← Quay lại trang sách

Chương 18 BUỔI LỄ TỐI

Khi ra đến cổng, chúng tôi nhìn thấy Râu Xồm đang diễu qua diễu lại đằng sau cánh cổng như một con cọp bị giam giữ.

“Sao lâu thế!” ông ta quát. “Hai đứa nghĩ mẹ các cháu sẽ làm gì ta nếu họ phát hiện ra ta đã đứng đây ngoan ngoãn chờ đợi trong khi các cháu đi gặp một hồn ma lúc nửa đêm hả? Và đừng có nói lại cái câu ‘cậu ta chỉ bé xíu thôi mà’ đấy nhé!”

“Mẹ cháu chắc chắn sẽ không nghe được một lời nào về vụ này từ cháu rồi,” tôi trả lời, đánh chân qua phía bên kia cánh cổng sắt. “Và mới có mười giờ thôi mà chú.”

“Đúng thế ạ,” Ella nói. Nó chuyển cái tiểu qua giữa các thanh sắt. “Jon nói đúng đấy ạ. Thư giãn đi, chú Matt. Mọi thứ đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của bọn cháu mà.”

Đúng là một lời nói dối đại bự. Nhưng đằng nào thì Râu Xồm cũng chẳng buồn nghe những gì Ella nói. Ông ta còn mải nhìn cái tiểu.

“Bọn cháu... bọn cháu lấy được rồi à?” ông ta lắp bắp.

Tôi gật đầu và ôm chặt cái tiểu vào ngực mình. Mọi thứ đều ổn, mặc dù tôi vẫn cảm thấy ruột gan lộn tùng phèo hết cả lên.

“Chúng cháu phải đi báo cho ngài Longspee nữa,” tôi nói với Râu Xồm. “Nhưng tốt nhất chú không nên đợi bọn cháu ở đây. Aleister có thể vẫn đuổi theo bọn cháu.”

Ella và tôi lại đi về phía nhà thờ.

Ông ta đi theo chúng tôi. Đương nhiên rồi.

Tôi dừng lại.

“Chú làm gì thế? Chú không thể đi theo bọn cháu được!” tôi cố gắng nhã nhặn hết mức. Dù sao thì ông ta đã cố gắng cứu mạng Ella ở Kilmington, ngay cả khi ông ta cũng không làm được gì nhiều cho lắm.

“Hả? Tại sao không?”

Bởi vì ngài Longspee là của cháu, tôi muốn trả lời vậy. Nhưng đương nhiên tôi biết điều đó nghe trẻ con thế nào. Nhưng luận điểm tiếp theo mà ông ta đưa ra cũng không khá hơn gì. “Chú chỉ muốn gặp ngài thôi!”

“Tại sao ạ? Nếu chú muốn gặp một hồn ma, chú quay lại mà gặp Aleister.”

“Nó không phải là một hiệp sĩ!” Râu Xồm ngắt lời. Mặt ông ta đỏ đến mức tôi thậm chí có thể nhìn thấy màu đỏ ấy trong bóng tối. “Chú chỉ mới kịp liếc nhanh ngài một cái ở Kilmington thôi.”

“Nhưng nếu chú đi, ngài sẽ không xuất đầu lộ diện đâu.”

“Thôi đi!” Ella nóng nảy xen vào giữa hai chúng tôi. “Có quan trọng gì việc chú Matt đi hay không đâu. Đằng nào thì ngài Longspee cũng sẽ không xuất hiện mà.”

Nó chỉ vào những ô cửa sổ của nhà thờ. Ô nào cũng rực sáng ánh đèn, tôi chợt nhớ ra Angus đã nói về một buổi hòa nhạc nào đó mà dàn hợp xướng phải tập luyện. Tôi nhìn xuống cái tiểu với vẻ thất vọng, nhưng Ella kéo tay tôi.

“Đi nào, kiểu gì thì chúng ta vẫn sẽ kể hết mọi chuyện cho ngài,” nó nói. “Bằng cách nào đó ngài sẽ nghe thấy chúng ta thôi.”

•••

Chúng tôi lẻn xuống lối đi giữa hai hàng ghế phía Nam để đội hợp xướng đang tập luyện không phát hiện ra mình. Ella và tôi im lặng như những phiến đá xung quanh, chỉ có Râu Xồm không thể nào giữ mồm giữ miệng được.

“Nhìn những cây cột này!” ông ta thì thầm. “Bọn cháu có biết chúng bị cong vì ngọn tháp quá nặng không?”

“Vâng, chúng cháu biết,” tôi thì thầm lại. Nhưng cũng chả làm cho ông ta ngừng nói gì cả.

“Bọn cháu có biết câu chuyện làm thế nào người ta tìm được địa điểm cho nhà thờ này không?” ông ta lại thì thầm.

