Chương 7 Ở quán Biển Hiệu Xe Song Mã
Khi đến chỗ con đèo, ngôi sao đã ướt như chuột lột, buồn bã và run rẩy. Cô lo cho kỳ lân; họ chẳng tìm được chút thức ăn nào cho nó suốt chặng đường ngày hôm qua, vì cỏ và dương xỉ trong rừng đã bị thay thế bởi những tảng đá xám cùng những bụi gai còi cọc. Bộ móng guốc không bị đóng móng sắt của kỳ lân không phù hợp để đi trên con đường lởm chởm đá, và lưng nó cũng không phải sinh ra là để dành cho người ta cưỡi lên, vậy nên bước chân của nó càng lúc càng chậm hơn.
Trên đường đi, ngôi sao không khỏi nguyền rủa cái ngày cô đã rơi vào trong cái thế giới ẩm ướt, thiếu thân thiện này. Khi nhìn từ bầu trời cao, nó có vẻ êm ả làm sao, hiếu khách biết chừng nào. Chuyện đó đã trở thành quá khứ rồi. Giờ, cô căm ghét hết thảy mọi thứ về nó, chỉ trừ con kỳ lân; sau thời gian đau nhức và chật vật cưỡi trên lưng nó, cô thậm chí còn thấy hạnh phúc nếu có lúc được tránh xa con kỳ lân.
Sau cả một ngày mưa thối đất thối cát, ánh đèn quán trọ đúng là cảnh tượng chào mời nhất cô từng thấy trong thời gian cô ở Trái Đất. “Cảnh giác nhé, cảnh giác nhé,” những hạt mưa lộp độp nhắc nhở trên mặt đá. Con kỳ lân dừng lại cách quán trọ chừng năm mươi thước, nhất định không chịu tiến lại gần hơn. Cửa chính quán trọ đang mở, đổ tràn thứ ánh sáng màu vàng ấm áp ra thế giới xám xịt.
“Xin chào, cô gái thân mến,” một giọng nói mời gọi vang lên từ ngưỡng cửa để ngỏ.
Ngôi sao vuốt ve cần cổ ướt nhoét của kỳ lân và dịu dàng trò chuyện với nó, nhưng con vật không thèm nhúc nhích, cứ trơ ì ra đó giữa ánh sáng từ quán trọ, y như một con ma nhợt nhạt.
“Vào trong nhé, cô gái thân mến? Hay cô thích dừng lại đó dưới trời mưa?” Giọng nói thân thiện của người phụ nữ sưởi ấm ngôi sao, vỗ về cô: đúng là một sự hòa trộn hợp lý giữa phân tích thực tế và quan tâm lo lắng. “Nếu cô đang tìm thức ăn thì chúng tôi có thức ăn cho cô đấy. Lửa đang cháy hừng hực trong lò sưởi, và nước nóng đầy cả bồn tắm đủ xua tan giá lạnh từ tận xương cô.”
“Tôi... tôi phải được giúp thì mới vào trong được...” ngôi sao nói. “Chân tôi...”
“Ôi chao, cô bé tội nghiệp,” người phụ nữ nói. “Tôi sẽ bảo Billy chồng tôi đưa cô vào trong nhé. Có cỏ và nước sạch trong chuồng ngựa cho con thú của cô đấy.”
Con kỳ lân điên cuồng đảo mắt láo liên trong lúc người phụ nữ tiến lại gần. “Nào, nào, cưng ơi. Ta sẽ không đến sát quá đâu. Xét cho cùng, đã xa lắm rồi cái thời ta còn đủ trẻ trung để chạm vào một con kỳ lân, và cũng đã xa lắm rồi cái thời người ta từng nhìn thấy một con kỳ lân ở những vùng này...”
Con kỳ lân bồn chồn lo lắng theo người phụ nữ đi vào trong chuồng ngựa, giữ một khoảng cách nhất định với mụ ta. Nó bước dọc chuồng tới cái ngăn chuồng xa nhất, rồi nằm xuống đó giữa lớp rơm khô ráo, và ngôi sao lập cập leo xuống khỏi lưng nó, người nhỏ nước tong tong và dáng vẻ chật vật khổ sở.
