← Quay lại trang sách

DAY

Thành thật mà nói, tôi đã quen dần với những cơn ác mộng.

Lần này là giấc mơ về tôi và Eden ở bệnh viện San Francisco. Một tay bác sĩ đeo cho Eden cặp kính mới. Chúng tôi đến bệnh viện ít nhất mỗi tuần một lần để bác sĩ có thể theo dõi xem mắt Eden tiến triển thế nào đối với thuốc chữa, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy bác sĩ mỉm cười động viên em tôi. Quả là dấu hiệu tốt, phải không nhỉ?

Eden quay sang tôi, nhe răng cười và ưỡn ngực tự đắc. Tôi bật cười. “Trông đẹp không anh?” Nó hỏi tôi rồi đùa nghịch với dáng vẻ cao lớn khác thường của mình. Mắt thằng bé vẫn còn màu tim tím kỳ lạ và thằng bé không thể nhìn thẳng vào tôi, nhưng tôi nhận ra thằng bé đã phân biệt được những thứ xung quanh như bức tường, hay ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ. Tim tôi đập rộn lên. Đã có tiến triển.

“Trông em như một con cú mười một tuổi vậy,” Tôi đáp rồi bước đến xoa đầu nó. Thằng bé khúc khích cười và gạt tay tôi ra.

Khi chúng tôi ngôi trong văn phòng chờ giấy tờ, tôi quan sát Eden luôn tay gấp những mảnh giấy theo một kiểu khá cầu kỳ. Nó phải cúi sát xuống tay để nhìn, đôi mắt tổn thương của thằng bé gần như tương phản với vẻ tập trung, bàn tay nhanh nhẹn và khéo léo của nó. Tôi thề rằng thằng nhóc này không bao giờ chịu ngồi yên.

“Đây là cái gì vậy?” Một lát sau tôi hỏi.

Thằng bé quá tập trung nên chưa trả lời tôi ngay. Cuối cùng, nó ghép mảnh giấy tam giác còn lại vào khối hình thủ công, giơ lên và cười ranh mãnh với tôi. “Đây,” nó nói, chỉ tay vào thứ nhìn như chiếc lá giấy đính ngoài một quả bóng. “Anh kéo cái này ra.”

Tôi làm theo lời thằng bé. Thật kinh ngạc, khối hình thủ công đã biến thành một bông hoa hồng giấy 3D công phu. Trong mơ, tôi mỉm cười với thằng bé. “Khá là ấn tượng đó.” Eden cầm lại khối hình.

Ngay khi đó, tiếng còi báo động vang lên khắp bệnh viện. Eden giật mình, vụt đứng dậy và làm rơi bông hoa giấy. Đôi mắt mờ lòa của thằng bé mở to sợ hãi. Tôi liếc về cửa sổ bệnh viện, nơi các bác sĩ và y tá đang tập trung lại. Bên ngoài dọc theo biên giới của San Francisco, một hàng dài khí cầu Thuộc địa đang bay càng ngày càng gần chúng tôi. Khung cảnh thành phố phía dưới ngập trong biển lửa.

Tiếng còi báo động điếc tai. Tôi nắm lấy tay Eden, kéo nó ra khỏi phòng. “Chúng ta phải ra khỏi đây,” Tôi hét lên. Thấy thằng bé quờ quạng, không nhìn thấy lối đi, tôi liền xốc nó lên vai. Xung quanh chúng tôi mọi người cũng đang vội vã bước đi.

Tôi đến được chân cầu thang, ở đó đã có một hàng lính Cộng hòa chặn chúng tôi lại. Một tên kéo Eden khỏi lưng tôi. Thằng bé la hét, đá loạn xạ vào những người nó không nhìn rõ. Tôi vật lộn để thoát khỏi bọn lính nhưng tay chúng như gọng kìm, còn chân tay tôi thì như bị nhúng sâu trong bùn. Chúng tôi cần thằng bé , một giọng nói mơ hồ vang lên trong đầu tôi. Nó có thế cứu tất cả chúng ta.

