JUNE
51,5 GIỜ KỂ TỪ CUỘC NÓI CHUYỆN CUỐI CÙNG CỦA TÔI VỚI THOMAS.
15 GIỜ KỂ TỪ LẦN CUỐI TÔI GẶP DAY.
8 GIỜ KỂ TỪ LÚC CUỘC BẮN PHÁ CỦA THUỘC ĐỊA VÀO KHU VỰC BỘ GIÁP CỦA DENVER TẠM LẮNG XUỐNG. KHU VỤC BỘ GIÁP CỦA DENVER TẠM YÊN ỔN.
Chúng tôi đang ngồi trên máy bay của Cử tri tiến đến thành phố Ross, Nam Cực.
Tôi ngồi đối diện Anden. Ollie đang nằm trên chân tôi. Hai Đầu-não-tập-sự khác đang ngồi trong khoang liền kề, cách chúng tôi bởi tấm kính (90x180 xăng ti mét, chống đạn, huy hiệu Cộng hòa khắc trên mặt kính đối diện tôi, cách đều các mép cắt). Phía ngoài cửa sổ, bầu trời xanh rạng rỡ, một tấm chăn mây đệm dưới tầm nhìn của chúng tôi. Một lát nữa, chúng tôi sẽ cảm thấy máy bay chúc xuống và thấy thủ đô rộng lớn của Nam Cực nằm trong tầm mắt.
Tôi hầu như giữ im lặng trong suốt chuyến đi, lắng nghe Anden nhận một loạt những cuộc gọi dài vô tận từ Denver báo về cuộc chiến. Chỉ khi chúng tôi sắp vượt qua vùng biển Nam Cực anh mới yên lặng. Tôi quan sát ánh sáng chơi đùa trên nét mặt anh, viền lên khuôn mặt trẻ đang nặng trĩu những suy tư.
“Lịch sử giữa nước chúng ta và Châu Nam Cực như thế nào?” Một lát sau tôi hỏi. Điều tôi thực sự muốn nói là, Anh có nghĩ họ sẽ giúp chúng ta không? Nhưng câu hỏi đó chỉ là một câu chuyện phiếm vớ vẩn, không thể có lời đáp, vì thế hỏi cũng vô nghĩa.
Anden ngừng nhìn ra cửa sổ và dán chặt đôi mắt sáng ngời màu xanh lục về phía tôi. “Nam Cực viện trợ cho chúng ta. Chúng ta đã nhận viện trợ quốc tế của họ từ nhiều thập niên qua. Nền kinh tế của chúng ta không đủ mạnh để có thể tự đứng vững.”
Tôi vẫn còn bối rối vì quốc gia tôi từng tin là rất hùng mạnh thực sự đang chật vật để tồn tại. “Và bây giờ mối quan hệ giũa chúng ta với họ là gì?”
Anden nhìn tôi đăm đăm. Tôi thấy vẻ căng thẳng trong đôi mắt anh nhưng khuôn mặt thì vẫn giữ vẻ bình tĩnh. “Nam Cực đã hứa tăng gấp đôi viện trợ nếu chúng ta có thể thảo ra bản hiệp ước bắt Thuộc địa đàm phán với chúng ta lần nữa. Và họ đe dọa sẽ ngừng viện trợ nếu chúng ta không có được một hiệp ước trước cuối năm nay.” Anh ngừng lại. “Nên chúng ta đến thăm họ không chỉ để nhờ giúp đỡ mà còn để thuyết phục họ đừng từ chối viện trợ.”
Chúng tôi phải giải thích tại sao mọi việc lại không thành. Tôi nuốt khan. “Tại sao là Nam Cực?”
“Họ là đối thủ lâu đời của Châu Phi,” Anden đáp. “Nếu nước nào có đủ sức mạnh giúp chúng ta thắng cuộc chiến với Thuộc địa và Châu Phi thì đó chính là họ.” Anh ngả người về trước, đặt khuỷu tay trên đầu gối. Đôi tay đeo găng của anh cách chân tôi ba mươi xăng ti mét. “Chúng ta hãy xem xét lại vấn đề. Ta nợ họ rất nhiều tiền và họ không hài lòng với chúng ta trong vài năm qua.”