Billy hóa ra là một gã đàn ông có chòm râu dê màu trắng thuộc dạng cục cằn. Gã không nói nhiều, nhưng vẫn mang ngôi sao vào trong quán trọ và đặt cô xuống một cái ghế đẩu ba chân kê phía trước một bếp lửa đang lách tách củi cháy.
“Cưng tội nghiệp ơi,” vợ người chủ quán trọ, vốn đã theo chân họ vào trong, nói. “Nhìn cô này, ướt như một nàng tiên cá vậy, nhìn vũng nước dưới chân cô xem, và cả bộ váy xinh đẹp của cô nữa chứ, ôi chao, cứ nhìn tình hình này thì có khi cô đã ướt sũng tới tận xương rồi ấy chứ...”
Và, sau khi bảo ông chồng tránh ra chỗ khác, mụ bèn giúp ngôi sao cởi bộ váy ướt đang nhỏ nước tong tỏng ra, treo nó lên một cái móc gần bếp lửa, thành ra mỗi khi những giọt nước rơi xuống nền gạch lò sưởi nóng rực thì chúng lại rít lên xèo xèo.
Một bồn tắm bằng thiếc được đặt phía trước bếp lửa, và vợ chủ quán trọ chăng một tấm rèm che bằng giấy xung quanh nó. “Cô muốn nước tắm thế nào?” mụ hỏi, vẻ quan tâm, “ấm, nóng vừa, hay là nóng bỏng rẫy lên?”
“Tôi không biết nữa,” ngôi sao nói, giờ chẳng có gì che thân ngoài viên đá hoàng ngọc trên sợi dây bạc quấn quanh eo, còn tâm trí thì vẫn đang quay mòng mòng trước bước ngoặt kỳ lạ của tình hình, “vì trước đây tôi chưa tắm bao giờ.”
“Chưa một lần nào sao?” Vợ người chủ quán trọ sửng sốt ra mặt. “Chao ôi, khổ thân cưng; chậc, vậy thì chúng ta sẽ không cho nước nóng quá. Cứ gọi tôi nếu cô thấy cần thêm một thùng nước nữa nhé, tôi đang đun một ít trên bếp lửa rồi; và khi nào cô tắm xong, tôi sẽ mang cho cô ít rượu nóng nhé, thêm một ít củ cải nướng mật nữa.”
Và, trước khi ngôi sao kịp phản đối vì cô chẳng ăn cũng chẳng uống, người đàn bà đã hối hả rời đi, để ngôi sao ngồi lại trong cái bồn thiếc, cẳng chân gãy đang được nẹp giơ ra, tránh đụng vào nước và tì lên trên cái ghế đẩu ba chân. Thoạt đầu, nước quả thật nóng rẫy lên, nhưng khi đã quen với độ nóng rồi thì cô lại cảm thấy thư giãn và, lần đầu tiên kể từ khi cô ngã từ trên bầu trời xuống, thấy hạnh phúc tột độ.
“Cưng ơi,” vợ chủ quán trọ nói trên đường quay trở lại. “Giờ cô cảm thấy thế nào?”
“Dễ chịu hơn rất rất nhiều rồi, cảm ơn bà,” ngôi sao nói.
“Còn trái tim của cô thì sao? Trái tim cô cảm thấy thế nào?” người phụ nữ hỏi.
“Trái tim của tôi ư?” Câu hỏi đó thật kỳ lạ, nhưng người phụ nữ có vẻ thật tâm lo lắng. “Nó cảm thấy hạnh phúc hơn. Thoải mái hơn. Bớt bồn chồn hơn."
“Tốt. Thế thì tốt. Vậy chúng ta hãy đốt cho nó cháy bùng nóng rực lên bên trong cô nhé? Đốt nó sáng rực lên bên trong cô.”
“Tôi dám chắc rằng nhờ sự quan tâm của bà, trái tim tôi sẽ bừng sáng và cháy bỏng niềm hạnh phúc,” ngôi sao nói.
