← Quay lại trang sách

JUNE

19:35

LÂU ĐÀI COLBURN, PHÒNG KHIÊU VŨ CHÍNH.

20 ĐỘ C.

Tôi nghĩ mình đã nhìn thấy Day trong đám đông. Mái tóc bạch kim và đôi mắt xanh nước biển rực sáng thoáng qua. Sự tập trung của tôi đột nhiên rời khỏi cuộc trò chuyện với Anden và những Đầu-não-tập-sự khác, tôi vươn cổ, hy vọng nhìn rõ hơn, nhưng nếu có mặt ở đây thì giờ cậu cũng đã biến mất. Thất vọng, tôi quay về nhìn chăm chú vào những người khác và nở nụ cười đã được tập luyện kỹ càng của mình. Liệu đêm nay Day có xuất hiện không? Chắc chắn người của Anden đã báo cho chúng tôi nếu Day từ chối bước lên chiếc phi cơ riêng được cử đến đón cậu vào sáng nay. Nhưng đêm trước, qua micro giọng cậu nghe thật xa cách và ngượng ngùng, có lẽ cuối cùng cậu đã quyết định rằng đến đây là một việc không đáng. Có lẽ cậu ghét tôi khi mà giờ đây chúng tôi đã có đủ thời gian xa nhau để cậu suy nghĩ kỹ càng về tình bạn giữa hai người. Tôi lại liếc nhìn đám đông lần nữa khi các Đầu-não-tập-sự khác mải cười cợt trước những câu nói đùa của Anden.

Linh tính mách bảo tôi rằng Day sẽ xuất hiện. Nhưng tôi không phải là người hay dựa vào bản năng. Tôi lơ đãng chạm vào đám trang sức cài trên tóc, để chắc chắn chúng vẫn nằm ngay ngắn. Đây đúng là những thứ vướng víu nhất tôi từng đeo, nhưng người thợ làm tóc đã phải thở hổn hển sau khi đính xong những viên ruby lên mái tóc đen của tôi, và biểu hiện đó đủ để tôi biết đám trang sức đó xứng đáng với những rắc rối mà chúng đem lại. Tôi không chắc tại sao mình lại quan tâm đến việc làm đẹp cho tối nay. Hôm nay là ngày Quốc khánh, tôi nghĩ vậy, và đây là một dịp lễ lớn.

“Cô Iparis đây đã tiến bộ nhanh chóng đúng như chúng ta kỳ vọng vào cô ấy,” Lúc này Anden vừa nói chuyện với các Thượng nghị sĩ, vừa quay lại mỉm cười với tôi. Tất nhiên, bề ngoài vui vẻ của anh chỉ nhằm mục đích phô diễn. Tôi đã đi theo anh một thời gian đủ dài để biết khi nào anh cảm thấy căng thẳng, và tối nay sự lo lắng hiện ra trong từng cử chỉ của anh. Tôi cũng lo lắng. Trong vòng một tháng tới, các thành phố nước Cộng hòa có thể sẽ bị những lá cờ Thuộc địa che phủ khắp. “Những người hướng dẫn cho cô ấy nói họ chưa từng thấy một học trò nào tiến bộ nhanh như vậy qua từng bài viết chính trị.”

“Cảm ơn, thưa Cử tri,” Tôi tự động đáp lại lời khen. Cả hai viên Thượng nghị sĩ đều tủm tỉm cười, nhưng nằm bên dưới vẻ ngoài tươi cười đó là sự ghen tức dai dẳng mà họ dành cho tôi, đứa trẻ đã được Cử tri lựa chọn và có khả năng trở thành lãnh đạo của họ trong một ngày không xa. Mariana khéo léo gật đầu với tôi, dù còn cứng nhắc, còn Serge thì có vẻ không thoải mái lắm với cách Anden lựa chọn tôi. Tôi lờ đi ánh nhìn tức giận vị Thượng nghị sĩ này dành cho mình. Sự tức giận của anh ta từng làm tôi khó chịu, nhưng giờ thì tôi chỉ thấy mệt mỏi.

“À, tốt.” Thượng nghị sĩ Tanaka của California kéo dựng chiếc cổ áo khoác quân đội và liếc nhìn vợ. “Đúng là một tin tốt lành thưa ngài Cử tri. Dĩ nhiên, tôi cam đoan những người hướng dẫn cũng biết còn nhiều điều mà một Thượng nghị sĩ cần học từ bên ngoài sách vở và từ những năm tháng ngồi trong phòng họp Quốc hội. Như Thượng nghị sĩ Carmichael đáng mến của chúng ta ở đây.” Ông ta dừng lời, lịch sự gật đầu với Serge, kẻ đang dương dương tự đắc.

