← Quay lại trang sách

Chương 19 TU VIỆN LACOCK

Bà Zelda không để chúng tôi đi ngủ cho đến khi chúng tôi kể hết mọi chuyện về hồn ma dàn hợp xướng và trái tim của ngài Longspee cho bà. Thế mà sáng hôm sau, bà vẫn bắt bọn tôi đến trường, đương nhiên là với một lời hứa trang nghiêm rằng bà sẽ trông chừng cái tiểu và bảo vệ nó bằng hai cái nạng của mình, nếu cần phải thế.

Trường học. Toán, lịch sử, ngữ pháp. Mọi thứ đều thật phi lý so với những gì chúng tôi đã trải qua mấy ngày mấy đêm vừa rồi. Tôi muốn trèo lên bàn và hét lên, “Các người không thấy sao? Tôi giỏi chả kém gì một người trường thành cả. Tôi đã chiến đấu chống lại một tên sát nhân trong cơ thể của một hiệp sĩ trên nóc một ngọn tháp. Tôi đã trở thành cận vệ của ngài Longspee và tôi đã tìm thấy trái tim bị thất lạc của ngài. Các người nghĩ là còn gì để dạy tôi nữa chứ?”

Nhưng đương nhiên là tôi ngồi im trên ghế của mình. Trong giờ tiếng Anh, một bức vẽ tay nguệch ngoạc gớm ghiếc được chuyển đến bàn tôi, trên đó vẽ hình tôi và Ella đang hôn nhau. Cả ngày hôm đó tôi đợi Aleister xuất hiện và đòi lại trái tim. Cuối cùng nó cũng xuất hiện - trong phòng vệ sinh nam. Nhưng thay vì trái tim, nó chỉ nói về việc nó đã bối rối như thế nào kể từ lần đụng độ của chúng tôi và bây giờ đầu nó cứ vo vo toàn bài tập toán với cả những khía cạnh chiến lược trong cuộc viễn chinh của Tim Sư Tử. Tôi ngạc nhiên là mình lại ảnh hưởng đến nó theo kiểu đó, bởi vì trường học là thứ tôi nghĩ đến ít nhất những ngày gần đây, nhưng mà tôi vui vì đã làm cho nó khốn khổ, vì thế tôi vứt lại cho nó lời khuyên là hãy tự tan biến đi và đừng xuất hiện nữa.

Tôi làm bài tập về nhà trên ghế sau xe ô tô của bà Zelda. Đó là một quãng đường dài từ Salisbury đến Lacock và lần này ghế bên cạnh tài xế thuộc về cái tiểu với trái tim của ngài William. Dấu niêm phong đã bị phá vỡ.

“Ta nghĩ là tốt nhất ta nên kiểm tra xem nó có thực sự chứa thứ mà chúng ta vẫn mong đợi không,” bà Zelda nói khi thấy cái nhìn của tôi. “Và ta phải nói câu trả lời là: Có. Cái thứ ở trong đó ít nhất nhìn cũng giống như một trái tim ngàn tuổi mà ta đã hình dung. Nhưng tin ta đi, ngay cả nếu như chúng ta đang mang một chiếc giày cũ kỹ đến tu viện Lacock thì điều duy nhất đáng quan tâm là ngài William Longspee bây giờ có thể một lần nữa tin vào bản thân mình. Và điều đó là nhờ các cháu. Và sự dũng cảm của bản thân ngài.”

Ánh mắt Ella nhìn tôi thể hiện rõ ràng là nó mừng rằng chúng tôi không mang một chiếc giày cũ đến Lacock.

“Cậu có nghĩ là ngài Longspee sẽ gặp lại vợ ngài ấy không?” nó thì thầm trong lúc bà Zelda đang nguyền rủa một gã lái xe tải mà theo bà là lái quá chậm. “Cậu có tin vào thiên đường, địa ngục và mấy thứ đại loại như vậy không, Jon?”

“Tớ không biết,” tôi thì thầm lại. “Nhưng tớ thực sự mong là lão Stourton đã hoặc là tan biến vào không khí, hoặc là biến mất vào một cõi mà sẽ giữ lão tránh xa khỏi tớ mãi mãi. Angus tin vào thiên đường. Nhưng tớ thì không chắc lắm. Vấn đề là, nếu thiên đường tồn tại, thì ai sẽ được lên đó?”

“Chính thế!” Ella thì thầm. “Ví dụ như là, liệu bà Zelda có được lên đó không?”