Tôi hét lên nhưng không ai nghe thấy. Phía xa bên ngoài, khí cầu Thuộc địa đang nhắm bắn vào bệnh viện, cửa kính xung quanh chúng tôi vỡ tan. Tôi cảm thấy hơi nóng của ngọn lửa. Trên sàn nhà bông hoa giấy của Eden bén lửa. Tôi không còn được nhìn thấy em trai tôi nữa.

Nó không còn nữa. Nó đã chết.

Một cơn đau đầu như búa bố kéo tôi khỏi giấc ngủ. Những tên lính biến mất, tiếng còi báo động im bặt, đám đông hỗn loạn ở bệnh viện tan biến trong sắc xanh sẫm của phòng ngủ. Tôi gắng hít thở sâu và nhìn quanh tìm Eden, nhưng cơn đau như một mũi dùi băng đâm xuyên qua gáy làm tôi nhảy dựng lên, thở dốc vì đau đớn. Giờ tôi đã nhớ ra vị trí thực sự của mình vào lúc này. Tôi đang ở trong một căn hộ tạm thời tại Denver, buổi sáng hôm sau ngày gặp June. Chiếc hộp truyền dẫn tôi thường dùng đang nằm trong phòng, đài phát vẫn ở tần sóng radio mà tôi nghĩ quân Ái quốc có lẽ đang sử dụng.

“Anh Daniel?” Trên chiếc giường bên cạnh, Eden trở mình. Tôi thấy nhẹ cả người, ngay cả khi đang đau quặn. Chỉ là một cơn ác mộng. Như mọi khi. Chỉ là một cơn ác mộng. “Anh có sao không?” Mất một lúc tôi mới nhận ra vẫn chưa đến bình minh, căn phòng vẫn tối, thứ duy nhất tôi thấy được là bóng em tôi giữa màu xanh đen của màn đêm.

Tôi không trả lời ngay. Thay vào đó, tôi quàng chân sang phía cạnh giường để đối diện với thằng bé rồi vùi đầu vào giữa hai bàn tay. Một cơn đau nữa xuyên qua óc tôi. “Lấy cho anh thuốc,” Tôi nói khẽ với Eden.

“Em gọi bà Lucy nhé?”

“Không, đừng đánh thức bà ấy,” Tôi đáp. Bà Lucy đã hai đêm mất ngủ vì tôi. “Thuốc.”

Cơn đau làm tôi thô lỗ hơn thường lệ, nhưng Eden đã nhảy ra khỏi giường trước khi tôi kịp xin lỗi. Thằng bé lập tức lần tìm cái chai đựng những viên thuốc màu xanh lá vốn luôn được đặt trên tủ gỗ kê giữa hai chiếc giường. Thằng bé vớ lấy và giơ cái chai về phía tôi.

“Cảm ơn em.” Tôi cầm lấy cái chai thằng bé đưa, run run dốc ba viên thuốc ra lòng bàn tay và cố nuốt chúng. Họng tôi quá khô. Tôi gượng đứng dậy, loạng choạng đi về phía bếp. Từ đằng sau, Eden tiếp tục hỏi, “Anh chắc là anh ổn chứ?” Nhưng cơn đau đầu quá dữ dội nên tôi gần như không nghe thấy thằng bé. Tôi còn gần như không nhìn thấy gì.

Tôi đến bồn rửa, bật vòi nước lên đưa tay hứng nước uống để cố nuốt trôi mấy viên thuốc. Tôi ngồi bệt xuống sàn nhà trong bóng tối, dựa lưng vào cánh cửa tủ lạnh bằng kim loại.

