JUNE
Lúc 08:10, buổi sáng sau bữa tiệc khẩn, Anden gọi cho tôi. “Là Đại úy Bryant,” anh nói. “Anh ta đã đưa ra yêu cầu cuối cùng, yêu cầu cuối cùng của anh ta là được gặp em.”
Tôi ngồi trên mép giường, chớp chớp mắt xua đi một đêm ngủ chập chờn, cố dốc sức để hiểu Anden đang nói gì.
“Ngày mai chúng ta sẽ chuyển anh ta đến một nhà tù phía bên kia Denver để chuẩn bị cho ngày hành quyết. Anh ta hỏi liệu có thể gặp em trước khi đi không.”
“Anh ta muốn gì vậy?”
“Cho dù anh ta phải nói bất cứ điều gì, thì anh ta cũng chỉ muốn nói cho một mình em,” Anden đáp. “Nhớ nhé June, em có quyền từ chối anh ta. Chúng ta không cần chấp nhận yêu cầu cuối cùng này.”
Ngày mai, Thomas sẽ chết. Tôi băn khoăn liệu Anden có cảm thấy chút tội lỗi nào khi kết án tử hình một người lính không. Ý nghĩ phải đối mặt một mình với Thomas trong phòng giam làm tôi hoảng loạn, nhưng vẫn cố trấn an bản thân. Có thể Thomas muốn nói gì về anh trai tôi. Tôi có muốn nghe điều đó không?
“Em sẽ gặp anh ta,” Cuối cùng tôi đáp. “Và hy vọng đây là lần cuối cùng.”
Anden chắc hẳn đã nghe ra điều gì đó trong lời tôi nói, nên anh dịu giọng. “Tất nhiên rồi. Anh sẽ sắp xếp người hộ tống em đi.”
09:30.
TRẠI CẢI TẠO BANG DENVER
Khu nhà nơi giam giữ Thomas và Chỉ huy Jameson được thắp sáng bằng ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo và âm thanh từ chiếc ủng của tôi vang vọng khắp trần nhà cao vợi. Vài người lính đang đi bên tôi, nhưng ngoài họ ra, hành lang trống rỗng đến đáng ngại. Những bức chân dung của Anden treo lác đác trên các bức tường. Tôi tập trung nhìn vào từng phòng giam mà chúng tôi đi ngang qua, nghiên cứu chúng, nghiên cứu những chi tiết lướt qua trong đầu để cố giữ bản thân thật bình tĩnh và tập trung. (Kích thước 10x10 mét, tường thép nhẵn, kính chống đạn, camera được lắp bên ngoài thay vì bên trong phòng giam. Hầu như các phòng đều trống, và các phòng giam không trống chính là nơi giam giữ ba Thượng nghị sĩ đã mưu đồ chống lại Anden. Tầng này được dành riêng cho những tù nhân liên quan đặc biệt đến âm mưu ám sát Anden.)
“Nếu cô thấy có bất cứ rắc rối nào,” Một người lính nói với tôi, tay chạm nhẹ chiếc mũ khi cúi chào lịch sự, “hãy gọi chúng tôi vào. Chúng tôi sẽ cho kẻ phản bội đó đo đất trước khi hắn kịp hành động.”
“Cảm ơn anh,” Tôi đáp, mắt vẫn dán vào những phòng giam khi chúng tôi đã gần đến nơi. Tôi biết mình sẽ không phải làm những việc anh ta nói, vì tôi biết Thomas sẽ không bao giờ bất tuân lệnh Cử tri hay cố làm hại tôi. Thomas đã làm nhiều việc nhưng anh ta không phải là kẻ chống đối.
Chúng tôi đến cuối hành lang nơi hai phòng giam nằm liền kề nhau, mỗi phòng có hai lính canh.
Có người bỗng cử động trong phòng giam ở gần tôi. Tôi quay về hướng người đó. Tôi thậm chí không có thời gian nghiên cứu nội thất căn phòng thì một người phụ nữ đã gõ nhịp lên song sắt. Tôi nhảy dựng lên, kìm nén tiếng hét khi nhìn thẳng vào khuôn mặt của Chỉ huy Jameson.
Bà ta nhìn tôi chằm chằm, nở một nụ cười đủ làm tôi toát mồ hôi lạnh. Tôi nhớ nụ cười này, bà ta đã cười như vậy trong cái đêm anh Metias bị giết, khi bà ta nhận tôi vào đội tuần tra làm đặc vụ cấp dưới. Nụ cười không chút cảm xúc, không chút thương hại hay thậm chí là sự giận dữ. Có nhiều thứ làm tôi sợ, đối diện với sự lạnh lùng, tàn nhẫn của kẻ thù thực sự đã giết anh trai tôi là một trong số đó.
“Chà chà,” Bà ta thấp giọng. “Liệu đây có phải Iparis, đến đây để thăm chúng ta.” Ánh mắt bà ta long lên nhìn tôi, lính gác tập trung đứng lại gần tôi bảo vệ. Đừng sợ. Tôi đứng thẳng người hết sức có thể, siết chặt quai hàm, buộc mình đối diện với bà ta không chút do dự.
“Bà đang làm lãng phí thời gian của tôi đấy, Chỉ huy,” Tôi nói. “Tôi không đến đây để gặp bà. Và lần tới tôi gặp bà sẽ là ngày bà đứng trước đội xử bắn.”
Bà ta chỉ mỉm cười với tôi. “Dũng cảm quá, giờ thì cô đã có ngài Cử tri trẻ trung đẹp trai để núp bóng rồi. Không phải sao?” Thấy tôi nheo mắt, bà ta cười lớn. “Chỉ huy DeSoto đáng lẽ sẽ trở thành Cử tri giỏi hơn thằng nhóc kia rất nhiều. Khi chính quyền Thuộc địa xâm lược, chúng sẽ đốt trụi đất nước này. Tất cả sẽ hối hận vì đã ủng hộ thằng nhóc đấy.” Bà ta áp người vào song sắt, như đang cố len tới gần tôi nhất có thể. Tôi nuốt khan nặng nề, cho dù sợ hãi, nhưng cơn giận dữ trong tôi đang sôi lên. Tôi không quay đi. Kỳ lạ thật, tôi nghĩ là mình đã thoáng thấy bóng nước lấp lánh trong đôi mắt đó, thứ gì đó nhìn như vẻ bối rối đằng sau nụ cười dao động của bà ta. “Cô từng là một cô gái ta thích. Cô biết tại sao ta lại muốn có cô trong đội của ta không? Là vì ta nhìn thấy ở cô hình ảnh phản chiếu của chính mình. Chúng ta giống nhau, ta và cô. Đáng lẽ ta cũng đã là Đầu não Thượng viện rồi. Ta xứng đáng được như vậy.”