Vợ chủ quán trọ đưa người về phía trước và nựng nịu cằm ngôi sao. “Xem bé cưng này, bé yêu mới dễ thương làm sao chứ, nó nói năng mới dễ nghe làm sao.”
Và người đàn bà vừa mỉm cười với vẻ khoan dung vừa giơ một bàn tay lên chải mái tóc đã điểm những sợi bạc của mụ. Mụ vắt một cái áo choàng tắm dày lên thành tấm màn che. “Cái này để đây, khi nào tắm xong thì cô mặc nhé - ôi, không, không cần vội làm gì, cưng ơi - nó sẽ ấm áp dễ chịu với cô lắm đấy, còn cái váy đẹp đẽ của cô thì sẽ vẫn còn ẩm ướt một lúc nữa cơ. Cứ ới lên gọi chúng tôi một tiếng khi nào cô muốn ra khỏi bồn tắm nhé, tôi sẽ đến giúp cô một tay.” Rồi mụ ngả người về phía trước, chạm một ngón tay lạnh ngắt lên ngực ngôi sao, ở chỗ giữa hai bầu ngực của cô. Và mụ mỉm cười. “Một trái tim lành mạnh,” mụ nói.
Thế giới tăm tối này vẫn còn có nhiều người tử tế, ngôi sao rút ra kết luận trong sự mãn nguyện và ấm áp. Ngoài trời, mưa gió rơi lộp độp và hú huýt khắp con đèo, nhưng trong quán trọ, ở Biển Hiệu Xe Song Mã, bầu không khí ấm áp dễ chịu bao trùm.
Cuối cùng, vợ chủ quán trọ, với sự hỗ trợ của cô con gái mặt đờ đẫn của mụ, giúp ngôi sao ra khỏi bồn tắm. Ánh lửa nhảy nhót trên viên đá hoàng ngọc gắn trong lớp bạc được ngôi sao mang trên một sợi xích bạc có chốt quấn quanh eo cô, cho tới khi viên đá hoàng ngọc, cùng với cơ thể ngôi sao, biến mất bên dưới tấm áo choàng tắm dày.
“Nào, cưng ơi,” vợ chủ quán trọ nói, “đến đây thư giãn đi nào.” Mụ giúp ngôi sao tiến tới một cái bàn gỗ dài, ở đầu bàn có đặt một con dao pha và một con dao mổ, cả hai đều ốp cán bằng xương và có lưỡi bằng thủy tinh đen. Người nghiêng ngả, chân khập khiễng, ngôi sao cuối cùng cũng tới được chỗ bàn và ngồi xuống băng ghế kê bên cạnh đó.
Ngoài trời, gió lồng lộng thổi, và ngọn lửa bùng lên ánh sáng xanh lục, xanh dương và trắng. Rồi một giọng nói trầm oang oang vọng lại từ phía ngoài quán trọ, át tiếng hú hét của thiên nhiên. “Phục vụ đâu! Thức ăn đâu! Rượu đâu! Lửa đâu! Người coi ngựa đâu rồi?”
Billy chủ quán trọ cùng con gái không hề nhúc nhích, chỉ nhìn người đàn bà váy đỏ như muốn xin chỉ thị. Mụ bặm môi lại. Rồi mụ nói, “Để nó đợi cũng được. Một lát thôi. Xét cho cùng, cô có đi đâu đâu, cưng nhỉ?” Câu cuối là mụ nói với ngôi sao. “Với cái chân đó của cô thì đi sao được, vả lại, mưa phải ngớt thì mới đi được chứ, nhỉ?”
“Tôi không biết nói sao cho hết sự cảm kích trước lòng hiếu khách của bà,” ngôi sao nói, hồn nhiên và cảm động.
“Tất nhiên rồi,” người đàn bà mặc váy đỏ nói, và những ngón tay bồn chồn của mụ sốt ruột lướt trên cặp dao đen, như thể có chuyện khiến mụ ta chỉ muốn làm ngay cho xong. “Khi nào những phiền phức này qua đi thì vẫn còn khối thời gian, nhỉ?”
