← Quay lại trang sách

DAY

Vậy đấy, chết tiệt. Lần cuối cùng tôi nhìn thấy Tess là khi em đứng giữa con ngõ gần nơi chúng tôi định ám sát Anden, nắm tay em siết chặt và khuôn mặt xước xát. Giờ đây nhìn em khác nhiều. Điềm đạm hơn. Già dặn hơn. Em cũng cao hơn một chút, khuôn mặt tròn xoe trẻ con đã gọn hơn. Nhìn thật lạ lẫm.

Em và những người khác đều bị còng vào ghế. cảnh tượng này không giúp tâm trạng tôi khá hơn. Tôi nhận ngay ra một trong những bạn đồng hành của em, Pascao, người đưa tin có làn da sẫm màu với mái tóc ngắn xoăn và đôi mắt màu xám nhạt nực cười. Cậu không thay đổi nhiều, dù bây giờ, khi đứng đủ gần, tôi có thể thấy dấu tích của một vết sẹo nằm ngang mũi cậu và một vết khác nằm gần thái dương phải. Cậu nở một nụ cười khoe trọn hàm răng trắng đầy mỉa mai. “Phải anh không Day?” Cậu vừa nói vừa nháy mắt trêu đùa. “Vẫn lộng lẫy như mọi khi. Bộ quân phục Cộng hòa hợp với anh đấy.” Cậu đang châm chọc. Tôi quay ra nhìn những người canh gác họ. “Thế quái nào mà họ lại trở thành tù nhân?”

Một người lính hất hàm nhìn tôi. Dựa vào tất cả những hình trang trí chết tiệt trên đồng phục, hắn chắc hẳn là đại úy của nhóm lính hoặc đại loại vậy. “Chúng là quân Ái Quốc,” Hắn nói, nhấn mạnh từ cuối cùng như thể đang hướng mũi dùi vào tôi. “Chúng tôi đã bắt chúng ở ven rìa Bộ Giáp, nơi chúng định vô hiệu hóa các thiết bị quân đội và hỗ trợ cho quân Thuộc địa.”

Pascao tức giận dịch chuyển trên ghế. “Nhảm nhí, ngươi bị mù à,” Cậu ngắt lời. “Chúng tôi đang hạ trại dọc theo Bộ Giáp vì chúng tôi đang cố giúp đỡ những binh lính đáng thương hại của các người. Lẽ ra chúng tôi không nên bận tâm.”

Tess nhìn tôi bằng ánh mắt cảnh giác mà em chưa từng dành cho tôi. Cánh tay em quá nhỏ và gầy so với cái còng khổng lồ ôm lấy cổ tay. Tôi nghiến răng; tôi liếc nhanh về khẩu súng ở thắt lưng tên lính. Không được manh động, tôi tự nhủ. Không phải giữa những kẻ ưa bắn giết này. Tôi liếc thấy một người trong số họ đang chảy máu ở vai. “Thả họ ra,” Tôi nói với binh lính. “Họ không phải kẻ địch.”

Tên lính nhìn tôi lạnh lùng khinh khỉnh. “Không được. Chúng tôi được lệnh giam giữ chúng đến khi...”

Bên cạnh tôi, June hất hàm hỏi. “Ai ra lệnh này?”

Vẻ mạnh dạn của hắn có chút dao động. “Cô Iparis, tôi nhận lệnh trực tiếp từ ngài Cử tri vĩ đại.” Má hắn ửng đỏ khi thấy June nheo mắt, rồi hắn bắt đầu ba hoa gì đó về chuyến tuần tra quanh Bộ Giáp và về sự căng thắng của trận chiến. Tôi bước đến cạnh Tess, ngồi sụp xuống để mắt chúng tôi ngang bằng nhau. Lính gác chuẩn bị súng, nhưng June cắt ngang bằng lời cảnh báo buộc họ dừng lại.

“Em đã quay lại,” Tôi thì thầm với Tess.

Dù cho Tess vẫn cảnh giác, nhưng có chút dao động trong đôi mắt em. “Đúng thế.”

“Tại sao vậy?”

Tess do dự. Em quay qua nhìn Pascao, người đang nhìn tôi bằng đôi mắt xám đầy sửng sốt. “Chúng tôi quay lại,” Cậu đáp, “vì Tess nghe thấy anh gọi chúng tôi.”