“Ta nghe thấy rồi đấy nhé, cô Ella Littlejohn!” bà Zelda nói. Bà đang vượt qua chiếc xe tải ở tốc độ dựng tóc gáy, tôi chỉ sợ là cái ô tô cũ kỹ tội nghiệp của bà sẽ rơi cả bốn bánh ra vì quá sức mất. “Và không, có khi họ chả để ta lên đó đâu. Nhưng đằng nào thì ta cũng không tin vào thiên đường, hay địa ngục.”

Trước khi tôi có thể hỏi xem bà nghĩ là chúng tôi sẽ đi đâu khi chúng tôi chết, và liệu mấy con cóc có đến đó luôn không, bà Zelda đã kịp đánh tay lái vào bãi đỗ xe của tu viện Lacock.

Tôi nghĩ mình sẽ không ngại nếu có ai đó chôn trái tim của tôi ở tu viện Lacock. Có cảm giác là cuộc hành trình đến thế giới tiếp theo sẽ ngắn hơn một chút nếu đi từ đây - cho dù thế giới tiếp theo có là gì đi chăng nữa.

“Ta có một người bạn làm trong cửa hàng của khu bảo tàng,” bà Zelda nói lúc đi cà nhắc phía trước qua bãi đỗ xe. (Bà vẫn nhất quyết từ chối sử dụng đôi nạng cho bất cứ việc gì ngoài chiến đấu chống lại mấy con ma.) “Bà Margaret và ta từng học cùng một trường. Bà ấy đã cưới một lão ngốc, và bản thân bà ấy thì cũng không sáng sủa gì cho cam, nhưng chắc chắn là bà ấy sẽ giúp chúng ta.”

Bà Margaret đang đứng đằng sau quầy tính tiền. Bà khá cao và bự con đến mức có thể nhét bốn bà Zelda vào quần áo của bà được ấy. Đôi mắt xanh sũng nước của bà hơi lồi một chút, mang lại cho bà cái vẻ lúc nào cũng ngạc nhiên. Bà Zelda hỏi thăm mấy đứa cháu của bà Margaret và đếm tiền cho mấy cái vé rồi dúi vào tay bà ấy. Nhưng rồi bà Zelda cũng nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề.

“Nghe này Margaret!” bà thì thầm qua quầy. “Tôi cần sự giúp đỡ của bà. Bọn tôi phải chôn một thứ vào mộ của Ella xứ Salisbury.”

Mắt bà Margaret tí nữa thì tuột ra khỏi tròng.

“Lại cái trò ngờ nghệch nào nữa đây, Zelda?” bà thì thầm, ném cho người bạn học đang xếp thiệp lên giá một cái nhìn lo lắng. “Tôi đã quen với việc lũ cóc nhảy quanh chân mình mỗi lần tôi đi uống trà với bà, nhưng thực sự đó là tất cả những gì bà có thể yêu cầu.”

“Quỷ thần ơi, Margaret, tôi đã hỏi xin bà cái gì kể từ hồi tôi để bà chép bài tập của tôi ở trường đâu,” bà Zelda thì thào vặn lại. “Đừng có như vậy. Bà biết câu chuyện về việc Ella xứ Salisbury chôn trái tim của chồng bà ấy ở Lacock, đúng không?”

Bà Margaret cau mày. “Không phải là bà ấy cũng mang theo trái tim của con trai mình đến đây nữa sao? Bà biết đấy, thằng bé tội nghiệp bị chặt thành nhiều mảnh gần thánh địa Jerusalem ấy?”

Bà Zelda lắc đầu nôn nóng. “Không biết. Có mấy thời điểm mà chôn tim đã rộ lên thành mốt. Nhưng không. Tôi chỉ đang nói về trái tim của chồng bà ấy thôi.” Bà Zelda nghiêng người qua quầy. “Bà Ella đã chôn nhầm tim, Margaret ạ. Kẻ sát hại ngài William Longspee đã đánh cắp trái tim của ngài và đánh tráo với trái tim gã tay sai của lão để đưa cho người vợ.”

Bà Margaret đưa tay ôm ngực, như thể bà sợ ai đó có thể làm điều tương tự với trái tim của mình. “Không! Điều đó thật khủng khiếp.”

“Thư giãn đi!” bà Zelda thì thầm. “Bọn tôi đã có trái tim chính chủ ở đây. Vì thế chỉ cho bọn tôi chỗ bà Ella được chôn đi, bọn tôi sẽ sửa cả cái vụ này lại cho đúng.”

