DAY
June lên đường đi Nam Cực. Còn Eden đến Los Angeles cùng đợt sơ tán thứ hai. Những người còn lại trong chúng tôi ngồi dưới những boong ke này, nghe ngóng khi những đợt công kích của Thuộc địa tiếp diễn. Lần này cuộc chiến có vẻ tồi tệ hơn. Đôi khi mặt đất rung chuyển dữ dội tạo ra một cơn mưa bụi rơi xuống từ trần boong ke nằm dưới lòng đất, phủ lên những dòng người sơ tán một lớp tro màu xám khi họ đang hối hả bước lên các đoàn tàu. Những ngọn đèn xoay báo hiệu trong khắp đường hầm sơn lên người chúng tôi những tia đỏ lập lòe. Tôi tự hỏi những boong ke khác dọc thành phố đang chống đỡ thế nào. Việc sơ tán khẩn cấp hơn khi mỗi giờ lại có một đoàn tàu rời đi và một đoàn tàu khác đến. Chẳng biết đường hầm này sẽ còn ổn định được trong bao lâu nữa. Đôi khi tôi thấy binh lính xô đấy những người dân đi theo hàng khi họ không nghe lệnh. “Đi đúng hàng!” chúng quát tháo, giương súng lên đe dọa. Khuôn mặt chúng giấu kín sau những chiếc mặt nạ phòng độc mà tôi biết quá rõ. “Kẻ nào không nghe thì ở lại, không hỏi nhiều. Mọi người, tiến lên!”
Tôi ở một đầu boong ke khi bụi đất tiếp tục rơi như mưa, đi cùng nhóm Pascao, Tess và những người khác của quân Ái quốc. Ban đầu, một vài tên lính cố giục tôi lên một trong những chuyến tàu nhưng chúng đều để tôi yên khi được đáp lại bằng một tràng chửi rủa. Giờ thì chúng lờ tôi đi. Tôi quan sát mọi người chất đồ lên đoàn tàu một lát trước khi quay qua nói chuyện với Pascao. Tess ngồi cạnh tôi, dù cho sự căng thẳng không lời giữa chúng tôi làm em trở nên rất xa cách. Những cơn đau đầu âm ỉ cứ nhói lên từng nhịp sau gáy tôi.
“Cậu đã nhìn thấy nhiều khu vực của thành phố hơn tôi,” Tôi thì thầm với Pascao. “Cậu nghĩ Bộ Giáp đang chống đỡ thế nào?”
“Không tốt lắm,” Pascao đáp. “Thực ra với sự giúp đỡ của quốc gia khác dành cho Thuộc địa, tôi sẽ không ngạc nhiên nếu Bộ Giáp sụp đổ chỉ trong vài ngày với kiểu bắn phá thế này. Sẽ không trụ được lâu đâu, tin tôi đi.”
Tôi quay ra nhìn xem có bao nhiêu người vẫn đang chờ lên tàu. “Thế nếu chúng ta tung đòn tấn công bất ngờ thì sao?”
Một giọng nói vang lên. Là Frankie, một trong những Tin tặc, cô gái với vết thương ở vai. “Nếu chúng ta kiếm được vài quả bom điện,” Cô thận trọng nói, “Tôi có thể đấu lại dây để cướp một số vũ khí hoặc những thứ khác từ tay Thuộc địa. Chúng ta còn có thể phá cả những chiếc phản lực của chúng.”
Máy bay phản lực. Đúng rồi... Anden đã nhắc đến những chiếc phản lực của Thuộc địa đỗ tại một sân bay tạm thời phía ngoài những bức tường của Bộ Giáp. “Tôi có thể kiếm được vài quả,” Tôi nói nhỏ. “Và cả vài quả lựu đạn.”
Pascao tặc lưỡi phấn khích. “Vậy là chúng ta sẽ có trò vui với nitroglycerin [3] theo kế hoạch của anh nhỉ? Anh sẽ có nó.” Cậu quay ra nói chuyện với Baxter, người đang bắn về phía tôi ánh nhìn cáu kỉnh. Tai cậu ta bị biến dạng tồi tệ. “Này, chàng Baxter. Hãy hỗ trợ cho Gioro và Frankie, đảm bảo cậu phải yểm hộ cho họ trong lúc họ ra tay đấy.”
“Pascao,” Tôi nói khẽ. “Cậu phụ trách việc làm mồi nhử phải không?”
Cậu cười lớn. “Đó là việc của những Người đưa tin giỏi nhất mà, đúng không?”
“Hãy chơi với chúng một chút, tôi muốn cậu đồng hành với tôi khi tiến đến sân bay tạm thời của chúng.”
“Nghe khả quan đấy.”
“Tốt.” Dù cho cục diện không thể thay đổi, tôi vẫn mỉm cười. Một chút ngạo mạn len lỏi trong giọng tôi. “Đêm nay sẽ kết thúc bằng một đống máy móc quân đội đắt tiền nhưng vô dụng.”
“Anh mất trí rồi hả, đồ mù quáng.” Baxter ngắt lời tôi. “Tự thân nước Cộng hòa còn không cản được Thuộc địa, anh nghĩ một nhúm người chúng ta có cơ hội đánh bại chúng sao?”
“Chúng ta không cần đánh bại chúng. Tất cả những gì chúng ta cần làm là kìm chân chúng. Và tôi chắc chắn chúng ta giỏi việc đó.”
