JUNE
21:00.
PHÒNG 3323, KHÁCH SẠN CẤP ĐỘ VÔ CỰC, THÀNH PHỐ ROSS.
Tất cả chúng tôi đã ổn định trong mỗi phòng khách sạn. Ollie đang nghỉ tại chân giường tôi, hoàn toàn kiệt sức sau một ngày vất vả. Dù vậy tôi không cho rằng mình buồn ngủ. Một lát sau, tôi lặng lẽ ngồi dậy, để lại ba phần thức ăn cho Ollie ở gần cửa và đi ra ngoài. Tôi đi dạo qua những hành lang với cặp kính ảo giắt trong túi, nhẹ nhõm khi thấy thế giới trở lại là thật mà không tràn ngập những chữ cái và con số lơ lửng. Tôi không biết mình đang đi đâu, nhưng cuối cùng tôi dừng lại ở trên chỗ cũ hai tầng, cách không xa phòng của Anden. Trên đây yên tĩnh hơn. Anden chắc là người duy nhất ở tầng này, cùng vài người lính hộ vệ.
Khi đi dạo, tôi bước ngang qua một cánh cửa dẫn đến căn phòng lớn mà có lẽ là phòng trung tâm hoặc phòng công cộng ở tầng này. Tôi quay lại và quan sát kỹ bên trong. Nơi này được sơn màu trắng tinh, có lẽ bởi tôi không đeo cặp kính ảo nên không thể nhìn thấy tất cả những thứ mô phỏng; căn phòng được chia thành một loạt các buồng con cao hình trụ. Thú vị đây. Tôi có một căn buồng như vậy ở góc phòng khách sạn, nhưng vẫn chưa buồn thử nó. Tôi nhìn quanh hành lang rồi rón rén đẩy cửa vào. Cánh cửa trượt mở ra không một tiếng động.
Tôi vừa bước vào trong thì cánh cửa đóng sập lại phía sau, căn phòng biểu hiện cho một điều ở Nam Cực mà tôi không thể hiểu được. Tôi rút cặp kính thực tế ảo ra khỏi túi và đeo nó vào. Giọng nói từ căn phòng tự động bừng lên và lặp lại các cụm từ, lần này thì bằng tiếng Anh. “Chào mừng cô đến với căn phòng mô phỏng, June Iparis.” Tôi thấy điểm ảo của mình đã tăng thêm mười, chúc mừng tôi vì đã sử dụng căn phòng mô phỏng lần đầu tiên. Đúng như dự đoán, căn phòng bây giờ trở nên tươi sáng và đầy màu sắc, trên bức tường kính của những buồng hình trụ là đủ loại hình ảnh đang chuyển động.
Cô đang truy cập từ cổng cách xa nơi ở! Một tấm kính nói. Sử dụng kết hợp với kính thực tế ảo để có trải nghiệm hoàn chỉnh. Đằng sau dòng chữ là một video phát sáng vẽ nên cảnh tượng đẹp đẽ từ khắp nơi trên thế giới. Tôi tự hỏi liệu cổng của họ có phải là cách để kết nối tới Internet hay không. Đột nhiên, tôi cảm thấy thích thú. Tôi chưa từng tìm kiếm trên Internet ở bên ngoài Cộng hòa, chưa từng nhìn thế giới một cách thực sự mà không qua bộ lọc của chính quyền Cộng hòa. Tôi tiến đến một buồng kính hình trụ và bước vào trong. Lồng kính xung quanh tôi bừng sáng.
“Xin chào June,” Nó nói. “Tôi có thể tìm kiếm điều gì cho bạn?”
Tôi nên tìm kiếm gì đây? Tôi quyết định thử thứ đầu tiên xuất hiện trong đầu. Tôi do dự đáp lại, không biết nó có thể hiểu được giọng nói của tôi không. “Daniel Altan Wing,” Tôi nói. Phần còn lại của thế giới biết được bao nhiêu điều về Day?
Đột nhiên mọi thứ quanh tôi biến mất. Thay vào đó, tôi đang đứng trong một vòng tròn màu trắng với hàng trăm, hàng nghìn màn hình hình chữ nhật treo lơ lửng xung quanh, mỗi chiếc phủ đầy những hình ảnh, đoạn video và văn bản. Tôi không biết phải làm gì nên chỉ đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm kinh ngạc những hình ảnh xung quanh. Mỗi màn hình chứa những thông tin khác nhau về Day. Phần lớn trong số đó là các bài báo. Màn hình ở gần tôi nhất đang chiếu đoạn video cũ cảnh Day đứng ở ban công trên đỉnh Tòa tháp Quốc hội, kêu gọi dân chúng ủng hộ Anden. Khi tôi nhìn nó đủ lâu (ba giây), một giọng nói vang lên. “Trong video này, Daniel Altan Wing, còn gọi là Day, ủng hộ cho Cử tri mới của Cộng hòa và ngăn chặn một cuộc nổi dậy trên toàn quốc gia. Nguồn: Kho lưu trữ công nước Cộng hòa Mỹ. Chọn xem toàn bộ bài báo?”