“Tống thống đã bao giờ gặp riêng anh chưa?”
“Vài lần lúc anh đến chơi cùng cha anh,” Anden đáp. Anh gượng cười với tôi làm tôi đột nhiên thấy xao xuyến. “Ông ta là một người rất lôi cuốn trong các buổi họp. Em nghĩ anh có cơ hội không?”
Tôi mỉm cười đáp lại. Tôi nhận ra sự đa nghĩa trong câu hỏi của anh; anh không chỉ nói về Nam Cực. “Anh rất cuốn hút, nếu ý anh muốn hỏi vậy,” Tôi quyết định nói.
Anh bật cười một chút. Tiếng cười làm tôi ấm lòng. Anh quay đi rồi đưa mắt nhìn xuống. “Dạo này anh không còn thành công trong việc cuốn hút ai nữa,” Anh lẩm bẩm.
Máy bay chúc đầu xuống. Tôi lại quay ra nhìn cửa sổ và hít một hơi sâu, cố kìm nén màu ửng hồng lan trên gò má mình.
Những đám mây ngày càng gần hơn khi chúng tôi hạ thấp độ cao, và chẳng mấy chốc tất cả chìm ngập trong vòng xoáy xám xịt của sương mù; vài phút sau, chúng tôi nhô lên từ phía dưới màn sương để rồi trông thấy một vùng đất trải dài bất tận bao phủ bởi lớp dày đặc những tòa nhà cao tầng xuất hiện trong đủ loại màu sắc rực rỡ. Tôi nín thở trước khung cảnh ấy. Chỉ một cái nhìn là đủ để xác định khoảng cách về công nghệ và sự giàu có giữa nước Cộng hòa và Nam Cực lớn đến nhường nào. Một mái vòm mỏng, trong suốt trải dài dọc thành phố, nhưng chúng tôi đâm xuyên qua nó một cách dễ dàng như khi xuyên qua những đám mây. Vỏ ngoài mỗi tòa nhà có khả năng thay đổi màu sắc trong nháy mắt (hai tòa nhà đã chuyển từ màu xanh lục nhạt sang màu nước biển thẫm, một tòa khác chuyển từ màu vàng thành màu trắng), các tòa nhà đều như mới tinh, sáng bóng không tì vết theo cách mà rất ít tòa nhà ở Cộng hòa có được. Những cây cầu to lớn, duyên dáng bắc giữa các tòa tháp chọc trời, trắng lóa dưới ánh sáng mặt trời, mỗi chiếc cầu nối sàn một tầng tòa nhà này với tầng đối diện của tòa nhà liền kề tạo nên một mạng lưới hình tổ ong xây bằng ngà. Những cây cầu trên cao nhất có sàn lớn hình tròn ở trung tâm. Khi nhìn gần hơn, tôi thấy đó giống như sân đỗ dành cho máy bay. (Một thứ kỳ dị nữa: Tất cả các tòa nhà đều có hình ảnh ba chiều khổng lồ, màu bạc của những con số nổi trên mái nhà, mỗi số nằm trong khoảng từ không đến ba mươi nghìn. Tôi nhíu mày. Liệu có phải chúng được chiếu sáng từ một ngọn đèn trên mỗi mái nhà? Có lẽ chúng biểu thị cho dân số sống trong mỗi tòa nhà chọc trời, mặc dù nếu vậy, ba mươi nghìn có vẻ là con số khá thấp so với kích cỡ các tòa nhà.)
Giọng nói người phi công vang lên qua hệ thống liên lạc thông báo máy bay sắp hạ cánh. Khi những tòa nhà sặc sỡ như những viên kẹo dần tràn ngập khắp khung cảnh, chúng tôi đáp lên một sàn đỗ trên cầu. Phía dưới, tôi nhìn thấy người ta đang hối hả chuẩn bị cho máy bay của chúng tôi đáp xuống. Khi chúng tôi đang bay lơ lửng phía trên sàn đỗ, một cú xóc nẩy đột ngột khiến tất cả nhào sang một phía ghế ngồi. Ollie ngẩng đầu lên và gầm gừ.
“Chúng ta đang vào bến đỗ từ trường,” Anden nói khi thấy tôi có vẻ giật mình. “Kể từ giờ, phi công không phải làm gì hết. Sàn đỗ tự nó sẽ hút chúng ta xuống.”
