← Quay lại trang sách

JUNE

“Eden.”

Là từ đầu tiên Day thốt ra. Các màn hình khổng lồ đang phát đi thông báo mang màu đỏ chết chóc trong khi tiếng còi báo động rền rĩ khắp thành phố, rú lên từng hồi và lấn át mọi âm thanh khác. Dọc theo con phố, người dân ngó nghiêng qua cửa sổ và tràn ra từ các cửa ra vào của tòa nhà, hoang mang lo sợ giống như chúng tôi khi nghe thấy báo động bất thường. Binh lính ùa ra bố trí đội hình trên phố, la hét vào bộ đàm khi họ thấy quân địch đang tiếp cận. Tôi chạy ngay bên cạnh cậu, những suy nghĩ, những con số vụt qua trong đầu tôi khi chạy. (Bốn giây. Mười hai giây. Mười lăm giây một khối nhà, nghĩa là mất bảy mươi lăm giây chúng tôi sẽ tới căn hộ của Day nếu giữ tốc độ này. Liệu có đường nào ngắn hơn? Và Ollie. Tôi cần đưa nó ra khỏi căn hộ và giữ nó bên mình.) Sự tập trung đến kỳ lạ bám riết lấy tôi, giống như đã từng xảy ra khi lần đầu tiên tôi giải thoát Day khỏi lâu đài Batalla nhiều tháng trước, giống như lần Day trèo lên Tòa nhà Quốc hội để quan sát mọi người còn tôi làm quân lính mất dấu cậu. Tôi có thể là một người quan sát im lặng và đầy lo lắng trong phòng họp của Thượng viện, nhưng trên đường phố này, ngay chính giữa sự hỗn loạn này, tôi có thể suy nghĩ. Tôi có thể hành động.

Tôi nhớ mình đã từng đọc và diễn tập về còi báo động đặc thù ở trường trung học, mặc dù Los Angeles nằm cách xa Thuộc địa và những bài tập kia cũng hiếm khi diễn ra. Còi báo động chỉ được dùng khi quân địch tấn công thành phố chúng ta, khi chúng đã tiếp cận biên giới thành phố và đang xâm nhập. Tôi không biết quá trình diễn ra như thế nào ở Denver nhưng tôi hình dung sẽ không có nhiều khác biệt, chúng tôi sẽ lập tức sơ tán, tìm chỗ trú ẩn gần nhất trong boong ke dưới lòng đất đã được chỉ định rồi lên tàu điện ngầm đến một thành phố an toàn hơn. Sau khi tôi vào đại học và chính thức trở thành quân nhân, cuộc diễn tập với tôi đã thay đổi: Quân lính sẽ báo cáo ngay cho sĩ quan chỉ huy địa phương thông qua bộ đàm. Chúng tôi phải sẵn sàng chiến đấu ngay khi biết tin.

Nhưng tôi chưa từng nghe tiếng còi báo động dùng trong trường hợp thành phố bị tấn công thật sự, bởi vì chuyện này chưa từng xảy ra. Hầu hết các cuộc công kích đều được đẩy lui trước khi chúng tôi tới nơi. Cho đến lúc này. Và khi tôi chạy song song cạnh Day, tôi biết chính xác cậu đang nghĩ gì. Một cảm giác tội lỗi quen thuộc lại dấy lên trong tôi.

Day chưa từng nghe tiếng còi báo động này, cũng chưa từng trải qua buổi luyện tập nào. Đó là bởi cậu đến từ khu dân nghèo. Trước đó tôi chưa từng chắc chắn, và thú thật cũng chưa từng nghĩ nhiều đến điều này, nhưng vẻ mặt lúng túng của Day khiến mọi chuyện sáng tỏ. Boong ke dưới lòng đất chỉ để dành cho tầng lớp trên, những khu vực đá quý. Khu dân nghèo thì bị bỏ mặc tự lo liệu.