Baxter xì một tiếng lớn tỏ vẻ khó chịu, còn Pascao chỉ toét miệng cười. Bên cạnh tôi, Tess cựa quậy không thoải mái. Có lẽ em đang nghĩ lại về những phi vụ trước đây của tôi, em đã chứng kiến tất cả ra sao và phải băng bó cho tôi thế nào sau từng phi vụ. Có lẽ em lo cho tôi. Hoặc cũng có thể là mừng. Có khi em muốn tôi không ở đây nữa. Nhưng em đã quay trở về vì tôi. Đó là điều em đã nói, không phải sao? Em vẫn quan tâm đến tôi, ít ra ở chừng mực nào đó. Tôi cố nghĩ ra câu thích hợp để lấp đi những khoảng lặng lúng túng khi nói chuyện với em, nhưng thay vào đó tôi lại đi hỏi han những người khác. “Cậu đã bảo tôi lúc ở trong phòng là các cậu quay về đây vì muốn được tha tội. Nhưng đáng ra cậu có thể trốn sang một quốc gia khấc hơn là ở Cộng hòa, đúng không? Cậu thậm chí còn không cần giúp nước Cộng hòa. Anden, người đang là Cử tri, dù sao thì anh ta cũng sẽ tha tội cho tất cả các cậu.” Ánh mắt tôi dồn về phía Pascao. “Cậu biết điều đó, đúng không? Tại sao các cậu lại quay về? Tôi biết không chỉ vì các cậu nghe thấy lời khẩn cầu của tôi.”
Nụ cười của Pascao biến mất, và thực ra trong vài giây trông cậu còn khá nghiêm trọng. Cậu thở dài, rồi nhìn quanh nhóm nhỏ chúng tôi. Thật khó tin rằng họ từng là một phần của một tổ chức với quy mô lớn hơn nhiều. “Chúng tôi là quân Ái quốc, đúng chưa?” Cuối cùng cậu nói. “Chúng tôi phải theo đuối đến khi nhìn thấy Hợp chúng quốc hồi sinh dù bằng cách nào. Nhìn vào cách mọi việc diễn ra ở Thuộc địa, tôi không biết họ có phải là những người sẽ mang lại thay đổi này không. Nhưng tôi phải thừa nhận, Cử tri mới của Cộng hòa rất có tiềm năng, sau những gì Razor lừa chúng tôi, ngay cả tôi cũng nghĩ Anden có lẽ là đáp án mà chúng tôi đang chờ đợi.” Pascao dừng lời, gật đầu với Baxter, người chỉ nhún vai. “Ngay cả cậu Baxter đây cũng nghĩ vậy.”
Tôi cau mày. “Vậy các cậu quay về đây vì thực lòng muốn giúp Cộng hòa thắng cuộc chiến này? Cậu thực sự muốn giúp chúng tôi phòng thủ?” Pascao lại gật đầu. “Sao lúc nãy trong phòng cậu không nói vậy? Nếu vậy nghe sẽ cao cả hơn.”
“Không, không đâu.” Pascao lắc đầu. “Họ sẽ không tin chúng tôi. Quân Ái quốc, những kẻ khủng bố từng bôi nhọ danh dự quân lính Cộng hòa mỗi khi có cơ hội ư? Ừ, phải rồi. Tôi nhận ra sẽ tốt hơn cho chúng tôi nếu chơi quân bài xin tha tội. Đó có lẽ là câu trả lời thực tế hơn đối với Cử tri và Đầu-não-tập-sự bé nhỏ của anh.”
Tôi im lặng. Khi Pascao thấy tôi ngần ngại, cậu phủi tay rồi đứng lên. “Bắt tay vào việc thôi,” Cậu nói với tôi. “Không nên lãng phí thời giờ, nhất là với cơn mưa đá đang diễn ra trên kia.” Cậu ra hiệu cho những quân Ái quốc khác tập hợp lại và phân chia mọi người theo từng nhiệm vụ. Tôi đứng khom người.
Tess hít một hơi sâu và khi bắt gặp ánh nhìn của tôi, lần đầu tiên em nói chuyện với tôi kể từ khi cả hai ở cùng trong căn phòng này. “Em xin lỗi anh, Day.” Em nói thật nhẹ để không ai khác nghe thấy.
Tôi sững người, thả tay trên đôi chân đang co lại của mình. “Tại sao?” Tôi đáp. “Em không có gì phải xin lỗi anh cả.”
“Có, em có đấy.” Tess quay đi. Sao em trưởng thành nhanh đến vậy? Em vẫn gầy gò, vẫn dịu dàng nhưng đôi mắt là của một người trưởng thành hơn tôi biết. “Em không cố ý bỏ anh lại và em cũng không có ý trách June về mọi thứ. Em không thực sự tin chị ấy là người xấu. Em chưa từng thực sự tin điều đó. Em chỉ quá... tức giận thôi.”
Khuôn mặt em vẫn luôn thu hút tôi như mọi khi, như đã từng kể từ khi tôi nhìn thấy em đào bới quanh bãi rác. Tôi ước gì có thể ôm lấy em, nhưng tôi chỉ ngồi chờ đợi, để tự em cất lời. “Tess...” Tôi nói chậm, cố gắng tìm cách tốt nhất để diễn tả những điều mình đang cảm thấy. Chết tiệt, trước kia tôi đã nói quá nhiều điều ngu ngốc với em. “Anh rất yêu quý em. Dù giữa chúng ta có xảy ra bất cứ điều gì.”
