Chương 17 HÒN ĐẢO CỦA CON MA DÀN HỢP XƯỚNG
Phải ghi điểm cho Râu Xồm vì không hỏi lằng nhằng khi Ella và tôi nói chúng tôi cần sự giúp đỡ của ông ta thêm một lần nữa. Ông ta xuất hiện, như đã hứa, ngay sau giờ tan trường và thu hút sự chú ý của giáo viên giám sát (cô Bagenal, dạy môn toán và hóa) vào một cuộc thảo luận về vệ sinh răng miệng để Ella và tôi có thể lẻn lên lầu vào trong nhà nguyện của trường.
Đề xuất của tôi vốn là đe dọa thằng nhóc hèn hạ, bắt cậu ta phải nói cho chúng tôi biết trái tim đang nằm ở đâu, nhưng Ella cau mày hỏi tôi định làm điều đó bằng cách nào. Tôi đương nhiên là không có ý tưởng nào, và vì thế chúng tôi sẽ làm theo cách của nó. Tôi trốn giữa những hàng ghế (rất không thoải mái!), rồi mười phút sau Ella tản bộ vào và nhìn quanh, giả vờ như để chắc chắn là nó ở đó một mình. Nó là một diễn viên tuyệt vời, tôi đã phát hiện ra điều đó vào hôm ấy.
“Aleister? Aleister Jindrich?” nó cất tiếng gọi vào khoảng không gian tĩnh lặng. (Ngài Longspee đã nói cho chúng tôi biết tên cậu ta.) “Cậu ở đâu? Tôi có chuyện phải nói với cậu.”
Nó không phải đợi quá lâu. Ella rất xinh đẹp và tính cách phù phiếm của Aleister đã bị kích thích bởi việc một đứa con gái như vậy tìm nó.
Đầu tiên, cậu ta chỉ là một nhúm sáng bập bùng nơi bậc thềm điện thờ. Sau đấy cái đầu của cậu ta xuất hiện, cười nhe nhởn như con mèo Cheshire và cuối cùng toàn bộ người cậu ta đứng trước mặt Ella. Bộ áo choàng dàn hợp xướng của cậu ta nhìn giống như một phiên bản bạc phếch của bộ mà Angus sở hữu.
“Chà, chúng ta có ai ở đây thế này?” cậu ta nói giọng vui sướng, khoe ra cho Ella một nụ cười không đứng đắn làm tôi chỉ muốn cho cậu ta một thụi. “Chúng ta có biết nhau không? Tôi không nghĩ vậy.”
Ella nhìn cậu ta với một khuôn mặt vô cảm như thể chả có gì bình thường hơn việc nói chuyện với một hồn ma dàn hợp xướng.
“Tên tôi là Ella Littlejohn,” nó nói. “Bà tôi Zelda tổ chức mấy chuyến tham quan ma quỷ ở Salisbury. Đó là lý do tôi ở đây.”
“Thật vậy sao?” Aleister bắt đầu lảng vảng quanh Ella như mèo quanh bát sữa. “Làm ơn cứ tiếp tục.”
Ella khoanh tay trước ngực. Râu Xồm kể người ta cho là cách này dùng để ngăn không cho hồn ma nhập vào mình. Ông ta biết được mấy thứ hữu ích phết, miễn là ông ta quên đi việc mình là một nha sĩ.
“Tôi đã kể cho bà tôi về cậu,” Ella nói. “Nói cho cùng thì mọi người trong trường đều biết đến cậu. Nhưng bà Zelda nói bà không thể nói về chuyện một cậu nhóc trẻ con đến mức nhảy ra ngoài cửa sổ chỉ vì cậu ta nhớ nhà và sau đó thì không tìm được gì tốt đẹp hơn để làm ngoài việc đi ám ngôi trường cũ và tự thương cảm cho chính mình.”
Hoàn hảo. Aleister chuyển sang trắng bệch như một tờ giấy. Không phải là ban đầu cậu ta có màu sắc gì lắm cho cam, nhưng đó cũng là một sự thay đổi đáng kể.
“Bà cậu đã nói vậy sao?” cậu ta rít lên. Cậu ta thực sự giống loài mèo kinh khủng.
“Ừ, bà đã nói vậy đấy,” Ella trả lời một cách bình thản. “Nhưng tôi nghe nói là có một câu chuyện khác.”
Nó dừng lại lấy hiệu ứng và vuốt thẳng nếp váy của mình. Đồng phục của bọn con gái không có gì thú vị cho lắm, nhưng Ella làm cho cả mấy thứ quần áo như vậy cũng trở nên hay ho.
