← Quay lại trang sách

DAY

“Day. Chúng ta đến nơi rồi.”

Tôi chếnh choáng mở mắt khi nghe giọng nói nhẹ nhàng của Tess. Em cười với tôi. Có thứ gì đó cộm lên trên đầu tôi và khi tôi với tay chạm vào tóc, tôi nhận ra đó là miếng băng gạc đang quấn quanh trán. Bàn tay bị đứt của tôi giờ cũng được buộc miếng vải lanh sạch màu trắng. Mất thêm vài giây sau tôi mới nhận ra mình đang ngồi trên xe lăn.

“Ôi, thôi nào,” Tôi lập tức thốt lên. “Cái xe lăn chết tiệt này sao?” Đầu óc tôi nhẹ bẫng và mù mờ, cảm giác quen thuộc do liều thuốc giảm đau hết tác dụng gây ra. “Chúng ta đang ở đâu? Anh bị làm sao thế này?”

“Có lẽ anh sẽ cần nghỉ tại bệnh viện khi chúng ta xuống tàu. Họ nghĩ tất cả những chấn động này đã gây nên phản ứng xấu trong người anh.” Tess đi bộ bên cạnh tôi trong khi những người lính đấy tôi đi dọc theo chiều dài toa tàu. Phía trên đầu, tôi thấy Pascao và những người lính Ái quốc khác đang bước khỏi tàu. “Chúng ta đang ở Los Angeles. Chúng ta đã trở về nhà.”

“Eden và bà Lucy đâu?” Tôi hỏi. “Em biết không?”

“Họ đã ổn định ở căn hộ tạm thời của anh ở khu Ruby rồi.” Tess đáp. Em im lặng vài giây. “Em đoán nhà của anh giờ đã ở một khu vực đá quý rồi.”

Nhà. Tôi im lặng khi chúng tôi rời khỏi tàu và hòa vào dòng người ở ga tàu với những binh lính khác. Los Angeles ấm áp chưa từng thấy, một ngày cuối thu điển hình với sương mù và ánh nắng vàng làm tôi phải nheo mắt. Cảm giác ngồi xe lăn thật khó chịu và kỳ lạ. Tôi bỗng có một thôi thúc muốn rời khỏi nó và đá văng nó ra đường ray. Tôi là một Người đưa tin, tôi không được dính với thứ dở hơi này. Lại một phán ứng xấu, lần này thì bị khơi mào vì những chấn động sao? Tôi nghiến răng vì sự yếu đuối của bản thân. Lời tiên liệu cuối của bác sĩ ám ảnh tôi. Một tháng, có thể là hai. Tần số của những cơn đau đầu dữ dội chắc chắn đang tăng lên.

Binh lính giúp tôi lên xe jeep. Trước khi chúng tôi đi. Tess với tay qua cửa sổ để mở cửa xe và ôm tôi thật nhanh. Hơi ấm bất chợt từ em làm tôi giật mình. Tất cả những gì tôi có thể làm là ôm đáp lại em, nhấm nháp khoảnh khắc này. Chúng tôi nhìn nhau chằm chằm đến tận khi xe jeep rời bến tàu và bóng dáng Tess biến mất sau một khúc quanh. Thậm chí sau đấy, tôi vẫn ngoái lại để mong nhìn thấy em.

Chúng tôi dừng lại ở một ngã tư. Trong khi chờ một nhóm người sơ tán qua đường phía trước mũi xe jeep, tôi nghiên cứu những con phố buôn bán của Los Angeles. Có những thứ dường như không thay đổi: Những hàng lính quát lên ra lệnh cho đám người sơ tán không làm theo chỉ dẫn; các cư dân khác đứng ở hai bên và phản đối những dòng người tràn đến; màn hình khổng lồ tiếp tục cho chạy hàng khẩu hiệu cổ động của thứ từng-được-gọi-là chiến thắng của nước Cộng hòa ở tiền tuyến, nhắc nhở mọi người: Đừng để Thuộc địa xâm chiếm quê hương các bạn! Hãy ủng hộ cho chính nghĩa!

Màn đối thoại với Eden lặp lại trong đầu tôi.

