Chương 14 BỘ DA XÁC CHẾT
Chúng tôi đợi. Tôi có cảm giác như quãng thời gian ấy dài hàng tuần, hàng tháng, hàng năm. Bà Zelda cứ diễu lên diễu xuống trước điện thờ trong khi tôi ngồi đợi trên một băng ghế, có khi một trong những ông bà tổ tiên của tôi cũng từng ngồi ở đó. Tôi tự hỏi liệu Ella có còn sống không. Trong sách và phim ảnh, các anh hùng luôn thắc mắc không biết người mà họ yêu thương có ổn hay không. Kể từ cái đêm đó ở Kilmington, tôi không còn tin vào mấy thứ ấy nữa. Tôi chả cảm thấy gì. Hoàn toàn không thấy gì, ngoại trừ nỗi sợ hãi và giận dữ bất lực. Tôi nhớ Ella. Tôi nhớ nó nhiều như thể Stourton đã cắt mất chân hoặc tay của tôi. Sao lại có thể thế được nhỉ? Tôi mới biết nó được hơn một tuần và xét cho cùng thì nó vẫn chỉ là một đứa con gái.
Mẹ tôi từng bảo, “Chúng ta tìm thấy những người bạn tốt nhất trong khoảng thời gian đen tối, bởi vì chúng ta luôn ghi nhớ việc họ đã giúp đỡ ta thoát khỏi khó khăn như thế nào.” Chắc là bà không nói về những lần bị săn đuổi bởi những hồn ma muốn báo thù đâu. Nhưng tôi nghĩ có rất nhiều loại khó khăn mà tất cả chúng ta đều phải trải qua dạng này hay dạng khác, và đây là khoảng thời gian mà để không bị lạc lối, bạn cần một người như Ella.
Lúc chuông điện thoại của bà Zelda vang lên, tôi nhảy bật ra khỏi băng ghế nhanh đến mức vấp ngã và đáp đầu gối xuống cái tên Hartgill. Tay tôi run run lúc với lấy một cái nạng Râu Xồm đã gác lên bình đựng nước rửa tội. Tôi theo bà Zelda ra cửa, cảm giác như tất cả những người trong dòng họ Hartgill đang dõi theo chúng tôi, mong rằng chúng tôi có thể chiến thắng trong cái việc mà sợi dây lụa đã thất bại: cuối cùng cũng giải thoát họ khỏi lão Stourton và trả thù cho hai vụ giết người đã khởi đầu tất cả mọi chuyện. Nhưng tôi không quan tâm đến những điều đó. Tôi chỉ muốn Ella quay trở lại - không một vết xước, như bà Zelda đã nói.
Đó là một đêm lạnh lẽo. Sương mù quấn lấy những tấm bia mộ, trắng bệch và ẩm ướt, giống như những xác chết đang hít thở dưới lớp cỏ vậy. Bốn gã đàn ông đang đứng đợi trong màn sương khói. Có thể ngay lập tức nhận ra là có gì đấy không ổn với mấy gã này. Trông như thể lớp da của chúng không vừa người và mặt chúng thì vô cảm như mấy cái mặt nạ cao su vậy. Râu Xồm đã đúng. Lũ hồn ma có thể mang thân xác người khác như quần áo, và lão Stourton thì đã kịp cung cấp những bộ y phục mới cho không chỉ một, mà là tất cả lũ hầu cận của lão. Tim tôi như đóng băng trong lồng ngực. Tôi gần như không thở nổi, tay tôi bám chặt hơn vào cái nạng của bà Zelda. Tuy nhiên, đôi mắt tôi lại đang tìm kiếm một bóng dáng giữa những tấm bia mộ.
“Cháu gái ta đâu?” bà Zelda quát vào mặt lũ sinh vật đã từng là con người. Thật là một cách đáng sợ để chết - trở thành bộ da xác chết cho một hồn ma.
Giọng bà Zelda không đến nỗi run rẩy như đôi tay tôi, nhưng tôi vừa cảm thấy được an ủi vừa cảm thấy sợ hãi khi nghe thấy nỗi sợ giống của mình trong giọng nói của bà.