Họ nghe được tôi. Tất cả những tín hiệu vô tuyến tôi gửi đi suốt hàng tháng trời đã không biến mất vào bóng đêm, bằng cách nào đó, họ đã nghe được tôi. Tess nuốt khan để lấy can đảm nói. “Frankie bắt được sóng của anh lần đầu tiên cách đây vài tháng,” Em nói, gật đầu về phía cô gái tóc xoăn đang bị trói vào ghế. “Cậu ấy nói anh đang cố liên lạc với chúng em.” Tess đưa mắt nhìn xuống. “Em đã không muốn trả lời. Nhưng rồi em nghe về bệnh tình của anh... và...”

Thế đấy. Tin tức chắc chắn đã lan đi khắp nơi.

“Này,” Pascao cắt ngang khi cậu thấy vẻ mặt của tôi. “Chúng tôi không trở về nước Cộng hòa chỉ vì bọn tôi thương xót anh. Chúng tôi đã nghe tin tức từ cả anh và chính quyền Thuộc địa. Đã nghe về mối đe dọa chiến tranh xảy ra.”

“Và cậu quyết định đến trợ giúp chúng tôi?” June lên tiếng. Đôi mắt cô đầy nghi ngờ. “Tại sao tự nhiên lại rộng lượng như vậy?”

Nụ cười mỉa mai của Pascao biến mất. Cậu nghiêng đầu nhìn June. “Cô là June Iparis, phải không?”

Viên đại úy bắt đầu nhắc cậu chào June bằng kính ngữ, nhưng June chỉ gật đầu.

“Vậy ra cô là người đã phá hỏng kế hoạch và chia rẽ đội của chúng tôi.” Pascao nhún vai. “Tôi không oán thán gì, cô biết đấy, không phải tôi là fan hâm mộ của Razor hay gì đó.”

“Tại sao cậu quay lại đất nước này?” June lặp lại.

“Thôi, được rồi. Chúng tôi bị tống cổ khỏi Canada.” Pascao hít một hơi sâu. “Chúng tôi đã trốn ở đó sau khi mọi thứ tan rã trong suốt...” Cậu ta dừng lại để liếc nhìn những binh lính xung quanh, “thời gian, à, cô biết đấy. Ngày hẹn của chúng ta với Anden. Nhưng rồi người Canada phát hiện chúng tôi không được phép ở đất nước họ, nên chúng tôi đã phải bay trở về phía Nam. Nhiều người đã bị phân tán do gió mạnh. Tôi không biết nguyên nửa nhóm của chúng tôi đang ở đâu, có thể một số vẫn đang ở Canada. Khi tin tức về Day vỡ lở, cô bé Tess đây đã hỏi liệu em có thể tách chúng tôi và một mình quay về Denver không. Tôi không muốn em, ừm, bị chết, nên chúng tôi đã đi cùng.” Pascao cúi nhìn một lúc. Cậu không ngừng nói, nhưng tôi biết cậu chỉ đang bịa ra chuyện này, cố đưa ra một lý do bất kỳ nhưng không phải lý do chính. “Với cuộc xâm lược của Thuộc địa, tôi đã nghĩ nếu chúng tôi thử trợ giúp công tác hậu cần của các anh, thì có lẽ chúng tôi sẽ được miễn tội và được phép ở lại đất nước này, nhưng tôi biết Cử tri của các anh có lẽ không phải người mà chúng tôi...”

“Tất cả chuyện này là sao?”

Tất cả chúng tôi cùng quay lại phía giọng nói cất lên, ngay khi binh lính trong phòng giơ tay chào. Tôi đứng dậy nhìn Anden đang đứng ở cửa ra vào với một nhóm vệ binh phía sau, đôi mắt đen thẫm sắp sửa nổi giận, ánh mắt nhìn chằm chằm vào June đầu tiên, sau đó là tôi và rồi đến nhóm Ái quốc. Dù chúng tôi mới để anh ta lại cùng các tướng tá của mình không lâu nhưng trên vai quân phục của anh ta đã dính một lớp bụi kha khá và khuôn mặt có vẻ ảm đạm. Tay đại úy nói chuyện với chúng tôi trước đó giờ đang hắng giọng lo lắng. “Lỗi của tôi thưa ngài cử tri,” Hắn bắt đầu, “nhưng chúng tôi đã bắt được những tù nhân này gần Bộ Giáp...”