Tôi liếc nhìn sang màn hình khác, giọng nói từ màn hình đầu tiên biến mất. Màn hình thứ hai bật sáng khi tôi nhìn vào, nó chiếu một đoạn phim phỏng vấn một cô gái mà tôi không biết, cô gái có làn da nâu và đôi mắt màu hạt dẻ nhạt. Cô sơn một đường đỏ sẫm lên tóc. Cô nói, “Tôi đã sống ở Nairobi được năm năm nay nhưng chúng tôi chưa từng nghe về cậu ta đến khi đoạn phim ghi lại cảnh cậu ta chiến đấu chống lại C-H-M bắt đầu xuất hiện trên mạng. Giờ tôi đang là người của một câu lạc bộ...” Đoạn video dừng lại ở đó và vẫn giọng nói êm dịu như lần trước phát ra, “Nguồn: Tập đoàn truyền thông Kenya. Chọn xem toàn bộ video?”
Tôi bước cẩn thận lên trước. Mỗi lần cử động, những màn hình hình chữ nhật một lần nữa sắp xếp lại quanh tôi để hiển thị vòng hình ảnh tiếp theo cho tôi nghiên cứu. Hình ảnh của Day hiện ra từ khi cậu và tôi vẫn đang làm việc cho hội Ái quốc, tôi thấy một hình ảnh mờ mờ của Day đang ngoái lại nhìn, trên môi nở một nụ cười tự mãn. Nó làm tôi đỏ mặt và vội liếc đi thật nhanh. Tôi nhìn qua thêm hai vòng nữa rồi quyết định thay đổi tìm kiếm. Lần này tôi tìm một thứ mà tôi vẫn luôn tò mò về nó. “Hợp chúng quốc Hoa Kỳ” Tôi nói.
Màn hình chứa những hình ảnh và đoạn phim về Day biến mất, để lại cho tôi một cảm giác thất vọng lạ lùng. Một bộ màn hình mới vụt lên xung quanh tôi và tôi còn gần như cảm thấy một làn gió nhẹ thổi qua khi chúng thay đổi vị trí. Thứ đầu tiên hiện ra là hình ảnh mà tôi nhận ra ngay, toàn bộ lá cờ quân Ái quốc sử dụng và dùng làm biểu tượng của mình. Lời thuyết minh nói, “Lá cờ của nguyên Hợp chúng quốc Hoa Kỳ. Nguồn: Wikiversity, Học viện Tự do. Lịch sử Hợp chúng quốc Một-không-hai, Lớp Mười một. Xem toàn bộ mục lục? Xem nguyên bản, nói Văn bản.”
“Xem toàn bộ mục lục,” Tôi nói. Màn hình phóng lớn về phía tôi, nhấn chìm tôi trong nội dung của nó. Tôi chớp mắt, hơi chóng mặt vì những hình ảnh phóng vụt qua. Khi mở mắt ra, tôi suýt lảo đảo. Tôi đang lơ lửng trên bầu trời của khung cảnh vừa quen lại vừa lạ. Đường nét có vẻ giống một phiên bản của Bắc Mỹ, ngoại trừ việc không có hồ nào trải dài từ Los Angeles tới San Francisco, lãnh thổ của Thuộc địa nhìn rộng hơn tôi nhớ. Mây trôi dưới chân tôi. Khi rón rén đặt một chân xuống, tôi làm tan đi một phần của đám mây và tôi có thể thực sự cảm nhận luồng khí mát rít lên dưới đôi giày mình đi.
Giọng thuyết minh bắt đầu. “Hợp chúng quốc Hoa Kỳ, còn gọi là hợp chúng quốc Mỹ, nước Mỹ hoặc Hoa Kỳ, từng là quốc gia hùng mạnh ở Bắc Mỹ bao gồm năm mươi bang được gắn kết với nhau thành một nước cộng hòa hiến pháp liên bang. Quốc gia tuyên bố độc lập tách khỏi nước Anh vào ngày 4 tháng Bảy năm 1776 và được công nhận vào ngày 3 tháng Chín năm 1783. Hợp chúng quốc Hoa Kỳ phân chia không chính thức thành hai đất nước vào ngày 1 tháng Mười năm 2054 và chính thức trở thành Cộng hòa Mỹ phía Tây và Thuộc địa Mỹ phía Đông vào ngày 14 tháng Ba năm 2055.”