Tôi nổi da gà khắp cánh tay. Ký ức vụt hiện lên trong trí nhớ tôi về cái đêm anh Metias chết, khi Chỉ huy Jameson đi cùng tôi tới chỗ xác của anh. “Quá tệ là mọi chuyện không như ý bà, phải không?” Tôi nạt lại. Lần này tôi không thể kìm được những lời lẽ cay nghiệt. Tôi mong họ sẽ xử tử bà mà không cần nghi thức như đã làm với Razor.
Chỉ huy Jameson chỉ cười nhạo tôi. Đôi mắt dãn ra. “Cẩn thận thì hơn, Iparis à,” Bà ta thì thầm. “Không thì cô sẽ trở thành tôi đấy.”
Câu nói làm tôi lạnh sống lưng, cuối cùng tôi phải quay đi, thôi không nhìn thẳng vào bà ta nữa. Lính gác phòng không nhìn tôi; họ chỉ đưa mắt nhìn thẳng phía trước. Tôi tiếp tục bước đi. Đằng sau lưng, tôi vẫn nghe thấy tiếng cười khe khẽ của bà ta. Trống ngực tôi đập thình thịch.
Thomas đang bị giam trong căn phòng hình chữ nhật với lớp tường kính dày, đủ dày để tôi không thể nghe thấy tiếng động nào từ bên trong. Tôi đợi ở ngoài, tĩnh tâm lại sau cuộc đối đầu với Chỉ huy Jameson. Tôi thoáng nghĩ liệu mình có nên tránh đi và từ chối yêu cầu cuối cùng của anh ta; có khi đấy lại là cách tốt nhất.
Nhưng, giờ nếu tôi rời đi, tôi sẽ lại phải đối mặt với Chỉ huy Jameson. Có lẽ tôi cần thêm chút thời gian chuẩn bị cho việc đó. Tôi hít thật sâu và bước về phía song sắt nơi cửa phòng giam Thomas. Lính gác mở cửa, để hai lính gác theo sau tôi bước vào rồi đóng cánh cửa lại. Tiếng bước chân chúng tôi vang vọng trong gian phòng nhỏ, trống rỗng.
Thomas dứng dậy làm xích sắt va vào nhau lách cách. Tôi chưa từng thấy anh ta bệ rạc như vậy, tôi biết nếu đôi tay được tự do, anh ta sẽ sửa soạn vuốt lại bộ đồng phục nhàu nhĩ và chải gọn những sợi tóc ngang bướng kia ngay lập tức. Nhưng thay vào đó, Thomas chỉ giậm hai gót giày vào nhau. Đến khi tôi bảo anh ta nghỉ anh ta mới nhìn tôi.
“Rất vui khi được gặp cô, Đầu-não-tập-sự,” Anh ta nói. Liệu có dấu hiệu nào của sự buồn bã trên khuôn mặt nghiêm nghị, lạnh lùng này không? “Cảm ơn cô đã đồng ý với yêu cầu cuối cùng của tôi. Không bao lâu nữa cô sẽ hoàn toàn thoát khỏi tôi.”
Tôi lắc đầu, tức giận với chính bản thân, bực mình vì bất chấp mọi chuyện anh ta đã gây ra thì lòng trung thành không thể suy suyển của anh ta đối với Cộng hòa vẫn làm dấy lên trong tôi niềm cảm thông. “Anh ngồi xuống và thoải mái đi,” Tôi bảo anh ta. Không chút do dự, cùng một lúc, chúng tôi đều ngồi xuống nền phòng giam lạnh lẽo, anh ta dựa vào tường còn tôi thì ngồi khoanh chân. Chúng tôi cứ ngồi như vậy một lúc, để cho khoảng lặng bối rối giữa hai người kéo dài.
Tôi lên tiếng trước. “Anh không cần quá trung thành với nước Cộng hòa nữa đâu,” Tôi nói. “Anh biết đấy, anh có thể bỏ nó đi mà.”
Thomas chỉ lắc đầu. “Nghĩa vụ của người lính Cộng hòa là phải trung thành đến tận cùng, và tôi vẫn là một người lính cho đến tận khi chết.”
Không hiểu sao ý nghĩ về việc anh ta sẽ chết làm tôi xúc động mạnh với quá nhiều cảm xúc kỳ lạ. Tôi hạnh phúc, nhẹ nhõm, tức giận, buồn bã. “Sao anh muốn gặp tôi?” Cuối cùng tôi hỏi.
“Cô Iparis, trước khi đến ngày mai...” Thomas ngừng vài giây trước khi nói tiếp. “Tôi muốn kể cho cô nghe chi tiết toàn bộ sự việc đã xảy ra với Metias trong đêm đó tại bệnh viện. Chỉ là tôi cảm thấy... tôi cảm thấy như tôi nợ cô điều đó. Nếu có ai cần biết chuyện này, thì đó là cô.”
Tim tôi bắt đầu đập mạnh. Liệu tôi đã sẵn sàng hồi tưởng về mọi chuyện một lần nữa, liệu tôi có cần biết điều này không? Anh Metias đã mất; biết chi tiết những chuyện đã xảy ra cũng không làm anh sống lại. Nhưng tôi thấy mình bắt lấy ánh nhìn của Thomas trong sự điềm đạm và tĩnh tại. Anh ta thực sự nợ tôi. Quan trọng hơn là tôi nợ anh trai mình điều đó. Sau khi Thomas bị hành quyết, ai đó nên tiếp tục lưu giữ những ký ức về cái chết của anh tôi, về những điều đã thực sự xảy ra.
Dần dần, tôi ổn định nhịp tim của mình. Khi mở miệng, giọng tôi có chút đứt gãy. “Được thôi,” Tôi đáp.
Giọng anh ta trở nên trầm hơn. “Tôi nhớ mọi thứ về đêm hôm đó. Từng chi tiết một.”
“Vậy kể cho tôi đi.”
Đúng như một người lính luôn tuân theo mệnh lệnh, Thomas bắt đầu câu chuyện. “Vào đêm anh trai cô chết tôi đã nhận được một cuộc gọi của Chỉ huy Jameson. Chúng tôi đang đợi trong xe jeep bên ngoài cổng vào bệnh viện. Metias đang trò chuyện với một y tá trước cửa trượt chính. Tôi đứng cách phía sau chiếc xe jeep một đoạn. Rồi cuộc gọi đó đến.”
Khi Thomas nói, nhà tù xung quanh chúng tôi như tan chảy và được thay thế bằng khung cảnh của đêm định mệnh ấy, bệnh viện và những chiếc xe jeep rồi quân lính, những con phố như thể tôi đang bước đi ngay bên cạnh Thomas, nhìn thấy tất cả những điều anh ta đã thấy. Sống lại trong những sự kiện ấy.