Tôi chớp mắt rồi nhìn kỹ những con phố. Lần này, cảnh tượng tôi nghĩ là quen thuộc diễn ra trong một bối cảnh mới. Hàng lính quát tháo ra lệnh thực ra đang cấp lương thực cho những người sơ tán mới đến. Những dân bản địa phản đối dòng người mới thực ra đang được cho phép biểu tình, quân lính canh gác nhưng súng của họ đều giắt ở thắt lưng. Và câu tuyên truyền trên màn hình khổng lồ, những hình ảnh từng là điềm gở với tôi, nay lại giống như khẩu hiệu lạc quan, truyền đi những hy vọng trong thời kỳ đen tối, nỗ lực hết sức để nâng cao tinh thần cho nhân dân. Cách không xa nơi xe jeep của chúng tôi dừng lại, tôi nhìn thấy một đám trẻ sơ tán vây quanh một cậu lính trẻ. Cậu đang khuỵu gối xuống ngang tầm mắt chúng tôi, trong tay là một con rối đồ chơi dùng để diễn kịch và kể chuyện cho bọn trẻ. Tôi kéo cửa sổ xuống. Giọng nói cậu lính trong trẻo và lạc quan. Thi thoảng, bọn trẻ cười, nỗi sợ hãi và hoảng loạn biến đi trong chốc lát. Gần đó, các vị phụ huynh quan sát với khuôn mặt vừa kiệt sức vừa biết ơn.

Nhân dân và chính quyền Cộng hòa... đang cùng nhau hành động.

Tôi nhíu mày vì suy nghĩ lạ lẫm đó. Không còn nghi ngờ gì chuyện chính quyền Cộng hòa đã làm những điều kinh khủng với tất cả chúng tôi, họ có thể vẫn đang làm như vậy. Nhưng... có thể tôi đang nhìn thấy những điều mình muốn thấy. Có thể giờ đây khi Cử tri cũ đã chết, quân lính Cộng hòa cũng bắt đầu cời bỏ những chiếc mặt nạ. Có thể họ thực sự đang tuân theo sự chỉ huy của Anden.

Trên chiếc xe jeep đưa tôi đến xem căn hộ nơi Eden đang ở. Thằng bé chạy ra đón tôi khi chúng tôi đoàn tụ, tất cả những phiền muộn từ cuộc cãi nhau lần trước đều biến mất. “Mọi người nói anh đã gây ra một tá rắc rối ngoài đó,” Nó nói khi cùng Lucy lên xe. Một cái nhìn bất đồng lan tỏa trên khuôn mặt thằng bé. “Đừng bao giờ làm em sợ như thế nữa.”

Tôi cười nhăn nhó và xoa đầu thằng bé. “Giờ em biết anh cảm thấy thế nào về quyết định của em rồi đó.”

Ngay lúc chúng tôi đỗ xe ở bên ngoài Bệnh viện Trung tâm Los Angeles, tin chúng tôi đến loan nhanh như gió và một đám đông khổng lồ đang đợi xe tôi. Họ gào thét, khóc lóc, đồng thanh hô hào, và mất đến hai đội lính mới đủ để mở đường cho chúng tôi đi vào trong bệnh viện. Tôi tê dại nhìn chằm chằm vào những con người mà mình đi qua. Rất đông trong số họ có vạch màu đỏ thắm trên tóc trong khi những người khác giơ cao biểu ngữ. Họ đồng thanh hét to.

CỨU CHÚNG TÔI.

Tôi lo lắng quay đi. Tất cả bọn họ đều đã nhìn và nghe về những việc tôi cùng quân Ái quốc làm ở Denver. Nhưng tôi không phải một siêu-chiến-binh bất bại, tôi là một thằng nhóc sắp chết, một kẻ sắp sửa trở nên vô dụng và mắc kẹt lại bệnh viện trong khi kẻ thù đang chiếm đóng đất nước của chúng tôi.

Eden tựa vào tay vịn của xe lăn. Dù thằng bé không nói lời nào, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của nó, tôi biết chính xác nó đang nghĩ điều gì. Ý nghĩ đó làm nỗi khiếp sợ lan dần dọc theo sống lưng tôi.

