan ma quỷ ấy mà.” Bà Zelda ấn vội một cái hôn lên má Râu Xồm. “Jon, cháu kể lại cho Matthew toàn bộ câu chuyện khủng khiếp đó đi. Ta cần một tách cà phê. Ta không thể suy nghĩ rõ ràng được nữa. Ta đã khóc trôi hết những mẩu khôn ngoan cuối cùng rồi.”

Bà xì mũi vào khăn tay một lần nữa và khập khiễng rời đi, bỏ lại tôi với Râu Xồm.

Suốt một lúc lâu, chúng tôi chỉ nhìn nhau trong sự im lặng khó chịu. Tôi vẫn không thể tin được ông ta là con trai của bà Zelda. Ông ta thậm chí còn không có vẻ gì quan tâm đến lũ cóc nữa, mà tôi nghĩ điều đó là đặc biệt lạ lùng đối với một nha sĩ.

“Ờm, cứ như đây không phải là một bất ngờ ấy!” cuối cùng ông ta cũng lên tiếng. “Thế chuyện gì đã xảy ra với Ella? Cháu đã lôi con bé vào một vụ phá phách nào à, giống như cách cháu vẫn làm với mấy cô em gái ở nhà ấy?”

À! Không có tí ngụy trang nào cả. Chiến tranh công khai luôn. Tôi có thể xử lý việc này.

“Sẽ không có gì xảy ra với cậu ấy nếu chú không khiến mẹ cháu gửi cháu đến đây!” tôi gào vào mặt ông ta. “Quả là thông minh, gửi cháu đến một thành phố có sẵn một hồn ma sát nhân đang đợi cháu. Không có Ella thì bây giờ cháu đã chết rồi. Nhưng làm sao cháu biết được là lão ta sẽ đến bắt cậu ấy mà không phải là cháu chứ.”

Tất nhiên là Râu Xồm không hiểu lấy một lời tôi vừa nói. Nhưng ít nhất bây giờ ông ta khiến tôi hài lòng vì trông có vẻ chịu lo lắng một chút.

“Cháu đang nói gì vậy? Ai đã bắt Ella?”

Tôi đưa cho ông ta bức thư và tường thuật lại toàn bộ câu chuyên chết tiệt. Trong khi tôi đang nói, ông ta bắt mấy con cóc - điều này có lẽ giúp ông ta bình tĩnh lại - và tôi thì cố gắng làm quen với việc Râu Xồm là chú của Ella Littlejohn. Tôi sẽ rất thích thú nếu được hỏi nó xem nó có ghét ông ta như tôi không. Nhưng Ella biến mất rồi, và tôi thì đang lo lắng đến phát bệnh lên, cứ như thể tôi đã ăn hết ba tô xúp nấm gớm ghiếc được phục vụ ở trường vào mỗi thứ Tư ấy.

Lão Stourton đã mang nó đi đâu chứ?

Nó còn sống không, hay lão đã biến nó thành một hồn ma rồi?

Lão có thể làm thế không?

Bà Zelda quay trở lại với cà phê. Tôi đang kể cho Râu Xồm đến đoạn ngài Longspee xuyên thanh kiếm qua ngực Stourton như thế nào. Tôi phải thừa nhận là Râu Xồm đã không hỏi một câu hỏi ngu xuẩn nào. Trên thực tế, ông ta im lặng lắng nghe cứ như thể tôi đang giải thích xem cái răng nào của tôi bị đau khi tôi ăn kem vậy. Khi tôi cuối cùng cũng dừng lại, ông ta chỉ gật đầu một cái như thể ông ta được nghe chuyện về lũ hồn ma sát nhân và hiệp sĩ quá cố hằng ngày vậy.

“Đáng buồn là cả câu chuyện này hoàn toàn có lý,” ông ta nói, thả người vào một cái ghế bành đã mòn xơ cả chỉ mà bình thường được dành riêng cho lũ cóc. “Stourton bắt cóc Ella thay vì Jon, bởi vì con bé không phải là một học sinh nội trú và vì thế lão ta có thể bắt được con bé dễ dàng hơn.”

“Nhưng làm sao lão ta có thể bắt cóc một đứa trẻ và viết một lá thư?” bà Zelda kêu lên. “Lão ta chỉ là một cái bóng không hơn thôi mà!” Bà cố gắng rót cà phê, nhưng đôi tay lại run lên dữ dội đến mức Râu Xồm phải đỡ lấy cái ấm từ tay bà.

