JUNE
Lần đầu tiên trong lịch sử Cộng hòa, không còn thủ đô để hạ cánh máy bay.
Chúng tôi hạ cánh xuống một sân bay nằm ở rìa phía Nam Đại học Drake lúc 16:00, cách chưa đầy bốn trăm mét nơi tôi từng học lớp Lịch sử Cộng hòa. Buổi chiều, trời nắng một cách bất ngờ. Có thật là mới chưa đầy một năm kể từ khi mọi việc xảy ra không? Khi chúng tôi bước xuống từ máy bay và đợi dỡ hành lý, tôi nhìn xung quanh mà lòng choáng váng. Sân trường, vừa thân quen vừa lạ lẫm, trống trải hơn tôi nhớ, tôi nghe nói, có nhiều học sinh khóa trên đã bị đẩy lên tốt nghiệp sớm để cử ra tiền tuyến chiến đấu vì sự tồn vong của nước Cộng hòa. Tôi lặng lẽ bước đi phía sau Anden vài bước qua những con đường trong khuôn viên trường, trong khi Mariana và Serge, như một phần bản tính của Thượng nghị sĩ, vẫn giữ nguyên tiếng trò chuyện không ngớt với Cử tri của họ, người lúc này, ngược lại, đang im lặng. Ollie đi sát bên tôi, cổ buộc sợi dây xích. Sân chính của trường Drake vốn thường đông đúc sinh viên qua lại, giờ đây là nhà của những nhóm người sơ tán từ Denver và từ một vài thành phố lân cận. Một cảnh tượng kỳ quái lạ lùng.
Chúng tôi tới nơi hàng xe jeep đang chờ và bắt đầu đi qua khu vực Batalla, tôi để ý nhiều thứ ở khắp LA đã thay đổi. Các trung tâm di tản mọc lên ở nơi giao giữa Batalla và Blueridge, các tòa nhà quân sự được trưng dụng làm khu nhà dân, và nhiều tòa nhà cũ, bị bỏ hoang một nửa, xây dọc khu vực dân nghèo nhanh chóng biến thành các trung tâm di tản. Những đám đông dân tị nạn hoang mang từ Denver chen lấn ở các lối vào, tất cả đều hy vọng sẽ may mắn được phân một phòng ở. Liếc qua thôi tôi cũng biết, tất nhiên, những người đứng đợi ở đây phần lớn đều đến từ các khu nghèo ở Denver.
“Chúng ta xếp những gia đình thuộc tầng lớp cao hơn ở đâu vậy anh?” Tôi hỏi Anden. “Anh chắc là ở khu vực đá quý.” Giờ tôi thấy khó nói những điều như thế mà không đanh giọng lại.
Anden trông không vui nhưng anh vẫn bình tĩnh trả lời, “Ở khu vực Ruby. Em, Marian và Serge tất cả sẽ đều có căn hộ ở đấy.” Anh đọc được nét mặt tôi. “Anh biết em đang nghĩ gì. Nhưng anh không thể khống chế nổi nếu các gia đình giàu có nổi dậy chống lại anh vì đã ép họ vào những trung tâm sơ tán ở các khu dân nghèo. Anh đã bố trí một vài nơi ở Ruby để làm chỗ ở cho những người nghèo, họ sẽ được phân tới đó theo hệ thống ngẫu nhiên.”
Tôi không trả lời, đơn giản vì tôi không còn gì để tranh cãi lại. Nên xử lý thế nào trước tình huống này? Không dễ dàng để Anden có thể tái thiết toàn bộ cơ sở hạ tầng của đất nước trong khoảng thời gian một năm. Khi tôi nhìn qua cửa sổ, một nhóm người biểu tình tập trung dọc theo rìa một khu dân tị nạn được canh gác. HÃY CHUYỂN ĐẾN NGOẠI Ô! Một tấm bảng ghi, HÃY CÁCH LY CHÚNG!
Cảnh tượng làm tôi lạnh sống lưng. Nó không quá khác những gì đã xảy ra ở Cộng hòa thuở ban đầu, khi phía Tây phản đối những cư dân trốn sang từ phía Đông.
Chúng tôi ngồi im lặng trên xe một lúc. Rồi đột nhiên, Anden nhấn tay vào tai nghe và ra hiệu bảo tài xế. “Bật màn hình lên,” Anh nói, chỉ về phía màn hình nhỏ gắn trên ghế ngồi của xe jeep. “Tướng Marshall nói nước Thuộc địa đang truyền tin trên kênh mười hai của chúng ta.”
Tất cả chúng tôi quan sát khi màn hình bật sáng. Đầu tiên chúng tôi chỉ nhìn thấy một màn hình màu đen trống rỗng, nhưng rồi bản tin xuất hiện và tôi nhìn kỹ khẩu hiệu cũng như huy hiệu của Thuộc địa xuất hiện trên lá cờ Thuộc địa đang bay phất phới.
NƯỚC THUỘC ĐỊA MỸ
CLOUD. MEDITECH. DESCON. EVERGREEN
MỘT ĐẤT NƯỚC TỰ DO LÀ MỘT ĐẤT NƯỚC TẬP ĐOÀN
Sau đó, quang cảnh chiều tà của một thành phố rực rỡ và tươi đẹp hiện ra, tất cả được trang hoàng bằng hàng nghìn ánh đèn màu xanh lam lấp lánh. “Hỡi những cư dân Cộng hòa,” Một giọng nói long trọng cất lên, “Chào mừng đến với nước Thuộc địa Mỹ. Như số đông các bạn đã biết, quân Thuộc địa đã tràn vào thủ đô Denver của nước Cộng hòa và vì vậy, đồng nghĩa tuyên bố chiến thắng không chính thức trước chế độ cai trị bạo ngược đã kìm kẹp các bạn. Sau hơn một trăm năm chịu khổ đau, bây giờ các bạn đã được tự do.” Khung cảnh chuyển sang một bản đồ nhìn từ trên cao xuống của hai nước Cộng hòa và Thuộc địa, chỉ có điều, lần này, đường phân chia hai quốc gia đã biến mất. Tôi rùng mình lạnh toát sống lưng. “Trong vài tuần tới, tất cả các bạn sẽ được hợp nhất vào hệ thống cạnh tranh công bằng và tự do của chúng tôi. Bạn là một cư dân của Thuộc địa. Điều đó có ý nghĩa gì, các bạn có tự hỏi vậy không?”