Em có thể cứu họ, đứa em nhỏ bé của tôi đang nghĩ vậy. Hãy để em cứu họ.

Ngay khi chúng tôi vào trong bệnh viện, quân lính chặn cửa lại, rồi họ đưa tôi lên các phòng ở tầng ba. Ở đó, Eden đợi bên ngoài trong lúc các bác sĩ tròng một mớ nút kim loại và dây nhợ vào người tôi. Họ quét não tôi. Cuối cùng, họ cũng để tôi nghỉ ngơi. Sau khi hoàn thành tất cả các công đoạn, đầu tôi giật liên tục, có lúc mạnh đến mức tôi thấy mình như đang di chuyển cho dù vẫn đang nằm trên giường. Y tá đi vào tiêm cho tôi một loại thuốc gì đấy. Vài giờ sau, khi tôi đủ sức ngồi dậy, có hai bác sĩ đến gặp tôi.

“Cái gì đây?” Tôi hỏi trước khi họ kịp nói. “Có phải tôi còn vài ba ngày nữa không? Chuyện là thế nào đây?”

“Đừng lo,” Người trẻ hơn, ít kinh nghiệm hơn trấn an tôi. “Cậu vẫn còn vài tháng nữa. Tiên liệu bệnh của cậu vẫn không đổi.”

“Ờ,” Tôi đáp. Là vậy, nhẹ cả người.

Người già hơn gãi gãi bộ râu vẻ không thoải mái. “Cậu vẫn có thể đi loanh quanh và hoạt động bình thường, dù là việc gì đi nữa,” Ông càu nhàu, “nhưng đừng quá sức. Vì để điều trị cho cậu...” Ông dừng lại ở đó rồi ngước nhìn tôi qua phần trên của mắt kính. “Chúng tôi sẽ thử thêm vài loại thuốc mạnh,” Bác sĩ nói tiếp với vẻ lúng túng. “Đừng bắt tôi phải nói rõ ra, Day, kẻ thù lớn nhất của chúng ta là thời gian. Chúng tôi đang gắng hết sức để chuẩn bị cho cậu một cuộc phẫu thuật vô cùng mạo hiếm, nhưng thời gian điều trị có thể dài hơn thời gian còn lại của cậu. Chúng tôi chỉ có thể làm được đến thế.”

“Chúng ta có thể làm gì?” Tôi hỏi.

Bác sĩ gật đầu nhìn chai truyền đang chảy nhỏ giọt treo cạnh tôi. “Nếu cậu vượt qua được cả quá trình, cậu có thể sẵn sàng để phẫu thuật sau vài tháng nữa.”

Tôi cúi đầu. Tôi chỉ có vài tháng nữa. Chắc chắn là họ đang rút ngắn thời gian lại. “Vậy,” Tôi lẩm bẩm. “Tôi có thể chết trước khi đến thời gian phẫu thuật. Hoặc có thể chẳng còn nước Cộng hòa nào.”

Câu bình luận cuối cùng của tôi làm ông bác sĩ mặt cắt không còn giọt máu. ông không đáp lại nhưng cũng không cần đáp. Dễ hiểu vì sao các bác sĩ khác bảo tôi lo liệu trước mọi chuyện. Ngay cả trong trường hợp may mắn nhất, tôi cũng không thể kéo dài kịp thời gian. Nhưng tôi thực sự vẫn có thể sống đủ lâu để nhìn thấy Cộng hòa thất thủ. Ý nghĩ đó làm tôi rùng mình.

Cách duy nhất để Nam Cực trợ giúp là chúng tôi đưa ra được bằng chứng về phương thuốc chữa dịch bệnh này, đưa cho họ một lý do để điều động binh lính ngăn chặn cuộc xâm lược của Thuộc địa. Cách duy nhất làm được điều đó là để Eden nộp mình cho chính quyền Cộng hòa.