“Tôi thì thầm chào Chỉ huy Jameson qua tai nghe,” Thomas nói tiếp. “Bà ta không buồn đáp lại. ‘Việc này cần phải hoàn thành ngay tối nay,' Bà ta nói. ‘Nếu bây giờ chúng ta không hành động, Đại úy của anh sẽ lập một kế hoạch mưu phản chống lại chính phủ Cộng hòa, hay thậm chí là chống lại cả ngài Cử tri. Tôi ra lệnh trực tiếp cho anh, Trung úy Bryant. Tối nay hãy tìm cách đưa Đại úy Iparis đến một nơi kín đáo. Tôi không quan tâm anh làm như thế nào.’”
Giờ Thomas nhìn thẳng vào mắt tôi và lặp lại, “Một kế hoạch mưu phản chống lại chính phủ Cộng hòa. Tôi đã nghiến chặt quai hàm. Tôi đã sợ hãi cuộc gọi không thể tránh được này, ngay từ lần đầu tiên tôi biết Metias đột nhập vào cơ sở dữ liệu về những công dân đã chết. Giữ bí mật với Chỉ huy Jameson gần như là không thể. Mắt tôi liếc nhanh tìm anh cô ở cổng vào. ‘Vâng, thưa Chỉ huy,’ tôi thì thầm. ‘Tốt,’ bà ta nói. ‘Báo cho tôi biết khi nào anh sẵn sàng, tôi sẽ ra lệnh riêng cho những thành viên còn lại trong đội của anh phải có mặt tại một điểm khác trong thời gian đó. Hãy giải quyết nhanh gọn.’
“Đó là lúc tay tôi bắt đầu run lên. Tôi đã cố tranh cãi với Chỉ huy, nhưng giọng bà ta chỉ trở nên lạnh lùng hơn. ‘Nếu cậu không làm thì tôi sẽ làm. Tin tôi đi, tôi ra tay bừa bãi hơn nhiều, không ai vui vẻ gì khi thấy cảnh đó đâu. Hiểu không?’
“Tôi không trả lời ngay. Thay vào đó, tôi quan sát anh trai cô khi anh ấy bắt tay người y tá. Anh ấy nhìn quanh tìm tôi, phát hiện tôi đứng ở chỗ xe jeep. Anh ấy vẫy tay và tôi gật đầu, cẩn thận không để lộ cảm xúc. ‘Tôi hiểu, thưa Chỉ huy,’ cuối cùng tôi trả lời. ‘Cậu có thể làm đuợc, Bryant,’ Bà ta nói với tôi. ‘Và nếu cậu thành công, thì coi như đã đuợc thăng chức lên Đại úy.’ Cuộc gọi bị ngắt.
“Tôi đến chỗ Metias và một người lính nữa ở cổng vào bệnh viện. Metias mỉm cười với tôi. ‘Lại một đêm dài, nhỉ? Tôi thề, nếu chúng ta lại kẹt ở đây đến tận bình minh, tôi sẽ than vãn với Chỉ huy Jameson như không còn ngày mai luôn.’ Tôi miễn cuỡng cười theo. ‘Cầu mong đêm nay không có sự kiện gì xảy ra.’ Lời nói dối trơn tuột.
‘Ừ, mong là nhu vậy,’ Metias nói. ‘Ít ra tôi còn có cậu làm bạn đồng hành.’
‘Tôi cũng thế,’ Tôi nói với anh ấy. Metias liếc nhìn tôi, ánh mắt thoáng phân vân, rồi lại quay đi.
“Những phút đầu tiên trôi qua không có chuyện gì. Nhưng rồi, ngay sau đó, một thằng nhóc ở khu ổ chuột, ăn mặc rách rưới lê chân đến gần cổng vào rồi dừng lại nói chuyện với một y tá. Thằng nhóc trông nhếch nhác, bùn đất, máu bê bết trên mặt, tóc đen bẩn buộc ra sau, một bên chân thì đi khập khiễng và dơ dáy. ‘Cho tôi nhập viện đuợc không, chị gái?’ Nó hỏi y tá. ‘Đêm nay còn phòng không? Tôi sẽ trả tiền.’ Y tá vẫn tiếp tục viết nguệch ngoạc lên giấy. Cuối cùng cô ta hỏi, ‘Chuyện gì đã xảy ra vậy?’
‘Vừa đánh lộn,’ Thằng nhóc đáp. ‘Tôi nghĩ là tôi bị đâm.’
Cô y tá liếc về phía anh trai cô, và Metias gật đầu với hai người lính. Họ đi đến lục soát người thằng bé. Một lúc sau, họ lấy được vài thứ rồi vẫy tay cho thằng nhóc vào. Khi nó loạng choạng đi qua, tôi ghé tai Metias nói nhỏ, ‘Không thích vẻ ngoài của thằng nhóc này. Dáng nó đi không giống người bị đâm, đúng không?’
Anh cô và thằng nhóc nhìn qua nhau. Khi nó đã đi hẳn vào bên trong bệnh viện, anh ấy gật đầu với tôi. ‘Đồng ý. Hãy để mắt đến nó. Sau phiên canh gác, tôi sẽ tra hỏi thằng nhóc vài điều.’ Thomas ngừng lại ở đó, lướt nhìn khuôn mặt tôi, có lẽ để xin phép tôi được ngừng nói, nhưng tôi không đồng ý.”
Anh ta hít sâu rồi lại nói tiếp. “Tôi đỏ mặt khi anh ấy ở gần. Anh cô có lẽ cũng cảm thấy như vậy và một khoảng im lặng lúng túng giữa chúng tôi trôi qua. Tôi luôn biết mình bị anh ấy thu hút, nhưng đêm nay cảm giác ấy đặc biệt rõ ràng. Có lẽ nó liên quan đến cả ngày làm việc vất vả của anh ấy, những trò hề của cô ở trường làm anh ấy bối rối, những mệnh lệnh thường ngày của anh ấy có vẻ thờ ơ và mệt mỏi. Đằng sau vẻ bề ngoài bình thản, trái tim tôi đang đập mạnh. Tối nay hãy tìm cách đưa Đại úy Iparis đến một nơi kín đáo. Tôi không quan tâm anh làm như thế nào. Tình trạng dễ tổn thương này là cơ hội duy nhất của tôi.”
Thomas thoáng nhìn xuống đôi bàn tay mình rồi lại tiếp tục.
“Vậy là một lúc sau, tôi vỗ vai Metias. ‘Đại úy,’ Tôi nói nhỏ. ‘Tôi có thể nói chuyện riêng với anh một lát không?’ Metias chớp mắt. Anh ấy hỏi tôi, ‘Có khẩn cấp không?’
‘Không thưa sếp,’ Tôi nói. ‘Không hẳn. Nhưng... tôi muốn anh được biết.’