Ánh sáng từ quán trọ là hình ảnh tuyệt vời nhất, hạnh phúc nhất Tristran từng nhìn thấy trên suốt hành trình xuyên qua Xứ Tiên. Trong lúc Primus gào toáng lên gọi người phục vụ, Tristran tháo bầy ngựa kiệt sức ra khỏi càng xe rồi lần lượt dẫn từng con vào trong chuồng ngựa bên hông quán trọ. Trong ngăn chuồng xa nhất, một con ngựa trắng đang ngủ, nhưng Tristran quá bận bịu nên chẳng dừng lại xem xét nó làm gì.
Anh biết - ở một nơi nào đó trong cái chốn kỳ dị bên trong anh vốn biết rõ phương hướng và khoảng cách của những thứ anh chưa từng nhìn thấy và những nơi anh chưa từng có mặt - rằng ngôi sao đang ở ngay trong tầm tay anh, và điều này vỗ về anh, đồng thời cũng khiến anh lo lắng. Anh biết bầy ngựa còn kiệt sức và đói hơn anh nhiều. Bữa tối của anh - và anh ngờ rằng kéo theo đó là cuộc chạm trán với ngôi sao - cứ để sau cũng được. “Cho đến khi chải lông xong xuôi cho bầy ngựa đã,” anh nói với Primus. “Nếu không chúng sẽ bị cảm lạnh mất.”
Người đàn ông cao ráo đặt bàn tay to lên vai Tristran. “Anh chàng tử tế biết bao. Ta sẽ bảo hầu bàn mang một ít rượu nóng ra cho anh.”
Tristran vừa chải lông và cạy móng cho ngựa, vừa nghĩ về ngôi sao.
Anh sẽ nói gì nhỉ? Cô sẽ nói gì? Đúng lúc anh đang chải lông cho con ngựa cuối cùng thì một cô hầu bàn vẻ mặt đờ đẫn bước đến chỗ anh, mang theo một ca rượu bốc hơi nghi ngút.
“Cứ để xuống đằng kia đi,” anh nói với cô ta. “Ngay khi rảnh tay, tôi sẽ uống thật sảng khoái.” Cô gái đặt ca rượu lên trên nắp một thùng dụng cụ cho ngựa, rồi đi ra, không nói năng gì.
Chính lúc đó, con ngựa ở ngăn chuồng phía cuối đứng dậy và bắt đầu đá cửa chuồng.
“Dưới kia bình tĩnh đi,” Tristran hô lên, “bình tĩnh đi, anh bạn, rồi tao sẽ xem liệu có tìm được ở đâu cám và yến mạch ấm cho tất cả bọn mày không.”
Một viên đá to đã mắc vào trong móng trước của con ngựa, và Tristran cẩn thận lấy nó ra. Thưa cô, anh quyết định sẽ nói thế, mong cô hãy chấp nhận lời xin lỗi thành tâm và khiêm nhường nhất của tôi. Thưa anh, đến lượt ngôi sao sẽ đáp lại, tôi sẽ chấp nhận nó với cả trái tim. Nào, ta tới làng của anh đi thôi, đến đó rồi thì anh sẽ giới thiệu tôi với tình yêu đích thực của anh, như một bằng chứng cho sự tận tâm anh dành cho cô ấy..
Dòng suy nghĩ của anh bị cắt ngang bởi một tiếng loảng xoảng inh tai, khi một con ngựa trắng khổng lồ - tuy nhiên, ngay lập tức anh nhận ra đó không phải một con ngựa bình thường - đá đổ của chuồng của nó và, trong con tuyệt vọng, rầm rầm lao về phía anh, sừng chúc xuống.
Tristran bổ nhào lên lớp rơm trên sàn chuồng ngựa, hai cánh tay ôm đầu.
Đã một lúc trôi qua. Anh ngẩng đầu lên. Con kỳ lân đã dừng lại ngay trước cái ca, giờ đang chúi sừng vào trong ca rượu nóng.