Thuốc men đã làm tôi suy yếu, tôi mất nguyên một ngày mới tỉnh lại. Khi không có bác sĩ ở đó, tôi kiểm tra đôi chân mình bằng cách đi bộ một quãng ngắn quanh phòng. Tôi cảm thấy mình đủ sức đi bộ mà không cần xe lăn. Nhưng tôi vẫn loạng choạng khi dãn cơ quá sức hay bật nhảy từ góc này sang góc kia của căn phòng. Không. Tôi thở dài thất vọng, rồi lại quay về giường. Tôi đưa mắt nhìn màn hình trên tường, nơi cảnh phim từ Denver đang được chiếu. Tôi có thể thấy chính quyền Cộng hòa rất cẩn trọng về nội dung trình chiếu. Tôi đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng lính Thuộc địa tràn vào, nhưng trên màn hình chỉ chiếu những cảnh quay từ xa của thành phố. Người xem chỉ thấy khói lửa bốc lên từ vài tòa nhà và hàng khí cầu chết chóc lượn vòng bên rìa Bộ Giáp. Rồi đoạn phim cắt sang cảnh những chiếc phản lực của Cộng hòa xếp hàng trên những sân bay, chuẩn bị phóng vào trận chiến. Lần đầu tiên, tôi mừng vì sự có mặt cùa công tác tuyên truyền. Không có lý gì để sự sợ hãi bao trùm lên toàn bộ đất nước. Điều đó cũng cho thấy Cộng hòa đang chống trả.

Tôi không thể ngừng nghĩ đến khuôn mặt vô hồn của Frankie. Hay cảnh tượng đầu Thomas bật ra sau khi lính Thuộc địa bắn anh ta. Tôi nhíu mày im lặng đợi thêm nửa tiếng, quan sát khi màn hình chuyển từ cảnh phim về trận chiến tại Denver sang tiêu điểm việc tôi đã làm chậm bước quân Thuộc địa xâm lược. Giờ đã thêm nhiêu người trên phố, với những vạch màu đỏ thẫm và khẩu hiệu tự vẽ. Họ thực sự nghĩ tôi sẽ tạo ra sự khác biệt. Tôi đưa một tay vuốt mặt. Họ không hiểu rằng tôi chỉ là một cậu bé, tôi chưa bao giờ có ý định dấn thân quá sâu vào chuyện này. Không có quân Ái quốc, June hay Anden, thì tôi không thể làm gì. Bản thân tôi chỉ vô dụng.

Tín hiệu đột nhiên kêu lên trong tai nghe của tôi; một cuộc gọi đến. Tôi bắt máy. Rồi một giọng nói đàn ông lạ vang lên trong tai tôi. “Cậu Wing,” Người đàn ông nói. “Tôi đoán là cậu phải không?”

Tôi cáu kỉnh. “Ai đấy?”

“Cậu Wing,” Người đàn ông nói, thêm vào đó những lời hoa mỹ của vẻ hào hứng giả tạo làm tôi lạnh sống lưng. “Tôi là Thủ tướng nước Thuộc địa. Rất vui khi được làm quen với cậu.”

Thủ tướng à? Tôi nuốt khan. Ừ, đúng. “Đây có phải trò đùa không vậy?” Tôi cáu kỉnh nói vào micro. “Lại một thằng nhóc tin tặc...”

“Bình tĩnh nào. Bây giờ mà đùa cợt kiểu này thì đâu có vui, phải không?”

Tôi không biết Thuộc địa có thể truy cập vào dòng dữ liệu bộ đàm của tôi và thực hiện cuộc gọi này. Tôi nhíu mày, rồi hạ giọng. “Sao ông truy cập được?” Có phải Thuộc địa đã chiến thắng ở Denver? Thành phố thất thủ rồi sao, ngay sau khi chúng tôi sơ tán?

“Tôi có cách của tôi,” Người đàn ông đáp, giọng nói không chút dao động. “Có vẻ vài người của cậu đã đào ngũ sang phe chúng tôi. Tôi không thể trách họ được.”