Anh trai cô nhìn tôi chằm chằm, bối rối một lúc và cố tìm hiểu xem có chuyện gì. Rồi anh ấy vẫy tay bảo một lính canh thế chỗ ở cổng vào và hai chúng tôi đi đến một con phố tối, vắng vẻ phía sau bệnh viện. Metias lập tức cởi bỏ vẻ ngoài câu nệ giả tạo. ‘Có chuyện gì sao, Thomas? Trông cậu không được khỏe.’
Tất cả những gì tôi có có thể nghĩ được là việc mưu đồ chống lại chính phủ Cộng hòa. Anh ấy sẽ không bao giờ làm vậy. Phải không? Chúng tôi đã lớn lên cùng nhau, tập luyện cùng nhau, trở nên thân thiết... Rồi tôi nhớ đến mệnh lệnh của chỉ huy. Tôi cảm thấy con dao đang nằm trong bao nặng trịch bên hông. ‘Tôi ổn,’ Tôi nói với anh ấy.
Nhưng anh cô chỉ cười. ‘Thôi nào. Từ trước đến giờ cậu chưa từng phải giấu giếm tôi điều gì. Cậu biết điều đó, phải không?’
Cứ nói đi, Thomas, Tôi tự nhủ. Tôi biết tôi đang bấp bênh đứng giữa một bên là những điều thân thuộc và bên kia là một điều không thể rút lại. Bắt buộc phải nói. Hãy nói cho anh ấy nghe. Cuối cùng, tôi ngẩng đầu lên và nói, ‘Chuyện gì đang xảy ra giữa chúng ta vậy?’
Nụ cười của anh cô bị dao động. Anh ấy im lặng hoàn toàn. Rồi lùi lại một bước. ‘Ý cậu là gì?’
‘Anh biết ý tôi là gì mà,’ Tôi nói. ‘Điều này. Tất cả những năm tháng qua.’
Giờ Metias chăm chú nhìn vào khuôn mặt tôi. Vài giây thật dài trôi qua. ‘Điều này,’ Cuối cùng anh ấy cũng đáp lại, nhấn mạnh từng từ, ‘không thể xảy ra. Cậu là cấp dưới của tôi.”
Rồi tôi lại hỏi, ‘Nhưng điều này cũng có ý nghĩa với sếp. Đúng không ạ?’
Cảm xúc buồn vui lẫn lộn trên khuôn mặt Metias. Anh ấy tiến lại gần hơn. Tôi biết bức tường dựng lên giữa chúng tôi cuối cùng đã có rạn nứt. ‘Vậy nó có ý nghĩa gì với cậu không?’ Anh ấy hỏi tôi.”
Một lần nữa, Thomas lại dừng lời. Rồi, bằng giọng thật nhẹ, anh ta nói, “Lưỡi dao tội lỗi xoáy sâu vào tim tôi đau đớn, nhưng đã quá muộn để quay đầu lại. Nên tôi đã bước lên phía trước, nhắm mắt lại, và... tôi đã hôn anh ấy.”
Lại một khoảng lặng. “Anh trai cô cứng người, đúng như tôi nghĩ. Lúc ấy có một khoảng hoàn toàn tĩnh lặng. Chúng tôi rời nhau ra, sự yên lặng nặng nề bủa vây xung quanh cả hai, trong phút chốc tôi nghĩ không biết liệu mình có đang mắc một sai lầm tai hại, liệu mình có hiểu nhầm mọi dấu hiệu trong suốt những năm tháng qua. Hay có lẽ, có lẽ anh ấy đã biết những điều tôi đang làm. Lạ là tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nghĩ đến điều đấy. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu Metias phát hiện ra Chỉ huy Jameson định làm gì anh ấy. Có lẽ sẽ có một cách để thoát khỏi chuyện này. Nhưng rồi anh ấy nghiêng người về trước, đáp trả nụ hôn và đó là lúc những gì còn lại của bức tường sụp đổ.”
“Dừng lại,” Tôi bỗng nói. Thomas im lặng. Anh ta cố giấu đi cảm xúc bên dưới vẻ ngoài cao thượng, nhưng sự hổ thẹn đang hiện rõ trên khuôn mặt. Tôi ngả người ra sau, tránh nhìn vào anh ta, rồi lấy hai tay xoa xoa thái dương. Nỗi đau đớn như xâm chiếm lấy tôi. Thomas không chỉ giết anh Metias mà còn biết anh trai tôi yêu anh ta.
Thomas đã biết điều đó và lợi dụng nó để phản lại anh tôi.
Tôi muốn anh chết đi. Tôi căm ghét anh. Cơn cuồng nộ trong tôi càng lúc càng lớn lên cho đến khi tôi nghe thấy tiếng thì thầm của anh Metias trong đầu tôi, ánh sáng mờ nhạt của lý trí.
Sẽ ổn thôi June-bọ. Nghe anh nói này. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Tôi đợi đến khi nhịp tim ổn định, đến khi lời nói nhẹ nhàng của anh giúp tôi bình tĩnh. Tôi mở mắt ra, nhìn thẳng vào Thomas. “Sau đó đã xảy ra chuyện gì?”
Mất một lúc lâu anh ta mới nói tiếp. Khi nói, giọng anh ta run run. “Không còn cách nào khác. Metias không biết chuyện gì đang diễn ra. Anh ấy rơi vào bẫy vì niềm tin mù quáng. Tôi rón rén nắm lấy con dao ở thắt lưng, nhưng tôi không thể làm vậy. Tôi thậm chí còn không thở được.”
Mắt tôi đẫm nước. Tôi mong mỏi trong tuyệt vọng được nghe hết từng chi tiết và đồng thời cũng mong Thomas ngừng nói, tôi muốn đêm nay đóng lại và không bao giờ quay lại nữa.
“Một tiếng báo động đột ngột vang lên. Chúng tôi vội nhảy ra xa nhau. Metias mặt đỏ ửng và bối rối, chỉ một giây sau cả hai đều hiểu tiếng báo động đang phát ra từ bệnh viện. Khoảnh khắc bị phá vỡ. Anh trai cô lập tức quay trở lại là một đại úy và chạy về hướng cổng vào bệnh viện. ‘Vào trong bệnh viện,’ Anh ấy hét qua tai nghe. Không quay nhìn lại. ‘Tôi muốn nửa đội vào trong đó, bám trụ ở đó. Những người khác tập trung tại cổng vào, đợi lệnh của tôi. Ngay lập tức!’