Ổn rồi, tôi tự động viên mình. Cơn đau đầu của tôi ngày càng nặng hơn trong một năm qua nhưng các bác sĩ cam đoan với tôi rằng mỗi lần cơn đau sẽ không kéo dài quá nửa giờ đồng hồ. Tất nhiên, họ cũng bảo nếu thấy đau dữ dội hơn bình thường thì tôi phải đến ngay phòng cấp cứu. Nên mỗi lần bị đau như vậy, tôi không biết mình đang trải qua một ngày bình thường, hay ngày cuối cùng của cuộc đời mình.

Vài phút sau, Eden quờ quạng đi vào bếp với chiếc đồng hồ đo bước đi, thiết bị này sẽ phát ra tiếng bíp khi thằng bé đến quá gần một bức tường. “Có lẽ chúng ta nên bảo bà Lucy gọi bác sĩ,” Nó thì thầm.

Tôi không biết tại sao, nhưng cảnh Eden dò dẫm tìm đường trong bếp làm tôi khẽ bật ra một tràng cười không thể kiếm soát. “Trời đất, nhìn hai anh em mình xem,” Tôi đáp. Tràng cười của tôi chuyển thành cơn ho. “Đúng là một đội khủng, nhỉ?”

Eden tìm tôi bằng cách ngập ngừng đặt tay lên đầu tôi. Thằng bé ngồi khoanh chân cạnh tôi, mỉm cười nhăn nhó. “Này, với chiếc chân kim loại và một nửa bộ não của anh, cùng bốn giác quan còn lại của em, chúng ta gần như là một người hoàn chỉnh đấy.”

Tôi cười lớn hơn, nhưng việc đó lại làm cơn đau càng dữ dội hơn. “Em thích châm chọc như thế từ bao giờ thế nhóc?” Tôi huých nhẹ thằng bé một cái.

Chúng tôi khom người ngồi yên lặng thêm một tiếng đồng hồ trong khi những cơn đau đầu vẫn kéo dài triền miên. Lúc này tôi đang đau đến quặn người, cổ áo ướt sũng và nước mắt chảy thành vệt trên mặt tôi. Eden ngôi cạnh tôi, nắm lấy tay tôi bằng hai bàn tay bé nhỏ của nó. “Hãy cố đừng nghĩ đến nó anh à,” Thằng bé thì thầm khuyên tôi, nheo nheo nhìn tôi bằng đôi mắt màu tím nhạt. Thằng bé đấy cao chiếc kính gọng đen lên trên mũi. Từng mảnh nhỏ của cơn ác mộng ập đến với tôi, hình ảnh bàn tay thằng bé bị giật khỏi tay tôi. Tiếng hét của thằng bé. Tôi siết tay quá mạnh làm nó nhăn nhó. “Anh đừng quên hít thở. Bác sĩ bảo hít thờ sâu sẽ có ích hơn, đúng không? Hít vào, thở ra.”

Tôi nhắm mắt và gắng làm theo lời em trai, nhưng thật khó để nghe thấy nó nói trong khi đầu vẫn đau như búa bổ. Cơn đau quằn quại, choán hết tâm trí tôi, cảm giác như một con dao nung nóng sáng đang đâm liên hồi vào sau gáy. Hít vào, thở rơ. Mọi thứ theo chu kỳ, đầu tiên là một cơn đau âm ỉ, tê dại, ngay sau đó là cơn đau đầu khủng khiếp nhất mà ta có thể tưởng tượng, như một lưỡi giáo xuyên qua hộp sọ, và tác động của nó mạnh đến mức làm cả cơ thể ta căng cứng, nó kéo dài trong đúng ba giây, tiếp sau là một giây thả lỏng. Và rồi tất cả tiếp tục lặp lại.

“Đã bao lâu rồi nhỉ?” Tôi hổn hển hỏi Eden. Ánh sáng xanh mờ chầm chậm đi xuyên qua cửa sổ.