Nghe thấy vậy, June khoanh tay trước ngực. “Vậy tôi đoán ngài không phải là người phê duyệt chuyện này phải không, ngài Cử tri?” Cô nói với Anden. Vẻ gai góc trong giọng nói làm tôi hiểu lúc này cô và Anden đang không hòa thuận.

Anden xem xét tình hình. Màn tranh cãi của chúng tôi trên chuyến xe vừa qua có lẽ đang in đậm trong tâm trí anh ta nhưng anh ta không buồn nhìn về hướng tôi. Được, tốt thôi. Có khi tôi đã cho anh ta điều gì đó để suy nghĩ. Cuối cùng, anh ta gật đầu với tay đại úy. “Họ là ai?”

“Cựu thành viên quân Ái quốc, thưa ngài.”

“Tôi hiểu. Ai đã ra lệnh này?”

Mặt tay đại úy đỏ bừng. “Dạ thưa ngài Cử tri,” Hắn đáp, cố ra giọng trịnh trọng, “sĩ quan chỉ huy của tôi...”

Nhưng Anden đã hướng sự chú ý khỏi tay đại úy dối trá và rời khỏi phòng. “Tháo còng cho họ,” Anh ta nói mà không quay lại. “Giờ cứ giữ họ ở đây, sau sẽ sơ tán họ đi với đoàn cuối cùng. Canh chừng họ cẩn thận đấy.” Anh ta ra hiệu cho chúng tôi đi theo, “Cô Iparis. Cậu Wing, cảm phiền hai người.”

Tôi quay lại nhìn Tess một lần nữa, em đang nhìn binh lính tháo còng khỏi cổ tay mình. Rồi tôi bước đi cùng June. Eden vội vã đi theo tôi, suýt va vào tôi vì bước vội, tôi đưa tay nắm lấy tay thằng bé.

Anden dừng chúng tôi trước một nhóm lính Cộng hòa. Tôi cau mày khi nhìn thấy cảnh tượng này. Bốn người lính đang quỳ xuống đất và đặt hai tay lên đầu. Mặt họ cúi gằm. Một người đang lặng lẽ khóc.

Những binh lính còn lại trong nhóm đều chĩa súng vào nhóm lính đang quỳ. Tay lính phụ trách báo cáo Anden. “Đây là những binh lính chịu trách nhiệm canh gác Chỉ huy Jameson và Đại úy Bryant. Chúng tôi đã phát hiện mối liên hệ đáng ngờ giữa một trong số chúng với quân Thuộc địa.”

Không ngạc nhiên khi anh ta mang chúng tôi đến đây, để nhìn thấy khuôn mặt của những nghi phạm phản bội. Tôi quay ra nhìn những lính gác bị bắt. Người khóc lóc đang ngước nhìn Anden với ánh mắt cầu khấn. “Ngài Cử tri, làm ơn,” người này van xin. “Tôi không dính líu đến chuyện vượt ngục. Tôi... tôi không biết chuyện xảy ra thế nào. Tôi...” Câu nói của người này bị cắt ngang khi một nòng súng đập thẳng vào đầu anh ta.

Vẻ mặt Anden, thường trầm ngâm và dè dặt, đã trở nên lạnh băng. Tôi nhìn từ nhóm lính quỳ gối sang anh ta. Anh ta giữ im lặng chốc lát. Rồi gật đầu với quân lính. “Tra khảo chúng. Nếu chúng không hợp tác, cứ bắn. Truyền tin cho những binh lính khác. Để đó là một bài học cho những kẻ phản bội khác trong hàng ngũ của chúng ta. Để cho chúng biết ta sẽ nhổ tận gốc bọn chúng.”

Nhóm lính mang súng giậm gót chân. “Vâng, thưa ngài.” Họ kéo lê những người bị buộc tội phản bội. Một cảm giác buồn nôn trào lên trong dạ dày tôi. Nhưng Anden không rút lại lời nói, thay vào đó, anh ta tiếp tục nhìn khi những binh lính bị kéo ra khỏi boong ke trong tình trạng vừa la hét vừa van xin. June có vẻ bàng hoàng. Đôi mắt cô hướng theo những tù nhân.

Anden quay lại phía chúng tôi với vẻ mặt nghiêm nghị. “Nước Thuộc địa đã được trợ giúp.”