Lũ tay sai của lão Stourton không trả lời. Chắc là nói năng cũng không phải việc dễ dàng gì cho một kẻ đã chết. Nhưng một trong số chúng quay lại và kéo Ella ra từ đằng sau một tấm bia mộ.
Trông nó nhợt nhạt kinh khủng. Đôi mắt nó mở to sợ hãi, nhưng tôi cũng nhìn thấy kha khá sự giận dữ trong đó. Nó vẫn đứng vô cùng thẳng, và khi một trong những xác chết túm lấy mái tóc dài của nó, Ella đã đá vào cẳng chân hắn. Ella dũng cảm.
“Thả cậu ấy ra!” tôi hét lên, khua khua cái nạng của mình. Tôi không chắc nó có thể gây thiệt hại đến nhường nào đối với mấy gã đã chết toi rồi.
Gã bên trái Ella bật ra một tiếng cười man rợ và lại nắm lấy tóc nó. Khi hắn nói, giọng hắn nghe như thể lưỡi cũng không vừa vặn với người lắm y như bộ quần áo mới vậy.
“Bạn gái của mày sẽ ở yên đây, Hartgill!” hắn líu nhíu. “Cho đến khi lãnh chúa dải lụa đến bắt mày. Ông ấy đang trên đường rồi đấy.”
“Chúng ta sẽ không đợi lão ta!” bà Zelda rít lên, nhưng ngay khi bà chỉ vừa kịp nắm chặt lấy cái nạng, lão kỵ sĩ nhợt nhạt, kẻ làm tôi ngày đêm kinh sợ, đã nhảy qua cổng nghĩa địa. Lần này lão ta được bao quanh bởi ánh sáng. Tuy nhiên, không giống như thứ ánh sáng của ngài Longspee, ánh sáng của lão được tạo ra bởi màn sương mù phát sáng màu xanh lục bẩn thỉu, giống như lớp mốc trên miếng bánh mì đã hỏng.
Lớp da mới khiến lão trông còn đáng sợ hơn. Đây là lớp da số mấy trong bảy lớp vậy? tôi thì thầm trong đầu. Không phải điều ấy có gì đáng quan tâm lắm. Tôi khá chắc là tôi sẽ không sống nổi để mà biết được câu trả lời.
Con ngựa của lão cạo gót kèn kẹt trên các mộ chí như thể nó đang cố gắng đánh thức các xác chết nằm bên dưới, nhưng lão lãnh chúa dải lụa vẫn gắn ánh mắt kiên quyết của mình vào tôi. Đôi mắt lão cháy bỏng như thể chính linh hồn đen tối của lão đang bốc cháy ngùn ngụt.
“Chú mày đây rồi, Hartgill!” lão gầm gừ. “Chú mày còn đợi gì nữa?” Giọng lão như thể đang nói với một đứa thuộc hạ hoặc một thằng nhóc chăn ngựa vậy. Dù sao thì tôi vẫn là cận vệ của hiệp sĩ cơ mà, ngay cả khi bản thân ngài hiệp sĩ đó cũng là một kẻ sát nhân.
“Đừng hòng, ông phải thả Ella ra đã!” tôi gào lại, nguyền rủa nỗi sợ hãi làm giọng của tôi the thé.
Tuy nhiên, Ella lại có ý kiến khác.
“Tớ sẽ không đi đâu cả, Jon Whitcroft!” nó gào lên. “Cậu nghĩ tớ sẽ làm gì chứ? Trèo lên xe về nhà với bà Zelda trong khi lũ quái vật này chặt đầu cậu hay làm chuyện gì đó mà Chúa mới biết với cậu sao?”
Chặt đầu tôi... tôi nuốt khan. Nó thực sự có cách riêng để chỉ ra những điều hiển nhiên.
“Ella!” bà Zelda gọi. “Hãy làm như Jon nói đi. Đi với ta. Mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Ella do dự và trước khi nó có thể di chuyển, một gã thuộc hạ ở đằng sau lại tóm lấy nó. Ella thúc cùi chỏ vào ngực hắn và ngay khi cái xác giơ tay lên định đánh lại, lão Stourton chặn hắn lại với một tiếng rít chói tai.