Eden lôi ra một chiếc máy tính nhỏ xíu hình vuông và nhấn nút bấm duy nhất. “Giờ giấc?” Thằng bé hỏi chiếc máy. Chiếc máy lập tức đáp lại, “Bây giờ là năm giờ ba mươi phút.” Nó cất chiếc máy đi, nhíu mày lo lắng. “Đã gần một tiếng rồi. Đã bao giờ anh bị đau lâu thế này chưa?”

Tôi sắp chết. Tôi thực sự sắp chết rồi. Những lúc thế này tôi mừng vì mình sẽ không còn gặp June nhiều nữa. Nghĩ đến việc cô sẽ thấy tôi ướt sũng mồ hôi, bẩn thỉu ngồi trên sàn bếp, nắm chặt tay em trai, cầu mong được sống như những kẻ yếu đuối, đa cảm, trong khi cô lộng lẫy trong chiếc áo choàng đỏ sẫm và đá quý gắn trên mái tóc... Bạn biết đấy, cũng vì lẽ đó mà trong giờ phút này tôi còn thấy nhẹ nhõm vì mẹ và anh John không thể nhìn thấy tôi.

Khi tôi rên lên vì thêm một cơn đau khủng khiếp nữa ập đến, Eden lôi chiếc máy tính ra và nhấn nút. “Đủ rồi. Em sẽ gọi bác sĩ.” Khi máy tính kêu, nhắc nhở thằng bé đọc yêu cầu, nó nói, “Anh Day cần một xe cấp cứu.” Rồi, trước khi tôi kịp phản đối, thằng bé cất tiếng hét gọi Lucy.

Vài giây sau tôi nghe tiếng Lucy bước đến. Bà không bật đèn, vì bà biết ánh đèn chỉ làm cơn đau đầu của tôi tệ hơn. Thay vào đó, tôi thấy dáng hình mập mạp của bà trong bóng tối và nghe tiếng bà hét lên, “Day! Cậu ngồi ở đây bao lâu rồi?” Bà bước vội về phía tôi rồi áp bàn tay mũm mĩm của mình lên má tôi. Bà liếc nhìn Eden rồi chạm vào cằm thằng bé, “Cháu đã gọi bác sĩ chưa?”

Eden gật đầu. Lucy nhìn kỹ mặt tôi lần nữa, bà chậc lưỡi lo lắng, không hài lòng rồi vội vã đi tìm một chiếc khăn lạnh.

Nơi tôi không muốn đến nhất trong lúc này là bệnh viện Cộng hòa, nhưng Eden đã gọi điện thoại và dù sao tôi cũng chưa muốn chết. Mắt tôi bắt đầu nhòe đi, và tôi nhận ra đó là vì tôi đang chảy nước mắt không ngừng. Tôi quệt tay lau mặt và mỉm cười yếu ớt với Eden. “Chết thật, anh ướt sũng như vòi nước bị rỉ thế này.”

Eden cố cười đáp lại. “Vâng, hồi trước anh khá hơn thế này,” Thằng bé nói.

“Này nhóc con. Nhớ lần anh John phân công em tưới nước cho mấy cái cây ngoài cửa không?”

Eden cau mày một lúc, cố lục lại trí nhớ, rồi mặt hớn hớ cười toe. “Em đã làm rất tốt đúng không?”

“Em đã xây chiếc máy bắn đá nhỏ ở trước cửa.” Tôi nhắm mắt chìm trong ký ức để tạm thời làm mình phân tán khỏi cơn đau. “Ừ, anh còn nhớ cái đó. Em cứ ném những quả bóng nước vào mấy bông hoa tội nghiệp. Chúng có còn lại cánh hoa nào sau khi bị em ném không nhỉ? Ôi trời, anh John đã rất cáu.” Anh còn điên tiết hơn vì lúc đấy Eden mới bốn tuối, ai lại đi phạt cậu em trai ngây thơ của mình chứ?

Eden cười khúc khích. Tôi nhăn mặt khi một cơn đau khác dội đến.

