DAY
Cuối cùng tôi quay lại, mắt mờ và kiệt sức, về phòng ngủ của June trước bình minh. Cô vẫn ở đó, hiển nhiên chưa bị đánh thức. Tôi không cố trườn vào giường nằm bên cô nữa; thay vào đó, tôi đổ sập xuống xô pha và chìm vào giấc ngủ không mộng mị đến khi ánh nắng sáng rõ ngoài trời.
June là người đánh thức tôi. “Này,” Cô thì thầm. Thật lạ, cô không hề nhận xét về đôi mắt đỏ hay sưng phồng của tôi. Cô cũng không có vẻ ngạc nhiên khi thức giấc thấy tôi uể oải nằm trên xô pha thay vì ở trên giường. Đôi mắt cô trông nặng nề. “Mình... đã báo với Anden về quyết định của cậu. Anh ấy nói một đội nghiên cứu sẽ sẵn sàng đón cậu và Eden trong hai tiếng nữa, ở căn hộ của chúng ta.” Giọng cô nghe đầy vẻ biết ơn, mệt mỏi và ngần ngại.
“Mình sẽ tới đó,” Tôi nói khẽ. Tôi không thể không nhìn chằm chằm vào khoảng không trong vài giây, hiện giờ không thứ gì có vẻ là thật và tôi cảm thấy mình như đang bơi trong một biến sương mù nơi những cảm xúc, hình ảnh và suy nghĩ đều mơ hồ. Tôi buộc mình đứng dậy khỏi ghế rồi đi vào phòng tắm. Ở đó, tôi cởi cúc áo rồi táp nước lên mặt, ngực và cánh tay. Tôi sợ phải nhìn vào gương lúc này. Tôi không muốn thấy anh John nhìn chằm chằm vào tôi, với chiếc khăn bịt mắt dành cho chính tôi. Tay tôi run lên dữ dội; vết cắt ở bàn tay trái lại rách ra và chảy máu, có lẽ do tôi đã vô thức nắm chặt bàn tay lại. June có thấy tôi đi không? Tôi rùng mình khi hôi tưởng ký ức cô đứng ngoài cửa nhà tôi, chờ đợi cùng tiểu đội lính. Rồi tôi nhớ lại lời Thủ tướng nói với tôi, tình huống hiểm nghèo mà June đang gặp phải... Tess đang gặp phải, Eden đang gặp phải, tất cả chúng tôi đều gặp phải.
Tôi liên tục táp nước vào mặt, đến khi không ích gì, tôi nhảy vào tắm, đầm mình trong làn nước nóng bỏng. Nhưng nó cũng không ngăn được những hình ảnh ấy.
Khi đi ra từ phòng tắm, tóc tôi vẫn ướt và sơ mi mới cài cúc một nửa, tôi tái nhợt và run rẩy. June im lặng quan sát tôi trong khi ngồi ở thành giường, nhấp một ngụm trà màu tím nhạt. Dù biết không ích gì khi giấu giếm cô, tôi vẫn thử. “Mình đã sẵn sàng,” Tôi nói với nụ cười thật nhất mà mình có thể nặn ra. Cô không đáng phải thấy nỗi đau ấy trên gương mặt tôi, và tôi không muốn cô nghĩ rằng mình là người gây ra chuyện này. Cô ấy không phải người gây ra chuyện này, tôi giận dữ nhắc nhở bản thân.
Nhưng June không bình luận về chuyện này. Cô soi xét tôi bằng đôi mắt đen láy. “Mình vừa nhận cuộc gọi của Anden,” Cô nói, đưa tay gượng gạo vuốt tóc. “Họ có thêm bằng chứng mới về Chỉ huy Jameson là người chịu trách nhiệm cho việc để lộ bí mật quân sự cho Thuộc địa. Nghe đồn hiện nay bà ta đang làm việc cho chúng.”
Bên dưới con sóng cuồn cuộn cảm xúc là lòng căm hận trong tôi đang dâng trào. Nếu không vì Chỉ huy Jameson, có khi mọi chuyện giữa June và tôi sẽ tốt đẹp hơn, và có khi gia đình tôi sẽ vẫn còn sống. Tôi không biết nữa. Chúng tôi sẽ không bao giờ biết được. Giờ đây mụ ta đang làm việc cho kẻ thù trong khi lẽ ra mụ phải chết. Tôi rủa thầm không thành tiếng. “Có cách nào biết chính xác được mụ ta đang ở đâu không? Có thật mụ đang ở trong lãnh thổ Cộng hòa không?”