Máy bay tiếp đất rất nhẹ nhàng đến độ tôi không cảm thấy gì. Khi chúng tôi bước ra khỏi máy bay cùng đội tùy tùng gồm các Thượng nghị sĩ và vệ binh, điều làm tôi ngạc nhiên đầu tiên là không khí tuyệt vời ở bên ngoài. Một cơn gió mát nhẹ, ánh nắng ấm áp. Không phải ta đang ở tận cùng Trái đất sao? (Khoảng hai mươi hai độ theo giả thuyết của tôi, gió hướng Tây Nam, một cơn gió nhẹ đến bất ngờ ở độ cao chúng tôi đang đứng so với mặt đất.) Rồi tôi nhớ đến mái vòm mỏng, phi vật chất chúng tôi đi xuyên qua. Đó chắc là cách Nam Cực điều khiển khí hậu trong các thành phố của họ.
Thứ hai, tôi kinh ngạc khi thấy chúng tôi ngay lập tức được đưa vào một chiếc lều nhựa bởi một nhóm người mặc trang phục bảo hộ sinh học màu trắng và đeo mặt nạ phòng độc. (Tin tức dịch bệnh của nước Thuộc địa chắc đã lan đến nơi đây.) Một người trong nhóm kiểm tra nhanh mắt, mũi, miệng và tai tôi rồi quét một luồng sáng màu xanh lá trên khắp người tôi. Tôi im lặng hồi hộp chờ đợi khi người đó (Đàn ông hoặc đàn bà? Tôi không chắc) phân tích ghi chép trên một thiết bị cầm tay. Tôi liếc thấy Anden cũng đang bị kiểm tra tương tự, là Cử tri của Cộng hòa rõ ràng không giúp ta thoát khỏi khả năng nhiễm dịch bệnh. Mất đúng mười phút để tất cả chúng tôi nhập cảnh và được dẫn ra khỏi tấm vải nhựa.
Anden chào đón ba người Nam Cực (mỗi người mặc trang phục có màu lần lượt là xanh lá, đen và xanh lam, cắt may theo kiểu cách kỳ lạ) đang đợi chúng tôi trên cầu hạ cánh với một vài vệ binh. “Hy vọng chuyến bay của các vị đã diễn ra tốt đẹp,” Một người cất tiếng khi Mariana, Serge và tôi tiến đến. Bà chào chúng tôi bằng tiếng Anh nhưng giọng nặng và quyến rũ. “Nếu các vị muốn, chúng tôi sẽ đưa các vị trở về bằng một trong những chiếc máy bay phản lực của chúng tôi.”
Nước Cộng hòa không hoàn hảo; điều đó tôi đã biết trong một thời gian dài và chắc chắn hơn kể từ khi tôi gặp Day. Nhưng câu nói của người phụ nữ Nam Cực này quá ngạo mạn làm tôi thấy bực mình. Rõ ràng là phản lực của chúng tôi không đủ tốt với họ. Tôi nhìn Anden để xem phản ứng của anh thế nào nhưng anh chỉ đơn giản gật đầu và đáp lại người phụ nữ bằng một nụ cười tươi. “Gracias [2] , Quý bà Medina. Bà lúc nào cũng thật tốt bụng,” Anh đáp. “Tôi rất biết ơn lời đề nghị nhưng tôi chắc chắn không muốn lạm dụng điều đó. Chúng tôi sẽ tự xoay xở.”
Tôi không thể không ngưởng mộ Anden. Mỗi ngày, tôi lại thấy thêm những bằng chứng mới về gánh nặng anh phải gánh vác.