“Mẹ đã từng nói gì về chúng ta nhỉ?” Thằng bé hỏi. Giờ tôi biết nó cũng đang cố làm tôi sao nhãng và nghĩ đến những chuyện khác.

Tôi gượng cười. “Mẹ đã bảo có ba cậu con trai giống như có một cơn lốc đồ chơi biết cãi.” Trong khoảnh khắc hai chúng tôi bật cười, ít ra là trước khi tôi lại nhắm nghiền mắt.

Lucy quay lại với một chiếc khăn. Bà đặt nó lên trán tôi, tôi thở dài nhẹ nhõm vì bề mặt mát lạnh của nó. Bà kiểm tra mạch và đo nhiệt độ cho tôi.

“Anh Daniel,” Trong lúc bà đang kiểm tra cho tôi, Eden chợt gọi to. Thằng bé tiến lại gần hơn, ánh mắt vẫn trống rỗng nhìn đăm đăm vào một điểm bên phải trên đầu tôi. “Cố gắng cầm cự anh nhé.”

Lucy nhăn mặt không vừa lòng vì điều mà giọng nói thằng bé đang ám chỉ. “Eden,” bà quát, “làm ơn sống lạc quan hơn đi.”

Họng tôi nghẹn lại, hơi thở trở nên nông hơn. Anh John đã mất, mẹ đã mất và bố cũng vậy. Tôi nhìn Eden mà lòng đau thắt. Tôi từng hy vọng việc là đứa nhỏ tuổi nhất trong ba anh em sẽ giúp nó rút kinh nghiệm từ những sai lầm của anh John, của tôi và trở thành đứa may mắn nhất trong ba chúng tôi, có thể vào được đại học hay trở thành một thợ máy kiếm ra tiền, hy vọng rằng chúng tôi sẽ ở bên cạnh hướng dẫn nó vượt qua những khó khăn trong cuộc đời. Chuyện gì sẽ đến với nó nếu tôi cũng mất đi? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó phải một mình chống chọi với chính phủ Cộng hòa?

“Eden,” Tôi bỗng gọi thằng bé, kéo nó lại gần. Mắt thằng bé mở to vì giọng nói khấn thiết của tôi. “Nghe kỹ này, được không? Nếu chính phủ Cộng hòa yêu cầu em đi với họ, nếu lúc đó anh không có nhà hay đang ở bệnh viện và họ đến gõ cửa nhà chúng ta thì đừng bao giờ đi với họ. Em có hiểu lời anh nói không? Đầu tiên em gọi anh, rồi em gọi to bà Lucy, em...” Tôi chần chừ. “Em gọi cho chị June Iparis.”

“Đầu-não-tập-sự của anh ấy hả?”

“Chị ấy không phải của anh...” Tôi nhăn nhó vì một cơn đau khác lại tới. “Cứ nghe anh. Gọi cho chị ấy. Bảo chị ấy ngăn họ lại.”

“Em không hiểu...”

“Hứa với anh. Không đi với bọn chúng, dù em làm gì. Hiểu không?” Câu trả lời của tôi bị cắt ngắn khi một cơn đau điếng người ập đến làm tôi ngã khuỵu xuống sàn, toàn thân co quắp. Tôi kìm nén để không thét lên, đầu tôi đau như bị bổ ra làm hai. Thậm chí tôi còn đặt bàn tay run run lên sau gáy như để chắc chắn não mình không rơi ra sàn. Đâu đó phía trên, Eden đang la hét. Lucy gọi thêm một cuộc điện thoại nữa, lần này bà thực sự nổi giận.

“Hãy nhanh lên!” Bà quát vào điện thoại. “Nhanh lên!”