Phía trên đầu, một tiếng động cơ gào rú. Một chiếc phản lực Cộng hòa. Rồi thêm vài chiếc nữa. Những tiếng la hét nổi lên, trộn lẫn cùng tiếng báo động, tôi sẵn sàng ứng phó nếu Anden gọi đến bất cứ lúc nào. Phía xa nơi đường chân trời, tôi đã nhìn thấy những vầng sáng cam bừng lên dọc theo Bộ giáp. Chính phủ Cộng hòa đang mở một cuộc phản công từ bức tường chắn. Điều này đang thực sự xảy ra. Nhưng đáng lẽ không nên như vậy. Chính quyền Thuộc địa đã cho chúng ta thời gian, dù ít, để giao thuốc chữa dịch cho họ, và từ tối hậu thư đó, mới chỉ bốn ngày trôi qua. Cơn giận trong tôi bùng lên. Có phải họ muốn chúng ta mất cảnh giác bằng cách cực đoan như vậy?

Tôi nắm lấy tay Day và tăng tốc độ. “Cậu gọi cho Eden được không?” Tôi hét to.

“Ừ,” Day thở dốc. Tôi nhận ra tức thì cậu không còn giữ được thể lực như trước, hơi thở nặng hơn, còn bước chạy cũng chậm hơn một chút. Cổ họng tôi nghẹn lại. Đây phần nào là bằng chứng đầu tiên cho thấy sức khỏe cậu đã suy yếu, và tim tôi đau thắt. Tôi nắm chặt bàn tay cậu. Phía sau chúng tôi, một vụ nổ vang dội xuyên qua bầu trời đêm. Tôi nắm chặt bàn tay cậu.

“Cậu bảo Eden đợi sẵn ở cổng chung cư đi,” Tôi hét lên. “Mình biết chúng ta có thể đi đâu rồi.”

Một giọng khẩn thiết vang lên trong tai nghe của tôi. Là Anden. “Em đang ở đâu?” Anh nói. Tôi rùng mình khi phát hiện ra dấu hiệu sợ hãi trong giọng anh, lại thêm một thứ tôi ít khi nghe thấy. “Anh đang ở Tòa nhà Quốc hội. Anh sẽ cử xe jeep đến đón em.”

“Anh hãy cử xe đến căn hộ của Day. Một phút nữa em sẽ tới đó. Và Ollie, con chó của em...”

“Anh sẽ bảo người đưa nó vào boong ke ngay,” Anden nói. “Em hãy cẩn thận.” Một tiếng tách phát ra, và tôi còn nghe tiếng tĩnh điện vài giây trước khi tai nghe tắt đi. Bên cạnh tôi, Day lặp lại lời hướng dẫn của tôi cho Eden qua chiếc micro của cậu.

Khi chúng tôi chạy đến khu chung cư, những chiếc phản lực của Cộng hòa gào rú mỗi giây, vẽ ra hàng chục vệt khói trên bầu trời tối. Đám đông đã bắt đầu tập trung bên ngoài chung cư và được các đội tuần tra thành phố hướng dẫn tỏa đi các hướng. Tôi choáng váng, kinh hãi nhận ra một số chiếc phản lực nơi đường chân trời không phải của Cộng hòa, mà là của một kẻ địch xa lạ. Nếu chúng đến gần như vậy, thì chắc hẳn đã vượt qua được tên lửa tầm xa của chúng ta. Hai đốm đen lớn hơn bay nơi cuối trời. Khí cầu Thuộc địa.

Day nhìn thấy Eden trước tôi, thằng bé nhỏ thó với mái-tóc-vàng nổi bật, tay đang bám chặt lấy hàng rào cạnh cổng chung cư, dáo dác nhìn vô vọng giữa một biển người xung quanh. Người chăm sóc hai anh em đứng sau, đặt bàn tay vững chắc lên vai thằng bé. “Eden!” Day gọi lớn. Thằng bé lập tức quay về hướng chúng tôi. Day nhảy qua bậc thềm, ôm chầm lấy thằng bé, rồi quay lại nhìn tôi. “Chúng ta đi đâu đây?” Cậu la lên.

“Ngài Cử tri đang cử một chiếc xe jeep đến đón chúng ta,” Tôi nói thầm vào tai cậu để người khác không nghe được. Đã có vài người thoáng nhận ra chúng tôi ngay cả khi họ chen chúc lướt qua giữa một đám đông hoảng loạn. Tôi kéo cao cổ áo, đầu cúi thấp hơn khi họ đi qua. Thôi nào, tôi lẩm nhẩm.

“June,” Day gọi. Tôi bắt gặp ánh mắt cậu. “Điều gì sẽ xảy đến với các khu vực khác?”

