DAY
Họ giữ tôi ở lại bệnh viện một đêm trước khi thả tôi về. Đến giờ tin tức đã lọt ra ngoài, người đi đường thấy tôi lộ diện, đã loan tin đến những người khác, và nhanh như một ngọn lửa không thể kiểm soát, tin đồn sẽ có mặt ở mọi ngóc ngách thành phố. Tôi đã thấy những tờ tin tức hằng ngày cố giấu chuyện này đến hai lần. Tôi ở bệnh viện để khám tổng quát; tôi ở bệnh viện để thăm em trai. Đủ thể loại nhảm nhí. Nhưng không ai mua báo.
Tôi dành cả ngày thưởng thức sự xa hoa trên chiếc giường-không-phải-giường-bệnh, ngắm ánh nắng, tuyết rơi dày ngoài cửa sổ, trong khi Eden “cắm trại” trên giường, cạnh chân tôi và chơi bộ đô chơi rô bốt, món quà chúng tôi nhận từ chính phủ Cộng hòa. Thằng bé đang lắp ráp hình con rô bốt; nó ghép một khối nam châm phát sáng, một chiếc hộp to bằng lòng bàn tay có gắn màn hình nhỏ ở các mặt, với những khối Tay, Chân, Cánh để tạo thành thứ mà về cơ bản là một Người màn hình bay thu nhỏ. Thằng bé mỉm cười hài lòng, tách những khối hình ra và sắp xếp lại thành một Đôi Chân biết đi, biết chiếu những bản tin trên Màn hình mỗi khi giẫm chân xuống đất. Tôi cũng mỉm cười, phút chốc mãn nguyện vì thằng bé thấy hài lòng. Nếu chính phủ Cộng hòa có làm được điều gì tốt đẹp thì đó là họ đã chiều theo niềm yêu thích lắp ráp của Eden. Mỗi tuần họ lại có thêm một chiếc máy kỳ cục mới mà tôi chỉ thấy ở chỗ những đứa trẻ thượng lưu. Hiểu những việc June vẫn làm, tôi băn khoăn liệu có phải cô đã yêu cầu riêng điều này cho Eden. Hoặc có thể chỉ là Anden thấy hối hận vì những điều cha anh ta gây ra cho chúng tôi.
Tôi không biết cô đã nghe được tin tức chưa. Chắc hẳn là rồi.
“Cẩn thận,” Tôi nói khi Eden trèo lên giường tôi và rướn người để đặt tác phẩm mới của nó lên bậu cửa sổ. Bàn tay thằng bé quờ quạng, dò tìm bậu cửa sổ và tấm kính cửa. “Nếu em ngã và làm vỡ thứ gì, chúng ta sẽ phải quay về bệnh viện và anh sẽ không thấy vui vì chuyện đó đâu.”
“Anh lại nghĩ về chị ấy, phải không?” Eden thuần thục đáp trả. Đôi mắt mờ của nó dán vào những khối hình cách mặt không đến ba xăng ti mét. “Anh luôn đổi giọng.”
Tôi chớp mắt nhìn thằng bé ngạc nhiên. “Cái gì cơ?”
Thằng bé quay về hướng tôi và nhướng mày, vẻ mặt nhìn thật khôi hài trên khuôn mặt trẻ con của nó. “Ôi, thôi nào. Chuyện rõ như ban ngày. Mà chị June là gì với anh chứ? Cả đất nước này đều đồn thổi về hai người và lúc chị ấy mời anh đến Denver, anh đã gói ghém hành lý nhanh nhất có thể. Anh dặn em gọi chị ấy nếu chính phủ Cộng hòa đến đưa em đi. Không sớm thì muộn anh sẽ để lộ ra thôi, nhỉ? Lúc nào anh cũng nhắc về chị ấy.”
“Không phải lúc nào anh cũng nói về chị ấy.”
“Ừ há, cũng đúng.”