Giọng nói dừng lại, hình ảnh chuyển sang một gia đình hạnh phúc đang giữ một tấm séc trên tay. “Là một cư dân mới, mỗi người các bạn sẽ được trao tặng ít nhất năm nghìn đồng Thuộc địa, tương đương sáu mươi nghìn đồng Cộng hòa, được đảm bảo từ một trong bốn tập đoàn chính mà bạn quyết định sẽ làm việc cho họ. Thu nhập hiện tại của bạn càng cao, thì chúng tôi chi trả cho bạn càng nhiều. Bạn sẽ không phải trả lời những cảnh sát tuần tra Cộng hòa mà là các đội tuần tra thành phố của DesCon, cảnh sát khu vực luôn sẵn sàng phục vụ bạn. Chủ lao động của các bạn không còn là chính phủ Cộng hòa nữa mà là một trong bốn tập đoàn riêng biệt của chúng tôi, nơi bạn có thể ứng tuyển hướng đến một sự nghiệp thành công.” Video lại chuyển sang cảnh những công nhân vui vẻ, những khuôn mặt tự hào, đang tươi cười lơ lửng trong những bộ com lê, cà vạt. “Chúng tôi mang đến cho bạn, những cư dân, sự tự do chọn lựa.”
Sự tự do chọn lựa. Trong đầu tôi vụt qua hình ảnh về những điều đã thấy ở Thuộc địa khi cùng Day đột nhập vào lãnh thổ của họ. Đám đông công nhân, những khu ổ chuột nghèo xơ xác. Các quảng cáo được in lên khắp trang phục của mọi người. Trên hết là cảnh sát DesCon, cách họ từ chối giúp người đàn bà bị cướp mất tiền nhà. Đó là tương lai của Cộng hòa sao? Tôi bỗng thấy ghê tởm, vì tôi không thể nói người dân sẽ sống tốt hơn dưới chính quyền Cộng hòa hay chính quyền Thuộc địa.
Buổi phát sóng tiếp tục. “Chúng tôi chỉ yêu cầu các bạn làm cho chúng tôi một việc nhỏ.” Video lại chuyển hình, lần này là cảnh nhân dân đồng loạt biểu tình phản đối. “Nếu bạn, với tư cách một người dân, bất bình với Cộng hòa, thì giờ chính là lúc để nói với họ. Nếu bạn đủ dũng cảm để tổ chức biểu tình xuyên suốt từng thành phố, nước Thuộc địa sẽ trả bạn thêm một khoản năm nghìn đồng Thuộc địa, đồng thời cấp cho bạn một năm giảm giá tất cả các hàng hóa tạp phẩm của tập đoàn hàng hóa Cloud. Chỉ cần gửi bằng chứng tham gia của bạn tới bất kỳ trụ sở nào của DesCon tại Denver, Colorado, kèm theo tên và địa chỉ email.”
Ra vậy, điều này giải thích cho việc nhiều cuộc biểu tình nổ ra trên khắp thành phố. Ngay cả bài tuyên truyền của họ cũng giống một mẩu quảng cáo. Một tham vọng nguy hiểm. “Tuyên bố chiến thắng hơi sớm đấy,” Tôi thầm nói.
“Họ đang cố khiến dân chúng chống lại chúng ta,” Anden lẩm bẩm đáp. “Họ đã tuyên bố ngừng bắn sáng nay, có lẽ là để có cơ hội phát tán bài tuyên truyền như thế này.”
“Em nghi ngờ tính hiệu quả của nó,” Tôi nói, dù nghe không được tự tin như đáng ra phải thế. Ngần ấy năm tuyên truyền chống Thuộc địa sẽ làm Thuộc địa khó mà thành công. Không phải sao?
Xe của Anden đi chậm dần rồi dừng hẳn lại. Tôi nhíu mày, bối rối giây lát. Thay vì đưa tôi đến căn hộ tạm thời tại một tòa nhà cao tầng, giờ chúng tôi lại đỗ xe trước Bệnh viện Trung tâm Los Angeles. Nơi anh Metias đã hy sinh. Tôi liếc nhìn Anden. “Chúng ta làm gì ở đây?” Tôi hỏi.
“Day đang ở đây,” Anden đáp. Giọng anh ngừng lại một chút khi nhắc đến tên Day.
“Tại sao?”
Anden không nhìn tôi. Anh có vẻ do dự khi bàn về chuyện này. “Cậu ấy đã bất tỉnh trên đường sơ tán đến LA,” Anh giải thích. “Một loạt vụ nổ bên ta dùng để đánh sập đường hầm rõ ràng đã châm ngòi cho những cơn đau đầu nghiêm trọng của cậu ấy. Các bác sĩ đang bắt đầu một chu trình chữa trị khác.” Anden dừng lại, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm trọng. “Có một lý do nữa khiến chúng ta ở đây. Nhưng em hãy tự xem đi.”
Xe jeep phanh lại. Tôi leo ra ngoài đợi Anden. Cảm giác khiếp sợ dần dần xâm chiếm lấy tôi. Nếu bệnh của Day nặng hơn thì sao? Nếu như cậu không qua khỏi? Liệu có phải đó là lý do cậu ở đây? Không lý nào Day chịu bước chân vào tòa nhà này lần nữa, trừ phi cậu bị bắt ép, không thể sau những điều cậu phải trải qua ở bệnh viện này.
Cùng nhau, tôi và Anden tiến vào tòa nhà với binh lính hộ tống. Chúng tôi đi lên tầng tư, nơi một người lính dẫn chúng tôi bước vào tầng thí nghiệm của Bệnh viện Trung tâm. Cảm giác căng thẳng siết chặt mỗi bước chúng tôi đi.