Anden tỏ vẻ quan tâm. “Tất nhiên rồi,” Anh lặp lại. “Rồi sẽ đến lúc, ngài Thượng nghị sĩ ạ.”

Bên cạnh tôi, Mariana thở dài, ghé người sang tôi, hất cằm về phía Serge. “Nếu cô nhìn thật kỹ đầu anh ta, cô sẽ thấy nó mọc cánh và bay được đấy,” Cô thì thầm.

Tôi mỉm cười vì câu nói đùa.

Mọi người chuyển đề tài từ nói về tôi sang bàn bạc phương thức xếp loại học sinh vào các trường trung học khi mà bây giờ kỳ Sát hạch đã không còn được áp dụng. Huyên thuyên về chuyện chính trị làm tôi đau đầu. Tôi nhìn quanh đám đông để tìm Day. Sau vài lần tìm kiếm vô ích, cuối cùng tôi chạm vào cánh tay Anden và nghiêng người thì thầm, “Xin lỗi. Lát em sẽ quay lại ngay.” Anh gật đầu đồng ý. Khi tôi quay đi, len lỏi vào giữa đám đông, tôi cảm thấy ánh mắt anh vẫn đang dõi theo.

Tôi đi quanh phòng khiêu vũ trong vô ích, chào hỏi rất nhiều Thượng nghị sĩ và gia đình của họ khi đi qua. Day đang ở đâu? Tôi cố gắng lắng nghe những cuộc trò chuyện, hoặc để ý nơi mà các đám đông có thể tụ tập. Day là một người nổi tiếng. Chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của mọi người khi cậu đến. Tôi chuẩn bị đi qua bên kia căn phòng thì bị cắt ngang bởi tiếng loa. Bài Tuyên thệ. Tôi thở dài, rồi quay về nơi Anden đang đứng sẵn sàng tại sân khấu phía trước, hai bên là những binh lính giương cao quốc kỳ Cộng hòa.

“Tôi xin thề trung thành với lá cờ của nước Cộng hòa Mỹ...”

Day. Cậu ấy kia rồi.

Cậu đứng cách tôi khoảng mười lăm mét, hơi quay lưng về phía tôi nên tôi chỉ nhìn được một phần nhỏ xíu của khuôn mặt, tóc cậu để xõa, mái tóc dày và thẳng tuyệt đẹp, khoác tay cậu là một cô gái mặc chiếc váy vàng lấp lánh. Khi nhìn cậu kỹ hơn, tôi để ý thấy miệng cậu không hề mấp máy. Cậu chỉ đứng yên lặng trong suốt bài Tuyên thệ. Tôi hướng sự chú ý về phía trước khi những tràng pháo tay vang lên khắp căn phòng và Anden bắt đầu đọc bài phát biểu đã được chuẩn bị trước. Qua khóe mắt, tôi thấy Day ngoảnh lại nhìn ra phía sau. Tay tôi run lên khi thoáng bắt gặp khuôn mặt cậu, có thực sự tôi đã quên mất cậu đẹp đến nhường nào không, quên mất đôi mắt chứa đựng sự hoang dại, sự tự do, không thể chế ngự ngay cả giữa tất cả những trật tự và thanh tao này?

Khi bài phát biểu kết thúc, tôi tiến thẳng về phía Day. Cậu mặc chiếc áo khoác quân đội được may vừa như in và bộ lễ phục. Dường như cậu gầy hơn? Trông có vẻ cậu sút đến năm cân kể từ lần cuối tôi gặp cậu. Có lẽ cậu đang ốm. Khi tôi đến gần, Day nhìn thấy tôi và dừng cuộc trò chuyện với cô gái đi cùng. Mắt cậu hơi mở to. Tôi có thể cảm thấy hai má mình đang nóng bừng lên nhưng cố kìm lại. Đây sẽ là lần đầu tiên chúng tôi mặt-đối-mặt sau nhiều tháng và tôi không định biến mình thành một con ngốc.

Tôi dừng lại cách vài bước. Tôi liếc nhìn bạn gái cậu, tôi nhận ra cô tên là Faline, cô con gái mười tám tuổi của Thượng nghị sĩ Fedelma.

Faline và tôi gật đầu chào nhau. Cô cười tươi. “Chào June,” Cô nói. “Đêm nay trông bạn thật lộng lẫy.”

Cô làm tôi mỉm cười thật sự, một cảm giác nhẹ nhõm sau biết bao nụ cười xã giao với các Đầu-não-tập-sự khác. “Bạn cũng rất đẹp,” Tôi đáp.