Một tiếng uỳnh vang lên trên đầu chúng tôi, kèm theo đó là mặt đất và trần nhà rung lên. June nhìn kỹ Anden hơn, như đang phân tích anh ta. “Trợ giúp kiểu gì?”

“Anh đã nhìn thấy những phi đội của họ trên không, ngay trên Bộ Giáp. Không phải tất cả đều là phản lực Thuộc địa. Vài chiếc sơn hình ngôi sao châu Phi lên thân máy. Các tướng quân nói với anh rằng nước Thuộc địa đủ tự tin để đỗ một chiếc khí cầu và một phi đội máy bay cách Bộ Giáp chưa đến nửa dặm, dựng lên những sân bay tạm thời khi chúng đi. Chúng đang chuẩn bị cho cuộc công kích tiếp theo.”

Bàn tay tôi nắm chặt lấy tay Eden. Thằng bé dáo dác nhìn về dòng người sơ tán đang chen chúc gần tàu điện ngầm nhưng có lẽ nó không thể thấy gì ngoài một loạt những chuyển động lờ mờ. Tôi ước gì có thể xua đi vẻ sợ hãi trên khuôn mặt thằng bé. “Denver sẽ trụ vững được bao lâu nữa?” Tôi hỏi.

“Tôi không biết,” Anden dứt khoát nói. “Bộ Giáp mạnh nhưng chúng ta không thể chiến đấu với một nước siêu cường được lâu.”

“Vậy giờ chúng ta phải làm gì?” June nói. “Nếu chúng ta không thể chống lại chúng một mình, vậy ta sẽ cứ thế chịu thua trận chiến này sao?”

Anden lắc đầu. “Chúng ta cũng cần trợ giúp. Anh sẽ thu xếp một buổi tiếp kiến với Liên hợp quốc hoặc với Nam Cực, xem liệu họ có thiện chí giúp đỡ không. Họ sẽ giúp chúng ta có thêm thời gian đủ để...” Anh ta liếc nhìn em trai tôi, nó đang im lặng và bình tĩnh bên cạnh tôi. Một cơn đau nhói vì tội lỗi và tức giận trào lên trong tôi. Tôi nheo mắt nhìn Anden, tay ghì chặt lấy cánh tay Eden. Đáng lẽ Eden không phải ở giữa chuyện này. Đáng lẽ tôi không phải chọn giữa việc mất em trai và mất cái đất nước đáng nguyền rủa này.

“Hy vọng sự việc không đến mức đó,” Tôi nói.

Khi June và anh ta bắt đầu cuộc thảo luận sâu hơn về Nam Cực, tôi nhìn lại căn phòng nơi Tess và quân Ái quốc bị giam giữ. Qua cửa sổ, tôi có thể thấy Tess chăm sóc cẩn thận cho cô gái bị chảy máu vai trong khi vẻ mặt những tên lính canh không được thoải mái cho lắm. Không hiểu sao những kẻ giết người điêu luyện lại sợ hãi một cô gái nhỏ bé chỉ được trang bị một nắm bông băng và cồn sát trùng. Tôi rùng mình khi nghĩ về cách Anden ra lệnh đưa những binh lính bị tình nghi ra khỏi boong ke và giết chết họ. Pascao có vẻ nản chí, đôi lúc, cậu ta bắt gặp ánh nhìn của tôi qua tấm kính. Mặc dù cậu ta không mấp máy môi, tôi vẫn có thể biết cậu ta đang nghĩ gì.

Cậu ta biết việc giam cầm quân Ái quốc trong một căn hầm giữa một trận chiến, khi dân chúng và binh lính đều đang bị giết hại phía trên, là cực kỳ uổng phí.

“Ngài Cử tri,” Tôi bỗng nói rồi quay lại đối diện với Anden và June. Anh ta ngừng nói để nhìn chằm chằm vào tôi. “Hãy đưa họ ra khỏi boong ke này.” Khi Anden giữ im lặng để ép tôi tiếp tục, tôi nói, “Họ có thể giúp quân hỗ trợ ở trên kia. Tôi cá họ chơi trò đánh du kích giỏi hơn bất kỳ đội quân nào của anh, và vì anh sẽ không sơ tán những khu dân nghèo trong một khoảng thời gian nên có lẽ anh cần mọi sự trợ giúp có thể.”