Mừng là Eden không thể nhìn thấy vẻ mặt tôi lúc này. Tôi vẫn chưa kể với thằng bé về June, về mối liên hệ của cô với mọi người trong gia đình, lại một lý do tốt để tránh xa cô. “Chị ấy là một người bạn,” Tôi đáp.
“Anh thích chị ấy à?”
Tôi lại quay mặt ra ngắm cảnh mưa rơi bên ngoài cửa sổ. “Ừ.”
Eden đợi tôi nói thêm, nhưng thấy tôi vẫn im lặng, thằng bé nhún vai rồi quay về với con rô bốt. “Được rồi,” Nó lẩm bẩm. “Khi nào anh kể cho em cũng được.”
Như định trước, tai nghe của tôi rè rè một giây vì tiếng tín hiệu báo cuộc gọi đến. Tôi mở máy. Lát sau, giọng thì thầm của June vang lên trong tai tôi. Cô không nói gì về bệnh tình của tôi, chỉ đề nghị, “Chúng ta nói chuyện được không?”
Tôi biết chỉ là vấn đề thời gian trước khi tôi nghe cô đề cập đến điều đó. Tôi nhìn Eden chơi thêm một chút. “Ta cần nói chuyện ở nơi khác,” Tôi thì thầm đáp lời. Em tôi liếc nhìn tôi và bỗng tỏ ra tò mò vì câu nói. Tôi không muốn làm hỏng ngày đầu tiên được ra viện bằng việc để một đứa trẻ mười một tuổi biết bệnh tình đáng lo ngại của mình.
“Vậy chúng ta đi dạo đi?”
Tôi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Đã đến giờ ăn tối, các quán cà phê nằm ở tầng một đều chật kín khách quen, hầu hết đều đang núp dưới những chiếc mũ rộng vành, mũ lưỡi trai, ô dù hay mũ trùm đầu của riêng mình trong buối chạng vạng lầy lội này. Có thế lại thích hợp để đi dạo mà không thu hút quá nhiều sự chú ý. “Hay là thế này. Cậu qua đây rồi chúng ta cùng đi.”
“Được đấy,” June đáp. Cô dập máy.
Mười phút sau, chuông cửa reo làm Eden giật mình, con rô bốt mới lắp rơi từ trên giường xuống và rời ra thành ba mảnh. Eden quay về hướng tôi. “Ai vậy anh?” Thằng bé hỏi.
“Đừng lo, nhóc,” Tôi đáp rồi đi về hướng cửa. “Là chị June đó.”
Eden thả lỏng vai khi nghe tôi nói; nụ cười rạng rỡ sáng bừng trên khuôn mặt, thằng bé nhảy khỏi mép giường, đặt con rô bốt xếp hình lên cửa sổ. Nó lần ra đến đầu giường bên kia. “Sao rồi?” Nó gặng hỏi. “Anh không định cho chị ấy vào à?”
Dường như trong suốt quãng thời gian sống trên đường phố, tôi đã để lỡ cơ hội được nhìn thấy Eden trưởng thành. Đứa trẻ ít nói trở nên cứng cỏi và bướng bỉnh. Thật không thể tưởng tượng làm sao thằng bé lại thừa hưởng điều đó. Tôi thở dài, tôi ghét phải giữ bí mật với nó, nhưng làm sao tôi giải thích được chuyện này? Tôi đã kể với nó suốt một năm qua rằng June là: một cô gái làm cho chính phủ Cộng hòa, người đã quyết định giải cứu chúng tôi, một cô gái đang được đào tạo để trở thành Đầu não Thượng viện tương lai của đất nước. Tôi vẫn chưa tìm được cách để kể với nó những chuyện còn lại, nên tôi không nói một điều gì về chuyện đấy.
June không mỉm cười khi tôi mở cửa. Cô liếc nhìn Eden rồi nhìn tôi. “Kia là em trai cậu phải không?” Cô hỏi nhỏ.
Tôi gật đầu. “Cậu chưa từng gặp nó nhỉ, đúng không?” Tôi quay lại và gọi to. “Eden. Chào chị đi.”