Không để lỡ một giây ngập ngừng, cô nhận ra tôi đang đỏ mặt và nhún đầu gối xuống cúi chào tôi và Day. Rồi cô quay lại đám đông, để tôi ở lại với Day một mình giữa biển người.

Trong giây lát, chúng tôi nhìn nhau chăm chú. Tôi phá vỡ sự im lặng trước khi nó kéo dài quá lâu. “Chào cậu,” Tôi nói. Tôi đã ghi nhớ khuôn mặt cậu, gợi lại trong trí nhớ của tôi từng chi tiết nhỏ nhất. “Gặp được cậu thật tốt quá.”

Day cười đáp lại và ngả đầu cúi chào nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi tôi. Cách cậu nhìn đăm đăm làm trào lên luồng hơi nóng trong lồng ngực tôi. “Cảm ơn cậu vì lời mời.” Lại dược nghe trực tiếp giọng nói của cậu ấy... Tôi hít thật sâu, nhắc nhở mình lý do tôi mời cậu đến đây. Ánh mắt cậu lướt trên khuôn mặt, xuống chiếc váy tôi đang mặc, cậu có vẻ sẵn sàng buông lời khen chiếc váy, nhưng rồi lại quyết định không làm vậy, cậu khoát tay về phía căn phòng. “Cậu có một bữa tiệc nhỏ vui vẻ thật đấy.”

“Thực ra không vui như vẻ bề ngoài đâu,” Tôi thì thầm đáp lại, để người khác không nghe thấy. “Mình nghĩ một vài Thượng nghị sĩ sắp phát điên vì bị bắt nói chuyện với những người họ không thích.”

Câu bông đùa của tôi làm Day mỉm cười nhẹ nhõm. “Mừng là mình không phải người duy nhất không thấy vui ở đây.”

Anden đã rời sân khấu, lời nhận xét của Day nhắc tôi nhớ rằng đáng lẽ mình sắp phải hộ tống anh đến bữa tiệc. Ý nghĩ này làm tôi sực tỉnh. “Sắp đến giờ rồi,” Tôi nói, vẫy tay ra hiệu Day đi theo tôi. “Bữa tiệc lần này rất riêng tư. Chỉ có mình, cậu, các Đầu-não-tập-sự và Cử tri.”

“Chuyện gì đang diễn ra vậy?” Day hỏi khi cậu đi song song bên cạnh tôi. Cánh tay cậu chạm vào người tôi, khiến tôi rùng mình. Tôi gắng giữ hơi thở đều. Tập trung vào, June. “Cậu đã không nói rõ ràng trong cuộc nói chuyện lần trước. Mong là mình đang chịu đựng cái lũ người Quốc hội hợm hĩnh lăng xăng này vì một lý do chính đáng.”

Tôi không khỏi ngạc nhiên với cách Day ám chỉ các Thượng nghị sĩ. “Cậu sẽ biết khi chúng ta đến nơi. Và nhớ hạn chê tối đa lời lẽ xúc phạm đấy.” Tôi rời mắt khỏi cậu, hướng về phía hành lang nhỏ chúng tôi đang đi đến, phòng họp Thạch Anh, căn phòng giản dị được tách ra từ phòng khiêu vũ chính.

“Mình sẽ không cư xử thế này đâu, phải không nhỉ?” Day lẩm nhẩm sát tai tôi.

Cảm giác tội lỗi dâng lên trong tôi. “Có lẽ là không.”

Chúng tôi yên vị trong phòng tiệc riêng (tại một chiếc bàn nhỏ hình chữ nhật làm bằng gỗ anh đào với bảy chiếc ghế), một lát sau, Serge và Mariana cũng bước vào. Mỗi người chọn một phía ngồi bên cạnh ghế của Anden. Tôi ngồi cạnh Day, theo ý của Anden. Hai người phục vụ đi quanh bàn, đặt những chiếc đĩa cầu kỳ đựng salad dưa hấu và thịt lợn trước mặt chúng tôi. Serge và Mariana tán gẫu lịch sự với nhau, cả tôi và Day đều không nói gì. Thi thoảng, tôi lại liếc nhìn cậu. Cậu đang cau mày khó chịu chăm chú nhìn hàng dao, dĩa, thìa đặt trước mặt, cố gắng phân biệt chúng mà không cần nhờ ai giúp. Ôi trời, Day. Tôi không biết tại sao nhìn cảnh này mình lại cảm thấy đau nhộn nhạo trong bụng, hay tại sao việc đó lại kéo tôi lại gần cậu. Tôi đã quên đôi lông mi dài của cậu tỏa sáng đến nhường nào.

