← Quay lại trang sách

Chương 16 MẢNG TỐI CỦA NGÀI LONGSPEE

Đêm đó, bà Zelda một mực đòi dọn ghế sofa làm giường cho tôi ngủ. Bà sai Râu Xồm đi thông báo cho ông bà Popplewell, mặc dù ông ta trông cũng giống xác chết chả kém gì lũ thuộc hạ của lão Stourton.

“Cứ bảo họ là con đón Jon từ trường và hai đứa mải vui quá nên quên mất không gọi cho họ,” bà nói, nhẹ nhàng đẩy ông ta ra cửa.

“Vui ư? Trông con có giống như là vừa vui vẻ gì không?” Râu Xồm rên rỉ. Nhưng ông vẫn tìm được cách thuyết phục ông bà Popplewell cho tôi ở lại chỗ bà Zelda thêm hai đêm. Sau đó, ông ta dành cả tiếng đồng hồ nói chuyện điện thoại với mẹ tôi, người mà đương nhiên đã gọi cho ông bà Popplewell và đặt họ vào trạng thái báo động đỏ. Cuộc sống có thể trở nên thật phức tạp khi ta không thể nói ra sự thật. Hãy tha lỗi cho sự biến mất của Jon Whitcroft. Thằng bé phải đi giải cứu đứa bạn thân nhất và phá lời nguyền lâu đời của gia tộc. Tất cả chúng tôi đều sẽ đánh đổi mọi thứ để bà Zelda có thể viết một tờ giấy xin phép như vậy cho trường.

Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi một con cóc ngự trên tay vịn ghế sofa đang nhìn chằm chằm xuống mình và mùi thơm của bánh kếp.

“Sau một đêm như hôm qua, các cháu không thể cứ thế mà đi học được!” bà Zelda thông báo lúc tôi loạng choạng mò vào bếp. “Ta đã gọi điện cho cô Tinker báo rằng hai đứa đều bị đau bụng bởi Matthew cho bọn cháu ăn nhiều kẹo quá. May là cô ấy không biết nó là nha sĩ.”

Râu Xồm là cái cớ thật tuyệt để sử dụng cho mấy lời bào chữa. Tôi đang nghiền ngẫm xem có thể sử dụng ông ta như thế nào trong tương lai thì ông ta đi cà nhắc vào bếp. Ông ta trông thật thê thảm, nhưng đó không phải là lý do tôi suýt chút nữa không nhận ra ông ta. Râu Xồm không còn có râu xồm nữa.

“Chú chỉ cảm thấy rất khác biệt sáng nay,” ông ta nói, nhồi nhét bánh kếp vào giữa hai hàm răng không tì vết của mình. “Bộ râu không còn cảm giác phù hợp nữa.”

Ella hôn lên cái má nhẵn nhụi của ông ta, còn tôi không chắc tôi có thích mặt ông ta thế này hơn không, nên tôi quyết định tạm thời vẫn nghĩ về ông ta dưới cái tên Râu Xồm trong thời gian này (và đến giờ tôi vẫn làm vậy). Nhưng tôi phải thú nhận, vết sẹo trên cằm ông ta nhìn rất ấn tượng. Nhìn thấy nó khiến tôi suýt chút nữa thì hối hận vì lão Stourton không để lại dấu vết gì trên mặt mình.

Sau bữa sáng, cuối cùng tôi cũng kể cho Ella về cái chết của cậu hát xướng trong nhà nguyện ở trường. Nó lắng nghe, như mọi khi, với bộ mặt trơ trơ không cảm xúc, chỉ điều này thôi cũng đủ làm tôi bối rối lại rồi.

“Cậu phải kể cho ngài Longspee chuyện này!” nó nói. “Tớ chắc là ngài có thể giải thích mọi chuyện.”

“Rồi sao?” tôi hỏi lại. “Chắc ngài sẽ hiểu ra rằng tớ không gọi ngài đến Kilmington sớm hơn vì tớ đã tin thằng nhóc khốn kiếp đó.”

Và câu nói đó mang lại cho tôi một cái nhìn kiểu Jon Whitcroft, chắc cậu sẽ phải đối mặt với điều đó thôi.

“Được thôi!” tôi bật ra. “Ít nhất là cậu cũng đi cùng tớ đến nói chuyện với ngài chứ?”

“Chắc chắn rồi!” nó nói. “Đằng nào tớ cũng phải cảm ơn ngài về chuyện tối qua nữa.”