“Để con bé đi! Ta chỉ muốn thằng nhóc thôi,” lão gầm gừ. “Chẳng phải là đằng nào ta cũng bắt được nó sao!” lão thêm vào với một nụ cười ghê tởm.
Nhìn lão càng chết chóc hơn bao giờ hết. Bộ răng trong cái miệng không có môi của lão mục rữa đến mức trông chúng như thể được lão ta trấn lột ra từ một trong những ngôi mộ. Tóc lão không còn bạc nữa mà trắng xóa. Những lọn mỏng dính buông xuống ngang vai nhìn giống như tơ nhện hơn là tóc. Làn da mới của lão bị căng giãn dính chặt vào xương như thể một tấm vải liệm khâu vào cơ thể. Mấy gã thuộc hạ trông cũng chả khá hơn gì, nhưng chúng phục tùng lão trong cơ thể mới của mình một cách mù quáng không khác gì khi còn là những hồn ma. Không có gì phải thắc mắc cả. Hàng thế kỷ mài sắt ắt hẳn là phải nên kim rồi.
Ella vẫn còn đang do dự cho đến khi gã tay sai của Stourton cuối cùng cũng đẩy nó về phía chúng tôi. Cứ mỗi bước, nó lại đưa mắt dò hỏi xem chính xác thì kế hoạch của chúng tôi là gì.
Chả có kế hoạch gì nhiều nhặn đâu, Ella, tôi nghĩ, đồng thời tôi cũng bắt đầu bước về phía lão Stourton, lão đã đặt sẵn bàn tay xương xẩu của mình lên cán kiếm. Thanh kiếm của lão không thể hại mày được, Jon! tôi nhắc đi nhắc lại trong mỗi bước đi chệnh choạng. Lão không thể đụng vào mày được - đừng quên điều đó.
Tôi đã quyết định sẽ không nghĩ về việc mấy xác chết có thể làm gì với tôi.
Ella và tôi đi qua nhau giữa ngôi mộ của hai đứa trẻ, hẳn là một sự khích lệ tinh thần to lớn. Hành động đi, Râu Xồm! tôi nghĩ lúc chúng tôi đi qua nhau, gần đến mức tôi có thể chạm vào tay Ella. Tôi chợt nhớ ra trong cơn hoảng loạn, mẹ tôi luôn miệng than vãn về việc ông ta luôn luôn chậm trễ trong mọi việc.
Phát đạn được bắn ra ngay lúc đó. Nó trúng vào vai của một gã tay sai ở đằng sau và làm hắn xoay ngược người lại.
“Chạy đi, Ella!” tôi hét lên, đẩy nó về phía bà Zelda.
Cú bắn tiếp theo đến từ bụi cây cạnh cổng, và tôi nghe thấy lão Stourton thốt ra mấy câu nguyền rủa tệ hại cũ rích.
Đừng nhìn lại, Jon! tôi tự ra lệnh cho bản thân lúc Ella và tôi chạy về phía bà Zelda cùng cánh cửa nhà thờ mở sẵn. Bà Zelda nắm trong tay cái nạng như thần Zeus điều khiển tia sét của mình, nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng vó ngựa sau lưng. Chúng nhẹ nhàng một cách quỷ quái, điều này làm cho chúng càng đáng sợ hơn. Jon, đừng nhìn lại! tôi nghĩ thêm một lần nữa. Lão ta không thể làm gì mày được. Lão ta không thể! Nhưng đúng vào thời điểm đó, tôi cảm thấy có một bàn tay trên cổ mình, một bàn tay lạnh toát nhưng khỏe vô cùng. Bàn tay đó ném tôi xuống đất và tôi nhìn thấy bộ mặt xấu xí đó nhìn chằm chằm xuống mình. Khuôn mặt đó có khi cũng đã từng đẹp trai hồi còn sống đấy, nhưng bây giờ nó bị kéo xệch và biến dạng bởi cơn thịnh nộ.
“Ngươi sẽ không đi đâu cả, Hartgill!” gã tay sai của Stourton gằn giọng, giẫm cái ủng đầy bùn của hắn lên ngực tôi.