Tới đây giọng thuyết minh dừng lại, rồi thay đổi. “Chuyển đến chủ đề liên quan? Chủ đề liên quan phổ biến: Trận lụt Tam Niên, trận lũ lụt năm 2046, nước Cộng hòa Mỹ, nước Thuộc địa Mỹ.”
Một loạt mốc đánh dấu màu xanh sáng xuất hiện khắp bờ Tây và bờ Đông của Bắc Mỹ. Tôi nhìn kỹ chúng một lúc, tim đập mạnh trước khi tôi với tay ra chạm vào một mốc dấu gần đường bờ biển phía Nam Thuộc địa. Thật ngạc nhiên tôi có thể cảm nhận bề mặt của quang cảnh dưới ngón tay mình. “Nước Thuộc địa Mỹ,” Tôi nói.
Cả thế giới lao vào tôi với tốc độ chóng mặt. Giờ tôi đang đứng trên một nơi cảm giác như mặt đất cứng và tất cả xung quanh tôi là hàng ngàn con người chen chúc tại những lán trú ẩn tạm thời giữa một khung cảnh thành phố ngập lụt, trong khi hàng trăm người dốc toàn lực tấn công lại những quân lính mặc đồng phục mà tôi không nhận ra. Đằng sau quân lính là các thùng gỗ và bao tải trông như đựng lương thực.
“Không giống Cộng hòa Mỹ,” Giọng thuyết minh vang lên, “nơi chính phủ cai trị thông qua luật quân sự để đàn áp thẳng tay những dòng người tị nạn tràn qua biên giới, nước Thuộc địa Mỹ thành lập ngày 14 tháng Ba năm 2055 sau khi các tập đoàn nắm quyền điều khiển chính phủ liên bang (sự hình thành Hợp chúng quốc, xem mục lục ở trên), hệ quả của những thất bại mới đây trong việc xử lý những khoản nợ tích lũy từ Trận lụt năm 2046.” Tôi bước vài bước lên trước, cảm giác như đang đứng ở chính giữa khung cảnh này, cách đám đông nổi dậy chỉ chừng chục mét. Khung cảnh quanh tôi rung lắc và tròng trành, như được xuất ra từ những đoạn video cá nhân của ai đó. “Trong bản thu hình của dân thường này, thành phố Atlanta tiến hành cuộc nổi dậy kéo dài mười lăm ngày chống lại Cơ quan Lãnh đạo Khẩn cấp Liên Bang. Những vụ nổi loạn tương tự xuất hiện ở tất cả thành phố phía Tây trong khoảng thời gian ba tháng, sau đó những thành phố này tuyên bố trung thành với quân đội tập đoàn DesCon, tập đoàn sở hữu nguồn vốn mà chính phủ đang bị bao vây không có được.”
Khung cảnh lúc mờ lúc tỏ, đặt tôi vào trung tâm của một khu sân bãi khổng lồ đầy những tòa nhà cao tầng, mỗi tòa nhà hiển thị biểu tượng mà tôi nhận ra là logo của DesCon. “Cùng với mười hai tập đoàn khác, DesCon đã đóng góp quỹ viện trợ cho dân chúng. Đến đầu năm 2058, chính phủ Hợp chúng quốc đồng loạt dừng hoạt động tại phía Đông và được thay thế bằng chính quyền Thuộc địa Mỹ, được lập nên từ liên minh của mười ba tập đoàn hàng đầu đất nước và chống lưng bởi nguồn lợi nhuận chung. Sau một loạt những vụ sáp nhập, nước Thuộc địa Mỹ hiện thời được bốn tập đoàn cai quản: DesCon, Cloud, Meditech và Evergreen. Chuyển đến một tập đoàn cụ thể?”
Tôi vẫn im lặng, nhìn phần còn lại của video thực tế ảo đang mở ra đến tận khi nó dừng lại ở khung hình cuối cùng, hình ảnh rung rung ghi lại một cư dân tuyệt vọng che lấy mặt mình khỏi tên lính đang giương súng. Rồi tôi tháo kính, dụi mắt và bước ra ngoài chiếc buồng trụ kính giờ đã trống rỗng và khô khan. Tiếng bước chân của tôi vang lên trong căn phòng trống. Tôi thấy hơi chóng mặt và tê người vì các hình ảnh chuyển động đột nhiên biến mất.