Khi xe cấp cứu đến, tôi đã nửa tỉnh nửa mê. Trong lúc mê man, tôi cảm thấy mình bị nhấc bổng lên khỏi sàn bếp và được đưa ra ngoài tòa chung cư, đến một chiếc xe cấp cứu đang đợi sẵn được ngụy trang giống như chiếc xe jeep bình thường của cảnh sát. Tuyết đang rơi? Vài bông tuyết nhỏ rơi trên mặt tôi, làm tôi giật mình vì cái lạnh như kim châm vào da thịt. Tôi gọi to Eden và Lucy, họ đáp lại từ một nơi nào đó mà tôi không thể nhìn thấy.

Rồi chúng tôi lên xe và rời đi.

Suốt một hồi lâu tôi chỉ nhìn thấy toàn những đốm màu, những vòng tròn mờ ảo lúc tiến lúc lui trước mắt, như thể đang nhìn qua một tấm kính dày, sần sùi. Tôi cố nhận ra một vài người trong số họ. Họ có phải con người không? Tôi thực sự hy vọng như vậy, nếu không, chắc hẳn tôi đã chết, hoặc tôi đang trôi dạt trên biển với những mảnh vụn vỡ xung quanh mình. Không có lý nào lại như vậy, trừ phi các bác sĩ đã quyết định quăng tôi ra giữa biển Thái Bình Dương và xóa sổ tôi khỏi trí nhớ. Eden đâu rồi? Chắc chúng đã đưa thằng bé đi. Giống như trong cơn ác mộng của tôi. Chúng đã lôi thằng bé đến phòng thí nghiệm.

Tôi không thở được.

Tay tôi cố với lên cổ họng, nhưng rồi có ai đó hét lên và tôi cảm thấy sức nặng đè lên cánh tay mình, ghì chặt tôi xuống. Một thứ lành lạnh luồn vào họng, làm tôi nghẹt thở.

“Bình tĩnh nào! Cậu vẫn ổn. Cố nuốt xuống đi.”

Tôi làm theo giọng nói đó. Nuốt xuống hóa ra khó khăn hơn tôi tưởng, nhưng cuối cùng tôi cũng làm được, và thứ lành lạnh kia trượt thẳng qua họng xuống dạ dày, làm cả cơ thể tôi run lên.

“Đúng ròi,” Giọng nói vang lên, ít xúc động hơn. “Tôi nghĩ nó sẽ hiệu quả với những cơn đau đầu sắp tới.” Anh ta có vẻ không nói chuyện với tôi nữa, vài giây sau, một giọng nói khác xen vào.

“Có vẻ đã tiến triển hơn một chút, bác sĩ ạ.”

Sau đó, chắc hẳn tôi đã bất tỉnh lần nữa, bởi khi tỉnh dậy, hoa văn trên trần nhà đã thay đổi và ánh sáng buổi chiều tà đang chiếu xuyên vào phòng. Tôi chớp mắt, nhìn xung quanh. Cơn đau dữ dội trong đầu đã biến mất, ít ra là lúc này. Tôi còn có thể thấy rõ là mình đang nằm trong phòng bệnh, tấm chân dung vẫn-luôn-ở-đó của Anden treo trên tường, một màn hình treo trên bức tường khác đang chiếu tin tức. Tôi rên lên, nhắm mắt lại và thở dài. Bệnh viện ngu ngốc. Chán ngấy chúng rồi.

“ Bệnh nhân đã tỉnh .” Tôi quay sang nhìn một chiếc màn hình đặt gần cạnh giường đang lặp lại câu nói. Vài giây sau, một giọng người thật vang lên trong loa. “Anh Wing phải không?”.

“Vâng?” Tôi lầm bầm.

“Tuyệt vời,” Giọng nói đáp. “Em trai anh sẽ đến gặp anh ngay bây giờ.”

Ngay sau đó, cửa phòng tôi bật mở và Eden chạy vào với hai y tá đang nổi trận lôi đình theo sau. “Anh Daniel,” Thằng bé hổn hến, “cuối cùng anh cũng tỉnh lại! Quá lâu rồi đấy.” Việc không nhìn thấy đường cản trở Eden, thằng bé va vào cạnh tủ trước khi tôi kịp cảnh báo và y tá phải tóm tay nó lại để ngăn nó không ngã xuống sàn.