Câu hỏi làm tôi điếng người. Điều gì sẽ xảy đến với các khu vực khác ư? Tôi do dự, và trong một thoáng im lặng đó, Day đã nhận ra câu trả lời. Cậu mím môi thật chặt. Ánh mắt bùng lên ngọn lửa giận dữ.

Chiếc xe jeep xuất hiện lập tức cứu tôi khỏi câu hỏi đó. Tiếng phanh xe rít lên cách đám đông đang tập trung vài mét, tôi nhìn thấy Anden vẫy tôi từ ghế hành khách. “Chúng ta đi thôi,” Tôi giục Day. Chúng tôi đi xuống bậc thềm khi một binh lính mở của. Day giúp Eden và người chăm sóc họ vào trong trước, khi cả hai đã thắt đai an toàn chúng tôi mới leo lên xe. Chiếc xe tăng tốc hết cỡ cùng lúc có thêm vài chiếc phản lực Cộng hòa bay qua đầu chúng tôi. Ở phía xa, lại một đám mây màu cam sáng bùng lên từ Bộ giáp. Do tôi tưởng tượng hay vụ nổ này thực sự trông gần hơn lần trước? (Có lẽ gần hơn khoảng 30 mét, dựa theo kích cỡ vụ nổ.)

“Tôi mừng là mọi người đều an toàn,” Anden nói nhưng không quay lại. Anh chào xã giao từng người, rồi thì thầm ra lệnh cho lái xe, anh ta lập tức rẽ gấp ở tòa nhà tiếp đó. Eden giật mình thốt lên một tiếng. Người chăm sóc nắm chặt lấy vai cậu bé, cố gắng vỗ về.

“Sao lại đi đường chậm?” Anden nói khi chúng tôi chuyển hướng xuống con phố hẹp. Mặt đất rung lên vì tác động ở phía xa.

“Tôi xin lỗi, thưa Cử tri,” Người lái xe đáp lời. “Tin báo có vài vụ nổ bên trong Bộ Giáp, con đường nhanh nhất không còn an toàn. Chúng đánh bom trúng một số xe jeep ở bên kia thành phố Denver.”

“Có thương vong không?”

“May mắn là không nhiều. Có hai chiếc bị lật, một vài tù nhân trốn thoát và một người lính bị chết.”

“Tù nhân là những ai?”

“Chúng tôi vẫn đang điều tra.”

Tôi bỗng có linh tính không hay. Khi tôi đến gặp Thomas, có một nhóm lính đến thay phiên canh gác ở phòng giam của Chỉ huy Jameson. Khi tôi đi thì lại là một nhóm lính khác.

Anden thở dài không hài lòng, rồi liếc nhìn chúng tôi. “Chúng ta đang đến khu vực ngầm được gọi là Hầm Số Một. Mọi người nên ở lại trong hầm hoặc rời đi ngay, lính canh sẽ quét vân tay ở cổng vào. Mọi người nghe cậu lái xe nói rồi đấy, đi ra ngoài một mình sẽ không an toàn. Mọi người hiểu chứ?”

Lái xe nhấn tay lên tai, mặt tái đi, rồi quay ra nhìn Anden. “Thưa ngài, chúng tôi đã xác định được tù nhân trốn thoát. Có ba người.” Anh ta do dự, rồi nuốt khan. “Đại úy Thomas Bryan. Trung úy Patrick Murrey. Chỉ huy Natasha Jameson.”

Thế giới quanh tôi như chao đảo. Tôi đã biết. Tôi đã biết mà. Mới hôm qua, tôi còn nhìn thấy Chỉ huy Jameson bị giam sau song sắt, còn nói chuyện với Thomas khi anh ta đang ủ rũ trong tù. Họ không thể đi xa được, tôi tự nhủ. “Anden,” Tôi nói nhỏ, buộc các giác quan của mình tập trung lại. “Hôm qua, khi em đến gặp Thomas, đã có một nhóm lính khác đến thay phiên. Nhóm lính đó có được phân công không?” Day và tôi nhìn nhau, và ngay tức thì tôi cảm thấy như cả thế giới này đang trêu đùa chúng tôi, đan mắc cuộc đời chúng tôi vào một trò đùa độc ác.