Làm sao hai đất nước với hai quan điểm khác nhau hoàn toàn có thể thống nhất lại được? Liệu chúng tôi có hy vọng nào về sự biến đổi nước Cộng hòa và Thuộc địa trở lại như những gì mà chúng đã từng? Hay có thể chúng không hoàn toàn khác nhau như tôi nghĩ. Chẳng phải các tập đoàn của Thuộc địa và chính phủ Cộng hòa thực ra là một sao? Quyền lực tuyệt đối vẫn là quyền lực tuyệt đối, dù cho tên gọi của chúng là gì. Không phải sao?
Tôi bước ra khỏi căn phòng, suy nghĩ bâng quơ và khi rẽ ở khúc quanh tiến về phòng mình, tôi suýt đâm thẳng vào Anden.
“June?” Anh thốt lên khi nhìn thấy tôi. Mái tóc xoăn của anh có chút rối, như thể anh vừa cào tay qua tóc, cổ áo anh nhăn nhúm, tay áo xắn cao tận khuỷu tay và khuy cổ áo chưa cài. Anh cố trấn tĩnh bản thân đủ để cúi chào và trao cho tôi một nụ cười. “Em làm gì ở trên này?”
“Em chỉ khám phá thôi.” Tôi đáp lại nụ cười của anh. Tôi quá mệt mỏi để nhắc đến toàn bộ cuộc tìm kiếm trên mạng của mình. “Thực tình, em cũng không chắc mình đang làm gì ở đây nữa.”
Anden cười khẽ. “Anh cũng vậy. Anh đã tản bộ ở hành lang một tiếng đồng hồ.” Chúng tôi ngừng nói một lát. Rồi anh quay về hướng phòng của mình và nhìn tôi dò hỏi. “Nam Cực sẽ không giúp đỡ chúng ta nhưng họ vẫn đủ tốt để gửi một chai rượu loại ngon nhất tới phòng anh. Em muốn uống một chút không? Anh sẽ có người bầu bạn và thêm vài lời khuyên.”
Lời khuyên từ Đầu-não-tập-sự tầm thường nhất của anh sao? Tôi bước cùng anh, tất cả đều thể hiện rõ sự gần gũi giữa chúng tôi. “Họ thật lịch sự làm sao,” Tôi đáp.
“Lịch sự quá mức cần thiết,” Rồi anh lẩm bẩm không thành tiếng làm tôi nghe không rõ. “Lần tới họ sẽ ném cho chúng ta một cuộc duyệt binh.”
Phòng của Anden tất nhiên đẹp hơn phòng tôi, ít ra những người Nam Cực cũng đối xử với anh lịch sự đến mức đấy. Một ô cửa sổ mặt kính cong chạy dọc khắp nửa bức tường, mang lại cho chúng tôi một cảnh tượng đẹp đến nghẹt thở của thành phố Ross chìm trong hàng nghìn ánh đèn điện đang nhấp nháy. Cảnh màn đêm buông xuống này hẳn cũng là do người Nam Cực giả lập nên thôi, vì dưới này đang là mùa hè, nhưng sự mô phỏng có vẻ rất hoàn hảo. Tôi nghĩ về tấm màng hình vòm chúng tôi đi xuyên qua khi hạ cánh xuống thành phố. Có lẽ nó cũng hoạt động như một màn hình khổng lồ. Những đường sọc lặng lẽ nhảy múa trên bầu trời theo từng mảng màu ngoạn mục, màu ngọc lam, hồng điều và vàng óng, tất cả xoáy vào nhau, tan biến rồi lại xuất hiện áp vào phông nền đầy sao. Tôi hít thật sâu. Đây chắc hẳn là bắt chước Nam Cực quang. Tôi đã đọc về những tia sáng phương Nam này trong các bài học hằng tuần, nhưng tôi không ngờ chúng đẹp đến nhường này, dù mô phỏng hay không.
“Cảnh đẹp thật,” Tôi nói.
Anden cười gượng, một chút thích thú vụt sáng lên giữa tâm trạng chán chường đối lập của anh. “Ưu thế vô dụng khi là Cử tri của Cộng hòa,” Anh đáp. “Họ cam đoan với anh rằng chúng ta có thể nhìn xuyên qua kính nhưng không ai từ bên ngoài nhìn thấy chúng ta. Nhưng mà, có lẽ họ chỉ đang đùa giỡn anh.”