Tôi nhìn thấy Ella đứng chết trân giữa những tấm bia mộ.
“Chạy đi, Ella!” tôi hét lên. Nhưng nó không di chuyển và một xác chết khác, một gã gầy guộc với mái tóc vàng, tóm lấy nó trong khi gã thứ ba chạy thình thịch về chỗ bà Zelda. Bà nện cây nạng vào cái đầu trọc lóc của hắn, nhưng hắn chỉ buột ra một câu gầm gừ khó chịu và kéo tuột “vũ khí” ra khỏi tay bà Zelda dễ dàng như thể lấy đồ chơi của trẻ con. Sau đó hắn kéo bà Zelda về phía gã chủ nhân ghê tởm của mình.
Lão Stourton vẫn ngồi im trên ngựa, quan sát mọi thứ với vẻ mặt trơ trơ mặc kệ cho lũ tay sai gom mấy con mồi người thường lại. Tôi nhìn quanh tìm kiếm Râu Xồm và phát hiện ra ông ta đã ngã sõng soài giữa những ngôi mộ, khẩu súng trường đặt bên cạnh trên cỏ. Trong một giây tôi đã thực sự lo lắng cho ông ta, nhưng lão Stourton không thèm cho tôi lấy một cơ hội để tìm hiểu cái cảm giác bất ngờ này sâu hơn.
“Mang lũ trẻ con lên tòa tháp!” lão ra lệnh, nghe như một bản sao dở ẹc của giọng thật, rỗng tuếch và không âm điệu. Nhưng âm thanh tôi nghe thấy sau lưng mình còn đáng sợ hơn nhiều lần. Bà Zelda đang khóc. Bà nguyền rủa qua tiếng nức nở của mình, nhưng những giọt nước mắt của bà đã làm mọi thứ rõ hơn bao giờ hết: chúng tôi thua cuộc rồi. Không hề có bóng dáng của người đến ứng cứu. Kết thúc rồi. Hạ màn.
“Ta sẽ giết ngươi, Stourton!” tôi hét lên lúc hai gã thuộc hạ kéo lê tôi về phía cánh cửa nhà thờ. “Ta sẽ hủy hoại ngươi, đồ con lợn ngang tàng!”
“Và ngươi định làm điều đó bằng cách nào, Hartgill?” lão Stourton đáp lại, bình tĩnh nhảy xuống ngựa. “Ta đã chết sẵn rồi, hay là ngươi đã quên mất điều đó? Kể cả lão hiệp sĩ bạn ngươi cũng không làm gì nổi ta.”
Tôi nhìn qua phía Ella. Nó đang mím chặt môi nhưng tuyệt nhiên vẫn không có một giọt nước mắt nào. Tôi thì không chắc lắm về độ khô ráo của mắt mình.
Cánh cửa dẫn lên tòa tháp thấp đến mức cứ như thể được làm cho riêng bọn trẻ con. Gã thuộc hạ đằng sau chúng tôi suýt chút nữa thì bị mắc kẹt trong đó. Gã liên tục thụi nắm đấm vào lưng tôi khi tôi theo sau Ella lên những bậc thang mòn vẹt. Đi được nửa đường, chúng tôi đến một căn phòng không cửa sổ, nơi mà tôi được kể là William Hartgill đã trốn trong lúc con trai ông cưỡi ngựa thẳng đến London gọi cứu trợ. Nhưng vô ích. Cuối cùng lão Stourton đã giết cả hai bọn họ. Cũng như mày thôi, Jon, tôi nghĩ. Sẽ không có một sự trả thù nào cả. Và lần này lời nguyền của dòng họ Hartgill sẽ kéo theo cả dòng họ Littlejohn nữa. Suy nghĩ đó làm tôi cảm thấy còn tồi tệ hơn cả nỗi sợ hãi cho chính mình.
“Jon!” Ella thì thầm khi chúng tôi đã gần lên tới đỉnh tháp. “Ngài Longspee đâu?”