Một số người Cộng hòa chắc hẳn đã đưa thông tin cho Thuộc địa để cho phép chúng sử dụng dòng dữ liệu của chúng tôi như thế này. Đột nhiên suy nghĩ của tôi vụt hướng về công việc tôi đã thực hiện cùng quân Ái quốc, về nơi lính Thuộc địa đã bắn thẳng vào đầu Thomas, hình ảnh làm tôi run bắn lên và tôi ép mình phải xua đi cảm giác đó. Chỉ huy Jameson.

“Tôi mong là mình không làm phiền cậu,” Thủ tướng nói trước khi tôi kịp đáp lời, “xét theo thể trạng của cậu. Tôi chắc chắn cậu đang cảm thấy hơi mệt sau vụ đào tấu nho nhỏ tại Denver. Tôi thấy ấn tượng, phải nói là như vậy.”

Tôi không đáp lời. Tôi tự hỏi ông ta còn biết những gì, liệu ông ta có biết vị trí bệnh viện mà tôi đang nằm... hoặc tệ hơn, vị trí căn hộ mới của chúng tôi mà Eden đang ở. “Ông muốn gì?” Cuối cùng tôi nói nhỏ.

Tôi gần như nghe thấy tiếng Thủ tướng mỉm cười qua bộ đàm. “Tôi ghét phải lãng phí thời giờ của cậu, vậy nên hãy đi thẳng vào vấn đề chính. Tôi nhận ra Cử tri hiện nay của Cộng hòa là anh bạn trẻ Anden Stavropoulos.” Giọng ông ta tỏ vẻ kẻ cả. “Nhưng thực tế thì cả cậu và tôi đều biết ai mới thực sự điều hành đất nước của cậu. Và đó chính là cậu. Nhân dân yêu quý cậu, Day à. Khi lính của tôi mới đến Denver, cậu biết họ đã nói gì với tôi không? ‘Cư dân thành phố đã dán đầy poster của Day trên tường. Họ muốn nhìn thấy cậu ta trên những màn hình.’ Họ rất cứng đầu và không chịu hợp tác với người của tôi, phải mất một quá trình vất vả đến không ngờ để bắt họ tuân lệnh.”

Cơn giận của tôi dần tăng lên. “Hãy để người dân ở ngoài chuyện này,” Tôi nghiến răng nói. “Họ không yêu cầu ông đột nhập vào nhà họ.”

“Nhưng cậu quên một điều,” Thủ tướng nói với giọng vỗ về. “Nước Cộng hòa của cậu đã làm những điều giống hệt như vậy với người dân hàng thập kỷ nay, không phải họ cũng làm vậy với gia đình cậu sao? Chúng tôi đang xâm lược nước Cộng hòa vì những việc họ đã gây ra cho chúng tôi. Loại virus mà họ đã chuyển qua biên giới. Chính xác thì lòng trung thành của cậu đặt vào đâu, và tại sao? Cậu có nhận ra không, chàng trai, thật khủng khiếp khi ở tuổi cậu mà đã đạt được vị trí này, đã điều khiển đất nước này đến nhường ấy? Cậu nắm giữ quyền lực quá lớn...”

“Ý ông là gì, Thủ tướng?”

“Tôi biết cậu sắp chết. Tôi cũng biết cậu có một cậu em trai và cậu muốn nhìn thấy nó trưởng thành.”

“Ông còn mang Eden vào chuyện này lần nữa thì cuộc nói chuyện sẽ chấm dứt.”

“Được thôi. Hãy kiên nhẫn với tôi một chút. Ở Thuộc địa, tập đoàn Meditech kiếm soát tất cả bệnh viện và cơ sở khám bệnh, tôi có thể đảm bảo với cậu chúng tôi sẽ làm tốt hơn nhiều so với những gì Cộng hòa có thề làm trong việc giải quyết trường hợp của cậu. Nên thỏa thuận thế này. Cậu có thể dần dần xén bớt những thứ còn lại của cuộc đời mình, giữ lòng trung thành với một đất nước không trung thành với cậu, hoặc cậu có thể làm gì đó cho chúng ta. Cậu có thể công khai yêu cầu người dân Cộng hòa chấp nhận nước Thuộc địa và giúp đất nước này tuân theo luật lệ tốt hơn. Cậu có thể được chữa trị ở một nơi chất lượng hơn. Thế không phải tốt sao? Chắc chắn cậu xứng đáng được nhiều hơn những gì cậu đang có.”