Cuối cùng, chúng tôi dừng trước một dãy phòng nhỏ xếp thành hàng bên phía tầng thí nghiệm chính. Khi đi qua một cánh cửa, tôi nhìn thấy Day. Cậu đang đứng trước một căn phòng lắp tường kính, hút điếu thuốc lá màu xanh lam, chăm chú nhìn một người ở bên trong đang được các kỹ thuật viên mặc bộ đồ toàn thân kiểm tra. Dù vậy điều làm tôi nghẹn thở là cậu đang nặng nhọc dựa vào đôi nạng. Cậu bị thế này bao lâu rồi? Cậu trông kiệt quệ, xanh xao và xa cách. Tôi băn khoăn liệu các bác sĩ đang thử nghiệm cho cậu loại thuốc mới nào. Ý nghĩ đó là một lời nhắc nhở đột ngột, đau nhói như dao đâm về cuộc sống sắp tàn lụi của Day, thời gian ít ỏi còn lại của cậu đang dần dần trôi qua.
Đứng bên cạnh cậu là một vài kỹ thuật viên với bộ bảo hộ áo liền quần màu trắng và cặp kính lủng lăng đeo ở cổ, mỗi nguôi đều quan sát căn phòng và ghi chép vào sổ tay. Gần đó, Pascao say sưa trò chuyện với những lính Ái quốc khác. Họ để Day một mình.
“Day?” Khi đến gần tôi gọi.
Cậu nhìn qua phía tôi, một loạt cảm xúc vụt qua trong đôi mắt cậu, vài trong số đó làm tôi đỏ mặt. Rồi cậu để ý thấy Anden. Cậu gượng cúi đầu chào Cử tri rồi quay đi theo dõi người bệnh ở phía bên kia tấm kính. Là Tess.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Tôi hỏi Day.
Cậu rít thêm một hơi thuốc lá và cụp mắt xuống. “Họ không để tớ vào trong. Họ nghĩ em ấy đã phơi nhiễm thứ dịch bệnh mới đấy,” Cậu nói. Giọng nói trầm lặng nhưng tôi có thể nghe được sự thất vọng và giận dữ ẩn trong đó. “Họ đã cho kiểm tra tớ và những người lính Ái quốc khác. Tess là người duy nhất không sạch bệnh.”
Tess hất tay một kỹ thuật viên, rồi loạng choạng lùi về phía sau như đang gặp vấn đề trong việc giữ thăng bằng. Mồ hôi túa ra từ trán, nhỏ dần xuống cổ em. Lòng trắng của đôi mắt em hiện lên một ánh vàng ốm yếu và khi nhìn gần hơn, tôi biết em đang nheo mắt cố gắng nhìn mọi thứ xung quanh, điều này gợi tôi nhớ về bệnh cận thị của em, cách em từng nheo mắt khi quan sát những con phố của khu Lake. Tay em run lên. Tôi nghẹn họng khi nhìn thấy cảnh này. Quân Ái quốc không tiếp xúc quá lâu với lính Thuộc địa nhưng rõ ràng khoảng thời gian đó đủ cho một người lính mang virus lây cho một người trong số họ. Cũng có một khả năng là Thuộc địa cố tình lan truyền bệnh dịch trở lại cho chúng tôi, khi mà bây giờ họ đã ở trong lãnh thổ của chúng tôi. Tôi lạnh run người khi nhớ đến một dòng trong tờ báo cũ của anh Metias: Một ngày chúng ta sẽ tạo nên một loại virus mà không ai có thể ngăn chặn được. Và điều đó có thể làm cho toàn bộ nước Cộng hòa sụp đổ.
Một kỹ thuật viên quay về hướng tôi và giải thích ngắn gọn. “Loại virus này giống như một loại đột biến của dịch bệnh chúng ta thí nghiệm trước kia,” Cô nói, liếc nhìn Day lo lắng (chắc cậu đã lớn tiếng với cô vì điều này) trước khi nói tiếp. “Cho đến nay, xét theo dữ liệu Thuộc địa đã công bố, loại virus này có tỉ lệ nhiễm bệnh thấp với những người trưởng thành khỏe mạnh, nhưng khi nó lây nhiễm vào ai, bệnh dịch sẽ tiến triển nhanh chóng và tỉ lệ tử vong là rất cao. Chúng ta đang thấy các trường hợp nhiễm dịch-rồi-chết đã nhân lên nhiều lần sau một tuần.” Cô hơi quay về phía Tess ở bên kia tấm kính. “Cô ấy đang biểu hiện những triệu chứng ban đầu, sốt, chóng mặt, vàng da và triệu chứng cho ta thấy đây là một trong những virus chúng ta đã tạo ra, mù tạm thời hoặc có thể là vĩnh viễn.”
Bên cạnh tôi, Day siết chặt chiếc nạng đến mức khớp ngón tay chuyển màu trắng. Hiểu cậu, tôi tự hỏi liệu có phải cậu đã gây lộn với những kỹ thuật viên phòng thí nghiệm, tìm cách được gặp Tess hay la hét họ để cho em yên hay chưa. Tôi biết chắc cậu đang hình dung ra Eden lúc này, với đôi mắt tím mù mờ của thằng bé, và bỗng chốc lòng hận thù sâu sắc với chính quyền Cộng hòa cũ dâng trào trong tôi. Bố tôi từng làm việc sau nhũng cánh cửa phòng thí nghiệm kia. Ông đã cố gắng bỏ việc khi phát hiện ra điều họ thực sự đang làm với những dịch bệnh địa phương của LA, và kết quả là ông đã phải chết. Có phải đất nước đó bây giờ đã thực sự trở thành quá khứ? Liệu danh tiếng của chúng ta có thay đổi trong con mắt của thế giới bên ngoài hay... của Thuộc địa không?
“Em ấy đã cố gắng cứu Frankie,” Day nói nhỏ, vẫn không rời mắt khỏi Tess. “Em ấy đã đột nhập vào trong Bộ Giáp ngay sau chúng mình. Mình đã nghĩ Thomas sẽ giết em ấy.” Giọng cậu cay đắng. “Nhưng có lẽ em ấy đã bị đóng dấu tử từ trước rồi.”
“Thomas ư?” Tôi nói khẽ.
“Thomas chết rồi,” Cậu lẩm bẩm. “Khi Pascao và mình thoát thân khỏi Bộ Giáp, mình đã trông thấy anh ta đứng lên và chống lại lính Thuộc địa một mình. Anh ta bắn liên tiếp vào chúng cho đến khi bị bắn vào đầu.” Cậu do dự ở câu cuối này.