Sau vài cuộc tranh luận, tôi ngần ngại để một lính hộ vệ đưa Ollie đến khu khách sạn nơi tôi sẽ ở lại. Rồi tất cả chúng tôi rơi vào yên lặng khi những người Nam Cực đưa chúng tôi rời sàn đỗ, đi dọc theo cây cầu tới tòa nhà kết nối (màu đỏ thắm, mặc dù tôi không chắc đó có phải là để tỏ lòng kính trọng khi chúng tôi đến không). Tôi cố tình đi gần rìa cây cầu để có thể nhìn xuống thành phố. Lần đầu tiên, tôi phải mất một lúc mới đếm hết các tầng nhà (dựa vào các cây cầu trổ nhánh từ mỗi tầng, tòa nhà này có hơn ba trăm tầng, xấp xỉ ba trăm hai mươi bảy, dù cuối cùng tôi phải quay đi để tránh cảm giác chóng mặt). Ánh nắng tắm đẫm những tầng nhà cao nhất nhưng những tầng thấp hơn cũng sáng rực rỡ; chắc đó là mô phỏng ánh sáng mặt trời cho những lối đi ở mặt đất. Tôi quan sát Anden và Quý bà Medina trò chuyện, cười đùa như thể họ là những người bạn thân, Anden rất nhập tâm làm tôi không phân biệt được liệu anh thành thật quý mến người phụ nữ này hay chỉ đang vào vai một chính khách dễ chịu. Rõ ràng cố Cử tri của chúng tôi ít nhất đã huấn luyện rất tốt con trai ông ta trong những mối quan hệ quốc tế.
Cây cầu dẫn vào tòa nhà, một lối đi có mái vòm viền bởi những đường xoáy với hình cắt chạm trổ phức tạp, trượt mở chào đón chúng tôi. Chúng tôi dừng bước ở một sảnh chờ được trang trí xa hoa (tôi bị mê hoặc bởi những tấm thảm dày màu ngà, sẵn sàng bung ra những vòng xoáy sặc sỡ mỗi khi tôi đặt chân xuống; hàng cọ dài trồng trong chậu; một bức tường kính cong vút chiếu những quảng cáo tươi sáng và thứ gì đó trông như những trạm tương tác nhưng tác dụng là gì thì tôi không hiểu). Khi chúng tôi đi, những người Nam Cực đưa cho mỗi người chúng tôi một cặp kính. Anden và nhiều Thượng nghị sĩ lập tức đeo nó vào như thể họ đã quen với nghi thức này, nhưng những người Nam Cực vẫn giải thích về cặp kính. Tôi băn khoăn liệu họ có biết tôi là ai hay họ có quan tâm điều đó không. Họ chắc chắn đã để ý sự bối rối của tôi trước cặp kính.
“Hãy đeo những cặp kính này trong suốt buổi tham quan của các quý vị,” Quý bà Medina nói với chúng tôi bằng thổ âm khá nặng, dù tôi biết lời bà ta nhằm thẳng vào tôi. “Chúng sẽ giúp các vị thấy thành phố Ross thật sự là thế nào.”
Tò mò, tôi đeo thử cặp kính.
Tôi chớp mắt kinh ngạc. Thứ đầu tiên tôi cảm thấy là gì đó nhột nhột ở trong tai và thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là những con số nhỏ phát sáng lơ lửng trên đầu mỗi người dân Nam Cực. Quý bà Medina có số 25,627: CẤP ĐỘ 29, trong khi hai người đi cùng bà (vẫn chưa thốt ra tiếng nào) lần lượt là 8,819: CẤP ĐỘ 11 và 11,201: CẤP ĐỘ 13. Khi nhìn quanh sảnh chờ, tôi để ý tất cả các loại chữ và số ảo, loại cây hình củ ở góc phòng ghi chữ TƯỚI NƯỚC: +1 lơ lửng phía trên, trong khi chữ LAU DỌN: +1 nổi trên một chiếc bàn đen, mặt bán nguyệt. Trong góc kính của mình, tôi thấy một dòng chữ phát sáng, nhỏ xíu:
JUNE IPARIS
Đầu-não-tập-sự 3
CỘNG HÒA MỸ
CẤP ĐỘ 1
22. T9. 2132
ĐIỂM HẰNG NGÀY: 0
ĐIỂM TÍCH LŨY: 0
Chúng tôi lại bước đi. Không ai có vẻ đặc biệt chú ý đến sự lấn át của những chữ cái và con số ảo được phủ lên thế giới thực này nên tôi từ bỏ trực giác của chính mình. (Mặc dù những người Nam Cực không mang kính, đôi mắt họ thỉnh thoảng liếc về những thông số ảo trong thế giới theo một cách làm tôi tự hỏi liệu họ có gắn thứ gì trong mắt, hay có thể là trong não, để vĩnh viễn giả lập nên những thông số ảo này.)