“Truy tìm tù nhân ngay,” Anden trả lời vào micro. Mặt anh trở nên trắng bệch. “Bắn ngay khi thấy chúng.” Anh liếc về phía tôi trong khi nói tiếp. “Đưa những lính gác chịu trách nhiệm đến chỗ tôi. Ngay. ”

Tôi nép người khi một vụ nổ nữa làm rung chuyển mặt đất. Họ không thể đi xa được. Cuối cùng họ sẽ bị bắt giữ và bị bắn chết. Tôi lặp đi lặp lại câu này. Không, có một điều gì khác đang diễn ra ở đây. Đầu óc tôi lật lại những khả năng:

Không phải trùng hợp khi Chỉ huy Jameson trốn thoát, chính quyền Thuộc địa tấn công vào cùng ngày bà ta được chuyển đi. Chắc chắn có những kẻ phản bội khác trong hàng ngũ Cộng hòa, những tên mà Anden chưa diệt hết. Chỉ huy Jameson có lẽ đã truyền tin cho Thuộc địa thông qua chúng. Suy cho cùng, bằng cách nào đó Thuộc địa đã biết được khi nào quân lính ở Bộ giáp thay phiên gác, đặc biệt là ngày hôm nay chúng tôi có ít quân ở Bộ giáp hơn thường lệ do ngộ độc thức ăn. Chúng đã biết để tấn công vào thời điểm chúng tôi yếu nhất.

Nếu trong trường hợp đó, thì chính quyền Thuộc địa đã lên kế hoạch tấn công hàng tháng trời. Thậm chí là trước cả khi dịch bệnh bùng phát.

Và Thomas. Liệu anh ta có liên quan đến toàn bộ chuyện này? Trừ phi anh ta cố báo trước cho tôi. Đó là lý do anh ta đòi gặp tôi ngày hôm qua. Vì nguyện vọng cuối cùng, nhưng cũng có thể là vì mong tôi sẽ để ý điều gì đó ở nhóm lính gác. Tim tôi như đập nhanh hơn. Nhưng tại sao anh ta không nói thẳng lời cảnh báo?

“Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?” Tôi lặng người hỏi.

Anden ngả đầu tựa vào ghế. Có thể anh đang nghĩ đến một danh sách tương tự về các khả năng có thể xảy ra với những tù nhân trốn thoát nhưng không nói ra. “Máy bay phản lực của chúng ta đang giao chiến ngay ngoại ô Denver. Bộ Giáp sẽ cầm cự được khá lâu, nhưng có khả năng lớn quân Thuộc địa đang trên đường tới thêm. Chúng ta sẽ cần giúp đỡ. Các thành phố lân cận đã được cảnh báo và đang gửi quân tiếp viện, nhưng” Anden dừng lời quay lại nhìn tôi, “như thế có thể vẫn không đủ. Trong khi chúng ta tiếp tục tập trung dân cư xuống tầng hầm thì, June, anh và em cần trao đổi riêng ngay bây giờ.”

“Anh định sơ tán những dân nghèo đi đâu, thưa Cử tri?” Day chợt cất lời.

Anden lại quay về chỗ ngồi. Anh nhìn đôi mắt xanh đầy thù địch của Day với ánh mắt bình tĩnh nhất có thể. Tôi để ý anh tránh nhìn vào Eden, “Tôi đã cử quân lính đang trên đường đến những vùng phía ngoài,” Anh nói. “Họ sẽ tìm nơi trú ẩn cho người dân, và bảo vệ họ cho đến khi tôi có mệnh lệnh khác.”

“Tôi đoán là không có boong ke ngầm nào dành cho họ,” Day lạnh lùng đáp lại.

“Tôi rất tiếc.” Anden thở dài. “Những boong ke được xây dựng từ lâu, thậm chí trước cả khi bố tôi trở thành Cử tri. Chúng tôi đang xây dựng thêm.”

Day vươn người ra trước, nheo mắt. Tay phải của cậu giữ chặt lấy Eden. “Vậy chia đôi số boong ke cho hai khu. Một nửa cho dân nghèo, một nửa cho dân giàu. Tầng lớp trên cũng nên mạo hiểm giơ đầu ra ngoài trời giống như tầng lớp dưới.”