June không nói gì về cú “xoáy” nhẹ của tôi còn Anden thì khoanh tay trước ngực. “Day, tôi tha tội cho quân Ái quốc theo một phần thỏa thuận ban đầu của chúng ta, nhưng tôi vẫn chưa quên quá khứ không hay của tôi với họ. Dù tôi không muốn thấy bạn bè cậu bị đeo gông như tù nhân, nhưng tôi cũng không có lý do gì để tin giờ họ sẽ giúp một đất nước mà họ khủng bố suốt thời gian dài.”

“Họ vô hại,” Tôi khẳng định. “Họ không có lý do gì để chống lại nước Cộng hòa.”

“Ba tử tù vừa trốn thoát,” Anden ngắt lời. “Thuộc địa đã triển khai một cuộc tập kích bất ngờ vào thủ đô của chúng ta. Và giờ những kẻ có-khả-năng ám sát đang ngồi cách tôi hơn chục mét. Tôi không có lòng nào mà khoan dung đâu.”

“Tôi đang cố giúp anh,” Tôi phản bác. “Dù sao, anh cũng đã bắt giam những kẻ phản bội lại rồi, không phải sao? Anh có thực sự nghĩ quân Ái quốc có liên quan đến vụ vượt ngục của Chí huy Jameson? Nhất là khi bà ta đã ném họ cho lũ chó không? Anh có nghĩ tôi thích cái ý tưởng rằng kẻ sát hại mẹ tôi giờ đang nhởn nhơ không? Hãy thả quân Ái quốc ra và họ sẽ chiến đấu cho anh.”

Anden nheo mắt. “Điều gì khiến cậu nghĩ họ trung thành với nước Cộng hòa đến vậy?”

“Hãy để tôi chỉ huy họ,” Tôi nói. Eden giật mình ngẩng lên nhìn tôi ngạc nhiên. “Và anh sẽ có được lòng trung thành.” June bắn cho tôi cái nhìn cảnh cáo, tôi hít một hơi, nuốt trôi sự thất vọng và buộc mình phải thật bình tĩnh. Cô đã đúng. Không lý gì giận dữ với Anden nếu tôi cần anh ta về phe mình. “Xin anh,” Tôi nói bằng giọng thấp hơn. “Hãy để tôi giúp anh. Anh phải tin tưởng ai đó. Đừng cứ để mọi người ở ngoài kia phải chết.”

Anden nhìn kỹ khuôn mặt tôi một lúc lâu, tôi rùng mình và chợt nhận ra anh ta giống cha mình nhiều đến mức nào. Dù vậy nét tương đồng chỉ ở đó trong thoáng chốc, rồi nó tan biến và được thay thế bằng ánh nhìn đăm đăm lo âu và nghiêm trọng của Anden. Như thế anh ta bỗng nhớ ra chúng tôi là ai. Anh ta thở dài thật lâu và mím môi. “Nói cho tôi nghe kế hoạch của cậu là gì,” Cuối cùng anh ta nói. “Chúng ta sẽ xem xét. Trong lúc đó, tôi khuyên cậu nên đưa em trai mình lên tàu điện ngầm.” Khi thấy phản ứng của tôi, anh ta nói thêm, “Cậu bé sẽ an toàn cho đến khi cậu gặp nó. Tôi hứa với cậu.”

Rồi anh ta quay đi, ra hiệu cho June đi cùng. Tôi thở ra khi quan sát một tên lính dẫn anh ta và June về phía đám tướng lĩnh. June ngoái lại nhìn khi họ bước đi. Tôi biết cô đang có suy nghĩ giống tôi. Cô lo lắng về ảnh hưởng của trận chiến này đến Anden. Ảnh hưởng của nó đến tất cả chúng tôi.

Bà Lucy cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. “Có lẽ chúng ta nên đưa em trai cậu lên tàu đi sơ tán,” Bà nói. Bà nhìn tôi bằng ánh mắt thông cảm.

“Đúng vậy.” Tôi nhìn xuống Eden và vỗ vỗ vào vai thằng bé, cố hết sức để tin tưởng vào lời hứa của Cử tri. “Hãy đi về phía con tàu và hỏi thật kỹ cách để đưa em ra khỏi đây.”

“Thế còn anh thì sao?” Eden hỏi. “Anh thực sự định chỉ huy một cuộc công kích à?”