Tess vòng tay ôm đầu gối. “Em biết mà.”
Tôi nuốt khan rồi nhìn xuống. “Nhưng anh không yêu em như cách em muốn. Anh xin lỗi nếu đã khiến em hiểu lầm. Anh không nghĩ anh từng đối xử tốt với em như em đáng được hưởng.” Tim tôi siết chặt đau đớn khi những từ đó thốt ra từ miệng mình, nhắm thẳng vào em. “Nên đừng xin lỗi. Lỗi là tại anh, không phải do em.”
Tess lắc đầu. “Em biết anh không yêu em theo kiểu đó. Anh không nghĩ là bây giờ em biết rồi sao?” Vẻ cay đắng xen lẫn trong giọng nói của em. “Nhưng anh không biết em cảm nhận thế nào về anh. Không ai biết.”
Tôi nhìn em bình tĩnh. “Vậy hãy nói cho anh biết.”
“Day, đối với em, anh không chỉ là người em phải lòng, anh có ý nghĩa nhiều hơn thế.” Đôi lông mày em nhíu lại khi em cố gắng giải thích ý mình. “Khi cả thế giới này quay lưng lại với em và bỏ mặc em đến chết thì anh đã cưu mang em. Anh là người quan tâm đến những chuyện có thể xảy đến với em. Anh từng là tất cả. Tất cả. Anh đã trở thành cả gia đình của em, anh từng là bố mẹ, anh chị, người coi sóc em, người bạn và người đồng hành duy nhất của em, anh vừa là người bảo vệ vừa là người cần em bảo vệ. Anh thấy không? Em không yêu anh như cách anh nghĩ, mặc dù em không thể phủ nhận đó là một phần trong tình yêu đấy. Nhưng cách em cảm nhận còn vượt xa hơn thế.”
Tôi mở miệng định đáp lại nhưng không có từ nào được thốt lên. Tôi không biết phải nói gì. Tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là nhìn.
Tess run run thở ra. “Nên khi em tưởng June sẽ đưa anh đi, em không biết phải làm gì. Em có cảm giác như chị ấy lấy đi mọi thứ quan trọng đối với em. Em cảm thấy như chị ấy lấy đi từ anh mọi thứ mà em không có.” Em cụp mắt xuống. “Vậy nên em xin lỗi. Em xin lỗi vì anh không đáng phải là tất cả với em. Em đã có anh nhưng em quên mất rằng em cũng có bản thân em nữa.” Em dừng lời rồi nhìn về phía nhóm quân Ái quốc, những người đang say sưa trò chuyện. “Đó là một cảm giác mới mẻ, điều mà em vẫn đang làm quen dần.”
Và cứ như thế, một lần nữa chúng tôi lại là hai đứa trẻ. Tôi thấy chúng tôi hồi nhỏ, ngồi đung đưa chân trên thành tường của những tòa cao tầng đổ nát, ngắm mặt trời lặn mỗi buổi chiều tà nơi đường chân trời ngoài khơi. Biết bao điều chúng tôi đã thấy từ thời đó, biết bao dặm đường xa chúng tôi đã đi qua.
Tôi với tay gõ nhẹ lên mũi em một cái, như cách tôi vẫn luôn làm. Lần đầu tiên em mỉm cười.
Khi đêm dần chuyển sang thời khắc trước bình minh, những cơn mưa phùn và băng tuyết cũng ngưng, để lại một thành phố lấp lánh dưới ánh trăng. Báo động sơ tán thỉnh thoảng vẫn vang lên và màn hình khổng lồ tiếp tục dòng cảnh báo tìm chỗ trú ẩn mang màu đỏ chết chóc, nhưng trận chiến đã tạm lắng xuống và bầu trời không còn ngập tràn máy bay phản lực cùng những vụ nố. Có lẽ hai phe đang tạm nghỉ hoặc làm gì đó. Tôi dụi mắt cho bớt cơn buồn ngủ, cố tình quên đi cơn đau đầu, tôi có thể tranh thủ nghỉ ngơi.
“Sẽ không dễ đâu, anh biết đấy,” Pascao thì thầm với tôi khi cả hai đi khảo sát vào buổi sáng. “Có lẽ chúng đang ở trên đài quan sát của quân Cộng hòa.” Chúng tôi đang ở trên đỉnh của Bộ Giáp, quan sát chiến trường ngay bên ngoài biên giới thành phố. Nhìn không có vẻ là mọi người sống ở bên ngoài Bộ Giáp, nhưng không giống LA, vốn chỉ là một vùng rộng lớn của những tòa nhà cao tầng hòa lẫn vào những thành phố lân cận, dân số của Denver thưa thớt bên ngoài sự an toàn của những bức tường thành. Một nhóm nhà cao tầng nhỏ nằm rải rác đó đây. Chúng có vẻ trống không và tôi tự hỏi liệu Cộng hòa có nhìn thấy quân Thuộc địa tiếp cận từ xa và sơ tán dân vào bên trong Bộ Giáp không. Dù cho khí cầu Thuộc địa đã quay về vùng đất của chúng để nạp nhiên liệu, chúng vẫn để lại một cụm máy bay phản lực trên những cánh đồng, và các khu vực chúng đã xâm chiếm được thắp sáng bằng đèn pha. Tôi khá ngạc nhiên bởi cách mình chối bỏ suy nghĩ rằng quân Thuộc địa đang nắm quyền kiểm soát. Một năm trước, tôi sẽ hò reo đến lạc giọng khi thấy cảnh tượng này. Nhưng giờ tôi chỉ nghe khẩu hiệu của Thuộc địa lặp đi lặp lại trong đầu. Một quốc gia tự do là một quốc gia tập đoàn. Quảng cáo tại các thành phố của họ làm tôi rùng mình.