“Bình tĩnh nào nhóc,” Tôi nói to. Giọng tôi nghe thật mệt mỏi mặc dù bản thân đã tỉnh táo và hết đau. “Anh đã mê man bao lâu rồi? Bà...?” Tôi dừng lại, bối rối. Lạ thật. Người chăm sóc chúng tôi tên gì nhỉ? Tôi sực nghĩ ra. Lucy. “Bà Lucy đâu em?” Tôi nói hết câu.

Thằng bé không trả lời ngay. Khi y tá dìu thằng bé ngồi xuống bên cạnh tôi xong xuôi, nó nhích đến gần rồi vòng tay ôm cổ tôi. Thật ngạc nhiên, tôi thấy nó đang khóc. “Này,” Tôi gõ nhẹ lên đầu nó. “Bình tĩnh đi, ổn rồi. Anh tỉnh rồi.”

“Em tưởng anh sẽ không qua khỏi,” Thằng bé lẩm bẩm. Đôi mắt nhạt màu của nó tìm kiếm tôi. “Em tưởng anh sắp chết rồi.”

“Anh không chết. Anh đang ở đây rồi.” Tôi để thằng bé sụt sịt thêm một lúc, đầu dụi vào ngực tôi, nước mắt làm mờ chiếc kính nó đeo, tạo thành vệt trên áo choàng bệnh viện của tôi. Gần đây tôi bắt đầu sử dụng một cơ chế để đối phó với mọi chuyện, tôi giả vờ chui vào vỏ ốc của trái tim mình rồi trườn ra khỏi cơ thể, như thế tôi không thực sự ở đây và chỉ quan sát thế giới qua góc nhìn của một người khác. Eden không phải em tôi. Nó còn không có thật. Mọi chuyện không có thật. Tất cả đều là tưởng tượng. Cách đó rất tác dụng. Tôi vô cảm chờ đợi đến khi Eden từ từ lấy lại bình tĩnh, rồi cẩn thận quay về với cơ thể mình.

Cuối cùng, thằng bé lau đi những giọt nước mắt còn sót lại, nó ngồi dậy rồi nép người vào cạnh tôi. “Bà Lucy đang điền giấy tờ ở ngoài kia ạ.” Giọng thằng bé vẫn hơi run. “Anh đã mê man mười tiếng rồi. Họ nói phải đưa anh thật nhanh ra khỏi tòa nhà qua cửa chính, đấy không phải là lúc để lén đưa anh ra ngoài.”

“Có ai trông thấy anh không?”

Eden day day thái dương cố nhớ lại. “Có thể. Em không biết nữa. Em không nhớ rõ, lúc đấy em rối quá. Em chờ anh cả một buối sáng ở ngoài phòng đợi vì họ không cho em vào.”

“Em có biết...” Tôi nuốt khan. “Em có nghe lỏm được bác sĩ nói gì không?”

Eden thờ ra nhẹ nhõm. “Không hẳn. Nhưng ít ra bây giờ anh ổn rồi. Bác sĩ nói anh phản ứng xấu với thuốc họ kê cho anh. Họ sẽ cho anh ngừng thuốc này và thử loại khác.”