Chúng tôi ngồi xuống những chiếc ghế mềm gần cửa sổ. Anden rót rượu cho cả hai. “Một trong những tên lính canh bị buộc tội đã thú nhận về Chỉ huy Jameson,” anh nói khi trao cốc cho tôi. “Quân lính Cộng hòa không vui vì quyền lực của anh, họ được Thuộc địa hối lộ. Chính quyền Thuộc địa lợi dụng hiểu biết của Chỉ huy Jameson về quân đội chúng ta. Bà ta có lẽ vẫn đang ở trong lãnh thổ nước ta.”
Tôi lặng lẽ nhấm nháp rượu. Vậy tất cả đều là thật. Tôi ước mong có thể quay ngược thời gian về buổi đến thăm Thomas ở trong tù, để tôi đã có thể kịp thời để ý đến sự sắp đặt bất thường đó. Và bà ta có lẽ vẫn đang ở trong lãnh thổ nước ta. Vậy Thomas đang ở đâu?
“Anh đảm bảo,” Anden nói khi thấy nét mặt tôi, “rằng chúng ta đang làm mọi việc có thể để tìm được bà ta.”
Mọi việc có thể vẫn là chưa đủ. Không đủ khi mà sự giám sát của chúng ta và binh lính bị dàn ra quá mỏng, cố gắng chiến đấu từ nhiều hướng. “Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?”
“Chúng ta sẽ quay về Cộng hòa vào sáng mai,” Anh đáp. “Đó là việc ta sẽ làm. Và chúng ta sẽ đẩy lui quân Thuộc địa mà không cần Nam Cực hỗ trợ.”
“Anh thực sự định trao một phần đất của chúng ta cho bọn họ?” Sau một lát tôi hỏi.
Anden lắc cốc rượu trước khi nhấp một ngụm. “Anh vẫn chưa từ chối,” Anh nói. Tôi có thể nghe thấy sự ghê tởm chính mình trong giọng nói của anh. Cha anh chắc chắn sẽ coi đó là sự phản bội tột cùng đối với đất nước.
“Em xin lỗi,” Tôi lặng lẽ nói, không chắc làm thế nào để anh nguôi lòng.
“Anh cũng vậy. Tin tốt là anh vừa nhận được tin Day và em trai cậu ấy đều đã sơ tán an toàn đến Los Angeles.” Anh thở ra một hơi dài thượt. “Anh không muốn ép cậu ấy làm việc gì nhưng anh đã hết chọn lựa. Cậu ấy sẽ giữ lời, em biết đấy. Cậu ấy đã đồng ý giúp chúng ta bằng mọi cách có thể, chỉ trừ việc từ bỏ em trai mình. Cậu ấy đang cố giúp, với hy vọng việc đó sẽ làm anh thấy tội lỗi khi đòi hỏi Eden. Anh ước gì chúng ta đưa cậu ấy theo. Anh ước cậu ấy có thể nhìn nhận tình huống từ góc nhìn của anh.” Anh đưa mắt nhìn xuống.
Tim tôi như bị bóp nghẹt khi nghĩ đến việc Day sẽ hy sinh trong lúc chiến đấu, rồi nhẹ nhõm khi biết tin cậu đã sống sót mà không bị thương. “Sẽ ra sao nếu ta thuyết phục Nam Cực đưa Day đi chữa trị? Đây có lẽ là cơ hội duy nhất giúp cậu ấy sống sót qua cơn bệnh và ít ra có thể khiến cậu ấy cân nhắc chuyện để Eden trải qua cuộc thí nghiệm.”
Anden lắc đầu. “Chúng ta không có gì để mặc cả. Nam Cực đã đưa ra cho chúng ta sự hỗ trợ nhiều nhất có thể. Họ sẽ không mang việc vào người mà nhận thêm một bệnh nhân của chúng ta.”
Trong thâm tâm, tôi cũng biết điều đó. Chỉ là một ý tưởng tuyệt vọng cuối cùng của tôi. Cũng như anh, tôi hiểu rõ rằng Day sẽ không bao giờ mang em trai cậu ra trao đổi để cứu lấy mạng sống của chính mình. Tôi lơ đễnh nhìn ra ánh đèn phía bên ngoài.
“Anh không trách cậu ấy, không hề.” Sau một lát im lặng, Anden nói. “Đáng lẽ anh phải ngăn chặn thứ vũ khí sinh học này ngay khi họ gọi anh là Cử tri. Chính trong cái ngày cha anh mất. Nếu thông minh, anh đã làm như vậy. Nhưng giờ đã quá muộn để đào sâu chuyện đấy. Day có quyền từ chối chính đáng.”