Người đồng hành của Quý bà Medina, một người đàn ông có bờ vai rộng, tóc trắng với đôi mắt đen sẫm và nước da nâu vàng, đi chậm hơn những người khác. Cuối cùng ông tới chỗ tôi phía cuối đoàn người và sải bước bên cạnh tôi. Tôi căng thẳng vì sự xuất hiện của ông. Dù vậy, khi ông cất lời, giọng nói lại trầm và thật ân cần. “Cô June Iparis?”
“Vâng thưa ông,” Tôi đáp, ngả đầu tôn trọng giống cách Anden đã làm. Thật ngạc nhiên, tôi thấy con số ở góc kính biến đổi:
22. T9. 2132
ĐIỂM HẰNG NGÀY: 1
ĐIỂM TÍCH LŨY: 1
Đầu óc tôi quay cuồng. Bằng cách nào, đôi kính đã ghi lại hành động cúi chào của tôi và thêm một điểm vào hệ thống của người Nam Cực, vậy là cúi chào tương đương với một điểm. Đây cũng là lúc tôi nhận ra thêm một điều: Khi người đàn ông tóc trắng nói, tôi không nghe thấy chút thổ âm nào, bây giờ ông đang nói thứ tiếng Anh chuẩn mực. Tôi liếc về phía Quý bà Medina và khi tôi nghe những điều bà đang nói với Anden, tôi để ý giọng Anh của bà giờ cũng đã không chê vào đâu được. Cảm giác nhồn nhột tôi thấy trong tai khi đeo chiếc kính vào... có lẽ nó hoạt động như một thiết bị phiên dịch ngôn ngữ cho phép người Nam Cực nói ngôn ngữ mẹ đẻ của họ trong khi vẫn giao tiếp với chúng tôi mà không hề sai sót.
Người đàn ông tóc trắng nghiêng người về phía tôi thì thầm, “Tôi là Vệ binh Makoare, một vệ sĩ mới của Quý bà Medina. Bà ấy chỉ định tôi làm hướng dẫn viên cho cô, cô Iparis, vì có vẻ cô rất lạ lẫm với thành phố của chúng tôi. Nó rất khác nước Cộng hòa của cô, phải không?”
Không giống Quý bà Medina, cách nói của Vệ binh Makoare không hề có ý tỏ ra bề trên, câu hỏi của ông không làm tôi thấy khó chịu. “Cảm ơn ngài,” Tôi trân trọng nói. “Và, vâng, tôi phải thú nhận những con số ảo tôi thấy ở khắp nơi rất lạ lẫm đối với tôi. Tôi không hiểu chúng cho lắm.”
Ông mỉm cười và gãi gãi bộ râu trắng trên cằm. “Cuộc sống ở thành phố Ross là một trò chơi và tất cả chúng tôi là những người chơi trong đó. Người dân Nam Cực bản địa không phải đeo kính giống những vị khách như cô vẫn làm, tất cả chúng tôi đều được gắn con chip gần thái dương vào năm mười ba tuổi. Nó là một phần mềm quy định điểm số cho mọi thứ xung quanh chúng tôi.” Ông chỉ tay về phía cái cây. “Cô có nhìn thấy chữ TƯỚI NƯỚC - CỘNG MỘT lơ lửng trên cái cây kia không?” Tôi gật đầu. “Ví dụ cô quyết định tưới nước cho cái cây đó, cô sẽ nhận được một điểm khi làm vậy. Hầu hết những hành vi tích cực cô làm ở thành phố Ross sẽ ghi cho cô một điểm thành tích, trong khi những hành vi tiêu cực sẽ bị trừ điểm. Khi cô tích lũy đủ điểm, cô sẽ tăng cấp. Giờ thì cô đang ở Cấp độ Một.” Ông dừng lại để chỉ lên con số ảo đang nổi trên đầu mình. “Tôi ở Cấp độ Mười ba.”
“Tăng cấp... để làm gì?” Tôi hỏi khi chúng tôi rời sảnh và bước vào thang máy. “Nó có quyết định địa vị của các ông trong thành phố không? Nó có đưa nhân dân của các ông vào quy củ không?”