“Anh sẽ gặp lại em ở Los Angeles. Anh hứa đấy.”

Eden không nói một lời nào trên đường chúng tôi đi đến ga tàu và để cho binh lính hộ tống lên phía trước, vẻ mặt thằng bé trở nên nghiêm trọng và nặng nề hơn. Cuối cùng khi chúng tôi đã đứng trước cánh cửa kính đóng chặt của đoàn tàu, tôi cúi người xuống ngang tầm mắt thằng bé. “Nghe này... anh xin lỗi vì không đi với em ngay bây giờ được. Anh cần ở lại đây, giúp đỡ mọi người, hiểu không? Bà Lucy sẽ ở bên em. Bà sẽ giữ cho em an toàn. Anh sẽ sớm bắt kịp em thôi...”

“Vâng, được rồi.” Eden càu nhàu.

“Ừ.” Tôi hắng giọng. Eden ốm yếu, ham mê công nghệ, đôi lúc khó tính, nhưng rất ít khi tức giận như vậy. Ngay cả sau khi bị mù, thằng bé vẫn rất lạc quan. Thế nên câu nói thẳng thừng của nó làm tôi hoang mang. “Rồi, vậy là tốt,” Tôi quyết định đáp lời, “Anh mừng là em...”

“Anh đang giấu em chuyện gì đó, anh Daniel,” Thằng bé ngắt lời. “Em biết mà. Đó là chuyện gì vậy?”

Tôi dừng lời. “Không, anh không giấu.”

“Anh nói dối rất dở.” Thằng bé lảng tránh cái ôm của tôi và cau mày. “Có gì đó không ổn. Em cảm nhận được trong giọng nói của Cử tri, rồi còn điều kỳ lạ hôm trước anh nói với em, rằng anh sợ quân lính Cộng hòa sẽ đến gõ cửa nhà chúng ta... Sao tự dưng họ lại làm như vậy? Em nghĩ giờ mọi chuyện đều tốt rồi mà.”

Tôi thờ dài, gục đầu xuống. Ánh mắt thằng bé dịu đi chút ít nhưng khuôn miệng vẫn cứng rắn. “Đó là chuyện gì vậy anh?” Nó lại hỏi.

Thằng bé đã mười một tuổi. Nó xứng đáng được biết sự thật.

“Chính phủ Cộng hòa muốn em quay lại để họ thí nghiệm,” Tôi đáp, hạ thấp giọng để chỉ một mình thằng bé nghe được. “Một loại virus đang lan tràn trong lãnh thố Thuộc địa. Họ nghĩ rằng trong máu em có thuốc kháng bệnh. Họ muốn mang em đến phòng thí nghiệm.”

Eden nhìn chằm chằm về hướng tôi một lúc lâu và im lặng. Phía trên chúng tôi, lại một tiếng uỳnh dội lên từ xa làm mặt đất rung chuyển. Tôi không biết Bộ Giáp còn cầm cự được bao lâu nữa. Từng giây trôi qua. Cuối cùng tôi đặt tay lên vai thằng bé. “Anh sẽ không để họ mang em đi đâu,” Tôi nói, cố trấn an thằng bé. “Được không? Em sẽ không sao hết. Anden, Cử tri, biết anh ta không thể đưa em đi mà không mạo hiểm gây ra một cuộc đảo chính trong nhân dân. Anh ta không thể làm vậy nếu anh không cho phép.”

“Vậy tất cả những người dân Thuộc địa sẽ phải chết, đúng không ạ?” Eden lầm bầm không rõ tiếng. “Những người có virus ấy?”

Tôi ngần ngừ. Tôi chưa từng hỏi nhiều và cụ thế về những triệu chứng của dịch bệnh, tôi đã không nghe nữa ngay khi họ nhắc đến em trai tôi. “Anh không biết,” Tôi thú nhận.

“Và rồi họ sẽ phát tán virus tới nước Cộng hòa.” Eden cúi mặt xuống và vặn vẹo hai bàn tay. “Có lẽ giờ họ đang phát tán nó rồi. Nếu như họ chiếm được thủ đô, dịch bệnh sẽ lan ra. Phải không anh?”

“Anh không biết,” Tôi lặp lại.