Tôi thấy cảm thông sâu sắc với anh. Nếu anh dùng vũ lực bắt giam Eden lại, không nghi ngờ gì Day sẽ kêu gọi mọi người vùng lên nổi loạn. Nếu anh tôn trọng quyết định của Day, anh sẽ mạo hiểm không thể tìm được thuốc chữa bệnh kịp thời và để cho Thuộc địa chiếm lấy thủ đô, và cả đất nước của chúng tôi. Nếu anh trao một phần đất của chúng tôi cho Nam Cực, người dân sẽ coi anh như một kẻ phản bội. Và nếu cảng biển của chúng tôi bị phong tỏa, chúng tôi sẽ không thể nhập khẩu hay nhận viện trợ nữa.
Và tôi cũng không thể trách Day. Tôi cố đặt mình vào hoàn cảnh của cậu. Chính phủ Cộng hòa cố giết tôi khi tôi mới mười tuổi; họ thí nghiệm trên cơ thể tôi trước khi tôi trốn thoát. Tôi sống nhiều năm sau trong một khu ổ chuột khắc nghiệt nhất của Los Angeles. Tôi chứng kiến chính quyền Cộng hòa đầu độc gia đình mình, giết chết mẹ và anh trai mình, làm em trai mình bị mù bằng những dịch bệnh họ chế ra. Bởi vì những thí nghiệm của Cộng hòa mà tôi đang chết dần chết mòn. Và giờ, sau bao lời dối trá cùng hành xử tàn độc, chính quyền Cộng hòa tiếp cận tôi, cầu xin sự giúp đỡ của tôi. Xin tôi cho phép họ được thí nghiệm một lần nữa lên em trai tôi, những thí nghiệm vốn không thể đảm bảo an toàn tuyệt đối cho thằng bé. Tôi sẽ nói gì? Có lẽ tôi sẽ từ chối, giống như cậu. Sự thật là gia đình của chính tôi cũng đã gánh chịu số phận nghiệt ngã dưới tay chính quyền Cộng hòa... nhưng Day đã ở tiền tuyến, chứng kiến mọi việc phơi bày kể từ khi cậu còn nhỏ. Thật là phép lạ khi ngay từ đầu Day đã ủng hộ Anden.
Anden và tôi nhấm nháp rượu vang thêm bốn phút nữa, lặng yên ngắm ánh đèn thành phố.
“Anh ghen tị với Day,” Anh nói. Giọng nói nhẹ nhàng chưa từng thấy. “Anh ghen vì cậu ấy có thể quyết định bằng trái tim mình. Mọi chọn lựa của cậu ấy đều thật lòng và mọi người yêu mến cậu ấy vì điều đó. Cậu ấy có đủ điều kiện để dùng đến trái tim mình.” Khuôn mặt anh tối sầm lại. “Nhưng thế giới bên ngoài nước Cộng hòa vô cùng phức tạp. Không hề có chỗ cho cảm xúc, phải không? Mọi mối quan hệ của chúng ta với các nước được giữ lại bằng một mạng lưới mong manh của những sợi chỉ ngoại giao, và những sợi chỉ đó là thứ ngăn chúng ta giúp đỡ những nước khác.”
Có thứ gì đó vỡ vụn trong giọng nói anh. “Không có chỗ cho cảm xúc trên vũ đài chính trị,” Tôi vừa đáp lời vừa đặt chiếc cốc xuống. Tôi không chắc mình có giúp được gì hay không, nhưng lời nói vẫn cứ buông ra. Tôi thậm chí không biết mình có tin vào chúng không. “Khi cảm xúc thất bại thì logic sẽ cứu anh. Anh có thể ghen tị với Day nhưng anh sẽ không bao giờ trở thành cậu ấy và cậu ấy sẽ không bao giờ là anh. Cậu ấy không phải Cử tri của Cộng hòa. Cậu ấy là một chàng trai đang bảo vệ em mình. Còn anh là một chính trị gia. Anh phải có những quyết định làm tổn hại trái tim mình, đau đớn và thất vọng, mà không ai hiểu được. Đó là trách nhiệm của anh.” Ngay cả khi tôi nói điều đó, tôi vẫn nghi ngờ từ trong sâu thẳm tâm trí mình, những hạt mầm mà Day đã gieo xuống.
Không cảm xúc, vậy làm người có ý nghĩa gì nữa?