“Không ai biết cả.” June lắc đầu. “Anden nói họ đang cố gắng xem có thể lần theo thứ gì trên người bà ta không, nhưng chắc bà ta đã thay bộ quần áo tù lâu rồi và giờ thì đôi bốt gắn chip theo dõi chắc cũng đã bị vứt đi. Bà ta sẽ kiểm tra kỹ những thứ đấy.” Khi June thấy vẻ thất vọng của tôi, cô nhíu mày cảm thông. Hai chúng tôi, mất tất cả vì cùng một kẻ. “Mình hiểu mà.” Cô đặt cốc trà xuống và nắm lấy bàn tay không bị thương của tôi.
Những hồi tưởng dữ dội chập chờn trong ký ức khi tay chạm tay, tôi nhăn mặt trước khi kịp dừng mình lại. Cô đông cứng người. Trong thoáng chốc, tôi nhìn thấy nỗi đau sâu thẳm trên khuôn mặt cô. Tôi nhanh chóng che đậy lỗi lầm bằng cách hôn cô, gắng đắm mình trong những hành động tôi từng làm tối qua.
Nhưng tôi chưa bao giờ là kẻ giỏi nói dối, ít nhất là khi ở bên cô. Cô lui một bước khỏi tôi. “Xin lỗi,” Cô nói nhỏ.
“Không sao,” Tôi vội nói, giận bản thân vì đã khơi lại vết thương cũ của cả hai. “Không phải...”
“Không, đúng là như vậy.” June buộc mình phải đối diện với tôi. “Mình đã thấy nơi cậu đến đêm qua, mình đã nhìn thấy cậu ở đó...” Giọng cô nhỏ dần khi cô nhìn xuống với vẻ hối lỗi. “Mình xin lỗi vì đã đi theo cậu nhưng mình cần phải biết. Mình cần phải biết rằng mình chính là kẻ đã gây ra mọi nỗi đau trong đôi mắt cậu.”
Tôi muốn trấn an cô rằng không phải mọi lỗi lầm là do cô, rằng tôi yêu cô rất nhiều nên tôi sợ hãi cảm giác đó. Nhưng tôi không thể. June thấy vẻ do dự trên khuôn mặt tôi và biết đó là lời khẳng định cho điều cô lo sợ. Cô cắn môi. “Là lỗi của mình,” Cô nói, như thể đó chỉ là một logic đơn giản. “Và mình không chắc mình có bao giờ được cậu tha thứ không. Mình không đáng được như vậy .”
“Mình không biết phải làm gì.” Tay tôi buông thõng hai bên hông, vô dụng. Những hình ảnh tồi tệ từ quá khứ lại lướt qua đầu tôi, tôi gắng hết sức nhưng không ngăn được chúng. “Mình không biết phải làm thế nào.”
Đôi mắt June ẫng nước nhưng cô vẫn gắng kìm lại. Lẽ nào một lỗi lầm mà hủy hoại cả cuộc đời bên nhau sao? “Mình không nghĩ là có cách nào,” Cuối cùng cô nói.
Tôi bước một bước đến gần bên cô. “Này,” Tôi thì thầm vào tai cô. “Chúng ta sẽ ổn thôi.” Tôi không chắc điều đó là thật hay không, nhưng có vẻ đây là điều tốt nhất mà tôi nên nói.
June mỉm cười, đồng tình, nhưng đôi mắt cô phản chiếu niềm nghi hoặc của chính tôi.
Ngày thứ hai trong lời hứa ngừng bắn của Thuộc địa.
Nơi tôi không hề muốn quay lại là tầng thí nghiệm của Bệnh viện Trung tâm Los Angeles. Thật khó khăn khi ở đây và nhìn thấy Tess bị giam sau bức tường kính, với những thứ hóa chất đang được tiêm vào mạch máu em. Giờ tôi sẽ quay lại đó với Eden ở bên và đối mặt với việc phải nhìn thấy điều tương tự xảy ra với thằng bé. Khi chúng tôi sẵn sàng lên đường trên chiếc xe jeep đang đợi trước căn hộ tạm. Tôi quỳ xuống trước Eden và chỉnh lại cặp kính của thằng bé. Nó nghiêm nghị nhìn tôi.