Eden ngồi trên giường vẫy tay. “Em chào chị,” Thằng bé nói to.
Tôi bước sang một bên để June vào nhà. Cô đi thẳng đến chỗ Eden, mỉm cười ngồi xuống cạnh thằng bé, rồi nắm lấy bàn tay nhỏ của nó. Cô bắt tay nó hai lần. “Rất vui khi được gặp em, Eden.” Cô nói bằng giọng nhẹ nhàng. Tôi tựa cửa quan sát cuộc trò chuyện. “Dạo này em thế nào rồi?”
Eden nhún vai. “Khá là tốt, em nghĩ vậy,” Thằng bé đáp. “Bác sĩ nói mắt em đã ổn định. Em uống đều mỗi ngày mười loại thuốc.” Nó nghiêng đầu. “Nhưng em nghĩ em đang khỏe lên.” Nó hơi ưỡn ngực tự đắc, giả vờ gồng cánh tay lên. Đôi mắt nó không tập trung, hơi hướng về phía trái khuôn mặt June. “Trông em thế nào ạ?”
June phá lên cười. “Phải nói là trông em khỏe hơn hầu hết những người chị gặp. Chị đã nghe kể nhiều điều về em.”
“Em cũng nghe nhiều chuyện về chị,” Eden vội đáp, “phần lớn từ anh Daniel. Anh ấy nghĩ chị rất nóng bỏng.”
“Thôi, thế là đủ rồi.” Tôi hắng giọng thật to để thằng bé nghe thấy, rồi cáu kỉnh nhìn nó dù cho mắt thằng bé chẳng nhìn thấy gì. “Chúng ta đi thôi.”
“Cậu đã ăn gì chưa?” Cô hỏi khi chúng tôi đi ra cửa. “Đáng lẽ tớ phải theo sát Anden và các Đầu-não-tập-sự khác, nhưng anh ấy bị gọi ra các doanh trại của Bộ giáp theo chỉ thị gấp, về vụ đồ ăn của binh lính bị nhiễm độc. Vậy nên tớ rảnh được vài tiếng.” Đôi má cô hơi ửng đỏ khi nói. “Tớ đã nghĩ chúng ta có thể đi kiếm chút gì để ăn.”
Tôi nhướng mày, rồi ngả người về phía June để gò má chạm vào má cô, đáp lại sự háo hức đó, tôi thấy cô run lên khi tôi chạm vào. “Tại sao, June,” Tôi trêu đùa bằng giọng trầm nhẹ, rồi mỉm cười nói thầm vào tai cô. “Cậu đang mời mình đi chơi à?”
Mặt June đỏ bừng, nhưng hơi ấm vẫn chưa chạm tới đôi mắt.
Khoảnh khắc trêu đùa kết thúc. Tôi hắng giọng, quay lại nhìn Eden. “Anh sẽ mang đồ ăn về cho em. Đừng tự ý ra ngoài. Nhớ làm theo những gì bà Lucy bảo đấy.”
Eden gật đầu và đã lại mải mê với con rô bốt xếp hình.
Vài phút sau, chúng tôi bước ra ngoài tòa chung cư, tiến vào màn mưa dày đặc. Tôi cúi đầu, mặt giấu sau bóng của chiếc mũ lính; cổ quấn khăn quàng dày màu đỏ và đút sâu hai tay vào túi áo khoác quân đội. Thật lạ là tôi rất hay mặc quần áo của quân Cộng hòa. June kéo cao cổ áo khoác, hơi thở cô cuộn lên xung quanh như những đám mây hơi nước. Đám tuyết như dày thêm, băng và nước rơi xuống mặt tôi, làm ngưa ngứa đôi lông mi. Tấm băng rôn chữ đậm tô đỏ vẫn treo trên cửa sổ các tòa cao tầng, màn hình khổng lồ có một biểu tượng màu đỏ và đen ở góc các chương trình truyền hình để thể hiện sự kính trọng với ngày sinh nhật của Anden. Mọi người bước đi hối hả như những chiếc bóng mờ trên đường. Chúng tôi thoải mái lặng lẽ bước đi, nhấm nháp cảm giác giản đơn khi được ở gần bên nhau.