Tristran loạng choạng đứng dậy. Rượu đang sủi tăm và bốc hơi nghi ngút, và đúng lúc đó, Tristran đột nhiên nhớ ra - thông tin này hiện lên từ một mẩu truyền thuyết dân gian thiếu nhi hay một câu chuyện cổ tích đã trôi vào quên lãng từ lâu - rằng sừng kỳ lân là một chất thử…
“Độc?” anh thì thầm, và con kỳ lân ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn thẳng vào mắt Tristran, và Tristran biết điều đó là sự thật. Tim anh nện thình thịch trong lồng ngực. Quanh quán trọ, gió gào thét như mụ phù thủy đang lên cơn điên.
Tristran chạy tới cửa chuồng, rồi anh dừng lại, ngẫm nghĩ. Anh lục lọi trong túi áo suông, tìm thấy một cục sáp, vốn là toàn bộ những gì còn lại của cây nến của anh, dính kèm theo một lá ngô đồng khô. Anh cẩn thận bóc cái lá ra khỏi cục sáp nến. Rồi anh áp cái lá lên tai, lắng nghe xem nó nói gì.
“Rượu nhé, thưa quý ngài?” người đàn bà trung niên mặc váy dài đỏ hỏi khi Primus đã vào bên trong quán trọ.
“E là không đâu,” hắn nói. “Ta vẫn có một sự mê tín khá riêng tư rằng chừng nào còn chưa tới cái ngày ta được chứng kiến thi thể lạnh ngắt của em trai ta trên nền đất trước mặt, chừng đó ta vẫn sẽ chỉ uống thứ rượu của chính mình, chỉ ăn thứ thức ăn đích thân ta kiếm được và tự tay chế biến. Ta cũng sẽ làm thế ở đây, nếu bà không có gì phản đối. Tất nhiên, ta sẽ vẫn chi trả cho bà y như thể ta đang uống rượu của bà. Phiền bà đặt hộ chai rượu của ta bên cạnh bếp lửa cho tan giá nhé? Mà này, ta còn có một người bạn đồng hành, một chàng thanh niên đang chăm sóc cho lũ ngựa, anh chàng đó thì chẳng thề thốt chuyện gì kiểu thế đâu, vậy nên ta dám chắc nếu bà mà mang cho cậu ấy một ca rượu nóng thì nó sẽ giúp xua tan giá lạnh khỏi xương tủy cậu ấy...?”
Người hầu bàn khẽ nhún gối cúi chào, rồi cô ta tất tả quay trở lại bếp.
“Vậy, ông chủ này,” Primus nói với chủ quán trọ có chòm râu dê màu trắng, “giường dếc của ông ở phía sau kia thế nào nhỉ? Có nệm rơm chứ? Có lò sưởi trong phòng ngủ không? Và ta rất mãn lòng khi nhận thấy có một cái bồn tắm đặt phía trước lò sưởi của ông - nếu có một thùng nước mới đun nghi ngút khói thì lát nữa ta sẽ tắm một trận. Nhưng nhớ là ta sẽ không trả quá một đồng bạc nhỏ cho việc đó đâu.”
Chủ quán rượu nhìn về phía bà vợ, và mụ đáp, “Giường của chúng tôi đều ổn cả, và tôi sẽ bảo hầu phòng bố trí lò sưởi trong phòng ngủ cho ngài và bạn đồng hành.”
Primus cởi cái áo choàng đen đang nhỏ nước tong tỏng và treo lên cạnh bếp lửa, bên cạnh cái váy xanh vẫn đang âm ẩm của ngôi sao. Rồi y quay lại, thấy cô thiếu nữ đang ngồi bên bàn. “Khách khác à?” y hỏi. “Rất vui được gặp tiểu thư, trong cái thời tiết tệ hại này.” Đúng lúc đó, một tiếng loảng xoảng ầm ĩ vang lên từ chuồng ngựa cạnh cửa ra vào. “Chắc bọn ngựa bị cái gì làm phiền rồi,” Primus lo lắng nói.
“Có lẽ là sấm đấy,” vợ chủ quán trọ nói.
“Phải, có lẽ vậy,” Primus đáp. Y đang bị phân tâm bởi thứ gì đó khác. Y bước tới chỗ ngôi sao, nhìn chằm chằm vào mắt cô trong tầm vài nhịp thở. “Cô..” y ngập ngừng. Rồi, bằng thái độ chắc chắn, “Cô đang giữ viên đá của cha ta. Cô đang giữ Sức mạnh Stormhold.”