“Em không phải làm điều này đâu,” Tôi nói lần nữa.
“Em biết,” Thằng bé đáp. Nó vội vàng gạt tay tôi ra khi tôi đang phủi sợi xơ vải trên vai áo khoác của nó. “Em sẽ ổn thôi. Mà họ cũng nói là không tốn mất cả ngày đâu.”
Anden không thể đảm bảo an toàn cho thằng bé; anh ta chỉ có thể hứa rằng họ sẽ phòng ngừa mọi trường hợp. Và bởi vì đó là lời từ miệng của chính quyền Cộng hòa, thậm chí là lời của một con người mà tôi miễn cưỡng phải tin, chỉ một chút cam đoan như vậy cũng gần như là vô nghĩa. Tôi thở dài. “Nếu bất cứ khi nào em thay đổi quyết định, hãy nói anh biết, được không?”
“Đừng lo, anh Daniel,” Nó nói với vẻ xem nhẹ mọi chuyện. “Em sẽ ổn thôi. Có vẻ không đáng sợ lắm. Ít ra anh cũng đến đó.”
“Ừ. Ít ra anh cũng đến đó.” Tôi lặng người nhắc lại. Lucy chỉnh trang mái tóc bạch kim bù xù của thằng bé. Làm tôi thêm nhớ nhà và cả mẹ nữa. Tôi nhắm mắt lại và cố gạt đi những suy nghĩ. Rồi tôi đưa tay gõ nhẹ vào mũi Eden. “Chúng ta bắt đầu càng sớm,” Tôi nói với nó, “thì mọi chuyện kết thúc càng sớm.”
Vài phút sau, một chiếc xe jeep quân đội đến đón tôi trong khi xe cứu thương chở riêng Eden đến Bệnh viện Trung tâm Los Angeles.
Thằng bé sẽ vượt qua được, tôi nhắc đi nhắc lại với bản thân khi đi đến phòng thí nghiệm tầng bốn. Tôi được các kỹ thuật viên đưa đến một căn phòng với cửa sổ bằng kính dày. Và nếu nó vượt qua, mình có thể sống sót qua chuyện này. Thế nhưng, bàn tay tôi vẫn đẫm mồ hôi. Tôi siết chặt nắm tay để chặn cơn run rẩy không ngừng, rồi một cơn đau như cắt xuyên qua bàn tay bị thương của tôi. Eden đang ở trong căn phòng kính này. Những lọn tóc xoăn bạch kim của nó bù xù và rối bời mặc cho mọi cố gắng của Lucy, và giờ thằng bé đang mặc bộ quần áo bệnh nhân màu đỏ. Chân để trần. Hai kỹ thuật viên đỡ thằng bé ngồi lên một chiếc giường dài, màu trắng, rồi một người xắn tay áo nó lên để đo huyết áp. Eden khẽ nhăn mặt khi phần cao su lạnh chạm vào tay.
“Thư giãn đi nhóc,” Kỹ thuật viên nói, giọng anh ta nghẹt lại khi nghe qua lớp kính. “Cứ hít thở sâu.”
Eden thì thầm tiếng “Vâng” khe khẽ đáp lại. Nó trông thật nhỏ bé khi ở bên họ. Chân nó còn chưa chạm sàn. Đôi chân lúc lắc còn đôi mắt nhìn đăm đăm về nơi cửa sổ ngăn giữa chúng tôi, để tìm kiếm tôi. Tôi cứ nắm rồi thả tay ra, rồi lại ấn tay lên cửa sổ.
Vận mệnh của cả nước Cộng hòa đang nằm trên vai thằng em trai nhóc con của tôi. Nếu mẹ tôi, anh John hoặc bố tôi đang ở đây, có lẽ họ sẽ cười vào toàn bộ câu chuyện ngớ ngẩn này.
“Nó sẽ ổn thôi,” Kỹ thuật viên đứng cạnh tôi thì thầm trấn an. Giọng anh ta không thuyết phục cho lắm. “Quá trình hôm nay sẽ không gây đau đớn cho thằng bé. Chúng tôi chỉ lấy vài mẫu máu rồi cho nó uống một số loại thuốc. Chúng tôi cũng sẽ gửi vài mẫu máu tới đội nghiên cứu ở Nam Cực để phân tích.”