Thực ra cũng hơi kỳ cục. Hôm nay là một ngày khá tốt của tôi, tôi không cảm thấy mình không thể theo kịp June, hôm nay, tôi không có cảm giác là mình chỉ còn sống được vài tháng nữa. Có khi lần này loại thuốc mới họ cho tôi uống sẽ có tác dụng.
Tôi không nói gì cho đến khi June dừng bước ở một quán cà phê nhỏ, ấm cúng cách chung cư tôi ở vài khối nhà. Tôi hiểu ngay tại sao cô lại chọn nơi này, quán rất vắng, nhỏ xinh nằm ở tầng một của một tòa nhà cao tầng ướt sũng nước bởi lớp tuyết mềm và không sáng sủa lắm. Mặc dù mở cửa đón khí trời giống như nhiều quán cà phê khác trong khu vực, quán vẫn có vài góc tối, yên tĩnh cho chúng tôi ngồi, nơi được thắp sáng duy nhất bởi những chiếc đèn lồng khối vuông sặc sỡ đặt trên mỗi chiếc bàn. Một cô phục vụ giục chúng tôi bước vào, xếp chỗ cho chúng tôi ở một góc khuất sáng theo yêu cầu của June. Những chiếc đĩa đựng nước có thả hoa đặt rải rác khắp quán. Tôi rùng mình, mặc dù chỗ chúng tôi ngồi khá ấm nhờ những chiếc đèn lồng sưởi ấm.
Chúng tôi đang làm gì ở đây? Tôi như bị một cơn sương mù cuốn đi, rồi mọi thứ lại trở nên rõ ràng, chúng tôi ở đây để ăn tối, đó là việc chúng tôi đang làm. Tôi lắc đầu, nhớ lại khó khăn nhỏ tôi đã gặp phải vài ngày trước, khi tôi không thể nhớ tên của Lucy. Một ý nghĩ đáng sợ xuất hiện.
Có thế đây là triệu chứng mới. Hoặc có thể tôi chỉ đang hoang tưởng.
Sau khi chúng tôi gọi món, June mở lời. Những tia sáng vàng trong đôi mắt cô thêm rực rỡ giữa ánh đèn lồng màu cam. “Sao cậu không nói với mình?” Cô khẽ nói.
Tôi đặt tay lên chiếc đèn lồng, cảm nhận hơi ấm. “Làm vậy thì có gì tốt?”
June nhíu mày, lúc đó tôi mới để ý đôi mắt cô hơi bị sưng, như vừa mới khóc. Cô lắc đầu nhìn tôi. “Tin đồn đã lan khắp nơi,” Cô nói nhỏ bằng giọng tôi gần như không thể nghe rõ. “Nhiều người nói họ đã chứng kiến cậu được đưa ra khỏi căn hộ trên xe cáng ba mươi tư giờ trước, một người trong số họ chắc chắn đã nghe lén một bác sĩ bàn luận về tình trạng của cậu.”
Tôi thở dài và giơ tay đầu hàng. “Cậu biết không, nếu tất cả những chuyện này gây ra nổi loạn ở đường phố và thêm nhiều rắc rối cho Anden thì mình rất tiếc. Mình đã được dặn là phải giữ bí mật, và mình đã làm như vậy, hết sức có thể. Mình chắc ngài cử tri vĩ đại sẽ tìm ra cách trấn an dân chúng thôi.”
June cắn môi. “Chắc phải có vài giải pháp Day à. Các bác sĩ của cậu đã...”
“Họ đã thử mọi cách.” Tôi nhăn nhó khi cơn đau thắt chạy xuyên qua gáy, như một sự trùng hợp. “Mình đã trải qua ba vòng thử nghiệm. Một quá trình lâu dài và đau đớn đến tận bây giờ.” Tôi giải thích với June những điều bác sĩ đã nói, về vùng nhiễm trùng khác thường trong hồi hải mã của tôi, thuốc men đang làm tôi suy yếu, hút hết sức lực từ cơ thể tôi. “Tin mình đi, họ đã thử rất nhiều cách.”