Thật khó quyết định được tôi thực sự thích điều gì hơn: nhìn thấy em trai tôi trưởng thành dưới những luật lệ của Thuộc địa hay nhìn thấy nó bị lôi ra làm thí nghiệm ở Cộng hòa?
“Ừ, chúng sẽ đứng trên đài quan sát,” Tôi đồng ý, thôi không nhìn vành đai của Bộ Giáp nữa và leo xuống khỏi bức tường. Dọc vành đai phía ngoài của Bộ Giáp có máy bay phản lực của Cộng hòa nằm đỗ, bên trong có người ngồi và đang sẵn sàng. “Nhưng chúng ta không phải lính Cộng hòa. Nếu họ có thể tấn công chúng ta bất ngờ thì chúng ta cũng có thể làm thế.”
Tôi và Pascao mặc trang phục giống hệt nhau, đen từ đầu đến chân, mặt nạ che kín mặt. Nếu không vì một chút chênh lệch chiều cao, tôi không nghĩ mọi người phân biệt được chúng tôi.
“Hai người sẵn sàng chưa?” Pascao lẩm bẩm vào micro nói với các Tin Tặc. Rồi cậu liếc nhìn tôi và giơ ngón tay cái lên. Nếu họ đã vào vị trí, thế nghĩa là Tess cũng vậy. Bảo trọng.
Chúng tôi tìm đường xuống đất rồi để vài người lính Cộng hòa dẫn qua một lối đi nhỏ, nằm kín đáo dưới lòng đất. Nó dẫn ra phía ngoài Bộ Giáp và tới vùng lãnh thổ nguy hiểm. Binh lính khẽ gật đầu “chúc may mắn” chúng tôi trước khi rút về bên trong. Hy vọng là mọi việc sẽ êm đẹp.
Tôi nhìn ra sân bay nơi phản lực của Thuộc địa đang đỗ. Khi vừa sang tuổi mười lăm, tôi đã thiêu trụi một loạt mười chiếc phản lực chiến đấu F-472 mới toanh của Cộng hòa đỗ tại trụ sở không quân Burbank ở Los Angeles. Đấy là trò nguy hiểm đầu tiên đưa tôi dẫn đầu danh sách bị truy nã gắt gao và là một trong những vụ phạm tội mà đích thân June đã bắt tôi thú nhận trong lúc bị bắt giam. Tôi làm việc đó bằng cách trộm hàng ga lông chất giàu nitro nhạy nổ màu xanh từ các căn cứ không quân, rồi đổ chất lỏng đó vào miệng ống xả của máy bay phản lực qua phần đuôi. Ngay khi động cơ khởi động, đuôi máy bay lập tức phát nổ và bốc cháy.
Ký ức quay về với tôi trong sự tập trung cao độ. Thiết kế của máy bay phản lực Thuộc địa nhìn khác biệt, với phần cánh cong về phía trước, nhưng nói cho cùng thì chúng sẽ vẫn chỉ là máy móc thôi, và lần này tôi không hành động một mình. Tôi được quân Cộng hòa hỗ trợ. Quan trọng nhất, tôi có thuốc nổ của họ.
“Sẵn sàng hành động chưa?” Tôi thì thầm với Pascao. “Cậu mang bom chưa?”
“Anh nghĩ tôi có thể quên mang bom à? Anh phải hiếu tôi hơn thế chứ?” Giọng Pascao tỏ vẻ chế giễu. “Day, lần này đừng có giở trò đấy nhé. Hiểu không, trai đẹp? Nếu đột nhiên anh nghĩ muốn giở trò ngẫu hứng phá kế hoạch thì tốt hơn nên báo với tôi trước. Để ít ra tôi có thời gian đấm vào mặt anh một phát.”
Tôi khẽ cười vì lời châm chọc. “Vâng, thưa ngài.”
Bộ quần áo làm chúng tôi lẫn vào bóng đêm. Chúng tôi lén đi không gây một tiếng động, đến khi vượt qua phạm vi ngắn mà súng của Bộ Giáp có thể bảo vệ chúng tôi từ dưới mặt đất. Giờ chúng tôi đã ở ngoài tầm bắn và sân bay tạm thời của Thuộc địa có vẻ đã ở trong tầm với. Những tên lính đứng gác dọc theo rìa sân bay. Cách không xa là vài dãy xe tăng. Khí cầu của chúng có lẽ không ở đây, nhưng đảm bảo ở đây có đủ các cỗ máy chiến tranh để khởi động một trận chiến nữa.
Tôi và Pascao nấp sau một chồng gạch đá gần sân bay. Tất cả những gì tôi có thể thấy qua ánh đèn là chiếc bóng của cậu. Cậu gật đầu một cái trước khi nói thầm vào micro.