“Có phải anh nói vậy để tôi yên lòng không?” Tôi ngắt lời. “Quá trình hôm nay sẽ không gây đau đớn cho thằng bé sao? Thế còn ngày mai?”
Kỹ thuật viên giơ tay lên phòng vệ. “Tôi xin lỗi,” Anh ta lắp bắp. “Anh hiểu lầm rồi, ý tôi không phải vậy. Em trai anh sẽ không phải chịu đau đớn gì, tôi hứa. Chỉ chút khó chịu, do thuốc thôi, chúng tôi sẽ phòng ngừa mọi trường hợp. Tôi, à, tôi mong anh sẽ không báo cáo tiêu cực về việc này lên Cử tri vĩ đại của chúng ta.”
Hóa ra, đó là điều họ lo. Lo rằng nếu làm tôi tức, tôi sẽ chạy đến chỗ Anden để phàn nàn. Tôi nheo mắt nhìn anh ta. “Nếu anh không cho tôi lý do nào để báo cáo chuyện xấu xa thì tôi sẽ không làm thế.”
Kỹ thuật viên lại xin lỗi nhưng tôi không để ý đến anh ta nữa. Tôi lại quay ra nhìn Eden. Thằng bé đang hỏi một kỹ thuật viên điều gì đó, vì nó nói nhỏ nên tôi không nghe được. Người kỹ thuật viên lắc đầu với thằng bé. Eden nuốt khan, lo lắng nhìn về hướng tôi rồi nhắm chặt mắt lại. Một kỹ thuật viên rút ra một ống tiêm, cẩn trọng tiêm vào mạch máu của Eden. Eden nghiến chặt răng nhưng không thốt ra một tiếng kêu nào. Một cơn đau đầu quen thuộc nhói lên sau gáy tôi. Tôi gắng giữ bình tĩnh. Tự làm mình căng thẳng và châm ngòi cho những cơn đau đầu vào lúc này sẽ không giúp ích gì cho Eden.
Thằng bé đã lựa chọn làm việc này, tôi tự nhủ. Tôi chợt nở mũi vì tự hào. Eden đã trưởng thành từ khi nào vậy? Tôi cảm giác như mình vừa chớp mắt và lỡ mất khoảnh khắc đó.
Cuối cùng kỹ thuật viên rút ống tiêm ra, lúc này nó đã chứa đầy máu. Họ đắp thứ gì đó lên tay Eden rồi băng lại. Người còn lại đổ một nắm thuốc lên bàn tay Eden.
“Hãy uống tất cả chỗ thuốc này,” Anh ta nói với em tôi. Eden làm theo lời anh ta. “Sẽ hơi đắng đấy, nên tốt nhất là uống một lần hết luôn.”
Eden nhăn mặt và nghẹn một chút nhưng cũng xoay xở nuốt hết số thuốc cùng với nước. Rồi nó nằm xuống giường. Các kỹ thuật viên đẩy chiếc giường tới một cỗ máy hình trụ. Tôi không thể nhớ chiếc máy đấy gọi là gì, dù họ mới nói với tôi gần một tiếng trước. Họ chậm rãi đưa thằng bé vào trong máy, đến khi tôi chỉ còn thấy gan bàn chân nó. Tôi từ từ dời tay khỏi cửa sổ. Da tôi in hằn vết lên mặt kính. Một phút sau, tim tôi siết chặt lại khi nghe tiếng Eden kêu lên từ trong chiếc máy. Chắc chắn nó đang phải chịu đau đớn. Tôi nghiến răng thật mạnh đến mức tưởng như hàm mình sắp vỡ ra.
Rốt cuộc sau khoảng thời gian dài như vô tận, một kỹ thuật viên ra hiệu bảo tôi vào bên trong. Tôi lập tức chạy xộc qua họ vào trong căn phòng kính để đến bên Eden. Thằng bé ngồi trên mép chiếc giường màu trắng. Khi nghe tiếng bước chân tôi tiến lại gần, nó lập tức mỉm cười.
“Không tệ lắm anh ạ,” Thằng bé nói với tôi bằng giọng yếu ớt.
Tôi chỉ biết nắm lấy tay thằng bé và siết chặt trong tay mình. “Em làm rất tốt,” Tôi đáp. “Anh tự hào về em.” Và tôi thực sự thấy như vậy. Tôi tự hào về thằng bé hơn tất cả mọi lần tôi cảm thấy tự hào về chính mình, tôi tự hào vì thằng bé đã dám đối mặt với tôi.