Thomas đã chết.
Tôi chớp chớp mắt, bỗng nhiên tê dại từ đầu đến chân. Đáng ra tôi không nên thấy bàng hoàng. Tại sao tôi lại bàng hoàng như vậy? Tôi đã chuẩn bị cho điều này. Tên lính đã đâm xuyên trái tim anh trai tôi, kẻ đã bắn mẹ của Day... anh ta đã chết. Và tất nhiên anh ta sẽ chết theo cách đó, bảo vệ nước Cộng hòa đến hơi thở cuối cùng, lòng trung thành đến điên cuồng không hề dao động đối với một đất nước đã quay lưng lại với anh ta. Tôi cũng hiểu ngay tại sao điều này ảnh hưởng mạnh tới Day. Bị bắn xuyên qua đầu. Tôi thấy trống rỗng khi nghe tin. Mệt mỏi. Tê dại. Vai tôi buông thõng.
“Như vậy là tốt nhất,” Cuối cùng tôi thì thầm qua cục nghẹn ứ ở cổ. Hình ảnh anh Metias vụt qua trong đầu và cả những điều Thomas đã kể với tôi vào đêm cuối cùng anh ta còn sống. Tôi bắt mình nghĩ đến Tess. Tới sự sống và những người còn quan trọng. “Tess sẽ ổn thôi,” Tôi nói.
Lời tôi nói nghe không thuyết phục. “Chúng ta chỉ cần tìm ra cách.”
Các kỹ thuật viên trong phòng kính đang đâm một chiếc kim dài vào cánh tay phải của Tess, rồi sang tay trái. Em kêu lên một tiếng nức nở. Day vội quay đi để không phải nhìn cảnh này, chỉnh tay nắm trên chiếc nạng và bắt đầu đi về hướng chúng tôi. Khi đi ngang qua tôi, cậu thì thầm, “Tối nay nhé.” Rồi cậu để chúng tôi lại và tiến xuống hành lang.
Tôi nhìn cậu đi trong im lặng. Anden thở dài, buồn rầu nhìn về phía Tess rồi đến chỗ các kỹ thuật viên khác. “Cô chắc Day không nhiễm dịch chứ?” Anh nói với người đã chia sẻ thông tin về virus với chúng tôi. Cô khẳng định và Anden gật đầu tán thành. “Tôi muốn kiểm tra đợt hai trên tất cả binh lính ngay lập tức.” Anh quay sang một Thượng nghị sĩ khác. “Rồi tôi muốn gửi ngay một bức điện đến Thủ tướng Thuộc địa, cùng giám đốc điều hành của DesCon. Để xem liệu tài ngoại giao sẽ đưa chúng ta đến đâu.”
Cuối cùng, Anden nhìn tôi thật lâu. “Anh biết anh không có quyền yêu cầu em,” Anh nói. “Nhưng nếu em có thể xem xét tận thâm tâm để hỏi Day lần nữa về em trai cậu ấy, anh sẽ rất biết ơn. Có thể chúng ta vẫn còn một cơ hội với Nam Cực.”
19:30.
KHU RUBY.
23 ĐỘ C.
Tòa nhà cao tầng tôi đang ở chỉ cách nơi tôi và anh Metias từng sống vài dãy nhà. Khi xe jeep đến gần đó, tôi nhìn xuống đường và gắng nhìn qua khu chung cư cũ. Thậm chí, bây giờ cả khu Ruby cũng bị phong tỏa bằng các đoạn băng dính quây khu vực dành cho dân sơ tán và binh lính xếp hàng trên phố. Tôi băn khoăn liệu nơi Anden đang ở có nằm giữa cảnh nhốn nháo này không; có lẽ là một nơi nào đó ở khu vực Batalla. Đêm nay chắc chắn anh sẽ thức khuya. Trước khi tôi đến căn hộ được phân, anh đã dẫn tôi ra một góc riêng ở hành lang khu thí nghiệm. Đôi mắt anh vô tình liếc nhìn môi tôi rồi lại quay đi. Tôi biết anh đang chìm sâu trong khoảnh khắc chúng tôi bên nhau ở thành phố Ross, cũng như những lời đã nói sau đấy. Anh biết em quan tâm sâu sắc tới Day.
“June,” Anh nói sau một khoảng lặng ngượng ngùng. “Chúng ta sẽ họp với Thượng viện vào sáng ngày mai để bàn về bước đi tiếp theo. Anh muốn lưu ý em đây là một hội nghị nơi mỗi Đầu-não-tập-sự sẽ truyền tải nhiều điều tới mọi người. Đây là một cơ hội để mỗi người trong các em chứng tỏ mình sẽ làm gì nếu chính thức trở thành Đầu não Thượng viện, nhưng phải cảnh giác, hội nghị sẽ rất nóng đấy.” Anh khẽ mỉm cười. “Trận chiến này đã đưa chúng ta đến bên bờ vực, mà đấy đã là nói giảm nói tránh.”
Tôi muốn nói với anh rằng tôi sẽ không tham gia hội nghị này. Thêm một cuộc họp giữa các Thượng nghị sĩ, là lại thêm một phiên bốn giờ đồng hồ ngồi nghe tất cả bốn mươi cái đầu cùng nói, đấu đá để vượt lên trên kẻ khác, tất cả đều cố xoay Anden theo phe họ hoặc bôi nhọ anh trước mọi người. Không nghi ngờ gì Mariana và Serge sẽ dẫn đầu những cuộc tranh luận xem ai trong hai người có thể trở thành Đầu-não-tập-sự tốt hơn. Chỉ nghĩ thôi tôi cũng đã cảm thấy bị rút sạch chỗ sức lực còn lại. Nhưng cùng lúc đó, ý nghĩ để Anden lại một mình với gánh nặng trên vai trong một căn phòng đầy những con người lạnh lùng, xa cách thật quá khó chịu. Nên tôi cười và gật đầu với anh, như một Đầu não Thượng viện chuẩn mực. “Em sẽ tới đó,” Tôi đáp.