“Cậu còn bao lâu nữa?” Cô khẽ hỏi.
Tôi giữ im lặng, vờ như đang say sưa ngắm chiếc đèn lồng. Tôi không biết liệu mình có đủ cứng rắn để nói ra điều đó.
June nghiêng người lại gần, đến khi vai cô chạm nhẹ vào tôi. “Cậu còn bao lâu nữa?” Cô lại hỏi. “Làm ơn đi. Mình mong cậu vẫn đủ quan tâm đến mình để nói ra chuyện đó.”
Tôi nhìn đăm đăm vào cô, từ từ gục ngã trước sức hút của cô, dường như tôi vẫn luôn như vậy. Xin cậu, đừng bắt mình làm vậy. Tôi không muốn nói thành lời với cô; việc đó có thể ám chỉ đây là sự thật. Nhưng cô trông rất buồn và sợ hãi làm tôi không thể kìm lòng. Tôi thở ra, đưa tay lùa vào tóc mình và cúi xuống. “Họ nói là một tháng,” Tôi khẽ nói. “Cũng có thể là hai. Họ nói mình nên sắp xếp những việc cần ưu tiên.”
June nhắm mắt lại, tôi nghĩ đã nhìn thấy cô khẽ xoay người tại chỗ. “Hai tháng,” Cô lơ đễnh lẩm bẩm. Nỗi đau đớn tột cùng trên khuôn mặt cô gợi cho tôi về lý do tôi không muốn để cô biết.
Lại một khoảng lặng dài giữa chúng tôi, June nén xúc động, đưa tay rút một vật từ trong túi ra. Cô lấy ra một vật nhỏ, bằng kim loại. “Mình định đưa cho cậu vật này,” Cô nói.
Tôi nhìn nó bằng ánh mắt trống rỗng. Là một chiếc nhẫn bằng kẹp giấy, những đường dây mảnh kết thành chuỗi hình xoắn đẹp mắt và khép lại thành một vòng tròn, giống như cái tôi từng kết tặng cho cô. Tôi mở mắt ngước nhìn cô. Cô không nói gì; thay vào đó, cô cúi nhìn và giúp tôi đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của bàn tay phải. “Mình chỉ có chút ít thời gian,” Cô thì thầm.
Tôi đưa tay mân mê chiếc nhẫn và ngẫm nghĩ, sự căng no thẳng hiện lên từ sâu thẳm trong tôi. Một tá cảm xúc pha trộn trong tôi. “Mình xin lỗi,” Sau một hồi tôi lắp bắp nói, cố gắng dẫn dắt mọi chuyện sang hướng có hy vọng hơn. Đó là tất cả những gì tôi có thể nói, sau khi nhận quà từ cô ấy sao? “Họ nghĩ vẫn còn một cơ hội. Họ đang thử vài phác đồ điều trị khác.”
“Đã có lần cậu nói với mình tại sao cậu lại chọn ‘Day’ làm biệt danh đường phố,” Cô nói giọng quả quyết. Cô đặt tay lên bàn tay tôi, che khuất đi chiếc nhẫn. Hơi ấm từ làn da cô làm tôi thở gấp hơn. “Mỗi sáng mai thức dậy, mọi việc đều có thể xảy đến. Đúng không?” Một cơn râm ran chạy dọc sống lưng tôi. Tôi muốn ôm lấy khuôn mặt cô trong bàn tay mình, hôn lên má và say sưa nhìn vào đôi mắt đen buồn bã của cô và nói với cô rằng mình sẽ ổn. Nhưng đó sẽ chỉ là một lời nói dối khác. Nửa trong tôi tan nát vì khuôn mặt đau buồn của cô; nửa còn lại, tội lỗi thay, đang vỡ òa vui sướng khi biết cô vẫn còn quan tâm đến mình, có tình yêu trong từng lời bi thảm của cô, trong từng nếp gấp của chiếc nhẫn kim loại mảnh mai kia. Không phải sao?