Đôi mắt Anden nặng trĩu nỗi buồn. Anh buông thõng vai và trong giây lát tôi có thể thấy được con người thật của anh, một nhà cầm quyền trẻ tuổi cô đơn đứng chống chọi với một dòng chảy đối nghịch, gắng sức chịu đựng gánh nặng của cả đất nước đặt lên vai, với một Thượng viện hợp tác chỉ vì sợ hãi. “Thi thoảng anh lại nhớ cha anh,” Anh nói. “Anh biết mình không nên thú nhận điều đó nhưng đó là sự thật. Anh biết phần còn lại của thế giới coi ông ấy như một con quỷ.” Anh đặt ly rượu xuống chiếc bàn bên cạnh, rồi vùi đầu vào hai bàn tay và xoa lấy mặt mình.
Tim tôi đau nhói vì anh. Ít ra tôi có thể đau lòng vì anh trai mà không sợ kẻ khác thù ghét mình. Cảm giác sẽ thế nào nếu biết bố mẹ ta, người ta từng yêu thương, phải chịu trách nhiệm cho những hành động xấu xa đó?
“Đừng thấy có lỗi vì nỗi đau của anh,” Tôi nhẹ nhàng nói. “Ông ấy vẫn là cha anh mà.”
Ánh nhìn của anh dừng lại chỗ tôi, rồi như có một bàn tay vô hình lôi kéo, anh vươn người ra trước. Anh lưỡng lự ở đó, bấp bênh giữa nỗi khát khao và lý trí. Giờ anh ở thật gần, gần đến độ nếu tôi di chuyển một chút, đôi môi chúng tôi sẽ chạm vào nhau. Tôi cảm nhận hơi thở anh phả nhẹ trên làn da mình, hơi ấm khi anh ở gần, sự dịu dàng không lời trong tình yêu của anh. Giây phút này, tôi thấy mình bị anh cuốn hút.
“June...” Anh thì thầm. Ánh mắt anh lướt khắp khuôn mặt tôi.
Rồi anh chạm vào cằm tôi bằng một tay, kéo tôi tiến tới, rồi hôn tôi.
Tôi nhắm mắt. Tôi nên ngăn cản anh nhưng tôi không muốn vậy. Như có một luồng điện trong cảm xúc say mê trần trụi từ người Cử tri trẻ của Cộng hòa, cách anh tựa vào tôi, nỗi khát khao của anh bộc lộ ngay cả dưới lớp vỏ lịch lãm bền bỉ. Cách anh mở rộng trái tim với chỉ mình tôi. Dù có bao thế lực chống lại, anh vẫn có sức mạnh để bước tiếp mỗi ngày với tư thế đàng hoàng ngẩng cao đầu. Cách anh chỉ huy quân đội, vì trách nhiệm lợi ích quốc gia. Như tất cả chúng ta đều làm. Tôi thả lỏng không chống cự. Anh rời môi tôi và hôn lên má. Rồi đường xương hàm tôi, ngay dưới bên tai. Rồi đến cổ, cảm giác mơn man trên da thịt. Tôi rùng mình. Tôi có thể cảm thấy anh đang kiềm chế và biết điều anh muốn thực sự là đan những ngón tay vào mái tóc tôi, nhấn chìm bản thân anh vào trong tôi.
Nhưng anh không làm vậy. Cũng như tôi, anh biết chuyện này không có thật.
Tôi phải dừng lại. Và với một nỗ lực đau đón, tôi kéo người mình ra. Tôi vất vả để giữ hơi thở đều. “Em xin lỗi,” Tôi thì thầm. “Em không thể.”
Trông Anden lúng túng và thất vọng. Nhưng không bất ngờ. Gò má anh hơi ủng đỏ dưới ánh đèn mờ trong phòng, rồi anh đưa tay vuốt tóc. “Đáng lẽ anh không nên làm vậy,” Anh lẩm bẩm. Chúng tôi gượng gạo giữ im lặng trong chốc lát, đến khi Anden thở dài và lui người về chỗ cũ. Tôi hơi buông xuôi vai, vừa thất vọng vừa nhẹ nhõm. “Anh... biết em rất quan tâm đến Day. Anh biết anh không thể mong cạnh tranh được với điều đó.” Anh cau mày. “Anh thật không phải. Thứ lỗi cho anh, June.”
