← Quay lại trang sách

JUNE

Tôi không trở mình, nhưng qua đôi mắt buồn ngủ khép hờ, tôi nhìn thấy Day ngồi trên giường, vùi mặt vào hai cánh tay. Cậu thở nặng nề. Vài phút sau, cậu lặng lẽ ngồi dậy, liếc nhìn về hướng tôi lần cuối rồi biến mất sau cửa ban công. Cậu vẫn yên lặng như mọi khi, nếu việc cậu bừng tỉnh từ cơn ác mộng không làm tôi thức giấc thì cậu sẽ dễ dàng rời khỏi phòng mà tôi không biết.

Nhưng tôi có biết, và lần này tôi bật dậy ngay sau khi cậu đi. Tôi khoác tạm quần áo, đi ủng và đuổi theo cậu. Làn khí lạnh dội vào mặt tôi và ánh trăng tưới đẫm màn đêm trong màu bạc sẫm.

Dù trong tình trạng ốm đau, cậu vẫn có thể nhanh nhẹn khi cậu muốn. Khi tôi bắt kịp cậu ở ga Union, đi theo cậu qua những con đường khu trung tâm, tim tôi đập đều như vừa hoàn thành một buổi tập. Giờ tôi đã biết cậu đi đâu. Cậu đang quay về ngôi nhà cũ của gia đình. Tôi quan sát khi cậu đến ngã tư Watson và Figueroa, rẽ ngoặt và bước vào căn nhà nhỏ xíu, đóng kín ván với chữ X mờ mờ vẫn còn son trên cánh cửa.

Việc quay về đây làm tôi choáng váng với những ký ức xưa. Tôi không thể tưởng tượng với Day cảm giác ấy còn kinh khủng đến nhường nào. Tôi rón rén bước về phía những khung cửa sổ bị đóng ván, lắng nghe chăm chú tiếng cậu. Cậu đi vào bằng cửa sau, tôi nghe tiếng cậu chuyển động bên trong, tiếng bước chân ngập ngừng, rồi dừng ở phòng khách. Tôi đi từ cửa sổ này đến cửa sổ khác đến khi tìm thấy một khung cửa có vết nứt giữa hai tấm ván gỗ. Lúc đầu tôi không thể nhìn thấy cậu. Nhưng sau thì rõ hơn.

Day đang ngồi ở chiếc bàn phòng khách, úp mặt vào đôi bàn tay. Dù bên trong quá tối để có thể nhìn rõ hình dáng cậu nhưng tôi vẫn nghe được tiếng cậu khóc. Bóng cậu run rẩy vì đau đớn, nỗi thống khổ khắc sâu trong từng bắp thịt đang bị tàn phá và vỡ vụn của cơ thể cậu. Âm thanh ấy xa lạ như xé toạc trái tim tôi; tôi đã từng nghe Day khóc nhưng tôi không quen với chuyện đó. Tôi không biết liệu có bao giờ quen được với chuyện đó không nữa. Khi đưa tay lên mặt, tôi nhận ra nước mắt cũng đang chảy trên má mình.

Tôi đã gây ra chuyện này cho cậu... và vì cậu yêu tôi, cậu sẽ không bao giờ thực sự thoát khỏi nó. Cậu sẽ mãi nhớ về số phận của gia đình mình mỗi khi nhìn tôi, thậm chí là khi cậu yêu tôi, đặc biệt là khi cậu yêu tôi.