•••

Ella muốn lại được khóa trái qua đêm trong nhà thờ một lần nữa, nhưng bà Zelda đã làm tiêu tan kế hoạch đó với một cái nhăn trán sâu hoắm.

“Không được. Không có thêm một chuyến du ngoạn ban đêm nào cho hai đứa nữa,” bà Zelda nói. “Ít nhất là khi không có sự giám sát của người lớn.” Bà xoay xở kiếm được chìa khóa vào khu sân trong cũng như là cửa hông của nhà thờ từ một trong những hướng dẫn viên.

“Ông ta là một trong những người hâm mộ cũ của bà,” Râu Xồm thì thầm trong lúc bà Zelda tự hào vứt hai cái chìa khóa lên bàn ăn. “Người ta đồn ông ấy đã khắc tên bà lên ít nhất ba cây cột và ở vậy không kết hôn vì bà.”

Ella cố gắng thuyết phục bà nó ít nhất thì cũng để chúng tôi nói chuyện với ngài Longspee một mình, nhưng bà Zelda lắc đầu quyết liệt đến mức cặp kính của bà tuột ra khỏi mũi.

“Vớ vẩn!” bà nói khi nhét hết chúng tôi lên ô tô. “Nhỡ đâu ông ta thực sự là một kẻ sát nhân thì sao? Không thảo luận thêm gì nữa! Ta hứa là sẽ chỉ xuất hiện nếu các cháu gọi xin giúp đỡ.”

Chúng tôi luồn người qua cánh cửa bên hông ngay sau buổi lễ tối. Nhà thờ có cảm giác như một người bạn cũ. Bà Zelda đi đến đợi bên cây cột cạnh bình nước rửa tội, trong khi Ella và tôi bước tới mộ của ngài Longspee.

Cảm giác như đã lâu lắm rồi kể từ lần đầu tiên tôi đến đây. Quá nhiều thứ đã xảy ra kể từ lúc đó. Tôi cảm thấy mình đã khác hẳn với cậu bé đến đây để xin sự giúp đỡ của ngài William Longspee.

Tôi nên nói gì đây? Làm sao tôi có thể nhìn thẳng vào mắt ngài sau khi buộc ngài vào tội giết người? Kẻ giết hại một cậu bé chỉ xấp xỉ tuổi tôi.

Tôi cảm nhận được sự hiện diện của ngài trước cả khi nghe thấy giọng ngài.

“Thế, Jon... tại sao cháu chỉ gọi ta khi mọi việc đã gần như quá trễ?”

Ngài đứng giữa những hàng cột như thể đang đợi tôi.

Tôi cúi đầu. Lời nói của cậu hát xướng có vị như thuốc độc trên lưỡi tôi. Tôi yêu quý ngài William Longspee, nhưng tôi đã nhìn thấy mảng tối trong ngài, và cậu hát xướng chỉ làm tôi thêm nghi ngờ niềm tin rằng ánh sáng trong ngài luôn mạnh hơn. Khi chiến đấu chống lại Stourton trong ngọn tháp nhà thờ tại Kilmington, tôi đã tự cảm thấy mảng tối đó có thể mạnh mẽ như thế nào trong tất cả chúng ta.

“Cháu đã gặp hồn ma dàn hợp xướng. Cái cậu bé mà ngài cũng nhờ đi tìm trái tim của mình ấy,” tôi thì thầm, nhưng sự rộng lớn trống trải của nhà thờ làm mọi từ nghe đều to và nặng nề.

“Ta hiểu.”

Có rất nhiều sự mệt mỏi trong giọng nói của ngài. Tôi có thể nhìn thấy những bức tường nhà thờ qua người ngài, như thể nỗi buồn và tội lỗi gần như chả để lại chút gì cho hình bóng đó. “Cậu ta đã kể gì với cháu?”

Kể lại cho ngài cần nhiều dũng khí hơn là chiến đấu với Stourton.

“Rằng ngài chính là người đã giết cậu ấy. Cháu biết,” tôi nhanh chóng thêm vào, “cháu không nên tin cậu ấy. Có khi mọi sự không phải như vậy...”

“Không, Jon. Đó là sự thật.”

Tôi thấy lạnh toát - như thể bàn tay xương xẩu của lão Stourton lại gí vào trái tim tôi một lần nữa. Ngài Longspee gần như không còn hiện hình trong bóng tối, nhưng những câu chữ ngài nói cứ tự viết lên bóng đêm, như thể từng con chữ đều muốn thiêu đốt bản thân vào tâm hồn tôi.