Cô gái quắc đôi mắt xanh như bầu trời lên nhìn y.“Ối chà,” cô nói. “Cứ hỏi xin tôi đi, thế là tôi khỏi còn dây dưa gì với cái thứ ngu ngốc này nữa.”
Vợ chủ quán rượu vội tiến đến, đứng ở đầu bàn. "Nào, tôi sẽ không để ngài làm phiền các vị khách khác của tôi đâu, ngài thân mến ạ,” mụ nghiêm khắc nói với y.
Ánh mắt Primus rơi xuống chỗ mấy con dao trên mặt bàn gỗ. Y nhận ra chúng; những con dao này đã được họa hình trong không ít những cuộn sách tả tơi cất trong các tầng hầm ở Stormhold, và chúng đã được người ta đặt tên. Chúng là những thứ từ xa xưa, từ Thời đại Thứ nhất của thế giới.
Cửa ra vào bật mở đánh rầm.
“Primus!” Tristran vừa chạy vào vừa gọi. “Bọn họ đã định đầu độc tôi đấy!”
Hoàng tử Primus với tay về phía thanh đoản kiếm, nhưng khi hắn vẫn còn đang trên đà với, nữ hoàng phù thủy đã cầm con dao dài hơn trong hai con dao, rồi lướt lưỡi dao, bằng một động tác mượt mà và khéo léo, cắt ngang cổ họng hắn...
Với Tristran, mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến anh không theo kịp được. Anh bước vào trong, nhìn thấy ngôi sao và Hoàng tử Primus, chủ quán rượu cùng gia đình kỳ lạ của gã, và rồi máu bắn tóe ra thành cả một dòng suối đỏ thắm dưới ánh lửa. “Bắt gã đi!” người phụ nữ váy đỏ hô lên. “Bắt thằng khốn ấy đi!”
Billy và người hầu gái chạy về phía Tristran; chính khi đó, con kỳ lân vào trong quán trọ.
Tristran nhảy phắt ra để tránh đường. Con kỳ lân chồm lên đứng trên hai chân sau, và một cú đòn được thực hiện bởi một trong những móng guốc sắc nhọn của nó đã hất bay người hầu bàn.
Billy cắm đầu chạy, đâm đầu lao thẳng về phía con kỳ lân, cứ như thể gã định húc trán vào con vật đó. Con kỳ lân cũng cúi đầu xuống, và Billy Chủ Quán Rượu đã đến với kết cục bất hạnh của đời mình.
“Đồ ngu!” vợ chủ quán rượu kêu lên, tức giận, và mụ tiến về phía con kỳ lân, hai tay lăm lăm hai con dao, máu nhuộm cẳng tay và bàn tay phải của mụ thành cùng màu với chiếc váy.
Tristran đã chống tay khuỵu gối nằm thụp xuống, rồi bò về phía lò sưởi. Bàn tay trái anh vẫn đang nắm chặt cục sáp, vốn là tất cả những gì còn sót lại từ cây nến đã mang anh đến đây. Anh siết nó trong tay cho đến tận khi nó mềm nhũn ra, có thể tùy cho ta vày vò.
“Cái này nhất thiết phải có hiệu quả mới được,” Tristran thầm nhủ. Anh hy vọng khi nãy, cái cây biết rõ nó đang nói gì.
Sau lưng anh, con kỳ lân rú lên đau đớn.
Tristran xé một dải vải từ cái áo chẽn da đang mặc rồi bọc cục sáp xung quanh.
“Có chuyện gì vậy?” ngôi sao hỏi, từ nãy đã chống tay quỳ gối bò về phía Tristran.
“Tôi thật tình không biết,” anh thú nhận. Đúng lúc đó, nữ hoàng phù thủy hú lên; con kỳ lân đã xiên sừng vào người mụ, xuyên qua vai. Nó đắc thắng nhấc mụ lên khỏi mặt đất, đang chuẩn bị ném mụ xuống rồi giẫm chết mụ dưới những móng guốc sắc nhọn thì, bất chấp đã bị đâm vào người, mụ phù thủy vẫn xoay người thọc mũi dao đá thủy tinh dài vào mắt con kỳ lân và ấn dao ngập vào đến tận xương sọ.