Chúng tôi căng thằng chờ đợi trong giây lát. Rồi những màn hình khổng lồ xếp thành hàng phía ngoài rìa của Bộ Giáp đồng loạt phát sáng. Trình chiếu trên màn hình là quốc kỳ Cộng hòa, và qua những chiếc loa của thành phố, bài Tuyên thệ được phát đi giữa màn đêm. Tất cả chuyện này trông giống hệt một cuộn băng tuyên truyền điển hình của chính quyền Cộng hòa, màn hình khổng lồ bắt đầu chiếu đoạn băng chung chung về những binh lính và công dân yêu nước, những chiến thắng trong chiến tranh và các con phố hào nhoáng. Trên sân bay, quân lính chuyển hướng chú ý đến những dòng chữ trên màn hình. Ban đầu trông chúng thận trọng và cảnh giác nhưng khi đoạn băng kéo dài thêm vài giây, quân lính Thuộc địa thoải mái hơn.
Tốt. Chúng nghĩ Cộng hòa chỉ đang chiếu những đoạn video úy lạo. Không có gì quá khác lạ để quân Thuộc địa phải đặt trong tình trạng cảnh giác cao độ nhưng cũng đủ tính giải trí để thu hút sự chú ý của chúng. Tôi chọn một khu vực có tất cả binh lính đều đang nhìn lên màn hình và gật đầu với Pascao. Cậu ra hiệu cho tôi. Đã đến lượt tôi xuất kích.
Tôi nheo mắt kỹ hơn để quan sát vị trí mà tôi có thể đột nhập vào sân bay. Có bốn tên lính Thuộc địa ở đây, tất cả chúng đang tập trung vào buổi truyền hình; ở xa nhất là một tên ăn mặc như phi công và hắn quay lưng lại phía tôi, nhìn từ đây trông hắn như đang giễu cợt buổi truyền hình với một đồng đội của mình. Tôi đợi đến khi tất cả lính canh nhìn ngược lại hướng tôi đang đứng. Rồi tôi lướt qua hàng rào mà không gây tiếng động và trốn sau bánh xe của chiếc phản lực đang đỗ gần nhất. Tôi cuộn tròn người lại, để bộ trang phục màu đen của mình lẫn vào bóng tối.
Một tên lính ngẫu nhiên ngoái đầu nhìn về phía chiếc máy bay. Dù vậy, khi không thấy gì thú vị, hắn quay về quan sát Bộ Giáp.
Tôi đợi thêm vài giây. Rồi chỉnh trang lại ba lô và trèo vào trong miệng ống xả của máy bay. Tim tôi đập mạnh trước cảm giác quen thuộc như từng gặp ở đâu đó mà khung cảnh này đem lại. Không để phí thời gian, tôi lôi khối lập phương nhỏ bằng kim loại ra khỏi ba lô và gắn chặt vào trong lòng ống xả. Nó chiếu vào tấm ốp tạo ra một ánh sáng đỏ rất nhạt và mờ đến mức tôi hầu như không nhìn thấy. Tôi kiếm tra chắc chắn xem nó đã cố định chưa rồi di chuyển đến thành miệng ống. Chúng tôi không có nhiều thời gian cho đến khi lính gác thôi chú ý đến bài tuyên truyền đánh lạc hướng. Khi thấy không còn nguy hiểm, tôi nhảy khỏi ống xả. Đôi ủng lót đệm của tôi tiếp đất không một tiếng động. Tôi lại lẩn vào bóng chiếc càng hạ cánh của máy bay phản lực, quan sát bọn lính và di chuyển đến hàng máy bay tiếp theo. Pascao chắc hẳn đang làm công việc giống tôi ở phía bên kia sân bay. Nếu mọi thứ diễn ra như kế hoạch thì một vụ nổ ở mỗi hàng sẽ gây ra khá nhiều thiệt hại.
Đến khi tôi tới hàng máy bay thứ ba và hoàn thành công việc thì người cũng ướt sũng mồ hôi. Phía xa, bài tuyên truyền trên màn hình khổng lồ vẫn đang chạy nhưng tôi biết một vài tên lính đã hết hứng thú. Đã đến lúc phải rời đi. Tôi lặng lẽ đi cúi thấp người xuống mặt đất, ngồi chờ trong bóng tối rồi chọn một thời điểm thích hợp để thả người xuống và vụt chạy lẩn vào màn đêm.
Ngoại trừ việc nó không đúng thời điếm cho lắm. Một bên tay tôi trượt và cạnh sắt của miệng ống xả rạch trúng lòng bàn tay. Cơ thể yếu ớt của tôi tiếp đất không tốt lắm, tôi thốt lên một tiếng rên vì đau và di chuyển quá chậm về phía chiếc bóng của càng máy bay. Một tên lính đã thấy tôi. Trước khi tôi có thể cản hắn, đôi mắt hắn mở to và hắn nhấc súng chĩa về phía tôi.
Hắn còn chẳng có cơ hội hô hoán khi một con dao sáng loáng phóng ra từ màn đêm và cắm phập vào cổ. Tôi chết trân trong một thoáng và sợ hãi. Pascao. Tôi biết cậu đã cứu mạng tôi trong khi lôi kéo sự chú ý về mình. Đã có vài tiếng hò hét vang lên từ phía bên kia sân bay. Cậu lôi kéo sự chú ý khỏi tôi. Tôi nắm lấy cơ hội, vùng chạy đến khu vực tương đối an toàn phía ngoài sân bay.