Bà Margaret nhìn chằm chằm vào cái túi nylon trong tay Ella. “Nó ở trong đó à?” bà thốt ra.

Ella nhíu mày và gật đầu.

Bà Margaret thở hổn hển, trong một lát tôi thực sự cảm giác như mắt bà sắp sửa bắn ra khỏi tròng.

“Nhưng, bà biết đấy, không có ngôi mộ nào cả!” Bà thở ra. “Chỉ có một tảng đá tưởng niệm trong hành lang dẫn vào tu viện thôi, và tôi cũng không chắc là bà ấy có thực sự được chôn ở dưới đó không.”

Ella và tôi nhìn nhau lo lắng, nhưng bà Zelda thì không bị nhụt chí bởi mấy chi tiết này.

“Không thành vấn đề,” bà nói khẽ. “Thế thì chúng ta sẽ chôn trái tim ở vị trí gần nhất có thể với tảng đá đấy. Cháu có nghĩ là ngài Longspee sẽ chấp nhận điều đó không, Jon?”

“Ngài Longspee ư?” đôi mắt màu xanh đẫm nước của bà Margaret nhìn xoáy vào tôi.

“Ngài William Longspee, chồng của bà Ella,” bà Zelda giải thích. “Ôi, cố đừng có ra vẻ ngu ngốc nữa, Margaret. Thế bà nghĩ ai là người kể cho chúng tôi về trái tim bị đánh cắp nếu không phải là hồn ma ngài Longspee chứ?”

Câu nói này đã có tác dụng. Người phụ nữ tội nghiệp chịu thua và bà Zelda đã phải sử dụng hết khả năng thuyết phục của mình để khiến bà Margaret đồng ý ra khỏi quầy và dẫn chúng tôi đi tới tu viện.

Tu viện Lacock nằm khá tách biệt khỏi con đường, như thể nó đang cố giấu mình khỏi thế giới nơi những vị du khách không còn đến trên lưng ngựa như họ đã từng làm vào thời của bà Ella nữa. Bà Margaret kể cho chúng tôi rằng tu viện đã không còn nhìn thấy một nữ tu sĩ nào kể từ khi vua Henry Đệ Bát cho đóng cửa tất cả các nhà dòng. Tôi cảm thấy như vẫn có thể nhìn thấy vợ ngài Longspee đằng sau từng ô cửa sổ, như thể bà đã dành hết ngần đấy thế kỷ ở đây đợi chờ trái tim của ngài.

“Tôi nghĩ là bà lại đang chơi khăm tôi lần nữa, Zelda Littlejohn ạ!” bà Margaret nói giọng rất khẽ khi chúng tôi theo một cặp khách du lịch đi dọc con đường kết thúc tại dãy hành lang tu viện. “Như cái hồi chúng ta còn trẻ con và bà cứ cố thuyết phục tôi rằng có tiên ở trong vườn nhà bà ấy.”

“Tôi thừa nhận câu chuyện về tiên là bịa đặt,” bà Zelda trả lời. “Nhưng những điều khác đều là sự thật mà.”

Trong một lát bà Margaret nhìn cực kỳ thất vọng, như thể bà đã thực sự hy vọng rằng có thể một ngày nào đó sẽ gặp một cô tiên trong vườn nhà bà Zelda. Nhưng bà vượt qua nỗi thất vọng nhanh chóng.

Bà tiếp tục thì thào: “Hai trong số những người bảo vệ thề rằng họ đã nhìn thấy bóng ma của bà Ella xứ Salisbury trong dãy hành lang tu viện!”

Ella và tôi liếc vội nhau, nhưng bà Zelda thì không hề có vẻ gì là ngạc nhiên.

“Ừ, tôi cũng đã nghe nói,” bà bảo.

“Gì cơ ạ? Sao bà không kể gì cho bọn cháu về điều này?” tôi nín thở hỏi.

“Bởi vì đó chỉ là một truyền thuyết thôi, Jon Whitcroft ạ,” bà Zelda trả lời. “Cháu có biết là người ta tin rằng mình đã nhìn thấy hồn ma dễ dàng thế nào không? Ít nhất cả tá hồn ma đã được nhìn thấy chỉ tính trong tu viện này thôi đấy, bao gồm cả Henry Đệ Bát và ba người vợ của ông ấy, tất cả bọn họ đương nhiên là đều vác theo đầu mình dưới nách.”