Lúc này chiếc xe jeep đã dừng lại trước căn hộ tôi được phân, và tôi xua những ký ức ra khỏi đầu. Tôi bước khỏi xe cùng Ollie, nhìn nó đi tới một ngã rẽ và hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn. Tôi tiến vào trong tòa nhà cao tầng.
Ban đầu tôi định ghé qua phòng Day ngay sau khi đã ổn định chỗ ở, để xem ý của cậu là gì khi nói “tối nay”. Nhưng vừa đến hành lang, tôi thấy mình không cần làm việc đó nữa.
Day đã đợi sẵn trước cửa phòng tôi, ngồi thõng người dựa vào tường và lơ đãng trong làn khói thuốc xanh lam. Đôi nạng nằm chỏng chơ bên cạnh cậu. Cho dù cậu không di chuyển, một phần tính cách, ngông cuồng, bất cần, ngang ngạnh, vẫn toát lên và ngay lập tức tôi nhớ về lần đầu tiên tôi gặp cậu trên đường phố, với đôi mắt màu xanh nước biển sáng rực, những chuyển động linh hoạt và mái tóc bạch kim rối bời. Hình ảnh xưa cũ thật ngọt ngào làm tôi bỗng thấy mình đang khóc. Tôi hít thật sâu tự nhủ mình không được khóc.
Khi thấy tôi ở cuối hành lang, cậu nặng nhọc đứng dậy. “June,” cậu gọi khi tôi đến gần. Ollie chạy vượt qua tôi để đón cậu, và cậu vỗ nhẹ vào đầu nó. Trông cậu kiệt sức nhưng vẫn gắng mỉm cười với tôi, một nụ cười méo xệch, có phần buồn bã. Không cần nạng, cậu xoay người trên đôi chân mình. Đôi mắt cậu nặng trĩu đau buồn và tôi biết đó là do việc trước đấy xảy ra ở phòng thí nghiệm. “Nhìn vẻ mặt cậu, mình đoán Nam Cực cũng không giúp đỡ nhiều.”
Tôi lắc đầu, rồi mở cửa mời cậu vào trong. “Cũng không hẳn,” Tôi đáp khi đóng cửa lại. Theo bản năng tôi nghiên cứu căn phòng, ghi nhớ thiết kế của nó. Nó hơi giống căn nhà cũ quá mức khiến tôi thấy không thoải mái. “Họ đã trao đổi với Liên hợp quốc về dịch bệnh. Và sẽ cho phong tỏa tất cả các cửa khẩu giao thông của chúng ta. Không nhập khẩu hay xuất khẩu, không nguồn cung, không viện trợ. Giờ tất cả chúng ta đã bị cách ly. Họ nói rằng chỉ có thể giúp đỡ khi chúng ta cho họ thấy bằng chứng về một phương thuốc chữa dịch, hoặc Anden sẽ phải giao nộp một phần đất của Cộng hòa để chi trả cho họ. Từ giờ đến khi đó, họ sẽ không cử quân đội sang. Giờ tất cả những điều mình biết là họ đang theo dõi rất sát sao tình hình của chúng ta.”
Day không nói gì. Thay vào đó, cậu lảng tránh tôi rồi ra ngồi trên ban công phòng. Cậu dựa lưng vào lan can. Tôi đi đặt nước và thức ăn cho Ollie rồi ra chỗ cậu. Mặt trời đã lặn được một lúc nhưng nhờ ánh đèn thành phố, chúng tôi có thể nhìn thấy những đám mây trung tầng che chắn những ngôi sao, bao phủ bầu trời bằng những sắc xám đen. Tôi để ý Day nặng nhọc dựa vào lan can để nâng người lên, tôi rất muốn hỏi cậu cảm thấy thế nào. Nhưng vẻ mặt cậu đã ngăn tôi lại. Có lẽ cậu không muốn nói đến chuyện này.
“Vậy,” Sau một hơi thuốc cậu nói. Ánh sáng từ màn hình khổng lồ ở phía xa nhuộm một vệt sáng xanh tím quanh khuôn mặt cậu. Đôi mắt cậu lướt qua những tòa nhà và tôi biết cậu đang phân tích theo bản năng cách chạy vượt qua chúng. “Mình đoán giờ chúng ta phải tự xoay xở rồi. Dù vậy, không thể nói mình hoàn toàn buồn về chuyện đó. Cộng hòa vẫn luôn đóng chặt biên giới, không phải sao? Có khi thế này đất nước lại chiến đấu tốt hơn. Không động lực nào lớn bằng việc bị bỏ rơi và dồn vào góc tường trên đường phố.”
Khi cậu đưa thuốc lên môi lần nữa, tôi thấy bàn tay cậu run run. Chiếc nhẫn bằng kẹp giấy ánh lên trên ngón tay cậu. “Day,” Tôi nhẹ nhàng nói. Cậu chỉ nhướng mày và liếc nhìn ngang tôi. “Cậu đang run kìa.”
Cậu thở ra một đàm khói xanh lam, nheo mắt nhìn ánh đèn điện thành phố trong đêm rồi cụp mắt nhìn xuống. “Cảm giác thật lạ khi trở về LA,” Cậu đáp, giọng nói sao nhãng và xa cách. “Mình ổn. Chỉ lo cho Tess thôi.” Sau đó là một khoảng lặng dài. Tôi biết cái tên Eden đang treo ở đầu môi cả hai chúng tôi mặc dù không ai muốn nói trước. Cuối cùng Day chấm dứt sự im lặng, và khi cất lời, cậu đề cập đến chủ đề với một nỗi đau khó nhọc và chậm rãi. “June, tớ đã suy nghĩ về những gì Cử tri của cậu muốn ở tớ. Về, cậu biết đấy... về em trai tớ.” Cậu thở dài, ngả hẳn ra ngoài lan can và lùa tay vào tóc. Tay cậu sượt qua tôi, ngay cả cử chỉ nhỏ ấy cũng làm tim tôi đập nhanh hơn. “Mình đã thảo luận với Eden về tất cả chuyện này.”
“Cậu bé đã nói gì?” Tôi hỏi. Tôi bỗng cảm thấy tội lỗi khi nghĩ về yêu cầu của Anden. Nếu em có thể xem xét tận thâm tâm để hỏi Day ỉần nữa về em trai cậu ấy, anh sẽ rất biết ơn.