Tôi bắt đầu chạy theo anh ấy. Cơ hội tấn công của tôi đã tiêu tan. Tôi không biết liệu Chỉ huy Jameson có biết được thất bại của tôi không. Tai mắt của Cộng hòa có ở khắp nơi. Họ biết mọi chuyện. Tôi hoảng sợ. Tôi phải tìm một dịp khác, một cơ hội nữa ở riêng với anh trai cô. Nếu tôi không làm được thì số phận của Metias sẽ rơi vào tay của những kẻ tàn ác hơn nhiều.
Khi tôi bắt kịp anh ấy ở cổng vào, mặt anh ấy tối sầm lại vì tức giận. ‘Xông vào ngay,’ Anh ấy nói. ‘Là thằng nhóc chúng ta đã thấy. Tôi chắc chắn đấy. Bryant, gọi thêm năm người, bao vây phía Đông. Tôi sẽ đi đường khác.’ Anh trai cô vừa di chuyển, vừa tập họp quân. ‘Thằng nhóc sẽ phải tìm cách thoát khỏi bệnh viện,’ anh ấy nói với chúng tôi. ‘Chúng ta sẽ đợi đến khi nó cố thoát ra.’
Tôi đã làm theo lệnh của Metias, nhưng ngay khi anh ở ngoài tầm nghe, tôi đã ra lệnh cho quân lính tiến về phía Đông còn bản thân thì lẻn vào bóng tối. Mình phải đi theo anh ấy. Đây là cơ hội cuối cùng. Nếu mình thất bại thì đằng nào mình cũng sẽ chết. Mồ hôi chảy thành dòng nhỏ xuống lưng tôi. Tôi lẩn vào bóng đêm, ghi nhớ những bài học Metias đã dạy tôi về cách di chuyển khéo léo, không phát ra tiếng động.
Rồi trong bóng tối tôi nghe tiếng kính vỡ. Tôi trốn đằng sau bức tường khi anh trai cô chạy qua, một mình và không phòng vệ, mặt hướng về phía âm thanh phát ra. Rồi tôi chạy theo sau. Bóng tối nuốt chửng lấy tôi. Trong một lúc, tôi để lạc mất Metias ở cuối con ngõ. Anh ấy đâu rồi? Tôi điên cuồng lục soát con ngõ, cố tìm xem anh trai cô đã đi đâu. Ngay lúc đó, có một cuộc gọi. Chỉ huy Jameson quát tôi. ‘Cậu nên tìm cơ hội thứ hai để hạ anh ta đi, Trung úy. Nhanh.’
Cuối cùng, vài phút sau, tôi cũng tìm thấy Metias. Anh ấy ở một mình, lăn lộn trên nền đất với một con dao cắm trên vai, xung quanh là vết máu và kính vương vãi. Cách đấy khoảng một mét là một chiếc nắp cống. Tôi vội chạy đến bên anh ấy. Anh ấy thoáng cười với tôi, khi nắm lấy con dao trên vai.
‘Là Day,’ Anh ấy hổn hển nói. ‘Nó đã trốn xuống cống ngầm.’ Rồi anh ấy với tay về phía tôi. ‘Đây. Giúp tôi đứng dậy.’
“Đây là cơ hội của mày, tôi tự nhủ. Đây là cơ hội duy nhất, và nếu bây giờ mày không hành động, thì việc đó sẽ không bao giờ hoàn thành.”
Giọng Thomas ngập ngừng trong lúc tôi cố tìm điều gì đó để nói. Tôi muốn ngăn anh ta một lần nữa nhưng không thể. Tôi đã tê liệt.
Thomas ngẩng đầu lên và nói, “Tôi ước gì mình có thể kể cho cô tất cả những hình ảnh đã lởn vởn trong đầu tôi. Chỉ huy Jameson đang thẩm vấn Metias, tra tấn anh ấy để lấy thông tin, rút từng móng tay, xẻ thịt đến khi anh ấy hét lên van xin, giết anh ấy từ từ như cách bà ta đã làm với tất cả tù nhân chiến tranh.” Khi anh ta nói, những câu chữ tuôn ra nhanh hơn, trào ra hoảng loạn trong một mớ hỗn độn. “Tôi đã hình dung ra quốc kỳ Cộng hòa, huy hiệu Cộng hòa, lời tuyên thệ tôi đã đọc trong ngày Metias nhận tôi vào đội. Rằng tôi sẽ mãi mãi trung thành với nước Cộng hòa của tôi, ngài Cử tri của tôi, đến tận ngày tôi chết. Tôi liếc nhìn con dao cắm trên vai Metias. Làm di. Làm ngay bây giờ đi, tôi tự nhủ. Tôi chộp lấy cổ áo Metias, giằng con dao ra khỏi vai và cắm sâu vào ngực anh ấy. Cắm ngập tận cán.”
Tôi nghe mình thở hổn hển. Như thể tôi mong chờ một kết thúc khác. Như thể khi nghe thật nhiều lần, câu chuyện này sẽ thay đổi. Nhưng không bao giờ như vậy.
“Metias hét lên đau đớn,” Thomas thì thầm. “Hoặc có thể là tiếng hét của tôi, tôi không nhớ nữa. Anh ấy ngã khuỵu xuống đất, bàn tay vẫn nắm chặt lấy cổ tay tôi. Đôi mắt mở to vì kinh ngạc. ‘Tôi xin lỗi,” Tôi ấp úng.”
Thomas nhìn tôi khi nói tiếp, lời xin lỗi của anh ta dành cho cả tôi và anh trai tôi. “Tôi đã quỳ xuống bên cơ thể run rẩy của anh ấy. ‘Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi,’ Tôi đã nói với anh ấy như vậy. ‘Tôi không có sự lựa chọn nào khác. Anh đã không cho tôi lựa chọn!’”
Tôi gần như không nghe được Thomas nói gì tiếp. “Một tia nhìn thấu hiểu hiện lên trong mắt anh trai cô. Ánh nhìn đầy đau đớn, nỗi đau vượt qua cả nỗi đau thể xác, là giây phút hiểu rõ tất cả. Rồi sự sợ hãi. Thất vọng. ‘Giờ tôi đã biết tại sao,’ Anh ấy thì thầm. Không cần hỏi tôi cũng biết anh ấy ám chỉ nụ hôn của chúng tôi.
Không! Tôi thật lòng! Tôi muốn hét lên. Đó là lời tạm biệt, lời tạm biệt duy nhất tôi có thể trao cho anh. Tôi thật lòng. Tôi thề đấy.