Một kỹ thuật viên cho tôi xem màn hình về thứ trông như tế bào máu của Eden được phóng đại. “Khởi đầu tốt đẹp,” Anh ta nói với chúng tôi. “Chúng tôi sẽ phân tích thứ này và thử tiêm cho cô Tess thuốc kháng dịch vào tối nay. Nếu may mắn, cô ấy sẽ cầm cự được thêm năm hoặc sáu ngày, nhờ đó chúng tôi sẽ có thêm thời gian nghiên cứu.” Ánh mắt anh ta chán nản, dù cho giọng nói tràn đầy hy vọng. Sự kết hợp quái đản ấy làm tôi thấy lạnh sống lưng. Tôi nắm tay Eden chặt hơn.
“Chúng ta không còn nhiều thời gian,” Eden thì thầm với tôi khi những kỹ thuật viên để chúng tôi nói chuyện riêng. “Nếu họ không tìm ra được thuốc kháng bệnh thì chúng ta phải làm gì hả anh?”
“Anh không biết nữa,” Tôi thú nhận. Đó không phải thứ tôi thực sự muốn nghĩ tới, bởi nó gây cho tôi cảm giác vô dụng. Nếu họ không tìm được thuốc kháng bệnh, sẽ không có bất kỳ hỗ trợ quân sự nào từ quốc tế. Nếu không có hỗ trợ, chúng tôi sẽ không thể thắng được Thuộc địa. Và nếu nước Thuộc địa cai trị... tôi nhớ về những điều mình nhìn thấy ở nơi đó, nhớ về những điều Thủ tướng đã đề nghị tôi. Nếu cậu lựa chọn, chúng ta sẽ hợp tác cùng nhau. Dân chúng không biết điều gì là tốt nhất cho họ. Đôi khi cậu chỉ việc giúp họ. Không đúng sao?
Tôi phải tìm cách trì hoãn trong lúc chúng tôi tìm thuốc chữa. Bất kỳ việc gì để kìm chân Thuộc địa, cho Nam Cực một cơ hội để viện trợ chúng tôi. “Chúng ta phải chiến đấu thôi,” Tôi vừa nói với Eden vừa xoa đầu nó. “Cho đến khi không thể chiến đấu được nữa. Đó là cách mọi chuyện luôn diễn ra, đúng chứ?”
“Tại sao chính quyền Cộng hòa không thể thắng hả anh?” Eden hỏi. “Em luôn nghĩ quân đội của họ là mạnh nhất thế giới. Đây là lần đầu tiên em thực sự mong điều này là thật.”
Tôi cười buồn vì sự ngây thơ của Eden. “Nước Thuộc địa có đồng minh,” Tôi đáp. “Còn chúng ta thì không.” Làm thế quái nào để tôi giải thích mọi chuyện đây? Làm sao tôi có thể nói với thằng bé về việc cảm thấy mình vô dụng thế nào, đứng đó như một con rối hỏng trong khi Anden lãnh đạo quân đội của anh ta lao vào một trận chiến mà chúng tôi không thể thắng? “Chúng ta có quân đội giỏi hơn, chỉ là chúng ta không có đủ lính để điều động thôi.”
Eden thở dài. Đôi vai nhỏ bé của nó rũ xuống làm tôi thấy nghẹn ngào. Tôi nhắm mắt, buộc mình bình tĩnh lại. Khóc trước mặt Eden lúc này thì thật xấu hố. “Tiếc rằng mỗi người dân Cộng hòa không phải là một người lính.”
Tôi mở mắt. Tiếc rằng mỗi người dân Cộng hòa không phải là một người lính.
Và như thế, tôi đã biết mình cần phải làm gì. Tôi biết cách đáp lại lời đe dọa của Thủ tướng và biết cách cầm chân quân Thuộc địa. Tôi đang chết dần, không còn nhiều ngày nữa, trí óc tôi dần suy giảm và sức khỏe cũng vậy. Nhưng tôi vẫn đủ sức để làm một việc. Tôi còn đủ thời gian để thực hiện bước cuối cùng.
“Có khi mỗi người dân Cộng hòa có thể là một người lính đấy,” Tôi khẽ đáp.