Tôi bật micro lên gọi cho Pascao. “Cậu an toàn không?” Tôi vội nói thầm.
“An toàn giống anh, trai đẹp à,” Cậu rít lên đáp lại, âm thanh của hơi thở nặng nề và bước chân vang lên trong tai nghe. “Vừa mới ra khỏi ranh giới sân bay. Bảo Frankie là ổn rồi, tôi phải cắt đuôi hai tên nữa.” Cậu tắt máy.
Tôi liên lạc với Frankie. “Chúng tôi đã sẵn sàng,” Tôi nói với cô. “Cho nổ đi.”
“Đã rõ,” Frankie đáp. Màn hình khổng lồ đột ngột dừng chiếu đoạn băng và tắt sáng, âm thanh phát inh ỏi khắp thành phố bị chặn lại, nhấn chìm tất cả chúng tôi vào sự im ắng đến kỳ lạ. Những tên lính Thuộc địa đang đuổi theo Pascao bây giờ cũng ngước nhìn màn hình khổng lồ trống trơn trong hoang mang, giống đồng bọn.
Vài giây sau khi sự yên tĩnh trôi qua.
Bỗng một vụ nổ sáng bừng, chói lòa xẻ toạc khu trung tâm sân bay. Tôi trấn an mình. Khi nhìn về hàng lính đầu tiên trên phố, tôi thấy chúng bị thối bạt cả người rồi đứng dậy trong choáng váng. Những tia lửa điện ngập tràn không trung, chạy tới chạy lui loạn xạ giữa những chiếc phản lực. Những tên lính ở xa chĩa súng lên các tòa nhà, bắn lung tung, nhưng những tên đứng ở dọc phòng tuyến trước phát hiện ra súng không còn hoạt động. Tôi tiếp tục chạy về lại Bộ Giáp.
Thêm một vụ nổ đất đá ở cùng một khu vực và lớp bụi mờ khổng lồ màu vàng nhấn chìm mọi thứ trong tầm mắt. Tiếng la hét hoảng sợ vang lên từ phía quân lính Thuộc địa. Chúng không thể nhìn thấy điều gì đang xảy ra nhưng tôi thì biết ngay lúc này mỗi quả bom chúng tôi đã cài đang phá hủy các dãy máy bay, vừa làm biến dạng máy bay vừa tạm thời vô hiệu hóa nam châm trong súng của chúng. Một số tên lôi súng ra bắn bừa vào bóng tối, như thể lính Cộng hòa đang nằm phục ở đó. Tôi đoán chúng cũng không hoàn toàn sai lầm. Như đã định sẵn, máy bay phản lực của Cộng hòa nằm dọc theo Bộ giáp cùng cất cánh. Tiếng máy gầm điếc tai.
Tôi bật micro gọi cho Frankie. “Việc sơ tán thế nào rồi?”
“Êm thấm nhất có thể,” Cô đáp. “Có lẽ thêm hai đợt người đã rời đi. Sẵn sàng cho thời khắc quan trọng chưa?”
“Tiến hành đi,” Tôi đáp nhỏ.
Những màn hình khổng lồ bật sáng trở lại. Dù vậy lần này chúng đều chiếu khuôn mặt được sơn vẽ của tôi. Một video do chúng tôi quay từ trước. Tôi mỉm cười thật tươi về phía quân Thuộc địa, ngay cả khi chúng đang trèo lên những chiếc phản lực còn lại, và ngay tại thời điểm đó, tôi thấy mình như đang nhìn khuôn mặt của một kẻ xa lạ, một khuôn mặt lạ lẫm, đáng sợ đằng sau những sọc đen lớn. Trong chốc lát, tôi còn chẳng thể nhớ đã quay đoạn video này từ trước. Ý nghĩ ấy làm tôi phải giành lấy trí nhớ trong cơn hoảng loạn, đến tận khi nhớ lại được tôi mới thở phào nhẹ nhõm. “Tên của ta là Day,” Tôi nói trên màn hình lớn, “và ta chiến đấu vì người dân nước Cộng hòa. Nếu ta là các ngươi, ta sẽ cẩn trọng hơn đấy.”
Frankie lại cắt đoạn phim về tôi. Phía trên đầu, những chiếc phản lực của Cộng hòa gầm rú khắp bầu trời, tôi thấy những quả cầu lửa màu cam rực sáng cả sân bay. Trước đòn đánh bất ngờ của chúng tôi và một nửa số máy bay bị hỏng, quân Thuộc địa phải tranh nhau tháo chạy. Tôi cá là các cuộc gọi cho chỉ huy của chúng giờ đang bay về tới tấp.
Frankie đã nối lại liên lạc. Giọng cô hoan hỉ. “Lính Cộng hòa đã nghe được về thành công của chúng ta,” Cô nói. Ở phía sau, tôi nhẹ cả người, khi nghe tiếng điện đàm của Pascao cũng được bật lên. “Làm tốt lắm, những Người đưa tin. Gioro và Baxter đã sẵn sàng lên đường.” Giọng cô có chút sao nhãng. “Chúng tôi sẽ quay về ngay đây. Đợi vài giây chúng tôi sẽ...”