Day đặt điếu thuốc lên lan can kim loại. Ánh mắt cậu chạm vào mắt tôi. “Thằng bé muốn giúp,” Cậu lẩm bẩm. “Sau khi thấy Tess ngày hôm nay và sau những gì cậu vừa kể cho mình...” Cậu nghiên chặt hàm. “Ngày mai mình sẽ nói chuyện với Anden. Có lẽ chất gì đó trong máu của Eden có thể, cậu biết đấy... tạo ra một điều khác biệt. Có thể.”
Tất nhiên, cậu vẫn do dự và tôi có thể nghe thấy nỗi đau rõ ràng trong giọng nói của cậu. Nhưng cậu cũng đang đồng ý. Đồng ý cho chính quyền Cộng hòa sử dụng em trai mình để tìm ra phương thuốc. Một nụ cười nhỏ, vui buồn lẫn lộn vương trên môi tôi. Day, nhân danh chiến sĩ của dân chúng, người không thể chịu đựng khi thấy những người xung quanh cậu đau đớn, người sẵn sàng hy sinh mạng sống cho những điều cậu yêu quý. Chỉ có điều để cứu Tess thì chúng ta không cần mạng sống của cậu mà là của em trai cậu. Mạo hiểm một người cậu yêu quý vì lợi ích của một người khác mà cậu cũng yêu quý. Tôi băn khoăn liệu có điều gì khác làm cậu thay đổi suy nghĩ, “Cảm ơn cậu, Day,” Tôi thì thầm. “Mình biết chuyện này rất khó khăn.”
Cậu nhăn mặt và lắc đầu. “Không, mình chỉ đang ích kỷ thôi. Nhưng mình không thể làm khác được.” Cậu nhìn xuống, để lộ sự yếu đuối của mình. “Cậu hãy... bảo Anden nhớ mang thằng bé trở lại. Xin hãy đưa nó trở lại.”
Còn điều gì khác đang làm cậu phiền muộn, điều làm đôi tay cậu run đến không kiểm soát được. Tôi vươn người về phía cậu rồi đặt tay lên tay cậu. Cậu lại nhìn tôi. Có một nỗi buồn, sợ hãi sâu thẳm trên khuôn mặt cậu. Điều ấy làm tim tôi đau nhói. “Còn chuyện gì nữa Day?” Tôi nói khẽ. “Cậu còn biết điều gì nữa?”
Lần này, cậu không quay đi. Cậu nuốt khan, và khi cất lời, tiếng nói cậu hơi run run. “Thủ tướng của Thuộc địa đã gọi cho mình khi mình đang ở bệnh viện.”
“Thủ tướng?” Tôi thì thầm, cẩn trọng giữ tiếng mình thật nhỏ. Để không ai biết. “Cậu chắc chứ?”
Day gật đầu. Rồi cậu kể cho tôi tất cả, cuộc trò chuyện giữa cậu với Thủ tướng, màn hối lộ, dồn ép và đe dọa. Cậu kể cho tôi những gì Thuộc địa định làm với tôi, nếu Day từ chối chúng. Tất cả những nỗi sợ không nói thành lời của tôi. Cuối cùng, cậu thở dài. Nói ra tất cả những thông tin này làm vơi đi gánh nặng trên vai cậu, dù chỉ là một chút. “Vẫn phải có cách để chúng ta chống lại Thuộc địa,” Cậu nói. “Cách đánh lừa chúng bằng chính chiêu trò của chúng. Mình chưa biết bằng cách nào nhưng nếu chúng ta tìm ra cách làm Thủ tướng nghĩ rằng mình sẽ giúp hắn, thì chúng ta có thể khiến chúng bất ngờ.”
Nếu Thuộc địa thực sự thắng, họ sẽ truy đuổi tôi. Chúng tôi sẽ bị giết, tất cả chúng tôi. Tôi cố tỏ ra bình tĩnh như cậu, nhưng không thành công. Một cơn chấn động vẫn tìm được đường luồn vào giọng nói. “Ông ta mong cậu sẽ phản ứng theo cảm tính với tất cả chuyện này,” Tôi đáp. “Đây có thể sẽ là cơ hội tốt để tấn công Thuộc địa bằng những lời tuyên truyền của chính cậu. Nhưng dù làm gì, chúng ta cũng phải cẩn trọng. Thủ tướng chắc cũng biết không thể hoàn toàn tin tưởng cậu được.”
“Nếu họ chiến thắng mọi việc sẽ khó khăn cho cậu,” Day thì thầm, giọng xót xa. “Mình chưa bao giờ nghĩ họ là những kẻ ủy mị biết động lòng trắc ẩn, có lẽ cậu nên tìm cách trốn thoát khỏi đất nước này. Trốn đến một nước trung lập và tìm một nơi an toàn.”
Bỏ trốn khỏi đất nước, chạy trốn khỏi toàn bộ cơn ác mộng này và ẩn nấp ở một nơi xa xôi? Một giọng nói nhỏ, nhỏ xíu, đen tối trong đầu tôi thì thầm đồng ý, rằng tôi sẽ an toàn hơn nếu như vậy... nhưng tôi chùn bước trước ý nghĩ ấy. Tôi đứng thẳng người hết sức có thể. “Không, Day,” Tôi nhẹ nhàng đáp. “Nếu tớ bỏ trốn, những người khác sẽ thế nào? Thế còn những người không thể trốn chạy?”
“Chúng sẽ giết cậu.” Cậu tiến đến gần hơn. Đôi mắt như van xin tôi nghe theo. “Xin cậu đấy.”
Tôi lắc đầu. “Mình sẽ ở lại đây. Nhân dân không thể sụp đổ lòng tin thêm lần nữa. Hơn thế, có lẽ cậu sẽ cần mình.” Tôi khẽ cười. “Mình nghĩ mình biết vài điều hữu ích về quân đội Cộng hòa, cậu nghĩ sao?”
Day lắc đầu thất vọng, nhưng cậu cũng biết tôi sẽ không suy suyển. Cậu biết vì cậu cũng sẽ hành động không khác gì nếu ở vị trí của tôi.