“Một thằng con trai trong lớp tôi,” nó tiếp, “kể cho tôi là có một vị hiệp sĩ trú ẩn trong nhà thờ đã giết cậu bởi vì cậu ăn cắp trái tim của ông ấy. Nghe có vẻ hay ho hơn nhiều so với câu chuyện nhớ nhà. Nhưng cái nào mới đúng?”
“Đó là sự thật! Lão hiệp sĩ khốn kiếp đó đã giết tôi!” Aleister kiễng chân lên cố làm cho mình cao bằng Ella. Cái thằng kỳ dị vênh váo này! Thảo nào cả thiên đường và địa ngục đều không thu nhận nó.
Ella vuốt tóc ra sau. “Chứng minh đi!”
“Chứng minh?” Aleister trông rất bối rối. “Bằng cách nào?”
“Cho tôi xem trái tim.”
Đầu tiên tôi nghĩ cậu ta có thể nhìn thấu mánh khóe của Ella. Nhưng tôi đã đánh giá thấp sự rỗng tuếch của cậu ta. Chưa kể đến vụ ngã ra ngoài cửa sổ và ám một ngôi trường cổ hàng mấy thế kỷ có khi cũng không cải thiện được gì cho đầu óc cậu ta.
“Tốt thôi,” cậu ta nói. “Nhưng nếu tôi chỉ cho cậu xem, cậu sẽ phải hôn tôi.”
Đồ con gián! Tôi thấy Ella nuốt nước bọt đánh ực, bàn tay nó nắm chặt dưới hai cánh tay đang khoanh lại, nhưng giọng nó không để lộ ra tí vẻ kinh tởm nào.
“Đương nhiên,” nó bình tĩnh trả lời. “Đằng nào thì tôi lúc nào cũng muốn hôn cậu rồi. Cậu trông thật tuyệt trong bức tranh vẽ ngoài đó.”
Cậu ta nuốt lấy từng lời. Nuốt trọn con mồi như một con cá ngu xuẩn. Đồ oắt con xảo quyệt thảm hại. Aleister rõ ràng đã quên mất rằng nó không thể chạm vào con người, ngay cả khi người đó xinh xắn như Ella.
“Tôi đã giấu trái tim ở một chỗ an toàn!” nó thì thầm vào tai Ella. “Không xa đây lắm.”
Thì ra cậu ta không mang trái tim quay lại Stonehenge.
Ella che giấu vẻ ngạc nhiên của nó một cách xuất sắc. “Tốt. Vậy cho tôi xem đi.”
Aleister lắc đầu. “Trời phải tối đã. Da tôi ngứa như điên dưới ánh sáng ban ngày.”
Ella nhìn vào đám cửa sổ sặc sỡ.
“Nhưng phải mấy tiếng nữa lận,” nó nhận xét. “Sao cậu không kể cho tôi nơi cậu giấu nó để tôi đi lấy?”
Có cố gắng đấy, nhưng Aleister đâu ngu tới mức đó. Nụ cười nham hiểm của nó quay trở lại trong nháy mắt.
“Không được, tôi nhất định phải trực tiếp chỉ cho cậu xem, người đẹp ạ,” nó rừ rừ thích thú. Giọng nó nghe khá là lố bịch vì không vang mấy. “Đợi tôi sau trường lúc hoàng hôn.”
“Được thôi.” Ella cũng nặn ra một nụ cười có vẻ hồ hởi. “Chỉ một câu hỏi nữa thôi. Cậu không sợ nhỡ may gã hiệp sĩ đó bỗng một ngày xuất hiện ở đây đòi lại trái tim à?”
Nụ cười của Aleister trở nên đồi bại, có lẽ bị sét đánh sẽ là câu trả lời thích hợp duy nhất cho cậu ta, nhưng rõ ràng công lý thiên đình không hoạt động theo cách này, kể cả trong một nhà nguyện.
“Con chó tội nghiệp đó chỉ có thể rời nhà thờ khi ai đó kêu gọi sự giúp đỡ của hắn,” cậu ta cười khúc khích. “Nó có liên quan gì đó đến lời thề ngu xuẩn của hắn.”
“Ông ta ngu thiệt!” Ella nhìn thằng oắt con nhớp nhúa, đôi mắt nó để lộ ra vẻ ghê tởm, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo nó đã lại chìa ra cho Aleister nụ cười ngọt ngào nhất cộp mác Ella. “Thế nhé!” nó nói. “Tôi sẽ gặp cậu sau khi mặt trời lặn.”
