← Quay lại trang sách

Chương 15 KẾT THÚC

Ella và tôi nhòm qua cánh cửa nhà thờ. Hai kẻ thuộc hạ đang trông chừng bà Zelda và Râu Xồm cứ liên tục nhìn lên ngọn tháp một cách bứt rứt. Chúng đã trói những tù nhân của mình vào hai tấm bia mộ và một đứa trong bọn đang cầm khẩu súng trường của Râu Xồm.

Thật không may, bà Zelda gọi tên Ella ngay khi bà nhìn thấy chúng tôi. Những giọt nước mắt nhẹ nhõm rơi trên mặt bà, còn Râu Xồm thì bắt đầu nhe răng cười rộng đến mức khuôn mặt bầm giập của ông ta trông như sắp bị nứt làm đôi vậy. Buồn thay, điều đó có nghĩa là bọn thuộc hạ của lão Stourton cũng phát hiện ra chúng tôi. Chúng sửng sốt nhìn chúng tôi; tôi cũng chẳng bất ngờ nếu mắt của mấy cái xác rơi ra khỏi tròng.

“Ở yên trong nhà thờ, Ella!” bà Zelda thét lên. Râu Xôm đá chân và vùng vẫy như một con cá mắc câu, cố với đến gã đang ôm khẩu súng nhưng không thành công cho lắm. Phải nói là tôi thấy sự cố gắng đó đáng khâm phục.

“Các ngươi đang nhìn gì chứ? Bọn ta đã tống cổ lão chủ nhân của ngươi xuống địa ngục rồi - lần này là mãi mãi,” tôi quát lũ thuộc hạ. “Bọn ngươi chắc vẫn có thể bắt kịp lão ta đấy.”

Cú bắn đầu tiên trúng cánh cửa, cách mặt tôi chưa đầy một bàn tay. Ella kéo tôi lùi lại trước khi cú bắn tiếp theo thổi tung mũi của tôi.

“Cậu điên rồi à?” nó rít lên với tôi. “Để hai gã đấy cho ngài Longspee!”

Ngài Longspee. Ngài đã xuống khỏi ngọn tháp với chúng tôi, nhưng bây giờ ngài đâu rồi nhỉ? Tôi nhìn quanh và thấy ngài đang đứng ở lối đi giữa hai hàng ghế. Ngài đang nhìn vào khu điện thờ. Ella, vẫn đang trông chừng lũ thuộc hạ của Stourton, vẫy tôi đi về phía ngài. May thay, mấy con ma thuộc hạ khá là bối rối khi mất chủ nhân và chúng trông có vẻ không chắc phải làm gì tiếp theo.

“Hắn đi đâu rồi?” Gần như không còn nhìn thấy ngài Longspee được nữa, cứ như thể trận chiến trên ngọn tháp đã lấy đi toàn bộ sức mạnh của ngài vậy. “Hắn đi đâu rồi, Jon? Có địa ngục thật không? Có phải đó cũng là nơi mà ta sẽ đi một khi cái chết bắt kịp ta không?”

Tôi không biết phải trả lời ngài thế nào. Lại một lần nữa tôi có thể nghe thấy giọng của cậu hát xướng vang vọng khắp nhà nguyện của trường. Ông ta đã giết tớ.

“Ngoài đó,” tôi nói, “vẫn còn hai gã thuộc hạ của lão Stourton. Chúng đang giữ bà của Ella và... chú của bạn ấy. Ngài có thể giúp họ không?”

Tất nhiên là ngài có thể. Ngài Longspee đi xuyên qua những bức tường của nhà thờ cũ kỹ như thể những viên đá đã sinh ra ngài. Râu Xồm nhìn ngài chằm chằm với niềm thích thú của một đứa trẻ lần đầu tiên nhìn thấy cây thông Noel.

Lũ thuộc hạ của lão Stourton không bỏ chạy, mặc dù mong muốn đó thể hiện rõ ra trên khuôn mặt đã chết của chúng. Có khi chúng vẫn hy vọng chủ nhân của mình sẽ đi xuống từ ngọn tháp và đến giải cứu. Một trong hai đứa nhắm bắn ngài Longspee, một điều vô cùng ngu xuẩn. Đứa thứ hai tóm lấy một cái xẻng làm vườn đang để dựa vào một tấm bia mộ. Điều này cũng không thông thái hơn chút nào. Sau đó bọn chúng tấn công ngài Longspee. Nhưng tay chân của mấy cái xác chết thì sao đọ lại được với vị hiệp sĩ của tôi, vì thế chúng nhanh chóng thoát ra khỏi thân xác đánh cắp của mình và tan biến vào trong đêm đen, giống như lão chủ nhân của chúng trước đó. Ngài Longspee ấn thanh kiếm vào lại trong bao, và cả khu nghĩa địa như thở phào nhẹ nhõm. Sự yên lặng giữa những nấm mồ bỗng nhiên lại trong trẻo như không khí sau một trận bão to.

“Có gì mà con mê hiệp sĩ vậy, Jon?” mẹ tôi thường hỏi suốt năm năm trời hồi tôi còn bé tí, mỗi lần tôi từ chối mặc bất cứ trang phục nào khác cho lễ hội Halloween. Vâng, cái gì nhỉ? Có lẽ là vì họ khiến chúng ta tin vào việc tất cả cái ác trên thế giới này đều có thể bị tống khứ bằng kiếm và giáp.

Ella cởi dây trói cho Râu Xồm (nó gọi ông ta là chú Matt), và tôi cởi trói cho bà Zelda.

Ngài Longspee vẫn đứng đó, nhưng ngài đã bắt đầu phai dần đi cùng với ánh mai đầu tiên.

“Tại sao cháu không gọi ta sớm hơn, Jon Whitcroft?” ngài hỏi.

Sau đấy ngài biến mất, không kịp cho tôi có cơ hội trả lời.