“Con vẫn luôn bảo mẹ rồi, mấy khái niệm của mẹ về lũ ma quỷ quá tích cực,” ông ta nhận xét, và rồi rót luôn một tách cho mình. “Làm sao lão có thể viết lá thư đó ư? Khả năng thứ nhất là: Tên lãnh chúa kiêm hồn ma sát nhân của chúng ta đã đe dọa một người nào đó còn sống buộc ông ta phải bắt cóc Ella và viết lá thư. Khả năng thứ hai...” Ông ta do dự và liếc nhanh tôi một cái.

“Sao ạ?” tôi hỏi một cách gắt gỏng. “Chú nghĩ cháu không đủ tuổi cho cái ‘khả năng thứ hai’ của chú sao? Cháu cá là chú chưa bao giờ bị truy đuổi bởi một kẻ sát nhân năm trăm tuổi hay chiến đấu với lũ chó săn ma quỷ của lão đâu.”

Mấy lời này rời môi tôi với giọng điệu hung hăng đến mức bà Zelda phải nhìn tôi ngạc nhiên. Bà vẫn tin là tôi mới gặp con trai bà lần đầu tiên.

“... khả năng thứ hai,” Râu Xồm tiếp tục, không hề bối rối, “là Stourton đã thực sự dọa cho một người sợ đến chết và để một trong những kẻ thuộc hạ của lão sử dụng cơ thể đó.”

“Sử dụng cơ thể ư? Hồn ma có thể sử dụng xác chết sao?” Giọng tôi bây giờ nghe chả khác gì một tiếng kêu bi ai đầy sợ hãi.

Bà Zelda đặt tách xuống và ngồi ngay ngắn lại trên sofa.

“Không, chúng không thể!” bà nói rất rõ ràng. “Thôi đừng kể mấy cái chuyện đó cho thằng bé nữa, Matthew. Con biết là mẹ nghĩ mấy chuyện này vô cùng nhảm nhí mà. Chúng chỉ là những câu chuyện tưởng tượng thôi. Mê tín. Chả có gì khác cả. Lão Stourton có khi đã nhát ma một ông nông dân tội nghiệp nào đó bằng cách cưỡi ngựa ra khỏi nông trại của ông ấy vào buổi đêm làm cho người đàn ông tội nghiệp kinh sợ đến mức viết lá thư và bắt cóc Ella lúc nó vừa tan học.”

Râu Xồm với lấy tách cà phê của mình (đương nhiên là ông ta uống không đường!) và nhấp một ngụm dài.

“Nhưng... nhưng cháu vẫn không hiểu sao lão... sao lão Stourton vẫn ở đây!” tôi lắp bắp. “Ngài Longspee đã tống cổ lão xuống địa ngục rồi. Cháu đã ở đó mà!”

Miệng Râu Xồm dãn ra thành một nụ cười u ám. “Nhưng cháu nói lão Stourton đã bỏ lại lớp da của mình đúng không?”

“Thế thì sao?”

“Lão ta là một kẻ lột xác.”

Bà Zelda đảo mắt, nhưng rõ ràng Râu Xồm đang trên đà chủ đề yêu thích của ông ta. Chỉ có duy nhất một lần trước đây tôi từng nghe ông ta nói chuyện với một niềm say mê tương tự - đó là khi ông ta giải thích cho mẹ tôi về ảnh hưởng của nước chanh lên răng trẻ con.

“Vào thời Trung cổ,” ông ta tiếp tục, “có một quan niệm mê tín rằng một người bị treo cổ có thể tự cứu mình thoát khỏi án phạt địa ngục vĩnh viễn bằng cách ngâm vỏ một củ hành tây trong máu của chính mình và sau đó ngậm nó dưới lưỡi trong khi bị hành hình. Người ta tin là việc này sẽ cho hồn ma một lớp da bảo vệ giúp nó thoát khỏi địa ngục và có thể quay lại bảy lần. Những người chịu trách nhiệm hành hình thông thường sẽ có nhiệm vụ kiểm tra dưới lưỡi của kẻ tử tù, nhưng Stourton đương nhiên là đủ giàu để hối lộ kẻ hành hình mình.”

“Bảy lần ấy ạ?” tôi hỏi.

“Ừ.” Râu Xồm gật đầu như thể tôi hỏi về số mối hàn răng của ông ta. “Chúng ta chỉ có thể hy vọng là lớp da mà cháu nhìn thấy đã là lớp số bảy. Lão có bao nhiêu kẻ thuộc hạ?”