“Đây là cái gì?” Cậu thì thầm hỏi tôi, tay giơ một chiếc lên.

“Là dao cắt bơ.”

Day cáu kỉnh nhìn nó, vuốt dọc ngón tay lên những góc cùn được mài tròn của chiếc dao. “Cái này,” Cậu càu nhàu, “không phải là dao.”

Ở bên cạnh, Serge cũng nhận ra vẻ ngập ngừng của cậu. “Tôi đoán ở nơi cậu sống không dùng dao dĩa phải không?” Anh ta lạnh lùng nói.

Day cứng người, nhưng cậu cũng không bỏ lỡ một giây. Cậu nắm lấy một con dao lớn hơn được chạm trổ, cố tình làm lộn xộn bộ đồ ăn đã được sắp xếp cẩn thận, và có những cử chỉ không mấy trang trọng. Cả Serge và Mariana đều né ra xa. “Nơi tôi sống, chúng tôi quan tâm đến tính hiệu quả hơn,” Cậu đáp. “Một con dao thế này sẽ dùng để xiên đồ ăn, phết bơ và đồng thời để cắt cuống họng.”

Dĩ nhiên là đời Day chưa từng cắt cuống họng ai bao giờ, thế nhưng Serge không hề biết điều đó. Anh ta khịt mũi khinh bỉ câu nói của Day nhưng sợ đến mặt cắt không còn giọt máu. Tôi vờ húng hắng để không bật cười trước vẻ mặt móc-mỉa-nghiêm-túc của Day. Với những người không hiểu rõ cậu, câu nói vừa rồi thực sự nghe như lời hăm dọa.

Tôi cũng chợt nhận ra điều mình không để ý lúc trước, Day trông thật nhợt nhạt. Nhợt nhạt hơn nhiều so với những gì tôi nhớ. Có phải căn bệnh gần đây cậu mắc nặng hơn tôi nghĩ?

Một phút sau Anden bước vào phòng, gây náo động như thường lệ vì tất cả chúng tôi đứng lên để chào anh, anh vẫy tay ra hiệu cho mọi người ngồi xuống. Anh đi cùng bốn người lính, một trong số đó đóng cửa sau khi anh vào và cuối cùng cô lập chúng tôi trong bữa tiệc riêng tư này.

“Day,” Anden mở lời chào hỏi. Anh dừng lại để lịch sự gật đầu về phía Day. Day không mấy vui vẻ vì được chú ý nhưng cũng gắng chào đáp lại. “Hân hạnh khi được gặp lại cậu, cho dù là trong những tình huống không may mắn lắm.”

“Rất không may,” Day đáp lại. Tôi cựa mình khó chịu trên ghế, cố hình dung ra cảnh tượng nào khó xử hơn bữa tối hôm nay.

Anden bỏ qua những câu đối đáp cứng nhắc. “Để tôi nói cho cậu hiểu được tình hình hiện tại.” Anh đặt dao xuống. “Hiệp định Hòa bình chúng ta xúc tiến với Thuộc địa đã bị hoãn lại. Một loại virus đã tấn công mạnh vào các thành phố tiền tuyến ở miền Nam Thuộc địa.”

Ngồi cạnh tôi, Day đang khoanh tay và quan sát mọi người với vẻ mặt ngờ vực, nhưng Anden vẫn nói tiếp. “Họ cho rằng chúng ta đã tạo ra loại virus đó và họ đang yêu cầu chúng ta đưa cho họ thuốc chữa nếu như còn tiếp tục muốn đàm phán hòa bình.” Serge hắng giọng định nói điều gì đó nhưng Anden đã giơ tay ngăn lại. Rồi anh tiếp tục tiết lộ tất cả các chi tiết, cách thức chính quyền Thuộc địa gửi đến Cộng hòa những tín hiệu gay gắt trước, yêu cầu tin tức về loại virus đang hoành hành dữ dội trong quân đội của họ, vội vàng rút số quân bị nhiễm dịch và phát tối hậu thư đến các vị tướng ở tiền tuyến, cảnh báo về những hậu quả thảm khốc nếu thuốc chữa dịch không được phân phát kịp thời.

Day lắng nghe tất cả mà không động đậy hay thốt ra lời nào. Một tay cậu nắm lấy cạnh bàn chặt đến mức các khớp ngón tay chuyển màu trắng bệch. Tôi không biết liệu Day có đoán đuợc chuyện này sẽ đi đến đâu và tất cả những chuyện này có liên quan gì đến mình không, nhưng rõ ràng là cậu chỉ đang chờ Anden nói xong.