Phải rồi. Nó không biết về hồn ma dàn hợp xướng và câu chuyện của cậu ta. Ừ, ngài ấy đâu nhỉ? Tôi đã muốn gọi ngài từ lúc lão Stourton nhảy qua cổng khu nghĩa địa, nhưng tôi đã không thể nghĩ được gì khác ngoài cõi u tối của ngài, và những ngón tay tôi đóng băng bởi suy nghĩ rằng tôi đã tin tưởng người từng sát hại một cậu nhóc chỉ tầm tuổi tôi.
“Ngài đã đẩy một thành viên dàn hợp xướng ra ngoài cửa sổ!” tôi thì thầm lại với nó. “Ngài cũng là một kẻ sát nhân.”
Ella ném cho tôi một cái nhìn kiểu lại cái thể loại con trai ngu xuẩn nào đây?
“Vớ vẩn!” nó thì thầm lại. “Gọi ngài đi. Ngay bây giờ!”
Ồ nó đã ở đâu chứ? Từng chữ từng lời của nó thổi bay những suy nghĩ u uất của tôi như một làn gió tươi mới.
Chúng tôi đã lên đến cánh cửa gỗ thấp tè dẫn lên mái ngọn tháp. Gã thuộc hạ đẩy chúng tôi qua đó. Lão Stourton đi theo. Bóng đêm nhuộm đen mấy cái xương sườn trắng ởn của lão, và mặt lão trong suốt, như thể một cơn gió mạnh cũng sẽ làm lão tiêu tan. Nhưng cái xác sống bên cạnh lão thì vẫn cúi gằm như một con cún mỗi lần Stourton nhìn về phía hắn.
“Thật là đáng tiếc, Hartgill à, rằng ta không thể tự tay kết liễu ngươi!” lão Stourton nói, vuốt phẳng nếp bộ quần áo trong suốt của lão. “Nhưng ta thực sự không phải loại thích mặc mấy cái xác của lũ nông dân đâu.”
Xác chết bên cạnh lão bước một bước về phía Ella.
Tôi đứng chắn bảo vệ trước mặt nó, mặc dù nó cố gắng kéo tôi ra sau.
“Ngươi đúng là một kẻ nói láo thảm hại!” tôi lắp bắp. (Đôi môi run rẩy của tôi không tạo ra được câu nào ấn tượng hơn thế.) “Ngươi biết ta nghĩ gì không? Rằng ngươi không bao giờ có đủ can đảm để tự tay giết ai đó. Ngươi luôn phải nhờ người khác làm điều đó giúp mình.”
Những ngón tay của tôi sờ lên con dấu của ngài Longspee.
“Đúng, ta cá đó chính là lý do tại sao ngươi không dám đi tiếp xuống địa ngục!” tôi gào lên. “Bởi vì ngươi...” Ella bấu vào tay tôi, nhưng tôi đã quá giận dữ để có thể ngậm miệng lại. “Bởi vì kẻ hèn hạ khốn kiếp nhà ngươi không thể chịu trách nhiệm cho thậm chí là một vụ giết người.”
Đôi mắt đỏ quạch của lão Stourton tối đi. Tôi có thể nhìn thấy bộ xương của lão dưới lớp da mỏng như giấy. Trông lão như một bộ đồ hóa trang dịp lễ Halloween đầy tính thuyết phục.
“Thật vậy sao?” lão thì thầm, bước một bước về phía tôi. Sau đó lão ấn bàn tay nhợt nhạt lên trên trái tim tôi.
Tôi nhìn thấy máu. Trên khắp quần áo tôi. Tôi là Stourton và tôi đang đứng trên một cánh đồng tối đen. Trước mặt tôi là hai người đàn ông bị trói. Mặt họ đầy máu, nhưng họ vẫn còn sống. Một trong những gã thuộc hạ của tôi hạ cây gậy của hắn xuống lúc tôi giơ tay về phía hắn. Hắn đặt một con dao lên tay tôi. Cán dao mượt và lạnh, lưỡi dao phản chiếu ánh lửa của ngọn đuốc. Tôi biết điều mình sắp sửa phải làm. Và tôi sẽ thích thú với việc đó…
Đó là một cảm giác khủng khiếp. Khủng khiếp hơn bất cứ thứ gì tôi từng cảm thấy.