“Bốn ạ,” tôi khẽ trả lời.

“Chúng cũng lột da chứ?”

Tôi lắc đầu.

“Hừm.” Ông ta giật giật râu như cách vẫn làm khi mải suy nghĩ. “Nếu chúng ta may mắn, lão ta mới chỉ kịp xoay xở gọi lại một trong mấy kẻ thuộc hạ thôi. Giả sử chuyện có thể gọi lại một hồn ma bằng cách đem cho nó một cơ thể đã chết là có thật. Như vậy để gọi lại cả bốn gã thuộc hạ, Stourton sẽ cần phải giết bốn người. Điều đó chắc chắn sẽ bị chú ý ở một ngôi làng nhỏ như Kilmington. Mặt khác, nếu chúng ngay lập tức chui vào những thân xác đó...”

“Ôi thôi đi, Matthew!” Bà Zelda lấy tay bịt miệng ông ta. “Con toàn mê mẩn những câu chuyện đen tối không à, ngay cả hồi con mới chỉ xấp xỉ tuổi Jon.”

“Nhưng làm thế nào mà chú ấy biết được tất cả những chuyện ma này ạ?” tôi hỏi bà. “Kể từ khi nào mà nha sĩ lại biết được những điều này? Hay chú ấy đã nói dối mẹ cháu và chú ấy thực sự là một dạng thợ săn ma bí mật nào đó?”

“Mẹ cháu?” Bà Zelda quay qua nhìn Râu Xồm một cách bối rối. Con có liên quan gì với mẹ của Jon vậy?”

“Cô ấy là người con đang sống cùng, thưa mẹ. Margaret Whitcroft. Con đã giới thiệu cô ấy với mẹ rồi mà. Một trong mấy con cóc của mẹ còn nhảy lên đùi cô ấy.”

Bà Zelda nhìn tôi với đôi mắt mở to. “Thế tức là Jon là cậu nhóc nghịch như...”

Râu Xồm không để bà nói hết câu. “Bỏ qua đi.” Ông ta quay sang tôi. “Đương nhiên chú là một nha sĩ rồi!” ông ta khẳng định với giọng bị xúc phạm (mặc dù những nghi ngờ của tôi có ý như một lời khen hơn). “Nhưng cháu mong đợi gì chứ, với một người mẹ như bà Zelda đây? Khi chú vào tuổi cháu, bà đã đem chú đi theo hàng tá chuyến tham quan ma quỷ. Chú thậm chí còn phải hóa trang giả làm một hồn ma! Vì thế chú đọc mọi thứ có thể tìm được về những hồn ma, nhưng thất vọng thay, chú chưa hề nhìn thấy một con nào.”

“Vậy thì ít nhất là điều đó sẽ thay đổi vào đêm nay,” bà Zelda nhận xét một cách khô khan.

Râu Xồm không có vẻ gì mong đợi điều đó, điều này không làm tôi ngạc nhiên. Tôi đã luôn nghĩ ông ta giống một người thoải mái với sách vở hơn là cuộc sống thực. Tôi không thể nào tưởng tượng dù chỉ một chút rằng ông ta sẽ giúp chúng tôi chống lại lão Stourton như thế nào. Nhưng có lẽ bà Zelda đã không thể nghĩ tới một ai khác.

Một nha sĩ, một bà già và một thằng nhóc. Tội nghiệp Ella!

Râu Xồm đã đánh rơi bức thư xuống tấm thảm từ lúc nào, một con cóc đã yên vị trên đó. Tôi đẩy nó ra và đọc lại bức thư một lần nữa.

“Tại sao chúng ta vẫn đang ngồi ở đây? Chúng ta nên đến Kilmington ngay lập tức!” tôi nói. “Có thể chúng ta sẽ tìm thấy Ella trước khi trời tối.”

Nhưng bà Zelda lắc đầu. “Ta chắc chắn lão Stourton sẽ chỉ mang con bé đến nghĩa địa một khi trời tối thôi.”

“Nhưng lão ta đang giữ cậu ấy ở đâu chứ?” Giọng tôi run rẩy, điều này làm tôi thấy khá xấu hổ trước Râu Xồm. Nhưng tôi chả làm gì khác được. Tôi hình dung Ella ở trong một căn hầm tối nào đó, bị canh giữ bởi một trong những con chó săn đen sì, tôi ước thêm một lần nữa rằng ngài Longspee có thể dạy tôi cách sử dụng thanh gươm của ngài. Tôi sẽ cắt nát hết tất cả các lớp da của lão Stourton và tống cổ lão ta xuống địa ngục mãi mãi.