Tôi bật ra một tiếng cười khinh bỉ. “Ừ, phải, ông mong tôi tin những điều đó chắc?”

“Vậy giờ,” Thủ tướng nói, cố gắng thật vui vẻ, nhưng lần này tôi phát hiện sự nham hiểm trong lời nói của ông ta. “Tôi có thể thấy đây là một cuộc tranh luận thất bại. Nếu cậu chọn chiến đấu vì nước Cộng hòa, tôi sẽ tôn trọng quyết định đó. Tôi chỉ mong những điều tốt đẹp nhất sẽ xảy đến với cậu và em trai cậu, ngay cả sau khi chúng tôi thiết lập vị trí vững chắc ở Cộng hòa. Nhưng tôi là một doanh nhân, cậu Day ạ, và tôi thích làm việc với một Kế hoạch B trong đầu. Vậy, thay vào đó hãy để tôi hỏi cậu câu này.” Ông ta dừng lời một lát. “Đầu-não-tập-sự June Iparis. Cậu có yêu cô ấy không?”

Một bộ vuốt lạnh toát ghì lấy tim tôi. “Thì sao?”

“Vậy thì.” Thủ tướng đối giọng đau buồn. “Cậu sẽ phải xem xét tình huống từ góc độ của tôi,” Ông ta nhẹ nhàng nói. “Nước Thuộc địa sẽ chiến thắng, chắc chắn là vậy, với tốc độ này. Cô Iparis là một trong những thành viên chủ chốt của chính phủ bại trận. Giờ thì, con trai, tôi muốn cậu suy nghĩ về điều này. Cậu nghĩ điều gì sẽ xảy ra với chính phủ cầm quyền khi họ ở phe thất bại của một cuộc chiến?”

Tay tôi run lên. Đây là một ý nghĩ đã hiện lên từ sâu thẳm bóng đêm trong tâm trí tôi, điều tôi dằn lòng không được nghĩ đến. Cho tới lúc này. “Ông định đe dọa cô ấy?” Tôi thì thầm.

Thủ tướng xì một tiếng phản đối lời tôi. “Tôi chỉ đang thực tế thôi. Cậu nghĩ điều gì sẽ xảy đến với cô ấy một khi chúng tôi tuyên bố chiến thắng? Cậu có thực sự nghĩ chúng tôi sẽ để một cô gái đang trên đường trở thành lãnh đạo Thượng viện Cộng hòa được sống? Đây là cách mọi quốc gia văn minh hoạt động, Day ạ, và nó đã như thế hàng thế kỷ rồi. Hàng thiên niên kỷ. Xét cho cùng, tôi chắc chắn Cử tri của cậu đã tử hình những kẻ chống lại cậu ta. Không phải sao?” Tôi im lặng. “Cô Iparis, cùng với Cử tri và Thượng viện của cậu ta, sẽ bị xét xử và tử hình. Đó là điều xảy đến cho một chính phủ bại trận, Day ạ.” Giọng ông ta nghiêm túc hơn. “Nếu cậu không hợp tác với chúng tôi, thì cậu sẽ phải sống với đôi bàn tay dính máu của họ. Nhưng nếu cậu có hợp tác, tôi có thể sẽ tìm cách để tha cho họ thoát khỏi tội ác chiến tranh. Và thêm nữa,” Ông ta nói, “Cậu có thể có tất cả tiện nghi của một cuộc sống chất lượng. Cậu sẽ không phải lo lắng cho sự an nguy của gia đình nữa. Cậu cũng sẽ không phải lo lắng cho nhân dân Cộng hòa. Họ không biết điều gì là tốt; người dân thường không bao giờ biết điều gì tốt cho họ. Nhưng tôi và cậu đều biết, phải không? Cậu biết họ sẽ tốt hơn nếu thoát khỏi ách cai trị của Cộng hòa. Đôi khi họ không hiểu lựa chọn của chính mình, họ cần người lựa chọn thay họ. Dù sao thì cậu cũng đã chọn cách tự mình lôi kéo dân chúng khi cậu muốn họ chấp nhận Cử tri mới. Tôi nói đúng chứ?”