Cậu nắm lấy tay rồi kéo tôi vào lòng. Cánh tay cậu ôm trọn lấy tôi. Vì không quen với sự đụng chạm nên cái ôm tỏa ra một cơn sóng hơi ấm tràn vào cơ thể tôi. Tôi nhắm mắt, ngả người vào ngực cậu, và tận hưởng cảm giác ấy. Có phải đã rất lâu rồi kể từ lần cuối chúng tôi hôn nhau? Có phải tôi nhớ cậu nhiều đến vậy? Có phải tất cả những khó khăn sắp sửa quật ngã chúng tôi đều làm cho cả hai yếu đuối tới mức phải hít từng hơi thở, tuyệt vọng bám víu lấy nhau để sống sót? Tôi đã từng quên cảm giác tuyệt vời đến nhường nào khi ở trong vòng tay cậu. Chiếc cổ áo nhàu của cậu chạm nhẹ vào da tôi, và bên dưới vầng ngực ấm áp của cậu đang rộn ràng nhịp đập của trái tim. Cậu có mùi hương của đất, khói thuốc và của gió.
“Cậu làm mình phát điên, June à,” Cậu khẽ thì thầm qua mái tóc tôi. “Cậu là người đáng sợ nhất, thông minh và dũng cảm nhất mà mình biết, và đôi khi mình không thể dừng lại lấy hơi vì mình phải cố gắng thật nhiều để theo kịp cậu. Sẽ không có một ai giống như cậu. Cậu biết điều đó, phải không?” Tôi ngẩng mặt lên nhìn cậu. Đôi mắt cậu phản chiếu ánh sáng mờ của màn hình khổng lồ, một chiếc cầu vồng mang màu sắc buổi tối. “Hàng tỉ người sẽ đến và đi trong thế giới này,” Cậu nhẹ nhàng nói, “nhưng sẽ không bao giờ có ai giống như cậu.”
Tim tôi thắt lại như sắp vỡ ra. Tôi không biết đáp lại thế nào.
Rồi đột ngột cậu buông tôi ra, sự lạnh lẽo của màn đêm bỗng ập đến làn da tôi. Dù trong bóng tối, tôi vẫn nhìn thấy má cậu ửng đỏ. Hơi thở cậu nặng nhọc hơn bình thường. “Chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.
“Mình xin lỗi,” Cậu đáp, giọng căng thẳng. “Mình sắp chết June à, mình không tốt cho cậu đâu. Mình vẫn khá ổn cho đến khi gặp cậu trực tiếp và rồi mọi thứ lại thay đổi. Mình nghĩ mình sẽ không còn quan tâm đến cậu nữa, mọi việc sẽ dễ dàng hơn khi cậu ở xa, rồi bỗng dưng mình lại ở đây, và cậu...” Cậu dừng lại nhìn tôi. Nỗi đau trên khuôn mặt cậu như con dao đâm thấu trái tim tôi. “Tại sao mình lại làm vậy với chính mình? Mình gặp cậu và cảm thấy thật...” Giờ thì cậu đã khóc. Cảnh này thật quá sức chịu đựng của tôi. Cậu lùi xa khỏi tôi hai bước rồi quay lưng lại như một con thú bị giam cầm. “Cậu có yêu mình không?” Đột nhiên cậu hỏi tôi. Cậu nắm lấy đôi vai tôi. “Mình đã nói điều này với cậu rồi, và mình vẫn có ý như vậy. Nhưng mình chưa từng nghe điều đó từ cậu. Mình không biết. Rồi cậu còn đưa mình chiếc nhẫn này,” Cậu ngừng lại rồi giơ tay lên “và mình không biết phải nghĩ gì nữa.”
Cậu kéo tôi lại gần đến khi tôi cảm thấy môi cậu chạm vào tai tôi. Toàn thân tôi run lên. “Cậu có ý tưởng gì không?” Cậu khẽ thì thầm, giọng khàn khàn, đứt quãng. “Cậu có biết rằng... mình mong muốn đến nhường nào...”
Cậu kéo tôi ra để nhìn thẳng vào mắt tôi. “Nếu cậu không yêu mình, cứ nói ra, cậu phải giúp mình chứ. Có lẽ như vậy là tốt nhất. Sẽ dễ dàng hơn khi cách xa cậu, phải không? Mình có thể buông tay.” Cậu nói điều đó như để thuyết phục bản thân. “Mình có thể buông tay, nếu cậu không yêu mình.”
Cậu nói điều này như thể cậu nghĩ tôi là người mạnh mẽ hơn. Nhưng không phải vậy. Tôi không thể tiếp tục chuyện này nữa. “Không,” Tôi nói qua hàm răng nghiến chặt, hai mắt ướt nhòe đi. “Mình không thể giúp cậu. Vì mình yêu cậu,” Và rồi, mọi thứ tuôn trào. “Mình yêu cậu,” Tôi nhắc lại.
Có cảm xúc xáo động trong ánh mắt Day, vừa buồn vừa vui, làm cậu trở nên dễ tổn thương. Rồi tôi nhận ra cậu không chút cảnh giác trước lời tôi nói. Cậu ấy yêu hết mình. Đó là bản tính của cậu. Cậu chớp mắt, gắng tìm ra câu đáp lại thích hợp. “Mình...” Cậu lắp bắp. “Mình rất sợ June à. Rất sợ những điều sẽ xảy ra...”
Tôi đặt hai ngón tay chặn lên môi bảo cậu im lặng. “Nỗi sợ hãi làm cậu mạnh mẽ hơn,” Tôi khẽ nói. Trước khi kịp ngăn mình lại, tôi đã đặt tay lên khuôn mặt cậu và áp môi mình vào đôi môi cậu.
Cho dù đã kiềm chế bản thân nhưng những cố gắng của Day giờ đã tiêu tan. Cậu chìm đắm trong nụ hôn của tôi với ham muốn mãnh liệt. Tôi cảm thấy bàn tay cậu chạm lên mặt tôi, một bàn tay mềm mại còn một bàn tay đang băng bó, rồi cậu vồ vập ôm lấy eo tôi, kéo tôi gần sát đến ngạt thở. Không ai có thể sánh với cậu. Và giây phút này, tôi chẳng muốn gì hơn.