“Không,” Anden cương quyết, dù cho tôi vẫn nhận thấy sự nuối tiếc trong lời nói của anh. Anh đã phạm sai lầm khi tranh cãi về đề tài này với Day, và tôi đã không thể ngăn anh lại. “Nếu chúng ta làm thế, logic vận tải sẽ trở thành cơn ác mộng. Các vùng phía ngoài không có cùng tuyến đường sơ tán, nếu những vụ nổ đánh trúng thành phố, hàng trăm ngàn người sẽ bị thương ngoài trời vì chúng ta không thể tổ chức mọi người kịp thời. Chúng ta phải sơ tán khu đá quý trước. Rồi có thể...”

“Vậy làm đi!” Day hét lên. “Tôi không quan tâm đến cái logic chết tiệt của anh!”

Mặt Anden nghiêm lại. “Cậu sẽ không được cãi lại tôi như vậy,” Anh nạt. Trong giọng nói là sự đanh thép mà tôi nhận ra từ vụ xét xử Chỉ huy Jameson. “Tôi là Cử tri của cậu.”

“Và tôi đã đặt anh ở vị trí đó,” Day ngắt lời. “Được thôi, anh muốn nói kiểu logic phải không? Tôi chơi luôn. Nếu anh không nỗ lực hơn để bảo vệ những người dân nghèo ngay bây giờ, tôi có thể hoàn toàn đảm bảo rằng anh sẽ được giải quyết một cuộc bạo động không thể kiểm soát. Anh có thực sự muốn vậy trong khi chính quyền Thuộc địa đang tấn công không? Như anh đã nói, anh là Cử tri. Nhưng anh sẽ không còn là thế nếu phần còn lại của đất nước biết về cách anh xử lý việc này, và ngay cả tôi cũng không thể ngăn họ nổi dậy. Họ đã nghĩ chính phủ Cộng hòa đang cố giết tôi. Anh nghĩ chính phủ Cộng hòa sẽ cầm cự được bao lâu giữa một cuộc chiến từ cả bên ngoài và bên trong?”

Anden lại quay nhìn thẳng. “Cuộc tranh luận kết thúc.” Như thường lệ, giọng anh trầm lặng đầy nguy hiểm, nhưng chúng tôi vẫn nghe rõ từng từ.

Day nguyền rủa một câu rồi đổ người ra sau ghế. Tôi nhìn cậu, lắc đầu. Day có ý đúng, tất nhiên, cả Anden cũng vậy. Vấn đề là chúng tôi không có thời gian cho mấy điều vô nghĩa này. Sau một lúc im lặng, tôi vươn người ra trước, hắng giọng và thử phương án khác.

“Chúng ta nên sơ tán dân nghèo vào những khu nhà giàu,” Tôi nói. Họ sẽ vẫn ở trên mặt đất, nhưng những khu nhà giàu nằm ở trung tâm của Denver, không phải dọc theo Bộ giáp nơi cuộc chiến đang diễn ra. Đây là kế hoạch còn khiếm khuyết, nhưng người dân nghèo sẽ thấy chúng ta đang nỗ lực bảo vệ họ. Rồi, khi người dân trong boong ke đã dần sơ tán tới LA qua đường tàu điện ngầm, chúng ta sẽ có thời gian, không gian để chuyển dần những người khác xuống dưới lòng đất.”

Day nói gì đó không rõ, nhưng đồng thời cậu cũng lẩm bẩm lời đồng ý miễn cưỡng. Cậu nhìn tôi tỏ ý biết ơn. “Với mình thì kế hoạch này hay hơn. Ít ra người dân cũng được điều gì đó.” Vài giây sau, tôi phát hiện ra điều cậu đang lầm bầm. Cậu làm Cử tri còn tốt hơn gã đần này.

Anden yên lặng trong khi cân nhắc đề xuất của tôi. Rồi anh gật đầu đồng ý và nhấn tay lên tai. “Chỉ huy Greene,” Anh nói, rồi tuôn ra một loạt mệnh lệnh.

Tôi bắt gặp ánh mắt của Day. Trông cậu vẫn buồn nhưng ít ra đôi mắt không còn bùng lên giận dữ như lúc trước. Cậu hướng sự chú ý đến Lucy, người đang choàng cánh tay qua vai che chở cho Eden. Thằng bé cuộn người ngồi trong một góc ghế xe jeep với đôi chân co quắp, hai tay ôm lấy chân. Em đưa mắt liếc nhìn màn hình vụt qua, nhưng tôi không chắc em có thể nhìn rõ bao nhiêu. Tôi với qua Day, chạm vào vai Eden. Em lập tức căng thẳng. “Không sao đâu, chị June đây,” Tôi nói. “Và đừng lo. Chúng ta sẽ ổn cả, em nghe rõ không?”