Đôi mắt Eden xoáy sâu vào khuôn mặt tôi. Dẫu rằng thằng bé gần như bị mù. Tôi vẫn có thể thấy sự ưu phiền trong đôi mắt nó. “Anh không cần phải thay em quyết định tất cả, anh biết đấy.”

“Anh không nghĩ anh làm vậy. Em không muốn sơ tán đến LA sao? Ở đó an toàn hơn và anh đã nói rồi... anh sẽ bắt kịp em ở đó. Anh hứa đấy.”

“Không, không phải chuyện đó. Tại sao anh lại giữ bí mật với em chuyện này?”

Đây là lý do thằng bé buồn sao? “Em đang đùa anh, đúng không?”

“Tại sao vậy anh?” Eden nhấn mạnh.

“Liệu em có đồng ý không?” Tôi tiến lại gần thằng bé, liếc quanh nhìn binh lính và dân sơ tán rồi hạ giọng. “Anh biết anh đã tuyên bố ủng hộ Anden nhưng không có nghĩa anh đã quên những điều quân Cộng hòa gây ra cho gia đình chúng ta. Cho em. Khi anh nhìn em bị ốm, khi đội kiếm dịch đến cửa nhà chúng ta và kéo em đi trên chiếc xe cáng đó, với đôi mắt đen đặc tụ máu...” Tôi ngừng lại, nhắm mắt, rồi rũ bỏ cảnh tượng đó. Tôi đã tua lại hình ảnh ấy trong đầu mình hàng triệu lần, không cần phải gợi lên lần nữa. Ký ức đó làm cơn đau dội vào gáy tôi.

“Anh tưởng em không biết điều đó sao?” Eden cãi lại bằng một tông giọng bướng bỉnh và hơi thấp. “Anh là anh trai em, không phải mẹ.”

Tôi nheo mắt. “Bây giờ thì có đấy.”

“Không, anh không phải mẹ. Mẹ chúng ta chết rồi.” Eden hít một hơi. “Em nhớ những gì Cộng hòa đã làm với chúng ta. Tất nhiên là em nhớ. Nhưng nước Thuộc địa đang xâm lược. Em muốn giúp.”

Thật không thể tin nổi Eden nói những điều này với tôi. Thằng bé không hiểu chính quyền Cộng hòa rồi sẽ làm những gì, thằng bé đã thực sự quên những thí nghiệm rồi sao? Tôi nghiêng người về trước nắm lấy cố tay nó. “Em có thể bị chết. Em không nhận ra điều đó à? Và có khi họ còn chẳng thể tìm ra thuốc chữa.”

Eden lại đẩy người ra xa tôi. “Đó là quyết định của em. Không phải của anh.”

Câu nói của thằng bé lặp lại lời của June trước đó. “Được thôi,” Tôi ngắt lời. “Vậy quyết định của em là gì hả nhóc?”

Thằng bé cứng rắn. “Có lẽ em muốn giúp.”

“Em định đùa anh à. Em muốn giúp đỡ họ? Hay em chỉ làm vậy để chống lại những lời anh nói?”

“Em nghiêm túc đấy.”

Tôi thấy nghẹn họng. “Eden,” Tôi bắt đầu, “chúng ta đã mất mẹ và anh John. Bố đã bỏ đi. Em là tất cả những gì anh còn lại. Anh không thể chịu nổi nếu cũng để mất em. Mọi việc anh làm từ trước đến giờ, đều là vì em. Anh sẽ không để em mạo hiểm cuộc sống cứu nước Cộng hòa, hay Thuộc địa đâu.”

Vẻ bướng bỉnh biến mất dần trong ánh mắt Eden. Thằng bé chống tay vào rào chắn rồi ngả đầu vào đó. “Nếu có một điều em biết về anh,” Nó nói, “thì đó là anh không phải người ích kỷ.”

Tôi ngừng lạị. ích kỷ. Tôi thật sự ích kỷ, tôi muốn Eden được an toàn, khỏi mọi điều nguy hại và gạt phăng mọi suy nghĩ của thằng bé về những điều đó. Nhưng khi nghe thằng bé nói, tội lỗi của tôi như vỡ tan. Đã biết bao lần anh John giữ cho tôi tránh khỏi rắc rối? Đã biết bao lần anh cảnh báo tôi không được gây rối với chính phủ Cộng hòa hoặc cố tìm phương thuốc chữa cho Eden? Tôi chưa từng lắng nghe và tôi không hối hận vì điều đó. Eden nhìn đăm đăm vào tôi bằng đôi mắt mù lòa, một khuyết tật mà Cộng hòa đã gây ra cho thằng bé. Và giờ thì nó lại tự dâng hiến bản thân, một con cừu hy sinh vào lò mổ, tôi thật không hiểu tại sao.