“Thay vì vậy tôi chỉ nói, ‘Tại sao anh phải chống đối chính phủ Cộng hòa? Tôi đã cảnh báo anh, hết lần này đến lần khác. Chống đối chính phủ quá nhiều lần thì rốt cuộc họ sẽ giết anh. Tôi đã cảnh báo anh! Tôi đã bảo anh phải lắng nghe!’ Nhưng anh trai cô lắc đầu. Điều đó cậu không bao giờ hiểu được đâu, đôi mắt anh ấy như muốn nói điều đó. Máu chảy ra từ miệng và tay anh ấy nắm chặt lấy cổ tay tôi. ‘Đừng làm hại June,’ Anh ấy đã nói vậy. ‘Nó không biết gì đâu,’ Rồi một tia nhìn dữ dội, hoảng sợ hiện lên trong mắt anh ấy. ’Đừng làm hại con bé. Hãy hứa với tôi.’ Nên tôi nói với anh ấy, ‘Tôi sẽ bảo vệ cô ấy. Tôi chưa biết bằng cách nào, nhưng tôi sẽ cố gắng. Tôi hứa.’
Ánh sáng dần mờ đi trong đôi mắt và bàn tay anh ấy lỏng dần. Anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi cho đến khi không thể nhìn được nữa, và tôi biết anh ấy đã ra đi. Đi đi. Hãy rời khỏi đây, tôi tự nhủ. Nhưng tôi vẫn quỳ bên xác của Metias, đầu óc trống rỗng. Sự ra đi của anh ấy đã quật ngã tôi. Metias đã ra đi, Metias sẽ không bao giờ quay trở về, và đó là lỗi của tôi. Không. Nước Cộng hòa muôn năm. Đó mới thực sự là điều có ý nghĩa, tôi tự nói với mình, đúng, đúng, đó mới là điều quan trọng. Chuyện này, cho dù giữa tôi và Metias đã xảy ra chuyện gì, không phải là thật, chuyện đó cũng không bao giờ có thể xảy ra. Không phải với Metias, Đại úy của tôi. Không phải với Metias tên tội phạm chống đối lại đất nước. Tốt hơn hết là như vậy. Ừ. Nó đã như vậy.
“Cuối cùng tôi nghe tiếng hò hét của quân lính đang đến gần. Tôi đứng lên. Lau mắt. Giờ đây tôi cần phải vượt qua chuyện này. Tôi đã làm được, giữ vững lòng trung kiên với nước Cộng hòa. Bản năng sinh tồn dấy lên trong tôi. Mọi thứ trở nên im lặng, như có một màn sương mù bao phủ lên cuộc đời tôi. Tốt. Tôi cần sự bình tĩnh đến kỳ lạ này, sự trống vắng mà nó mang lại. Tôi thận trọng cất giấu nỗi đau buồn vào sâu trong tim, như chưa từng xảy ra chuyện gì, và khi nhóm lính đầu tiên đến hiện trường, tôi gọi điện cho Chỉ huy Jameson. Tôi thậm chí không cần nói gì. Sự im lặng của tôi thể hiện mọi điều bà ta cần biết. ‘Đem Iparis bé nhỏ về khi cậu có cơ hội,’ Bà ta nói với tôi. ‘Và cậu làm tốt lắm, Đại úy.’
Tôi không đáp lại.”
Thomas im lặng; khung cảnh phai nhạt dần. Tôi lại thấy mình đang trong buồng giam của anh ta, hai má ướt đẫm nước mắt, tim tôi bị xẻ ra như thể anh ta đã cầm dao đâm vào ngực tôi thay vì anh trai tôi.
Thomas nhìn vào khoảng sàn giữa chúng tôi bằng đôi mắt vô hồn. “Tôi đã từng yêu anh ấy, June à,” Sau một lúc anh ta nói. “Thực sự yêu. Mọi việc tôi làm khi là một người lính, tất cả sự chăm chỉ tập luyện, đều là để gây ấn tượng với anh ấy.” Bây giờ lớp vỏ bọc của anh ta đã mất đi và tôi nhìn thấy cõi sâu thẳm thật sự trong nỗi đau tận cùng của anh ta. Rồi giọng anh ta rắn rỏi hơn, như đang cố thuyết phục bản thân bằng những điều mình nói. “Tôi đã đền đáp cho nước Cộng hòa, Metias đã đích thân huấn luyện tôi trở thành người như vậy. Ngay cả anh ấy cũng hiểu điều đó.”
Tôi thấy ngạc nhiên vì mình bị tổn thương nặng nề như vậy vì anh ta. Đáng ra anh có thể giúp anh Metias trốn thoát. Đáng ra anh có thể làm việc gì khác. Việc gì cũng được. Đáng ra anh có thể thử. Nhưng giờ Thomas không buồn động đậy. Anh ta sẽ không bao giờ thay đổi, anh ta sẽ không bao giờ hiểu được anh Metias thực sự là người thế nào.
Cuối cùng tôi cũng nhận ra lý do thực sự anh ta yêu cầu gặp tôi. Anh ta muốn nói lời thú tội thực sự. Cũng giống như cuộc trò chuyện khi lần đầu tiên anh ta bắt tôi, anh ta tuyệt vọng kiếm tìm sự tha thứ từ tôi, điều gì đó để thanh minh - dù là một phần nhỏ, cho những việc anh ta đã làm. Anh ta muốn tin những gì anh ta làm là chính đáng. Anh ta muốn tôi cảm thông. Anh ta muốn được thanh thản trước khi ra đi.
Nhưng anh ta chỉ hoài công. Tôi sẽ không cho anh ta được bình yên, dù là trong ngày cuối cùng. Có những chuyện không thể tha thứ.
“Tôi thấy đáng tiếc cho anh,” Tôi lặng lẽ nói. “Vì anh quá yếu đuối.”
Thomas mím chặt môi. Vẫn tìm kiếm một chút thừa nhận, anh ta nói, “Tôi có thể chọn con đường của Day. Tôi có thể trở thành tội phạm. Nhưng tôi đã không làm vậy. Tôi làm mọi việc đúng đắn. Đó là điều mà Metias thích ở tôi. Anh ấy tôn trọng tôi. Tôi tuân theo tất cả những quy tắc. Tôi chấp hành tất cả luật lệ, tôi đã phấn đấu từ con số không.” Anh ta nghiêng người về phía tôi; đôi mắt trở nên tuyệt vọng hơn. “Tôi đã tuyên thệ, June à. Tôi vẫn bị ràng buộc bởi lời thề đó. Tôi sẽ chết với vinh dự được hy sinh tất cả những gì tôi có, tất cả, vì đất nước của tôi. Vậy mà, Day trở thành một huyền thoại còn tôi bị tử hình.” Giọng anh ta vỡ òa với tất cả những đau đớn, giày vò từ bên trong, những bất công mà anh ta cảm thấy. “Chẳng hợp lý chút nào.”
Tôi đứng dậy. Phía sau tôi, lính gác đang tiến về phía cửa phòng giam. “Anh sai rồi,” Tôi buồn bã nói. “Điều đó hoàn toàn hợp lý.”
“Tại sao?”