“Sao quân Thuộc địa lại tấn công ạ?” Eden hỏi, đưa đôi mắt to màu tim tím nhìn tôi và Day.

Tôi nghẹn họng. Hai chúng tôi đều không trả lời. Cuối cùng, khi thằng bé lặp lại câu hỏi, Day ôm em chặt hơn và thì thầm điều gì đó. Eden ngồi xuống dựa vào vai anh trai. Trông vẫn không vui và sợ hãi, nhưng nỗi khiếp sợ ít nhất đã được kiềm chế, chúng tôi đi hết quãng đường còn lại mà không nói thêm lời nào.

Thời gian dài như vô tận (thực ra chuyến đi chỉ mất hai phút mười hai giây), nhưng cuối cùng chúng tôi cũng đến một tòa nhà trông rất bình thường nằm gần trung tâm khu phố chính của Denver, một tòa cao ốc ba mươi tầng với những thanh dầm bắt chéo nâng đỡ ở cả bốn mặt. Hàng tá đội tuần tra hòa lẫn cùng đám đông dân thường, tổ chức họ lại thành từng nhóm tại cổng ra vào. Lái xe của chúng tôi dừng xe jeep ở mặt bên tòa nhà, nơi đội tuần tra để cho chúng tôi đi qua cửa của hàng rào tạm thời. Qua cửa kính, tôi thấy binh lính chạm gót giày chào kiểu nhà binh khi chúng tôi đi qua. Một trong số họ dắt Ollie. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy nó. Khi xe jeep đỗ lại, hai người lính nhanh chóng mở cửa cho chúng tôi. Anden bước ra, ngay lập tức anh được vây quanh bởi bốn đại úy đội tuần tra, tất cả đều bồn chồn báo cáo với anh về tiến trình cuộc sơ tán. Chú chó của tôi điên cuồng kéo người lính về phía tôi. Tôi cảm ơn người lính, cầm lấy sợi dây và xoa đầu Ollie. Nó đang thở hổn hển vì mệt.

“Lối này, thưa cô Iparis,” Người lính mở cửa cho tôi nói. Day lặng lẽ theo sau tôi với vẻ căng thẳng, tay cậu vẫn vòng chặt qua vai Eden. Bà Lucy bước ra sau cùng. Tôi quay lại nhìn nơi Anden đang say sưa trò chuyện với các đại úy của mình, anh dừng lại và liếc nhìn tôi thật nhanh. Rồi anh đưa mắt nhìn Eden. Tôi biết chắc hẳn anh đang có cùng suy nghĩ với Day: Giữ Eden được an toàn. Tôi gật đầu, ra dấu rằng tôi đã hiểu ý anh, rồi chúng tôi tiếp tục đi qua một đám đông sơ tán đang đứng đợi và tôi mất dấu Anden.

Thay vì đối mặt với hàng dài dân cư ở cổng vào, binh lính hộ tống chúng tôi đi qua một cửa riêng và bước xuống những bậc thang uốn lượn, đến khi tới một hành lang mờ sáng kết thúc bằng hai cánh cổng thép to bản. Những lính gác đứng ở lối vào thay đổi tư thế khi họ nhận ra tôi.

“Lối này thưa cô Iparis,” Họ nói. Một trong số họ cứng người khi nhìn thấy Day, nhưng đã nhanh chóng quay đi khi Day bắt gặp ánh mắt anh ta. Cánh cửa mở ra cho chúng tôi.