“Nhưng biết đâu...” tôi ấp úng, “biết đâu bà Ella đang đợi ngài William!”

“Đợi ư?” bà Margaret lại nhìn chằm chằm vào túi nylon đựng cái tiểu. “Quỷ thần ơi!”

Bà Zelda bực bội nhìn bà ấy.

“Có thể thế,” bà nói. “Cũng có thể không phải. Và có khi những người lính gác đó chỉ nhìn thấy bóng ma của một nữ tu sĩ tội nghiệp nào đó đã chết vì bệnh dịch thôi. Nhiều người phụ nữ đã chết trong tu viện này, không chỉ có bà Ella xứ Salisbury.”

“Nhưng ngài Longspee...” tôi cất lời.

Ella đã nhanh chóng đặt tay lên cánh tay tôi.

“Đi tìm mộ bà ấy đã, Jon,” nó nói. Và đương nhiên là nó lại đúng - thêm một lần nữa.

Nhưng đúng như bà Margaret đã nói: bà Ella Longspee không có mộ. Chỉ có một tảng đá khắc tên bà trong khu hành lang. Ella và tôi bối rối nhìn chằm chằm vào sàn lát đá quanh nó.

“Xem nào!” bà Zelda chau mày nói. “Chắc là không thể làm thế ngay cạnh tảng đá được rồi. Tuy nhiên,” bà vừa nói vừa liếc qua thảm cỏ chính giữa khu hành lang, “chắc là ngài Longspee sẽ thích đặt nó ở đây.”

Bà Margaret nhìn bà Zelda đầy lo lắng.

“Đừng lo!” bà Zelda thì thầm. “Bọn tôi sẽ đợi đến khi tu viện đóng cửa mới đào bới. Bà nghĩ sao? Chỗ nào là chỗ trốn tốt nhất để đám bảo vệ không phát hiện ra bọn tôi?”

Gia đình Littlejohn rõ ràng đều khoái tự nhốt bản thân ở những chỗ công cộng. Nhà thờ, tu viện... tôi tự hỏi tiếp theo sẽ là đâu. Ngược lại, bà Margaret khoanh hai cánh tay vĩ đại lại và lắc đầu. “Zelda!” bà cất lời, và nhanh chóng im lặng khi một nhóm du khách người Nga đi qua chúng tôi. Ngay khi hội người Nga khuất bóng sau một trong những căn phòng nhỏ, bà rít lên với bà Zelda, “Bà vẫn cư xử như thể bà có thể thoát tội với những trò chỉ mấy đứa trẻ mười tuổi mới làm ấy. Bà phải nhớ điều gì đã xảy ra khi bà thuyết phục tôi tự nhốt mình lại trong phòng thí nghiệm hóa học chứ. chính tôi là người chịu hết mọi chuyện phiền phức sau đó. Không!”

“Trong trường hợp đó,” bà Zelda trả lời với một nụ cười ngọt ngào như bánh hạnh nhân, “Jon sẽ phải nói lại với hồn ma ngài William Longspee là bà không chịu giúp bọn tôi. Đừng có trách bọn tôi nếu ngài ấy đến thăm bà một đêm nào đó nhé. Tôi tin là bà chưa từng nhìn thấy một hồn ma đâu, phải không? Chuyện đấy có thể... hơi đáng lo một chút và ngài Longspee thì cũng không phải là loại người hiền hòa nhất đâu - như Jon có thể khẳng định. Nhưng tôi chắc chắn là bà sẽ không phải chịu thiệt hại gì mấy.”

Bà Margareet nhìn cực kỳ khiếp sợ.

“Vâng, bà biết đấy,” tôi thỏ thẻ. “Ngài hơi nóng tính một tí. Và có một thanh kiếm nữa.”

Bà Margaret mím chặt hai môi lại.

“Được thôi, Zelda!” cuối cùng bà cũng thì thầm. “Nhưng tôi chỉ giúp bà vì tôi luôn ngưỡng mộ bà Ella xứ Salisbury thôi nhé. Thật là quá khủng khiếp khi nghĩ rằng bà ấy có thể đã lảng vảng quanh đây trong hàng mấy thế kỷ bởi vì ai đó đã đưa nhầm trái tim cho bà ấy.”

Bà Zelda đảo mắt trước cả đống tình cảm ủy mị này. Ella đúng là rất giống bà nó. May thay bà Margaret không nhìn thấy phản ứng của bà Zelda. Bà ấy dẫn chúng tôi vào một căn phòng nhìn chả khác một cái hốc tối tăm là mấy.