•••
Trong lúc đó, Râu Xồm lại đang phải chịu trận. “Chúa ơi, bà giáo đó kể cho ta về tất cả những cái răng sâu của mọi đồng nghiệp!” ông ta rên rỉ lúc chúng tôi gặp lại ông ta trước cổng trường. Và khi chúng tôi kể cho ông ta rằng chúng tôi phải quay lại trường khi đêm xuống, ông ta không có vẻ nhiệt tình cho lắm. Bởi vì ông ta cứ khăng khăng đòi đi cùng chúng tôi cho đến lúc ấy, nên chúng tôi để ông ta mời mình đi ăn kem trên Phố Chính. Nhưng khi trời tối và chúng tôi quay lại cổng trường lúc này đã khóa trái, Ella đã giải thích rất rõ ràng là chúng tôi phải làm phần việc còn lại một mình, chú của Ella đóng vai một ông bố giả có trách nhiệm và cố gắng tranh luận với chúng tôi, nhưng cuối cùng thì ông ta đầu hàng vì chúng tôi chỉ gặp gỡ với mỗi một hồn ma, đã thế nó lại thấp hơn Ella đến gần một cái đầu.
Trong ánh trăng, lâu đài giám mục nhìn không giống một ngôi trường tí nào. Lúc Ella và tôi trèo qua cánh cổng sắt, tôi tưởng tượng hình ảnh Aleister lang thang dọc các hành lang vắng tanh vào buổi đêm, mơ mộng về những trò chơi khăm mà nó sẽ làm với những giáo viên quá cố và lũ học sinh cùng thời.
Bãi cỏ sau trường, nơi chúng tôi vẫn chơi bóng bầu dục và bóng đá, trông cũng xa lạ chả khác gì bề mặt của mặt trăng khi thiếu vắng đi đám học sinh ban ngày.
“Cậu vẫn đang làm gì ở đây thế?” Ella thì thầm khi tôi dừng lại bên cạnh nó giữa bãi cỏ. “Trốn đi, trước khi cậu ta nhìn thấy cậu.”
Tôi ghét phải bỏ nó lại một mình. Ánh trăng biến mất đằng sau một đám mây và đêm bỗng trở nên đen như mực. Nhưng Ella đương nhiên là đúng. Tôi tìm một chỗ trốn sau đám bụi rậm cạnh trường, hy vọng rằng Aleister sẽ đưa nó đến một chỗ tôi có thể bám theo mà không bị phát hiện.
May làm sao, tên tiểu yêu quá hăng hái được gặp lại Ella nên không để nó phải đợi cậu ta. Nó đi qua đi lại suốt chiều dọc của bãi cỏ chưa tới một tá lần thì cái bóng trắng đã xuất hiện qua bức tường của khu trường học và bắt đầu đi bộ về phía nó. Vâng, ma không bay liệng, chúng đi bộ, trông cũng kỳ cục vì chúng bước đi cách mặt đất dăm phân.
Tôi không thể nghe được hai đứa nói gì. Tất cả những gì tôi nhìn thấy là cái thân ma nhợt nhạt của Aleister đứng quá gần với Ella, vì điều này tôi sẵn sàng đẩy cậu ta ra ngoài cửa sổ một lần nữa. Lúc hai đứa bọn nó đi dọc bãi cỏ, tôi phải khó khăn lắm mới giữ mình không nhảy ra khỏi chỗ trốn và chạy theo chúng. Nhưng tôi bắt mình ngồi yên như chúng tôi đã thống nhất, cho đến khi đã rõ là nó đang dẫn Ella đi đâu.
Nơi đó rất nhanh chóng trở nên rõ ràng.
Aleister đang hướng về phía hòn đảo.
Cái tên này khá dễ gây hiểu nhầm. Hòn đảo chẳng qua chỉ là một cái gò nhỏ mà cứ mưa xong thì được bao quanh bởi nước và bùn từ dòng suối nhỏ chảy qua sân trường. Bọn trẻ con lớp một, lớp hai luôn đến chỗ này để chơi cướp biển hay đắm tàu, còn lũ lớp ba thì xây một con đập từ những cành cây và mấy cái thùng cũ để tấn công lũ lớp một và lớp hai. Sau cơn mưa mấy tuần trước, con đập ấy là đường duy nhất dẫn vào hòn đảo. Ngay khi Ella đi qua đó, tôi bò ra khỏi chỗ trốn cùa mình.