Nhưng sau đó con dao biến mất. Tất cả mọi thứ biến mất, cánh đồng tối, những người đàn ông, thay vào đó tôi nhìn thấy bàn tay nhợt nhạt của lão Stourton dưới chân tôi, nó bị chặt đứt ngay phía dưới cổ tay.
“Hãy quên mọi thứ cháu đã nhìn thấy đi, Jon!” ngài Longspee nói, nhảy ra chắn trước mặt tôi.
“Hãy quên đi, cháu có nghe không?”
Thanh kiếm của ngài lấp lánh màu máu nhợt nhạt quỷ quái của lão Stourton.
Tôi cảm thấy bàn tay của Ella với lấy tay tôi. Nó kéo tôi lại cho đến khi chúng tôi cảm thấy bức tường thành của tòa tháp sau lưng mình. Bức tường chỉ thấp xấp xỉ vai chúng tôi, và tôi có thể cảm thấy vách tường dựng đứng phía sau như những viên đá lạnh trên cổ mình.
“Không, không phải ngươi nữa đấy chứ, tên hiệp sĩ ôi-sao-cao-quý!” lão Stourton chế nhạo ngài. Lão rút kiếm ra. “Ngươi định cắt bỏ thêm một lớp da nữa của ta à? Đừng cố làm gì. Ngươi không thể làm hại đến ta đâu, dù cho ngươi có đánh bại ta bao nhiêu lần đi nữa. Ngươi không mang cái tên sẽ đưa ta xuống địa ngục đâu.”
Một gã thuộc hạ đi lên ngọn tháp cùng chúng tôi đang đứng cạnh chủ nhân của hắn. Gã kia đang canh gác cánh cửa dẫn ra cầu thang, hy vọng thoát thân duy nhất của chúng tôi. Hai gã còn lại thì ở cùng với bà Zelda và Râu Xồm.
“Không ư?” ngài Longspee hỏi. “Vậy thì ta cần cái tên nào?”
Lão Stourton bật cười. Một bàn tay mới lại mọc ra từ cánh tay lão, những ngón tay xòe ra như những chiếc lá của một loài cây ăn thịt. Bàn tay mà ngài Longspee vừa chặt đứt héo khô và nát vụn ra trên sàn tháp.
“Ngươi nghĩ sao, tên hiệp sĩ quý tộc? Ta vẫn có thể nghe thấy tiếng lão già hét lên mấy câu nguyền rủa trước khi lão chết. Một người thuộc dòng họ Hartgill sẽ tống ngươi xuống địa ngục, Stourton. Chỉ có người nhà Hartgill mà thôi. Thay vì vậy, ta lại cứ lần lượt tống chúng xuống địa ngục trong suốt năm trăm năm qua. Sự trả thù của ta cho dải lụa. Và chả có ai trong số chúng quay lại hoàn thành lời nguyền của lão già. Chúng như một lũ cừu chạy hùng hục cho đến khi lê bước rồi tắt thở. Thằng nhóc mà ngươi đang hy sinh thân mình để bảo vệ cũng sẽ đi theo cùng một con đường đó thôi, ngay tại đây, đêm nay.”
Gã thuộc hạ của lão muốn bước lại gần tôi, nhưng ngài Longspee đã quay mũi kiếm về phía hắn.
“Ngươi nghĩ lớp thịt đã chết đấy có thể bảo vệ ngươi sao?” ngài nói. “Ta sẽ xuyên thủng trái tim đen đúa của nhà ngươi triệt để đến mức ngươi chỉ còn nước đứng đợi sẵn chủ nhân của mình ở cổng địa ngục.”
Gã thuộc hạ do dự, gương mặt hắn nhăn nhúm lại vì sợ.
“Ngươi còn đợi gì nữa chứ?” lão Stourton mắng hắn. “Túm lấy lũ trẻ quẳng qua tường thành đi, nếu không chính ta sẽ tống cổ ngươi xuống địa ngục.”
Gã tay sai bước thêm một bước về phía chúng tôi.