Serge ngả người ra ghế, cau mày. “Nếu Thuộc địa muốn đùa giỡn với lời đề nghị hòa bình của chúng ta,” Anh ta chế giễu, “thì mặc kệ chúng đi. Chúng ta đã tham chiến đủ lâu, chúng ta có thể đối phó với vài cuộc chiến nữa.”

“Không, chúng ta không thể,” Mariana xen vào. “Anh thật sự nghĩ Liên hợp quốc sẽ chấp nhận tin Hiệp ước Hòa bình của chúng ta đã thất bại ư?”

“Chính quyền Thuộc địa có bằng chứng nào chứng minh chúng ta đã gây ra chuyện này không? Hay chỉ là những lời buộc tội vô căn cứ?”

“Chính xác. Nếu họ nghĩ chúng ta định...”

Day đột nhiên lên tiếng, mặt hướng thẳng về phía Anden. “Đừng dông dài nữa,” cậu nói. “Nói cho tôi biết vì sao tôi lại có mặt ở đây.” Không to tiếng nhưng giọng nói mang đến sự lo lắng của cậu làm cả căn phòng phải nín lặng. Anden nhìn lại cậu bằng vẻ mặt nghiêm trọng không kém. Anh hít một hơi sâu.

“Day, tôi tin đây là kết quả của một loại vũ khí sinh học do cha tôi tạo ra, và virus này bắt nguồn từ máu của Eden, em trai cậu.”

Day nheo mắt. “Và?”

Anden có vẻ ngập ngừng khi nói tiếp. “Có nhiều lý do khiến tôi không muốn có nhiều Thượng nghị sĩ ở đây với chúng ta.” Anh nghiêng người ra trước, hạ giọng và nhún nhường nhìn Day. “Lúc này tôi không muốn nghe những người khác nói. Tôi chỉ muốn nghe cậu thôi. Cậu là trái tim của nhân dân, Day à, cậu luôn luôn ở trong tim mọi người. Cậu đã đánh đổi mọi thứ mình có chỉ để bảo vệ họ.” Day cứng người bên cạnh tôi nhưng Anden vẫn tiếp tục. “Tôi lo lắng cho người dân. Tôi lo cho sự an toàn của họ, e rằng đến khi lần ra manh mối thì chúng ta đã phải giao nộp họ cho kẻ thù.” Anh hạ giọng hơn. “Tôi phải đưa ra những quyết định rất khó khăn.”

Day nhướng mày. “Quyết định về chuyện gì?”

“Chính quyền Thuộc địa đang liều mình tìm thuốc chữa. Họ sẽ hủy diệt chúng ta để có được thuốc, hủy diệt mọi thứ mà cả tôi và cậu đều yêu quý. Cơ hội duy nhất để tìm được thuốc chữa là đưa Eden đến...”

Day đẩy ghế rồi đứng dậy. “Không,” Cậu nói. Giọng nói lạnh lùng và dứt khoát, nhưng tôi còn nhớ những cuộc tranh cãi gay gắt trước kia với Day đủ rõ để nhận ra cơn thịnh nộ ẩn dưới vẻ bình tĩnh đấy. Không nói thêm lời nào, cậu quay lưng bỏ đi.

Serge bắt đầu đứng dậy, rõ ràng muốn mắng Day vì phản ứng thô lỗ của cậu nhưng Anden đã liếc nhìn cảnh cáo và vẫy tay ra hiệu cho anh ta ngồi xuống. Rồi Anden quay sang tôi với ánh mắt như muốn nói, Hãy nói chuyện với cậu ta đi. Xin em đấy.

Tôi nhìn dáng hình Day bước đi. Cậu ấy hoàn toàn có quyền từ chối, hoàn toàn có quyền căm ghét chúng tôi vì đã yêu cầu điều này. Nhưng rồi tôi vẫn thấy mình đứng dậy khỏi ghế, rời bàn tiệc và vội vàng đi theo cậu.

“Day, đợi đã,” Tôi gọi to. Câu nói gợi tôi nhớ về lần cuối cùng chúng tôi ở chung một phòng, khi chúng tôi nói lời tạm biệt nhau.

Chúng tôi đi đến một hành lang nhỏ dẫn ra phòng khiêu vũ chính. Day không hề ngoảnh lại nhưng có vẻ cậu cố tình đi chậm lại để tôi bắt kịp. Cuối cùng khi đã bắt kịp cậu, tôi hít một hơi thật sâu. “Nghe này, mình biết là...”