Tôi rón rén đi qua bãi cỏ thật khẽ như kinh nghiệm bao năm chơi trốn tìm với lũ em đã dạy tôi. Tuy nhiên, con đập lại là một nhiệm vụ gần như bất khả thi. Mỗi bước đều có tiếng cành cây gãy, nhưng Ella đã lên giọng để làm chìm đi những âm thanh khả nghi, và cuối cùng tôi cũng lên được hòn đảo và thấy bóng dáng nhợt nhạt của Aleister đằng sau đám bụi rậm.
“Tôi chôn cái tiểu gần chỗ mấy hòn đá bên kia,” tôi nghe thấy cậu ta nói. “Ngày xưa nhìn mọi thứ khác cơ, nhưng tôi chắc chắn là chỗ đó.”
Ngày xưa. Tất nhiên rồi! Sau khi ngã chết, cậu ta không thể đụng vào trái tim được nữa. Điều đó có nghĩa là nó đã được chôn vùi ở đây hơn một trăm năm rồi - trừ phi là ai đó đã tìm thấy nó trước.
Tôi nhòm qua bụi rậm và nhìn thấy Ella lôi ra một cái xẻng nhỏ từ trong áo khoác - chính là cái mà nó đã mang đến Stonehenge. Nó thực sự đã tính trước mọi việc.
“Cái tiểu trông như thế nào?” nó hỏi.
“Nó làm bằng chì, với mấy biểu tượng ma thuật trên nắp. Nhưng đừng có quên - nó là của tôi!”
“Đương nhiên,” Ella nói. Nó bắt đầu đào.
Aleister đứng ngay đằng sau nó. Rất khó để ngồi im tại chỗ trốn trong khi cậu ta cứ nhìn nó hau háu với đôi mắt ma của mình, nhưng tôi đã phải hứa sẽ chỉ lộ diện một khi chắc chắn thằng tiểu yêu đưa nó đến đúng chỗ.
Đừng có chạm vào cậu ấy, Aleister Jindrich! tôi nghĩ. Đừng hòng.
Nó không thể chạm vào cậu ấy được, đồ ngu xuẩn! tôi tự trả lời mình. Nhưng điều này cũng không giúp ích là mấy.
“Tôi chả nhìn thấy cái gì cả. Cậu có chắc là nó ở đây không?” một lúc sau Ella hỏi.
“Có, chắc chắn mà. Nó phải ở đó chứ.”
Ella ấn xẻng sâu hơn xuống làn đất ẩm. Cảm giác như nó đã đào bới hàng giờ rồi, nhưng cuối cùng tôi cũng nghe thấy một tiếng cạch nhẹ. Tiếng kim loại chạm nhau. Ella vứt xẻng và với tay vào cái hố sâu.
“Tôi có thể cảm thấy nó!” nó nói. “Một cái tiểu, đúng như cậu nói.”
“Thấy chưa?” Aleister tự hào đến mức cậu ta phát sáng trong bóng tối như một cây nấm trắng. Cứ như thể ăn cắp trái tim của một người đã chết là một thành tích khổng lồ vậy. “Rồi sao?” cậu ta hào hứng. “Nụ hôn của tôi đâu?”
Ella vứt cho cậu ta một cái nhìn lạnh lùng.
“Đầu tiên tôi phải nhìn thấy trái tim đã. Nếu như dưới đó chỉ là một hộp bánh quy cũ thì sao?”
Bộ mặt nhợt nhạt của Aleister trát đầy sự giận dữ. “Đó chính là trái tim, và cậu phải cho tôi một nụ hôn. Bây giờ!”
Ella đứng lên. Nó vẫn cao hơn cậu ta.
“Thật ư? Và điều đó sẽ xảy ra như thế nào? Cậu chỉ là một hồn ma thôi mà. Và ngay cả nếu cậu có bằng xương bằng thịt, tôi cũng thà hôn mấy con cóc của bà tôi hơn là cậu.”
Cậu ta cố gắng túm lấy nó, nhưng tay cậu ta lại xuyên thẳng qua người nó. Ella cố gắng đẩy cậu ta ra, nhưng đương nhiên kết quả cũng không khác gì mấy.
“Để cậu ấy yên, đồ tiểu đạo chích chết giẫm!” tôi gào lên. Tôi nhảy ra khỏi bụi rậm nhanh đến mức tôi giẫm ngay lên cái hố mới đào, và bị trật mắt cá chân lúc cố rút chân ra. Nhưng tôi vẫn xoay xở đứng bảo vệ trước mặt Ella được, vẻ mặt nhẹ nhõm nó dành cho tôi làm cái mắt cá chân bị sái cũng đáng đồng tiền bát gạo.
“Cậu lấy trái tim đi,” tôi nói với nó, vẫn giữ nguyên ánh mắt mình găm vào Aleister. “Tớ sẽ giải quyết thằng tiểu yêu này.”