Bị xét xử và tử hình. June, chết. Lo sợ khả năng này là một chuyện; nghe giải thích và hăm dọa về điều đó lại là chuyện khác. Đầu tôi quay cuồng để tìm cách cho họ trốn thoát, tìm nơi ẩn nấp ở một quốc gia khác, có thể người dân Nam Cực sẽ giữ June và những người khác an toàn ở nước ngoài trong trường hợp Thuộc địa điều khiển đất nước này. Phải có cách nào đó. Nhưng... những người còn lại thì sao? Điều gì sẽ ngăn Thuộc địa làm hại em trai tôi?

“Làm sao tôi biết được ông sẽ giữ lời?” Cuối cùng tôi cũng cố thốt nên lời.

“Để thể hiện tấm chân tình của tôi với cậu, tôi xin hứa với cậu nước Thuộc địa sẽ dừng các cuộc công kích từ sáng nay và sẽ không bắt đâu lại trong ba ngày tới. Nếu cậu đồng ý với đề nghị của tôi, cậu sẽ đảm bảo an toàn cho nhân dân Cộng hòa... và cho người cậu yêu thương. Vậy nên, lựa chọn là quyền của cậu.” Thủ tướng cười, một chút. “Và tôi đề nghị cậu nên giữ bí mật cuộc trò chuyện này cho riêng mình.”

“Tôi sẽ suy nghĩ về chuyện này,” Tôi thì thầm.

“Tuyệt vời.” Giọng nói của Thủ tướng vui tươi hẳn. “Như tôi đã nói, càng sớm càng tốt. Sau ba ngày, tôi chờ đợi lời hồi đáp của cậu qua một tuyên bố công khai với nước Cộng hòa. Đây có thể là khởi đầu của một mối quan hệ rất thành công. Thời gian là vàng bạc, tôi biết cậu hiểu điều này hơn ai hết.”

Rồi cuộc gọi kết thúc. Im lặng bao trùm. Tôi nghĩ kỹ về cuộc đối thoại vừa rồi, đắm chìm vào đó. Những suy nghĩ không ngừng chảy trong tâm trí tôi... Eden, June, nước Cộng hòa, Cử tri. Đôi bàn tay cậu dính máu của họ. Nỗi sợ hãi và thất vọng vỡ òa từ bên trong đe dọa sẽ nhấn chìm tôi. Thủ tướng rất thông minh, tôi sẽ cho ông ta điều đó, ông ta biết đích xác điểm yếu của tôi và ông ta sẽ cố gắng dùng chúng để phục vụ mục đích của bản thân. Nhưng cả hai bên đều có thể chơi như vậy. Tôi phải cảnh báo June, tôi sẽ phải làm một cách kín đáo. Nếu Thuộc địa phát hiện tôi đã truyền tin thay vì im lặng làm theo lời Thủ tướng nói thì không ai biết họ sẽ giở trò gì để trả đũa. Nhưng chúng tôi có thể lợi dụng điều đó làm lợi thế cho mình. Đầu tôi quay cuồng. Có lẽ chúng tôi có thể lừa Thủ tướng bằng chiêu của chính ông ta.

Đột nhiên, một tiếng rít lên từ hành lang bên ngoài làm tôi dựng tóc gáy. Tôi nhìn về hướng âm thanh đó. Có người đang bị kéo xuống hành lang, dù cho là ai thì đó cũng là một vụ giằng co khá lớn.

“Tôi không bị nhiễm dịch,” Giọng nói phản đối. Tiếng hét to dần đến khi nó ở ngay ngoài cửa phòng tôi, rồi giảm dần khi âm thanh của giọng nói và xe cáng cứu thương đi sâu xuống phía sảnh. Tôi tức thì nhận ra giọng nói ấy. “Kiểm tra lại đi. Không thể nào. Tôi không nhiễm dịch.”

Mặc dù tôi không biết chính xác chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi lập tức biết chắc một điều, dịch bệnh lây lan ở Thuộc địa đã có một nạn nhân mới.

Tess.