Vệ binh Makoare gật đầu. “Rồi cô sẽ thấy.”
Chúng tôi bước khỏi thang máy và tiến đến một cây cầu khác (lần này cầu được bao phủ bởi một mái vòm kính) nối tòa nhà với một tòa nhà khác. Khi chúng tôi đi, tôi bắt đầu nhìn thấy những điều Vệ binh Makoare nói đến. Tòa nhà mới chúng tôi bước vào trông như một học viện khổng lồ, khi chúng tôi nhìn qua tấm kính vào một lớp học với những hàng người có vẻ là học sinh, tôi để ý tất cả đều có điểm số và cấp độ riêng lơ lửng treo trên đầu.
Phía trước phòng học, một màn hình khổng lồ làm bằng kính chiếu một loạt những câu hỏi toán học, mỗi câu kèm theo số điểm phát sáng.
HỌC PHẦN GIẢI TÍCH 2
CÂU 1: 6 ĐIỂM
CÂU 2: 12 ĐIỂM
Và cứ vậy. Ở một chỗ, tôi thấy một học sinh cố nhoài người nhìn bài một học sinh ngồi cạnh. Điểm số trên đầu cậu ta nháy đỏ và một giây sau con số giảm xuống năm điểm.
GIAN LẬN: -5 ĐIỂM
1.642: CẤP ĐỘ 3
Cậu học sinh cứng người, vội quay về nhìn vào bài làm của mình.
Vệ binh Makoare mỉm cười khi ông thấy tôi đang phân tích tình huống. “Cấp độ của một người là tất cả trong thành phố Ross. Cấp độ càng cao, cô càng làm ra nhiều tiền, cô có thể kiếm được công việc tốt và được mọi người tôn trọng hơn. Những người có điểm số cao nhất của chúng tôi đều được mọi người ngưỡng mộ và rất nổi tiếng.” Ông chỉ về phía lưng người học sinh đã gian lận. “Như cô thấy đó, cư dân của chúng tôi nhập tâm với trò chơi cuộc đời đến mức hầu hết họ đều hiểu rằng tốt hơn là đừng làm những việc khiến điểm số của mình bị giảm. Và kết quả là có rất ít tội phạm tại thành phố Ross.”
“Thật thú vị,” Tôi lẩm bẩm, mắt vẫn dán chặt vào lớp học ngay cả khi chúng tôi đã đi đến cuối hành lang, tiến sang một cây cầu khác. Một lúc sau, một tin nhắn mới hiện lên trên góc kính của tôi.
ĐI BỘ 1000 MÉT: +2 ĐIỂM
ĐIẾM HẰNG NGÀY: 3
ĐIỂM TÍCH LŨY: 3
Thật ngạc nhiên, nhìn thấy những con số tăng lên làm tôi thoáng xúc động vì thành tích của mình. Tôi quay qua Vệ binh Makoare. “Tôi có thể hiểu tại sao hệ thống cấp độ này là động lực tốt đối với cư dân của các ông. Thật tuyệt vời.” Tôi không nói thành lời suy nghĩ tiếp theo của mình mà chỉ thầm nhủ, Sao họ phân biệt được giữa hành vi tốt và hành vi xấu chứ? Ai quyết định chuyện đó? Điều gì sẽ xảy ra nếu ai đó tuyên bố chống lại chính quyền? Liệu điểm số của người đó tăng lên hay giảm xuống? Tôi ấn tượng bởi khả năng công nghệ ở nơi đây, lần đầu tiên, việc nước Cộng hòa đã bị tụt hậu bao xa thực sự sáng tỏ. Có phải mọi thứ đã luôn chênh lệch thế này? Liệu chúng tôi đã từng là những người dẫn đầu?