Thậm chí ngay cả những du khách tọc mạch nhất cũng sẽ không bao giờ đến đây.

“Bà có chắc là tôi không nên đưa mấy đứa trẻ đi theo không, Zelda?” bà ấy hỏi trước khi để chúng tôi lại. “Tôi sẽ chết vì sợ ở đây mất, ngay cả khi không có con ma nào xuất hiện.”

“Không cần đâu ạ, cảm ơn bà!” Ella trả lời hộ bà Zelda. “Jon và cháu đã từng đến những nơi đáng sợ hơn nhiều vào buổi đêm rồi ạ.”

Cái nhìn của bà Margaret rõ ràng mang đầy nghi ngờ về năng lực của bà Zelda dưới tư cách bà ngoại. Nhưng bà Zelda chỉ vòng tay qua vai Ella và tôi rồi nở một nụ cười rộng hết mức với bà Margaret.

“Ella nói đúng đấy,” bà nói. “Hai đứa này biết về ma quỷ còn nhiều hơn cả tôi!”

Câu nói đó cuối cùng cũng đưa được bà Margaret trở về đằng sau quay tính tiền của mình.

Lúc mặt trời lặn, chỗ trú ẩn của bọn tôi lại càng tối như một khu mộ. Nhưng tu viện Lacock thuộc toàn quyền của chúng tôi khi chúng tôi rón rén quay lại khu hành lang với mấy cây đèn pin. Không còn du khách, hướng dẫn viên, không một linh hồn còn sống nào ngoại trừ mấy con chuột và bây chim (và lũ nhện, như Ella sắp chỉ ra. Ella sợ nhện còn hơn cả chó).

Lúc chúng tôi đến chỗ bia mộ, bà Zelda nói, “Tốt rồi. Đến lúc bắt tay vào việc thôi. Ta nghĩ có lẽ đây là việc mà hai cháu nên làm một mình.” Bà đưa cho tôi cái xẻng nhỏ mà bà giữ dưới lớp áo khoác. Gia đình Littlejohn rõ ràng là luôn luôn mang theo xẻng và đèn pin. “Ta sẽ đi dạo quanh vườn trong lúc đợi. Ta cá là những hồn ma duy nhất ở đây là mấy bà xơ và họ thường là những linh hồn khá hiền hậu.”

Nói xong bà khập khiễng đi mất. Ella và tôi bước qua một bức tường thấp chia dãy hành lang với khoảng sân cỏ. Cơn mưa mấy tuần trước đã làm mềm lớp đất, nhưng vẫn phải mất một lúc tôi mới đào được một cái hố đủ sâu.

“Nó đây rồi, bà Ella Longspee!” Ella thì thầm lúc đặt cái tiểu xuống hố. “Cháu rất tiếc vì bà đã phải đợi quá lâu để lấy lại được đúng trái tim.”

Chúng tôi cố gắng hết sức để lấp lại lớp đất y như ban đầu. Sau đó chúng tôi đổ đầy phần đất còn thừa vào túi nylon và cuối cùng thì trèo lại qua bức tường vào khu hành lang. Mặt trăng treo lơ lửng phía trên tu viện như một đồng xu bạc. Chúng tôi đang quay lại giữa những hàng cột thì bỗng nhiên Ella nắm lấy tay tôi.

Một người phụ nữ đang đứng ở bên kia khoảng sân cỏ. Dãy cột phía bên kia hiển hiện xuyên qua người bà ấy như thể chúng là một phần của bà vậy.

“Jon, là bà ấy!” Ella thì thầm. “Cậu thấy không? Bà ấy đã đợi. Bà ấy đã biết rằng mình lấy nhầm trái tim!”

“Sao cậu biết đấy là bà Ella của ngài William?” tôi thì thầm lại. “Cậu nghe bà Zelda nói rồi đấy. Đó có thể chỉ là một bà xơ nào đó.”

Vào lúc này thì tôi đã quen với việc nhìn thấy ma đến mức cái hình thù màu trắng ấy trông cũng không còn khác lạ gì hơn mấy con chim bồ câu đang gà gật trên mái của tu viện.

“Tất nhiên là bà ấy rồi!” Ella nóng nảy rít lên. “Cứ gọi ngài Longspee nếu cậu không tin tớ. Làm đi!”