Cách Eden nói làm tim tôi đập nhanh hơn. Thằng bé không hiểu hết tình hình, nó vẫn nghĩ rằng lý do duy nhất tôi quỵ ngã như vậy không phải do bệnh tình tôi đang nặng hơn mà chỉ do tôi phản ứng với thuốc. Một cảm giác nôn nao dấy lên trong tôi. Tất nhiên thằng bé sẽ lạc quan với tất cả những việc này; tất nhiên nó nghĩ đây chỉ là một bước lùi tạm thời. Tôi đã uống thứ thuốc chết tiệt này suốt hai tháng sau khi cả hai lượt thuốc đầu hết tác dụng, và với những cơn đau đầu, ác mộng, nôn nao kèm theo, tôi đã hy vọng loại thuốc này ít ra cũng có chút hữu ích, hy vọng chúng đã thu nhỏ vùng gặp vấn đề trên “đồi hải mã” của tôi, thuật ngữ mỹ miều để chỉ vùng phía sau não. Rõ ràng là vô ích. Sẽ ra sao nếu không có loại thuốc nào có tác dụng?

Tôi hít thật sâu rồi mỉm cười với em trai mình, “Ừ, ít ra bây giờ họ đã biết, có lẽ lần này họ sẽ thử loại thuốc tốt hơn.”

Eden cười theo tôi, một nụ cười ngọt ngào, trong sáng. “Vâng.”

Vài phút sau, bác sĩ của tôi đến và Eden quay lại phòng đợi. Khi bác sĩ thấp giọng nói với tôi về “lựa chọn tiếp theo của chúng ta”, những phương pháp điều trị họ sẽ thử thí nghiệm tới đây, ông cũng nói nhỏ với tôi về cơ hội thành công thấp của những phương pháp này. Đúng như tôi lo sợ, phản ứng của tôi không chí là vấn đề tạm thời do thuốc gây ra. “Loại thuốc này đang dần thu hẹp vùng não bị ảnh hưởng,” bác sĩ nói vậy nhưng trông ông vẫn buồn phiền. “Nhưng vùng não vẫn đang bị hoại tử, cơ thể cậu đang bắt đầu loại bỏ thuốc cũ, buộc chúng tôi phải tìm thuốc mới. Chúng ta thực sự đang chạy đua với thời gian, Day à, cố gắng thu vùng ảnh hưởng lại đủ hẹp để đẩy ra ngoài trước khi chuyện xấu nhất xảy ra.” Tôi lắng nghe tất cả với khuôn mặt không cảm xúc, giọng nói của ông nghe như phát ra từ dưới nước, không đáng kể và không rõ ràng.

Cuối cùng, tôi ngắt lời ông, “Ông nghe này, chỉ cần nói thẳng với tôi. Tôi còn sống bao lâu nữa? Nếu tất cả đều không có tác dụng?”

Bác sĩ mím môi, do dự rồi lắc đầu thở dài. “Có lẽ là một tháng nữa,” Ông thú nhận. “Cũng có thể hai tháng. Chúng tôi đang làm những gì tốt nhất có thể.”

Một hoặc hai tháng. Thực ra trước kia họ đã từng nhầm, một hoặc hai tháng cũng có thể trở thành bốn hoặc năm tháng. Không khác gì. Tôi nhìn về phía cửa, nơi Eden có lẽ đang áp tai vào tấm gỗ, cố gắng nghe lỏm trong vô vọng những điều chúng tôi nói. Rồi tôi quay về phía bác sĩ, nuốt cục nghẹn nơi cổ họng. “Hai tháng,” tôi lặp lại. “Còn cơ hội nào khác không?”

“Chúng ta có thể thử cách điều trị mạo hiểm hơn, dù vậy những cách này đều có tác dụng phụ chết người nếu cậu có phản ứng chống thuốc. Phẫu thuật khi chưa sẵn sàng có thể sẽ giết chết cậu.” Bác sĩ khoanh tay trước ngực. Cặp kính của ông phản chiếu ánh đèn huỳnh quang lạnh che khuất hoàn toàn đôi mắt. Trông ông như một cỗ máy. “Day, tôi gợi ý cậu nên bắt đầu sắp xếp những việc ưu tiên của mình.”

“Những việc ưu tiên của tôi?”

“Chuẩn bị tâm lý cho em trai cậu khi nghe tin này,” Ông đáp. “Và kết thúc những công việc còn dang dở.”