“Vì Day đã lựa chọn bước đi trong ánh sáng.” Tôi quay lưng lại anh ta lần cuối cùng. Cánh cửa mở ra; những song sắt dọn đường cho hành lang, một phiên gác mới đến, sự tự do. “Và anh Metias cũng vậy.”
15:32
Chiều hôm đấy, tôi đến đường chạy của Đại học Denver cùng Ollie để cố làm đầu óc tỉnh táo. Bên ngoài, bầu trời mờ ảo, nhuộm màu nắng vàng của nắng chiều. Tôi cố hình dung ra bầu trời bị che phủ bởi những chiếc khí cầu của quân Thuộc địa, rừng rực ánh lửa của những cuộc hỗn chiến trên không cùng những vụ nổ. Còn mười hai ngày trước khi chúng tôi phải đưa ra thỏa thuận nào đó cho chính quyền Thuộc địa. Mà không có Day giúp đỡ, sao chúng tôi có thể làm được đây? Suy nghĩ này làm tôi bận tâm, nhưng nhờ nó mà tôi không phải nghĩ đến chuyện của Thomas và Chỉ huy Jameson. Tôi bắt đầu chạy. Đôi giày chạy của tôi nện xuống vỉa hè.
Khi đến đường chạy, tôi để ý thấy lính gác được bố trí ở mỗi cổng vào. ít nhất bốn người mỗi cổng. Anden chắc đang tập thể dục như thường lệ, ở đâu đó quanh đây. Quân lính nhận ra tôi, cho tôi qua và giục tôi nhanh đi vào sân vận động, nơi đường chạy bao quanh một mặt sân lớn, mở rộng. Không thấy Anden đâu. Có lẽ anh đang ở khu thay đồ ngầm dưới lòng đất.
Tôi khởi động nhanh trong lúc Ollie sốt ruột đợi và nhún nhảy từ chân này đến chân kia, rồi bắt đầu xuống đường chạy. Tôi chạy càng lúc càng nhanh theo đường tròn đến khi tăng hết tốc lực ở những chỗ ngoặt, tóc bay phất phới ra sau, còn Ollie thì thở hổn hển bên cạnh. Tôi tưởng tượng Chỉ huy Jameson đang chạy nước rút theo tôi, tay cầm khẩu súng, Cẩn thận thì hơn, Iparis à. Không thì cô sẽ trở thành tôi đấy. Khi vòng sang bên cạnh đường chạy với các mục tiêu đã sắp sẵn, tôi hơi giảm tốc, rút súng từ thắt lưng và nhanh chóng bắn trúng từng mục tiêu. Bốn phát trúng hồng tâm. Không cần nghỉ, tôi trở lại đường chạy và lặp lại như thế ba lần. Mười lần. Mười lăm lần. Rồi tôi dừng lại, tim tôi đập loạn xạ trong lồng ngực.
Tôi chuyển qua đi bộ, dần dần lấy lại nhịp thở, suy nghĩ vẩn vơ. Nếu chưa từng gặp Day, liệu tôi có trở thành người như Chỉ huy Jameson không nhỉ? Lạnh lùng, tính toán, vô cảm? Chẳng phải tôi đã trở thành người như thế khi lần đầu phát hiện danh tính của Day sao? Chẳng phải tôi đã dẫn quân lính, dẫn đích thân Chỉ huy Jameson, đến cửa nhà cậu, mà không hề suy nghĩ xem liệu gia đình cậu có bị hại hay không sao? Tôi lên đạn, rồi lại nhắm bắn các mục tiêu. Những phát đạn găm vào hồng tâm.
Nếu anh Metias còn sống, anh sẽ nghĩ gì về những việc tôi đã làm?
Không. Tôi không thể nghĩ về anh trai mà không nhớ lại lời thú tội của Thomas sáng nay. Tôi bắn viên đạn cuối, rồi ngồi thụp xuống giữa đường chạy với Ollie, vùi đầu vào hai lòng bàn tay. Tôi quá mệt. Tôi không biết liệu mình có thể vượt qua con người cũ của mình không nữa. Và giờ tôi đang lặp lại tất cả từ đầu, cố thuyết phục Day từ bỏ em trai cậu một lần nữa, cố lợi dụng thằng bé vì lợi ích của Cộng hòa.
Cuối cùng tôi cũng đứng dậy, lau vệt mồ hôi trên trán rồi tiến thẳng đến khu thay đồ ngầm dưới đất. Ollie ngồi xuống đợi tôi dưới mái che mát mẻ gần cửa vào; nó uống ừng ực hết túi nước tôi để ở trước mặt. Tôi bước xuống cầu thang rồi đến một ngã rẽ. Không khí ẩm ướt vì những chiếc vòi sen, màn hình duy nhất ở cuối sảnh được phủ một màn sương mỏng. Tôi đi xuống hành lang ngăn cách phòng thay đồ nam và nữ. Vài giọng nói vang từ đầu bên kia.
Một lát sau, tôi thấy Anden bước ra từ phòng thay đồ với hai lính gác đi kề bên. Tôi đỏ mặt khi thấy anh. Anden như vừa bước ra từ phòng tắm mấy phút trước, ở trần và đang dùng khăn bông lau mái tóc ướt, bắp tay của anh căng lên sau buổi tập. Anh vắt chiếc sơ mi nhăn nhúm trên vai, màu trắng của vải áo tương phản hoàn toàn với làn da nâu. Một lính gác đang thì thầm với anh, và tôi nôn nao băn khoăn, liệu có phải chuyện gì liên quan đến Thuộc địa. Một lát sau, Anden ngước lên và nhận thấy tôi đang nhìn họ. Anh dừng cuộc trò chuyện.
“Cô Iparis,” Anden vừa gọi vừa mỉm cười lịch sự để che đi những điều đang làm mình phiền lòng. Anh hắng giọng, trao chiếc khăn bông cho người lính gác rồi xỏ tay vào chiếc áo sơ mi. “Tội xin lỗi vì tình trạng chưa mặc áo của tôi.”
Tôi cúi chào lần nữa, cố không tỏ ra bối rối vì mọi ánh mắt đang đổ dồn về mình. “Không có gì đâu, thưa ngài Cử tri.”
Anh gật đầu với lính gác. “Cứ đi đi. Tôi sẽ gặp hai anh ở cầu thang.”
Hai người lính cùng cúi chào, rời đi để lại chúng tôi một mình. Anden đợi đến lúc họ khuất dạng sau ngã rẽ rồi mới quay sang tôi. “Anh hy vọng buổi sáng của em diễn ra tốt đẹp,” Anh vừa nói vừa cài cúc áo. Anh cau mày. “Không có rắc rối nào chứ?”
“Không có gì ạ,” Tôi xác nhận, không có ý muốn đào sâu vào cuộc trò chuyện của mình với Thomas.