Nghe thì có vẻ to tát thế, nhưng tôi không có một ý tưởng nào là sẽ phải làm điều đó ra sao. Đương nhiên tôi có thể gọi ngài Longspee. Nhưng làm sao tôi dám gọi bản thân mình là cận vệ của ngài nếu như tôi thậm chí không giải quyết nổi một con ma thấp hơn tôi những chục phân chứ.
Aleister đã chuyển sang màu da cam của mấy đám mốc. Nó đang run lên vì giận dữ.
“Mày làm gì ở đây?” nó rít lên với tôi. Đôi mắt nó đã chuyển thành cặp than hồng cháy dở. “Lão hiệp sĩ đáng nguyền rủa đó cử mày đến đây à?”
“Đúng thế thì sao?” tôi trả lời. “Đó vẫn là trái tim của ngài mà, không phải sao?”
“Ta sẽ giết ngươi!” Aleister hét lên. Đầu nó bây giờ sáng bừng lên như trái bí đỏ đêm Halloween.
“Ồ, nhưng ngươi không thể!” tôi chế giễu nó. “Và tin ta đi, ta biết mình đang nói gì. Ta đã đương đầu đủ với đống hồn ma các ngươi suốt mấy ngày vừa qua rồi.”
Đằng sau tôi, Ella hét lên sung sướng.
“Tớ lấy được nó rồi, Jon!” nó thốt lên.
Nó đang ôm một cái tiểu làm từ kim loại màu xám - là chì, đúng như Aleister đã nói - và được bao phủ bởi các dấu hiệu.
Cảnh tượng này làm tôi quên hẳn Aleister. Ella hét lên một tiếng cảnh báo, nhưng đã quá muộn. Cậu ta đã kịp nhảy bổ vào người tôi, người cậu ta hòa vào người tôi, xả đầy trái tim và bộ óc tôi bằng cơn giận cùng với rất nhiều hình ảnh và âm thanh đến mức tôi không còn biết tên mình là gì nữa.
“Để cậu ấy yên!” tôi nghe tiếng Ella thét lên.
Tôi cảm thấy hai tay nó ôm quanh người mình, hơi ấm của nó đánh lùi cái lạnh của Aleister.
“Jon!” nó gọi, trả lại tên cho tôi. “Jon!”
Aleister đi cũng nhanh như khi cậu ta nhập vào tôi. Tôi quỳ trên nền đất ướt, run rẩy và cảm thấy mình ngu kinh khủng - chắc chắn là không xứng làm một cận vệ của hiệp sĩ rồi.
“Đáng ra tớ phải biết trước!” tôi thì thầm một cách giận dữ. “Lẽ ra tớ phải nhảy qua một bên, hoặc là khoanh tay trước ngực, hoặc...”
“Quên nó đi!” Ella nói, giúp tôi đứng lại trên đôi chân của mình. “Nó cũng sẽ nhảy bổ vào tớ y hệt thế thôi. Cái thằng tiểu yêu bẩn thỉu, tớ mong là chúng mình không bao giờ phải gặp lại nó nữa.”
Cái tiểu vẫn đang nằm nguyên ở nơi mà Ella đã thả nó xuống để chạy đến giúp tôi. Nhìn nó giống như một lọ hoa kiểu cổ. Ella nhặt nó lên và lấy ống tay áo chùi sạch nó. “Ma thuật hắc ám!” nó nói khi tôi nhòm vào mấy biểu tượng trên nắp. “Không phải lo đâu, bà Zelda vẫn bảo tớ rằng chúng chỉ có thể làm hại mình khi mình tin vào chúng. Quay lại chỗ cánh cổng thôi, chú Matt có khi đang rất lo lắng rồi đấy.”
Tôi quên béng mất Râu Xồm. Lúc chúng tôi chạy qua lâu đài giám mục (và không, thực sự là trong bóng tối nơi này trông chả có vẻ gì giống một ngôi trường hết), tôi nghĩ là tôi đã nhìn thấy một đốm sáng giận dữ đằng sau một trong những ô cửa sổ. Trong đầu, tôi vẫn nghe thấy tiếng kính vỡ vang vọng và cảm giác của Aleister Jindrich lúc rơi vào cõi chết trong làn khí lạnh mùa đông.
Cho đến bây giờ thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ ra một vài ký ức mà Aleister đã bỏ lại trong đầu tôi như những dấu vân tay dính dầu mỡ.
Tin tôi đi, đó không phải là một cảm giác hay ho gì đâu.