“Ta vẫn nghĩ là lão đã nhát ma một ông nông dân nào đó và bắt ông ta trở thành tòng phạm của mình,” bà Zelda nói. “Điều đó có nghĩa là Ella chắc chỉ ở trong nhà ông ta thôi. Đó là cách lão Stourton đã làm với những vị tổ tiên của cháu, Jon ạ. Đầu tiên lão giam giữ họ tại một nông trại và sau đó...” Bà không nói hết câu.

“Thế thì sao chúng ta không đi tìm ngôi nhà đó?” tôi cất lời.

“Bằng cách nào?” bà Zelda vặn lại. “Bằng cách bấm chuông từng ngôi nhà ở Kilmington và hỏi, ‘Xin lỗi, ông bà có bắt cóc một cô bé mười một tuổi vì bị đe dọa bởi một hồn ma không’ à?”

“… hoặc là bị giết chết bởi một hồn ma?” Râu Xồm thêm vào câu nói của bà, việc này ngay lập tức mang lại cho ông ta thêm một cái lườm nghiêm khắc.

Vậy nên tất cả chúng tôi ngồi trong im lặng. Thật kinh khủng. Tôi cảm thấy như mình đang bỏ rơi Ella sau khi lôi nó vào cái đống hỗn độn này ngay từ đầu. Và tồi tệ hơn nữa là lần cuối cùng gặp mặt, chúng tôi đã cãi nhau.

Bà Zelda cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng.

“Được rồi, Matthew,” bà nói. “Jon nói đúng, chúng ta vẫn đang làm gì ở đây thế này? Đến Kilmington thôi. Mẹ muốn giành lại cháu gái của mình.”

Râu Xồm nuốt nước bọt một cách khó nhọc, nhưng sau đó ông ta gật đầu và đứng dậy.

“Tốt hơn là cháu nên quay trở lại trường, Jon,” ông ta nói. “Có khi họ đã điện cho mẹ cháu rồi và cô ấy sẽ thắc mắc là cháu đang ở đâu.”

“Chú không đọc bức thư à?” tôi bật lại. “Chúng nó chỉ đưa Ella ra nếu bà Zelda mang cháu đến cho chúng, cháu sẽ đi cùng mọi người.”

Bà Zelda nhìn Râu Xồm bối rối.

“Cháu sẽ đi,” tôi nhắc lại. “Không bàn cãi thêm nữa.”

Bà Zelda nhìn tôi và chùi một giọt nước vừa ứa ra trên mắt.

“Cảm ơn cháu, Jon!” bà thì thầm. “Giờ thì kính của ta sẽ lại bị mờ hết cả thôi.”

“Nhưng mẹ không thể mang thằng bé theo!” Râu Xồm chống đối. “Mẹ thằng bé sẽ giết con mất. Chuyện này quá nguy hiểm.”

“Matthew!” bà Zelda quát. “Nếu Jon không đi cùng với chúng ta thì cái kẻ đã viết lá thư sẽ giết Ella.”

Râu Xồm hết ý để tranh luận - ngay cả những ý kiến ngu ngốc.

“Có lẽ chúng ta nên báo cảnh sát,” ông ta nói một cách yếu ớt.

“Cảnh sát không tin vào ma quỷ, Matthew à,” bà Zelda nói. Bà khập khiễng đi tới cái tủ chén nơi bà cất chìa khóa ô tô. “Và chúng viết trên thư là chúng ta phải đến một mình.”

“Thế còn vị hiệp sĩ của thằng bé thì sao?” Râu Xồm mặc áo khoác vào.

“Đương nhiên rồi!” bà Zelda quay lại và nhìn thẳng vào tôi, niềm hy vọng trong bà đã quay trở lại. “Jon à! Sao cháu vẫn chưa gọi ngài Longspee?”

Tôi không biết phải nhìn đi đâu. “Bởi vì bản thân ngài cũng có thể là một kẻ sát nhân.” Cuối cùng tôi cũng xoay xở để nói ra được điều đó. “Mà chúng ta có quá đủ kẻ sát nhân trong đêm nay rồi, bà không nghĩ thế sao?”