Ella có khả năng thuyết phục tuyệt vời, nhưng tôi vẫn do dự. Tôi không muốn ngài Longspee xuất hiện chỉ để gặp một người phụ nữ lạ mặt nào đó. Chỉ khi người phụ nữ bắt đầu đi về nơi chúng tôi đã chôn trái tim, tôi mới ấn những ngón tay lên dấu sư tử. Sau đấy tôi nhanh chóng cùng với Ella trốn ra đằng sau một trong những cây cột và chờ đợi.

Ngài William xuất hiện ngay nơi chúng tôi đã chôn cái tiểu. Hình bóng của ngài vụt sáng vào màn đêm như thể mặt trăng đã mang ngài theo mình. Hình bóng nhợt nhạt của người phụ nữ dừng bước. Họ cùng đứng đó, hai cái bóng nhợt nhạt đã từng là con người. Cả hai đều không còn trẻ khi họ mất. Bà Ella là hồn ma của một người phụ nữ già nua, nhưng khi bà và ngài William nhìn nhau, họ đều trẻ trung trở lại, ánh trăng đã tẩy đi mấy thế kỷ ra khỏi khuôn mặt họ.

Ngài Longspee với tay ra, và khi bà Ella cũng làm điều tương tự, đôi tay họ tan vào nhau.

Tim tôi đập dữ dội, như thể nó lại biến thành trái tim của ngài Longspee, đột nhiên ngài nhìn quanh và nhòm vào chỗ chúng tôi đang trốn đằng sau cây cột. Ella đẩy một cái vào lưng tôi và tôi loạng choạng bước ra phía ánh trăng. Tôi sẽ không bao giờ quên cái cách ngài nhìn mình.

Ngài mỉm cười, nắm tay lại đặt lên nơi trái tim ngài đã từng đập, và tôi cũng làm điều tương tự. Tôi chắc chắn rằng mình trông như một thằng ngốc toàn tập, nhưng tôi nghĩ ai mà chẳng vậy khi cực kỳ hạnh phúc. Ngoại trừ ngài Longspee. Khi hạnh phúc trông ngài thật đẹp.

Tôi không thể rời mắt khỏi ngài, nhưng Ella đã nắm tay lôi tôi đi. Tôi nhìn lại một lần nữa và thấy hình bóng của ngài William tan vào bóng của người phụ nữ đó, và tôi không biết là mình muốn khóc hay cười nữa.

Chúng tôi tìm thấy bà Zelda trên một băng ghế đá phía trước tu viện. Bà chỉ bắt đầu nhìn quanh khi nghe thấy tiếng bước chân của chúng tôi đằng sau lưng.

“Sao rồi?” bà hỏi.

“Tất cả đều tốt đẹp ạ!” Ella nói, đổ hết đống đất đã được lấy ra để có chỗ cho trái tim của ngài Longspee. “Đó là bà Ella của ngài William, vì thế Jon đã gọi ngài ấy.”

“Chà, thế chúng ta cũng có thể gọi đây là một cái kết có hậu rồi!” bà Zelda nói. Nhưng khi bà nhìn thấy tôi vẫn đang luyến tiếc nhìn lại phía tu viện thế nào, bà đứng dậy đặt bàn tay xương xẩu bé xíu lên vai tôi. Tôi nghĩ bà Zelda chắc hẳn phải là một con chim ở kiếp trước, một chú chim bé tí tẹo.

“Cháu không thích cái kết này lắm, phải không, Jon?” bà khẽ hỏi.

Tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc.

“Cháu... bà biết đấy... điều gì sẽ xảy ra bây giờ?” tôi ấp úng. “Ý cháu là, liệu ngài...”

“Có đi với bà ấy không?” bà Zelda hoàn tất câu hỏi của tôi. “Và nếu có, thì là đi đâu? Ai biết chứ? Ta không bao giờ hiểu được vì sao một vài hồn ma biến mất và một vài ở lại. Có thể ta sẽ tìm ra khi chính ta biến thành một hồn ma - mong là điều đó sẽ không xảy ra!” bà thêm vào, khoác tay Ella. “Ta thích cứ chết thôi hơn nhiều. Và bây giờ ta phải về đi ngủ thôi. Cái chân này hành hạ ta kinh quá. Khéo ta phải cắt nó đi mất!”

Câu chuyện dừng ở đó.

Ella và tôi không nói một lời trên suốt quãng đường về, nhưng thật tốt khi có nó ngồi bên cạnh tôi.