Day giơ một ngón tay lên môi, ra hiệu cho tôi im lặng rồi nắm lấy tay tôi. Hơi ấm từ làn da cậu thấm qua lớp vải của găng tay. Sau bao nhiêu tháng ngày, cảm giác bàn tay cậu nắm lấy tay tôi làm tôi choáng váng đến quên cả điều định nói, mọi thứ về cậu, những cái chạm, sự gần gũi, mang đến một cảm giác không thể sai khác. “Ta hãy nói chuyện riêng.” Cậu nói nhỏ.

Chúng tôi bước qua một cánh cửa trên hành lang, đóng rồi khóa cửa lại. Tôi đưa mắt quét kỹ khắp căn phòng (phòng ăn tối riêng, không bật đèn, một chiếc bàn tròn và mười hai chiếc ghế đều phủ vải trắng, có duy nhất một cửa sổ vòm ở bức tường trong để cho ánh trăng xuyên qua). Ở trong phòng mái tóc Day biến thành màu bạc. Giờ cậu đang nhìn tôi chằm chằm.

Liệu tôi tưởng tượng ra hay cậu cũng bối rối giống tôi vì cái nắm tay chớp nhoáng vừa rồi? Tự nhiên tôi cảm thấy chiếc váy như bó chặt lại, không khí đè nặng lên đôi vai trần và xương đòn của tôi, sức nặng của lớp vải và nữ trang trên tóc. Ánh mắt Day dừng lại ở chiếc vòng cổ ruby đeo trên cổ tôi. Đây là quà chia tay cậu tặng tôi. Má cậu hơi ửng đỏ trong bóng tối. “Vậy,” cậu nói, “đây có thực sự là lý do mình phải có mặt ở đây?”

Dù giọng nói có phần tức giận nhưng sự thẳng thắn của cậu như làn gió ngọt ngào, mát lành sau những cuộc trò chuyện toan tính chính trị hàng tháng trời. Tôi muốn được hít thở trong làn gió ấy. “Chính quyền Thuộc địa từ chối thông qua thêm bất kỳ điều khoản nào,” Tôi đáp. “Họ tin rằng chúng ta đang giữ thuốc chữa loại virus đó, và người duy nhất có thể mang trong người loại thuốc đó là Eden. Chính phủ Cộng hòa đang cho kiểm tra trên... những mẫu thí nghiệm trước đây... để xem liệu có phát hiện ra điều gì không.”

Day khom người, rồi khoanh tay trước ngực nhìn tôi bằng ánh mắt giận dữ. “Đang kiểm tra,” cậu lẩm bẩm một mình, quay đi nhìn về phía ánh trăng nơi cửa sổ. “Rất tiếc là mình không thể hào hứng với ý tưởng này,” Cậu lạnh nhạt nói thêm.

Tôi nhắm mắt lại vài giây. “Chúng ta không có nhiều thời gian,” Tôi thừa nhận. “Mỗi ngày chúng ta không đưa ra được thuốc chữa, chính quyền Thuộc địa lại càng tức giận.”

“Thế chuyện gì sẽ xảy ra nếu ta không đưa cho họ thứ gì?”

“Cậu biết chuyện gì sẽ xảy ra rồi mà. Chiến tranh.”

Một thoáng sợ hãi ánh lên trong đôi mắt Day, nhưng cậu vẫn nhún vai. “Cộng hòa và Thuộc địa vẫn chiến tranh suốt đấy thôi. Lần này thì khác gì?”

“Lần này họ sẽ thắng,” Tôi thì thầm. “Họ có một đồng minh rất mạnh. Họ biết chúng ta đang rất mong manh trong giai đoạn chuyển tiếp từ Cử tri cũ sang một Cử tri mới còn trẻ tuổi. Nếu chúng ta không thể giao thuốc chữa ra, chúng ta sẽ không còn cơ hội.” Tôi nheo mắt. “Cậu còn nhớ những điều chúng ta đã thấy khi đến Thuộc địa không?”

Day dừng lại trong khoảnh khắc. Cho dù cậu không nói ra, tôi có thể thấy vẻ giằng xé hiện trên khuôn mặt cậu. Cuối cùng, cậu thở dài rồi mím môi đầy tức giận. “Cậu nghĩ mình sẽ để cho chính phủ Cộng hòa mang Eden đi lần nữa sao? Nếu Cử tri tin là như vậy, thì mình thực sự đã sai lầm khi phung phí sự ủng hộ cho anh ta. Mình không cứu anh ta để rồi nhìn anh ta ném Eden trở lại phòng thí nghiệm đâu.”

“Mình xin lỗi,” Tôi nói. Thật vô ích khi cố thuyết phục cậu tin là Anden cũng ghét phải ở vào tình huống này. “Anh ấy đáng lẽ không nên yêu cầu cậu như thế này.”