Thanh kiếm của ngài Longspee quét qua nhanh như ánh lửa và cái xác ngã xuống như một chiếc bao tải bị bục tung ra, không khí tràn ngập mùi hôi thối khủng khiếp khi linh hồn thối rữa của hắn dần tan biến vào màn đêm. Hình bóng của ngài Longspee sáng rực rỡ, như thể ngài ấy được tạo ra từ ngọn lửa màu trắng vậy.
Gã thuộc hạ đứng bên cánh cửa quay người bỏ chạy, nhưng lão Stourton đã kịp thọc thanh kiếm của lão vào lưng hắn. Sau đó lão lại quay lại đối mặt với ngài Longspee. Khuôn mặt lão đã mất hết những nét đặc trưng của một con người, lớp da treo tả tơi trên bộ xương, cơn thịnh nộ đang bóc dần lớp da trên cơ thể lão.
“Jon! Chạy ra phía cầu thang!” ngài Longspee gọi với sang. Ngài vẫn đang dùng thân mình để che chở cho Ella và tôi.
Cả người lão Stourton chuyển sang một màu đỏ bẩn thỉu. Trông giống như toàn bộ số máu của những người mà lão đã hãm hại trong hàng thế kỷ giờ quay lại thấm đẫm tay chân lão. Ngài William thì ngược lại, ngài sáng rực rỡ như một trái tim lửa màu trắng, và tôi không còn quan tâm đến những gì hồn ma dàn hợp xướng đã kể nữa. Tôi chỉ nhìn thấy ánh sáng và tôi lại là cận vệ của ngài Longspee, không còn quan tâm ngài đã làm gì hay điều gì đang giữ ngài lại trên thế giới này.
“Ella, chạy đi!” tôi thét lên. “Tớ sẽ ở lại với ngài.”
Tất nhiên là Ella không nhúc nhích. Tôi có gắng kéo nó ra cầu thang, nhưng nó lúc đó - và cả bây giờ - khỏe hơn tôi.
“Bỏ tớ ra!” nó rít lên. “Cậu không nghe thấy lão Stourton nói gì sao? Cậu phải giết hắn, Jon. Cậu là người nhà Hartgill, cậu sẽ tống cổ hắn xuống địa ngục.”
“Thì sao?” tôi nín thở vặn lại. Đằng sau chúng tôi, lão Stourton đang giơ cao thanh kiếm. “Tớ sẽ phải làm điều đó thế nào?”
Tôi có thể nhìn thấy, lần đầu tiên trong đời, Ella không có câu trả lời.
Lão Stourton gầm gừ như lũ chó săn của lão, nhe hàm răng mục rữa ra. Nhưng thanh kiếm của lão nhẹ hơn của ngài Longspee và ngài hiệp sĩ đỡ những cú ra đòn của lão một cách dễ dàng.
“Cháu vẫn còn làm gì ở đây thế, Jon? Đi đi!” ngài hét lên với tôi, chặn một cú tấn công nữa từ Stourton.
Nhưng chúng tôi không nhúc nhích.
Cậu phải giết lão, Jon.
Họ dường như cứ đánh nhau mãi không thôi - hai hồn ma, một tối tăm, một sáng rực rỡ. Không còn khái niệm thời gian nữa, chỉ còn hai gã đàn ông không thể chết, cùng Ella và tôi. Cuối cùng ngài Longspee cũng ép được Stourton về phía tường thành và xuyên thanh kiếm qua người lão. Nhưng lão lãnh chúa dải lụa chỉ lột thêm một lớp da trắng bệch ra và khoác lên một hình dạng khác, một lớp da đỏ máu trên bộ xương nhợt nhạt.
“Ta có rất nhiều lớp da, lão hiệp sĩ quý tộc ạ,” lão buông lời chế nhạo. “Và đống máu mà ta đổ ra chỉ càng làm cho chúng trở nên rắn chắc hơn. Thế còn ngươi thì sao? Quay trở lại nấm mồ của ngươi đi, trước khi ta cắt cái vỏ bọc quý tộc của ngươi ra từng lát và biến ngươi thành nô lệ của ta dưới địa ngục. Ngươi là một hồn ma mờ nhạt chả khác gì khi ngươi còn là con người. Thằng con hoang vô dụng. Bất lực giữa những ông anh hùng mạnh!”