“Tốt lắm.” Anden luồn tay vuốt mái tóc còn ướt. “Vậy em có một buổi sáng tốt hơn anh rồi. Anh đã ngồi hàng giờ trong một buổi họp kín với Chủ tịch Thành phố Ross của Nam Cực, anh đã yêu cầu họ chi viện quân sự, trong trường hợp bị xâm lược.” Anh thở dài. “Nam Cực cũng thông cảm, nhưng không dễ làm vừa lòng họ. Anh không biết liệu ta có thể sử dụng em trai của Day hay không và cũng không biết làm sao để thuyết phục Day đồng ý.”
“Không ai có thể thuyết phục cậu ấy,” Tôi đáp, khoanh tay trước ngực. “Ngay cả em cũng vậy. Anh nói em là điểm yếu của cậu ấy, nhưng điểm yếu lớn nhất của cậu ấy là gia đình.”
Anden yên lặng một lúc. Tôi quan sát kỹ khuôn mặt anh, không biết liệu anh đang suy nghĩ gì. Ký ức gợi tôi nhớ rằng anh có thể tàn nhẫn đến thế nào khi đưa ra quyết định, rằng anh đã không do dự kết án tử hình Thomas, rằng anh đã đáp trả thẳng thừng lời sỉ nhục của Chỉ huy Jameson, rằng anh không bao giờ ngần ngại tử hình từng kẻ cố gắng hủy diệt anh. Đằng sau giọng nói và trái tim nhân hậu kia là một vẻ gì đó lạnh lùng. “Đừng bắt ép cậu ấy,” Tôi nói. Anden nhìn tôi ngạc nhiên. “Em biết anh đang nghĩ gì.”
Anden ngừng cài nút áo. “Anh chỉ có thể làm những việc anh cần làm, June à,” Anh nhẹ nhàng nói. Giọng nghe thật buồn.
Không. Em sẽ không bao giờ để anh làm tổn thương Day như thế. Không phải theo cách mà em đã từng làm tổn thương cậu ấy. “Anh là Cử tri. Anh không phải làm bất cứ điều gì. Nếu anh quan tâm đến nước Cộng hòa, anh sẽ không thể mạo hiểm mà chọc giận người được dân chúng tin tưởng.”
Quá muộn rồi, tôi cố ngăn mình nói. Dân chúng tin tưởng Day, nhưng họ không tin anh. Tôi có thể thấy rõ ràng Anden đang cau mày, dù cho anh không bình luận gì, tôi rủa thầm mình vì lời đáp trả xấu tính đấy. “Em xin lỗi,” Tôi lẩm bẩm. “Em không có ý như vậy.”
Một khoảng lặng kéo dài trước khi Anden cất lời. “Mọi chuyện không dễ dàng như vẻ bề ngoài.” Anh lắc đầu. Một giọt nước nhỏ từ tóc anh xuống cổ áo. “Liệu em có hành động khác? Mạo hiểm cả một quốc gia chỉ vì một con người? Anh không thể thanh minh cho chuyện đó. Nước Thuộc địa sẽ tấn công nếu chúng ta không giao cho họ thuốc chữa dịch, toàn bộ những rắc rối này đều nảy sinh từ thứ mà anh phải chịu trách nhiệm.”
“Không, cha anh phải chịu trách nhiệm. Điều đó không có nghĩa là anh cũng vậy.”
“Anh là con trai của cha anh,” Anden đáp, giọng bỗng lạnh lùng. “Vậy có gì khác đâu?”
Câu nói làm cả hai đều ngạc nhiên. Tôi mím chặt môi, quyết định không nhận xét, dù suy nghĩ đang rối loạn. Có khác đấy. Nhưng rồi tôi nghĩ đến điều Anden từng một lần kể với tôi về sự hình thành nước Cộng hòa, cách cha anh và các Cử tri trước ông đã buộc phải hành động trong những năm đầu tăm tối. Cẩn thận thì hơn, Iparis à. Không thì cô sẽ trở thành tôi đấy.
Có lẽ tôi không phải người duy nhất cần cẩn thận.
Thứ được chiếu trên màn hình ở cuối sảnh làm tôi sao nhãng. Tôi nhìn về hướng đấy. Có tin tức về Day; đoạn phim ngắn chiếu một vài video cũ quay cận cảnh cậu rồi đến một đoạn ngắn ở bệnh viện Denver, mặc dù phần lớn video đã bị cắt nhưng tôi đã thoáng thấy đám đông đứng tập trung phía trước tòa nhà. Anden cũng quay ra nhìn màn hình. Họ đang biểu tình sao? Họ đang biểu tình gì chứ?
Daniel Altan Wing được đưa vào bệnh viện để khám tổng quát và sẽ ra viện vào ngày mai.
Anden áp tay lên tai. Một cuộc gọi đến. Anh liếc qua phía tôi, rồi bật mic nói, “Ừ?”
Yên lặng. Trong lúc tin tức tiếp tục phát trên màn hình, mặt Anden trở nên tái nhợt. Nó làm tôi nhớ ngay đến vẻ tái nhợt của Day khi ở bữa tiệc, hai dòng suy nghĩ cùng chập lại một dòng, suy nghĩ lo sợ. Tôi bỗng nhận ra, dưới bóng đêm của sự nghi ngờ, đây chính là bí mật mà Day đã giấu tôi. Một cảm giác kinh hoàng dấy lên trong tim tôi.
“Ai cho phép chiếu đoạn phim này?” Ngừng trong chốc lát rồi Anden hỏi, giọng anh giờ đã ở mức thì thầm. Tôi thấy sự giận dữ trong đó. “Sẽ không có lần sau nữa. Phải thông báo cho tôi đầu tiên. Có hiểu không?”
Cổ họng tôi nghẹn ứ. Khi nói xong, anh buông tay, nhìn tôi thật lâu vẻ nghiêm trọng.
“Là Day,” Anh nói. “Cậu ấy đang ở bệnh viện.”
“Tại sao chứ?” Tôi gặng hỏi.
“Anh rất xin lỗi.” Anh cúi đầu vẻ buồn rầu, rồi nghiêng người nói thầm vào tai tôi. Anh kể tôi nghe. Đột nhiên tôi cảm thấy choáng váng, như thể toàn bộ thế giới bị xoáy vào một chuyển động mờ ảo, như thể không có gì là thật, như thể tôi đang đứng ngay sau lưng Bệnh viện Trung tâm Los Angeles vào đêm tôi quỳ bên cơ thể lạnh toát, không sự sống của anh Metias, nhìn chằm chằm vào một khuôn mặt tôi không còn nhận ra. Tim tôi đập chậm đến mức như ngừng lại. Mọi thứ đều ngừng lại. Điều này không thể là thật.
Sao chàng trai đã làm khuynh đảo cả một đất nước lại có thể chết?