Cuối cùng chúng tôi yên vị trong một tòa nhà với gian phòng hình bán nguyệt rộng lớn dùng cho những buổi họp chính trị. (“Phòng Thảo luận”, Quý bà Medina gọi như vậy.) Trong đó là hàng dài quốc kỳ của các đất nước trên thế giới. Ở chính giữa căn phòng là chiếc bàn dài làm bằng gỗ gụ, và hiện tại các đại biểu của Nam Cực đã ngồi xuống một bên trong khi chúng tới ngồi bên đối diện. Thêm hai đại biểu có cấp độ tương đương với Quý bà Medina tham gia khi chúng tôi bắt đầu buổi nói chuyện, nhưng đại biểu thứ ba mới thu hút sự chú ý của tôi. Ông khoảng 45 tuổi, mái tóc màu đồng, làn da sẫm màu và bộ râu được cắt tỉa gọn gàng. Con số lơ lửng trên đầu ông ghi CẤP ĐỘ 202.
“Tổng thống Ikari,” Quý bà Medina nói khi giới thiệu ông với chúng tôi. Anden và các Thượng nghị sĩ khác cúi đầu đầy tôn trọng. Tôi cũng làm theo. Mặc dù không dám quay mặt đi khỏi cuộc thảo luận, tôi vẫn thấy quốc kỳ Cộng hòa trong tầm nhìn ngoại biên của mình. Với cặp kính mắt tôi thấy dòng chữ ảo CỘNG HÒA MỸ tỏa sáng phía trên nó. Ngay cạnh đó là quốc kỳ Thuộc địa, cùng những sọc xám, đen và con chim vàng sáng rực ở giữa.
Vài lá cờ của những quốc gia khác có chữ Đồng Minh lơ lửng phía trên dòng tên quốc gia. Nhưng chúng tôi thì không có.
Ngay từ ban đầu, cuộc thảo luận đã căng thẳng.
“Có vẻ kế hoạch của cha anh đã phản lại anh,” Tổng thống nói với Anden. Anh vươn người về trước cứng nhắc. “Đương nhiên, Liên hợp quốc lo ngại rằng Châu Phi đã hỗ trợ quân cho Thuộc địa. Nước Thuộc địa đã từ chối lời mời đàm phán của chúng tôi.”
Anden thở dài. “Các nhà khoa học của chúng tôi đang cố gắng tìm ra phương thuốc chữa dịch bệnh,” Anh nói tiếp. Tôi để ý anh không hề nhắc đến em trai Day trong tất cả những chuyện này và cả sự thiếu hợp tác của Day. “Nhưng lực lượng của Thuộc địa đang trở nên áp đảo với sự hỗ trợ về quân sự và tiền bạc từ Châu Phi. Chúng tôi cần được giúp đỡ để đẩy lui họ hoặc mạo hiểm chịu tàn phá trong vòng một tháng. Virus cũng sẽ lan sang đất nước chúng tôi...”
“Anh phát biểu rất tâm huyết,” Tổng thống cắt lời. “Và tôi không nghi ngờ anh đang làm những điều lớn lao với tư cách nhà lãnh đạo mới của Cộng hòa. Nhưng trong tình thế như thế này... Trước hết, loại virus này cần phải được ngăn chặn. Tôi được biết nước Thuộc địa đã xâm chiếm vùng biên giới của các anh.”
Đôi mắt vàng-mật của Tổng thống sáng lóe lên. Khi Serge cố cất lời, ông lập tức ra hiệu cho anh ta im lặng, ánh mắt vẫn không rời khỏi Anden. “Hãy để Cử tri của anh trả lời,” Ông nói. Serge tức tối ngồi im, nhưng đấy là trước khi tôi bắt gặp ánh nhìn tự mãn giữa các Thượng nghị sĩ. Cơn giận của tôi dâng lên. Họ, Thượng nghị sĩ, Tổng thống Nam Cực, ngay cả chính Đầu-não-tập-sự của Anden, tất cả đều đang chế nhạo Anden theo những cách tế nhị của riêng mình. Ngắt lời anh nói. Nhấn mạnh tuổi của anh. Tôi quay ra nhìn Anden, thầm cổ vũ anh đứng lên vì chính mình. Mariana gật đầu với anh.
“Thưa ngài?” Cô nói.
Tôi thở phào khi Anden nhìn Serge với vẻ không đồng tình rồi ngẩng cao đầu, bình tĩnh đáp lại. “Đúng vậy. Hiện tại chúng tôi đang tìm cách ngăn cản họ nhưng họ đã tiến đến ngay ngoại ô của thủ đô nước chúng tôi.”