Cô ngắt máy. Tôi chớp mắt vì bất ngờ. “Frankie?” Tôi vừa nói vừa kết nối lại với cô. Không có gì. Mọi thứ tôi nghe thấy chỉ là tiếng tĩnh điện.
“Cô ấy đi đâu được chứ?” Pascao nói qua tiếng tạp âm. “Cô ấy cũng ngắt kết nối với anh à?”
“Ừ.” Tôi trườn lên trước, cố không nghĩ về trường hợp xấu nhất. Vùng an toàn của Bộ Giáp không còn xa, tôi có thể tạo ra một lối đi nhỏ xíu ở bên hông làm đường rút lui, và ở đây, chính giữa tất cả những hỗn loạn này, tôi thấy một vài binh lính Cộng hòa chạy vụt qua màn khói bụi để đối mặt với bất kỳ tên lính Thuộc địa nào có thể đang theo đuôi chúng tôi. Giờ thì chỉ còn vài mét nữa là đến cửa ra vào.
Một viên đạn sượt qua, suýt trúng tai tôi. Rồi tôi nghe một tiếng thét làm máu tôi như đông cứng. Khi nhìn quanh, tôi thấy Tess và Frankie chạy sau tôi. Họ đang dựa vào nhau. Đằng sau họ phải có đến năm hoặc sáu tên lính Thuộc địa. Tôi cứng người, rồi nhanh chóng đổi hướng. Tôi rút một con dao ở thắt lưng và phi hết sức về phía đám lính. Con dao trúng ngay một tên ở phía trong, hắn quỳ gối. Những tên khác phát hiện ra tôi. Tess và Frankie khó có thể đến được cánh cửa. Phía sau tôi, bọn lính đang nổ súng.
Ngay khi Tess đẩy Frankie qua lối vào, một tên lính bước ra từ bóng tối gần sát cánh cửa. Tôi lập tức nhận ra hắn. Là Thomas, với một khẩu súng đung đưa trên tay.
Mắt hắn dán chặt vào tôi và Tess, khuôn mặt tối sầm, chết chóc và hung dữ. Trong khoảnh khắc, cả thế giới như chìm vào im lặng. Tôi liếc nhìn khẩu súng của hắn. Hắn kéo cò súng. Không. Theo bản năng, tôi lao về phía Tess, lấy thân mình che chắn cho em. Hắn định giết chúng tôi.
Nhưng ngay khi ý nghĩ đó vụt qua tâm trí tôi thì Thomas lại quay lưng về phía chúng tôi, đối diện với đám lính Thuộc địa đang tiến đến. Tay hắn run lên vì giận dữ, nắm chặt lấy khẩu súng. Tôi thực sự sửng sốt nhưng giờ không có thời gian nghĩ đến chuyện đó. “Đi thôi,” Tôi giục Tess. Chúng tôi loạng choạng đi qua lối phụ.
Cùng lúc, Thomas nâng súng lên, hắn bắn một phát, một phát nữa, rồi một phát nữa. Hắn thét lên ghê rợn khi mỗi viên đạn lao về phía quân địch. Mất vài giây tôi mới hiểu hắn đang hò hét gì.
“Cử tri muôn năm! Nước Cộng hòa muôn năm!”
Hắn bắn được sáu phát đạn trước khi chúng tôi bị quân Thuộc địa bắn trả. Tôi ôm Tess vào lòng rồi che mắt em lại. Em thốt lên một tiếng kêu phản đối. “Đừng nhìn,” Tôi thì thầm vào tai em. Trong thoáng chốc, tôi thấy đầu Thomas giật mạnh ra sau và toàn thân hắn trở nên mềm rũ. Hình ảnh mẹ vụt hiện về trước mắt tôi.
Bắn xuyên qua đầu. Hắn bị bắn xuyên qua đầu. Chết vì bị bắn.
Tiếng nổ làm Tess giật nảy người, em thốt ra một tiếng nức nở nghẹn ngào dưới cánh tay che chắn của tôi. Cánh cửa đóng sầm lại.
Pascao chào đón chúng tôi ngay khi chúng tôi vừa vượt qua an toàn. Từ đầu đến chân phủ đầy bụi nhưng cậu vẫn nở nụ cười nửa miệng trên khuôn mặt. “Đợt di tản cuối cùng đang đợi chúng ta,” Cậu nói, hất đầu về phía hai chiếc xe jeep đang đỗ sẵn để đưa chúng tôi đến boong ke. Lính Cộng hòa đã bắt đầu đi về phía chúng tôi, nhưng trước khi bất kỳ ai trong chúng tôi có thể cảm thấy nhẹ nhõm thì tôi nhận ra Frankie đã đổ gục xuống đất và Tess lao đến bên cô. Nụ cười nửa miệng của Pascao tan biến. Trong khi quân lính phòng thủ ở lối phụ, chúng tôi vây quanh Frankie. Tess lôi ra một bộ sơ cứu. Frankie bắt đầu co giật.
Khi cởi toàn bộ áo khoác ngoài của cô, chiếc áo phông ướt sũng máu bên trong lộ ra. Đôi mắt cô mở to vì kinh ngạc và cô phải gắng sức để thở.