Cuối cùng tôi hít thật sâu. “Đôi khi, mặt trời lặn sớm. Ngày sẽ không kéo dài mãi, cậu biết đấy. Nhưng mình sẽ chiến đấu đến cùng. Mình có thể hứa với cậu điều đó.”
Đôi mắt của June dịu đi. “Cậu không phải làm việc đấy một mình đâu.”
“Tại sao cậu phải chịu đựng những điều đó?” Tôi lẩm bẩm đáp. “Mình chỉ... nghĩ cứ thế này sẽ dễ dàng hơn.”
“Dễ hơn cho ai cơ?” June ngắt lời. “Cho cậu, mình, hay cho dân chúng? Cậu định một ngày nào đó cứ thế ra đi trong yên lặng, mà không nói lời nào với mình sao?”
“Ừ, mình định như vậy,” Tôi thấy mình đáp trả. “Nếu đêm đó mình nói với cậu, liệu cậu có đồng ý trở thành Đầu-não-tập-sự không?”
Cho dù định nói bất cứ điều gì thì June cũng không thể thốt ra được nữa. Cô dừng lại, nuốt khan. “Mình không,” Cô thừa nhận. “Có lẽ mình sẽ không có tâm trí làm việc đó. Mình sẽ đợi.”
“Chính xác.” Tôi hít thật sâu. “Cậu nghĩ mình muốn than thở với cậu về sức khỏe của mình trong lúc đó ư? Để cản trở cậu trên con đường đến với địa vị xã hội mà người khác có nỗ lực cả đời cũng chưa chắc đã có được sao?”
“Việc đó là do mình lựa chọn,” June nghiến răng nói.
“Và mình muốn cậu lựa chọn mà không bị mình cản đường.”
June lắc đầu, vai cô hơi rũ xuống. “Cậu thực sự nghĩ mình ít quan tâm đến cậu như vậy sao?”
Thức ăn của chúng tôi được mang ra, bát súp nóng hối, những chiếc đĩa đựng bánh mì ăn kèm và một túi đồ ăn được gói cẩn thận dành cho Eden, tôi nhẹ nhõm kết thúc câu chuyện. Sẽ dễ dàng hơn cho mình, tôi tự nhủ. Mình thà lảng tránh còn hơn phải ghi nhớ mỗi ngày rằng mình chỉ còn vài tháng được ở bên cậu. Dù vậy tôi quá xấu hổ để nói ra điều đó. Khi June nhìn tôi mong chờ câu trả lời thì tôi chỉ lắc đầu và nhún vai.
Đúng lúc đó chúng tôi nghe thấy nó. Tiếng còi báo động vang rền khắp thành phố.
Tiếng còi kêu đến điếc tai. Cả hai như đông cứng người, nhìn lên những chiếc loa treo thành hàng trên tất cả các tòa nhà trong phố. Từ trước đến giờ tôi chưa từng nghe tiếng còi báo động nào như thế, một tiếng kêu xé tai, kéo dài vô tận, trút xuống bầu không khí, nhấn chìm mọi thứ trên đường đi. Tất cả màn hình khổng lồ đều tối đen. Tôi hoảng loạn đưa mắt nhìn June. Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này?
Nhưng June không còn nhìn tôi. Đôi mắt cô dán chặt vào chiếc loa đang rền rĩ tiếng báo động vang khắp cả con đường, và khuôn mặt đầy hoảng loạn. Chúng tôi cùng nhìn vào khi màn hình khổng lồ bật sáng trở lại, lần này nhuộm màu đỏ máu và hiện lên dòng chữ màu vàng in đậm chạy ngang:
TÌM CHỖ TRÚ
“Như vậy nghĩa là sao?” Tôi hét to.
June nắm lấy tay tôi rồi bắt đầu chạy. “Nghĩa là một cuộc không kích sắp xảy ra. Bộ Giáp đã bị tấn công.”