“Anh ta chỉ định cậu làm việc này, phải không? Mình cá là cậu cũng phản đối, phải không? Cậu biết chuyện này nghe thế nào rồi đấy.” Giọng nói cậu trở nên bực tức hơn. “Cậu biết câu trả lời của mình sẽ thế nào mà. Sao cậu vẫn phải mời mình đến đây?”

Tôi nhìn vào mắt cậu và nói ra điều đầu tiên mình nghĩ đến. “Bởi vì mình muốn gặp cậu. Không phải đó cũng là lý do mà cậu đồng ý sao?”

Câu nói làm cậu im lặng trong giây lát. Cậu quay người đi, lùa cả hai tay vào mái tóc rồi thở dài. “Vậy cậu nghĩ gì? Nói cho mình biết sự thật đi. Cậu sẽ yêu cầu mình làm gì, nếu như cậu hoàn toàn không phải chịu áp lực từ bất kỳ ai trên đất nước này?”

Tôi giắt một lọn tóc ra sau tai. Mạnh mẽ lên, June. “Mình sẽ...” tôi lên tiếng, rồi lại do dự. Tôi sẽ nói gì đây? Theo lý trí, tôi sẽ đồng ý với đánh giá tình hình của Anden. Nếu chính quyền Thuộc địa thực hiện những điều họ đe dọa, nếu họ tổng lực tấn công chúng ta với sự trợ giúp của một cường quốc khác, rất nhiều mạng sống vô tội sẽ bị cướp đi nếu chúng tôi không liều mình đánh đổi một mạng sống. Đon giản là không có sự chọn lựa nào dễ hơn thế. Bên cạnh đó, chúng ta có thể đảm bảo Eden sẽ được đối xử tốt nhất, với những bác sĩ đầu ngành và điều kiện vật chất thoải mái nhất. Day có thể theo dõi suốt quá trình, cậu sẽ biết chính xác mọi chuyện đang diễn ra. Nhưng sao tôi có thể giải thích như thế với chàng trai đã mất đi gần như cả gia đình của mình, người đã từng nhìn thấy em trai bị đem ra làm thí nghiệm và chính bản thân cũng phải chịu chung hoàn cảnh đó? Đây là điều mà Anden không hiểu rõ bằng tôi, dù cho anh biết đến quá khứ của Day trên giấy tờ, nhưng anh không hiểu về Day, chưa từng đồng hành cùng cậu hay chứng kiến những đau đớn mà cậu từng trải qua. Câu hỏi quá phức tạp để có thể trả lời bằng những logic đơn giản.

Điều quan trọng nhất, là Anden không thể đảm bảo an toàn cho em trai của Day. Mọi việc đều có thể đem lại rủi ro, và tôi biết chắc chắn không điều gì trên thế gian này có thể khiến Day chấp nhận rủi ro này.

Day chắc đã nhìn thấy vẻ thất vọng thoáng trên khuôn mặt tôi, bởi cậu bỗng dịu lại và bước lại gần tôi. Tôi có thể thực sự cảm nhận hơi nóng đang tỏa ra từ cậu, hơi ấm của sự gần gũi làm tôi thở gấp. “Đêm nay mình đến đây là vì cậu,” Cậu nói bằng giọng trầm. “Không điều gì trên thế giới này họ nói có thể thuyết phục được mình, trừ việc cậu muốn mình đến đây. Và mình không thể từ chối cậu điều gì. Họ nói với mình cậu đích thân...” Cậu nuốt khan. Sự giằng xé quen thuộc của những cảm xúc trên khuôn mặt cậu làm tôi thấy như mình đang ốm, cảm xúc mà tôi biết đó là sự khao khát, vì những gì chúng tôi từng có, đau khổ, vì nỗi khao khát một cô gái đã hủy hoại gia đình cậu. “Thật tốt khi được gặp cậu, June à.”

Cậu nói ra như thể rũ bỏ được gánh nặng lớn trong lòng. Không biết liệu cậu có nghe tiếng tim tôi đang đập thình thịch trong lồng ngực không. Dù vậy, khi nói chuyện, tôi cố giữ giọng nói thật vững vàng và bình tĩnh. “Cậu có ổn không?” Tôi hỏi. “Nhìn cậu xanh quá.”

Vẻ nặng trĩu lại hiện về trên đôi mắt cậu, và khoảnh khắc thân mật thoáng qua mờ nhạt khi cậu quay đi, tay mân mê đôi găng của mình. Cậu ấy luôn ghét đeo găng tay, tôi nhớ rõ. “Mấy tuần trước mình bị cảm cúm nặng,” Cậu đáp, cười trừ với tôi. “Nhưng giờ thì khỏe rồi.” (Mắt hơi liếc nhìn sang một bên, tay gãi vành tai, chân tay căng cứng, lời nói và nụ cười không cùng nhịp.) Tôi nghiêng đầu nhìn cậu rồi nhíu mày.