Chúng tôi được chào đón bằng một luồng khí ẩm, ấm áp và một khung cảnh hỗn loạn trong trật tự. Căn phòng nơi chúng tôi bước vào giống như một kho hàng khổng lồ (kích cỡ bằng một nửa Sân vận động Sát hạch, ba mươi sáu chiếc đèn huỳnh quang và sáu hàng dầm thép xếp trên trần nhà), chỉ duy nhất một màn hình khổng lồ trên bức tường bên trái phát inh ỏi lời hướng dẫn cho những người sơ tán thuộc giới thượng lưu đang bối rối di chuyển xung quanh chúng tôi. Xen giữa họ là một nhóm dân nghèo (chính xác là mười bốn người), những người này chắc hẳn là quản gia, gia nhân của các gia đình thuộc khu đá quý. Tôi thất vọng khi thấy binh lính tách họ thành một hàng riêng biệt. Vài người thượng lưu ném cho họ cái nhìn thương hại, trong khi những kẻ khác chỉ liếc nhìn khinh miệt.

Day cũng nhìn thấy họ. “Chúng ta đều được sinh ra bình đẳng, phải không nào?” Cậu lẩm bẩm. Tôi không nói gì.

Vài căn phòng nhỏ hơn nằm dọc bức tường bên phải. Ở tận cuối căn phòng lớn, phía đuôi chiếc tàu điện ngầm đang đỗ nghỉ lại trong một đường hầm, đám đông gồm binh lính và dân thường tập trung dọc theo hai bên ga tàu. Binh lính cố gắng sắp xếp những cư dân đang sợ hãi, hoảng loạn lên tàu. Tôi không biết rồi con tàu sẽ đưa họ đến đâu.

Bên cạnh tôi, Day im lặng quan sát khung cảnh với đôi mắt sôi sục. Bàn tay cậu vẫn giữ chặt Eden. Tôi không biết liệu cậu có đang để ý những trang phục quý tộc mà hầu hết những người sơ tán đang mặc không.

“Rất xin lỗi vì sự hỗn loạn này,” Một lính gác nói khi cô hộ tống chúng tôi đến một trong những căn phòng nhỏ. Cô chạm tay lên vành mũ thật lịch sự. “Chúng ta đang bước đầu sơ tán cư dân, như mọi người có thể thấy, đợt sơ tán đầu tiên vẫn đang được tiến hành. Chúng tôi cũng có thể đưa cô, cả Day và gia đình cậu ấy lên chuyến đầu tiên, nếu cô không phiền nghỉ ngơi một lát trong phòng riêng.”

Mariana và Serge có lẽ đã đợi sẵn trong phòng họ. “Cảm ơn cô,” Tôi đáp. Chúng tôi đi qua vài cánh cửa, những cửa sổ hình chữ nhật dài để lộ ra những căn phòng rỗng, trống trải với bức chân dung Anden treo trên tường. Hai căn phòng trông như để phục vụ các sĩ quan cấp cao, trong khi những phòng khác có vẻ để giam giữ kẻ gây rối, những nghi phạm với khuôn mặt ủ rũ kẹt giữa hai bên lính gác. Một căn phòng chúng tôi đi ngang qua đang giữ vài người bị lính gác vây xung quanh.

Chính căn phòng này làm tôi dừng lại. Tôi nhận ra một người trong đó. Có thật là cô ấy không? “Đợi đã,” Tôi gọi to, bước đến gần cửa sổ. Tôi thấy một cô gái trẻ với đôi mắt to, mái tóc ngắn quá vai rối bù, ngồi trên một chiếc ghế bên cạnh một chàng trai mắt xám và ba người khác nhìn tơi tả hơn tôi nhớ. Tôi liếc về phía quân lính. “Họ đang làm gì ở đây thế?”

Day bước theo tôi. Khi nhìn thấy điều tôi nhìn thấy, cậu hít một hơi thật sâu. “Hãy đưa chúng ta vào đó,” Cậu thì thầm với tôi. Giọng cậu thúc giục đến tuyệt vọng. “Làm ơn đi.”

“Đó là những tù nhân, thưa cô Iparis,” Người lính đáp, lúng túng vì sự quan tâm của chúng tôi. “Tôi không khuyến khích...”

Tôi mím môi. “Tôi muốn gặp họ,” Tôi ngắt lời.

Người lính ngần ngại, liếc quanh căn phòng rồi do dự gật đầu. “Vâng, tất nhiên rồi,” cô đáp. Cô bước đến mở cửa, rồi giục chúng tôi đi vào. Bà Lucy đứng ngay bên ngoài, vòng tay ôm chặt Eden. Cánh cửa sau lưng chúng tôi khép lại.

Tôi thấy mình nhìn chằm chằm thẳng vào Tess và một nhóm quân Ái quốc.