Lão ta chém vào tấm khiên của ngài Longspee mạnh đến mức làm ngài loạng choạng, lưỡi kiếm của lão Stourton chọc sâu vào bờ vai sáng lập lòe của ngài. Ánh sáng túa ra từ vết thương như dòng máu nóng hổi và tôi vừa hét lên giận dữ vừa lao vào hai kẻ đang tham chiến.
Lần này tôi không đợi sự cho phép của ngài Longspee nữa. Tôi bước thẳng vào ánh sáng của ngài và ngay lập tức cảm thấy da thịt của mình biến đổi thành da thịt của ngài. Tôi trở nên cao lớn và khỏe mạnh. Tôi nắm chặt cán kiếm trong tay mình. Tôi là Jon, và tôi là William. Tôi là Longspee và Hartgill. Đàn ông và cậu bé, hiệp sĩ và cận vệ, gan dạ và nhút nhát, gần ngàn tuổi và trẻ trung. Tôi cảm thấy trái tim mình đập trong lồng ngực ngài; những ký ức của ngài trở thành của tôi và của tôi trở thành của ngài. Và khi tôi mở miệng nói, tôi nghe thấy giọng ngài Longspee nói ra những lời của mình.
“Bây giờ ta mang đúng tên rồi, gã lãnh chúa dải lụa kia, và tất cả các lớp da đẫm máu của ngươi cũng không thể bảo vệ ngươi khỏi ta: một kẻ thuộc dòng họ Hartgill sẽ tống cổ ngươi xuống địa ngục, với thanh kiếm của ngài William Longspee.”
Lão Stourton giơ thanh kiếm lên với một tiếng thét khản đặc, nhưng tôi có thể thấy sự sợ hãi trong đôi mắt lão, và tôi lao vào tấn công - với sức mạnh của ngài Longspee và cơn giận dữ của tôi, với cánh tay của ngài Longspee và tình yêu của tôi - cho ngài và cho Ella.
Ella, người vẫn đang đứng bên cạnh chúng tôi, không bỏ chạy cũng không ẩn nấp.
Lão Stourton đỡ đường kiếm của tôi, nhưng tôi đẩy ngược lão lại từng bước từng bước một, chém từng nhát từng nhát một. Và cuối cùng tôi đã xuyên được lưỡi kiếm bản rộng của mình vào ngực lão, sâu đến mức nó đâm thẳng vào bức tường đằng sau lưng lão. Các lớp da của lão héo khô như những cánh hoa ghê tởm, đôi mắt cháy bỏng của lão yếu dần và tắt hẳn. Nhưng tôi vẫn chém thêm một nhát nữa, chặt phăng đầu lão ra khỏi cái cổ xương xẩu, tôi không còn biết cơn thù hận của ai đã xâm chiếm tôi nữa. Của tôi, hay là của ngài Longspee?
Giọng Ella mang tôi về lại với ý thức của mình. Nó gọi tên tôi - “Jon!” - và gọi ngài Longspee. Cuối cùng, tôi thả rơi thanh kiếm và quỳ sụp xuống run rẩy. Hình dạng lão Stourton vỡ nát trước mắt tôi, từng lớp da một, bị hủy diệt bởi ánh sáng của ngài Longspee và cái tên của tôi. Và rồi tôi trở lại làm một cậu nhóc quỳ trên cùng những phiến đá mà William Hartgill từng quỳ, chờ đợi cậu con trai của mình đến giải cứu ông khỏi kẻ mà tôi vừa giết.
Ella vòng tay qua người tôi và khi tôi nhìn lên, tôi thấy ngài Longspee đang đứng dựa vào bức tường. Ngài nhìn giống người còn đang sống đến mức khó lòng mà tin được là ngài đã chết nhiều thế kỷ trước.
“Jon Whitcroft,” ngài ấy nói. “Ta nghĩ cháu không còn chỉ là một cận vệ nữa rồi.”