“Cô ấy đã bị bắn trúng khi chúng ta trốn chạy,” Tess vừa nói vừa xé vải áo của Frankie. Mồ hôi đầm đìa trên trán em. “Ba hoặc bốn phát đạn.” Tay em run run lướt qua cơ thể của Frankie, rắc rắc bột và xoa thuốc mỡ lên những vết thương. Khi đã xong, em lôi ra một cuộn băng dày.
“Cô ấy sẽ không qua khỏi,” Pascao nói khẽ với Tess khi em đẩy cậu tránh đường và ấn dứt khoát xuống một vết thương đang trào máu của Frankie. “Chúng ta phải đi thôi. Ngap lập tức.”
Tess quệt trán. “Cho tôi thêm một phút nữa,” Em khăng khăng nói qua kẽ răng đang nghiến chặt. “Chúng ta phải cầm máu.”
Pascao định phản đối nhưng tôi bắn cho cậu một cái nhìn giận dữ. “Để cho cô ấy sơ cứu.” Rồi tôi quỳ xuống cạnh Tess, bất lực nhìn hình hài đáng thương của Frankie. Tôi biết cô sẽ không thể qua khỏi. “Anh sẽ làm theo bất cứ điều gì em nói,” Tôi thì thầm với Tess. “Hãy để bọn anh giúp.”
“Cứ ấn vào vết thương,” Tess đáp, vẫy một tay về phía chiếc băng có nhiều chỗ màu đỏ hơn là trắng. Em vội vàng đắp thuốc lên.
Mí mắt của Frankie run run. Tiếng rên nghẹn ứ trong cổ họng, cô cố gắng nhìn chúng tôi. “Mọi-người-phải-đi-đi. Thuộc-địa-chúng-đang-đến...”
Một phút sau thì cô chết. Tess vẫn giữ tay trên miếng băng gạc thêm một lúc, đến khi tôi đặt tay lên tay em ngăn lại. Tôi ngước nhìn Pascao. Một binh lính Cộng hòa lại đến bên và nhíu mày nghiêm nghị nhìn chúng tôi. “Đây là lời cảnh báo cuối cùng,” Anh ta nói, tay chỉ về cánh cửa đang mở trên xe jeep. “Chúng tôi đi đây.”
“Đi đi,” Tôi bảo Pascao. “Chúng tôi sẽ đi chiếc xe sau cậu.”
Pascao do dự một giây, chấn động khi nhìn Frankie, nhưng rồi cậu cũng nhảy lên và biến mất vào trong chiếc xe jeep thứ nhất. Chiếc xe rời đi, để lại một khối bụi ở đằng sau.
“Thôi nào,” Tôi giục Tess, lúc này em vẫn đang khom người bên xác của Frankie. Phía bên kia Bộ Giáp, âm thanh của trận chiến dội lên. “Chúng ta phải đi thôi.”
Tess gạt tay tôi ra và phi mạnh cuộn băng vào tường. Rồi em quay lại nhìn khuôn mặt tái nhợt của Frankie. Tôi đứng dậy, bắt Tess phải làm theo. Bàn tay dính máu của tôi in vết lên tay em. Binh lính tóm lấy cả hai chúng tôi dẫn về phía chiếc xe jeep còn lại. Khi chúng tôi vào bên trong, Tess ngước mắt nhìn tôi. Đôi mắt đẫm nước, nhìn thấy em đau đớn làm trái tim tôi tan nát. Chúng tôi được đưa khỏi Bộ Giáp khi quân lính đưa Frankie lên một chiếc xe tải. Chúng tôi ngoặt xe và tăng tốc tiến về boong ke.
Khi chúng tôi đến, xe jeep của Pascao đã không còn ai và họ đang tiến xuống chỗ đoàn tàu. Binh lính đều căng thẳng. Khi họ quét người chúng tôi ở hàng rào dây xích tại cửa vào của boong ke, một vụ nổ khác từ Bộ Giáp làm rung chuyển mặt đất. Như trong một giấc mơ, chúng tôi lao xuống chiếc cầu thang kim loại, xuyên qua những hành lang chìm trong ánh sáng đỏ mờ, âm thanh của những chiếc ủng dộng xuống nền nhà thoáng vang lên từ bên ngoài. Chúng tôi đi xuống sâu, sâu hơn nữa, cho đến khi tới boong ke và tới nơi chờ tàu. Binh lính kéo chúng tôi lên tàu.
Khi ánh đèn tàu lóe lên và chúng tôi được chở đi khỏi boong ke, một loạt những vụ nổ liên hoàn trong không trung suýt thổi bay chúng tôi. Tess bám chặt lấy tôi. Khi tôi kéo em lại gần, đường hầm đằng sau đố sập xuống, bao trùm chúng tôi trong bóng tối. Chúng tôi tăng tốc hơn. Âm thanh của những vụ nổ dội khắp mặt đất.
Cơn đau đầu của tôi lóe lên.
Pascao cố nói gì với tôi nhưng tôi không thể nghe thấy. Tôi không nghe thấy gì cả. Thế giới xung quanh tôi dần chuyến màu xám, tôi thấy mình như đang quay tròn. Chúng tôi đang ở đâu đây? Từ nơi nào đó, Tess đang hét gọi tên tôi, nhưng sau đấy tôi không biết em nói gì, bởi tôi đã chìm trong một đại dương đau đớn và đổ sập vào bóng đêm.