“Nhưng... tại sao?” Ella đi đến bên cạnh tôi. Lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng nó run rẩy.

Ngài William nhìn dọc hàng cột. “Cậu ta bảo đã tìm thấy trái tim của ta và sẽ đưa cho ta với một điều kiện: nếu ta giết thầy giáo của cậu ta.”

Ngài đi lại phía quan tài của mình, nơi bức tượng bằng đá của ngài đang nằm yên bình trong giấc ngủ cẩm thạch.

“Cậu ta nói: ‘Lão ta già rồi’,” ngài Longspee tiếp tục với một giọng nói yếu ớt. “‘Trái tim của lão chắc sẽ ngừng đập nếu ông hiện diện cho lão thấy.’ ‘Tại sao cậu lại muốn ông ấy chết?’ ta hỏi. Cậu ta cười. ‘Bởi vì tôi không thích lão ta!’ cậu ta trả lời. Ta đã từng nghe điều này trước đây, từ một vị vua. John luôn nói những thứ như thế. ‘Đưa hắn đi khuất mắt ta. Ta không thích hắn.’ Và rồi luôn luôn có một ai đó cố gắng thực hiện mong ước của ông ta. Đôi khi người đó chính là ta. Ta đã quá mệt mỏi với điều đó. Quá mệt mỏi. Mệt mỏi bởi việc phải nhận lệnh từ một thằng nhóc hư hỏng.”

Ngài Longspee với tay ra và chạm vào khuôn mặt đá nhìn y hệt ngài. Những ngón tay của ngài chìm xuống xuyên qua lớp đá cẩm thạch như thể nó cũng hư không như ngài.

“Ta bảo cậu ta rằng ta sẽ không thực hiện mong muốn của cậu ta và đòi trái tim của mình. Cậu ta đã cười vào mặt ta. ‘Không, trong trường hợp đó, tôi sẽ lại chôn nó đi,’ cậu ta nói. ‘Tôi hy vọng việc đó sẽ làm ông yếu ớt và khốn khổ đến mức ông không bao giờ có thể hoàn thành lời thề của mình. Và ông sẽ không bao giờ gặp lại vợ mình nữa. Dù sao thì bà ta biết làm gì với một gã hiệp sĩ không tim chứ?’”

Ngài Longspee đưa tay vuốt mặt.

“Trong cơn giận dữ không tự chủ được, ta đã rút kiếm ra. Cậu ta loạng choạng lùi lại và ngã ngửa qua cửa sổ. Cậu ta bị gãy cổ. Tiếng thét của cậu ta khắc chữ kẻ sát nhân lên trán ta, và bóng tối đã làm vẩn đục tâm hồn ta mãi mãi. ‘Chỉ thêm một người thôi mà, William,’ ta tự nhủ. ‘Chỉ thêm một đứa nữa thôi. Ngươi đã giết quá nhiều người và thằng nhóc này có khi là một đứa trẻ hư đốn.’ Nhưng bóng tối không chịu rời bỏ ta, ta mất hết niềm tin vào việc có lúc nào đó sẽ gột rửa được nó ra khỏi tâm hồn mình. Cũng như niềm tin rằng sẽ nhìn thấy Ella một lần nữa. William Longspee chả là gì ngoài một cái bóng. Một gã hiệp sĩ không tim, bị trói buộc vĩnh viễn vào thế giới này.”

Ngài quỳ sụp xuống - trước ngôi mộ của chính mình và tất cả các vị thánh cùng những kẻ tội đồ đang hướng khuôn mặt đá nhìn xuống ngài. Bức tường của nhà thờ dường như đang thì thầm những lời an ủi và những cây cột đang vươn ra như thể muốn gánh vác tội lỗi của vị hiệp sĩ cùng ngài. Đêm đen đổ bóng tối xuống những ô cửa sổ và thứ ánh sáng duy nhất là từ đèn pin của Ella.

Ella thận trọng lại gần ngài, như thể nó không chắc liệu ngài có đuổi nó đi không.

“Ngài đã cứu Jon và cháu,” nó nói. “Cả bà Zelda và chú Matt nữa. Như cháu biết, thế là đủ để hoàn thành lời thề của ngài rồi và ngài sẽ được gặp lại vợ mình một ngày nào đó. Bởi vì Jon và cháu sẽ tìm ra trái tim của ngài và chôn nó cạnh chân bà ấy. Cháu thề danh dự đấy. Còn bây giờ, đứng lên thôi ạ!”