Không. Tôi có hiểu. Thằng bé chính là tôi, nó đang làm những việc mà tôi sẽ làm nếu là nó.

Nhưng suy nghĩ sẽ mất thằng bé thật quá sức chịu đựng. Tôi đặt tay lên vai thằng bé và bắt đầu hướng nó vào trong. “Em hãy đến LA trước đã. Chúng ta sẽ bàn chuyện này sau. Em nên suy nghĩ kỹ càng, bởi vì nếu em tự nguyện làm chuyện này...”

“Em đã nghĩ rất kỹ rồi,” Eden đáp. Rồi thằng bé đẩy người ra khỏi vòng tay tôi và lui lại qua cửa ban công. “Hơn nữa, nếu họ đến bắt em, anh thực sự nghĩ chúng ta có thể cản được họ sao?”

Và rồi đến lượt thằng bé. Bà Lucy giúp nó bước lên tàu điện ngầm, tôi còn cầm bàn tay nó thêm một lát trước khi nó phải buông tay. Dù cho thằng bé buồn rầu đến thế nào, Eden vẫn siết tay tôi thật chặt. “Anh nhớ đến nhanh đấy, được không?” Nó nói với tôi. Không báo trước, thằng bé vòng tay ôm lấy cổ tôi. Bên cạnh, bà Lucy nớ nụ cười làm tôi yên lòng.

“Đừng lo, Daniel,” Bà nói. “Tôi sẽ trông nom thằng bé cẩn thận.”

Tôi gật đầu cảm ơn bà. Rồi tôi ôm lấy Eden thật chặt, mắt nhắm nghiền và hít một hơi sâu. “Hẹn sớm gặp em, nhóc,” Tôi thì thầm. Tôi ngần ngừ gỡ các ngón tay thằng bé ra khỏi tay tôi. Eden khuất dạng trên chuyến tàu điện ngầm. Vài giây sau, đoàn tàu rời ga, đưa dòng người sơ tán đầu tiên về bờ Tây Cộng hòa, chỉ còn lại những câu nói của Eden văng vẳng bên tai tôi.

Có lẽ em muốn giúp.

Tôi ngồi một mình sau khi đoàn tàu rời ga, chìm đắm trong suy nghĩ, xem xét nhiều lần câu nói đó. Tôi bây giờ là người giám hộ của thằng bé, tôi có quyền giữ nó an toàn, và thật khốn nạn nếu tôi phải nhìn thấy nó quay lại phòng thí nghiệm của Cộng hòa sau tất cả những điều tôi đã làm để giữ nó tránh khỏi nơi đấy. Tôi nhắm mắt lại và vùi tay vào tóc.

Một lúc sau, tôi quay trở lại căn phòng nơi đang giam giữ quân Ái quốc, cửa mở. Khi tôi bước vào trong, Pascao ngưng kéo dãn cơ tay và Tess ngước nhìn tôi khi em đang hoàn tất việc băng bó cho cô gái bị thương trên vai.

“Vậy,” Tôi nói với họ, mắt tôi nán lại ở Tess. “Các cậu quay về thành phố để cho quân Thuộc địa vài vố phải không?”

Tess thôi không nhìn chằm chằm nữa.

Pascao nhún vai. “Vậy, sẽ không vấn đề gì nếu chúng tôi quay trở lên đó chứ? Sao? Anh có ý tưởng gì à?”

“Cử tri đã có lệnh,” Tôi đáp. “Miễn là tôi còn chỉ huy, anh ta nghĩ chúng ta là những người đủ tốt để không chống lại chính quyền Cộng hòa.” Một nỗi lo vớ vẩn. Họ vẫn giữ em trai tôi, không phải sao?

Pascao dần nhoẻn miệng cười. “Ừ. Nghe có vẻ thú vị đấy. Anh định làm gì?”

Tôi đút tay vào túi quần và khoác lên mình bộ mặt ngạo mạn. “Làm những việc mà tôi luôn giỏi.”