Con vật ngã xuống sàn gỗ của quán trọ, máu nhỏ ra từ hai bên sườn, từ mắt và từ cái miệng đang há hoác của nó. Đầu tiên, nó khuỵu gối, rồi sau đó cả cơ thể nó đổ sụp, rũ rượi, khi sự sống đã rời bỏ nó mà đi. Lưỡi con kỳ lân loang lổ màu và thè ra đầy tang thương từ cái miệng đã không còn sinh khí.
Nữ hoàng phù thủy đẩy người thoát khỏi cái sừng, rồi, một bàn tay tóm chặt bên vai bị thương, tay kia cầm con dao pha, mụ loạng choạng đứng dậy. Mụ quét mắt khắp phòng, nhìn xuống Tristran và ngôi sao đang tụ lại ở cạnh bếp lửa. Chậm rãi, chậm rãi đến khổ sở, mụ lảo đảo tiến về phía họ, tay cầm dao pha và mặt sáng rỡ nụ cười.
“Trái tim vàng rực rỡ đang bùng cháy của một ngôi sao thanh thản thì tốt hơn gấp vạn lần so với trái tim lập lòe của một ngôi sao nhỏ bé đang hoảng loạn,” mụ nói với họ, giọng mụ dửng dưng và bình tĩnh đến mức kỳ dị, tuy nhiên, nó lại vang ra từ cái khuôn mặt bê bết máu.
Tristran nắm tay ngôi sao trong bàn tay phải của anh. “Đứng dậy nào,” anh bảo cô.
“Tôi không thể,” cô nói đơn giản.
“Đứng dậy đi, nếu không giờ chúng ta chết chắc,” anh vừa đứng dậy vừa bảo cô. Ngôi sao gật đầu và lấy anh làm điểm tựa, bắt đầu vụng về cố gắng đứng dậy.
“Đứng dậy đi, nếu không giờ chúng ta chết chắc?” nữ hoàng phù thủy nhắc lại. “Ôi chao, các bé ơi, đứng hay ngồi thì giờ cả hai cũng chết thôi. Với ta thì chẳng có gì khác cả.” Mụ dớm thêm một bước về phía hai người.
“Nào,” Tristran nói, một tay túm chặt cánh tay ngôi sao, bàn tay kia cầm cây nến tự chế, “nào, nhấc chân đi!”
Và anh thọc bàn tay trái vào trong bếp lửa.
Cơn đau dâng lên, cùng sự bỏng rát, dữ dội đến độ anh suýt hét lên, còn nữ hoàng phù thủy trừng mắt nhìn anh như thể đang nhìn cơn điên đội lốt người.
Đúng lúc đó, cái bấc tự chế của anh bắt lửa, rồi ngọn lửa nến xanh dương bắt đầu cháy đều, và vạn vật xung quanh hai người dần trở nên hư ảo. “Nhấc chân đi đi,” anh khẩn cầu ngôi sao. “Đừng thả tay tôi ra.”
Và cô vụng về bước một bước.
Họ bỏ quán trọ lại phía sau, bên tai vẫn ong ong tiếng hú gào của nữ hoàng phù thủy.
Họ đang ở trong lòng đất, và ánh nến chập chờn phản chiếu từ những bức tường hang động ẩm ướt; rồi sau một bước chân ngập ngừng tiếp theo, họ đã ở giữa hoang mạc cát trắng, dưới ánh trăng; sau bước chân thứ ba thì họ đã đang ở tít trên cao cách xa mặt đất, nhìn xuống những ngọn đồi, cây cối và dòng sông tít tận phía dưới.
Và đúng lúc đó, phần sáp cuối cùng tan chảy trên tay Tristran, sự bỏng rẫy khiến anh không tài nào chịu đựng nổi, và rồi ánh lửa cuối cùng đã tắt vĩnh viễn.