Chúng tôi đi vào nhà, môi vẫn không rời nhau. Day vấp vào tôi, rồi mất thăng bằng, làm cả hai cùng ngã xuống giường. Cơ thể cậu làm tôi như ngạt thở. Đôi tay cậu lướt trên cằm và cổ tôi, lần xuống lưng, xuống chân tôi. Tôi giật phăng áo khoác của cậu ra. Môi Day rời khỏi môi tôi, rồi cậu vùi mặt vào cổ tôi. Mái tóc cậu xõa trên cánh tay tôi, dày và mềm hơn mọi thứ lụa tôi từng mặc. Cuối cùng Day tìm đến nơi cúc áo tôi. Tôi thì đã cởi cúc áo Day, và dưới lớp vải là làn da nóng bỏng của cậu. Hơi nóng từ cậu tỏa ra sưởi ấm cơ thể tôi. Tôi cảm nhận sức nặng của cậu.
Chúng tôi không ai dám nói lời nào. Sợ rằng những lời nói sẽ ngăn chúng tôi lại, rằng chúng sẽ phá nát đam mê này. Cậu cũng run rẩy như tôi. Tôi chợt nảy ra ý nghĩ rằng cậu chắc hẳn đang lo lắng. Tôi mỉm cười khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, rồi cậu lại nhìn xuống với vẻ thẹn thùng. Day đang xấu hổ ư? Thật là một biểu cảm mới lạ trên khuôn mặt cậu, một biểu cảm thật ngượng nghịu nhưng vẫn thật phù hợp. Tôi nhẹ nhõm khi thấy vậy, vì có thể cảm thấy hai má mình đang đỏ bừng. Xấu hổ, tôi chỉ muốn che ngay đi làn da trần của mình. Tôi hay mường tượng chuyện này sẽ như thế nào, về lần đầu tiên cùng Day. Tôi yêu cậu ấy. Tôi thử kiểm tra lại những từ ngữ mới lạ này trong đầu, kinh ngạc và sợ hãi vì ý nghĩa của nó. Cậu ấy đang ở đây, cậu ấy là thật, bằng xương bằng thịt.
Ngay cả trong lúc đam mê dâng trào, Day vẫn dịu dàng với tôi. Nó khác với sự dịu dàng tôi cảm thấy khi ở cạnh Anden, người luôn tế nhị, cư xử mực thước và lịch sự. Day thô ráp, cởi mở, thất thường và thuần khiết. Khi nhìn vào cậu, tôi để ý nụ cười nhỏ nơi khóe môi, dấu hiệu rất nhỏ của sự tinh nghịch làm cho tôi thêm khao khát cậu. Cậu vùi đầu vào cổ tôi; từng cái chạm làm cơn run rẩy chạy dọc sống lưng tôi. Day thở phào nhẹ nhõm vào tai tôi bằng cái cách làm tim tôi đập nhanh, thở phào vì được giải thoát khỏi mọi cảm xúc tiêu cực đang bủa vây lấy cậu. Tôi chìm vào một nụ hôn nữa, đưa tay vuốt mái tóc cậu, để cậu biết rằng tôi vẫn ổn. Cậu dần thư giãn hơn. Tôi hít thật sâu khi cậu di chuyển trên tôi; đôi mắt cậu sáng rực làm tôi cảm thấy như có thể chìm đắm trong đó. Cậu hôn lên má tôi, cẩn thận giắt một lọn tóc ra sau tai tôi khi cậu tiến vào, tôi trượt cánh tay ôm vòng lấy lưng rồi kéo cậu lại gần hơn.
Dù cho điều gì xảy ra trong tương lai, dù cho con đường sẽ đưa chúng tôi đến đâu, khoảnh khắc này sẽ mãi là của chúng tôi.
Sau đấy, chúng tôi yên lặng. Day nằm bên tôi với chiếc chăn che đến chân, mắt nhắm lại trong giấc ngủ lơ mơ, tay cậu vẫn quấn lấy tay tôi để làm tôi an tâm. Tôi nhìn xung quanh. Chiếc chăn nằm chơi vơi ở góc giường. Khăn trải giường với những nếp nhăn tỏa ra, trông như hàng chục mặt trời nhỏ với những tia nắng. Những vết lõm sâu trên gối tôi. Thủy tinh vỡ và những cánh hoa rải rác trên sàn. Tôi còn không để ý chúng tôi đã va vào lọ hoa trên tủ đầu giường, không nghe thấy tiếng lọ hoa vỡ trên tấm ván sàn gỗ anh đào. Tôi đưa mắt nhìn Day. Bây giờ khuôn mặt cậu thật bình yên, thoát khỏi nỗi đau giữa ánh đèn mờ của buổi đêm. Thậm chí là ngây thơ nữa. Miệng cậu không còn mở, đôi lông mày không còn nhíu lại. Cậu cũng không run rẩy nữa. Mái tóc xòa tạo hình nên khuôn mặt cậu, vài lọn tóc bắt sáng từ ánh đèn bên ngoài thành phố. Tôi lần bàn tay mình vuốt dọc những cơ bắp trên cánh tay cậu, rồi chạm môi vào má cậu.
Cậu mở bừng mắt; chớp chớp nhìn tôi ngái ngủ. Cậu nhìn tôi một lúc lâu. Tôi băn khoăn cậu thấy gì, và liệu tất cả nỗi đau, niềm vui sướng hay sự sợ hãi cậu từng thú nhận có còn đây, vĩnh viễn ám ảnh cậu. Cậu vươn người ra trao tôi một nụ hôn dịu dàng, ngọt ngào nhất. Đôi môi cậu lần lữa, sợ phải rời xa. Tôi cũng không muốn thế. Tôi không muốn nghĩ đến việc phải thức dậy. Khi tôi kéo cậu lại gần, cậu vừa miễn cưỡng, vừa đau đớn. Và tất cả những gì tôi có thể nghĩ là tôi biết ơn vì cậu đã im lặng, đã không nói rằng tôi đang ràng buộc cả hai trong khi đáng lẽ tôi phải để cậu ra đi.