Tôi có một ham muốn mạnh mẽ thoáng qua đang len lỏi trong tim là được hôn anh một lần nữa, được nói với anh rằng tôi thực sự quan tâm, để xóa đi nỗi đau và sự ngượng ngùng trên khuôn mặt anh. Nhưng tôi cũng biết rằng mình không yêu anh và tôi không thể quyến rũ anh như vậy. Tôi biết lý do thực sự chúng tôi tiến xa đến thế là vì tôi không thể chịu được khi quay lưng lại với anh trong thời điểm tối tăm nhất. Tôi mong, sâu thẳm trong tim... anh là một người khác. Sự thật gieo rắc trong tôi cảm giác tội lỗi. “Em nên đi thôi,” Tôi buồn bã nói.
Anden đứng cách xa tôi hơn. Trông anh cô độc chưa từng thấy. Tuy vậy, anh vẫn trấn tĩnh và gật đầu một cách đầy tôn trọng. Giây phút yếu lòng của anh đã trôi qua, vẻ lịch sự thường lệ thay thế. Như mọi khi, anh rất giỏi che giấu nỗi đau. Rồi anh đứng dậy, đưa bàn tay ra cho tôi. “Anh sẽ dẫn em về phòng. Hãy nghỉ đi, mai chúng ta sẽ đi sớm.”
Tôi cũng đứng dậy nhưng không nắm lấy tay anh. “Không sao đâu. Em có thể tự tìm đường quay về phòng.” Tôi tránh nhìn vào mắt anh; tôi không muốn nhìn thấy mọi điều tôi nói chỉ làm anh thêm đau đớn ra sao. Rồi tôi đi về hướng cửa và để lại anh phía sau.
Ollie đón tôi bằng cái đuôi ngoe nguẩy lúc tôi trở về phòng. Sau một hồi vuốt ve nó, tôi quyết định dùng thử cổng Internet trong phòng mình trong lúc nó cuộn tròn kề bên và nhanh chóng ngủ thiếp đi. Tôi tìm kiếm về Anden và cha anh. Cổng thông tin trong phòng là phiên bản lược giản của chiếc cổng tôi từng dùng trước đó, không có bề mặt tương tác hay âm thanh vòm kèm theo, nhưng nó vẫn vượt xa hàng dặm so với những điều tôi đã thấy ở Cộng hòa. Tôi lặng lẽ sàng lọc các kết quả tìm kiếm. Hầu hết là những bức ảnh dàn dựng và những đoạn phim tuyên truyền, Anden có một bức chân dung khi còn nhỏ, cố Cử tri đang đứng trước Anden trong những buổi họp và sự kiện báo chí chính thức. Dường như ngay cả cộng đồng quốc tế cũng không có mấy thông tin về mối quan hệ giữa cha con họ. Nhưng càng đào sâu, tôi càng tìm thấy những khoảnh khắc chân thật đến ngạc nhiên. Tôi thấy một đoạn phim Anden năm bốn tuổi, đang giữ tư thế chào nghi thức với khuôn mặt non nớt nhưng nghiêm trang trong khi cha của anh kiên nhẫn hướng dẫn. Tôi tìm thấy một bức ảnh của Cử tri quá cố đang ôm lấy một Anden sợ hãi, khóc lóc trong vòng tay, thì thầm điều gì đấy vào tai anh, quên đi đám đông đang vây quanh họ. Tôi nhìn thấy một đoạn phim về cảnh ông giận dữ xô tay phóng viên quốc tế tránh xa khỏi cậu con trai nhỏ, ông nắm chặt tay Anden đến độ các khớp ngón tay đã chuyển sang màu trắng. Tôi tình cờ kiếm được một đoạn phỏng vấn hiếm hoi giữa ông và một phóng viên từ Châu Phi, người hỏi ông về điều ông quan tâm đến nhiều nhất ở Cộng hòa.
“Con trai tôi,” Cử tri quá cố trả lời không chút do dự. Biểu cảm của ông chưa bao giờ mềm yếu nhưng sự cứng rắn trong giọng nói đã có chút thay đổi. “Con trai tôi luôn luôn là tất cả đối với tôi, bởi vì một ngày nào đó thằng bé sẽ là tất cả đối với nước Cộng hòa.” Ông dừng một giây để cười với phóng viên. Trong nụ cười đó, tôi nghĩ mình thoáng thấy một người đàn ông khác đã từng tồn tại. “Con trai tôi... gợi nhớ đến tôi.”
Ban đầu chúng tôi đã lên kế hoạch trở về thủ đô vào sáng hôm sau, nhưng tin tức đến khi chúng tôi chỉ vừa mới lên máy bay ở thành phố Ross. Tin đến sớm hơn chúng tôi dự định.
Denver đã thất thủ trước quân Thuộc địa.