Tổng thống ngả người ra trước và đặt khuỷu tay lên mặt bàn. “Vậy, có khả năng loại virus này đã tràn vào lãnh thổ các anh không?”
“Vâng,” Anden đáp.
Tổng thống im lặng trong giây lát. Cuối cùng ông nói, “Vậy chính xác anh muốn gì?”
“Chúng tôi cần hỗ trợ quân sự,” Anden đáp. “Đội quân của các ông tinh nhuệ nhất trên thế giới. Các ông hãy giúp chúng tôi bảo vệ vùng biên giới. Nhưng trên hết, hãy giúp chúng tôi tìm thuốc chữa dịch. Họ đã cảnh báo chúng tôi rằng thuốc chữa dịch là cách duy nhất làm họ lui quân. Và chúng tôi cần thời gian để làm được việc đó.”
Tổng thống mím chặt môi và lắc đầu. “Không hỗ trợ quân sự, tiền bạc hay tiếp tế. Tôi e rằng các anh đã mắc nợ chúng tôi quá nhiều ở những khoản đó. Tôi có thể yêu cầu các nhà khoa học của tôi đến giúp các anh tìm ra thuốc chữa dịch. Nhưng tôi sẽ không đưa lính của mình đến khu vực nhiễm dịch. Điều đó quá nguy hiểm.” Khi ông nhìn thấy vẻ mặt của Anden, ánh mắt ông như đanh lại. “Hãy cập nhật cho chúng tôi, vì tôi cũng hy vọng nhiều như anh trong việc tìm ra giải pháp cho chuyện này. Tôi xin lỗi vì không thể giúp anh nhiều hơn, ngài Cử tri.”
Anden chống tay lên bàn và đan các ngón tay vào nhau. “Tôi có thể làm gì để thuyết phục ông giúp chúng tôi, thưa ngài Tổng thống?” Anh nói.
Tổng thống ngả người ra ghế và thận trọng quan sát Anden một lúc. Ánh mắt này làm tôi rùng mình. Ông đang chờ Anden nói ra câu này. “Anh sẽ phải đưa ra cho tôi một đề nghị xứng đáng,” Cuối cùng ông nói. “Một thứ mà cha anh chưa bao giờ đề nghị.”
“Và đó là thứ gì?”
“Đất đai.”
Tim tôi thắt lại đau đớn vì những từ ngữ đó. Từ bỏ đất đai. Để cứu lấy đất nước, chúng tôi sẽ phải bán mình cho một đất nước khác. Điều đó có cảm giác ngang trái như bán đi chính cơ thể mình. Bỏ đứa con của mình cho một người xa lạ. Tước đi một phần ngôi nhà của chúng tôi. Tôi nhìn Anden, cố giải mã cảm xúc bên dưới vẻ ngoài điềm tĩnh của anh.
Anden nhìn ông chằm chằm một lúc lâu. Có phải anh đang nghĩ đến những lời cha anh sẽ nói trong tình huống như thế này? Có phải anh đang tự hỏi liệu anh có là một nhà lãnh đạo tốt đối với dân chúng? Cuối cùng, Anden cúi đầu. Thanh nhã, ngay cả khi đang hổ thẹn. “Tôi sẵn sàng thương lượng,” Anh lặng lẽ nói.
Tổng thống gật đầu một cái. Tôi có thể thấy nụ cười mỉm ở khóe môi ông. “Vậy chúng ta sẽ thương lượng,” Ông đáp. “Nếu anh tìm ra thuốc chữa virus này và nếu chúng tôi đồng ý với vùng đất thì tôi hứa sẽ gửi quân hỗ trợ. Cho đến khi đó, thế giới sẽ phải đối mặt với điều này như chúng ta vẫn làm với bất kỳ đại dịch nào.”
“Thưa ngài, ý của ngài là gì?” Anden hỏi.
“Chúng tôi cần phải phong tỏa cảng biển và vùng biên giới của các anh, cũng như của Thuộc địa. Các quốc gia khác cũng cần được thông báo. Tôi chắc là anh hiểu điều này.”
Anden im lặng. Tôi mong Tổng thống không nhìn thấy vẻ căng thẳng trên khuôn mặt mình. Toàn bộ nước Cộng hòa sẽ bị cách ly.