“Vâng, chắc chắn rồi,” tôi thì thầm lại, ôm cái tiểu chặt hơn trước ngực. Quan tài bằng đá của ngài Longspee xuất hiện sau những hàng cột.

Ella đẩy tôi một cái khích lệ.

“Đi đi!” nó thì thầm. “Chắc chắn ngài sẽ nghe thấy lời cậu.”

Đội hợp xướng hát như một dàn thiên thần được gửi xuống từ thiên đường. Thật khó tin rằng những âm thanh như thế này có thể phát ra từ miệng của Angus.

Bức tượng đá của ngài Longspee vẫn nằm đó yên bình, như thể những cậu bé đang hát ru cho ngài ngủ. Tôi đi đến giữa những hàng cột và nghiêng người về phía ngôi mộ.

“Cháu hy vọng ngài có thể nghe thấy cháu nói, ngài William!” tôi thì thầm. “Cháu nghĩ là bọn cháu đã tìm thấy trái tim của ngài. Ngày mai chúng cháu sẽ mang nó đến Lacock, đến mộ của vợ ngài. Cái tiểu đã bị niêm phong, vì thế chúng cháu không thể mở nó ra, nhưng...”

Một giọng nói to cắt ngang.

“Ê Jon! Cậu đang làm cái quái gì ở đây thế?”

Tôi không nhận ra là dàn hợp xướng đã ngừng hát. Bọn nó túa ra từ phòng hợp xướng như một đàn chim vỡ tổ. Angus là đứa cao nhất và giọng cũng to nhất. Lúc nó gọi tên tôi, tất cả các con mắt đều hướng về phía tôi, còn tôi thì đứng đó, ấn chặt cái tiểu vào ngực và ước cho cả lũ chúng nó biến mất vào nơi nào có chúa mới biết.

“Cậu đã đi đâu vậy, Whitcroft?” Angus hỏi, mặc kệ cái nhìn không hài lòng của nhạc trưởng. Giống như một chú cún con háo hức, nó rẽ qua mấy hàng ghế về chỗ tôi. “Stu và tớ đã...”

Nó dừng lại đột ngột khi nhìn thấy Ella đứng đằng sau lưng tôi.

“Này, đấy là...” nó ấp úng, mặt bắt đầu chuyển sang màu đỏ. “Chào Ella!”

Ella trả lời, “Chào!” và ném cho nó một cái nhìn băng giá đến mức tôi suýt nữa thì cảm thấy tội nghiệp nó. Nhưng Angus thậm chí còn không nhận ra cái nhìn đó. Nó đã nhìn thấy cái tiểu.

“Cái gì đấy?”

“Không có gì cả!” tôi trả lời, giấu cái tiểu ra đằng sau lưng. Và rồi... vâng, tôi không thể phủ nhận điều này, Râu Xồm đã cứu tôi.

“Chào cháu!” ông ta nói, đi vòng qua một cây cột, chìa tay về phía Angus. “Jon đã ở với chú suốt mấy ngày vừa rồi. Chú sắp là cha dượng của bạn ấy. Chú đoán cháu là một trong những bạn cùng phòng của thằng bé?”

“Dạ, chào chú,” Angus lắp bắp, ném cho tôi một cái nhìn lúng túng. “Chào, chú Râu Xồm, ý cháu là, chú...”

“Littlejohn,” Râu Xồm nói, trong khi Angus chắc còn mải nặn óc nghĩ xem tại sao tôi lại gọi một người là Râu Xồm trong khi ông ta thậm chí không có tí dấu vết của một cọng râu nào trên cằm. “Chú là chú của Ella và chú đang chỉ cho Ella và Jon khu mộ yêu thích nhất của chú trong nhà thờ. Cái quan tài bằng đá này là một trong những ví dụ ấn tượng nhất của công trình nề thời Trung cổ.”

“Vâng, thầy Bona... ý cháu là thầy Rifkin đã giải thích cho chúng cháu,” Angus buột ra. Nó lại đang nhìn Ella.

Râu Xồm tiếp tục thuyết trình về nghệ thuật thời Trung cổ và các khu mộ trong nhà thờ. Ông ta thực sự đã cố gắng hết mức, nhưng tôi biết Angus chỉ đang nghĩ có duy nhất một thứ trong đầu: rằng nó sẽ quay về lay Stu dậy và kể cho cậu ta về việc nó đã lại nhìn thấy tôi với Ella Littlejohn.

Rồi sao, Jon Whitcroft? tôi nghĩ, trong khi Râu Xồm vẫn nói đều đều. Mày quan tâm chuyện Angus nói với Stu làm gì cơ chứ? Mày đã tìm thấy trái tim của ngài Longspee rồi! Tuy thế tôi vẫn mừng là tối hôm ấy mình sẽ ngủ ở nhà bà Zelda.