“Cậu nói dối kém lắm, Day à.” Tôi nói. “Cậu cũng để mình biết được cậu đang nghĩ gì rồi.”

“Không có gì đáng kể cả,” Cậu tự động đáp lại. Lần này cậu dán mắt xuống sàn nhà và đút tay vào túi quần. “Nhìn mình khác thường, là vì mình lo lắng cho Eden thôi. Thằng bé đã mất một năm để điều trị mắt nhưng vẫn không nhìn được mấy. Bác sĩ nói thằng bé có thể cần đeo loại kính áp tròng đặc biệt, ngay cả như vậy thì thằng bé cũng không bao giờ lấy lại được hoàn toàn thị lực như trước.”

Tôi biết đấy không phải lý do thật sự đằng sau vẻ ngoài mệt mỏi của Day, nhưng cậu biết đưa việc hồi phục của Eden vào cuộc trò chuyện sẽ làm tôi không thể tra hỏi thêm được gì. Vậy, nếu cậu đã không muốn tôi biết, thì tôi cũng không ép nữa. Tôi ngượng ngùng hắng giọng. “Điều đó thật tệ,” Tôi thì thầm. “Mình rất tiếc khi biết chuyện đó. Ngoài ra thì cậu bé vẫn ổn chứ?”

Day gật đầu. Chúng tôi lại rơi vào bầu không khí yên lặng dưới ánh trăng. Tôi không khỏi nhớ về lần cuối chúng tôi ở chung trong một căn phòng, cậu ôm lấy khuôn mặt tôi trong lòng bàn tay, khi nước mắt cậu rơi trên má tôi. Tôi nhớ cách Day nói thầm câu mình xin lỗi trên môi tôi. Giờ đây, khi đứng cách nhau một mét và nhìn nhau chăm chú, tôi cảm thấy một khoảng cách thật xa, kết quả của một khoảng thời gian dài xa cách, khoảnh khắc rung cảm của buổi đầu gặp gỡ và sự do dự của những người xa lạ.

Day ngả người về phía tôi, như có một lực hút vô hình. Nét bi thương khẩn cầu trên khuôn mặt cậu làm ruột tôi đau thắt. Xin đừng yêu cầu mình điều này, đôi mắt cậu van nài. Xin đừng bảo mình từ bỏ em trai. Mình sẽ làm mọi việc vì cậu. Nhưng không phải điều này. “June, mình...,” Cậu nói nhỏ. Giọng nói như sắp sửa vỡ tan ra cùng với tất cả đau đớn cậu vẫn giữ chặt trong tim.

Cậu không bao giờ nói hết câu. Thay vào đó, chỉ thở dài rồi cúi đầu. “Mình không thể đồng ý với điều kiện mà Cử tri của cậu đưa ra,” Cậu nói bằng giọng ủ rũ. “Mình sẽ không giao em trai mình cho Cộng hòa làm thí nghiệm lần nữa. Nói với anh ta rằng mình sẽ làm việc với anh ta để tìm một giải pháp khác. Mình hiểu mức độ nghiêm trọng của tất cả chuyện này, mình không muốn nước Cộng hòa sụp đổ. Mình sẵn sàng giúp đỡ để tìm giải pháp khác. Nhưng Eden ở ngoài chuyện này.”

Và đó là kết thúc cho cuộc nói chuyện giữa chúng tôi. Day gật đầu chào tôi, nán lại vài giây cuối trước khi bước về phía cánh cửa. Tôi dựa vào tường, thấy mình bỗng nhiên kiệt sức. Không có cậu ở bên, tôi như không còn sức sống, ánh trăng mới đây còn màu bạc đã trở nên ảm đạm và xám xịt. Tôi để ý nét mặt xanh xao của cậu lần cuối, phân tích cậu từ khóe mắt. Cậu lảng tránh ánh nhìn của tôi. Có điều gì đó không ổn, cậu từ chối không cho tôi biết là chuyện gì.

Tôi đang bỏ lỡ chuyện gì đây?

Cậu kéo cửa mở. Nét mặt cậu đanh lại ngay khi bước ra cửa. “Và nếu vì bất kỳ lý do gì mà Cộng hòa dùng vũ lực để bắt cóc Eden, mình sẽ làm cho nhân dân chống lại Anden và cuộc cách mạng lật đổ anh ta sẽ xảy ra trong chớp mắt.”